Đế Vương Vạn Giới

Chương 61: Trốn nợ



Sau buổi nhậm chức, Phiên Hồng mệt mỏi lết từng bước về căn đình viện hắn đang ở, chỉ muốn ngủ một lúc để quên đi sự mệt mỏi tâm hồn lúc này. Nhưng chân còn chưa vào nhà, hắn lập tức nghe được giọng nói uy nghiêm của Tần lão:

- Chạy đi đâu? Sự vụ mười mấy năm qua đổ dồn, thiếu gia chưa làm, ngươi đi vào làm cho hết đi!

Phiên Hồng nghe được, tức khắc mắt nhỏ miệng to nhìn lão già đang ung dung vuốt râu bạc trắng đang đứng sau lưng. Gì đây a? Sự vụ mười mấy năm đổ dồn?

- Thiếu gia là người cuồng tu luyện, ba cái việc động não này ngài ấy vô cùng ghét a, nên việc cứ đổ dồn như thế đấy, tài liệu chất thành quả núi rồi…

Hắn lúc này thực sự muốn xỉu đi. Chất thành quả núi a, đến khi nào mới xử lí cho xong? Nhưng dưới áp lực của Tần lão, hắn đành mệt mỏi mà đi đến phòng làm việc.

Nhưng suy nghĩ của hắn về công việc cần xử lý thực sự là quá nhẹ nhàng. Chưa nhìn thấy bên trong căn phòng thì còn đỡ, chứ khi nhìn thấy rồi thì bất cứ ai cũng muốn bỏ chạy a.

Chỉ thấy tài liệu, giấy trắng mực đen rơi lả tả trên mặt đất, trong căn phòng vốn nho nhã dành cho những người thư sinh bây giờ không có chỗ nào lành lặn, nơi nơi lỗ thủng, bàn ghế nứt ra mấy đường đen kịt.

Nhưng đáng sợ hơn là số tài liệu phải gọi là kinh khủng. Cái bàn chất đầy tài liệu thì thôi đi, đến cả trên ghế, mặt sàn, tủ sách cũng toàn là giấy trắng, nhìn đau mắt.

- Thế nhé, chưa làm xong thì đừng mơ ra ngoài nhá!

Tần lão cười cười, rồi thân ảnh nhanh chóng biến mất, Phiên Hồng vừa thoát khỏi kinh ngạc ngoảnh đầu lại thì chẳng thấy người đâu.

- Trời đất, giải quyết hết đống này ta thà chết a, Lôi Đình Kiếm, trảm!

Phiên Hồng hét lớn, lấy thanh trường kiếm trong nhẫn trữ vật đã tích đầy lôi điện đen kịt chém thẳng về phía trước, ý đồ phá cửa chạy đi. Nhưng ngoài ý muốn chính là lôi điện lại phản lại, gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa.

- Cái…mẹ nó kết giới, thực vô sỉ, vô sỉ a!

Phiên Hồng không nhịn được mà ngẩng đầu lên chửi thề, giơ ngón giữa. Nhưng đứng lâu cũng mỏi chân, hắn đành bất đắc dĩ mà nhặt lại tài liệu vừa mới bị vụ nổ làm rơi rồi ngồi vào bàn làm việc.

Mười ngày trôi qua, Phiên Hồng vẫn luôn không ăn không ngủ mà ngồi giải quyết công vụ, khó khăn lắm mới làm được một nửa số công việc.

- Xem nào….ặc?

Đang làm việc, Phiên Hồng cầm một tờ giấy có phần ố vàng trên tay, ánh mắt vừa lướt qua, tức khắc đã hiện rõ nét ngạc nhiên, đồng thời là phẫn nộ…

Rầm!

Thiêu hủy tờ giấy, Phiên Hồng nghiếm răng nghiến lợi đấm vào sàn nhà một cái, tạo nên tiếng vang, nhưng chẳng ai nghe thấy. Lý do hắn tức giận, cũng đơn giản thôi. Vì Nguyệt Lộ Anh từ khi nhậm chức chưởng môn không phân phát đãi ngộ hàng tháng là hai viên Tăng Linh Đan và ma thạch, linh thạch phụ trợ tu luyện của đệ tử nên chất đống thành một con số khổng lồ.

- Mỗi tháng là hai viên đan dược và một trăm viên ma thạch, linh thạch hạ phẩm mỗi đệ tử…mà hiện tại có năm ngàn đệ tử cũ và hai ngàn đệ tử mới….

- Thêm với số lượng của mười chín năm nhậm chức…

Phiên Hồng liền lấy bút giấy mà tính, nhìn thấy con số khổng lồ, tức khắc bật khóc:

- Cần đưa đệ tử cũ…2.280.000 viên Tăng Linh Đan và 114.000.000 ma thạch lẫn linh thạch hạ phẩm… Con mẹ nó đây là ăn cướp, ăn cướp!!!

Phiên Hồng bạo nộ gầm lên, tờ giấy sổ sách trong tay bị thiêu cháy thành tro tàn. Hai mắt vô thần nhìn phía trước, nở một nụ cười ngây dại…

Nhưng một ngày sau, hắn liền ném chuyện này vào sâu, lại cắm đầu vào công việc. Nơi đây không có tiên khí hay ma khí để hắn phục hồi năng lượng hay tu luyện, vì thế phải làm nhanh mà đi tu luyện, càng nhanh càng tốt.

Năm ngày sau Phiên Hồng mệt mỏi đi ra ngoài, cũng may mắn vừa lúc Tần lão đứng ở cửa, hắn liền đưa hết những thứ cần xử lý cho lão rồi nói:

- Ta cần phải đi lịch luyện, nhanh thì một năm, muộn thì ba năm sau trở về, lão theo những gì ta viết mà làm.

Nói rồi Phiên Hồng huýt một hơi dài, tiểu Nhị kiêu căng khó thuần không biết hôm nay sao lại ngoan ngoãn mà bay đến trước mặt Phiên Hồng, cọ cọ vào ống tay áo hắn.

- Ta đi đây!

Nhảy lên lưng thú, một người hai thú rời đi, trước khi đi Phiên Hồng còn nở một nụ cười đầy ẩn ý. Tần lão thấy hắn rời đi, đôi mắt thỏa mãn quét qua một lượt văn kiện, nhưng khi nhìn thấy một đoạn văn thì mắt già trừng lên, hai tay run rẩy, sau lưng thấm mồ hôi lạnh…

Nhìn vào chỉ số kinh khủng kia thì không nói, tại vì lão đã biết mười chín năm Nguyệt Lộ Anh nhậm chức đã tích đến con số khổng lồ, nhưng cái dòng chữ bên dưới mới khiến lão lẩy bẩy như thế.

- Tự túc là hạnh phúc, ta nghèo lắm, đừng kêu làng ta. Hai người một chủ một tớ các người giàu nứt đố đổ vách, còn kêu ta nhậm chức chưởng môn, muốn hố sao?

- Ta vừa chỉnh lại thưởng hàng tháng từ lúc này, mỗi tháng cứ thế mà ban phát.

Đôi mắt lại quét xuống phía dưới, vừa nhìn thì tức khắc Tần lão hét ầm lên:

- Khốn kiếp, ngươi đây là bóc lột người già!!!

…..

Vẫn không biết bậc trưởng bối ở tông môn đang nổi đóa, Phiên Hồng vẫn đang cưỡi thú đi đi lại lại. Nói là đi lịch luyện, chứ thực ra hắn đi trốn nợ a, con số kinh khủng như thế, cả gia sản hắn cũng không có mà trả.

- Để xem, Tần lão từng nói Ngân Nguyệt Vực vào ngày 15 hàng tháng sẽ mở Ngân Nguyệt Linh Cảnh, hôm nay là ngày mùng 9, xem ra vẫn kịp.

Xác định được nơi cần tới, Phiên Hồng liền ra lệnh cho Phong Lôi Ưng Đế triển khai hết tốc độ bay đến Ngân Nguyệt Vực. Trong màn đêm đen kịt, một tia sáng màu xám bạc xẹt qua rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện