Đế Vương Công Lược
Chương 133: Không thích thì không thích [ Quản hắn làm chi]
Bên trong phòng ăn, Sở Uyên cùng Đoạn Dao ăn cơm xong, thấy thời gian còn sớm nên theo hắn tới tìm Mộc Si Lão Nhân. Phía bên trái chiến thuyền chủ có một khoảng trống rất lớn, bày lung tung rất nhiều khối gỗ ván gỗ riêng lẻ, còn có vài thứ đồ chưa làm xong, nhìn cái nào cũng có chút tinh xảo.
” A!” Đoạn Dao đi nhanh quá, không cẩn thận suýt chút nữa đụng vào một tráng hán, cũng chính là Vương gia của Bạch Tượng quốc &” Đoạn Tiểu Vương gia.” Nạp Ngõa vội vàng nhận sai: ” Làm ngài giật mình rồi.”
” Chạy cái gì?” Sở Uyên đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, chỉ thấy Mộc Si Lão Nhân cũng đang nhìn sang bên này, dường như cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nạp Tây Thích cúi đầu, toàn thân hơi run rẩy — từ khi chết qua một lần rồi được cứu thì suốt ngày hắn đều sợ hãi như chuột thấy mèo, như là bị dọa mất hồn, đánh rơi mất vía. Vừa rồi cũng vậy, Nạp Ngõa vốn đang muốn dẫn hắn lên boong thuyền phơi nắng một lúc, ai biết vừa mới rẽ qua khúc ngoặt thì cũng không biết đệ đệ ngu xuẩn này nhìn thấy cái gì, đột nhiên vội vã quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại, còn đụng phải Đoạn Dao.
Nạp Ngõa trầm giọng nói: ” Sở Hoàng đang hỏi ngươi đó!”
” Ta, ta…..” Hai chân Nạp Tây Thích mềm nhũn run như cầy sấy, cũng không biết đang hoảng sợ cái gì, trong đầu cũng hỗn loạn một mảnh, cuối cùng đơn giản quỳ phịch xuống sàn gỗ, đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng một lần.
Trước đây khi còn ở trong cung, Mộc Si Lão Nhân đã từng nhắc tới chuyện năm xưa bị người truy sát ở Trà Sơn &Nạp Ngõa nghe xong giận đến suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, cũng không biết cái bao cỏ ngu xuẩn này còn lén lút làm những chuyện gì đen tối không thể cho người khác thấy nữa, nâng tay lên muốn đánh hắn. Sở Uyên ra hiệu bảo Đoạn Dao kéo Nạp Ngõa lại, hỏi Nạp Tây Thích: ” Người khách thương năm đó là ai? Ngươi quen sao?”
Nạp Tây Thích liên tục lắc đầu, chỉ nói nhìn người kia rất hào phóng xa hoa, như là người đến từ Đại Sở.
Không cần nghĩ cũng biết là ai rồi. Đoạn Dao gãi gãi cằm, thầm nghĩ thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Sở Uyên khoát khoát tay, ý bảo Nạp Ngõa dẫn Nạp Tây Thích trở về trước. Mộc Si Lão Nhân cũng vừa đi tới đây, hỏi: ” Có chuyện gì xảy ra vậy?”
” Không có gì, tâm sự một chút mà thôi.” Sở Uyên nói: ” Tiền bối lại đang vội làm gì vậy?”
” Lần này ta không làm cơ quan mà làm chút vật nhỏ.” Mộc Si Lão Nhân cao hứng bừng bừng lôi kéo hai người tới xem, nào là chú chim khách cực kì sống động, nào là con dơi treo ngược trên cành, rồi bông hoa sen tinh tế sống động, thậm chí còn có một chữ ” Song Hỉ” nữa.
Sở Uyên cười trêu: ” Tiền bối muốn đổi nghề, mở cửa hiệu bán đồ cưới sao?”
Mộc Si Lão Nhân nhanh chóng nói: ” Cũng không phải như vậy, đây là chuẩn bị cho Hoàng thượng đại hôn a, chỉ cần quét nước sơn màu đỏ lên rồi phơi khô nữa là xong.”
Đoạn Dao đứng bên cạnh dào dạt đắc ý, là ta cố ý nhắc nhở tiền bối nha! Dù sao đánh trận xong là sẽ thành hôn, cái gì cần thiết thì phải chuẩn bị sớm một chút, nhỡ đâu Kim thẩm thẩm bỏ sót thì sao.
Sở Uyên gõ đầu hắn một cái: ” Hồ nháo.”
Làm sao có thể gọi là hồ nháo được a! Đoạn Dao âm thầm phản bác, đây chính là thiên tử đại hôn đó, hơn nữa Tây Nam Phủ cũng không thiếu bạc, lấy hồng trù đoạn giăng khắp trời cũng được nữa.
Dường như thời gian gần đây mỗi người mỗi người, chỉ cần hơi thân cận một chút cũng đều mong ngóng ngày mình có thể thành thân. Tối đến lúc đi ngủ, Sở Uyên tựa ở đầu giường suy nghĩ miên man một trận, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy chữ ” Hoàng đế không vội thái giám gấp”. vì vậy ” phụt” một cái bật cười.
Đại hôn a…cũng được.
Sở Uyên ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ xem nếu ngày đó thật sự đến thì phải tìm ai đem chuyện này báo cho Thái phó đại nhân biết. Sau lại cảm thấy giao cho Ôn Liễu Niên và Tiểu Cẩn là tốt nhất —một người cực kì mồm mép, nếu như thật sự không thuyết phục được làm Thái phó tức giận ngất xỉu mất thì vẫn còn một người có thể ghim ngân châm.
Suy đi nghĩ lại một lúc lâu, cơn buồn ngủ cũng nặng nề kéo tới, chỉ có điều mới vừa mơ mơ màng màng ngủ thì lại nghe xa xa mơ hồ truyền tới tiếng kèn lệnh. Sở Uyên đột nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng, tinh thần cũng tỉnh táo lại, khoác y phục muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị người ôm vào lòng.
” Cũng biết ngươi lại không ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt trở tay đóng cửa lại: ” Đã giờ nào rồi mà trong phòng vẫn còn sáng đèn.”
” Sao lại nhanh như vậy?” Sở Uyên hỏi: ” Còn tưởng nhanh nhất cũng phải ba ngày sau ngươi mới trở về.”
” Có Ngô Tam Lỗi ở đó, người chèo thuyền chuyên dụng cũng kém xa, một mình hắn còn nhanh hơn mười người hợp lại.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng ta, Nạp Ngõa giả kia ta đã bắt về rồi, nhưng nhìn qua chẳng khác gì bao cỏ vô dụng, đêm nay ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang sẽ canh chừng hắn, sáng mai ngươi tới thẩm tra cũng không muộn.”
“Ừ.” Sở Uyên gọi nước nóng giúp hắn lau mặt. Sau khi hai người chui vào ổ chăn thì Sở Uyên tiếp tục hỏi lại quá trình đi tới Bạch Tượng quốc một lần nữa, sau đó mới nói: ” Được rồi, ngủ đi.”
” Ngủ ư?” Đoạn Bạch Nguyệt lật người đè lên hắn: ” Còn tưởng ít nhất cũng phải khen ta hai câu.”
” Vốn chỉ là chuyện lấy đồ trong túi thôi, có gì đâu mà phải khen.” Sở Uyên nói: ” Nhắm mắt lại.”
” Lấy đồ trong túi?” Đoạn Bạch Nguyệt dùng cằm cọ cọ hắn: ” Lúc này nói nghe thật dễ dàng a, là ai mấy ngày trước lo lắng không yên, ngày nào cũng nửa đêm rồi còn không chịu ngủ?”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn: ” Là ai a?”
Tây Nam Vương rất thức thời: ” Là ta.”
Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn: ” Ừ, là ngươi.”
” Vậy hôn một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng hắn: ” Nếu không ta sẽ không ngủ.”
Sở Uyên buồn cười: ” Đây là phương pháp uy hiếp rách nát gì? Ai thèm quản ngươi ngủ hay không!” Nói thì nói vậy nhưng vẫn ghé vào cùng hắn trao đổi một nụ hôn: ” Được chưa?”
” Chưa được, nhưng tạm thời chấp nhận vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng, lại đưa chân gác lên quấn chặt lấy hắn rồi mới hài lòng nhắm mắt ngủ. Sở Uyên vùi mặt vào gáy Đoạn Bạch Nguyệt, ngón tay luồn qua mái tóc đen dài, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên.
Sáng sớm hôm sau, tin tức lan ra toàn bộ quân doanh, ai cũng biết Tây Nam Vương đã dẫn người tới Bạch Tượng quốc bắt được quốc chủ trở về, trận này không cần đánh cũng đã thắng. Vì vậy rối rít thay phiên nhau tới chiến thuyền chủ xem xét thực hư, tên Nạp Ngõa giả mạo này cũng thật xui xẻo, bị trói trên cao phơi nắng suốt mấy canh giờ, để tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi mới được thả xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt múc trứng chần rượu vào chén thổi nguội, nhìn Sở Uyên ăn xong một chén rồi mới hỏi: ” Muốn ăn nữa hay không?”
” Mọi người đều đang chờ ở đại sảnh, không ăn nữa.” Sở Uyên nhíu mày: ” Là ngươi nấu đúng không? Giống như đã cho cả hủ đường vào vậy, vừa ngọt vừa ngán.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dao nhi làm.”
Sở Uyên lập tức sửa lại: ” Ăn rất ngon.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên xoa xoa đầu hắn, hai người cùng nhau tới đại sảnh. Nạp Ngõa giả kia đã ăn của Diệp Cẩn một chai thuốc, bởi vậy nhìn qua rất có tinh thần, thậm chí sắc mặt còn rất hồng hào.
Ôn Liễu Niên hỏi hắn: ” Tên gọi là gì?”
Đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Liễu Niên, cũng không trả lời.
” Quên đi, ngươi tên gì không quan trọng, có nói cũng không ai biết.” Ôn Liễu Niên thay đổi chủ ý, lại hỏi: ” Là Sở Hạng ra lệnh cho ngươi giả mạo Nạp Ngõa đúng không?”
Người nọ vẫn trầm mặc không nói gì.
Ôn Liễu Niên ngược lại rất kiên nhẫn: ” Nhìn ngươi võ công không cao, đầu óc cũng không quá hữu dụng, chắc chắn không thể nắm được chức vị quan trọng gì dưới trướng Sở Hạng. Chẳng qua là ngươi xui xẻo quá nên sinh ra có dung mạo giống quốc chủ Nạp Ngõa vài phần, thân hình thì càng giống hắn như đúc, cho nên mới bị chọn trúng, dịch dung rồi đưa tới Bạch Tượng quốc mà thôi, bản quan nói vậy có đúng không?”
Đối phương siết chặt nắm tay, như là muốn cãi lại cái gì.
Nhưng còn chưa kịp cãi thì Ôn Liễu Niên đã xoay người, vẻ mặt thành khẩn tấu lên: ” Bẩm Hoàng thượng, người này hoàn toàn vô dụng!”
Nhìn vẻ mặt người nọ giống như nhìn thấy quỷ, Diệp Cẩn nhanh chóng bấm Thẩm Thiên Phong một cái, hắn thật sự rất muốn cười, thế nhưng dường như không nên cười a.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn, thầm nhắc nhở hắn đừng làm rộn.
Hai người vừa vặn đứng ngay trước mặt Nạp Ngõa giả, bởi vậy bất cứ hành động cử chỉ nào của hai người dù chỉ là nhỏ nhất cũng đều rơi vào trong mắt hắn, nhất là khi Thẩm Thiên Phong đưa tay ôm eo Diệp Cẩn, kéo người vào trong lòng nhỏ giọng trao đổi thì hắn thật sự là không thể nào hiểu nổi nữa, rõ ràng là đang thẩm vấn phạm nhân a, vì sao có người vẫn còn đứng ngay trước mặt quần chúng liếc mắt đưa tình như thế được?
Sở Uyên thản nhiên nói: ” Nếu đã vô dụng thì kéo xuống đi.”
Thị vệ dạ một tiếng, bước tới kéo Nạp Ngõa giả kia đi ra ngoài, ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có, loảng xoảng loảng xoảng đeo gông xiềng vào, sau đó trực tiếp ném xuống phòng tối trong khoang thuyền.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười: ” Tốc độ thẩm vấn phạm nhân của Ôn đại nhân đúng là quá nhanh.”
Ôn Liễu Niên khiêm tốn nói: ” Tây Nam Vương quá khen.”
” Ngươi đoán hắn có thể chịu đựng mấy ngày?” Sở Uyên hỏi.
” Chuyện này thì còn phải xem cai ngục làm việc thế nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu là một ngày ba bữa đúng hạn đưa tới thì có thể hắn còn gắng gượng được mười ngày nửa tháng, nhưng nếu ngày nào đó cai ngục trùng hợp quên đưa cơm, thì mọi chuyện cũng khó nói.”
Sở Uyên nói: ” Vậy chuyện này giao cho ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
Tuy đang thương nghị chính sự nhưng hai người tình thâm ý trọng, ánh mắt khi nhìn nhau cũng nhu hòa hơn ba phần, hơn nữa dù sao ở đây cũng không có người ngoài, cho nên càng lười che giấu. Diệp Cẩn đứng bên dưới thấy vậy vô cùng đau đớn, cảm giác mình sắp xỉu mất, mắt ca ca đúng là bị tật rồi.
” Quốc chủ bị bắt đi trước mắt bao nhiêu người như vậy, toàn bộ Bạch Tượng quốc bây giờ chắc chắn đã cực kì hỗn loạn.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Tuy chúng ta đã giao hẹn mười ngày sau đưa người trở về nhưng theo tính cách của Sở Hạng thì chỉ sợ ngày đó hắn sẽ không chịu để yên, tám phần mười là sẽ gây ra sóng gió.”
” Tất nhiên là Sở Hạng muốn khai chiến, nhưng nếu hắn đã nắm được quyền chỉ huy đại quân của Bạch Tượng quốc thì cần gì phải tìm một quân cờ giả tới thay thế nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Điều đáng lo nghĩ nhất hiện nay chính là thừa tướng Niếp Viễn Sơn, người này vừa quyền cao chức trọng vừa thủ đoạn độc ác, cũng hiểu rất rõ các phe phái trong triều, chỉ tiếc là hôm diễn ra lễ tế tự không thấy hắn xuất hiện.” Nếu không thì bắt luôn hắn về, cũng đỡ bớt nhiều việc.
” Nếu như phải có hắn đứng ra thúc giục mới có thể huy động đại quân của Bạch Tượng quốc thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên phân phó Tứ Hỉ: ” Đi mời quốc chủ Nạp Ngõa tới đây.”
Tứ Hỉ nhận lệnh lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo người tới. Sở Uyên cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp hỏi: ” Quốc chủ thấy Niếp Viễn Sơn là người thế nào?”
” Trước đây cũng thấy hắn trung thành tận tâm lắm.” Nạp Ngõa thở dài: ” Chỉ có điều hiện tại nghe Tây Thích nói thì…cũng không ngờ hắn sẽ bị Sở Hạng thu mua dễ dàng như vậy.”
Sở Uyên lại hỏi: ” Ở trong lòng đại quân, uy danh của hắn có tốt không?”
” Trong quân?” Nạp Ngõa lắc đầu: ” Thừa tướng chỉ là quan văn, Bạch Tượng quốc cũng không rộng lớn như Đại Sở nên số lượng binh mã cũng không nhiều lắm, trước giờ đều là do ta tự mình chưởng quản, chưa bao giờ giao vào tay người nào khác.”
” Cho nên toàn bộ quân đội của Bạch Tượng quốc đều chỉ nghe lệnh của một mình quốc chủ sao?” Sở Uyên lại hỏi.
Nạp Ngõa đáp: ” Đúng là như vậy.”
” Nếu Sở Hạng dùng tính mạng áp bức thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Nạp Ngõa nói: ” Nếu dùng tính mạng áp bức thì tất nhiên cũng sẽ có người lựa chọn bảo vệ mạng sống. Chẳng qua là quân đội có được bằng cách cực đoan như vậy, làm sao có thể thật lòng thật dạ vì hắn chiến đấu được?”
” Lời này nói rất đúng.” Sở Uyên cười cười: ” Quốc chủ cứ yên tâm, không cần biết Sở Hạng muốn gì, trẫm cũng sẽ giúp ngươi đoạt lại Bạch Tượng quốc.”
Diệu Tâm lắc đầu: ” Bạch Tượng quốc tất nhiên cần phải đoạt lại, nhưng Hoàng thượng thân thể nghìn vàng, không cần phải tự mình ra tiền tuyến.”
” Đại sư lo lắng nhiều rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bổn Vương đánh cược Sở Hạng chín phần mười sẽ không khai chiến, hoặc cũng có thể nói hắn muốn khai chiến, nhưng vì không thể huy động được lực lượng thủy quân của Bạch Tượng quốc nên chỉ có thể âm thầm ra chiêu.”
Diệu Tâm nhíu mày: ” Không hiểu được nội tình bên trong như vậy thì lại càng không thể để Hoàng thượng lấy thân mạo hiểm được.”
Ôn Liễu Niên đứng bên cạnh nhiệt tình hết sức chen vào một câu: ” Tây Nam Vương sẽ bảo vệ Hoàng thượng thật tốt.”
Sở Uyên cũng nói: ” Trẫm tự có chừng mực, đại sư không cần lo lắng.”
Đoạn Dao cũng phụ họa: ” Đúng vậy, võ công của ca ca rất cao, trước đây đại sư chưa từng nhìn thấy, nếu thấy rồi chắc chắn sẽ không lo lắng như vậy nữa.”
” Tiểu tăng đúng là chưa từng được chứng kiến Tây Nam Vương thi triển võ công.” Diệu Tâm nhìn thẳng vào mắt Đoạn Bạch Nguyệt, đáy mắt lạnh như băng: ” Không biết hôm nay có thể lãnh giáo Tây Nam Vương vài chiêu hay không?”
Sở Uyên nói: ” Không thể.”
Diệp Cẩn: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cũng không nói gì.
” Muốn luận võ thì đợi đánh trận xong lại nói cũng không muộn.” Giọng nói Sở Uyên nhìn như có chút hờn giận: ” Hôm nay dừng ở đây, lui ra cả đi.”
” Không tiếp tục thương lượng kế sách ứng phó Bạch Tượng quốc nữa sao?” Diệp Cẩn không hiểu gì hết, vì sao đột nhiên lại phải dừng?
Thẩm Thiên Phong dẫn hắn ra khỏi khoang thuyền.
Ôn Liễu Niên cũng cười híp mắt, dùng khuỷu tay chọt chọt Diệu Tâm: ” Đại sư cùng đi chứ?” Mọi người cùng nhau ngồi chung bàn ăn đồ chay, thuận tiện chuyện trò về các loại kinh phật, vừa nghe đã thấy rất là nhàn rỗi thong dong.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ngươi thì sao? Muốn ăn cái gì?”
” Lúc nào rồi, còn ăn cái gì mà ăn.” Sở Uyên dứt khoát đi ra ngoài: “Trở về!”
Ôn Liễu Niên tràn đầy đồng tình, nhỏ giọng nói: ” Hình như Hoàng thượng nổi giận rồi a?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười, đi theo Sở Uyên trở về nơi ở.
Sở Uyên hỏi: ” Giữa ngươi và Diệu Tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
” Đến lúc này ngươi mới nhìn ra mâu thuẫn?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ôm vào lòng: ” Ta nói ta chịu ủy khuất ngươi còn không tin. Ta thật sự chưa từng trêu chọc gì hắn, một câu dư thừa cũng chưa từng nói a.”
Sở Uyên nhíu mày. Hắn cũng không thể nói rõ là có chỗ nào không đúng, nhưng đến hôm nay nghĩ lại mới thấy có đôi lúc Diệu Tâm sẽ vô tình hoặc cố ý chĩa mũi nhọn vào một người.
” Ngươi có thể cảm nhận được, chứng tỏ toàn bộ chỗ này của ngươi đều là ta.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón tay đâm đâm lên chỗ trái tim hắn: ” Không cho phép nhíu mày nữa.”
Sở Uyên liếc hắn một cái, nói: ” Ta thật sự chưa bao giờ xem Diệu Tâm như người ngoài.”
Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: ” Vậy còn ta?”
Sở Uyên đánh hắn một cái tát: ” Ngươi nói xem?”
” Ta cũng không phải người ngoài.” Đoạn Bạch Nguyệt rất tự giác, ấn vai Sở Uyên ngồi xuống băng ghế: ” Đại sư kia đúng là không hề thích ta, dù thái độ của hắn đối với bất cứ ai cũng đều lạnh như băng nhưng lạnh như băng cũng có nhiều loại, tất nhiên ta cũng có thể cảm nhận được. Nhưng thế gian này có quá nhiều người, người nguyện thần phục ngươi cũng quá nhiều, không thể nào có chuyện tất cả những người đó đều thích ta được, có đúng hay không?”
” Tiểu Cẩn không thích ngươi thì còn có thể hiểu được.” Sở Uyên nói: ” Nhưng ngươi lại chưa từng trêu chọc Diệu Tâm.”
” Ai nói Diệp Cốc chủ không thích ta?” Đoạn Bạch Nguyệt sửa lại: ” Hắn đâu có thật sự thiến ta, nhiều lắm thì là lần nào gặp mặt cũng đuổi theo đánh, mà dù sao cũng đuổi không kịp.”
Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Yêu cầu của ngươi ngược lại cũng không cao a.”
” Ngươi xem Diệu Tâm như bằng hữu, nếu hắn trung thành và tận tâm với ngươi, tất nhiên ta cũng sẽ không so đo tính toán với hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Việc này cứ cho qua đi, ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Sở Uyên nhìn hắn: ” Ừ.”
” Tiểu ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: ” Vừa biết hắn không thích ta thì đã không vui ra mặt, còn vứt hắn ở phòng nghị sự bỏ đi, ở đâu ra một Hoàng đế như vậy, lúc này còn đang chiến tranh a, sáu tuổi hay là tám tuổi?”
Sở Uyên liếc nhìn hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, khụ!
Sở Uyên nói: ” Tứ Hỉ!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Tứ Hỉ công công cười ha hả tiễn Tây Nam Vương ra ngoài. Sau đó lại nhỏ giọng an ủi, ở trong phòng Hoàng thượng lâu như vậy rồi, Vương gia cũng nên trở về phòng mình ngủ vài đêm đi, dù sao cũng ngay sát vách mà, xa xôi gì đâu.
Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.
” A!” Đoạn Dao đi nhanh quá, không cẩn thận suýt chút nữa đụng vào một tráng hán, cũng chính là Vương gia của Bạch Tượng quốc &” Đoạn Tiểu Vương gia.” Nạp Ngõa vội vàng nhận sai: ” Làm ngài giật mình rồi.”
” Chạy cái gì?” Sở Uyên đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, chỉ thấy Mộc Si Lão Nhân cũng đang nhìn sang bên này, dường như cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Nạp Tây Thích cúi đầu, toàn thân hơi run rẩy — từ khi chết qua một lần rồi được cứu thì suốt ngày hắn đều sợ hãi như chuột thấy mèo, như là bị dọa mất hồn, đánh rơi mất vía. Vừa rồi cũng vậy, Nạp Ngõa vốn đang muốn dẫn hắn lên boong thuyền phơi nắng một lúc, ai biết vừa mới rẽ qua khúc ngoặt thì cũng không biết đệ đệ ngu xuẩn này nhìn thấy cái gì, đột nhiên vội vã quay đầu bỏ chạy về hướng ngược lại, còn đụng phải Đoạn Dao.
Nạp Ngõa trầm giọng nói: ” Sở Hoàng đang hỏi ngươi đó!”
” Ta, ta…..” Hai chân Nạp Tây Thích mềm nhũn run như cầy sấy, cũng không biết đang hoảng sợ cái gì, trong đầu cũng hỗn loạn một mảnh, cuối cùng đơn giản quỳ phịch xuống sàn gỗ, đem tất cả mọi chuyện nói ra rõ ràng một lần.
Trước đây khi còn ở trong cung, Mộc Si Lão Nhân đã từng nhắc tới chuyện năm xưa bị người truy sát ở Trà Sơn &Nạp Ngõa nghe xong giận đến suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh, cũng không biết cái bao cỏ ngu xuẩn này còn lén lút làm những chuyện gì đen tối không thể cho người khác thấy nữa, nâng tay lên muốn đánh hắn. Sở Uyên ra hiệu bảo Đoạn Dao kéo Nạp Ngõa lại, hỏi Nạp Tây Thích: ” Người khách thương năm đó là ai? Ngươi quen sao?”
Nạp Tây Thích liên tục lắc đầu, chỉ nói nhìn người kia rất hào phóng xa hoa, như là người đến từ Đại Sở.
Không cần nghĩ cũng biết là ai rồi. Đoạn Dao gãi gãi cằm, thầm nghĩ thật đúng là âm hồn bất tán mà.
Sở Uyên khoát khoát tay, ý bảo Nạp Ngõa dẫn Nạp Tây Thích trở về trước. Mộc Si Lão Nhân cũng vừa đi tới đây, hỏi: ” Có chuyện gì xảy ra vậy?”
” Không có gì, tâm sự một chút mà thôi.” Sở Uyên nói: ” Tiền bối lại đang vội làm gì vậy?”
” Lần này ta không làm cơ quan mà làm chút vật nhỏ.” Mộc Si Lão Nhân cao hứng bừng bừng lôi kéo hai người tới xem, nào là chú chim khách cực kì sống động, nào là con dơi treo ngược trên cành, rồi bông hoa sen tinh tế sống động, thậm chí còn có một chữ ” Song Hỉ” nữa.
Sở Uyên cười trêu: ” Tiền bối muốn đổi nghề, mở cửa hiệu bán đồ cưới sao?”
Mộc Si Lão Nhân nhanh chóng nói: ” Cũng không phải như vậy, đây là chuẩn bị cho Hoàng thượng đại hôn a, chỉ cần quét nước sơn màu đỏ lên rồi phơi khô nữa là xong.”
Đoạn Dao đứng bên cạnh dào dạt đắc ý, là ta cố ý nhắc nhở tiền bối nha! Dù sao đánh trận xong là sẽ thành hôn, cái gì cần thiết thì phải chuẩn bị sớm một chút, nhỡ đâu Kim thẩm thẩm bỏ sót thì sao.
Sở Uyên gõ đầu hắn một cái: ” Hồ nháo.”
Làm sao có thể gọi là hồ nháo được a! Đoạn Dao âm thầm phản bác, đây chính là thiên tử đại hôn đó, hơn nữa Tây Nam Phủ cũng không thiếu bạc, lấy hồng trù đoạn giăng khắp trời cũng được nữa.
Dường như thời gian gần đây mỗi người mỗi người, chỉ cần hơi thân cận một chút cũng đều mong ngóng ngày mình có thể thành thân. Tối đến lúc đi ngủ, Sở Uyên tựa ở đầu giường suy nghĩ miên man một trận, trong đầu đột nhiên nhảy ra mấy chữ ” Hoàng đế không vội thái giám gấp”. vì vậy ” phụt” một cái bật cười.
Đại hôn a…cũng được.
Sở Uyên ngồi dậy, cẩn thận suy nghĩ xem nếu ngày đó thật sự đến thì phải tìm ai đem chuyện này báo cho Thái phó đại nhân biết. Sau lại cảm thấy giao cho Ôn Liễu Niên và Tiểu Cẩn là tốt nhất —một người cực kì mồm mép, nếu như thật sự không thuyết phục được làm Thái phó tức giận ngất xỉu mất thì vẫn còn một người có thể ghim ngân châm.
Suy đi nghĩ lại một lúc lâu, cơn buồn ngủ cũng nặng nề kéo tới, chỉ có điều mới vừa mơ mơ màng màng ngủ thì lại nghe xa xa mơ hồ truyền tới tiếng kèn lệnh. Sở Uyên đột nhiên cảm thấy vui vẻ trong lòng, tinh thần cũng tỉnh táo lại, khoác y phục muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã bị người ôm vào lòng.
” Cũng biết ngươi lại không ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt trở tay đóng cửa lại: ” Đã giờ nào rồi mà trong phòng vẫn còn sáng đèn.”
” Sao lại nhanh như vậy?” Sở Uyên hỏi: ” Còn tưởng nhanh nhất cũng phải ba ngày sau ngươi mới trở về.”
” Có Ngô Tam Lỗi ở đó, người chèo thuyền chuyên dụng cũng kém xa, một mình hắn còn nhanh hơn mười người hợp lại.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng ta, Nạp Ngõa giả kia ta đã bắt về rồi, nhưng nhìn qua chẳng khác gì bao cỏ vô dụng, đêm nay ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang sẽ canh chừng hắn, sáng mai ngươi tới thẩm tra cũng không muộn.”
“Ừ.” Sở Uyên gọi nước nóng giúp hắn lau mặt. Sau khi hai người chui vào ổ chăn thì Sở Uyên tiếp tục hỏi lại quá trình đi tới Bạch Tượng quốc một lần nữa, sau đó mới nói: ” Được rồi, ngủ đi.”
” Ngủ ư?” Đoạn Bạch Nguyệt lật người đè lên hắn: ” Còn tưởng ít nhất cũng phải khen ta hai câu.”
” Vốn chỉ là chuyện lấy đồ trong túi thôi, có gì đâu mà phải khen.” Sở Uyên nói: ” Nhắm mắt lại.”
” Lấy đồ trong túi?” Đoạn Bạch Nguyệt dùng cằm cọ cọ hắn: ” Lúc này nói nghe thật dễ dàng a, là ai mấy ngày trước lo lắng không yên, ngày nào cũng nửa đêm rồi còn không chịu ngủ?”
Sở Uyên nhìn thẳng hắn: ” Là ai a?”
Tây Nam Vương rất thức thời: ” Là ta.”
Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn: ” Ừ, là ngươi.”
” Vậy hôn một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng hắn: ” Nếu không ta sẽ không ngủ.”
Sở Uyên buồn cười: ” Đây là phương pháp uy hiếp rách nát gì? Ai thèm quản ngươi ngủ hay không!” Nói thì nói vậy nhưng vẫn ghé vào cùng hắn trao đổi một nụ hôn: ” Được chưa?”
” Chưa được, nhưng tạm thời chấp nhận vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng, lại đưa chân gác lên quấn chặt lấy hắn rồi mới hài lòng nhắm mắt ngủ. Sở Uyên vùi mặt vào gáy Đoạn Bạch Nguyệt, ngón tay luồn qua mái tóc đen dài, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên.
Sáng sớm hôm sau, tin tức lan ra toàn bộ quân doanh, ai cũng biết Tây Nam Vương đã dẫn người tới Bạch Tượng quốc bắt được quốc chủ trở về, trận này không cần đánh cũng đã thắng. Vì vậy rối rít thay phiên nhau tới chiến thuyền chủ xem xét thực hư, tên Nạp Ngõa giả mạo này cũng thật xui xẻo, bị trói trên cao phơi nắng suốt mấy canh giờ, để tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi mới được thả xuống.
Đoạn Bạch Nguyệt múc trứng chần rượu vào chén thổi nguội, nhìn Sở Uyên ăn xong một chén rồi mới hỏi: ” Muốn ăn nữa hay không?”
” Mọi người đều đang chờ ở đại sảnh, không ăn nữa.” Sở Uyên nhíu mày: ” Là ngươi nấu đúng không? Giống như đã cho cả hủ đường vào vậy, vừa ngọt vừa ngán.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dao nhi làm.”
Sở Uyên lập tức sửa lại: ” Ăn rất ngon.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sở Uyên xoa xoa đầu hắn, hai người cùng nhau tới đại sảnh. Nạp Ngõa giả kia đã ăn của Diệp Cẩn một chai thuốc, bởi vậy nhìn qua rất có tinh thần, thậm chí sắc mặt còn rất hồng hào.
Ôn Liễu Niên hỏi hắn: ” Tên gọi là gì?”
Đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Liễu Niên, cũng không trả lời.
” Quên đi, ngươi tên gì không quan trọng, có nói cũng không ai biết.” Ôn Liễu Niên thay đổi chủ ý, lại hỏi: ” Là Sở Hạng ra lệnh cho ngươi giả mạo Nạp Ngõa đúng không?”
Người nọ vẫn trầm mặc không nói gì.
Ôn Liễu Niên ngược lại rất kiên nhẫn: ” Nhìn ngươi võ công không cao, đầu óc cũng không quá hữu dụng, chắc chắn không thể nắm được chức vị quan trọng gì dưới trướng Sở Hạng. Chẳng qua là ngươi xui xẻo quá nên sinh ra có dung mạo giống quốc chủ Nạp Ngõa vài phần, thân hình thì càng giống hắn như đúc, cho nên mới bị chọn trúng, dịch dung rồi đưa tới Bạch Tượng quốc mà thôi, bản quan nói vậy có đúng không?”
Đối phương siết chặt nắm tay, như là muốn cãi lại cái gì.
Nhưng còn chưa kịp cãi thì Ôn Liễu Niên đã xoay người, vẻ mặt thành khẩn tấu lên: ” Bẩm Hoàng thượng, người này hoàn toàn vô dụng!”
Nhìn vẻ mặt người nọ giống như nhìn thấy quỷ, Diệp Cẩn nhanh chóng bấm Thẩm Thiên Phong một cái, hắn thật sự rất muốn cười, thế nhưng dường như không nên cười a.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn, thầm nhắc nhở hắn đừng làm rộn.
Hai người vừa vặn đứng ngay trước mặt Nạp Ngõa giả, bởi vậy bất cứ hành động cử chỉ nào của hai người dù chỉ là nhỏ nhất cũng đều rơi vào trong mắt hắn, nhất là khi Thẩm Thiên Phong đưa tay ôm eo Diệp Cẩn, kéo người vào trong lòng nhỏ giọng trao đổi thì hắn thật sự là không thể nào hiểu nổi nữa, rõ ràng là đang thẩm vấn phạm nhân a, vì sao có người vẫn còn đứng ngay trước mặt quần chúng liếc mắt đưa tình như thế được?
Sở Uyên thản nhiên nói: ” Nếu đã vô dụng thì kéo xuống đi.”
Thị vệ dạ một tiếng, bước tới kéo Nạp Ngõa giả kia đi ra ngoài, ngay cả cơ hội nói một câu cũng không có, loảng xoảng loảng xoảng đeo gông xiềng vào, sau đó trực tiếp ném xuống phòng tối trong khoang thuyền.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười: ” Tốc độ thẩm vấn phạm nhân của Ôn đại nhân đúng là quá nhanh.”
Ôn Liễu Niên khiêm tốn nói: ” Tây Nam Vương quá khen.”
” Ngươi đoán hắn có thể chịu đựng mấy ngày?” Sở Uyên hỏi.
” Chuyện này thì còn phải xem cai ngục làm việc thế nào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu là một ngày ba bữa đúng hạn đưa tới thì có thể hắn còn gắng gượng được mười ngày nửa tháng, nhưng nếu ngày nào đó cai ngục trùng hợp quên đưa cơm, thì mọi chuyện cũng khó nói.”
Sở Uyên nói: ” Vậy chuyện này giao cho ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”
Tuy đang thương nghị chính sự nhưng hai người tình thâm ý trọng, ánh mắt khi nhìn nhau cũng nhu hòa hơn ba phần, hơn nữa dù sao ở đây cũng không có người ngoài, cho nên càng lười che giấu. Diệp Cẩn đứng bên dưới thấy vậy vô cùng đau đớn, cảm giác mình sắp xỉu mất, mắt ca ca đúng là bị tật rồi.
” Quốc chủ bị bắt đi trước mắt bao nhiêu người như vậy, toàn bộ Bạch Tượng quốc bây giờ chắc chắn đã cực kì hỗn loạn.” Thẩm Thiên Phong nói: ” Tuy chúng ta đã giao hẹn mười ngày sau đưa người trở về nhưng theo tính cách của Sở Hạng thì chỉ sợ ngày đó hắn sẽ không chịu để yên, tám phần mười là sẽ gây ra sóng gió.”
” Tất nhiên là Sở Hạng muốn khai chiến, nhưng nếu hắn đã nắm được quyền chỉ huy đại quân của Bạch Tượng quốc thì cần gì phải tìm một quân cờ giả tới thay thế nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Điều đáng lo nghĩ nhất hiện nay chính là thừa tướng Niếp Viễn Sơn, người này vừa quyền cao chức trọng vừa thủ đoạn độc ác, cũng hiểu rất rõ các phe phái trong triều, chỉ tiếc là hôm diễn ra lễ tế tự không thấy hắn xuất hiện.” Nếu không thì bắt luôn hắn về, cũng đỡ bớt nhiều việc.
” Nếu như phải có hắn đứng ra thúc giục mới có thể huy động đại quân của Bạch Tượng quốc thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên phân phó Tứ Hỉ: ” Đi mời quốc chủ Nạp Ngõa tới đây.”
Tứ Hỉ nhận lệnh lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn theo người tới. Sở Uyên cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp hỏi: ” Quốc chủ thấy Niếp Viễn Sơn là người thế nào?”
” Trước đây cũng thấy hắn trung thành tận tâm lắm.” Nạp Ngõa thở dài: ” Chỉ có điều hiện tại nghe Tây Thích nói thì…cũng không ngờ hắn sẽ bị Sở Hạng thu mua dễ dàng như vậy.”
Sở Uyên lại hỏi: ” Ở trong lòng đại quân, uy danh của hắn có tốt không?”
” Trong quân?” Nạp Ngõa lắc đầu: ” Thừa tướng chỉ là quan văn, Bạch Tượng quốc cũng không rộng lớn như Đại Sở nên số lượng binh mã cũng không nhiều lắm, trước giờ đều là do ta tự mình chưởng quản, chưa bao giờ giao vào tay người nào khác.”
” Cho nên toàn bộ quân đội của Bạch Tượng quốc đều chỉ nghe lệnh của một mình quốc chủ sao?” Sở Uyên lại hỏi.
Nạp Ngõa đáp: ” Đúng là như vậy.”
” Nếu Sở Hạng dùng tính mạng áp bức thì sao?” Diệp Cẩn hỏi.
Nạp Ngõa nói: ” Nếu dùng tính mạng áp bức thì tất nhiên cũng sẽ có người lựa chọn bảo vệ mạng sống. Chẳng qua là quân đội có được bằng cách cực đoan như vậy, làm sao có thể thật lòng thật dạ vì hắn chiến đấu được?”
” Lời này nói rất đúng.” Sở Uyên cười cười: ” Quốc chủ cứ yên tâm, không cần biết Sở Hạng muốn gì, trẫm cũng sẽ giúp ngươi đoạt lại Bạch Tượng quốc.”
Diệu Tâm lắc đầu: ” Bạch Tượng quốc tất nhiên cần phải đoạt lại, nhưng Hoàng thượng thân thể nghìn vàng, không cần phải tự mình ra tiền tuyến.”
” Đại sư lo lắng nhiều rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bổn Vương đánh cược Sở Hạng chín phần mười sẽ không khai chiến, hoặc cũng có thể nói hắn muốn khai chiến, nhưng vì không thể huy động được lực lượng thủy quân của Bạch Tượng quốc nên chỉ có thể âm thầm ra chiêu.”
Diệu Tâm nhíu mày: ” Không hiểu được nội tình bên trong như vậy thì lại càng không thể để Hoàng thượng lấy thân mạo hiểm được.”
Ôn Liễu Niên đứng bên cạnh nhiệt tình hết sức chen vào một câu: ” Tây Nam Vương sẽ bảo vệ Hoàng thượng thật tốt.”
Sở Uyên cũng nói: ” Trẫm tự có chừng mực, đại sư không cần lo lắng.”
Đoạn Dao cũng phụ họa: ” Đúng vậy, võ công của ca ca rất cao, trước đây đại sư chưa từng nhìn thấy, nếu thấy rồi chắc chắn sẽ không lo lắng như vậy nữa.”
” Tiểu tăng đúng là chưa từng được chứng kiến Tây Nam Vương thi triển võ công.” Diệu Tâm nhìn thẳng vào mắt Đoạn Bạch Nguyệt, đáy mắt lạnh như băng: ” Không biết hôm nay có thể lãnh giáo Tây Nam Vương vài chiêu hay không?”
Sở Uyên nói: ” Không thể.”
Diệp Cẩn: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cũng không nói gì.
” Muốn luận võ thì đợi đánh trận xong lại nói cũng không muộn.” Giọng nói Sở Uyên nhìn như có chút hờn giận: ” Hôm nay dừng ở đây, lui ra cả đi.”
” Không tiếp tục thương lượng kế sách ứng phó Bạch Tượng quốc nữa sao?” Diệp Cẩn không hiểu gì hết, vì sao đột nhiên lại phải dừng?
Thẩm Thiên Phong dẫn hắn ra khỏi khoang thuyền.
Ôn Liễu Niên cũng cười híp mắt, dùng khuỷu tay chọt chọt Diệu Tâm: ” Đại sư cùng đi chứ?” Mọi người cùng nhau ngồi chung bàn ăn đồ chay, thuận tiện chuyện trò về các loại kinh phật, vừa nghe đã thấy rất là nhàn rỗi thong dong.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Ngươi thì sao? Muốn ăn cái gì?”
” Lúc nào rồi, còn ăn cái gì mà ăn.” Sở Uyên dứt khoát đi ra ngoài: “Trở về!”
Ôn Liễu Niên tràn đầy đồng tình, nhỏ giọng nói: ” Hình như Hoàng thượng nổi giận rồi a?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười, đi theo Sở Uyên trở về nơi ở.
Sở Uyên hỏi: ” Giữa ngươi và Diệu Tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
” Đến lúc này ngươi mới nhìn ra mâu thuẫn?” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ôm vào lòng: ” Ta nói ta chịu ủy khuất ngươi còn không tin. Ta thật sự chưa từng trêu chọc gì hắn, một câu dư thừa cũng chưa từng nói a.”
Sở Uyên nhíu mày. Hắn cũng không thể nói rõ là có chỗ nào không đúng, nhưng đến hôm nay nghĩ lại mới thấy có đôi lúc Diệu Tâm sẽ vô tình hoặc cố ý chĩa mũi nhọn vào một người.
” Ngươi có thể cảm nhận được, chứng tỏ toàn bộ chỗ này của ngươi đều là ta.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón tay đâm đâm lên chỗ trái tim hắn: ” Không cho phép nhíu mày nữa.”
Sở Uyên liếc hắn một cái, nói: ” Ta thật sự chưa bao giờ xem Diệu Tâm như người ngoài.”
Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: ” Vậy còn ta?”
Sở Uyên đánh hắn một cái tát: ” Ngươi nói xem?”
” Ta cũng không phải người ngoài.” Đoạn Bạch Nguyệt rất tự giác, ấn vai Sở Uyên ngồi xuống băng ghế: ” Đại sư kia đúng là không hề thích ta, dù thái độ của hắn đối với bất cứ ai cũng đều lạnh như băng nhưng lạnh như băng cũng có nhiều loại, tất nhiên ta cũng có thể cảm nhận được. Nhưng thế gian này có quá nhiều người, người nguyện thần phục ngươi cũng quá nhiều, không thể nào có chuyện tất cả những người đó đều thích ta được, có đúng hay không?”
” Tiểu Cẩn không thích ngươi thì còn có thể hiểu được.” Sở Uyên nói: ” Nhưng ngươi lại chưa từng trêu chọc Diệu Tâm.”
” Ai nói Diệp Cốc chủ không thích ta?” Đoạn Bạch Nguyệt sửa lại: ” Hắn đâu có thật sự thiến ta, nhiều lắm thì là lần nào gặp mặt cũng đuổi theo đánh, mà dù sao cũng đuổi không kịp.”
Sở Uyên dở khóc dở cười: ” Yêu cầu của ngươi ngược lại cũng không cao a.”
” Ngươi xem Diệu Tâm như bằng hữu, nếu hắn trung thành và tận tâm với ngươi, tất nhiên ta cũng sẽ không so đo tính toán với hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Việc này cứ cho qua đi, ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Sở Uyên nhìn hắn: ” Ừ.”
” Tiểu ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: ” Vừa biết hắn không thích ta thì đã không vui ra mặt, còn vứt hắn ở phòng nghị sự bỏ đi, ở đâu ra một Hoàng đế như vậy, lúc này còn đang chiến tranh a, sáu tuổi hay là tám tuổi?”
Sở Uyên liếc nhìn hắn một cái.
Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, khụ!
Sở Uyên nói: ” Tứ Hỉ!”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Tứ Hỉ công công cười ha hả tiễn Tây Nam Vương ra ngoài. Sau đó lại nhỏ giọng an ủi, ở trong phòng Hoàng thượng lâu như vậy rồi, Vương gia cũng nên trở về phòng mình ngủ vài đêm đi, dù sao cũng ngay sát vách mà, xa xôi gì đâu.
Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.
Bình luận truyện