Đế Vương Công Lược

Chương 139: Nguyệt Lạc [ Rất có thể đây thật sự là thứ Hải Thần nương nương lưu lại a]



Lúc hai người tới nơi thì Ôn Liễu Niên đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào boong thuyền, đôi mắt không chớp một cái.

Sở Uyên nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy đó là một tờ giấy Tuyên Thành, cũng không thấy có gì kì lạ, không biết vì sao lại phải nhìn chăm chú như vậy nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt thử thăm dò kêu một tiếng: ” Ôn đại nhân?”

Ôn Liễu Niên bị gọi đột ngột nên giật mình một cái, vội vàng đứng dậy hành lễ: ” Hoàng thượng, Tây Nam Vương.”

” Ái khanh miễn lễ đi.” Sở Uyên khó hiểu hỏi: ” Đây chỉ là giấy Tuyên Thành thôi mà, nhìn chằm chằm nó làm chi?”

” Bẩm Hoàng thượng, vừa rồi Trác thống soái tìm tới vi thần, nói trong quân có một lão ngư dân tới nhắc nhở hắn rằng đêm nay có thể sẽ có một cơn lốc, bảo tất cả mọi người phải cẩn thận một chút.” Ôn Liễu Niên nói: ” Trác thống soái nhìn sắc trời hôm nay thì thấy thật sự không giống như là sắp mưa, lão ngư dân thấy hắn nghi ngờ nên đã dạy hắn cách dùng giấy Tuyên Thành trải ra boong thuyền, ghi lại khoảng thời gian nó bị không khí ẩm làm ướt.”

” Như vậy là có thể đoán trước một cơn lốc?” Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên lắc đầu: ” Cũng không thể nào chắc chắn mười phần được, vi thần đã ngồi đây canh tờ giấy này nửa ngày rồi, cũng không thấy nó thay đổi chút nào. Khí trời ở Nam Hải biến ảo khó lường, cho dù là người đi biển nhiều, khả năng suy đoán sóng gió lão luyện thế nào thì chỉ sợ cũng chưa chắc đã có thể đoán lần nào trúng lần đó.”

Bầu trời sáng ngời trong xanh, một đám mây nhỏ cũng không có, nhìn qua quả thực không có dấu hiệu nào cho thấy trời sắp mưa bão. Dù vậy Sở Uyên vẫn hạ lệnh cho toàn quân tăng cường phòng bị, đại chiến sắp tới, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng trên đài quan sát, nhìn đại quân nhanh chóng dùng xích sắt cố định những chiếc thuyền nhỏ lẻ lại, phóng mắt ra xa hơn nữa thì chính là một mảnh sương mù mênh mông, như là ngưng tụ lại cùng một chỗ, gió thổi cũng không tán đi.

Sở Uyên đứng bên dưới boong thuyền giơ tay lên ngoắc ngoắc.

Đoạn Bạch Nguyệt thả người nhảy xuống: ” Nói chuyện xong rồi sao?”

” Chỉ là hỏi han lấy lệ vài câu thôi, cũng chỉ tốn thời gian uống xong tuần trà.” Sở Uyên nói: ” Đi, ta dẫn ngươi đi ăn thứ tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: ” Câu này không giống ngươi lắm, Ôn đại nhân thì hợp hơn.”

Sở Uyên kéo hắn đi thẳng tới phòng bếp, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm, cũng không biết trong nồi đang hầm cái gì, sôi sùng sục sùng sục.

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Cá?”

” Là Triệu Đại đương gia cố ý ra biển mò về cho Ôn ái khanh ăn.” Sở Uyên nói: ” Bình thường rất hiếm gặp, vừa rời nước biển sẽ chết ngay, mà đem phơi khô sấy khô rồi thì ăn khôn ngon nữa, chỉ có giữa biển khơi thế này mới có thể ăn được cá tươi thôi.”

Đoạn Bạch Nguyệt mở nắp nồi ra nhìn một chút, nói: ” Nếu ngươi thích thì ngay mai ta cũng đi mò về cho ngươi ăn.”

” Ngươi xem náo nhiệt gì chứ, loài cá Tam Mục Hoàng này chỉ có thể bắt được nhờ vận khí tốt mà thôi, cũng không phải cứ ra biển thì sẽ gặp.” Sở Uyên nói: ” Huống chi ta lại không thích ăn cá, chỉ muốn cho ngươi ăn chút cá tươi thôi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu uống một ngụm canh cá, Sở Uyên hỏi: ” Có thích hay không?”

” Ngươi đặc biệt dành lại cho ta, tất nhiên ta thích.” Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế đút cho hắn một muỗng: ” Ôn đại nhân ăn ít đi một chén canh cá này, đoán chừng lại phải sầu khổ hồi lâu.”

Sở Uyên ngồi chỗ đối diện, tựa cằm trên bàn nhìn hắn ăn. Cũng không thấy đói bụng, nhưng nghĩ sao cũng thấy tâm tình rất tốt.

” Cười cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt bỏ muỗng xuống.

Sở Uyên nói: ” Đúng là cảnh đẹp ý vui.”

” Đương nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt tự đắc: ” Dù sao cũng là Hoàng hậu.” Làm sao có thể không đẹp mắt được, phải là đẹp tựa thiên tiên chim sa cá lặn mới đúng, dù sao trong sách đều viết như vậy.

Sở Uyên lười biếng vươn tay, muốn nhéo sống mũi hắn thì đột nhiên chiếc thuyền bỗng lung lay một cái.

” Cẩn thận!” Đoạn Bạch Nguyệt đỡ lấy hắn, kéo vào lòng mình. Một lát sau chiếc thuyền càng rung lắc dữ dội hơn, bên ngoài có thị vệ lảo đảo chạy tới, nói: ” Khởi bẩm Hoàng thượng, Tây Nam Vương, gió lớn nổi lên rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt mang theo Sở Uyên ra khỏi khoang thuyền thì thấy sắc trời quả thực là mờ mịt một mảnh, cuồng phong kéo sóng dâng cao, nặng nề đánh vào thân thuyền, bọt nước văng lên cao mấy trượng.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào trong ngực, nói: ” Lên đài cao nhìn xem?”

Sở Uyên gật đầu, xông qua mưa gió cùng hắn chật vật leo lên đài cao. Chỉ thấy sóng gió tuy lớn nhưng vì sáng nay đại quân đã sớm có phòng bị nên cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, trận doanh cũng không thấy hoảng loạn, ngược lại cũng không cần phải lo lắng quá.

Mưa to tầm tã rơi xuống, Đoạn Bạch Nguyệt mang theo Sở Uyên trở về khoang thuyền, lúc này dĩ nhiên không đào ra được nước nóng, vì vậy chỉ lấy một cái khăn giúp hắn lau mặt, lại mở ngăn tủ định lấy chiếc áo choàng dày ra cho hắn choàng lên, nhưng không ngờ lại mò thấy một vũng nước.

” Làm sao vậy?” Sở Uyên ngồi bên giường hỏi hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng lôi hết đồ trong ngăn tủ ra, thò tay vào lần trong tủ xem xét, thấy bên trong vẫn khô ráo như cũ thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy hắn không nói lời nào, Sở Uyên đi tới, hỏi lại: ” Ngươi đang làm gì vậy?”

” Không có gì, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, tưởng đâu nước tràn vào thuyền.” Đoạn Bạch Nguyệt lôi ra một cái áo choàng: ” Không biết vì sao những thứ còn lại trong tủ đều bình thường, chỉ có cái này là ướt sũng nước.”

Sở Uyên đưa tay sờ soạng một chút, lại nhìn thứ rơi trên mặt đất, nói: ” Cũng không phải tại áo choàng, là cái hộp kia nhỏ nước thấm vào thôi.”

” Là Nguyệt Lạc ta đưa cho ngươi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên, mở hộp ra thì quả nhiên thấy trên mặt gương kia đầy những giọt nước nhỏ, vẫn đang tí tách rơi xuống không ngừng.

” Thật sự là không phải thứ đồ chơi bình thường đâu.” Sở Uyên nói: ” Tám phần mười là do Hải Thần nương nương lưu lại thật rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn vào trong gương, nói: ” Vẫn không nhìn ra bóng người.”

” Lấy nó ra trước đi.” Sở Uyên nói: ” Chờ gió êm sóng lặng rồi tới tìm Ôn ái khanh một chuyến, hỏi thử xem hắn có biết là chuyện gì xảy ra hay không.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lấy chiếc áo choàng khác bao lấy hắn rồi ôm lên giường, một tay cẩn thận đem người ôm chặt vào lòng, tay kia nắm chắc đầu giường để tránh bị chiếc thuyền rung lắc kịch liệt hất văng ra khỏi khoang thuyền.

Lại một cơn sóng lớn ập tới, đội thuyền rung lắc vô cùng dữ dội. Sở Uyên đưa tay bảo vệ đầu Đoạn Bạch Nguyệt, sợ đầu hắn đánh vào đầu giường, suy nghĩ một chút lại sợ chưa đủ, vì vậy trực tiếp xoay người nằm đè lên hắn.

Thấy người yêu đang nằm trên người mình, không hôn thì đúng là đồ ngốc không giơ. Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế kề môi vào, nhưng không ngờ chiếc thuyền lại lung lay một cái, hàm răng hai người nặng nề va vào nhau, đau đến nổ đom đóm mắt, đầu óc quay cuồng, sao bay đầy đỉnh đầu, hầu như nước mắt cũng chảy ra.

Sở Uyên bực bội, cúi đầu hung hăng cắn lên cổ hắn một ngụm: ” Đàng hoàng một chút!”

Đoạn Bạch Nguyệt hít một ngụm khí lạnh: ” Được được được.” Vì sao lại hung dữ như vậy.

Sở Uyên lấy một cái gối mềm ra nhét vào giữa đầu hắn và sàn giường, lại đem người ôm thật chặt rồi mới yên tâm, nằm trong lòng hắn chờ gió êm sóng lặng. Vốn tưởng rằng nhiều nhất hai canh giờ thì sóng gió sẽ qua đi, nhưng ai biết ba ngày sau rồi mà bầu trời vẫn như cũ sấm vang chớp giật nối liền không dứt, dù đang là ban ngày nhưng chẳng khác gì nửa đêm giờ tý.

Giờ ngọ hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt tới phòng bếp lấy bánh bao và nước uống, lúc trở lại thì thấy Sở Uyên đang ngồi bên cạnh bàn, vì vậy nhíu mày nói: ” Lên giường ngồi đợi đi, lúc này mới yên tĩnh được bao lâu đâu, sắc trời bên ngoài cũng không thấy có chút tia sáng nào, có lẽ vẫn còn có sóng lớn.”

” Ta lại nghĩ là sóng lớn sắp ngừng rồi.” Sở Uyên cầm lấy Nguyệt Lạc trên bàn, nói: ” Cái gương này không nhỏ nước nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhận lấy xem thử, quả nhiên thấy mặt kính đã cực kì khô ráo, không còn nhỏ nước tí tách tí tách giống mấy ngày hôm trước nữa.

” Nếu ngày mai bầu trời quang đãng trở lại thì coi như ngươi lập được công lớn rồi.” Sở Uyên nói: ” Nguyệt Lạc dường như có thể dự đoán khí trời mấy ngày sau đó, hành quân tác chiến trên biển như hiện tại, thứ này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”

Đoạn Bạch Nguyệt tặc lưỡi: ” Đúng là không ai có thể ngăn được may rủi a. Lúc ta mua nó, thật sự chỉ là vì muốn dụ ngươi vui vẻ một chút mà thôi.”

Cho nên mới nói trong bất cứ trường hợp nào, đối xử tốt với tức phụ cũng là điều đúng đắn, biết đâu có thể vô tình nhặt được bảo bối.

Lại như vậy qua một đêm, sáng sớm hôm sau, mây đen trên trời cư nhiên bắt đầu tản đi, nắng sớm xuyên thủng tầng mây, ấm áp trải dài trên boong thuyền. Biển rộng mênh mông cũng dần yên tĩnh lại, sóng gợn lăn tăn phản chiếu ánh nắng lấp lánh, các tướng sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tu sửa lại những chiếc thuyền bị sóng đánh vào gây hư hại. Sở Uyên cũng bỏ Nguyệt Lạc vào hộp gỗ, thả xuống ám cách dưới đầu giường.

Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái cọ cọ lên gương mặt hắn, nói: ” Chịu khổ mấy ngày ăn bánh bao dưa muối, đói gầy đi nhiều rồi.”

” Nói lung tung, đâu có nhanh như vậy.” Sở Uyên tránh tay hắn: ” Đi thôi, đi tìm Ôn ái khanh.”

“Ta vừa mới gặp, một chút việc cũng không có, đang cùng Triệu Đại đương gia hầm thịt khô ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ bằng cái này thì ngươi đã thua xa hắn rồi, đến bây giờ còn chưa chịu ăn cơm.”

” Ngươi đói bụng sao?” Sở Uyên sờ sờ bụng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt ủy khuất nói: ” Ừ.”

Sở Uyên cười thả tấu chương trên tay xuống, kề sát vào hôn lên môi hắn một cái. “ Ta gọi người truyền thiện, ngươi muốn ăn cái gì?”‘

Đoạn Bạch Nguyệt đem người ôm vào trong ngực, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Tứ Hỉ đứng bên ngoài bẩm báo, nói là tiên phong đội bắt được một nữ tử, tự xưng là người của Thiên Ưng Các, muốn cầu kiến Hoàng thượng và Tây Nam Vương.

” Thiên Ưng Các, Lệ Thước?” Sở Uyên ngạc nhiên.

” Biết đâu đúng thật là nàng a, lúc trước ám vệ cũng nói là nàng ra biển.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đi xem thử, ngươi ở lại nơi này đi.”

Sở Uyên gật đầu, lại nói: ” Nơi này cách Phỉ Miễn quốc rất gần rồi, bất kể nàng nói cái gì thì cũng nên cẩn thận một chút.”

” Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa đi ra ngoài, bảo Tứ Hỉ chuẩn bị cho Sở Uyên ít bánh điểm tâm lót bụng trước, còn mình thì nhảy xuống một chiếc thuyền nhỏ, hạ lệnh cho người chèo thuyền tới chỗ kia xem.

Một nữ tử đang cúi đầu đứng, trên người bọc áo choàng bằng vải bông của Sở quân, đầu tóc ướt sũng, nhìn qua có chút chật vật.

” Vương gia.” Trác Vân Hạc nói: ” Chính là người này.”

Nghe được có người nói chuyện, nữ tử kia sợ hãi ngẩng đầu lên, quả thực chính là Lệ Thước.

” Lệ cô nương?” Đoạn Bạch Nguyệt bước tới: ” Sao ngươi lại ở đây?”

” Vương gia.” Sắc mặt Lệ Thước trắng bệch, bởi vì lạnh nên toàn thân run lẩy bẩy, ho khan nói: ” Ta nghe tin Sở quân tới, cho nên mới cố ý chạy đến đây.”

Trác Vân Hạc đứng bên cạnh cũng nói: ” Vị cô nương này ở trên đảo nước ngọt cách đây không xa, lúc các huynh đệ đi lấy nước thì gặp được nàng, vốn tưởng nàng hoặc là gian tế hoặc là yêu tinh, sau lại nàng nói quen biết Hoàng thượng và Vương gia, thuộc hạ không dám lơ là khinh suất nên tiện đường đưa nàng về đây.”

” Đích xác là người nhà của một vị bằng hữu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thôi, giao người lại cho Bổn Vương đi.”

Lệ Thước nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói: ” Đa tạ Vương gia.”

Đoạn Bạch Nguyệt gọi Đoạn Niệm tới, để hắn tìm một bộ y phục khô ráo cho Lệ Thước thay, lại đưa nàng lên một chiếc thuyền khác, hỏi: ” Sao cô nương lại có mặt trên hoang đảo ở Nam Hải này?”

” Lúc trước ta giận dỗi ca ca bỏ nhà đi, cũng biết nếu còn ở lại Đại Sở thì vô luận là chạy tới nơi nào cũng đều sẽ bị hắn tìm ra.” Lệ Thước nói: ” Vậy nên ta đã theo thương thuyền ra biển, sau đó bị người lừa lấy hết bạc, không thể làm gì khác hơn là phải lưu lạc qua lại các đảo nhỏ quanh đây. Thời gian này chiến sự hết sức căng thẳng, mọi người đều đóng chặt cửa nhà, ta cũng không tìm được việc gì để kiếm sống, đành phải liều mạng đánh cược một lần, xem thử có thể may mắn tìm được Vương gia, nhờ ngài mang ta trở về Sở quốc hay không.”

” Lệ Thước” này sẽ bị Đoạn nương nương chỉnh rất thảm đó *^_^*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện