Đế Vương Sủng Ái

Chương 376



Mà càng đáng sợ hơn chính là, Lâu Thất không nhìn ra tu vi của gã nam nhân này!

Đã vậy hai gã thị vệ bên người hắn, tu vi đều không thua Thiên Ảnh!

Ở mảnh đại lục này, nàng trước giờ chưa từng nghe nói đến nhân vật như vậy!

Trong đầu Lâu Thất xoay chuyển thật nhanh mấy vòng, lập tức lộ ra một nụ cười ngây ngô: "Đúng vậy, công tử, ngươi có thể trả lại cho ta sao?"

Thiên Ảnh từ lúc biết Lâu Thất đến giờ, còn chưa từng thấy qua bộ dáng này của nàng, nếu Ưng ở đây liền sẽ phát hiện, lúc bọn họ mới quen Lâu Thất, dáng vẻ nàng chính là như vậy, ngờ nghệch mà lừa gạt người.

"Lưu Quang Tử Vân Hồ, đã vậy còn mang linh trí, sao nơi đây có thể có?" Ánh mắt nam nhân kia khẽ chuyển, nhìn vào U U, "Vật nhỏ, ngươi đến từ nơi nào?"

Lâu Thất nghe vậy liền cả kinh, nam nhân này nói như vậy, lẽ nào hắn không phải là người tứ phương đại lục này? Chẳng lẽ, hắn đến từ bên kia?

Hay là, hắn là người của Đoạn Trần Tông?

Nghĩ vậy, trong lòng Lâu Thất liền đề cao cảnh giác. Đây là kẻ thứ hai trừ Trầm Sát khiến nàng phải chú ý đề phòng, không dám tùy tiện bộc lộ bản thân.

"U U!"

U U đương nhiên không biết nói, thế nhưng Lâu Thất vẫn cảm thấy, những chuyện nam nhân này biết chắc chắn sẽ không ít, nàng nói năng lung tung không chừng đã bị đối phương nhìn thấu.

Mà nàng thật sự không rõ vì sao U U đối với nam nhân này không sợ hãi cũng không vùng vẫy, ngược lại còn thân thiết.

"Tử Vân Hồ này là có được ở Thần Ma Cốc."

Ánh mắt của nam nhân phóng đến, "Thần Ma Cốc? Vậy thì có khả năng rồi."

Lúc này, ánh sáng của bảo bối đã vô cùng nhu hòa, không còn chói mắt, Lâu Thất giương mắt nhìn lên, rốt cục thấy rõ hình dạng của nó, mà khiến nàng hoàn toàn không ngờ tới là đấy chính là một con Thạch Bối!

Mặt trước là thạch bích màu đen, thế nhưng cách thạch bích ba thước có một miệng đá bị lấp bên trong, trong miệng đá có dòng nước trong vắt uốn quanh, trên nguồn nước lại có một con trai bằng đá tự nhiên.

Có thể nhìn ra đấy cũng không phải do con người khắc thành, thế nhưng thiên nhiên có thể tạo ra một vật như vậy cũng thật sự quá là huyền diệu rồi!

Có điều Lâu Thất nhìn thêm hai lần liền nhận ra, vì phía trên có dòng nước chậm rãi chảy xuống, vừa hay dòng chảy chảy theo hình dạng vỏ trai, có thể phía dưới vốn có một hóa thạch vỏ trai, sau đó được dòng nước quanh năm suốt tháng gột rửa đi lớp đá bao bọc bên ngoài, khiến vỏ trai trở lại như cũ.

Mà ban đầu vỏ sò mở ra, sau khi bị tảng đá phong bế thì khép lại, hiện tại lớp đá bên ngoài hoàn toàn nứt ra, vừa vặn để lộ ra thứ bên trong.

Thật sự là một phép nhiệm màu của thiên nhiên, là một kì tích.

Đương nhiên đây là nàng lấy kiến thức khoa học và tự nhiên để suy đoán, có thể cũng không đúng lắm, dù sao thế giới này so với nhận thức cùng tưởng tượng của nàng đều kì diệu hơn rất nhiều. Còn trong mắt những người này, đây là thiên tài địa bảo, là điều thần kì tạo thành.

Quả nhiên, đợi nàng chăm chú nhìn kĩ, mới phát hiện bên trong không phải làtrân châu!

Nàng hẳn phải sớm nghĩ ra mới đúng, có thể phát ra ánh sáng mãnh liệt như vậy, sao chỉ có thể là trân châu?

Vật kia nhỏ hơn khe hở nàng nhìn thấy rất nhiều, lúc trước nàng nghĩ nó nhỏ bằng trái bóng bàn, làvì nó phát ra ánh sáng bọc quanh, trên thực tế, vật kia giống một hạt đậu màu vàng óng, trong vỏ đậu màu vàng có một hạt châu hình tròn, ánh sáng chính là do hạt châu kia phát ra, mà mùi hương ngọt ngào cũng là từ hạt châu kia tản ra!

"Đế Phi, đó là cái gì?" Thiên Ảnh cũng có phần kinh ngạc đến ngây người.

Lâu Thất chậm rãi lắc đầu. Nàng cũng không biết, trong vỏ trai bằng đá sao lại có vật như vậy?

Lúc này, thị vệ bên cạnh nam nhân kia khó nén kinh hỉ mà thấp giọng nói một câu: "Gia, trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa rồi!"

Tuy giọng nói của hắn đã được đè rất thấp, thế nhưng với thính lực của Lâu Thất vẫn nghe được lời hắn nói.

Chìa khoá?! Vật này là chìa khoá! Chìa khoá của chỗ nào?

Nếu như chỉ là chìa khóa, tại sao lại hấp dẫn thật nhiều côn trùng và rắn rết đến đây?

Nam nhân kia xua tay, nhìn về phía Lâu Thất: "Cô nương muốn thứ này?"

Lâu Thất chớp chớp mắt: "Nếu ta nói ta muốn, có phải ngươi sẽ nhường ta không?"

"Càn rỡ!"

Hai gã thị vệ đồng thời phẫn nộ hét lên, hai chân Lâu Thất mềm nhũn, thân hình lắc lư, suýt chút ngã xuống mặt đất, Mà trên mặt đất, rắn rết, bò cạp lẫn kiến vẫn đang điên cuồng quấn lấy nhau.

"Không lớn tiếng không được sao? Các ngươi có biết một tiếng này hù chết mấy triệu tế bào của ta không? Lấy cái gì đền đây?"

Lâu Thất tỏ vẻ uất ức, tổn thương, đôi mắt trong veo tựa như nai con thuần khiết, vừa điềm đạm đáng yêu vừa vô tội tới cực điểm.

Thiên Ảnh tựa hồ có thể đoán được ý định của nàng, không nói lời nào tránh ảnh hưởng đến sự phát huy của nàng, mà nam nhân cực kỳ tuấn tú phía đối diện kia vô cùng khó lường, hắn đương nhiên biết bản thân dùng hết sức cũng không cứu nổi Đế Phi.

Lâu Thất cảm thấy mình cũng không tính là mặt dày mày dạn tỏ vẻ yếu đuối, bọn họ bây giờ thật đúng là yếu hơn đối phương, coi như thực lực kém không chênh lệch nhiều lắm, thì số người của đối phương cũng nhiều hơn bọn họ một người.

"Không được vô lễ." Thanh âm của nam nhân kia nhẹ nhàng vang lên, thần thái của hắn mang theo một vẻ quý tộc trời sinh, cũng không cố gắng tỏ vẻ cao cao tại thượng, nhưng vẫn khiến người khác cảm giác hắn như ở trên cao.

Lâu Thất biết rồi, nếu nói Trầm Sát có sát khí, thì người này chính là có tiên khí lạnh nhạt.

"Vâng, gia." Hai gã thị vệ lập tức lui xuống.

"Cô nương, vật này ta tìm đã lâu, rất xin lỗi, thực sự không thể nhường cô."

Lâu Thất chớp mắt, "Thế nhưng bọn ta cũng khổ cực tìm đến, cứ như vậy từ bỏ, trong lòng ta cũng không phục."

"Thế này đi, chỗ ta có một vật, đưa cho cô nương rất thích hợp, coi như bù đắp tổn thất cho cô nương." Nam nhân nói, từ trong tay áo xuất ra một túi lụa lớn cỡ lòng bàn tay, nhẹ vung tay lên, túi lụa kia liền bay về phía Lâu Thất.

Lâu Thất đưa tay lên, bắt lấy túi lụa, mở ra xem, một làn hương hoa thanh lãnh xông vào mũi, khiến nàng mừng rỡ. Còn chưa thấy bên trong là vật gì, nàng đã có thể đoán được từ mùi hương bên trong, vật trong túi lụa khẳng định không tệ!

"Gia, vật kia sao có thể tùy tiện đưa cho nàng?"

"Đúng vậy, gia, đây chính là Điệp Túy!"

Điệp Túy?

Lâu Thất thầm giật mình. Điệp Túy! Trời ạ, lần này nàng dẫm lên vận may gì thế này? Đầu tiên là lấy được quả Thiên Tinh, sau đó lại có được Điệp Túy?

Điệp Túy là một loại hoa, quan trọng nhất là, nó là hoa thu hút Ngọc Hồ Điệp! Ngọc Hồ Điệp, là một thuốc dẫn Trầm Sát cần, mà Trầm Sát lại đề mấy thứ này tìm sau là vì chúng rất khó tìm, ví như Băng Ngư, muốn tìm thì cần có quả Thiên Tinh làm mồi câu, lại ví như Ngọc Hồ Điệp, muốn tìm trước tiên phải có được loại hoa Điệp Túy kì lạ này, để nó thu hút Ngọc Hồ Điệp đến.

Quả Thiên Tinh cùng Điệp Túy vốn dĩ đều rất khó tìm, thế nhưng thật không ngờ, đầu tiên là U U tìm được quả Thiên Tinh, kế đến vị này dâng lên Điệp Túy!

Sắc mặt Thiên Ảnh liền khó coi.

Lập tức truyền âm cho Lâu Thất: "Đế Phi, không thể nhận thứ này."

