Đế Vương Sủng Ái

Chương 242



Lâu Thất nhẹ nhàng vuốt ve Tử Vân Hồ U U, ánh mắt thấp thoáng nụ cười: "U U, nhìn thấy chưa, bổn công tử bị xem thường rồi, hình như cũng giống như ta xem thường ngươi khi xưa."

Người biết Tử Vân Hồ đều nói rằng toàn thân nó là bảo bối, khi còn sống có tác dụng giữ nhiệt diệu kỳ, sau khi chết mọi thứ trên người đều có thể dùng làm thuốc, nàng cũng tưởng chỉ có vậy, nào ngờ một tháng nay dẫn theo Tử Vân Hồ, nàng phát hiện ra Tử Vân Hồ còn có tác dụng đáng kinh ngạc hơn.

Trên đường đi nàng đương nhiên không hề từ bỏ luyện công. Buổi tối khi ngồi thiền luyện công, Tử Vân Hồ thích nằm trong lòng nàng ngủ, có thể là vì vận nội lực sẽ khiến nó cảm thấy dễ chịu. Vốn dĩ Lâu Thất cũng không để ý nhưng không bao lâu sau nàng phát hiện ra rằng, bây giờ tốc độ luyện công của nàng đã nhanh gấp đôi trước đây.

Mới đầu nàng không nghĩ nguyên nhân là Tử Vân Hồ, chỉ có điều tính nàng là vậy, có gì không hiểu nhất định phải làm cho ra nhẽ, sau đó nàng tìm ra nguyên nhân, nguyên nhân chính là nằm ở Tử Vân Hồ.

Trên người Tử Vân Hồ có một loại linh khí, tu luyện mang theo nó sẽ hiệu quả gấp đôi.

Sau khi biết được điểm này mỗi tối nàng đều chăm chỉ luyện công, tiến bộ trong một tháng nay có thể sánh bằng một năm.

Đây mới chính là giá trị thực sự của Tử Vân Hồ chăng?

Võ giả trong thiên hạ chắc chắn nằm mơ cũng mong có được bảo vật như vậy. Nếu điều này để người khác biết được, nàng dám chắc chắn mình sẽ trở thành đối tượng tấn công của võ giả trong thiên hạ.

Ai không tham lam? Ai không muốn đã mạnh lại càng mạnh hơn.

Mê hoặc quá lớn.

Vì thế điểm này nàng không nói cho ai biết. Cho dù là Trần Thập và Lâu Tín nàng cũng không nói, không phải không tin họ mà là hai người này rất thành thực, nàng sợ có lúc hai người đó biểu hiện quá chú tâm tới Tử Vân Hồ sẽ làm người khác chú ý.

Cuối cùng cũng có hai hộ viện đột phá được phòng thủ của Trần Thập và Lâu Tín, ánh mắt hai người đó lộ vẻ vui mừng cực độ, đồng thời giơ tay túm về phía cổ Lâu Thất, cảm thấy sắp sửa túm được cổ nạng, bóp chặt cổ họng nàng, một người trong số họ vô cùng đắc ý nói lớn: "Dừng tay lại, chủ tử nhà các ngươi đã rơi vào tay ta..."

Còn chưa dứt lời, trước mắt hắn vụt thoáng qua, người đã không thấy đâu nữa.

Người đã biến mất.

Hắn còn chưa kịp phản ứng gì, sau gáy đã bị nhấc lên, người hắn bị hất văng lên không, bay ra ngoài.

Quản gia đang định dụi mắt để nhìn cho rõ, đúng là gặp ma giữa ban ngày, rõ ràng hắn nhìn thấy thủ hạ bên mình sắp sửa túm được cổ họng của tên tiểu tử đó, sao đột nhiên hoa mắt một cái, tay lại không túm được gì? Lúc này, hộ viện đã kêu thét lên rồi đập về phía hắn.

"Á!

Quản gia kêu lên, ôm đầu bỏ chạy.

"Dừng tay!"

Có người vội vàng chạy tới, từ xa đã nghe thấy tiếng quát.

Lâu Thất ánh mắt ánh lên nụ cười, vụt né ngườii đã chặn trước mặt quản gia.

Quản gia như thể gặp ma, suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi mình: "Đừng, đừng giết ta..."

"Ừ, không giết ngươi."

Lâu Thất chậm rãi nói: "Đồ Bôn."

"Công tử, có thuộc hạ." Đồ Bôn lập tức chạy tới.

"Nắm đấm của ngươi có chút sức lực, giờ ta ra lệnh cho ngươi một đấm đánh rơi một chiếc răng của hắn, đấm liên tục ba đấm, ngươi có thể làm được không?"

"Có thể!" Đồ Bôn ánh mắt hung tàn, vung nắm đấm đấm mạnh vào cảm quản gia.

Phụt, quản gia bị đánh phun ra một ngụm máu, quả thật còn nhổ ra một chiếc răng.

"Dừng tay, công tử, mau bảo người của ngươi dừng tay, tất cả đều là hiểu nhầm!" Người đã tới trước mặt bọn họ, bên cạnh còn có hai nam nhân tướng mạo bình thường đi cùng.

Lâu Thất nheo mắt lại. Hai nam nhân này đều là cao thủ, vậy thì, người này là Tiêu Vọng?

Nàng liếc nhìn Đồ Bôn, không hiểu hỏi: "Vẫn còn hai đấm nữa, ngươi dừng lại làm gì?"

Nam nhân vừa tới nghe được như vậy liền sững người.

Đồ Bôn lập tức giơ nắm đấm ra thổi, cười hì một tiếng vung liền hai đấm vào mặt quản gia, tiếp tục đánh gãy hai chiếc răng.

Đồ Bôn hỏi Lâu Thất, nhưng thấy nàng nhìn hắn với ánh mắt chưa được hài lòng.

"Ta nói là ba chiếc răng thì đúng là ba chiếc sao? Nhiều lúc ngươi cũng phải cho ta bất ngờ chứ, lần sau đấm ba đấm rụng bốn năm chiếc răng ta sẽ biểu dương ngươi."

Đồ Bôn: "..."

Tiêu Vọng: "..."

Hai ba mươi hộ viện của hắn nằm la liệt trong sân, có người còn đang gào thét đau đớn, có người căn bản đã ngất lịm.

Quản gia này là họ hàng xa của nhạc mẫu tương lai của hắn, đối phương nhét người vào, hắn không dám không nhận, gã ta bình thường thích cậy thế ức hiếp người, bây giờ lại trở thành quản gia của Tiêu phủ, đi ra ngoài rất hống hách, ngông nghênh.

Đương nhiên, Tiêu Vọng cũng không thấy như vậy là không tốt.

Tiêu Vọng cho rằng hắn sống dựa vào nhà người khác hơn hai mươi năm, tới nay đã tự lập môn hộ, tiền đồ nằm trong tay hắn, vậy thì gia bộ của hắn có ngông nghênh một chút cũng không sao.

Nhưng hắn không ngờ gã ta lại mù mắt tới vậy.

Công tử tuấn mỹ vô song, tay ôm Tử Vân Hồ, thông tin này một tháng trước đã truyền khắp thiên hạ, danh hiệu Thất công tử, lẽ nào gã ta không biết gì sao? Đúng là ngu ngốc!

"Thất công tử đích thân tới thăm hàn xá, Tiêu Vọng cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Mời Tất công tử vào đại sảnh vừa uống trà vừa nói chuyện."

Tiêu Thất nhìn Tiêu Vọng.

Ấn tượng đầu tiên đối với Tiêu Vọng rất không tốt. Không phải là hắn ta tướng mạo xấu xí, mà ngược lại Tiêu Vọng ngũ quan tuấn tú, vóc dáng cao lớn, điều kiện ngoại hình chỉ ít cũng đạt tới hơn bảy mươi điểm.

Nhưng thái độ và ngữ khí của hắn quá khách sáo và xã giao, có phần lươn lẹo và nịnh bợ. Trong lòng Lâu Thất, cụm từ cậy tài khinh người không hoàn toàn mang nghĩa xấu. Theo nàng, người thực sự có tài năng và tay nghề ít nhiều cũng có chút kiêu căng ngạo mạn, vì họ một lòng chuyên tâm nghiên cứu ngành nghề của mình nên khiếm khuyết trong việc đối nhân xử thế và thủ đoạn quan hệ xã hội, vì thế sẽ có người khó gần, không hợp tình người.

Điểm này hoàn toàn có thể hiểu được.

Ngoài ra, con người thì nên có ngạo khí, có lòng tự tôn.

Giống như Tiêu Vọng thế này, khắp sân nằm la liệt hộ viện của nhà hắn mà hắn không quan tâm, vẫn có thể cười nói đón tiếp nàng, mời nàng vào trong đại sảnh uống trà trò chuyện, người như vậy nếu không phải là kẻ bạc bẽo, nhẫn tâm, vô tình vô nghĩa, thì là kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, rất giỏi gió chiều nào che chiều đấy.

Hai loại người này nàng đều không thích.

"Tiêu gia chủ biết ta sao?" Lâu Thất nheo mắt vuốt ve Tử Vân Hồ.

"Phong tư trác tuyệt của Thất công tử ở thành Lạc Dương, bán ra bốn cây Thiên Cơ Thảo, thu phục Lưu Quang Tử Vân Hồ, sau đó ở dốc Thập Lý ngoài thành Lạc Dương, Thất công tử địch lại hàng trăm kẻ nhòm ngó, đại chiến một trận vang danh thiên hạ, thực sự khiến Tiêu Vọng ngưỡng mộ." Tiêu Võng nói những lời này thần sắc vô cùng hào hứng như thế Lâu Thất là người gì của hắn vậy, hắn vô cùng vinh dự.

Bộ dạng đó của hắn thần đáng ghét.

Cô nương nhà họ phong tư trác tuyệt thì liên quan gì tới hắn?

Trận chiến ở dốc Thập Lý ngoài thành Lạc Dương, nói ra thực sự cũng khiến họ nhiệt huyết sục sôi. Trên thực tế, một tháng trước, dọc đường đi chuyện họ nghe được nhiều nhất chính là chuyện có nhân vật chính là Thất công tử.

Lâu Thất nhìn Tiêu Vọng, nửa đùa nửa thật: "Trà ta không muốn uống, có điều gia chủ đã nói vậy, ta có thể hiểu là, bây giờ ta có thể dẫn người của ta đi được rồi? Sẽ không có quản gia nào mù mắt dẫn người đi bắt ta nữa?"

"Điều này là đương nhiên, là đương nhiên." Tiêu Vọng liếc nhìn quản gia, trầm giọng nói: "Còn không mau ra xin lỗi Thất công tử rồi cút xuống dưới!"

Quản ra thực sự cũng có nghe nói về Thất công tử, nhưng hắn thực sự không thể liên tưởng Thất công tử cường hãn trong đồn đại với tiểu công tử tuấn tú nho nhã chưa tới hai mươi trước mắt.

Kèm thêm bản thân Tử Vân Hồ cũng rất nhỏ, nó nằm cuộn trong lòng Lâu Thất, khi Lâu Thất đi vào áo choàng đã che khuất, hắn lại không nhìn kĩ.

Bây giờ biết hắn là Thất công tử, quản gia cũng sợ hãi vô cùng, lập tức quỳ sụp xuống vái lạy: "Thất công tử tha tội, tiểu nhân có mắt không tròng, xin Thất công tử tha cho tiểu nhân."

Lâu Thất bật cười.

Nụ cười của nàng quả nhiên ứng với từ phong tư trác tuyệt, khiến quản gia kia nhìn sững người.

"Tha cho ngươi sao? Cũng không phải không thể, ngươi giống như bọn họ là được." Nàng giơ tay chỉ.

Trần Thập lập tức hiểu ý, nhanh chóng giơ chân giẫm lên mắt cá chân của quản gia..

Cũng phế một chân giống như các hộ viện, nếu không chỉ xin tha mạng hai ba câu là không so đo tội bọn họ làm bị thương và sỉ nhục người của nàng? Không có cửa.

Tiêu Vọng mặt biến sắc, quản gia thế nào cũng được nhưng nếu như trở thành tàn phế ở chỗ của hắn, chắc chắn sẽ khó lòng ăn nói với vợ chồng tri phủ.

"Xin nương tay!"

Chỉ có điều tiếng của hắn, Lâu Thất coi như không nghe thấy gì. Rắc một tiếng, tiếng xương vỡ vụn.

Trần Thập xử lý xong lập tức lui xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện