Đế Vương Sủng Thần

Chương 70: Ăn được không? (phần 1)



Người bị ôm vào tẩm cung, đám nô tài canh giữ bên ngoài cũng yên lặng lui xuống, trong lúc đó còn hết sức tò mò nhìn người trong ngực Hoàng thượng, kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ cho đến nay đều không thấy hắn sủng ái bất kỳ nữ nhân nào, không nghĩ người thứ nhất lại là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử! Tuy đây là chuyện tình mà mọi người đã sớm dự liệu, nhưng mà, khi đến nước này, bọn họ đều há to mồm kinh ngạc.

Nhưng vì nghĩ đến chuyện sắp xảy ra đều chảy mồ hôi lạnh, im lặng thối lui ra.

Đợi lúc chỉ còn có hai người, Vân Thiển mới được khai giải huyệt đạo, thân thể cũng lười động đậy, để mặc cho Cô Độc Úy nhẹ nhàng đặt lên long sàng, lẳng lặng nhìn hắn, người nam nhân đã vất vả một năm qua.

“Thiển nhi...” hai tay chống xuống long tháp, con ngươi âm u ngưng mắt nhìn nàng dưới mặt nạ.

“Sau này không cho ngươi hồ nháo như vậy...” Tuy nói nàng không sợ lời đồn, nhưng mà, nàng bây giờ phải dựa vào thân phận nam tử để sống trong cái thế giới này, cho nên, nhất định phải tránh khỏi những phiền toái không cần thiết.

Cô Độc Úy thấp giọng cười một tiếng, “Thiển nhi đây là ám chỉ bây giờ ta có thể hồ nháo được sao?”

“Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!” Bị bẻ cong ý tứ, sắc mặt Vân Thiển lạnh lẽo, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng lừa hắn lâu như vậy, nếu lúc này ở nơi đây xảy ra chuyện gì, đó chẳng phải là cái cớ để hắn có thể đem nàng ăn sạch hay sao. Cho nên, bây giờ đối mặt với người chuẩn bị tùy thời “công kích” về phía mình, Cô Độc Úy, nàng phải lên tinh thần với lòng phòng bị đúng mười phần.

Bên mép nở ra nụ cười tà mị, đầu đột nhiên hướng xuống. Vân Thiển cả kinh, định đưa tay ngăn cản, nhưng đầu hắn nhắm xuống không phải là môi nàng, mà là từ phần cổ của nàng trở xuống bộ ngực, ngực nặng nề, lụa tơ tằm ôn nhu quét qua da thịt nàng, mang theo hương Long Tiên dễ ngửi, cánh tay vừa mới đưa lên của Vân Thiển nặng nề thả xuống.

Bộ ngực được nhẹ nhàng cọ cọ, có chút cảm giác nhột từ ngực truyền tới.

Tầng tầng trướng sa đung đưa mờ ảo, long tháp một màu trắng nhạt, một màu hoàng kim hòa lẫn vào nhau, mang theo một sự cám dỗ, tựa như mộng ảo!

“Thiển nhi, không nghĩ ngươi nhỏ con như vậy mà có cơ ngực nha!” một giọng khàn đục trầm thấp đột nhiên truyền tới.

Khuôn mặt Vân Thiển nổi đầy hắc tuyến (nhamy111: Là như dzì nè = =|||)

Tên Cô Độc Úy đáng chết này!!!

Tiểu tử, ngươi biết gì không, đây là ngực, không phải là cơ ngực!

Vân Thiển nghĩ đến nếu sau này Cô Độc Úy biết được thân phận của nàng mà tức giận, nàng thật sẽ không biết ứng phó như thế nào. Vậy mà giờ phút này hắn còn đang cố gắng vén lên thân phận thần bí này của nàng.

Cái này làm cho nàng có chút sợ rồi. Từ lúc bắt đầu nàng đều không có nghĩ tới, sẽ có một ngày nào đó sự thật bị vạch trần thì nàng làm sao có thể giải thích rõ ràng với người này về việc nàng đã lừa hắn suốt hơn mười năm qua. Tuy nói rằng không phải cố ý, nhưng trong đáy lòng nàng vẫn là hết sức để ý phản ứng của Cô Độc Úy, để ý hắn sẽ đối đãi với nàng như thế nào, như thế nào...

Nghĩ tới những thứ này, đầu óc Vân Thiển có chút loạn

Ý chí cứ như vậy mà bị một lực lượng kéo về, dưới tình huống không cho phép hai bọn họ dính vào nhau như thế này, nàng cũng chỉ có thể thận trọng đề phòng tình huống xung quanh, còn phải đề phòng cả ánh mắt người này nữa

Người nào đó lại nổi lên lòng hiếu kỳ, dùng hai bàn tay nóng bỏng sờ lên, “Oa, còn là mềm nữa!” (nhamy111: ta đi chít đây!!!)

Vân Thiển cắn môi, ngăn chặn tiếng phát ra thật thấp. Đáng chết thật, hắn đây là đang sờ nơi nào vậy, tuy nói là cách tầng tầng lớp vải, nhưng sờ như vậy thì cảm giác vẫn là hết sức rõ ràng.

“Thiển nhi!” thanh ầm khàn khàn từ nơi ngực truyền tới, bên hông lại có một bàn thon dài, lại hết sức hiểu rõ cách ăn mặc của nàng nên rất dễ dàng sờ tới chỗ đai lưng, lưu loát thả lỏng đai lưng đang quấn chặt của nàng.

Quần áo tán loạn, lớp áo ngoài trong nháy mắt đã bị bàn tay kia bung ra.

Vân Thiển nặng nề hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt thân thể cứng đờ, Cô Độc Úy phát tình!!!

Nàng đang định phát ra âm thanh, bên cổ lại truyền tới một trận ướt át, nhanh chóng bị cắn một cái, tiếp theo là môi bị người ta hôn xuống.

Vân Thiển cả kinh.

Phanh... Cô Độc Úy đột nhiên bị một lực lượng rất không khách khí đá văng ra, thân hình bị buộc lui lại, con ngươi nhuốm đầy sắc thái mê ly, nheo mắt ngó đôi môi Vân Thiển, nặng nề nuốt nước miếng.

Vân Thiển nửa chống đỡ thân thể, hít thở dồn dập, quần áo bị kéo tán loạn, còn đôi môi vừa bị hôn kia lại càng thêm đỏ, hiện lên sắc thái cám dỗ lòng người.

Đôi hắc đồng của Cô Độc Úy đột nhiên hiện lên tia sáng khát khao, mỗi một chỗ trước mặt hắn, nơi nào cũng cám dỗ hắn trở thành người phạm tội

Vân Thiển chỉ cảm thấy toàn thân mình không còn nửa điểm khí lực, miễn cưỡng chống tay tựa thân thể vào bên trên long tháp

“Thiển nhi của ta quả nhiên là mỹ vị cực phẩm của nhân gian mà!” liếm môi, lộ vẻ tà ác, nam nhân này cũng đang đồng thời cám dỗ nàng đây. Nếu nói nàng là cực phẩm nhân gian, như vậy nam nhân trước mắt này liên tục dẫn dụ nàng thì được coi là cái gì, nàng không nghĩ tới mình cũng có thời điểm giữ không được định lực của chính mình như vậy.

Nàng cúi đầu, nhìn áo tán loạn khắp nơi trên mặt đất tràn đầy vẻ gợi tình, tuy nói là trang phục của nam tử, nhưng tình trạng như hiện nay cùng tư thế có phần dụ dỗ này, nếu là nam tử thì cũng sẽ trực tiếp nhào lên, bây giờ Cô Độc Úy hắn còn có thể cố gắng được như vậy, có thể biết được định lực của hắn cường hãn đến dường nào.

“Hoàng thượng, đừng làm rộn!” Vân Thiển tận lực cố gắng làm cho thanh âm của mình lạnh lẽo một ít, nàng thật không muốn câu này vừa nói ra lại góp phần dụ hoặc, nhưng thanh âm này lại làm cho Vân Thiển sửng sốt, đây là thanh âm của nàng sao? Sao lại kiều mỵ đến đáng chết như vậy

Tiếng gió đánh tới trước mặt, chiếc cằm tinh mỹ trong nháy mắt bị người dùng tay nâng lên, hơi thở nặng nề ép tới, toàn thân Vân Thiển đột nhiên đóng băng.

“Thế nào, đại nhân không thích hoàng thượng như vậy sao!” thanh âm trầm thấp kèm theo nhiệt khí nhẹ nhàng lưu chuyển trên mặt nàng, mỗi một động tác đều mang theo tính dẫn dụ.

“Hoàng...” nuốt nước miếng, “Hoàng thượng, xin buông tay...” cắn răng, bàn tay để trước ngực hắn, nhưng làm sao cũng không ra được chút xíu khí lực nào.

Cô Độc Úy cúi mặt nhẹ nhàng đảo qua, thấy Cô Độc Úy nheo mắt nhìn lên, Vân Thiển khẩn trương mở to hai mắt, lại trong một chớp mắt, tầm mắt bị ngươi che khuất, eo cũng bị người kéo vào trong ngực, ôm thật chặt, hai người bọn họ có thể cảm thụ được nhịp tim của nhau.

Một khắc như vậy làm cho Vân Thiển sợ run, nàng cho là hắn đã không thể khống chế nổi nữa...

“Thật xin lỗi, có phải hoảng sợ rồi hay không!” Hô hấp của hắn rất loạn, rất nhanh

Mới vừa rồi Vân Thiển bị hắn dọa sợ là chính xác, nhưng ở nơi này mà phải đè nén dục vọng thật đúng là làm khổ hắn, tay... không chủ động mà tự ôm hông hắn.

Cảm nhận được động tác của Vân Thiển, nụ cười tà mị hé mở, “Thiển nhi, Úy ca ca vì ngươi mà thủ thân như ngọc hơn hai mươi năm, chẳng lẽ ngươi không có gì muốn hồi báo hay bồi thường cho ta sao!” tay lại không an phận sờ loạn.

Sắc mặt Vân Thiển tối sầm, đẩy nam nhân đáng chết này ra, “Ngươi đừng hòng dẫn dụ ta!” đơn giản, dứt khoát nhảy xuống long tháp, miễn cưỡng đứng thẳng, hốt hoảng sửa sang áo.

Nhìn động tác của Vân Thiển, nam nhân kia lại cười gian trá, nhìn Vân Thiển sâu hơn một phần, cười đến nỗi cho dù Vân Thiển đã sửa sang y phục của mình lại hoàn chỉnh, nhưng thế nào vẫn có cảm giác như bị người lột sạch y phục mà đứng trước mặt hắn.

Bị hắn nháo như vậy, nộ khí vừa rồi của Vân Thiển cũng đã tản đi hết, nàng quên mất mình còn phải tính sổ một chuyện với tên nam nhân này.

“Tới đây...” Cô Độc Úy hướng về vẻ mặt phòng bị của Vân Thiển, vẩy vẩy tay

Sức dụ dỗ của mỹ nam làm cho Vân Thiển cảm thán không thôi, bởi vì mình lại từng bước từng bước đi lại gần, nàng đột nhiên cả kinh nhảy ra ngoài. Cô Độc Úy cười cười, “Chẳng lẽ Thiển nhi sợ ta ăn bất thành”

Nói nhảm! Ta chính là sợ ngươi ăn!

Nhưng mà, cuối cùng Vân Thiển vẫn trở về, ngồi bên long tháp

“Hoàng thượng còn có chuyện gì! Nếu không còn chuyện, thần xin cáo lui!” Nàng nghiêng mắt, không dám cùng giằng co với hắn.

Quả nhiên, khí lực của nam nhân cùng nữ nhân vẫn không thể so được.

Nụ cười của Cô Độc Úy hơi thu liễm, nằm xuống một chỗ, chừa lại một khoảng trống, không nói hai lời liền kéo Vân Thiển qua, Vân Thiển đột nhiên bị hết hồn, đang muốn dùng khinh công nhảy lên không trung, đột nhiên bên tai truyền tới âm thanh khiến nàng an tâm, “Nằm xuống đi, ta sẽ không cưỡng bức ngươi đâu!”

Vân Thiển chỉ cảm thấy hô hấp của ngươi bên cạnh đều đều, thân thể đóng băng dường như cũng được thư giãn, theo lời nằm xuống.

Mới vừa rồi cả nháo một hồi, mà lập tức đã trở lại an tĩnh.

“Có Thiển nhi ở bên người mới có thể làm cho ta yên tâm!”

Vân Thiển nghiêng người, nhìn nam nhân đang nhắm mắt, lòng đau nhói, nam nhân này vì vội vội vàng vàng xây cái cung điện gì đó mà không ngủ không nghỉ, hôm nay cũng đã gầy thành thế này rồi.

Vân Thiển xuyên qua mặt nạ lẳng lặng nhìn hắn, không có người này ở bên cạnh, nàng cũng đã lâu rồi không được ngủ ngon giấc, hai ngươi ôm nhau thật chặt, nhắm mắt, ngủ...

Bên ngoài, tầng tầng tỳ nữ, thái giám canh gác, có người gấp gáp, dù sao chờ một chút nữa hai người cùng đi ra thì bọn họ phải làm thế nào để phục dịch cho tốt đây, dù sao thì loại chuyện phục vụ hai vị nam tử cũng là lần đầu tiên có, nên thật làm khó cho những cung nhân ở đây!

Ngày tiếp theo...

Cung nhân canh giữ ngoài cửa điện cũng cuống cuồng đến rụt thân thể, liếc mắt nhìn cửa phòng được đóng chặt, thể lực của hai nam nhân này thật không phải loại vừa, “chơi đùa” đến cả mấy canh giờ, thật là hết sức bội phục, người người sắc mặt quái dị nhìn nhau.

“Thế nào, hoàng thượng cùng đại nhân chưa tỉnh sao?” Âm thanh bén nhọn nho nhỏ của Lý công công truyền đến

Vừa thấy Lý công công thân cận hoàng đến, tất cả mọi người đều cung kính hành lễ, Lý công công vung phất trần, ý bảo không cần đa lễ.

“Ừm! Đây là lần đầu tiên Hoàng thượng sủng ái đại nhân, đến lúc đó phải hầu hạ cẩn thận, còn nữa, gặp đại nhân cũng không được nói chuyện lung tung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện