Đế Trụ
Chương 45-2: Thử (2)
Gia Nhi còn chưa ngồi xuống, trong cái bụng nhỏ liền vang lên tiếng ùng ục ục. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ lên, lập tức thè lưỡi. Bộ dạng đáng yêu chọc cho tất cả mọi người một trận cười. Trần Tử Ngư liếc nàng một cái cười nói: - Muội không biết xấu hổ!
Gia Nhi cãi lại nói: - Tiểu thư, cái bụng kêu không phải nô tì có thể khống chế, nô tì là không có cách nào khiến nó kêu, nhưng thật ra có một cách khiến nó không kêu.
Tiểu nha đầu giòn giòn giã giã nói: - Vương công tử, ngài là ân nhân cứu mạng của nô tì và tiểu thư, bữa cơm này vốn là chúng ta mời. Chỉ là tiểu thư nhà ta quá rộng rãi, trước đó đã đem hết tiền bạc ra ngoài quyên góp. Cho nên, lần này liền để ngài phải trả rồi.
- Hả?
Lưu Lăng làm bộ giật mình hỏi: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương lại có tấm lòng trượng nghĩa như vậy, Vương mỗ khâm phục!
Trần Tử Ngư quyên góp thật ra là làm cho Lưu Lăng thấy được, nàng thấy Lưu Lăng rõ ràng nhìn thấy mình đi quyên tiền mà còn làm bộ như không biết, trong lòng không khỏi cười trộm.
- Thiếp và Gia Nhi tuy rằng không phải người Thái Nguyên, nhưng chúng ta cũng là con dân Đại Hán. Thiếp cũng đọc qua sách thánh hiền, có chút hiểu được đạo lý, tuy rằng tiền bạc quyên góp không nhiều lắm, nhưng cũng là tâm ý của thiếp.
Gia Nhi bĩu môi nói: - Còn không nhiều, đó là toàn bộ tiền bạc của chúng ta trong hai tháng, nô tì vốn định tháng sau mua lễ vật tặng sinh nhật tiểu thư đấy.
Lưu Lăng nói: - Tử Ngư cô nương khiến Vương mỗ xấu hổ, lát nữa ra ngoài Vương mỗ cũng đi quyên góp một chút.
Gia Nhi cười nói: - Đừng khách khí như vậy, nhưng mà người ta bụng vẫn còn thì thầm kêu đây. Nô tì nghe nói Tụ Hiền Lâu này có món gà nhồi hạt sen quấn lá sen cực kỳ mềm, còn chưa có thưởng thức qua đâu.
Lưu Lăng nghe nàng ta nói muốn ăn gà, đột nhiên nhớ tới lúc trước có nghe câu truyện nhỏ của người xưa kể lại. Truyện cười kia nói về một người đi ăn cơm ngoài quán, bởi vì hắn thích ăn nhất là thịt gà, vì thế liền hỏi người phục vụ: - Tiểu thư, các ngươi có gà không? Người phục vụ kia xấu hổ cười, ngượng ngùng nói: - Ta chính là…
Triệu Nhị giơ tay dưới mặt bàn đụng Hoa Tam Lang một cái, nói nhỏ bên tai Hoa Tam Lang: - Nghe thấy chưa, tiểu mỹ nhân kia muốn ăn gà rồi, còn không mau mau mang con gà giò (đồng tử kê) ngươi giữ gìn hai mươi mấy năm qua hiếu kính?
Hoa Tam Lang cũng không nói chuyện, mặt không biến sắc, nghiêm trang, chỉ có điều chân y hung hăng giẫm Triệu Nhị một cái thật mạnh, lập tức khuôn mặt Triệu Nhị đau đớn biến thành màu gan lợn.
- Tử Ngư cô nương là người nơi nào? Tới thành Thái Nguyên khi nào?
Lưu Lăng cười nhẹ hỏi.
Trần Tử Ngư đáp: - Thiếp là người Tiền Đường Chiết Giang, tuy rằng không là gia đình đại phú đại quý gì nhưng cũng coi như là gia đình gia giáo. Gia phụ Trần Bác là giáo thụ có danh tiếng ở Tiền Đường, là thầy giáo trong nhà Tiền Đường Thủ Thái đại nhân. Sau này bởi vì gặp đại nạn, chỉ có hai người thiếp và Gia Nhi trốn thoát. Hai người chúng ta một đường hướng thẳng phương Bắc chạy nạn, trằn trọc cuối cùng đến Thái Nguyên.
Lời giải thích này Trần Tử Ngư đã sớm nghĩ kỹ, trong đó có thực có giả. Nàng bất quá cũng chỉ là một thanh quan chốn thanh lâu, lường trước Lưu Lăng cũng không vì vậy mà chạy ngàn dặm xa xôi tới Tiền Đường để điều tra lai lịch của nàng. Lại nói, Tiền Đường Thủ thật sự họ Thái, trong nhà hắn cũng thực sự có một người gọi là Trần Bác tiên sinh, chẳng qua cùng Trần Tử Ngư không có chút quan hệ nào thôi.
Gia Nhi nói: - Trên con đường gian khổ này, nếu không nhờ tiểu thư nhà ta cơ trí, chỉ sợ sớm đã chết ở giữa đường rồi.
Lưu Lăng xúc động nói: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương cũng là người mệnh khổ, cuộc sống gian khổ như vậy còn đem chút bạc tích góp được quyên góp cho đất nước dùng, Vương mỗ kính nể.
Gia Nhi nói: - Vậy coi là gì, tiểu thư nhà ta chính là tấm lòng Bồ Tát, phàm là thấy chuyện gì oan ức đều nhất mực quản đấy.
Trần Tử Ngư cười nói; - Công tử đừng nghe Gia Nhi nói bậy, chỉ là đủ khả năng mà thôi.
Lưu Lăng nói: - Hay cho một câu chỉ đủ khả năng, dù là một đại trượng phu bình thường đều không có khí khái như vậy của Tử Ngư cô nương. Nào, Vương mỗ kính Tử Ngư cô nương một ly!
Trần Tử Ngư cảm tạ, nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Sau khi đặt chén rượu xuống Lưu Lăng hỏi: - Tử Ngư cô nương, tha lỗi Vương mỗ đắc tội. Cô nương ở nhà là một người con gái thanh thanh bạch bạch, sống ở thanh lâu kia chung quy lại đều không phải là nơi tốt. Vương mỗ nhiều lời hỏi một câu, Tử Ngư cô nương không có nghĩ qua rời khỏi thanh lâu sao?
Trần Tử Ngư ngây ra một lúc, muốn nói lại thôi.
Lưu Lăng nói: - Thật có lỗi, là Vương mỗ đường đột.
Trần Tử Ngư thở dài nói: - Không dám dối Công tử, hiện tại thiếp cũng là không làm chủ được. May mắn thay, quản sự trong lâu đối với thiếp cũng không tệ, cũng không ép thiếp làm mấy thứ gì đó. Lại nói, thiếp bất quá cũng chỉ là cô gái yếu ớt, chẳng có gì ngoài tấm thân, chỉ biết một chút thơ ca. Nếu như rời đi, cũng không biết có thể làm gì để nuôi sống hai người chúng ta.
Lưu Lăng nói: - Vương mỗ chỉ là lo lắng, tuy rằng ta chưa từng đến nơi đó, nhưng nghe nói trong thanh lâu người tốt kẻ xấu lẫn lộn, người tao nhã cũng có, kẻ thô lỗ dã man cũng có. Tử Ngư cô nương vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.
Hắn giống như là chợt nhớ ra cái gì đó nói: - Ta còn nghe nói, trong thanh lâu này có nhiều hào khách đến từ Tây Vực, vung tiền như rác. Còn nói người Tây Vực thân thể cường tráng, bình thường giống như sư tử hổ báo dũng mãnh. Những kẻ này bán da lông vàng bạc, ra tay đều hết sức xa xỉ. Không biết Tử Ngư cô nương có gặp qua hay không?
Hỏi xong, Lưu Lăng nâng chén rượu lên uống một ngụm, ra vẻ lơ đãng liếc nhìn Trần Tử Ngư một cái.
Trần Tử Ngư thần sắc không thay đổi, chỉ có điều lông mày vô tình giật nhẹ một cái. Nàng cười nhẹ với Lưu Lăng, tựa hồ như không để ý đến vấn đề Lưu Lăng đề cập đến. Chỉ có điều không ai chú ý tới, dưới mặt bàn Gia Nhi bất chợt bắt lấy tay nàng, gắt gao nắm chặt lấy.
- Người Tây Vực sao? Thiếp đã gặp qua một hai người, cũng không thấy dũng mãnh xa xỉ như hình dung của Công tử. Theo như thiếp thấy được, còn không ra tay hào phóng bằng quan gia Đại Hán chúng ta đâu.
Lưu Lăng nghe xong nhướng mày, lập tức cười hỏi: - Vương mỗ chưa từng rời khỏi thành Thái Nguyên. Cũng chưa từng gặp qua người Hồ ở Tây Vực, nghe nói người Hồ ở Tây Hạ cao lớn hơn người Hán chúng ta không ít, cường tráng không ít, cũng không biết thật hay giả.
- Người Tây Hạ?
Trần Tử Ngư nâng chén rượu lên nhấp một ngụm: - Thiếp cũng chưa từng thấy qua.
Gia Nhi cãi lại nói: - Tiểu thư, cái bụng kêu không phải nô tì có thể khống chế, nô tì là không có cách nào khiến nó kêu, nhưng thật ra có một cách khiến nó không kêu.
Tiểu nha đầu giòn giòn giã giã nói: - Vương công tử, ngài là ân nhân cứu mạng của nô tì và tiểu thư, bữa cơm này vốn là chúng ta mời. Chỉ là tiểu thư nhà ta quá rộng rãi, trước đó đã đem hết tiền bạc ra ngoài quyên góp. Cho nên, lần này liền để ngài phải trả rồi.
- Hả?
Lưu Lăng làm bộ giật mình hỏi: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương lại có tấm lòng trượng nghĩa như vậy, Vương mỗ khâm phục!
Trần Tử Ngư quyên góp thật ra là làm cho Lưu Lăng thấy được, nàng thấy Lưu Lăng rõ ràng nhìn thấy mình đi quyên tiền mà còn làm bộ như không biết, trong lòng không khỏi cười trộm.
- Thiếp và Gia Nhi tuy rằng không phải người Thái Nguyên, nhưng chúng ta cũng là con dân Đại Hán. Thiếp cũng đọc qua sách thánh hiền, có chút hiểu được đạo lý, tuy rằng tiền bạc quyên góp không nhiều lắm, nhưng cũng là tâm ý của thiếp.
Gia Nhi bĩu môi nói: - Còn không nhiều, đó là toàn bộ tiền bạc của chúng ta trong hai tháng, nô tì vốn định tháng sau mua lễ vật tặng sinh nhật tiểu thư đấy.
Lưu Lăng nói: - Tử Ngư cô nương khiến Vương mỗ xấu hổ, lát nữa ra ngoài Vương mỗ cũng đi quyên góp một chút.
Gia Nhi cười nói: - Đừng khách khí như vậy, nhưng mà người ta bụng vẫn còn thì thầm kêu đây. Nô tì nghe nói Tụ Hiền Lâu này có món gà nhồi hạt sen quấn lá sen cực kỳ mềm, còn chưa có thưởng thức qua đâu.
Lưu Lăng nghe nàng ta nói muốn ăn gà, đột nhiên nhớ tới lúc trước có nghe câu truyện nhỏ của người xưa kể lại. Truyện cười kia nói về một người đi ăn cơm ngoài quán, bởi vì hắn thích ăn nhất là thịt gà, vì thế liền hỏi người phục vụ: - Tiểu thư, các ngươi có gà không? Người phục vụ kia xấu hổ cười, ngượng ngùng nói: - Ta chính là…
Triệu Nhị giơ tay dưới mặt bàn đụng Hoa Tam Lang một cái, nói nhỏ bên tai Hoa Tam Lang: - Nghe thấy chưa, tiểu mỹ nhân kia muốn ăn gà rồi, còn không mau mau mang con gà giò (đồng tử kê) ngươi giữ gìn hai mươi mấy năm qua hiếu kính?
Hoa Tam Lang cũng không nói chuyện, mặt không biến sắc, nghiêm trang, chỉ có điều chân y hung hăng giẫm Triệu Nhị một cái thật mạnh, lập tức khuôn mặt Triệu Nhị đau đớn biến thành màu gan lợn.
- Tử Ngư cô nương là người nơi nào? Tới thành Thái Nguyên khi nào?
Lưu Lăng cười nhẹ hỏi.
Trần Tử Ngư đáp: - Thiếp là người Tiền Đường Chiết Giang, tuy rằng không là gia đình đại phú đại quý gì nhưng cũng coi như là gia đình gia giáo. Gia phụ Trần Bác là giáo thụ có danh tiếng ở Tiền Đường, là thầy giáo trong nhà Tiền Đường Thủ Thái đại nhân. Sau này bởi vì gặp đại nạn, chỉ có hai người thiếp và Gia Nhi trốn thoát. Hai người chúng ta một đường hướng thẳng phương Bắc chạy nạn, trằn trọc cuối cùng đến Thái Nguyên.
Lời giải thích này Trần Tử Ngư đã sớm nghĩ kỹ, trong đó có thực có giả. Nàng bất quá cũng chỉ là một thanh quan chốn thanh lâu, lường trước Lưu Lăng cũng không vì vậy mà chạy ngàn dặm xa xôi tới Tiền Đường để điều tra lai lịch của nàng. Lại nói, Tiền Đường Thủ thật sự họ Thái, trong nhà hắn cũng thực sự có một người gọi là Trần Bác tiên sinh, chẳng qua cùng Trần Tử Ngư không có chút quan hệ nào thôi.
Gia Nhi nói: - Trên con đường gian khổ này, nếu không nhờ tiểu thư nhà ta cơ trí, chỉ sợ sớm đã chết ở giữa đường rồi.
Lưu Lăng xúc động nói: - Không thể tưởng tượng được Tử Ngư cô nương cũng là người mệnh khổ, cuộc sống gian khổ như vậy còn đem chút bạc tích góp được quyên góp cho đất nước dùng, Vương mỗ kính nể.
Gia Nhi nói: - Vậy coi là gì, tiểu thư nhà ta chính là tấm lòng Bồ Tát, phàm là thấy chuyện gì oan ức đều nhất mực quản đấy.
Trần Tử Ngư cười nói; - Công tử đừng nghe Gia Nhi nói bậy, chỉ là đủ khả năng mà thôi.
Lưu Lăng nói: - Hay cho một câu chỉ đủ khả năng, dù là một đại trượng phu bình thường đều không có khí khái như vậy của Tử Ngư cô nương. Nào, Vương mỗ kính Tử Ngư cô nương một ly!
Trần Tử Ngư cảm tạ, nâng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một miếng.
Sau khi đặt chén rượu xuống Lưu Lăng hỏi: - Tử Ngư cô nương, tha lỗi Vương mỗ đắc tội. Cô nương ở nhà là một người con gái thanh thanh bạch bạch, sống ở thanh lâu kia chung quy lại đều không phải là nơi tốt. Vương mỗ nhiều lời hỏi một câu, Tử Ngư cô nương không có nghĩ qua rời khỏi thanh lâu sao?
Trần Tử Ngư ngây ra một lúc, muốn nói lại thôi.
Lưu Lăng nói: - Thật có lỗi, là Vương mỗ đường đột.
Trần Tử Ngư thở dài nói: - Không dám dối Công tử, hiện tại thiếp cũng là không làm chủ được. May mắn thay, quản sự trong lâu đối với thiếp cũng không tệ, cũng không ép thiếp làm mấy thứ gì đó. Lại nói, thiếp bất quá cũng chỉ là cô gái yếu ớt, chẳng có gì ngoài tấm thân, chỉ biết một chút thơ ca. Nếu như rời đi, cũng không biết có thể làm gì để nuôi sống hai người chúng ta.
Lưu Lăng nói: - Vương mỗ chỉ là lo lắng, tuy rằng ta chưa từng đến nơi đó, nhưng nghe nói trong thanh lâu người tốt kẻ xấu lẫn lộn, người tao nhã cũng có, kẻ thô lỗ dã man cũng có. Tử Ngư cô nương vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn.
Hắn giống như là chợt nhớ ra cái gì đó nói: - Ta còn nghe nói, trong thanh lâu này có nhiều hào khách đến từ Tây Vực, vung tiền như rác. Còn nói người Tây Vực thân thể cường tráng, bình thường giống như sư tử hổ báo dũng mãnh. Những kẻ này bán da lông vàng bạc, ra tay đều hết sức xa xỉ. Không biết Tử Ngư cô nương có gặp qua hay không?
Hỏi xong, Lưu Lăng nâng chén rượu lên uống một ngụm, ra vẻ lơ đãng liếc nhìn Trần Tử Ngư một cái.
Trần Tử Ngư thần sắc không thay đổi, chỉ có điều lông mày vô tình giật nhẹ một cái. Nàng cười nhẹ với Lưu Lăng, tựa hồ như không để ý đến vấn đề Lưu Lăng đề cập đến. Chỉ có điều không ai chú ý tới, dưới mặt bàn Gia Nhi bất chợt bắt lấy tay nàng, gắt gao nắm chặt lấy.
- Người Tây Vực sao? Thiếp đã gặp qua một hai người, cũng không thấy dũng mãnh xa xỉ như hình dung của Công tử. Theo như thiếp thấy được, còn không ra tay hào phóng bằng quan gia Đại Hán chúng ta đâu.
Lưu Lăng nghe xong nhướng mày, lập tức cười hỏi: - Vương mỗ chưa từng rời khỏi thành Thái Nguyên. Cũng chưa từng gặp qua người Hồ ở Tây Vực, nghe nói người Hồ ở Tây Hạ cao lớn hơn người Hán chúng ta không ít, cường tráng không ít, cũng không biết thật hay giả.
- Người Tây Hạ?
Trần Tử Ngư nâng chén rượu lên nhấp một ngụm: - Thiếp cũng chưa từng thấy qua.
Bình luận truyện