Đế Vương Công Lược
Chương 102: Tộc Ngư Vĩ (đuôi cá) [ Chi bằng cứ đi tìm một lần thử xem]
Chương dài chương dài *^_^*, chư vị thiếu hiệp Truy Ảnh Cung cũng xuất hiện rồi:))))
#8211; Tộc Ngư Vĩ (đuôi cá) [ Chi bằng cứ đi tìm một lần thử xem]
Khách điếm này rất yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ cả tiếng sóng biển rì rào và tiếng mưa gió bên ngoài. Thi thoảng có tia gió len lỏi vào phòng qua song cửa sổ, làm lay động màn giường và ánh nến. Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người, kéo chăn lên cao che lại bờ vai trần lộ ra bên ngoài của Sở Uyên.
Sở Uyên mở mắt.
” Đánh thức ngươi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn lọn tóc của hắn: ” Một lúc lâu nữa trời mới sáng, ngủ tiếp đi.”
Sở Uyên nghiêng người vùi mặt vào ngực hắn, tiếp tục mơ giấc mộng còn dang dở. Đoạn Bạch Nguyệt thì lại thức trắng cả đêm, không muốn ngủ, cũng không nỡ ngủ. Mãi đến khi bóng đêm dần dần lui bước, ánh nắng vàng ấm áp rọi vào ô cửa sổ, mới nhẹ nhàng đánh thức người đang ngủ trong lòng mình dậy.
Sở Uyên lười mở mắt, hỏi: ” Trời đã sáng rồi ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đêm qua ngươi nói phải trở về sớm.”
” Ừm.” Sở Uyên ngồi dậy: ” Truyền vài quan viên địa phương tới, mấy ngày nữa là đại quân phải ra biển rồi, trong thành Đại Côn này vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giao phó.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau.” Ta sẽ cùng ngươi đi đánh đảo Bạch Sương.”
” Tây nam quân không rành thủy tính, không cho phép.” Sở Uyên lắc đầu.
” Ai nói tây nam quân đi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc y phục: ” Sở quân phải ra biển, mà chiến loạn ở thành Đại Côn này vừa mới chấm dứt, khó tránh khỏi vẫn còn dư nghiệt đang đợi thời cơ làm loạn. Thay vì điều quân đội từ nơi khác tới, chi bằng để tây nam quân lưu lại đây duy trì trật tự, sau khi ngươi đại thắng trở về rồi ta phân tán quân đội về tây nam cũng không muộn.”
Sở Uyên nói: ” Cho nên ngươi muốn ở lại thành Đại Côn?”
” Là tây nam quân ở lại thành Đại Côn.” Đoạn Bạch Nguyệt gác cằm lên vai hắn: ” Ta cùng ngươi ra biển, bởi vì phải thị tẩm.”
Sở Uyên trở tay cho hắn một cái tát.
” Cứ quyết định vậy đi.” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ hắn, lại nhắc nhở: ” Nếu Diệp cốc chủ biết rồi tung độc dược khắp trời, ngươi nhất định phải ra mặt nói giúp ta.”
Sở Uyên đạp giày xuống giường, dứt khoát lưu loát nói: ” Mặc kệ!”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, thở dài.
Bất kể thế nào, tiểu cữu tử cũng thật đáng sợ.
(Tiểu cữu tử: em vợ:))))). Hồi đọc QT cứ đọc thành Tiểu Cửu tử vì Tiểu Cẩn là Cửu Vương gia, dè đâu không phải Cửu mà là Cữu hơ hơ.)
Mặc dù khách điếm này nhìn hơi cũ kỹ nhưng thức ăn lại nấu rất ngon. Sở Uyên ăn hết một bát mì lớn, lại gọi thêm vài gói điểm tâm mang theo rồi mới cùng Đoạn Bạch Nguyệt trở về Vương phủ. Bởi vì lúc này vẫn còn quá sớm nên phần lớn mọi người vẫn chưa thức dậy, ngược lại cũng rất thanh tĩnh. Dọc đường đi Đoạn Bạch Nguyệt đều nắm tay hắn, đưa đến cửa Ngự thư phòng rồi mới xoay người định trở về tiểu viện của mình, nhưng trên đường đi thì gặp Thẩm Thiên Phàm.
” Tướng quân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có phải là đang muốn tới ngự thư phòng hay không?”
” Phải.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu: ” Chuyện Lệ Thước đã hỏi rõ được hơn phân nửa rồi, muốn tới bẩm báo Hoàng thượng một tiếng.”
” Hiện giờ Hoàng thượng có rất nhiều vị đại nhân vây quanh, trong sân viện còn có ba người đang đứng chờ, e là phải sau giờ ngọ mới có thể rãnh rỗi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tướng quân hỏi được cái gì rồi, có thể báo trước cho Bổn Vương biết được không?”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu: ” Tất nhiên là được.”
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Đoạn Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên.
Thẩm Thiên Phàm nói: ” Lúc trước Hoàng thượng từng phân phó, nếu Vương gia muốn biết bất cứ chuyện gì, cũng không được có nửa phần giấu giếm.”
Thì ra là vậy a…. Tây Nam Vương xoa xoa cằm, ý cười dường như lan tỏa đến từng sợi lông tơ trên mặt.
Thẩm Thiên Phàm ho khan hai tiếng, cùng hắn trở về tiểu viện, đem chuyện của Lệ Thước kể đại khái lại một lần nữa.
“Sở Hạng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
” Đây là bức họa đêm qua họa sĩ vẽ lại.” Thẩm Thiên Phàm lấy trong tay áo ra một tờ giấy: ” Tuy không giống được mười phần nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm.”
” Nếu thật sự là Sở Hạng thì sao lúc Lệ Thước diện thánh lại không có biểu hiện gì khác thưởng?” Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.
” Đêm đó trong phòng ánh đèn mờ tối, nàng lại chưa từng ngẩng đầu lên, luôn nơm nớp lo sợ.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Có lẽ nàng căn bản không thấy rõ tướng mạo của Hoàng thượng.”
” Thì ra là thế.” Đoạn Bạch Nguyệt cuộn bức họa lại đặt trên bàn: ” Cho nên nói Sở Hạng khổ tâm mạo hiểm lớn như vậy, mục đích cuối cùng chính là vì muốn lấy đi Linh Lung Trản từ tay Lệ Thước, dùng để cứu sống người nào đó sao?”
” Trên thế gian này, ngoại trừ Nam Ma Tà tiền bối ra thì chuyện một người có thể chết đi rồi sống lại quả thực không có phần nào đáng tin.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu: ” Nhưng mặc kệ có công dụng gì, Sở Hạng muốn có Linh Lung Trản cũng là sự thật. Ngoài ra vẫn còn một chuyện mà ta không thể nào hiểu được, đó là vì sao hắn phải giả trang thành Vương gia để lừa gạt Lệ Thước?” Dù sao việc Tây Nam Phủ dã tâm lang sói cũng đã nổi danh khắp chốn, các cô nương tiểu thư bình thường của Sở quốc chỉ sợ vừa nghe đến tên Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã sợ hãi quá chừng rồi, đâu dám thề nguyền hẹn ước cả đời gì nữa — càng đừng nói tới chuyện ở ngay trong thành Đại Lý mạo danh Tây Nam Vương, nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải là đã tự rước phiền phức vào thân hay sao????
” Có thể nào là vì muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Thiên Ưng Các và Tây Nam Phủ không?” Đoạn Bạch Nguyệt suy đoán: ” Quan hệ giữa Các chủ Thiên Ưng Các và tướng quân lại rất tốt, nếu biết muội muội nhà mình bị vũ nhục như vậy, chắc chắn sẽ nuốt không trôi, nhưng cũng không thể nào trực tiếp đối đầu với Tây Nam Phủ được, cho nên tám phần mười là sẽ cầu trợ tướng quân.”
Thẩm Thiên Phàm như có điều suy nghĩ.
” Nếu tướng quân đáp ứng tương trợ, cũng không có nhiều khả năng sẽ vận dụng được nguồn binh lực trong triều, nhưng lại còn có một Nhật Nguyệt sơn trang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không ai muốn tùy tiện trêu chọc môn phái lớn nhất giang hồ võ lâm Trung Nguyên, Tây Nam Phủ cũng không ngoại lệ, dù sao đi nữa, sau lưng Nhật Nguyệt sơn trang cũng chính là toàn bộ giang hồ.”
” Sau đó Sở Hạng sẽ ra mặt, thuyết phục Vương gia cùng hắn kết minh, để có thể thoát khỏi tình trạng cô lập, bị cả triều đình và võ lâm quay lưng muốn diệt, ý Vương gia có phải là vậy không?” Thẩm Thiên Phàm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Chín phần mười là vậy.”
” Chẳng qua là hắn không ngờ tới, Hoàng thượng và Vương gia là người chung thuyền, cũng không ngờ tới Lệ Ưng sẽ chọn giấu diếm mọi chuyện, nuốt trôi được lửa giận này.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
” Tương kế tựu kế?” Đoạn Bạch Nguyệt rót hai chén trà.
Thẩm Thiên Phàm nói: ” Nhưng chuyện Vương gia liên thủ với Hoàng thượng e là đã truyền khắp thiên hạ rồi.”
” Cũng đều là vì lợi ích mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Danh tiếng của Tây Nam Phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể chỉ dựa vào một chiến dịch mà có thể tẩy trắng được. Sở Hoàng cho Bổn Vương nhiều lợi ích hơn Sở Thừa, ta sẽ đáp ứng cùng hắn liên thủ. Nhưng nếu Sở Hoàng muốn qua sông phá cầu, Tây Nam Phủ tất nhiên sẽ trở mặt?”
” Nếu làm như vậy mà có thể dẫn dụ Sở Hạng hiện thân thì cũng tốt.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Có thể dùng khoảng thời gian ngắn như vậy bình Đông Hải định Nam Dương, Hoàng thượng chính là người đầu tiên trong thiên cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, lại đưa cho hắn một chén trà nhỏ.
Quả thật, cho đến buổi chiều ngày hôm đó Sở Uyên mới nhàn rỗi một chút.
” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công bước vào cửa nói: ” Có muốn truyền thiện không?”
“Không còn ai nữa sao?” Sở Uyên đi ra khỏi phòng, cuối cùng thì cũng có thể thở ra một hơi.
” Thật ra vừa rồi Ôn đại nhân có tới.” Tứ Hỉ nói: ” Nhưng bị Vương gia chặn giữa đường, nói là có việc gì sáng mai tới lại cũng được, đuổi đi rồi.”
Sở Uyên bật cười: ” Hắn còn có thể đuổi được Ôn ái khanh ư?”
Tứ Hỉ nói: ” Dùng ba túi điểm tâm lớn, còn có một phần trà Phổ Nhị hảo hạng nữa.”
Sở Uyên gật đầu: ” Không tệ, Ôn ái khanh kiếm lời rồi.”
” Nhưng Bổn Vương quá lỗ.” Đoạn Bạch Nguyệt bước vào cửa viện, theo sau là Thẩm Thiên Phàm.
“Vương gia, tướng quân.” Tứ Hỉ công công hành lễ, xong lại nhắc nhở: ” Hoàng thượng vẫn chưa dùng bữa nữa, chỉ vừa mới ngừng thương nghị chính sự thôi.”
” Không sao, đưa vài món điểm tâm thanh đạm tới là được.” Sở Uyên nói: ” Giữ bụng để tối nay ăn, nghe nói chư vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung muốn nấu lẩu.” Thân là vua một nước, loại cơm này cũng nhất định phải cọ một bữa —dù sao đó chính là Truy Ảnh Cung, từ trước đến nay chỉ có bọn họ chiếm tiện nghi của người khác mà thôi.
” Dạ.” Tứ Hỉ công công vội vàng lui xuống chuẩn bị. Sở Uyên cũng không vào phòng, ngồi xuống băng ghế nhỏ trong sân viện, hỏi: ” Có chuyện gì sao?”
” Là chuyện về Lệ Thước.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên, đem mọi chuyện nói rõ ràng.
Thẩm Thiên Phàm bổ sung: ” Lệ Thước vẫn còn ở trong phòng, đợi tâm tình của nàng bình ổn hơn rồi mạt tướng sẽ sai người đưa nàng về Thiên Ưng Các.”
Sở Uyên nhíu mày.
” Thấy thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Cùng nhau diễn thêm một tuồng kịch nữa, lừa Sở Hạng mắc câu.”
Sở Uyên lắc đầu: ” Trẫm không cho phép.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Vì sao?”
” Không cho phép chính là không cho phép.” Sở Uyên đứng dậy, nói với Thẩm Thiên Phàm: ” Lúc đưa Lệ Thước về nhà, thuận tiện nói với Lệ Ưng, nếu để người khác biết chuyện này thì sẽ lấy tội phản quốc luận xử.”
” Dạ!” Thấy sắc mặc hắn âm trầm, Thẩm Thiên Phàm cúi đầu nhận lệnh, thức thời rời khỏi tiểu viện.
” Sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: ” Mất hứng thì thôi không làm, không cho phép tức giận.”
” Sở Hạng nghĩ như thế nào, trẫm không quản được, bút trướng này ngày sau sẽ tìm hắn tính sổ.” Sở Uyên nói: ” Chẳng qua là từ nay về sau, Tây Nam Phủ đều chỉ có thể là đồng minh của Đại Sở, cũng không cần diễn tuồng diễn kịch gì nữa hết.”
” Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Ngươi là người như thế nào, trong mắt người trong thiên hạ cũng nên là người như thế đó.” Sở Uyên nhìn hắn: ” Sự an ổn của giang sơn này, không nên thành lập bởi vô vàn tiếng xấu ngươi phải gánh trên lưng.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, cong ngón tay gõ nhẹ lên sống mũi của hắn: ” Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, nhiều năm như vậy cũng đã—-“
” Nhiều năm qua đều phải làm như vậy, là bởi vì ta vô năng, cần ngươi bảo hộ ta, thay ta giết người, thay ta lấy lòng phụ hoàng, thay ta diệt trừ ngoại địch.” Sở Uyên ngắt lời hắn: ” Nhưng bây giờ ta đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng muốn bảo hộ ngươi.” Sau chiến dịch ở thành Đại Côn, khó khăn lắm Tây Nam Phủ mới có được chút danh tiếng tốt, nên vô luận như thế nào cũng không muốn bôi đen thêm lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn vào mắt hắn, đáy lòng có hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
” Cho dù không bảo hộ được, cũng không muốn lợi dụng nữa.” Sở Uyên tránh tay hắn, giọng nói rất nhỏ rất nhẹ.
” Biết ta từ nhỏ đã thích ngươi, lừa gạt tình cảm của ta để ta giúp ngươi tranh ngôi vị, khi đó mới gọi là lợi dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, ôm chặt hắn vào lòng, ở bên tai thấp giọng nói: ” Nhưng nếu cũng thật sự thích ta, thì không thể gọi là lợi dụng, đó gọi là lưỡng tình tương duyệt, lòng ta cam tâm tình nguyện. Sau này không được nói lung tung như vậy nữa, được không?”
Sở Uyên nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ hắn, hồi lâu sau mới nói: ” Ừ.”
” Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn: ” Chuyện Lệ Thước, cứ coi như ta chưa nói gì, ngươi muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy. Đợi đánh Đông Hải xong, ta sẽ cùng ngươi ra biển đánh Nam Dương, được không?”
Sở Uyên gật đầu: ” Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn hôn lên tóc mai của hắn.
Tứ Hỉ công công bưng khay thức ăn đứng ở bên ngoài, vô cùng cảm động, nhưng cũng cực kì sốt ruột.
Cháo sắp nguội mất, vì sao Vương gia còn chưa chịu buông tay?
Hoàng thượng sắp đói xỉu rồi.
” Còn một chuyện nữa.” Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu người lừa gạt Lệ Thước thật sự là Sở Hạng thì năm đó có thể hắn cũng đã nhìn thấy Tử Long Quyết rồi, có thể nào đoán được quan hệ giữa ta và ngươi hay không?”
Sở Uyên lắc đầu: ” Không đâu. Tây Nam Phủ từ trước đến nay đều lấy tử (màu tím) vi tôn, tuy khối ngọc quyết này không phổ biến nhưng cũng không hiếm có đến nỗi cả thiên hạ chỉ có một khối, ngươi có thể sở hữu nó cũng không có gì kì lạ. Huống chi năm đó vừa nghe được tin tức thì ta liền tới gặp phụ hoàng hỏi xin nó, Sở Hạng chưa từng nhìn thấy lần nào, có lẽ cũng đã quên mất chuyện đó từ lâu rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Vậy thì tốt rồi.”
Tứ Hỉ công công nhìn thấy hai người rãnh rỗi, vội vàng bưng cơm cháo vào — chính sự đúng là cần bàn, nhưng cơm nước cũng cần phải ăn a.
Ba ngày sau, Thẩm Thiên Phàm phái thân tín đưa Lệ Thước trở về Thiên Ưng Các, việc này coi như tạm thời bị bỏ qua. Lúc xe ngựa ra khỏi phủ, vừa vặn gặp Sở Uyên vào cửa, thị vệ phụ trách hộ tống Lệ Thước định hành lễ thì bị hắn đưa tay ngăn lại. Tứ Hỉ cùng Sở Uyên men theo đường nhỏ trở về tiểu viện, đúng lúc Lệ Thước vén màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài.
Đêm hôm đó không có can đảm ngẩng đầu lên, lần này lại trùng hợp thấy được dung mạo thật sự của thiên tử. Một thân long bào minh hoàng, tóc đen được ngọc quan buộc lại trên đỉnh đầu, đuôi mắt cong cong, nhìn qua có chút quen thuộc.
Lệ Thước sửng sốt, muốn nhoài người ra nhìn theo nhưng xe ngựa đã ra khỏi phủ.
Mười ngày sau, đại quân Sở quốc chính thức xuất chiến tấn công đảo Bạch Sương, vừa mới sáng sớm mà kèn lệnh cũng đã vang vọng khắp biển trời, ngư dân và dân chúng chen lấn trên bờ biển, cầu phúc Ma Tổ nương nương phù hộ, để đại quân đại thắng trở về.
Diệp Cẩn ngồi trên lan can, gặm quả lê, thuận tiện giám thị Tây Nam Vương, không có việc gì thì không nên tùy tùy tiện tiện chạy loạn khắp nơi a!
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
Tâm tình Sở Uyên ngược lại không tệ — ngày ngày lênh đênh trên biển dù sao cũng buồn chán, bởi vậy hắn cực thích nhìn hai người gây nhau.
Tuy nói hải quân Đại Sở được trang bị hoàn mỹ, nhưng dù sao Thanh Cầu cũng là bộ hạ cũ của Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn năm đó, đối với Đông Hải này hiểu rõ như lòng bàn tay, đảo Bạch Sương lại được bao vây bởi sương mù dày đặc, không ai biết rốt cuộc bên trong có thứ gì, bởi vậy không ai dám lơ là cảnh giác.
Thời gian thoáng chốc đã qua hơn một tháng, người trên chiến thuyền chủ cũng đã quen nhìn Cửu điện hạ đuổi theo Tây Nam Vương chạy khắp nơi, rất hung dữ. Vì vậy ngày hôm đó vừa nghe tin Diệp Cẩn một thân một mình dong thuyền rời đi, phản ứng đầu tiên chính là bị Tây Nam Vương chọc giận bỏ đi rồi.
” Đừng gặp chuyện gì không may a.” Tiểu binh lo lắng nói.
” Có thể gặp chuyện gì chứ, Thẩm minh chủ sẽ đuổi theo ngay lập tức, Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia cũng đi rồi.” Lại có người nói tiếp: ” Hai người đều là cao thủ, hơn nữa với miệng lưỡi Ôn đại nhân thì đừng nói là Cửu điện hạ, cho dù có chín Cửu điện hạ cũng có thể mang người trở về thôi.”
” Ta thật là oan uổng.” Bên trong khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt rũ hai tay: ” Đại quân đang thả neo lấy nước ngọt, ta cũng ở đó hỗ trợ, làm sao có thời gian trêu chọc hắn được?”
” Chẳng lẽ là cãi nhau với Thiên Phong?” Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên đưa mặt sát vào hắn.
” Làm cái gì!” Sở Uyên giật mình, lùi ra phía sau cảnh cáo: “Ngồi lại đàng hoàng!”
” Hôn một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sau đó ta sẽ nói ngươi biết bọn họ đi đâu.”
Sở Uyên ngạc nhiên: ” Ngươi làm sao mà biết được?”
” Ta không biết, nhưng ta sẽ đoán, cũng biết hải vực này là địa bàn của ai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu không cho ta hôn một cái cũng được.”
Sở Uyên suy nghĩ một lúc, lại quan sát vẻ mặt của hắn một chút, đưa ra quyết định: “Không muốn nói thì thôi, không nói thì đi ra ngoài đi.”
Tây Nam Vương cảm thấy bị thương rồi: ” Thật sự không muốn nghe sao?”
Sở Uyên phất tay đuổi người: ” Đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay đầu hàng: ” Chịu thua, ta nói là được. Vùng này gọi là Thải Hồng Khẩu.”
(Thải Hồng Khẩu: Cửa Cầu Vồng)
” Thải Hồng Khẩu thì thế nào?” Sở Uyên chống cằm nhìn hắn.
“Thải Hồng Khẩu có tộc Ngư Vĩ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cái này ngươi nghe chưa?”
Sở Uyên giật mình một cái, gật đầu: ” Ừ.”
Dù được gọi là Ngư Vĩ, nhưng cũng không phải là người cá, mà là một bộ tộc gồm những người sinh sống tại Đông Hải. Thủy tính cực tốt, am hiểu luyện kim chế thiếc, có thể tạo ra những loại binh khí, ám khí hoàn mỹ nhất thế gian. Nhiều năm trước đã từng theo Đại Minh Vương đông chinh tây chiến, càn quét vô số hải tặc và Uy phỉ, là thần hộ mệnh của ngư dân. Sau biến cố năm đó, Vân Đoạn Hồn sinh tử không rõ, tộc Ngư Vĩ cũng mai danh ẩn tích, triệt để biến mất khỏi thế gian, chưa từng xuất hiện lại lần nào.
” Có Ôn đại nhân ở đó, chưa biết chừng có thể thuyết phục được tộc nhân tộc Ngư Vĩ gia nhập lực lượng hải quân của Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có bọn họ tương trợ, cũng có thể so với vài nghìn quân đội của chúng ta.”
” Cho dù có thể tìm được, chắc đối phương cũng sẽ không đáp ứng.” Sở Uyên lắc đầu: ” Chuyện xảy ra năm đó… Thực ra mấy ngày nay Ôn ái khanh cũng thường nói bóng nói gió, kể nhiều chuyện về cuộc hải chiến ấy. Tuy không nói rõ ra nhưng cũng có thể dễ dàng nhận thấy hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng Đại Minh Vương trước sau như một chưa từng có ý định tạo phản, mà chính là phụ hoàng bị người che mắt, hãm hại trung lương.”
” Ôn đại nhân muốn giúp Đại Minh Vương bình phản sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Có thể lắm.” Sở Uyên nói: ” Trước mặt người khác, ta chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nhưng ở trước mặt ngươi, ta không muốn che giấu bất cứ điều gì.”
” Ngươi cũng hiểu rõ Đại Minh Vương tuyệt đối không có ý đồ gian trá sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn.
” Không chắc chắn, nhưng nếu năm đó hắn thật sự muốn mưu phản thì từ Đông Hải về vương thành cũng có quá nhiều cơ hội để ra tay.” Sở Uyên nói: ” Lúc đó thực lực của hải quân Đại Sở rất yếu nhược, lại không có chút kinh nghiệm tác chiến trên biển nào, so ra kém Vân gia quân ba phần. Hơn nữa trong chiến dịch lần đó, ba chữ Đại Minh Vương ở khắp vùng Đông Hải còn uy danh hiển hách hơn so với Sở Hoàng nhiều, muốn phản cũng dễ như trở bàn tay, cần gì phải theo đại quân trở về vương thành, thậm chí đồng ý để Vân gia quân phân tán xếp vào lực lượng quân đội của Đại Sở, đem bản thân đặt vào tình cảnh tứ cố vô thân không nơi nương tựa rồi mời muốn phản.”
Đoạn Bạch Nguyệt để hắn dựa đầu vào vai mình.
Sở Uyên nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Thân đang ở vị trí này, có một số việc cho dù biết được chân tướng, cũng chỉ có thể giả vờ vô tri không biết gì, nếu không để người ác ý cố tình lấy điều này ra châm ngòi thổi gió, chỉ sợ chiến tranh lại sẽ nổ ra.
” Không thể hạ chỉ minh oan, vậy thì làm vài chuyện để bù đắp cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy bờ vai của hắn: ” Chuyện tiên hoàng làm sai, không có đạo lý nào bắt ngươi gánh chịu hậu quả, đừng nghĩ nhiều nữa.”
” Nếu ta biết Tiểu Cẩn đi chuyến này là vì tộc Ngư Vĩ, cũng sẽ không đáp ứng cho hắn đi.” Sở Uyên nói: ” Năm đó gặp phải họa diệt môn, khó khăn lắm mới được sống những tháng ngày yên ổn, e là đối phương muốn trốn chúng ta còn không kịp.”
” Mọi người cũng chỉ vì chiến sự mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi một chuyến cũng không sao, vạn nhất có thể thuyết phục được thì sao?”
Sở Uyên trầm mặc một hồi mới gật đầu: ” Ừ.”
Nếu thật sự làm được như vậy thì phần thắng của chiến sự lần này đã có thể tăng lên rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Diệp Cẩn theo đúng lịch trình dong thuyền nhỏ trở lại đại hải doanh, chỉ có điều nhìn qua tâm tình không được tốt, hỏi ra thì quả nhiên là bị đối phương cự tuyệt, không những không đáp ứng gia nhập hải quân Đại Sở, mà thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không muốn bán.
” Không sao.” Sở Uyên miễn cưỡng cười cười, tuy không ôm ấp quá nhiều hi vọng nhưng đúng thật là có chút…thất vọng.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đi tìm Thẩm Thiên Phong.
” Vương gia muốn đi tìm tộc nhân tộc Ngư Vĩ???” Thẩm Thiên Phong giật mình.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
” Hay là thôi đi.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Đêm qua chúng ta cũng không tìm được đảo nhỏ nơi tộc nhân tộc Ngư Vĩ sinh sống, mà là bọn họ chủ động hiện thân, nói không muốn bị quấy rối nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt kiên trì nói: ” Ta sẽ không làm người khác khó xử, nhưng ít nhất cũng muốn thử lại một lần.”
Thẩm Thiên Phong lắc đầu: ” Vương gia không quen thuộc với vùng biển này, cứ coi như là tới được Thải Hồng Khẩu, cũng không nhất định sẽ gặp được tộc nhân tộc Ngư Vĩ.”
” Nhưng cũng không nhất định là không thể gặp được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Buổi chiều nay ta sẽ rời đại hải doanh, minh chủ chỉ cần giúp ta một chuyện là được.”
Thẩm Thiên Phong hỏi: ” Coi chừng Tiểu Cẩn sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chính xác.”
Thẩm minh chủ dở khóc dở cười: ” Đoạn thời gian này đã đắc tội Vương gia quá rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rộng lượng xua tay: ” Minh chủ khách khí, không sao không sao.” Đoạn thời gian này thật ra rất tốt, sau này cứ như vậy cũng không sao, chỉ cần đừng ác liệt hơn nữa, tung độc dược đầy trời là được.
” Ngươi muốn đi vớt vỏ sò?” Sở Uyên nghe tin cảm thấy rất buồn bực: ” Vớt vỏ sò gì vậy?”
” Giúp Dao nhi kiếm ít đồ chơi hiếm lạ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hải vực phía trước có Hoa Châm La, có thể dùng để dưỡng cổ.” (Hoa Châm La = Hoa Châm Loa: một loại vỏ sò, đằng trước cũng có 1 chương nhắc tới chữ “Loa” này, người đẹp nào lội đọc lại thì tìm giúp nhân gia để nhân gia sửa lại thành chữ “La” cho nó đẹp mĩ mều với nhá, xin cảm ơn và hậu tạ *^_^* (=3=))
” Thú vị lắm sao?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt cười hết sức rực rỡ: ” Không thú vị chút nào, rất là buồn chán.” Nghìn vạn lần đừng đòi đi theo.
Sở Uyên sảng khoái cho đi: ” Đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận sóng gió.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Cẩn thì ngược lại, nghe nói Đoạn Bạch Nguyệt muốn đi tìm Hoa Châm La thì cũng tâm tâm niệm niệm muốn đi, níu cứng lấy ván cửa không chịu buông ra, sau cùng bị Thẩm Thiên Phong nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, mạnh mẽ ôm người chạy về khoang thuyền mới yên ổn được.
Thời gian này khí trời rất tốt, mặt biển gió êm sóng lặng. Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm thuận lợi dong thuyền đi về phía Thải Hồng Khẩu. Đi tới giữa đường thì nghe Đoạn Niệm nói: ” Vương gia, phía sau dường như có chiếc thuyền nhỏ đang đuổi theo chúng ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn xem.
Một con thuyền nhỏ loại chiến thuyền đang cấp tốc bơi tới chỗ bọn họ, trên thuyền treo không ít lá cờ, nào là ” Công tử nhà ta có thể hô mưa gọi gió”, nào là ” Nhất thống tam giới”, còn có ” Chúng ta căn bản cũng không biết Tần cung chủ là ai”, cùng với vài chấm tròn tròn méo méo đen thui, nhìn qua rách nát không chịu được.
Vừa nhìn cái phong cách ma chướng này, không cần nghĩ cũng biết là ai đang tới.
Đầu Tây Nam Vương rất đau.
Đầu Đoạn Niệm cũng rất đau.
Ám vệ Truy Ảnh Cung nối tiếp nhau leo lên, treo người trên lan can kịch liệt phất tay, hết sức nhiệt tình.
Bọn họ vốn dĩ được Tần Thiếu Vũ phái tới bảo vệ Ôn Liễu Niên, nhưng vì ngày nào cũng chí chóe chí chóe quá mức ầm ĩ, thực sự không ai có thể chịu đựng nổi, vì vậy Sở Uyên liền dứt khoát ban thưởng cho bọn họ một chiến thuyền nhỏ, mà nhất định là phải đi sau đuôi đại quân, xếp vào chiến đội cuối cùng. Nhưng bởi vì những ngày lênh đênh trên biển thực sự quá đơn điệu nhàm chán, cho nên ba không năm lúc sẽ rủ nhau chèo thuyền trốn đi, giúp dân chúng các hải đảo dọc đường mua hàng hóa, đốn củi chẻ củi, làm mai mối, sau đó khiêng ba bốn vò rượu mừng trở về, vô cùng vui sướng đuổi theo đại quân, biến nhân sinh của chính mình từ cực kì nhàm chán thành cực kì phong phú. Lần này bọn họ tới đảo Vũ Hoa ăn cá hoa vàng, trên đường trở về thì gặp được Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm.
” Vương gia muốn đi đâu vậy a?” Ám vệ hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Không đi đâu hết.”
Ám vệ tiếp tục cười tươi như hoa: ” Nha~~~”
……
Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu: ” Đi theo cũng được, nhưng nếu dám quấy rối, Bổn Vương sẽ báo cho Tần huynh biết ngay.”
Ám vệ lập tức gật đầu, hoàn toàn không thành vấn đề biết không! Chúng ta làm sao có thể quấy rối được chứ, từ trước đến giờ công tử đều dạy chúng ta phải lấy việc giúp người làm niềm vui, không thể gặp khó khăn thì bỏ chạy được.
Về phần vị “Tần huynh” trong miệng Vương gia vừa nói là ai, chúng ta cũng không phải là rất quen thuộc, cũng không biết vì sao Vương gia phải cố ý nhắc tới.
Thải Hồng Khẩu cách nơi đại quân dừng lại tiếp nước ngọt lương thực không tính là xa, một buổi chiều cộng thêm một đêm nữa, sáng sớm hôm sau đã tới nơi.
Xung quanh đều là mặt biển mênh mông vô bờ, Đoạn Niệm nói: ” Nơi này không giống như là có hải đảo.”
” Thải Hồng Khẩu chính là nơi này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tìm kĩ xem, ít nhất còn có thời gian ba ngày, chưa biết chừng thật sự có thể tìm được.”
Vừa dứt lời, đã nghe phía sau ” Tùm Tùm” một tiếng, có người nhảy xuống biển.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Các ám vệ còn lại ngồi trên boong thuyền, tiếp tục nói chuyện phiếm cắn hạt dưa.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà nhỏ, ám vệ kia mới “ào” một cái ngoi đầu lên, phun hết nước trong miệng ra, trên đầu còn có một nhánh rong biển, nói: ” Đi theo hướng đông nam, nơi đó có người ở.”
Đoạn Niệm ngơ ngác há mồm, như vậy mà cũng được????
#8211; Tộc Ngư Vĩ (đuôi cá) [ Chi bằng cứ đi tìm một lần thử xem]
Khách điếm này rất yên tĩnh, dường như có thể nghe rõ cả tiếng sóng biển rì rào và tiếng mưa gió bên ngoài. Thi thoảng có tia gió len lỏi vào phòng qua song cửa sổ, làm lay động màn giường và ánh nến. Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người, kéo chăn lên cao che lại bờ vai trần lộ ra bên ngoài của Sở Uyên.
Sở Uyên mở mắt.
” Đánh thức ngươi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn lọn tóc của hắn: ” Một lúc lâu nữa trời mới sáng, ngủ tiếp đi.”
Sở Uyên nghiêng người vùi mặt vào ngực hắn, tiếp tục mơ giấc mộng còn dang dở. Đoạn Bạch Nguyệt thì lại thức trắng cả đêm, không muốn ngủ, cũng không nỡ ngủ. Mãi đến khi bóng đêm dần dần lui bước, ánh nắng vàng ấm áp rọi vào ô cửa sổ, mới nhẹ nhàng đánh thức người đang ngủ trong lòng mình dậy.
Sở Uyên lười mở mắt, hỏi: ” Trời đã sáng rồi ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đêm qua ngươi nói phải trở về sớm.”
” Ừm.” Sở Uyên ngồi dậy: ” Truyền vài quan viên địa phương tới, mấy ngày nữa là đại quân phải ra biển rồi, trong thành Đại Côn này vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giao phó.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau.” Ta sẽ cùng ngươi đi đánh đảo Bạch Sương.”
” Tây nam quân không rành thủy tính, không cho phép.” Sở Uyên lắc đầu.
” Ai nói tây nam quân đi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn mặc y phục: ” Sở quân phải ra biển, mà chiến loạn ở thành Đại Côn này vừa mới chấm dứt, khó tránh khỏi vẫn còn dư nghiệt đang đợi thời cơ làm loạn. Thay vì điều quân đội từ nơi khác tới, chi bằng để tây nam quân lưu lại đây duy trì trật tự, sau khi ngươi đại thắng trở về rồi ta phân tán quân đội về tây nam cũng không muộn.”
Sở Uyên nói: ” Cho nên ngươi muốn ở lại thành Đại Côn?”
” Là tây nam quân ở lại thành Đại Côn.” Đoạn Bạch Nguyệt gác cằm lên vai hắn: ” Ta cùng ngươi ra biển, bởi vì phải thị tẩm.”
Sở Uyên trở tay cho hắn một cái tát.
” Cứ quyết định vậy đi.” Đoạn Bạch Nguyệt cọ cọ hắn, lại nhắc nhở: ” Nếu Diệp cốc chủ biết rồi tung độc dược khắp trời, ngươi nhất định phải ra mặt nói giúp ta.”
Sở Uyên đạp giày xuống giường, dứt khoát lưu loát nói: ” Mặc kệ!”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, thở dài.
Bất kể thế nào, tiểu cữu tử cũng thật đáng sợ.
(Tiểu cữu tử: em vợ:))))). Hồi đọc QT cứ đọc thành Tiểu Cửu tử vì Tiểu Cẩn là Cửu Vương gia, dè đâu không phải Cửu mà là Cữu hơ hơ.)
Mặc dù khách điếm này nhìn hơi cũ kỹ nhưng thức ăn lại nấu rất ngon. Sở Uyên ăn hết một bát mì lớn, lại gọi thêm vài gói điểm tâm mang theo rồi mới cùng Đoạn Bạch Nguyệt trở về Vương phủ. Bởi vì lúc này vẫn còn quá sớm nên phần lớn mọi người vẫn chưa thức dậy, ngược lại cũng rất thanh tĩnh. Dọc đường đi Đoạn Bạch Nguyệt đều nắm tay hắn, đưa đến cửa Ngự thư phòng rồi mới xoay người định trở về tiểu viện của mình, nhưng trên đường đi thì gặp Thẩm Thiên Phàm.
” Tướng quân.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có phải là đang muốn tới ngự thư phòng hay không?”
” Phải.” Thẩm Thiên Phàm gật đầu: ” Chuyện Lệ Thước đã hỏi rõ được hơn phân nửa rồi, muốn tới bẩm báo Hoàng thượng một tiếng.”
” Hiện giờ Hoàng thượng có rất nhiều vị đại nhân vây quanh, trong sân viện còn có ba người đang đứng chờ, e là phải sau giờ ngọ mới có thể rãnh rỗi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tướng quân hỏi được cái gì rồi, có thể báo trước cho Bổn Vương biết được không?”
Thẩm Thiên Phàm gật đầu: ” Tất nhiên là được.”
Thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Đoạn Bạch Nguyệt có chút ngạc nhiên.
Thẩm Thiên Phàm nói: ” Lúc trước Hoàng thượng từng phân phó, nếu Vương gia muốn biết bất cứ chuyện gì, cũng không được có nửa phần giấu giếm.”
Thì ra là vậy a…. Tây Nam Vương xoa xoa cằm, ý cười dường như lan tỏa đến từng sợi lông tơ trên mặt.
Thẩm Thiên Phàm ho khan hai tiếng, cùng hắn trở về tiểu viện, đem chuyện của Lệ Thước kể đại khái lại một lần nữa.
“Sở Hạng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
” Đây là bức họa đêm qua họa sĩ vẽ lại.” Thẩm Thiên Phàm lấy trong tay áo ra một tờ giấy: ” Tuy không giống được mười phần nhưng cũng không khác biệt nhiều lắm.”
” Nếu thật sự là Sở Hạng thì sao lúc Lệ Thước diện thánh lại không có biểu hiện gì khác thưởng?” Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.
” Đêm đó trong phòng ánh đèn mờ tối, nàng lại chưa từng ngẩng đầu lên, luôn nơm nớp lo sợ.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Có lẽ nàng căn bản không thấy rõ tướng mạo của Hoàng thượng.”
” Thì ra là thế.” Đoạn Bạch Nguyệt cuộn bức họa lại đặt trên bàn: ” Cho nên nói Sở Hạng khổ tâm mạo hiểm lớn như vậy, mục đích cuối cùng chính là vì muốn lấy đi Linh Lung Trản từ tay Lệ Thước, dùng để cứu sống người nào đó sao?”
” Trên thế gian này, ngoại trừ Nam Ma Tà tiền bối ra thì chuyện một người có thể chết đi rồi sống lại quả thực không có phần nào đáng tin.” Thẩm Thiên Phàm lắc đầu: ” Nhưng mặc kệ có công dụng gì, Sở Hạng muốn có Linh Lung Trản cũng là sự thật. Ngoài ra vẫn còn một chuyện mà ta không thể nào hiểu được, đó là vì sao hắn phải giả trang thành Vương gia để lừa gạt Lệ Thước?” Dù sao việc Tây Nam Phủ dã tâm lang sói cũng đã nổi danh khắp chốn, các cô nương tiểu thư bình thường của Sở quốc chỉ sợ vừa nghe đến tên Đoạn Bạch Nguyệt cũng đã sợ hãi quá chừng rồi, đâu dám thề nguyền hẹn ước cả đời gì nữa — càng đừng nói tới chuyện ở ngay trong thành Đại Lý mạo danh Tây Nam Vương, nếu truyền ra ngoài thì chẳng phải là đã tự rước phiền phức vào thân hay sao????
” Có thể nào là vì muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Thiên Ưng Các và Tây Nam Phủ không?” Đoạn Bạch Nguyệt suy đoán: ” Quan hệ giữa Các chủ Thiên Ưng Các và tướng quân lại rất tốt, nếu biết muội muội nhà mình bị vũ nhục như vậy, chắc chắn sẽ nuốt không trôi, nhưng cũng không thể nào trực tiếp đối đầu với Tây Nam Phủ được, cho nên tám phần mười là sẽ cầu trợ tướng quân.”
Thẩm Thiên Phàm như có điều suy nghĩ.
” Nếu tướng quân đáp ứng tương trợ, cũng không có nhiều khả năng sẽ vận dụng được nguồn binh lực trong triều, nhưng lại còn có một Nhật Nguyệt sơn trang.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không ai muốn tùy tiện trêu chọc môn phái lớn nhất giang hồ võ lâm Trung Nguyên, Tây Nam Phủ cũng không ngoại lệ, dù sao đi nữa, sau lưng Nhật Nguyệt sơn trang cũng chính là toàn bộ giang hồ.”
” Sau đó Sở Hạng sẽ ra mặt, thuyết phục Vương gia cùng hắn kết minh, để có thể thoát khỏi tình trạng cô lập, bị cả triều đình và võ lâm quay lưng muốn diệt, ý Vương gia có phải là vậy không?” Thẩm Thiên Phàm nói.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Chín phần mười là vậy.”
” Chẳng qua là hắn không ngờ tới, Hoàng thượng và Vương gia là người chung thuyền, cũng không ngờ tới Lệ Ưng sẽ chọn giấu diếm mọi chuyện, nuốt trôi được lửa giận này.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
” Tương kế tựu kế?” Đoạn Bạch Nguyệt rót hai chén trà.
Thẩm Thiên Phàm nói: ” Nhưng chuyện Vương gia liên thủ với Hoàng thượng e là đã truyền khắp thiên hạ rồi.”
” Cũng đều là vì lợi ích mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Danh tiếng của Tây Nam Phủ đã tồn tại nhiều năm như vậy rồi, cũng không thể chỉ dựa vào một chiến dịch mà có thể tẩy trắng được. Sở Hoàng cho Bổn Vương nhiều lợi ích hơn Sở Thừa, ta sẽ đáp ứng cùng hắn liên thủ. Nhưng nếu Sở Hoàng muốn qua sông phá cầu, Tây Nam Phủ tất nhiên sẽ trở mặt?”
” Nếu làm như vậy mà có thể dẫn dụ Sở Hạng hiện thân thì cũng tốt.” Thẩm Thiên Phàm nói: ” Có thể dùng khoảng thời gian ngắn như vậy bình Đông Hải định Nam Dương, Hoàng thượng chính là người đầu tiên trong thiên cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, lại đưa cho hắn một chén trà nhỏ.
Quả thật, cho đến buổi chiều ngày hôm đó Sở Uyên mới nhàn rỗi một chút.
” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công bước vào cửa nói: ” Có muốn truyền thiện không?”
“Không còn ai nữa sao?” Sở Uyên đi ra khỏi phòng, cuối cùng thì cũng có thể thở ra một hơi.
” Thật ra vừa rồi Ôn đại nhân có tới.” Tứ Hỉ nói: ” Nhưng bị Vương gia chặn giữa đường, nói là có việc gì sáng mai tới lại cũng được, đuổi đi rồi.”
Sở Uyên bật cười: ” Hắn còn có thể đuổi được Ôn ái khanh ư?”
Tứ Hỉ nói: ” Dùng ba túi điểm tâm lớn, còn có một phần trà Phổ Nhị hảo hạng nữa.”
Sở Uyên gật đầu: ” Không tệ, Ôn ái khanh kiếm lời rồi.”
” Nhưng Bổn Vương quá lỗ.” Đoạn Bạch Nguyệt bước vào cửa viện, theo sau là Thẩm Thiên Phàm.
“Vương gia, tướng quân.” Tứ Hỉ công công hành lễ, xong lại nhắc nhở: ” Hoàng thượng vẫn chưa dùng bữa nữa, chỉ vừa mới ngừng thương nghị chính sự thôi.”
” Không sao, đưa vài món điểm tâm thanh đạm tới là được.” Sở Uyên nói: ” Giữ bụng để tối nay ăn, nghe nói chư vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung muốn nấu lẩu.” Thân là vua một nước, loại cơm này cũng nhất định phải cọ một bữa —dù sao đó chính là Truy Ảnh Cung, từ trước đến nay chỉ có bọn họ chiếm tiện nghi của người khác mà thôi.
” Dạ.” Tứ Hỉ công công vội vàng lui xuống chuẩn bị. Sở Uyên cũng không vào phòng, ngồi xuống băng ghế nhỏ trong sân viện, hỏi: ” Có chuyện gì sao?”
” Là chuyện về Lệ Thước.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên, đem mọi chuyện nói rõ ràng.
Thẩm Thiên Phàm bổ sung: ” Lệ Thước vẫn còn ở trong phòng, đợi tâm tình của nàng bình ổn hơn rồi mạt tướng sẽ sai người đưa nàng về Thiên Ưng Các.”
Sở Uyên nhíu mày.
” Thấy thế nào?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Cùng nhau diễn thêm một tuồng kịch nữa, lừa Sở Hạng mắc câu.”
Sở Uyên lắc đầu: ” Trẫm không cho phép.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Vì sao?”
” Không cho phép chính là không cho phép.” Sở Uyên đứng dậy, nói với Thẩm Thiên Phàm: ” Lúc đưa Lệ Thước về nhà, thuận tiện nói với Lệ Ưng, nếu để người khác biết chuyện này thì sẽ lấy tội phản quốc luận xử.”
” Dạ!” Thấy sắc mặc hắn âm trầm, Thẩm Thiên Phàm cúi đầu nhận lệnh, thức thời rời khỏi tiểu viện.
” Sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: ” Mất hứng thì thôi không làm, không cho phép tức giận.”
” Sở Hạng nghĩ như thế nào, trẫm không quản được, bút trướng này ngày sau sẽ tìm hắn tính sổ.” Sở Uyên nói: ” Chẳng qua là từ nay về sau, Tây Nam Phủ đều chỉ có thể là đồng minh của Đại Sở, cũng không cần diễn tuồng diễn kịch gì nữa hết.”
” Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Ngươi là người như thế nào, trong mắt người trong thiên hạ cũng nên là người như thế đó.” Sở Uyên nhìn hắn: ” Sự an ổn của giang sơn này, không nên thành lập bởi vô vàn tiếng xấu ngươi phải gánh trên lưng.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, cong ngón tay gõ nhẹ lên sống mũi của hắn: ” Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, nhiều năm như vậy cũng đã—-“
” Nhiều năm qua đều phải làm như vậy, là bởi vì ta vô năng, cần ngươi bảo hộ ta, thay ta giết người, thay ta lấy lòng phụ hoàng, thay ta diệt trừ ngoại địch.” Sở Uyên ngắt lời hắn: ” Nhưng bây giờ ta đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế, cũng muốn bảo hộ ngươi.” Sau chiến dịch ở thành Đại Côn, khó khăn lắm Tây Nam Phủ mới có được chút danh tiếng tốt, nên vô luận như thế nào cũng không muốn bôi đen thêm lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn vào mắt hắn, đáy lòng có hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
” Cho dù không bảo hộ được, cũng không muốn lợi dụng nữa.” Sở Uyên tránh tay hắn, giọng nói rất nhỏ rất nhẹ.
” Biết ta từ nhỏ đã thích ngươi, lừa gạt tình cảm của ta để ta giúp ngươi tranh ngôi vị, khi đó mới gọi là lợi dụng.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, ôm chặt hắn vào lòng, ở bên tai thấp giọng nói: ” Nhưng nếu cũng thật sự thích ta, thì không thể gọi là lợi dụng, đó gọi là lưỡng tình tương duyệt, lòng ta cam tâm tình nguyện. Sau này không được nói lung tung như vậy nữa, được không?”
Sở Uyên nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ hắn, hồi lâu sau mới nói: ” Ừ.”
” Được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn: ” Chuyện Lệ Thước, cứ coi như ta chưa nói gì, ngươi muốn làm như thế nào thì cứ làm như thế ấy. Đợi đánh Đông Hải xong, ta sẽ cùng ngươi ra biển đánh Nam Dương, được không?”
Sở Uyên gật đầu: ” Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cúi đầu hôn hôn lên tóc mai của hắn.
Tứ Hỉ công công bưng khay thức ăn đứng ở bên ngoài, vô cùng cảm động, nhưng cũng cực kì sốt ruột.
Cháo sắp nguội mất, vì sao Vương gia còn chưa chịu buông tay?
Hoàng thượng sắp đói xỉu rồi.
” Còn một chuyện nữa.” Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu người lừa gạt Lệ Thước thật sự là Sở Hạng thì năm đó có thể hắn cũng đã nhìn thấy Tử Long Quyết rồi, có thể nào đoán được quan hệ giữa ta và ngươi hay không?”
Sở Uyên lắc đầu: ” Không đâu. Tây Nam Phủ từ trước đến nay đều lấy tử (màu tím) vi tôn, tuy khối ngọc quyết này không phổ biến nhưng cũng không hiếm có đến nỗi cả thiên hạ chỉ có một khối, ngươi có thể sở hữu nó cũng không có gì kì lạ. Huống chi năm đó vừa nghe được tin tức thì ta liền tới gặp phụ hoàng hỏi xin nó, Sở Hạng chưa từng nhìn thấy lần nào, có lẽ cũng đã quên mất chuyện đó từ lâu rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Vậy thì tốt rồi.”
Tứ Hỉ công công nhìn thấy hai người rãnh rỗi, vội vàng bưng cơm cháo vào — chính sự đúng là cần bàn, nhưng cơm nước cũng cần phải ăn a.
Ba ngày sau, Thẩm Thiên Phàm phái thân tín đưa Lệ Thước trở về Thiên Ưng Các, việc này coi như tạm thời bị bỏ qua. Lúc xe ngựa ra khỏi phủ, vừa vặn gặp Sở Uyên vào cửa, thị vệ phụ trách hộ tống Lệ Thước định hành lễ thì bị hắn đưa tay ngăn lại. Tứ Hỉ cùng Sở Uyên men theo đường nhỏ trở về tiểu viện, đúng lúc Lệ Thước vén màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài.
Đêm hôm đó không có can đảm ngẩng đầu lên, lần này lại trùng hợp thấy được dung mạo thật sự của thiên tử. Một thân long bào minh hoàng, tóc đen được ngọc quan buộc lại trên đỉnh đầu, đuôi mắt cong cong, nhìn qua có chút quen thuộc.
Lệ Thước sửng sốt, muốn nhoài người ra nhìn theo nhưng xe ngựa đã ra khỏi phủ.
Mười ngày sau, đại quân Sở quốc chính thức xuất chiến tấn công đảo Bạch Sương, vừa mới sáng sớm mà kèn lệnh cũng đã vang vọng khắp biển trời, ngư dân và dân chúng chen lấn trên bờ biển, cầu phúc Ma Tổ nương nương phù hộ, để đại quân đại thắng trở về.
Diệp Cẩn ngồi trên lan can, gặm quả lê, thuận tiện giám thị Tây Nam Vương, không có việc gì thì không nên tùy tùy tiện tiện chạy loạn khắp nơi a!
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
Tâm tình Sở Uyên ngược lại không tệ — ngày ngày lênh đênh trên biển dù sao cũng buồn chán, bởi vậy hắn cực thích nhìn hai người gây nhau.
Tuy nói hải quân Đại Sở được trang bị hoàn mỹ, nhưng dù sao Thanh Cầu cũng là bộ hạ cũ của Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn năm đó, đối với Đông Hải này hiểu rõ như lòng bàn tay, đảo Bạch Sương lại được bao vây bởi sương mù dày đặc, không ai biết rốt cuộc bên trong có thứ gì, bởi vậy không ai dám lơ là cảnh giác.
Thời gian thoáng chốc đã qua hơn một tháng, người trên chiến thuyền chủ cũng đã quen nhìn Cửu điện hạ đuổi theo Tây Nam Vương chạy khắp nơi, rất hung dữ. Vì vậy ngày hôm đó vừa nghe tin Diệp Cẩn một thân một mình dong thuyền rời đi, phản ứng đầu tiên chính là bị Tây Nam Vương chọc giận bỏ đi rồi.
” Đừng gặp chuyện gì không may a.” Tiểu binh lo lắng nói.
” Có thể gặp chuyện gì chứ, Thẩm minh chủ sẽ đuổi theo ngay lập tức, Ôn đại nhân và Triệu đại đương gia cũng đi rồi.” Lại có người nói tiếp: ” Hai người đều là cao thủ, hơn nữa với miệng lưỡi Ôn đại nhân thì đừng nói là Cửu điện hạ, cho dù có chín Cửu điện hạ cũng có thể mang người trở về thôi.”
” Ta thật là oan uổng.” Bên trong khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt rũ hai tay: ” Đại quân đang thả neo lấy nước ngọt, ta cũng ở đó hỗ trợ, làm sao có thời gian trêu chọc hắn được?”
” Chẳng lẽ là cãi nhau với Thiên Phong?” Sở Uyên nhíu mày.
Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên đưa mặt sát vào hắn.
” Làm cái gì!” Sở Uyên giật mình, lùi ra phía sau cảnh cáo: “Ngồi lại đàng hoàng!”
” Hôn một cái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sau đó ta sẽ nói ngươi biết bọn họ đi đâu.”
Sở Uyên ngạc nhiên: ” Ngươi làm sao mà biết được?”
” Ta không biết, nhưng ta sẽ đoán, cũng biết hải vực này là địa bàn của ai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu không cho ta hôn một cái cũng được.”
Sở Uyên suy nghĩ một lúc, lại quan sát vẻ mặt của hắn một chút, đưa ra quyết định: “Không muốn nói thì thôi, không nói thì đi ra ngoài đi.”
Tây Nam Vương cảm thấy bị thương rồi: ” Thật sự không muốn nghe sao?”
Sở Uyên phất tay đuổi người: ” Đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay đầu hàng: ” Chịu thua, ta nói là được. Vùng này gọi là Thải Hồng Khẩu.”
(Thải Hồng Khẩu: Cửa Cầu Vồng)
” Thải Hồng Khẩu thì thế nào?” Sở Uyên chống cằm nhìn hắn.
“Thải Hồng Khẩu có tộc Ngư Vĩ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Cái này ngươi nghe chưa?”
Sở Uyên giật mình một cái, gật đầu: ” Ừ.”
Dù được gọi là Ngư Vĩ, nhưng cũng không phải là người cá, mà là một bộ tộc gồm những người sinh sống tại Đông Hải. Thủy tính cực tốt, am hiểu luyện kim chế thiếc, có thể tạo ra những loại binh khí, ám khí hoàn mỹ nhất thế gian. Nhiều năm trước đã từng theo Đại Minh Vương đông chinh tây chiến, càn quét vô số hải tặc và Uy phỉ, là thần hộ mệnh của ngư dân. Sau biến cố năm đó, Vân Đoạn Hồn sinh tử không rõ, tộc Ngư Vĩ cũng mai danh ẩn tích, triệt để biến mất khỏi thế gian, chưa từng xuất hiện lại lần nào.
” Có Ôn đại nhân ở đó, chưa biết chừng có thể thuyết phục được tộc nhân tộc Ngư Vĩ gia nhập lực lượng hải quân của Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có bọn họ tương trợ, cũng có thể so với vài nghìn quân đội của chúng ta.”
” Cho dù có thể tìm được, chắc đối phương cũng sẽ không đáp ứng.” Sở Uyên lắc đầu: ” Chuyện xảy ra năm đó… Thực ra mấy ngày nay Ôn ái khanh cũng thường nói bóng nói gió, kể nhiều chuyện về cuộc hải chiến ấy. Tuy không nói rõ ra nhưng cũng có thể dễ dàng nhận thấy hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc rằng Đại Minh Vương trước sau như một chưa từng có ý định tạo phản, mà chính là phụ hoàng bị người che mắt, hãm hại trung lương.”
” Ôn đại nhân muốn giúp Đại Minh Vương bình phản sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Có thể lắm.” Sở Uyên nói: ” Trước mặt người khác, ta chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nhưng ở trước mặt ngươi, ta không muốn che giấu bất cứ điều gì.”
” Ngươi cũng hiểu rõ Đại Minh Vương tuyệt đối không có ý đồ gian trá sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn.
” Không chắc chắn, nhưng nếu năm đó hắn thật sự muốn mưu phản thì từ Đông Hải về vương thành cũng có quá nhiều cơ hội để ra tay.” Sở Uyên nói: ” Lúc đó thực lực của hải quân Đại Sở rất yếu nhược, lại không có chút kinh nghiệm tác chiến trên biển nào, so ra kém Vân gia quân ba phần. Hơn nữa trong chiến dịch lần đó, ba chữ Đại Minh Vương ở khắp vùng Đông Hải còn uy danh hiển hách hơn so với Sở Hoàng nhiều, muốn phản cũng dễ như trở bàn tay, cần gì phải theo đại quân trở về vương thành, thậm chí đồng ý để Vân gia quân phân tán xếp vào lực lượng quân đội của Đại Sở, đem bản thân đặt vào tình cảnh tứ cố vô thân không nơi nương tựa rồi mời muốn phản.”
Đoạn Bạch Nguyệt để hắn dựa đầu vào vai mình.
Sở Uyên nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Thân đang ở vị trí này, có một số việc cho dù biết được chân tướng, cũng chỉ có thể giả vờ vô tri không biết gì, nếu không để người ác ý cố tình lấy điều này ra châm ngòi thổi gió, chỉ sợ chiến tranh lại sẽ nổ ra.
” Không thể hạ chỉ minh oan, vậy thì làm vài chuyện để bù đắp cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm lấy bờ vai của hắn: ” Chuyện tiên hoàng làm sai, không có đạo lý nào bắt ngươi gánh chịu hậu quả, đừng nghĩ nhiều nữa.”
” Nếu ta biết Tiểu Cẩn đi chuyến này là vì tộc Ngư Vĩ, cũng sẽ không đáp ứng cho hắn đi.” Sở Uyên nói: ” Năm đó gặp phải họa diệt môn, khó khăn lắm mới được sống những tháng ngày yên ổn, e là đối phương muốn trốn chúng ta còn không kịp.”
” Mọi người cũng chỉ vì chiến sự mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi một chuyến cũng không sao, vạn nhất có thể thuyết phục được thì sao?”
Sở Uyên trầm mặc một hồi mới gật đầu: ” Ừ.”
Nếu thật sự làm được như vậy thì phần thắng của chiến sự lần này đã có thể tăng lên rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Diệp Cẩn theo đúng lịch trình dong thuyền nhỏ trở lại đại hải doanh, chỉ có điều nhìn qua tâm tình không được tốt, hỏi ra thì quả nhiên là bị đối phương cự tuyệt, không những không đáp ứng gia nhập hải quân Đại Sở, mà thậm chí ngay cả đao kiếm cũng không muốn bán.
” Không sao.” Sở Uyên miễn cưỡng cười cười, tuy không ôm ấp quá nhiều hi vọng nhưng đúng thật là có chút…thất vọng.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người đi tìm Thẩm Thiên Phong.
” Vương gia muốn đi tìm tộc nhân tộc Ngư Vĩ???” Thẩm Thiên Phong giật mình.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
” Hay là thôi đi.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Đêm qua chúng ta cũng không tìm được đảo nhỏ nơi tộc nhân tộc Ngư Vĩ sinh sống, mà là bọn họ chủ động hiện thân, nói không muốn bị quấy rối nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt kiên trì nói: ” Ta sẽ không làm người khác khó xử, nhưng ít nhất cũng muốn thử lại một lần.”
Thẩm Thiên Phong lắc đầu: ” Vương gia không quen thuộc với vùng biển này, cứ coi như là tới được Thải Hồng Khẩu, cũng không nhất định sẽ gặp được tộc nhân tộc Ngư Vĩ.”
” Nhưng cũng không nhất định là không thể gặp được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Buổi chiều nay ta sẽ rời đại hải doanh, minh chủ chỉ cần giúp ta một chuyện là được.”
Thẩm Thiên Phong hỏi: ” Coi chừng Tiểu Cẩn sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chính xác.”
Thẩm minh chủ dở khóc dở cười: ” Đoạn thời gian này đã đắc tội Vương gia quá rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rộng lượng xua tay: ” Minh chủ khách khí, không sao không sao.” Đoạn thời gian này thật ra rất tốt, sau này cứ như vậy cũng không sao, chỉ cần đừng ác liệt hơn nữa, tung độc dược đầy trời là được.
” Ngươi muốn đi vớt vỏ sò?” Sở Uyên nghe tin cảm thấy rất buồn bực: ” Vớt vỏ sò gì vậy?”
” Giúp Dao nhi kiếm ít đồ chơi hiếm lạ thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hải vực phía trước có Hoa Châm La, có thể dùng để dưỡng cổ.” (Hoa Châm La = Hoa Châm Loa: một loại vỏ sò, đằng trước cũng có 1 chương nhắc tới chữ “Loa” này, người đẹp nào lội đọc lại thì tìm giúp nhân gia để nhân gia sửa lại thành chữ “La” cho nó đẹp mĩ mều với nhá, xin cảm ơn và hậu tạ *^_^* (=3=))
” Thú vị lắm sao?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt cười hết sức rực rỡ: ” Không thú vị chút nào, rất là buồn chán.” Nghìn vạn lần đừng đòi đi theo.
Sở Uyên sảng khoái cho đi: ” Đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận sóng gió.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Cẩn thì ngược lại, nghe nói Đoạn Bạch Nguyệt muốn đi tìm Hoa Châm La thì cũng tâm tâm niệm niệm muốn đi, níu cứng lấy ván cửa không chịu buông ra, sau cùng bị Thẩm Thiên Phong nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, mạnh mẽ ôm người chạy về khoang thuyền mới yên ổn được.
Thời gian này khí trời rất tốt, mặt biển gió êm sóng lặng. Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm thuận lợi dong thuyền đi về phía Thải Hồng Khẩu. Đi tới giữa đường thì nghe Đoạn Niệm nói: ” Vương gia, phía sau dường như có chiếc thuyền nhỏ đang đuổi theo chúng ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn xem.
Một con thuyền nhỏ loại chiến thuyền đang cấp tốc bơi tới chỗ bọn họ, trên thuyền treo không ít lá cờ, nào là ” Công tử nhà ta có thể hô mưa gọi gió”, nào là ” Nhất thống tam giới”, còn có ” Chúng ta căn bản cũng không biết Tần cung chủ là ai”, cùng với vài chấm tròn tròn méo méo đen thui, nhìn qua rách nát không chịu được.
Vừa nhìn cái phong cách ma chướng này, không cần nghĩ cũng biết là ai đang tới.
Đầu Tây Nam Vương rất đau.
Đầu Đoạn Niệm cũng rất đau.
Ám vệ Truy Ảnh Cung nối tiếp nhau leo lên, treo người trên lan can kịch liệt phất tay, hết sức nhiệt tình.
Bọn họ vốn dĩ được Tần Thiếu Vũ phái tới bảo vệ Ôn Liễu Niên, nhưng vì ngày nào cũng chí chóe chí chóe quá mức ầm ĩ, thực sự không ai có thể chịu đựng nổi, vì vậy Sở Uyên liền dứt khoát ban thưởng cho bọn họ một chiến thuyền nhỏ, mà nhất định là phải đi sau đuôi đại quân, xếp vào chiến đội cuối cùng. Nhưng bởi vì những ngày lênh đênh trên biển thực sự quá đơn điệu nhàm chán, cho nên ba không năm lúc sẽ rủ nhau chèo thuyền trốn đi, giúp dân chúng các hải đảo dọc đường mua hàng hóa, đốn củi chẻ củi, làm mai mối, sau đó khiêng ba bốn vò rượu mừng trở về, vô cùng vui sướng đuổi theo đại quân, biến nhân sinh của chính mình từ cực kì nhàm chán thành cực kì phong phú. Lần này bọn họ tới đảo Vũ Hoa ăn cá hoa vàng, trên đường trở về thì gặp được Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Niệm.
” Vương gia muốn đi đâu vậy a?” Ám vệ hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Không đi đâu hết.”
Ám vệ tiếp tục cười tươi như hoa: ” Nha~~~”
……
Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu: ” Đi theo cũng được, nhưng nếu dám quấy rối, Bổn Vương sẽ báo cho Tần huynh biết ngay.”
Ám vệ lập tức gật đầu, hoàn toàn không thành vấn đề biết không! Chúng ta làm sao có thể quấy rối được chứ, từ trước đến giờ công tử đều dạy chúng ta phải lấy việc giúp người làm niềm vui, không thể gặp khó khăn thì bỏ chạy được.
Về phần vị “Tần huynh” trong miệng Vương gia vừa nói là ai, chúng ta cũng không phải là rất quen thuộc, cũng không biết vì sao Vương gia phải cố ý nhắc tới.
Thải Hồng Khẩu cách nơi đại quân dừng lại tiếp nước ngọt lương thực không tính là xa, một buổi chiều cộng thêm một đêm nữa, sáng sớm hôm sau đã tới nơi.
Xung quanh đều là mặt biển mênh mông vô bờ, Đoạn Niệm nói: ” Nơi này không giống như là có hải đảo.”
” Thải Hồng Khẩu chính là nơi này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tìm kĩ xem, ít nhất còn có thời gian ba ngày, chưa biết chừng thật sự có thể tìm được.”
Vừa dứt lời, đã nghe phía sau ” Tùm Tùm” một tiếng, có người nhảy xuống biển.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Các ám vệ còn lại ngồi trên boong thuyền, tiếp tục nói chuyện phiếm cắn hạt dưa.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà nhỏ, ám vệ kia mới “ào” một cái ngoi đầu lên, phun hết nước trong miệng ra, trên đầu còn có một nhánh rong biển, nói: ” Đi theo hướng đông nam, nơi đó có người ở.”
Đoạn Niệm ngơ ngác há mồm, như vậy mà cũng được????
Bình luận truyện