Chuyện này khiến Lâu Thất không rõ: "Vì sao?"

"Theo truyền thuyết, chỉ cần nam tử tặng cho nữ tử Điệp Túy, giữa bọn họ sẽ có một loại ràng buộc, cả đời tình cảm dây dưa không dứt."

"Xì." Lâu Thất không nhịn được phì cười, cứ nhìn Thiên Ảnh biểu tình lạnh tanh mà nói vậy, sao cứ có cảm giác buồn cười.

"Ngươi còn tin mấy thứ này."

Nàng lấy Điệp Túy ra, hai mắt lập tức mở lớn. Hoa này đẹp quá!

Đó là một đóa hoa khô đẹp đến khó có thể hình dung, thế nhưng dù biết rõ nó là hoa khô, vẫn không nhịn được cho nó là băng nguyệt sương hoa, là một đám mây tỏa sáng đẹp nhất trên chín tầng trời cao.

Cánh hoa nửa trong vắt nửa pha lẫn các đường vân, bên trong có những sợi màu cam trong trẻo, rất đẹp. Rất đẹp.

Chẳng qua, thế này có tính là nàng nhận hoa của nam nhân khác tặng không? Trầm Sát còn chưa từng tặng nàng đâu!?

Nàng thả Điệp Túy vào lại túi lụa, đang định nói chuyện, U U đột nhiên kêu lên một tiếng, liền thấy trên thạch bích đã có một đám bọ cạp đen lặng lẽ không một tiếng động tiến đến gần dòng nước, con bọ cạp cực lớn đầu đàn đã sắp trườn vào dòng nước.

"Lý nào như thế, đám bọ cạp vô sỉ kia dám làm như ông đắc lợi?"

Lâu Thất sờ giữa phần eo, một nhúm bột thuốc liền vung về đám bọ cạp kia, đương nhiên, bản thân nàng vẫn còn cách thạch bích một đoạn, thừa dịp này, nàng cũng nhảy sang phía bên kia, đồng thời, ném Điệp Túy về chỗ nam nhân, "Vị công tử này, vẫn nên trả lại cho ngươi thôi! Vô công bất thụ lộc!"

Khi nàng đến gần thạch bích, bột thuốc trong tay đã vung lên đám bọ cạp bên này, đám bọ cạp ào ào quay cuồng rớt xuống khỏi thạch bích.

Thế nhưng khi nàng muốn đưa về phía Thạch Bối, bên hông bị siết lại, nàng cúi đầu nhìn, liền thấy một sợi dây quấn lấy hông của mình, sau đó một sức mạnh không xem là bạo ngược nhưng thật sự cường ngạnh kéo nàng lui về phía sau.

Lâu Thất cho rằng mình sắp ngã xuống đất, Thiên Ảnh bay đến, muốn dùng tay đỡ lấy hông của nàng.

Nam nhân nhìn một màn này, không hiểu tại sao trong lòng có chút bài xích, vung cánh tay lên, kéo Lâu Thất về phía bên kia.

"Buông nàng ra!" Thiên Ảnh bám sát theo, mà hai gã thị vệ của nam nhân lập tức rút kiếm tiến lên, ngăn cản hắn, trong nháy mắt ba người liền triến đấu.

Lâu Thất đến gần nam nhân kia, mới ngửi được trên người hắn có một loại khí tức rất đặc biệt, không thể hình dung được, thế nhưng cảm giác rất sạch sẽ.

Thân thể của nàng còn ở trong không trung, đôi mắt đối diện với ánh nhìn nam nhân, một bầy ong độc từ phía trước bỗng nhiên bay về bên này, xem ra trận chiến tranh đoạt cuối cùng đã bắt đầu rồi, thế nhưng chúng lại trùng hợp bay đến chỗ nàng.

Vừa nhìn thấy bầy ong này, khóe miệng nàng nhịn không được mà co giật, ong độc, tất cả đều là ong cực độc, tuy là nàng bách độc bất xâm, thế nhưng bị một bầy ong cả trăm cả ngàn con chích trúng, vậy thật là khiến người ta đau đến không muốn sống nữa!

Nàng đang muốn vung bột thuốc ra, đã thấy nam nhân kia một tay cầm U U ném về phía mặt đất, một bên khoát tay hất tới. Động tác của hắn rõ ràng rất nhẹ nhàng, thế nhưng đám ong độc kia lại như tơ liễu gặp gió lớn, toàn bộ không sót một con nào, đều bị hắn hất đi, đầu óc quay cuồng mà bay ra ngoài cả trượng.

Nội lực của kẻ này, tuyệt đối không thua Trầm Sát.

Trong lòng Lâu Thất lại thất kinh, nhưng nếu còn không ra tay, nàng sẽ đụng đến ngực nam nhân kia. Cũng không biết đối phương rốt cuộc muốn gì, Lâu Thất duỗi tay nắm chặt sợi dây quấn bên hông, hai tay kéo mạnh, kéo đứt sợi dây, đồng thời đánh ra một chưởng, nương theo phản lực, thân hình nhảy lùi về phía sau.

"Xem ra cô nương không thích cách bồi thường này rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện