Đế Vương Sủng Thần

Chương 4: Chọc giận Tà đế



Bốn phía bùng nổ ra một trận hoan hô mãnh liệt!

“Thiển nhi, tên pháp của ngươi học khi nào?” Cô Độc Úy mở to hai mắt hỏi Vân Thiển đã buông cung tiễn!

“Ta không phải đã nói không được kêu ta Thiển nhi sao?” Tiểu Vân Thiển nhẹ trừng mắt nhìn vẻ mặt đang cười lấy lòng của Cô Độc Úy.

“Tiểu Vân Thiển !” Phía sau, thanh âm hoàng đế vang lên.

“Dạ!”

“Nói nói một chút coi ngươi nghĩ muốn cái gì!” Vân Thiển một mũi tên bắn thành công, làm cho hoàng đế cười đến càng vui vẻ, dường như lúc này tiểu Vân Thiển nói cái gì chính là cái đó!

Nhân nhi nho nhỏ tiến về phía trước hai bước, hướng về phía hoàng đế hành khởi đại lễ. Hoàng đế thấy vậy, vừa lòng gật gật đầu.

“Hồi Hoàng Thượng, Vân Thiển xin hoàng thượng một ân huệ!” Tuổi còn nhỏ xíu như thế nào nói chuyện già dặn như thế, một cái tiểu hài tử làm thế nào hiểu được ân huệ? Lập tức, ánh mắt mọi người đều đặt trên Vân Phi ở phía sau hoàng đế.

Tuy nói Vân Thiển là con hắn, nhưng là, loại chuyện này thật đúng là không phải hắn dạy, ôn khuôn mặt nhu tươi cười của Vân Phi lập tức có chút lúng túng.

Hoàng đế nghe thế tiểu thí hài thâm trầm như vậy, không khỏi sửng sốt, mím môi cười hỏi, “Nói nói xem, ngươi là muốn ân huệ cho người nào?” Không riêng gì hoàng đế tò mò, những người khác đều thập phần hiếu kỳ đem ánh mắt đặt ở trên người Tiểu Vân Thiển .

Chỉ thấy Tiểu Vân Thiển cười tủm tỉm đứng dậy, hoàng đế cũng không có ý trách cứ hắn vô lễ, những người khác cũng theo thói quen xem nhẹ .

“Vân Thiển là muốn khẩn cầu Hoàng Thượng để cho Hồng ca ca cùng nhau học tập với chúng ta!” Đôi mắt to non nớt chớp chớp, bộ dáng hiện tại của hắn làm cho người ta cảm thấy cho dù là nói cái gì đại nghịch bất đạo cũng không nỡ trách cứ hắn.

Sắc mặt bình thản của Hoàng đế nghe vậy, hơi trầm xuống, lãnh ý đột nhiên phát ra!

Không khí xung quanh cũng vì câu nói của tiểu Vân Thiển trở nên quái dị, không ai dám nhìn khuôn mặt xanh mét của hoàng đế.

Mọi người đều trong lòng đều biết rõ vì sao đại hoàng tử Cô Độc Hồng không thể ra chính hoa cung, mà hết thảy vấn đề về chính hoa cung vốn là một cái vấn đề cấm kỵ trong hoàng cung. Tuy “Hồng ca ca” trong miệng tiểu Vân Thiển vẫn chưa nói rõ là ai, nhưng mọi người đều trong lòng biết rõ, đúng là Cô Độc Hồng – người không thể đi ra chính hoa cung.

Mọi người đều ở vì tánh mạng của Tiểu Vân Thiển lo lắng, đương nhiên, khó tránh khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa .

Vân Phi đứng ở phía sau hoàng đế, rõ ràng có thể cảm nhận được tức giận phát ra trên người hoàng đế, cái trán không dấu vết hơi nhíu một cái, lo lắng nhìn con mình.

Khuôn mặt tà mị của hoàng đế lạnh như đóng băng, ngay cả những người đang đứng rất xa đều có thể cảm nhận được hoàng đế sắp bộc phát núi lửa.

Cô Độc Úy nhăn nhăn tiểu mi, bỗng chốc quỳ gối trước mặt hoàng đế, “Phụ hoàng, Vân Thiển đều không phải là cố ý, thỉnh phụ hoàng không trách tội Vân Thiển, sở hữu …”

Hoàng đế đại vung tay lên, sắc mặt vẫn như cũ không chút nào tốt hơn, tinh thần vừa mới cao hứng lập tức bị quét đi.”Được rồi, bãi giá hồi cung…” Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, nhìn cũng không nhìn Cô Độc Úy một cái, mang gương mặt lạnh lùng trực tiếp hồi cung.

“Bãi giá hồi cung!” Hoàng đế vừa xuống đài, lập tức vang lên thanh âm sắc bén của thái giám.

“Cung tiễn Hoàng Thượng!” Quần thần rạp người quỳ xuống tiễn bước hoàng đế.

Tiễn bước hoàng đế xong, không khỏi nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Vân Thiển, tại sao ngươi lại chọc phụ hoàng, ta không phải nói qua không cho ngươi ở trước mặt phụ hoàng đề cập hết thảy những việc về chính hoa cung sao? Vạn nhất phụ hoàng thật sự lấy mạng nhỏ của ngươi…” Cô Độc Úy đứng dậy, bất đắc dĩ cằn nhằn về hành vi lớn mật của Tiểu Vân Thiển.

Vân Thiển ngẩng cái đầu xinh xắn, ý cười trên mặt xua đi bất đắc dĩ của Cô Độc Úy, “Hoàng Thượng không phải là không có phát hỏa sao!”

Thấy Tiểu Vân Thiển như vậy, Cô Độc Úy cũng thập phần bất đắc dĩ, “Về sau không cho phép chưa thương lượng mà làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi cũng biết, vừa rồi thiếu chút nữa ta bị ngươi hù chết!”

“Không phải là có ngươi sao!” Nghiêng tiểu đầu híp mắt cười nói.

Tiểu Vân Thiển ỷ lại hắn, xác thực làm cho hắn thập phần vui sướng!

“Thiển Nhi!” Một thanh âm cực kì uy nghiêm đến từ phụ cận.

Nụ cười như xuân phong của Vân Thiển hướng về phía Vân Phi đang tới gần mình, Vân Phi vốn là trợn mắt mà đến, nhìn thấy bộ dáng như vậy của nhi tử, bao nhiêu trách cứ đều nuốt vào trong bụng mình. Nhi tử còn nhỏ, trước mặt hoàng đế phạm vào sai lầm cũng là do chính mình lúc trước không có thời gian nhắc nhở nhi tử. Sở hữu giận mắng chửi đều biến thành một tiếng thở dài thật dài, không thể làm gì nhi tử.

“Cha!” Tiểu Vân Thiển biết Vân Phi lúc này thập phần mất hứng, cũng biết chính mình đã làm sai, vội vàng chạy đến dưới chân hắn ôm chặt lấy đùi hắn, bắt đầu làm nũng !

“Ai!” Vân Phi ôm lấy Tiểu Vân Thiển, tầm mắt cũng là dừng ở trên người Cô Độc Úy, “Thái tử điện hạ, Thiển Nhi hôm nay sợ là không nên nán lại quá lâu trong hoàng cung!” Nếu không có thái tử điện hạ thay con hắn cầu tình, bằng không lấy cá tính Hoàng Thượng như vậy đã sớm trách tội. Từ khi vài người biến mất một cách kì lạ, tính tình hoàng đế là càng ngày càng tệ, ánh mắt không khỏi mở rộng xa xa (ý nói không còn rộng lượng).

“Ân!” Thông minh như Cô Độc Úy làm sao không thể nhận ra ý tứ trong lời nói của Vân Phi, lập tức lạnh lùng gật đầu một cái. Đến khi nhìn lại đôi mắt đen sáng bóng của Tiểu Vân Thiển mới dâng lên một chút ý cười, “Thiển Nhi yên tâm đi, phụ hoàng sủng ta như vậy, chỉ cần ta ở trước mặt phụ hoàng thay ngươi cầu tình sẽ không xảy ra chuyện gì.” Nếu như Vân Thiển đột ngột xảy ra cái gì không hay, người đầu tiên nhảy ra bảo vệ hắn sợ cũng là thái tử điện hạ – người tuyên bố muốn kết hôn với hắn đi!

“Ân!” Tiểu Vân Thiển ở trong lòng Vân Phi nhu thuận gật gật đầu!

Cô Độc Úy đưa phụ tử hai người bọn họ ra cửa cung, vẻ mặt ý cười liên tục, khuôn mặt tuấn tú ở một khắc quay đầu nhất thời lạnh xuống, như là một người trưởng thành, trong mắt có sát ý không thể tầm thường so sánh, mà địa phương ánh mắt hắn hướng tới chính là chính hoa cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện