Đế Trụ
Chương 104-1: Huyết chiến (1)
Phùng Phục Ba vừa chạy vừa hô: – Cái tên Chu quân râu quai nón kia lợi hại quá, cản không nổi rồi! Các ngươi ngăn hắn lại cho ta, để bổn tướng quay về tìm Vương gia cầu cứu viện binh.
Lời hô có chút làm ra vẻ, chỉ có điều cơn tức đã làm cho Sở Ly Hỏa máu huyết sục sôi muốn đem Phùng Phục Ba xé nát thành tám mảnh, làm sao còn để ý là y sợ thật hay chỉ là giả sợ. Cho dù phía trước không phải là năm nghìn quân Hán, mà chỉ là năm vạn người thì Sở Ly Hỏa cũng phải trảm Phùng Phục Ba mới hả giận.
Bản lĩnh khiêu khích của Phùng Phục Ba thực sự là không ai bằng, một bên vừa chạy vừa mắng, khiến cho Sở Ly Hỏa tức đến mức nhất Phật thăng thiên nhị Phật xuất thế (*), lửa giận trong mắt ngùn ngụt, gần như có thể biến đồng cỏ thành biển lửa.
(*) Phật chết đi, Phật lại sinh ra. Ở đây ý nói Sở Ly Hỏa hận đến chết đi sống lại.
– Hắc! Tên Chu quân râu quai nón kia, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Sở dĩ ta chạy không phải là sợ các người mà là nhớ lại bọn Vương Bát (rùa) thành tinh các ngươi muốn biến thành hình người cũng không dễ dàng gì. Cho ngươi một con đường sống, ngươi đừng có không biết xấu hổ. Đừng ép ta, chỉ sợ sau khi ta thúc ngựa quay lại, trên người ngươi sẽ lưu lại vài cái lỗ thủng.
Sở Ly Hỏa hô lớn: – Tiểu tặc! Có gan thì ngươi đừng chạy!
Phùng Phục Ba mắng: – Đầu óc ngươi bị lửa làm cho hư rồi hay sao thế? Không chạy, không chạy chờ ngươi cho Vương Bát đuổi theo vậy lúc đó cả người ta chẳng phải toàn mùi nước tiểu sao? Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Vương Bát cưỡi ngựa thật sự là không nhiều! Nhất là loại Vương Bát cưỡi ngựa mà còn chạy nhanh như vậy nữa, xem ra ngươi quả là độc nhất vô nhị!
Sở Ly Hỏa nổi trận lôi đình, biết là mình bị mắng tuy nhiên cái tên tướng Hán kia chỉ biết chạy trối chết, hắn cũng không nói gì, mà đánh ngựa chạy như điên đuổi theo. Chiến mã hắn cưỡi tốc độ không phải tầm thường, ở Tây Vực cũng là một trong những giống tốt. Tuy nhiên lần dụ địch này, Lưu Lăng cũng bỏ ra tiền vốn. Lúc này, Phùng Phục Ba đang ngồi trên con ngựa màu lửa, cũng chính là tọa kỵ của hắn- Hồng Sư Tử!
Hồng Sư Tử lúc trước trên thảo nguyên chính là oai phong một cõi, do người Đột Quyết dùng giống ngựa tốt mà nhân giống. Loại ngựa này ngày trước kia được Hoàng thất Đột Quyết chọn làm vật cuỡi chuyên dụng, chỉ có dòng dõi quý tộc mới có khả năng được sở hữu. Về sau, Đường Thái Tông Lý Thế Dân đã từng có được một con ngựa loài này, vô cùng yêu thích. Loài ngựa này ở thời Tùy Đường được người Đột Quyết mệnh danh là Đặc Lặc Phiếu. Chính là dùng giống ngựa tốt của Tây Vực và Khiết Đan cho giao phối mà sinh ra giống ngựa mới.
Loại ngựa này còn có một cái tên khác là Hãn Tuyết Bảo Mã.
Toàn bộ Bắc Hán chỉ có duy nhất một con bảo mã. Ngay cả Hoàng Đế Bắc Hán bệ hạ Hiếu Đế Lưu Trác lúc còn chưa đăng cơ cũng không có, đối với con bảo mã của Lưu Lăng cũng rất hâm mộ. Lai lịch của con bảo mã này chưa có ai biết ngoại trừ Lưu Lăng và mấy người thân tín. Và cũng chỉ có Lưu Lăng mới biết làm thế nào để chế ngự con bảo mã này lại.
Cũng chính là vào mấy năm trước, Lưu Lăng ở phía nam đã thành lập Phủ Viễn quân, thời điểm ấy có một thương nhân người Đảng Hạng từ Tây Vực trên đường đến Chu quốc làm ăn buôn bán. Y tự xưng là Trần Thâu Nhàn, muốn cùng với Lưu Lăng kết nghĩa huynh đệ. Để bày tỏ thành ý, y bèn đem tọa kỵ của mình cho Lưu Lăng. Mà Lưu Lăng lúc bấy giờ chỉ cảm thấy con ngựa này thần tuấn không gì sánh được, cao lớn khỏe mạnh, chạy nhanh như bay, cũng không hề biết đây là loại ngựa có tiếng tăm lừng lẫy- Hãn Tuyết Bảo Mã.
Sau này là nhờ một lão binh đã chăm nuôi ngựa hơn chục năm, nhìn vào hình dáng của con ngựa này mà phỏng đoán đây là loài ngựa nổi danh của Đột Quyết- Đặc Lặc Phiếu. Ở kiếp trước, Lưu Lăng đối với lịch sử vô cùng có hứng thú, nhất là lịch sử của của những bộ tộc trên thảo nguyên. Người Đột Quyết thống trị thảo nguyên nhiều năm, đã từng cai quản mấy trăm vạn bộ tộc, thời điểm hưng thịnh nắm giữ đoàn quân Lang Kỵ không dưới ba trăm ngàn tung hoành ngang dọc khắp thảo nguyên. Mãi cho đến khi người Khiết Đan quật khởi, tất cả những bộ tộc trên thảo nguyên đều nghe theo hiệu lệnh của Vương đình Đột Quyết.
Hoàng thất Đột Quyết họ A Sử Na, ý là loại sói mắt xanh. Mà Đặc Lặc Phiếu chỉ người có thân phận cực kỳ được tôn sùng trong Hoàng tộc họ A Sử Na mới xứng được sở hữu. Những hùng chủ có được thiên hạ như Thiên Khả Hãn và Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng cảm thấy tự hào bởi vì có được một con ngựa trân quý này. Bởi vậy có thể thấy được loài ngựa này quý báu đến chừng nào, cũng có thể nhìn ra người có tên Trần Thâu Nhàn kia đối với Lưu Lăng quả thực là hết sức coi trọng, đây là một phần lễ trọng, còn là vật cưỡi mà y vô cùng yêu quý, nhưng khi trao cho Lưu Lăng, ánh mắt y không có chút hối tiếc nào, mà ngược lại còn cảm thấy có phần thoải mái hào sảng.
Sau này Lưu Lăng đã biết được lai lịch của Hồng Sư Tử, cũng vui mừng thật lâu. Hắn chú ý quan sát, Hồng Sư Tử sau khi chạy một thời gian trên bả vai sẽ chảy ra một loại chất lỏng giống như máu, loại hiện tượng này cho dù ở đời sau, các nhà khoa học cũng không thể giải thích rõ ràng được. Có nhà sinh vật học nói rằng, cái loại nước chảy ra giống như máu ấy lại giống mồ hôi hơn, nguyên nhân là bởi vì do kí sinh trùng gây nên.
Cho dù là nói như vậy, nhưng Đặc Lặc Phiếu là loại ngựa khỏe, danh xứng với thực. Phùng Phục Ba cũng không có ý muốn thúc giục Hồng Sư Tử phi nước đại, mà là không nhanh không chậm ở phía trước chọc tức Sở Ly Hỏa. Khoảng cách giữa hai người luôn được duy trì ở chừng một trăm ba mươi bước, mà Sở Ly Hỏa lại thiện chiến không thiện cưỡi ngựa bắn cung vì vậy hai cánh cung phát ra đều lệch ra khỏi đích.
Phùng Phục Ba thấy Sở Ly Hỏa không làm gì được mình, lại càng làm tới. Vừa chạy vừa tìm những từ ngữ để châm chọc, trêu tức Sở Ly Hỏa. Dần dần Sở Ly Hỏa mất đi kiểm soát, dẫn theo kỵ binh của mình chỉ lo truy đuổi Phùng Phục Ba, những binh lính quân Hán khác đều bỏ qua hết.
Bỗng xuất hiện một trường hợp làm cho những người khác thấy kinh ngạc, Sở Ly Hỏa dẫn hai ngàn tinh binh để truy đuổi Phùng Phục Ba. Mà cho dù quân Hán có vắt chân lên cổ chạy thì cũng không thể so được với tốc độ của Chu quân, không ngờ đại đội Chu quân cứ thế chạy băng băng vượt qua giữa đội ngũ quân Hán trốn chạy, chẳng màng quan tâm đến số quân Hán đang chạy trối chết bên người.
Mục tiêu chỉ có một là Phùng Phục Ba!
Phùng Phục Ba càng chạy càng đắc ý, trong lòng tự nhủ tên Chu quân râu quai nón này thật sự là ngốc quá đi. Binh lính Hán quân chạy tan tác nhiều như vậy mà không hề quan tâm, chỉ tập trung truy đuổi có một người. Tuy nhiên nó cũng có cái hay, lão tử chỉ cần chạy thôi. Phùng Phục ba vừa chạy, vừa cúi xuống thì thầm với Hồng Sư Tử: – Bảo bối, bảo bối, công lao của ngươi lần này không thể bỏ qua được. Sau khi về ta sẽ cho ngươi ăn ngon! Ta sẽ bắt thỏ hoang về thịt cho ngươi ăn!
Hồng Sư Tử kia dường như hiểu những gì Phùng Phục Ba nói, kêu lên hai tiếng thu thu với bộ dạng cực kì đắc ý.
Lời hô có chút làm ra vẻ, chỉ có điều cơn tức đã làm cho Sở Ly Hỏa máu huyết sục sôi muốn đem Phùng Phục Ba xé nát thành tám mảnh, làm sao còn để ý là y sợ thật hay chỉ là giả sợ. Cho dù phía trước không phải là năm nghìn quân Hán, mà chỉ là năm vạn người thì Sở Ly Hỏa cũng phải trảm Phùng Phục Ba mới hả giận.
Bản lĩnh khiêu khích của Phùng Phục Ba thực sự là không ai bằng, một bên vừa chạy vừa mắng, khiến cho Sở Ly Hỏa tức đến mức nhất Phật thăng thiên nhị Phật xuất thế (*), lửa giận trong mắt ngùn ngụt, gần như có thể biến đồng cỏ thành biển lửa.
(*) Phật chết đi, Phật lại sinh ra. Ở đây ý nói Sở Ly Hỏa hận đến chết đi sống lại.
– Hắc! Tên Chu quân râu quai nón kia, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến lên một thước! Sở dĩ ta chạy không phải là sợ các người mà là nhớ lại bọn Vương Bát (rùa) thành tinh các ngươi muốn biến thành hình người cũng không dễ dàng gì. Cho ngươi một con đường sống, ngươi đừng có không biết xấu hổ. Đừng ép ta, chỉ sợ sau khi ta thúc ngựa quay lại, trên người ngươi sẽ lưu lại vài cái lỗ thủng.
Sở Ly Hỏa hô lớn: – Tiểu tặc! Có gan thì ngươi đừng chạy!
Phùng Phục Ba mắng: – Đầu óc ngươi bị lửa làm cho hư rồi hay sao thế? Không chạy, không chạy chờ ngươi cho Vương Bát đuổi theo vậy lúc đó cả người ta chẳng phải toàn mùi nước tiểu sao? Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Vương Bát cưỡi ngựa thật sự là không nhiều! Nhất là loại Vương Bát cưỡi ngựa mà còn chạy nhanh như vậy nữa, xem ra ngươi quả là độc nhất vô nhị!
Sở Ly Hỏa nổi trận lôi đình, biết là mình bị mắng tuy nhiên cái tên tướng Hán kia chỉ biết chạy trối chết, hắn cũng không nói gì, mà đánh ngựa chạy như điên đuổi theo. Chiến mã hắn cưỡi tốc độ không phải tầm thường, ở Tây Vực cũng là một trong những giống tốt. Tuy nhiên lần dụ địch này, Lưu Lăng cũng bỏ ra tiền vốn. Lúc này, Phùng Phục Ba đang ngồi trên con ngựa màu lửa, cũng chính là tọa kỵ của hắn- Hồng Sư Tử!
Hồng Sư Tử lúc trước trên thảo nguyên chính là oai phong một cõi, do người Đột Quyết dùng giống ngựa tốt mà nhân giống. Loại ngựa này ngày trước kia được Hoàng thất Đột Quyết chọn làm vật cuỡi chuyên dụng, chỉ có dòng dõi quý tộc mới có khả năng được sở hữu. Về sau, Đường Thái Tông Lý Thế Dân đã từng có được một con ngựa loài này, vô cùng yêu thích. Loài ngựa này ở thời Tùy Đường được người Đột Quyết mệnh danh là Đặc Lặc Phiếu. Chính là dùng giống ngựa tốt của Tây Vực và Khiết Đan cho giao phối mà sinh ra giống ngựa mới.
Loại ngựa này còn có một cái tên khác là Hãn Tuyết Bảo Mã.
Toàn bộ Bắc Hán chỉ có duy nhất một con bảo mã. Ngay cả Hoàng Đế Bắc Hán bệ hạ Hiếu Đế Lưu Trác lúc còn chưa đăng cơ cũng không có, đối với con bảo mã của Lưu Lăng cũng rất hâm mộ. Lai lịch của con bảo mã này chưa có ai biết ngoại trừ Lưu Lăng và mấy người thân tín. Và cũng chỉ có Lưu Lăng mới biết làm thế nào để chế ngự con bảo mã này lại.
Cũng chính là vào mấy năm trước, Lưu Lăng ở phía nam đã thành lập Phủ Viễn quân, thời điểm ấy có một thương nhân người Đảng Hạng từ Tây Vực trên đường đến Chu quốc làm ăn buôn bán. Y tự xưng là Trần Thâu Nhàn, muốn cùng với Lưu Lăng kết nghĩa huynh đệ. Để bày tỏ thành ý, y bèn đem tọa kỵ của mình cho Lưu Lăng. Mà Lưu Lăng lúc bấy giờ chỉ cảm thấy con ngựa này thần tuấn không gì sánh được, cao lớn khỏe mạnh, chạy nhanh như bay, cũng không hề biết đây là loại ngựa có tiếng tăm lừng lẫy- Hãn Tuyết Bảo Mã.
Sau này là nhờ một lão binh đã chăm nuôi ngựa hơn chục năm, nhìn vào hình dáng của con ngựa này mà phỏng đoán đây là loài ngựa nổi danh của Đột Quyết- Đặc Lặc Phiếu. Ở kiếp trước, Lưu Lăng đối với lịch sử vô cùng có hứng thú, nhất là lịch sử của của những bộ tộc trên thảo nguyên. Người Đột Quyết thống trị thảo nguyên nhiều năm, đã từng cai quản mấy trăm vạn bộ tộc, thời điểm hưng thịnh nắm giữ đoàn quân Lang Kỵ không dưới ba trăm ngàn tung hoành ngang dọc khắp thảo nguyên. Mãi cho đến khi người Khiết Đan quật khởi, tất cả những bộ tộc trên thảo nguyên đều nghe theo hiệu lệnh của Vương đình Đột Quyết.
Hoàng thất Đột Quyết họ A Sử Na, ý là loại sói mắt xanh. Mà Đặc Lặc Phiếu chỉ người có thân phận cực kỳ được tôn sùng trong Hoàng tộc họ A Sử Na mới xứng được sở hữu. Những hùng chủ có được thiên hạ như Thiên Khả Hãn và Đường Thái Tông Lý Thế Dân cũng cảm thấy tự hào bởi vì có được một con ngựa trân quý này. Bởi vậy có thể thấy được loài ngựa này quý báu đến chừng nào, cũng có thể nhìn ra người có tên Trần Thâu Nhàn kia đối với Lưu Lăng quả thực là hết sức coi trọng, đây là một phần lễ trọng, còn là vật cưỡi mà y vô cùng yêu quý, nhưng khi trao cho Lưu Lăng, ánh mắt y không có chút hối tiếc nào, mà ngược lại còn cảm thấy có phần thoải mái hào sảng.
Sau này Lưu Lăng đã biết được lai lịch của Hồng Sư Tử, cũng vui mừng thật lâu. Hắn chú ý quan sát, Hồng Sư Tử sau khi chạy một thời gian trên bả vai sẽ chảy ra một loại chất lỏng giống như máu, loại hiện tượng này cho dù ở đời sau, các nhà khoa học cũng không thể giải thích rõ ràng được. Có nhà sinh vật học nói rằng, cái loại nước chảy ra giống như máu ấy lại giống mồ hôi hơn, nguyên nhân là bởi vì do kí sinh trùng gây nên.
Cho dù là nói như vậy, nhưng Đặc Lặc Phiếu là loại ngựa khỏe, danh xứng với thực. Phùng Phục Ba cũng không có ý muốn thúc giục Hồng Sư Tử phi nước đại, mà là không nhanh không chậm ở phía trước chọc tức Sở Ly Hỏa. Khoảng cách giữa hai người luôn được duy trì ở chừng một trăm ba mươi bước, mà Sở Ly Hỏa lại thiện chiến không thiện cưỡi ngựa bắn cung vì vậy hai cánh cung phát ra đều lệch ra khỏi đích.
Phùng Phục Ba thấy Sở Ly Hỏa không làm gì được mình, lại càng làm tới. Vừa chạy vừa tìm những từ ngữ để châm chọc, trêu tức Sở Ly Hỏa. Dần dần Sở Ly Hỏa mất đi kiểm soát, dẫn theo kỵ binh của mình chỉ lo truy đuổi Phùng Phục Ba, những binh lính quân Hán khác đều bỏ qua hết.
Bỗng xuất hiện một trường hợp làm cho những người khác thấy kinh ngạc, Sở Ly Hỏa dẫn hai ngàn tinh binh để truy đuổi Phùng Phục Ba. Mà cho dù quân Hán có vắt chân lên cổ chạy thì cũng không thể so được với tốc độ của Chu quân, không ngờ đại đội Chu quân cứ thế chạy băng băng vượt qua giữa đội ngũ quân Hán trốn chạy, chẳng màng quan tâm đến số quân Hán đang chạy trối chết bên người.
Mục tiêu chỉ có một là Phùng Phục Ba!
Phùng Phục Ba càng chạy càng đắc ý, trong lòng tự nhủ tên Chu quân râu quai nón này thật sự là ngốc quá đi. Binh lính Hán quân chạy tan tác nhiều như vậy mà không hề quan tâm, chỉ tập trung truy đuổi có một người. Tuy nhiên nó cũng có cái hay, lão tử chỉ cần chạy thôi. Phùng Phục ba vừa chạy, vừa cúi xuống thì thầm với Hồng Sư Tử: – Bảo bối, bảo bối, công lao của ngươi lần này không thể bỏ qua được. Sau khi về ta sẽ cho ngươi ăn ngon! Ta sẽ bắt thỏ hoang về thịt cho ngươi ăn!
Hồng Sư Tử kia dường như hiểu những gì Phùng Phục Ba nói, kêu lên hai tiếng thu thu với bộ dạng cực kì đắc ý.
Bình luận truyện