Đế Vương Tiền Truyện

Chương 37: Ta – Mantis – là một cái mặt nạ tốt.



Quay về với Đa Dũng, hắn giờ ngồi ngốc trong hang, hoàn toàn lạc lối trước cái hộp kim loại kia.

Mantis lên tiếng:

“ Ngươi giờ ra ngoài đi, chỗ này lúc sau quay lại phá, ta mới quét được một kiến trúc khác.”

“ Hả !!! Tổng có hai cái á.” Đa Dũng hơi bất ngờ.

“ Không, có ba cái, chỉ là tại một bên bắt được tín hiệu nhiệt, hẳn là đã bị khai phá.”

“ Thôi được, hai hay ba đối với ta đều là một, đó chính là thắng Lưu Kim !!” Đa Dũng vươn vai nói.

Hắn lại cực nhanh mà phi hành đến cuối thung lũng, sâu trong một cái vòm đá, nơi mà có một yên lặng hồ nước đang tại.

“ Thối quá !!!” Đa Dũng cảm thán.

Cái thứ này ao tù nước đọng, bao lâu rồi không thay đổi, thực động vật chết rồi phân huỷ, hôi thối đến ngạt thở.

Mantis nháy đèn, bật chế độ lọc khí cho Đa Dũng bớt cằn nhằn rồi nói:

“ Bơi xuống đi…”

“ Cái mẹ gì, ngửi đã thấy ghê xuống thì chết à !!!”

“ Chết thế nào được, đây toàn là than bùn phân huỷ, lành tính mà...” Mantis nói đi nói lại cũng chỉ là một cái mặt nạ máy, không bị ảnh hưởng bởi mấy cái kinh tởm cảm giác.

“ Ghê lắm !!!!”

“ Thế thì quay lại kia và nói với Lưu Kim rằng ta không xuống được nên thua ngươi rồi.” Mantis chuyển sang mục tiếp cận mỉa mai rồi nói.

“ Quét cho ta xung quanh đây có dòng nào sạch sạch sông không, sau lần này quyết tắm mấy tiếng đồng hồ !!”

Mantis là máy nên cũng không nghĩ nhiều, kêu bíp bíp nửa buổi cuối cùng cũng tìm ra. Đa Dũng nhảy vài bước lên cao, hướng mắt tới đó, kì thực có thấy một tiểu mảng xanh, yên tâm lao xuống cái hố kinh tởm này.

Hắn tụt xuống, lấy hơi lên, nhắm mắt rồi nhảy xuống cái kinh tởm ao đấy.

Cảm giác này, ấy là của vô số những phù du vật cọ vào người, liên tục thấy lạnh sống lưng, thi thoảng trong cái đục ngầu nước ấy lại bất ngờ hiện ra một đám rong kì dị, hết sức doạ người.

Hắn bơi chạm đến đáy, vốn mang cái Mantis máy lọc này nên có thể hô hấp như trên cạn, liền có nhiều thời gian lần mò.

Đa Dũng đáp chân xuống đáy, bỗng cảm thấy nhói một phát, nhìn kĩ lại không thấy vật gì sắc nhọn. Mantis chuẩn đoán:

“ Ta phát hiện một lượng lớn điện tích tại đó, khả năng kiến trúc bên dưới bị rò điện.”

“ Có thể cái này công trình mới rò điện một thời gian gần đây, khi đó tất cả động vật chạm vào nước đều bị giật chết, nhưng sau một dài thời gian như vậy, điện dần cạn kiệt, chỉ còn tác dụng trên một vùng nhỏ như đây.”


“ Tin tốt là khi rò hết điện, hệ thống bảo mật cũng sẽ ngắt, chúng ta có thể mở ra xem.”

“ Tuyệt, làm thế nào để nó rò hết cho nhanh !!!” Đa Dũng hớn hở.

“ Ngươi thò chân xuống tiếp, lợi dụng cơ thể bản thân để dẫn điện ra ngoài.” Mantis đáp lại tỉnh bơ.

“ Con mẹ nó v…Một chút đã như vậy rồi, dẫn đến khi hết làm sao mà sống được !!!”

“ Vậy option hai, ngươi bỏ ta ra khỏi mặt, áp ta vào chỗ rò điện, ta sẽ tự hấp thụ hết.”

“ Thế thì ta chết ngạt trong cái nơi này mất !!!” Đa Dũng hoảng loạn.

Hắn bỏ đi ư, mất công nhảy xuống cái bẩn thỉu nơi này rồi sao làm vậy được, hơn nữa, hắn không muốn thua Lưu Kim.

Đa Dũng nhấn nút, bỏ Mantis ra khỏi mặt, nhắm tịt mắt dò dẫm để nó vào vị trí.

Mantis trong nước lên tiếng:

“ Ta sẽ đếm ngược, cố gắng chịu đi.”

“Uuuus …” Đa Dũng ú ớ đáp lại.

“10”

“9”

“8”

“7”

“6”

“5”

“ Ùng !!!!!!!”

Đa Dũng giật mình trước cái tiếng động lớn truyền đến, xuyên qua nước rồi mà vẫn dọa người như vậy, không biết trên mặt đất làm sao. Hắn theo phản xạ, sợ run cầm cập bơi lên bề mặt, thoáng một chút định thần, hắn đứng hình….


Từ phía xa một cột khói hình nấm đang bốc lên ở vị trí hang lúc trước. Hắn nhớ trong quân đội dạy, xét bề ngang mũ nấm với chiều dọc cột khói.

Nếu mũ nấm càng lớn so với chiều dọc, bom càng mạnh.

Bởi rằng càng mạnh, khi nổ càng sản sinh nhiều khí, thoát lên sẽ tạo ra cái mũ nấm to hơn….


Cái thứ kia, tỉ lệ mũ nấm khá nhỏ, dự đoán là bom nguyên tử cỡ nhẹ đi !

Nhẹ, nói là nhẹ, bán kính xung quanh đó 100m làm gì còn sự sống.

Hơn nữa, nhắc đến bán kính phóng xạ toả ra, ấy còn kinh khủng hơn.

Đa Dũng giờ không muốn nhiễm phóng xạ, nhanh cầm lấy Mantis vừa từ dưới nước nổi lên, cắm đầu chạy về hướng dòng sông.

Hắn định đeo Mantis lên xin ý kiến, nhưng vì hôi quá nên thôi.

“ Ùm !!!”

Đa Dũng đắm mình trong nước sông sạch sẽ, đưa tay cọ sạch Mantis rồi đeo lên mặt. Mantis rất nhanh khởi động rồi nói:

“ Cái hộp sắt kia đã mở ra, tí nữa nước cũng sẽ theo hệ thống mà rút đi, qua một thoáng quan sát, ta khẳng định cái báu vật đó được phong ấn bởi người ngoài hành tinh.”

“ Ngoài hành tinh, ra là cái Mã Lương truyền thuyết kia là người ngoài hành tinh à.” Đa Dũng gật gù.

“ Không, cậu ta là người Việt Nam, cưu mang một người ngoài hành tinh liền được trả ơn như vậy, theo dữ liệu tàu vũ trụ, có ba cái hộp, một chôn trong đá, một chôn trong rừng, một chôn trong nước.”

“ Giờ ta đã nắm bắt được công nghệ người ngoài hành tinh, có thể quay lại nơi núi đá kia mà hack hệ thống để mở ra.”

“ À….về chuyện đó, khả năng Lưu Kim hắn ta đã vác bom hạt nhân hạng nhẹ đến bắn nổ rồi. “ Đa Dũng nói, hơi ngượng một điểm, không hiểu vì sao tên kia có thể huy động tài lực như vậy.

“ Chúng ta nằm trong bán kính bị ảnh hưởng phóng xạ, nhanh chóng phải rời khỏi đây !!” Mantis gấp gáp thông báo.

Một kẻ ướt nhẹp đeo mặt nạ vọt ra khỏi con sông, nhằm hướng ngược lại núi đá mà chạy, hắn ta phi hành không biết đã bao lâu, mệt mỏi nghỉ lại dưới một gốc cây.

“ Sư Tử đó hả, ăn táo không.”

Đội Nghĩa Dạ, có mỗi Nguyễn Nam và một kẻ khác lấy chữ cuối ra gọi…

Dạ Du Phụng tức Phụng Tử.

Dạ Đình Nghê tức Nghê Tử.

Dạ Minh Ưng tức Ưng Tử.

Dạ Hạt Hùng tức Hùng Tử.

Dạ Ám Long Lưu Kim tức Long Tử.

Dạ Đăng Sư tức …. Sư Tử.

Lưu Kim gọi cái tên này, cảm thấy rất hợp lý, một kẻ cứ sờ vào là cáu gắt chắc chắn là Sư Tử rồi.



Đa Dũng nhận ra cái cách gọi mỉa mai này, hướng mắt lên cây nhìn, thấy ngay một áo sơ mi quần đen nam tử đang ngồi.

“ Dạ Ám Long, ngươi thu được bảo vật rồi hả?”

“ Ừ, một mảnh, ngươi thu được mảnh còn lại chưa?”

“ Chưa….nhưng sao ngươi biết còn mảnh khác ??” Đa Dũng đã nghĩ lại, hẳn là kia bom nguyên tử không phải của Lưu Kim.

“ Ta nhìn cái mảnh này, từ lâu đã đoán ra còn mảnh khác…..thậm chí là hai mảnh khác. “ Lưu Kim mồm lùng bùng táo nói.

“ Ừ, cả hai mảnh ta đều đã các định được vị trí, chỉ là cả hai đều trong vùng nguy hiểm.” Đa Dũng có một điểm tự hào khi thấy Lưu Kim không bằng mình.

“ Ta đoán cái lớn tiếng nổ kia là nguyên nhân.”

Đa Dũng chưa đáp vội, im lặng, hắn trong tâm đang cân nhắc, liệu rằng xếp lại tư thù như sư phụ hắn nói hay tiếp tục ganh đua.

“ Giờ ta có một kế hoạch, cần ngươi cùng nữ nhân kia giúp đỡ.”

“ Cứ nói, bản thân ta không ghét ngươi, ngươi chủ động vậy thì ta rất sẵn lòng.” Lưu Kim lúc này mới quay xuống nhìn Dạ Đăng Sư, thấy hắn mang một cái quen thuộc mặt nạ cũng hơi buồn cười.

Cái đó mặt nạ, Dạ Đăng Sư chiến đâu lúc nào cũng mang.

Lưu Kim nhảy khỏi tán cây, tiện tay vớ thêm một quả, ăn từ tốn, đi đến cửa hầm lớn tiếng gọi Luna.

Nàng khi nãy nghe thấy tiếng nổ, chạy xuống đây xem, giờ vẫn chưa quay lại. Lưu Kim không nghĩ mấy tên kia dám làm gì nàng, với cái năng lực của bản thân hắn muốn chiếm tiện nghi còn không dễ dàng nữa là.

Hắn gọi một lần nữa, một lần nữa, nàng không đáp, hắn cũng nâng cái cảnh giác lên, từ từ đến gần cửa hầm.

-Soạt!!!!-

Lưu Kim nghiêng người ra tránh, nhìn lại chỉ thấy một mũi tên găm trên cành cây, bên này Dạ Đăng Sư cũng phát giác gì đó liền rất nhanh tới núp để quan sát Lưu Kim.

Trong hang truyền ra một tràng cười lớn, Lưu Kim bên ngoài nghe được, suy tính gì đó, triệu hồi một con dao Hoàng Kim nhỏ, tự rạch một đường trên tay trái, mặc cho máu chảy rơi xuống cả nền đất. Mặt hắn bắt đầu chuyển sang vẻ khó coi, đưa tay nắm lấy vết thương, đằng đằng sát khí nhìn về cửa hầm.

Từ từ trong bóng tối bước ra hai kẻ mặc đồ đen, toàn thân kín mít, nhưng, hút mắt Lưu Kim nhất chính là cái mặt nạ kia…

Nó….giống y hệt cái Dạ Đăng Sư đeo…

….

đồng nhân đấu la...
Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện