Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Chương 87: Muốn thân thiết?
Hai người nghe thế đều trợn tròn mắt, cứ như vậy nhìn Tần đại thiếu đứng lên, một thân tây trang phẳng phiu, áo khoác màu đen đặt ở trên vai, từ trên cao nhìn xuống.
Người đàn ông vẫn còn nắm chặt tay Phó Cửu, ánh mắt lướt qua phía bọn họ, lạnh lẽo trong đáy mắt làm người ta run rẩy.
"Tần thiếu, công việc của chúng ta ngày hôm nay..." Tổng giám đốc Lý còn muốn giữ người.
Tần Mạc âm ngoan cười một tiếng: "Người mà em trai tôi nhìn không vừa mắt, ông cảm thấy tôi nhìn sẽ vừa sao?"
Một câu như vậy hoàn toàn làm hai người cảm giác được sợ hãi, phảng phất như hàn ý kia chui vào tận bên trong xương cốt, lan tỏa khắp cả người.
"Tần thiếu, đây là hiểu lầm. Tần thiếu!" Hai người liều mạng muốn giải thích, đuổi theo từ nhà ăn ra tới bên ngoài, cuối cùng bị bảo tiêu chặn lại, không tiến thêm được bước nào nữa.
Hai người sốt ruột, liếm môi khô khốc nhìn bí thư Lương bị cản ở phía sau: "Bí thư Lương, cậu nói giúp chúng tôi với Tần thiếu là... Là lời nói của Phó thiếu rất đúng, cậu ấy không vừa mắt chúng tôi ở chỗ nào, chúng tôi sẽ lập tức sửa!"
Bí thư Lương đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt nhìn tổng giám đốc nhà mình vẫn đang lôi kéo cổ tay trái của thiếu niên, trong lòng nói thầm thói ở sạch của Tần thiếu khi nào đã được trị hết, cũng không quên ứng phó với hai vị trước mặt này: "Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Trương, ánh mắt của tổng giám đốc Tần độc hơn so với người khác. Thái độ vừa rồi của hai người lúc uống rượu, ngài ấy chắc hẳn đã nhìn ra. Tôi chân thành khuyên hai vị đừng xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Tần một lần nữa. Ngài ấy... tương đối thích bênh vực người của mình." Em trai của tôi cũng dám nói, xem ra tổng giám đốc rất nghiêm túc muốn che chở Phó đại thiếu. May mắn có hai vị này chắn đao trước mặt giúp hắn, bằng không hắn cũng không nhìn ra ý tứ của tổng giám đốc là gì.
Bí thư Lương quyết định, từ nay về sau, Phó thiếu gia nói cái gì, hắn liền làm cái đó!
Đụng tới Phó thiếu tương đương với việc chọc giận tổng giám đốc của bọn họ. Hậu quả kia... Thật là làm người ta không dám tưởng tượng.
Nghe bí thư Lương nói xong, hai người tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trương đều ngừng tại chỗ, vẻ mặt chỉ còn lại đống tro tàn!
Vừa rồi trong lòng bọn họ mắng có bao nhiêu ngoan độc, lúc này có bấy nhiêu hối hận.
Nếu biết Tần thiếu để ý vị Phó thiếu gia kia như vậy, bọn họ làm gì dám lộ ra một chút biểu tình khinh thường nào?
Bây giờ muốn bọn họ uống một chai rượu để nhận tội, hai người đều nguyện ý. Chỉ là trong Giang Thành có người nào lại không biết tính tình của Tần thiếu?
Ngài ấy sẽ không cho bọn hắn cơ hội thứ hai!
Lần buôn bán này coi như bị gió thổi bay đi mất.
Hiện tại mong ước của bọn họ chính là Tần thiếu có thể nhanh chóng quên chuyện này. Nếu không thì công ty của bọn họ sẽ ngày càng đi xuống!
Vị Phó thiếu gia kia rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến cho Tần thiếu che chở cậu ta như vậy?
Hai người nọ có thể nhận thức cũng là một chuyện rất kỳ quái rồi. Thế nhưng Tần thiếu thật sự... Thật sự đối đãi với cậu ta như em trai ruột!
Nếu tin tức này lọt ra ngoài, toàn bộ người trong giới thương nghiệp đều sẽ khiếp sợ!
Thật ra Phó Cửu cũng không nghĩ tới Tần Mạc sẽ vì cô mà gây ra tình trạng này, lúc đầu cứ tưởng rằng gọi anh trai em trai chỉ là một cách xưng hô...
"Ngốc cái gì, lên xe." Tần Mạc tùy tay kéo cửa xe ra, sườn mặt tuấn mỹ vẫn làm người cảm thấy rất có hương vị.
Lúc này vị trí tài xế do bí thư Lương đảm nhiệm, hai người ngồi ở ghế sau.
Phó Cửu bắt gặp bí thư Lương trộm nhìn cô qua kính sau xe không chỉ một lần, vì thế cười xấu xa chớp mắt trái một cái.
Tay bí thư Lương đang cầm bánh lái trượt xuống, chiếc xe thiếu chút nữa là bị lệch đường đi.
Tần Mạc cau mày nâng mắt lên từ cuốn tạp chí thương nghiệp, tay trái vừa nhấc liền túm chặt cổ áo sau của Phó Cửu, cứ như vậy làm mặt cô nhìn thẳng về phía mình...
Người đàn ông vẫn còn nắm chặt tay Phó Cửu, ánh mắt lướt qua phía bọn họ, lạnh lẽo trong đáy mắt làm người ta run rẩy.
"Tần thiếu, công việc của chúng ta ngày hôm nay..." Tổng giám đốc Lý còn muốn giữ người.
Tần Mạc âm ngoan cười một tiếng: "Người mà em trai tôi nhìn không vừa mắt, ông cảm thấy tôi nhìn sẽ vừa sao?"
Một câu như vậy hoàn toàn làm hai người cảm giác được sợ hãi, phảng phất như hàn ý kia chui vào tận bên trong xương cốt, lan tỏa khắp cả người.
"Tần thiếu, đây là hiểu lầm. Tần thiếu!" Hai người liều mạng muốn giải thích, đuổi theo từ nhà ăn ra tới bên ngoài, cuối cùng bị bảo tiêu chặn lại, không tiến thêm được bước nào nữa.
Hai người sốt ruột, liếm môi khô khốc nhìn bí thư Lương bị cản ở phía sau: "Bí thư Lương, cậu nói giúp chúng tôi với Tần thiếu là... Là lời nói của Phó thiếu rất đúng, cậu ấy không vừa mắt chúng tôi ở chỗ nào, chúng tôi sẽ lập tức sửa!"
Bí thư Lương đẩy đẩy mắt kính, đôi mắt nhìn tổng giám đốc nhà mình vẫn đang lôi kéo cổ tay trái của thiếu niên, trong lòng nói thầm thói ở sạch của Tần thiếu khi nào đã được trị hết, cũng không quên ứng phó với hai vị trước mặt này: "Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Trương, ánh mắt của tổng giám đốc Tần độc hơn so với người khác. Thái độ vừa rồi của hai người lúc uống rượu, ngài ấy chắc hẳn đã nhìn ra. Tôi chân thành khuyên hai vị đừng xuất hiện trước mặt tổng giám đốc Tần một lần nữa. Ngài ấy... tương đối thích bênh vực người của mình." Em trai của tôi cũng dám nói, xem ra tổng giám đốc rất nghiêm túc muốn che chở Phó đại thiếu. May mắn có hai vị này chắn đao trước mặt giúp hắn, bằng không hắn cũng không nhìn ra ý tứ của tổng giám đốc là gì.
Bí thư Lương quyết định, từ nay về sau, Phó thiếu gia nói cái gì, hắn liền làm cái đó!
Đụng tới Phó thiếu tương đương với việc chọc giận tổng giám đốc của bọn họ. Hậu quả kia... Thật là làm người ta không dám tưởng tượng.
Nghe bí thư Lương nói xong, hai người tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Trương đều ngừng tại chỗ, vẻ mặt chỉ còn lại đống tro tàn!
Vừa rồi trong lòng bọn họ mắng có bao nhiêu ngoan độc, lúc này có bấy nhiêu hối hận.
Nếu biết Tần thiếu để ý vị Phó thiếu gia kia như vậy, bọn họ làm gì dám lộ ra một chút biểu tình khinh thường nào?
Bây giờ muốn bọn họ uống một chai rượu để nhận tội, hai người đều nguyện ý. Chỉ là trong Giang Thành có người nào lại không biết tính tình của Tần thiếu?
Ngài ấy sẽ không cho bọn hắn cơ hội thứ hai!
Lần buôn bán này coi như bị gió thổi bay đi mất.
Hiện tại mong ước của bọn họ chính là Tần thiếu có thể nhanh chóng quên chuyện này. Nếu không thì công ty của bọn họ sẽ ngày càng đi xuống!
Vị Phó thiếu gia kia rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến cho Tần thiếu che chở cậu ta như vậy?
Hai người nọ có thể nhận thức cũng là một chuyện rất kỳ quái rồi. Thế nhưng Tần thiếu thật sự... Thật sự đối đãi với cậu ta như em trai ruột!
Nếu tin tức này lọt ra ngoài, toàn bộ người trong giới thương nghiệp đều sẽ khiếp sợ!
Thật ra Phó Cửu cũng không nghĩ tới Tần Mạc sẽ vì cô mà gây ra tình trạng này, lúc đầu cứ tưởng rằng gọi anh trai em trai chỉ là một cách xưng hô...
"Ngốc cái gì, lên xe." Tần Mạc tùy tay kéo cửa xe ra, sườn mặt tuấn mỹ vẫn làm người cảm thấy rất có hương vị.
Lúc này vị trí tài xế do bí thư Lương đảm nhiệm, hai người ngồi ở ghế sau.
Phó Cửu bắt gặp bí thư Lương trộm nhìn cô qua kính sau xe không chỉ một lần, vì thế cười xấu xa chớp mắt trái một cái.
Tay bí thư Lương đang cầm bánh lái trượt xuống, chiếc xe thiếu chút nữa là bị lệch đường đi.
Tần Mạc cau mày nâng mắt lên từ cuốn tạp chí thương nghiệp, tay trái vừa nhấc liền túm chặt cổ áo sau của Phó Cửu, cứ như vậy làm mặt cô nhìn thẳng về phía mình...
Bình luận truyện