Đế Vương Công Lược
Chương 81: Khách nhân [ Vì sao Hoàng thượng lại tới?]
” Tiếp theo phải làm gì?” Tư Không Duệ hỏi: ” Bây giờ Sở Hạng đang ở ngay trước mắt, binh mã trên đảo cũng không nhiều, muốn bắt được hắn vô cùng dễ dàng, vừa lúc mang đi vương thành đưa cho tiểu hoàng đế tranh công a.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: ” Năm đó bị lưu đày cùng với Sở Hạng còn có Lưu Cẩm Đức. Mà Sở Hạng có thể không cam lòng làm một Vương gia tiêu diêu tự tại, lại dám liều lĩnh tranh ngôi hoàng đế chẳng sợ rơi đầu, hơn phân nửa công lao đều có thể tính trên đầu Lưu Cẩm Đức, bày mưu tính kế điều binh khiển tướng, chẳng bằng nói hắn mới là kẻ chủ mưu phía sau màn.”
Tư Không Duệ suy đoán: ” Ngươi định chờ Lưu Cẩm Đức lộ diện rồi mới một lưới bắt hết sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tinh Châu này chỉ mới xây dựng khoảng hai ba năm, có lẽ tổng đàn của chúng vẫn còn ở nơi khác, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng nếu bọn chúng đã tìm và xây dựng thêm căn cứ nuôi quân như thế này thì chắc chắn quy mô của tổng đàn đã rất lớn rồi, thậm chí không đơn giản chỉ là Sở Hạng và Lưu Cẩm Đức, mà còn có thể đã liên thủ với đảo quốc nào đó ở Nam Dương, cho nên mới có thể phát triển lớn mạnh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Hiện tại nếu chỉ giết Sở Hạng thôi thì chỉ sợ cũng vô dụng, nếu ngày nào chưa diệt trừ kẻ chủ mưu phía sau màn thì ngày đó Nam Hải này vẫn chưa thể an ổn được.”
Tư Không Duệ nhíu mi: ” Tuy Nam Dương này nhiều đảo quốc nhưng quy mô lớn thì cũng không nhiều, huống chi mấy năm gần đây tất cả mọi người đều thích qua lại thông thương với Sở quốc, kiếm rất nhiều bạc, vì sao phải muốn chiến tranh? Ít nhất…theo những gì ta biết thì những đảo quốc quy mô lớn đều nhất quyết không có ý niệm này trong đầu đâu.”
” Nhưng ngươi cùng nói là Nam Dương rộng lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sóng lớn rồi xoáy lốc, cộng thêm sương trắng mịt mờ, đừng nói là giấu mấy vạn quân, cho dù là mấy chục vạn đi nữa cũng không phải là không có khả năng.”
Tư Không Duệ nói: ” Vậy ý của ngươi là?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước tiên ở trên đảo này xem xét kĩ tình hình đã, sau đó tạm thời rút lui. Nếu Sở Hạng đã chọn Tinh Châu làm địa bàn đóng quân mới thì chắc chắn hang ổ cũng sẽ không cách nơi này quá xa. Ta và ngươi dựa vào danh nghĩa thương nhân đến các đảo quốc gần đây tìm hiểu thêm tin tức, sau đó mới quyết định được hành động tiếp theo.”
Tư Không Duệ thở dài: ” Đáng thương cho nương tử như hoa như ngọc của ta, phải chăn đơn gối chiếc, phòng không một mình, đêm đêm nằm khóc, ngóng chờ phu quân, còn không biết phải đợi bao lâu mới có thể nhìn thấy tướng quân anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hào hoa thâm tình của nàng nữa.”
Đoạn Dao yên lặng bịt kín lỗ tai, bốn chữ bỗn chữ, nghe muốn choáng váng.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Có thứ tốt!”
Tư Không Duệ vội vàng hỏi: ” Thứ tốt gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Sau chuyến này, ta liền đem toàn bộ số thư tình kia trả lại cho ngươi.”
Tư Không Duệ cảm khái: ” Thực sự là “thứ tốt” cực kì a…”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta cũng cho rằng như vậy.”
Tư Không Duệ: “…”
Biết ngay là không nên cùng người này so da mặt mà.
Vốn dĩ đã dày rồi, lại còn đeo mặt nạ.
Hỏi ai có thể địch nổi.
Bên trong Tây Nam Vương phủ, Nam Ma Tà đang bị ép ngồi trên ghế đá, đau đến nhe răng trợn mắt.
Kim thẩm thẩm cầm lược dày giúp hắn chải đầu, hạ thủ vừa nhanh vừa mạnh vừa chuẩn, đảo mắt liền đem một đầu tóc bạc rối bời thắt bím lại chỉnh tề. Vương gia và Tiểu Vương gia không ở vương phủ, liền chẳng ai có thể quản được Nam sư phụ, bộ đồ mới chỉ cần mặc hai ngày là đã rách bươm, tóc tai thì rối bù hơn tổ quạ, ngày hôm qua lúc ngồi xổm trên đường phơi nắng thì bị các ngoại nhân từ nơi khác tới tưởng là tên khất cái, chỉ trong chốc lát đã vứt xuống trước mặt một đống tiền đồng, đến bây giờ nam nữ lão ấu khắp thành vẫn còn đang cười nhạo, đơn giản mất mặt.
Nam Ma Tà rầu rĩ cúi đầu, cảm thấy hôm qua coi như mình kiếm được bộn tiền a, kiếm bộn tiền rồi còn phải bị chải đầu!
” Nam sư phụ, Kim thẩm thẩm.” Một tiểu tư gấp gấp gáp gáp chạy vào: ” Có người của triều đình tới a.”
” Người của triều đình? Tới thì dẫn đi phòng nghị chính, rồi thông truyền cho Vương đại nhân là được.” Kim thẩm thẩm nói.
” Cũng không phải vậy, khách nhân nói đích danh muốn tìm Nam sư phụ.” Tiểu tư nói: ” Phái đoàn rất lớn, ngay cả Ngụy đại nhân cũng theo tới.”
” Ngụy đại nhân Ngụy Phương?” Nam Ma Tà buồn bực, kia chính là vị quan cao nhất được triều đình phái tới tây nam a, chẳng lẽ là khâm sai tới sao?
” Không được! Ngụy đại nhân! Ngụy đại nhân! Nơi này là hậu viện, không thể vào được a!” Một nhóm gia đinh vội vàng ngăn lại: ” Nơi ở của Nam sư phụ, khắp nơi đều là độc trùng…” Nếu như bị cắn một cái thì phải làm sao?
Ngụy Phương mặt mày khổ sở, ngươi ngăn ta cũng vô dụng a, không thấy vị tổ tông trước mặt này đòi xông vào ư?
” Gấp gáp như vậy? Mong là đừng xảy ra chuyện gì a.” Kim thẩm thẩm nghe được động tĩnh bên ngoài cũng cảm thấy có chút bất an, ngay cả xiêm y cũng không kịp bảo Nam Ma Tà đi thay, vừa mới đứng dậy định đi ra xem thử thì cửa tiểu viện đã bị đẩy ra.
Nhìn người đang đứng ở cửa, Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có thể mình bị hoa mắt rồi, hoặc cũng có thể là vừa nãy bị Kim thẩm thẩm kéo tóc đau quá nên sinh ra ảo giác.
Ngụy Phương đứng bên cạnh nói: ” Nam sư phụ, Hoàng thượng gấp gáp ngày đêm chạy tới Tây Nam Phủ, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Xung quanh một mảnh an tĩnh.
Kim thẩm thẩm thức thời hành lễ lui ra ngoài, Sở Uyên khẽ phất tay một cái, Ngụy Phương cũng khom người rời đi.
Nam Ma Tà xoa tay cười khan.
Sở Uyên hỏi: ” Hắn lại không ở đây, có đúng hay không?”
Nam Ma Tà thành thật đáp: ” Lúc này đúng thật là không có.”
” Đi nơi nào của Nam Dương?” Sở Uyên lại hỏi.
Nam Ma Tà gắng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Sở Uyên hỏi tiếp: ” Căn bản là không tìm được Thiên Thần Sa, vì sao phải gạt trẫm?”
Nam Ma Tà âm thầm kêu khổ, vì sao đột nhiên cái gì cũng biết hết vậy?
Thấy hắn trầm mặc không nói gì, trong lòng Sở Uyên đã hiểu mọi chuyện. Trước lúc lâm chung, Huyền Thiên đã viết một phong thư báo cho hắn biết rằng Đoạn Bạch Nguyệt đã từng bảo Đoạn Dao lén đi tìm mình, thông đồng nói Thiên Thần Sa cũng không khó tìm. Nhưng mà thần vật từ thời thượng cổ, làm sao có thể không khó tìm? Lui một bước mà nói, cho dù thật sự tìm được thì tất cả những ghi chép ít ỏi truyền lại đều nói chỉ cần dùng Thiên Thần Sa liền có thể giải được bách độc, đả thông kinh mạch, không thể nào là bộ dạng bệnh tật yếu ớt nửa sống nửa chết như Đoạn Bạch Nguyệt năm đó được.
Đừng nói chi đến Bạch Mi Lão Tiên—&Bạch Mi: lông mi trắng
Bạch Tu: râu trắng
Bạch Tụ: ống tay áo trắng
Bạch Phát: này dễ, tóc trắng
Nghĩ đến đây, Sở Uyên cơ hồ là lửa giận ngút trời: ” Rốt cuộc thì hắn đang ở nơi nào???”
Nam Ma Tà lùi về sau một bước, nói: ” Hoàng thượng, hãy quay về vương thành đi.”
” Tất nhiên trẫm phải quay về vương thành, nhưng trước đó còn muốn đòi hắn cái mạng.” Sở Uyên nói: ” Nếu tiền bối vẫn không chịu nói, Sở quân đã phân phối ở Bắc Hải xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến.”
Nam Ma Tà hùa theo: ” Hoàng thượng nói chí phải, chỉ có điều ta cũng không biết nghiệt đồ kia đang ở nơi nào, hay là—“
” Tiền bối không cần nói gì nữa.” Sở Uyên ngắt lời hắn, thanh âm không sóng không gió: ” Nếu thật sự không biết thì cũng không sao. Hải quân của Đại Sở ta trước đây chưa từng có cơ hội luyện binh, lần này vừa lúc đánh qua từng đảo từng đảo một, nơi nào không nói ra được hắn đang ở đâu, liền coi nơi đó như là đồng mưu nghịch tặc của Tây Nam Phủ, để xem rốt cuộc trẫm có thể đem gia nghiệp tổ tiên truyền lại này khuếch trương đến đâu.”
Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm.
” Cáo từ.” Sở Uyên phất tay áo đi ra ngoài.
Nam Ma Tà ở phía sau lệ rơi đầy mặt khai: ” Bạch Tượng quốc, Bạch Tượng quốc!”
Khóe miệng Sở Uyên giương lên: ” Đa tạ tiền bối.”
Nam Ma Tà giậm chân một cái: ” Ta đi cùng Hoàng thượng.”
Sở Uyên vẫn cười như trước: ” Được.”
Nam Ma Tà rất muốn học tiểu đồ đệ của mình khóc òa lên.
Sớm biết như vậy, hôm qua đã tự chôn mình vào hầm mộ rồi, trốn chút thanh tĩnh a. À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
Trên quan đạo, một đội mã xa nhanh chóng chạy đi. Sở Uyên tựa người bên cửa sổ, nhìn rừng núi bên ngoài ngẩn người.
Tứ Hỉ nói: ” Hoàng thượng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Uyên hoàn hồn: ” Ngươi đoán giờ này khắc này Thái phó đại nhân đang nghĩ gì?”
Còn có thể nghĩ cái gì!!!
Tứ Hỉ công công ngoài mặt cười tươi rói, nhưng trong lòng lại nghĩ, lần này Hoàng thượng trở lại, chắc chắn Thái phó đại nhân sẽ phải mang gia pháp tiên hoàng lưu lại ra dùng biết không!
Bên trong vương thành, Lưu Đại Quýnh đặc biệt xuất cung mua một bọc bánh nướng, mang tới phủ của Đào Nhân Đức.
” Lưu đại nhân.” Quản gia thấy hắn chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh: ” Rốt cuộc ngài cũng tới rồi a.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
” Lão Đào tức chết rồi sao?” Lưu Đại Quýnh quan tâm hỏi.
Quản gia lại càng hoảng sợ, vội vàng xua tay: ” Đại nhân chớ nói đùa nữa.” Nếu đại nhân nhà ta mà nghe thấy, ước chừng lại phải nằm bẹp thêm hai ngày.
Lưu Đại Quýnh xách túi bánh nướng, đẩy cửa phòng ngủ trực tiếp đi vào.
Trên trán Đào Nhân Đức đắp một khối khăn, nằm trên giường thở dài thở ngắn.
Lưu Đại Quýnh nói: ” Nhìn bộ dáng này của ngươi, ngược lại rất giống phụ nhân sẩy thai vẽ trong y thư.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
Y thư: sách thuốc.
Đào Nhân Đức ngồi dậy, hỏi: ” Hoàng thượng đã trở về chưa?”
” Hoàng thượng trở về làm chi?” Lưu Đại Quýnh nói: ” Chắc vẫn còn đang ở phía nam.”
Đào Nhân Đức lại thở dài nằm bẹp xuống.
Lưu Đại Quýnh nói: ” Ăn bánh nướng không?”
Đào Nhân Đức phẫn nộ rống: ” ĐÃ LÚC NÀO RỒI MÀ NGƯƠI CÒN MUỐN ĂN BÁNH NƯỚNG HẢ?”
” Lúc nào? Bánh nướng mới ra lò, phải nhân lúc còn nóng ăn chứ lúc nào?” Lưu Đại Quýnh mở túi giấy: ” Trong triều đình này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, các đại nhân khác đều không có việc gì, chỉ có mình ngươi đem bản thân lăn qua lăn lại đến bệnh nằm giường không dậy nổi, tội gì phải như vậy.”
” Không có bất kì dấu hiệu gì liền bỏ lại tất cả sự vụ trong triều, muốn dẫn binh đánh Nam Hải, này—-” Đào Nhân Đức nói tới phân nửa lại tức giận đến ôm ngực ho khan.
” Hoàng thượng của ta cũng không còn là người vừa mới đăng cơ kia nữa, tứ hải cửu châu này…hắn không thể có chút dã tâm hay sao?” Lưu Đại Quýnh nói.
Đào Nhân Đức nói: ” Dã tâm tạm thời chưa đề cập tới, hiện giờ ngay cả tây nam cũng chưa thu hồi lại, phía nam sông Mãnh Kỳ vẫn còn là của họ Đoạn, Hoàng thượng chẳng những bỏ mặc không quản, ngược lại còn chủ động điều đại quân trấn thủ tây nam tới Bắc Hải, bỏ trống toàn bộ phần nội địa phía bắc sông Mãnh Kỳ. Lần này nếu thật sự cùng Nam Dương khai chiến, khó bảo toàn Tây Nam Phủ sẽ không nhân cơ hội đục nước béo cò, đến lúc đó Đại Sở hai mặt thụ địch, lãnh thổ này mà mất thêm một tấc, ta và ngươi cũng có thể trở thành tội nhân thiên cổ rồi a.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
” Ngươi có thể nghĩ được, Hoàng thượng lại không nghĩ được hay sao?” Lưu Đại Quýnh nói: ” Nếu Hoàng thượng không nghĩ được, Thẩm tướng quân cũng sẽ dự đoán được, Cửu Vương gia cũng sẽ dự đoán được, nếu bọn họ cũng không quản, ai có thể khẳng định chuyến này hoàng thượng nhất định sẽ khai chiến?”
Đào Nhân Đức nhíu mày.
” Ngươi hãy nghe ta khuyên một câu, ăn bánh nướng rồi bình tĩnh lại một chút đi.” Lưu Đại Quýnh gác một chân lên giường, chậm rãi nói: ” Biết đâu chừng Hoàng thượng chỉ là đi du sơn ngoạn thủy, tản mạn giải sầu, hoặc là để thám thính tin tức, ngươi lo lắng cái gì?”
Đào Nhân Đức vẻ mặt ngưng trọng cắn một ngụm bánh nướng.
” Như vậy là đúng rồi.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Lúc tiên hoàng lâm chung đã giao phó Hoàng thượng cho ngươi, như ngươi bây giờ gọi là quan tâm tất loạn. Có đôi khi nghe lời ta một chút cũng không sai đâu. Cho dù Hoàng thượng thật sự có dã tâm thôn tính nước khác, chắc chắn sẽ có một ngày Đại Sở tuyên chiến với Nam Dương, nhưng không phải là bây giờ, Hoàng thượng của ta khôn khéo lắm. Giang sơn Đại Sở này rơi vào tay hắn, ta và ngươi có thể sẽ đau đầu vài lần nhưng lại là phúc đức của toàn bộ dân chúng.”
Đào Nhân Đức trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, nhấc mí mắt lên mắng: “Lão hồ ly!” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
Lưu Đại Quýnh cười hắc hắc: ” Câu này xưa giờ đều là ta mắng ngươi, lần này ta cũng có thể bị mắng một lần rồi. Thôi đừng nằm trên giường mãi như vậy nữa, đi ra ngoài ăn bữa ngon uống chén rượu, ngày mai nên làm gì thì làm, chỉ cần thả lỏng tâm tình chờ Hoàng thượng trở về là được.”
Đoạn Bạch Nguyệt lại lắc đầu: ” Năm đó bị lưu đày cùng với Sở Hạng còn có Lưu Cẩm Đức. Mà Sở Hạng có thể không cam lòng làm một Vương gia tiêu diêu tự tại, lại dám liều lĩnh tranh ngôi hoàng đế chẳng sợ rơi đầu, hơn phân nửa công lao đều có thể tính trên đầu Lưu Cẩm Đức, bày mưu tính kế điều binh khiển tướng, chẳng bằng nói hắn mới là kẻ chủ mưu phía sau màn.”
Tư Không Duệ suy đoán: ” Ngươi định chờ Lưu Cẩm Đức lộ diện rồi mới một lưới bắt hết sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tinh Châu này chỉ mới xây dựng khoảng hai ba năm, có lẽ tổng đàn của chúng vẫn còn ở nơi khác, cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người, nhưng nếu bọn chúng đã tìm và xây dựng thêm căn cứ nuôi quân như thế này thì chắc chắn quy mô của tổng đàn đã rất lớn rồi, thậm chí không đơn giản chỉ là Sở Hạng và Lưu Cẩm Đức, mà còn có thể đã liên thủ với đảo quốc nào đó ở Nam Dương, cho nên mới có thể phát triển lớn mạnh như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Hiện tại nếu chỉ giết Sở Hạng thôi thì chỉ sợ cũng vô dụng, nếu ngày nào chưa diệt trừ kẻ chủ mưu phía sau màn thì ngày đó Nam Hải này vẫn chưa thể an ổn được.”
Tư Không Duệ nhíu mi: ” Tuy Nam Dương này nhiều đảo quốc nhưng quy mô lớn thì cũng không nhiều, huống chi mấy năm gần đây tất cả mọi người đều thích qua lại thông thương với Sở quốc, kiếm rất nhiều bạc, vì sao phải muốn chiến tranh? Ít nhất…theo những gì ta biết thì những đảo quốc quy mô lớn đều nhất quyết không có ý niệm này trong đầu đâu.”
” Nhưng ngươi cùng nói là Nam Dương rộng lớn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sóng lớn rồi xoáy lốc, cộng thêm sương trắng mịt mờ, đừng nói là giấu mấy vạn quân, cho dù là mấy chục vạn đi nữa cũng không phải là không có khả năng.”
Tư Không Duệ nói: ” Vậy ý của ngươi là?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước tiên ở trên đảo này xem xét kĩ tình hình đã, sau đó tạm thời rút lui. Nếu Sở Hạng đã chọn Tinh Châu làm địa bàn đóng quân mới thì chắc chắn hang ổ cũng sẽ không cách nơi này quá xa. Ta và ngươi dựa vào danh nghĩa thương nhân đến các đảo quốc gần đây tìm hiểu thêm tin tức, sau đó mới quyết định được hành động tiếp theo.”
Tư Không Duệ thở dài: ” Đáng thương cho nương tử như hoa như ngọc của ta, phải chăn đơn gối chiếc, phòng không một mình, đêm đêm nằm khóc, ngóng chờ phu quân, còn không biết phải đợi bao lâu mới có thể nhìn thấy tướng quân anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hào hoa thâm tình của nàng nữa.”
Đoạn Dao yên lặng bịt kín lỗ tai, bốn chữ bỗn chữ, nghe muốn choáng váng.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Có thứ tốt!”
Tư Không Duệ vội vàng hỏi: ” Thứ tốt gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Sau chuyến này, ta liền đem toàn bộ số thư tình kia trả lại cho ngươi.”
Tư Không Duệ cảm khái: ” Thực sự là “thứ tốt” cực kì a…”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Ta cũng cho rằng như vậy.”
Tư Không Duệ: “…”
Biết ngay là không nên cùng người này so da mặt mà.
Vốn dĩ đã dày rồi, lại còn đeo mặt nạ.
Hỏi ai có thể địch nổi.
Bên trong Tây Nam Vương phủ, Nam Ma Tà đang bị ép ngồi trên ghế đá, đau đến nhe răng trợn mắt.
Kim thẩm thẩm cầm lược dày giúp hắn chải đầu, hạ thủ vừa nhanh vừa mạnh vừa chuẩn, đảo mắt liền đem một đầu tóc bạc rối bời thắt bím lại chỉnh tề. Vương gia và Tiểu Vương gia không ở vương phủ, liền chẳng ai có thể quản được Nam sư phụ, bộ đồ mới chỉ cần mặc hai ngày là đã rách bươm, tóc tai thì rối bù hơn tổ quạ, ngày hôm qua lúc ngồi xổm trên đường phơi nắng thì bị các ngoại nhân từ nơi khác tới tưởng là tên khất cái, chỉ trong chốc lát đã vứt xuống trước mặt một đống tiền đồng, đến bây giờ nam nữ lão ấu khắp thành vẫn còn đang cười nhạo, đơn giản mất mặt.
Nam Ma Tà rầu rĩ cúi đầu, cảm thấy hôm qua coi như mình kiếm được bộn tiền a, kiếm bộn tiền rồi còn phải bị chải đầu!
” Nam sư phụ, Kim thẩm thẩm.” Một tiểu tư gấp gấp gáp gáp chạy vào: ” Có người của triều đình tới a.”
” Người của triều đình? Tới thì dẫn đi phòng nghị chính, rồi thông truyền cho Vương đại nhân là được.” Kim thẩm thẩm nói.
” Cũng không phải vậy, khách nhân nói đích danh muốn tìm Nam sư phụ.” Tiểu tư nói: ” Phái đoàn rất lớn, ngay cả Ngụy đại nhân cũng theo tới.”
” Ngụy đại nhân Ngụy Phương?” Nam Ma Tà buồn bực, kia chính là vị quan cao nhất được triều đình phái tới tây nam a, chẳng lẽ là khâm sai tới sao?
” Không được! Ngụy đại nhân! Ngụy đại nhân! Nơi này là hậu viện, không thể vào được a!” Một nhóm gia đinh vội vàng ngăn lại: ” Nơi ở của Nam sư phụ, khắp nơi đều là độc trùng…” Nếu như bị cắn một cái thì phải làm sao?
Ngụy Phương mặt mày khổ sở, ngươi ngăn ta cũng vô dụng a, không thấy vị tổ tông trước mặt này đòi xông vào ư?
” Gấp gáp như vậy? Mong là đừng xảy ra chuyện gì a.” Kim thẩm thẩm nghe được động tĩnh bên ngoài cũng cảm thấy có chút bất an, ngay cả xiêm y cũng không kịp bảo Nam Ma Tà đi thay, vừa mới đứng dậy định đi ra xem thử thì cửa tiểu viện đã bị đẩy ra.
Nhìn người đang đứng ở cửa, Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy có thể mình bị hoa mắt rồi, hoặc cũng có thể là vừa nãy bị Kim thẩm thẩm kéo tóc đau quá nên sinh ra ảo giác.
Ngụy Phương đứng bên cạnh nói: ” Nam sư phụ, Hoàng thượng gấp gáp ngày đêm chạy tới Tây Nam Phủ, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Xung quanh một mảnh an tĩnh.
Kim thẩm thẩm thức thời hành lễ lui ra ngoài, Sở Uyên khẽ phất tay một cái, Ngụy Phương cũng khom người rời đi.
Nam Ma Tà xoa tay cười khan.
Sở Uyên hỏi: ” Hắn lại không ở đây, có đúng hay không?”
Nam Ma Tà thành thật đáp: ” Lúc này đúng thật là không có.”
” Đi nơi nào của Nam Dương?” Sở Uyên lại hỏi.
Nam Ma Tà gắng sức nuốt một ngụm nước bọt.
Sở Uyên hỏi tiếp: ” Căn bản là không tìm được Thiên Thần Sa, vì sao phải gạt trẫm?”
Nam Ma Tà âm thầm kêu khổ, vì sao đột nhiên cái gì cũng biết hết vậy?
Thấy hắn trầm mặc không nói gì, trong lòng Sở Uyên đã hiểu mọi chuyện. Trước lúc lâm chung, Huyền Thiên đã viết một phong thư báo cho hắn biết rằng Đoạn Bạch Nguyệt đã từng bảo Đoạn Dao lén đi tìm mình, thông đồng nói Thiên Thần Sa cũng không khó tìm. Nhưng mà thần vật từ thời thượng cổ, làm sao có thể không khó tìm? Lui một bước mà nói, cho dù thật sự tìm được thì tất cả những ghi chép ít ỏi truyền lại đều nói chỉ cần dùng Thiên Thần Sa liền có thể giải được bách độc, đả thông kinh mạch, không thể nào là bộ dạng bệnh tật yếu ớt nửa sống nửa chết như Đoạn Bạch Nguyệt năm đó được.
Đừng nói chi đến Bạch Mi Lão Tiên—&Bạch Mi: lông mi trắng
Bạch Tu: râu trắng
Bạch Tụ: ống tay áo trắng
Bạch Phát: này dễ, tóc trắng
Nghĩ đến đây, Sở Uyên cơ hồ là lửa giận ngút trời: ” Rốt cuộc thì hắn đang ở nơi nào???”
Nam Ma Tà lùi về sau một bước, nói: ” Hoàng thượng, hãy quay về vương thành đi.”
” Tất nhiên trẫm phải quay về vương thành, nhưng trước đó còn muốn đòi hắn cái mạng.” Sở Uyên nói: ” Nếu tiền bối vẫn không chịu nói, Sở quân đã phân phối ở Bắc Hải xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất chiến.”
Nam Ma Tà hùa theo: ” Hoàng thượng nói chí phải, chỉ có điều ta cũng không biết nghiệt đồ kia đang ở nơi nào, hay là—“
” Tiền bối không cần nói gì nữa.” Sở Uyên ngắt lời hắn, thanh âm không sóng không gió: ” Nếu thật sự không biết thì cũng không sao. Hải quân của Đại Sở ta trước đây chưa từng có cơ hội luyện binh, lần này vừa lúc đánh qua từng đảo từng đảo một, nơi nào không nói ra được hắn đang ở đâu, liền coi nơi đó như là đồng mưu nghịch tặc của Tây Nam Phủ, để xem rốt cuộc trẫm có thể đem gia nghiệp tổ tiên truyền lại này khuếch trương đến đâu.”
Nam Ma Tà trợn mắt há hốc mồm.
” Cáo từ.” Sở Uyên phất tay áo đi ra ngoài.
Nam Ma Tà ở phía sau lệ rơi đầy mặt khai: ” Bạch Tượng quốc, Bạch Tượng quốc!”
Khóe miệng Sở Uyên giương lên: ” Đa tạ tiền bối.”
Nam Ma Tà giậm chân một cái: ” Ta đi cùng Hoàng thượng.”
Sở Uyên vẫn cười như trước: ” Được.”
Nam Ma Tà rất muốn học tiểu đồ đệ của mình khóc òa lên.
Sớm biết như vậy, hôm qua đã tự chôn mình vào hầm mộ rồi, trốn chút thanh tĩnh a. À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
Trên quan đạo, một đội mã xa nhanh chóng chạy đi. Sở Uyên tựa người bên cửa sổ, nhìn rừng núi bên ngoài ngẩn người.
Tứ Hỉ nói: ” Hoàng thượng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Sở Uyên hoàn hồn: ” Ngươi đoán giờ này khắc này Thái phó đại nhân đang nghĩ gì?”
Còn có thể nghĩ cái gì!!!
Tứ Hỉ công công ngoài mặt cười tươi rói, nhưng trong lòng lại nghĩ, lần này Hoàng thượng trở lại, chắc chắn Thái phó đại nhân sẽ phải mang gia pháp tiên hoàng lưu lại ra dùng biết không!
Bên trong vương thành, Lưu Đại Quýnh đặc biệt xuất cung mua một bọc bánh nướng, mang tới phủ của Đào Nhân Đức.
” Lưu đại nhân.” Quản gia thấy hắn chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh: ” Rốt cuộc ngài cũng tới rồi a.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
” Lão Đào tức chết rồi sao?” Lưu Đại Quýnh quan tâm hỏi.
Quản gia lại càng hoảng sợ, vội vàng xua tay: ” Đại nhân chớ nói đùa nữa.” Nếu đại nhân nhà ta mà nghe thấy, ước chừng lại phải nằm bẹp thêm hai ngày.
Lưu Đại Quýnh xách túi bánh nướng, đẩy cửa phòng ngủ trực tiếp đi vào.
Trên trán Đào Nhân Đức đắp một khối khăn, nằm trên giường thở dài thở ngắn.
Lưu Đại Quýnh nói: ” Nhìn bộ dáng này của ngươi, ngược lại rất giống phụ nhân sẩy thai vẽ trong y thư.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
Y thư: sách thuốc.
Đào Nhân Đức ngồi dậy, hỏi: ” Hoàng thượng đã trở về chưa?”
” Hoàng thượng trở về làm chi?” Lưu Đại Quýnh nói: ” Chắc vẫn còn đang ở phía nam.”
Đào Nhân Đức lại thở dài nằm bẹp xuống.
Lưu Đại Quýnh nói: ” Ăn bánh nướng không?”
Đào Nhân Đức phẫn nộ rống: ” ĐÃ LÚC NÀO RỒI MÀ NGƯƠI CÒN MUỐN ĂN BÁNH NƯỚNG HẢ?”
” Lúc nào? Bánh nướng mới ra lò, phải nhân lúc còn nóng ăn chứ lúc nào?” Lưu Đại Quýnh mở túi giấy: ” Trong triều đình này cũng không phải chỉ có một mình ngươi, các đại nhân khác đều không có việc gì, chỉ có mình ngươi đem bản thân lăn qua lăn lại đến bệnh nằm giường không dậy nổi, tội gì phải như vậy.”
” Không có bất kì dấu hiệu gì liền bỏ lại tất cả sự vụ trong triều, muốn dẫn binh đánh Nam Hải, này—-” Đào Nhân Đức nói tới phân nửa lại tức giận đến ôm ngực ho khan.
” Hoàng thượng của ta cũng không còn là người vừa mới đăng cơ kia nữa, tứ hải cửu châu này…hắn không thể có chút dã tâm hay sao?” Lưu Đại Quýnh nói.
Đào Nhân Đức nói: ” Dã tâm tạm thời chưa đề cập tới, hiện giờ ngay cả tây nam cũng chưa thu hồi lại, phía nam sông Mãnh Kỳ vẫn còn là của họ Đoạn, Hoàng thượng chẳng những bỏ mặc không quản, ngược lại còn chủ động điều đại quân trấn thủ tây nam tới Bắc Hải, bỏ trống toàn bộ phần nội địa phía bắc sông Mãnh Kỳ. Lần này nếu thật sự cùng Nam Dương khai chiến, khó bảo toàn Tây Nam Phủ sẽ không nhân cơ hội đục nước béo cò, đến lúc đó Đại Sở hai mặt thụ địch, lãnh thổ này mà mất thêm một tấc, ta và ngươi cũng có thể trở thành tội nhân thiên cổ rồi a.” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
” Ngươi có thể nghĩ được, Hoàng thượng lại không nghĩ được hay sao?” Lưu Đại Quýnh nói: ” Nếu Hoàng thượng không nghĩ được, Thẩm tướng quân cũng sẽ dự đoán được, Cửu Vương gia cũng sẽ dự đoán được, nếu bọn họ cũng không quản, ai có thể khẳng định chuyến này hoàng thượng nhất định sẽ khai chiến?”
Đào Nhân Đức nhíu mày.
” Ngươi hãy nghe ta khuyên một câu, ăn bánh nướng rồi bình tĩnh lại một chút đi.” Lưu Đại Quýnh gác một chân lên giường, chậm rãi nói: ” Biết đâu chừng Hoàng thượng chỉ là đi du sơn ngoạn thủy, tản mạn giải sầu, hoặc là để thám thính tin tức, ngươi lo lắng cái gì?”
Đào Nhân Đức vẻ mặt ngưng trọng cắn một ngụm bánh nướng.
” Như vậy là đúng rồi.” Lưu Đại Quýnh nói: ” Lúc tiên hoàng lâm chung đã giao phó Hoàng thượng cho ngươi, như ngươi bây giờ gọi là quan tâm tất loạn. Có đôi khi nghe lời ta một chút cũng không sai đâu. Cho dù Hoàng thượng thật sự có dã tâm thôn tính nước khác, chắc chắn sẽ có một ngày Đại Sở tuyên chiến với Nam Dương, nhưng không phải là bây giờ, Hoàng thượng của ta khôn khéo lắm. Giang sơn Đại Sở này rơi vào tay hắn, ta và ngươi có thể sẽ đau đầu vài lần nhưng lại là phúc đức của toàn bộ dân chúng.”
Đào Nhân Đức trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, nhấc mí mắt lên mắng: “Lão hồ ly!” À hihihi…repost là đồ mặt shit nha *^_^*
Lưu Đại Quýnh cười hắc hắc: ” Câu này xưa giờ đều là ta mắng ngươi, lần này ta cũng có thể bị mắng một lần rồi. Thôi đừng nằm trên giường mãi như vậy nữa, đi ra ngoài ăn bữa ngon uống chén rượu, ngày mai nên làm gì thì làm, chỉ cần thả lỏng tâm tình chờ Hoàng thượng trở về là được.”
Bình luận truyện