Đêm Đầu Tiên
Chương 13
Hydra
Tại Athens, chúng tôi bắt một con tàu đến Hydra, em vào trong khoang tàu torng khi tôi tiến về phía đuôi của nó.
-Anh không nói với em rằng anh bị say sóng…
-Anh thích được ở ngoài trời hơn.
-Anh đang run, vậy mà anh vẫn thích tận hưởng cái bầu không khí tuyệt vời này à? Hãy thừa nhận rằng mình bị say sóng đi, sao anh không chịu nói thật?
-Bởi vì bị say sóng gần như sẽ bị người Hy Lạp cười nhạo và anh thì chẳng thấy chuyện đó vui chút nào cả.
-Em biết có một người đã cười nhạo em cách đây không lâu vì em có rất nhiều không khí…
-Anh sẽ không cười, tôi lập lại và đứng dựa vào lan can.
-Khuôn mặt anh đang chuyển dần từ tông xanh qua xám, và anh rõ ràng đang sợ, bước vào cabin đi, anh sẽ cảm thấy tốt hơn.
Tôi ho, và tôi đành để em lôi mình đi, tôi cảm thấy cơn sốt đang trở lại, chỉ là tôi không nghĩ đến chuyện đó thôi. Tôi đang rất vui vì có thể đưa em trở về nhà và không muốn bất kỳ thứ gì cản trở điều đó
Tôi đợi cho đến khi con tàu đến Peraeus thì mới báo với mẹ, nên khi nó cập bến Hydra tôi đã tưởng tượng rằng mình phải nghe những lời than phiền của bà. . Tôi xin bà đừng tốn công chuẩn bị một bữa tiệc, cả hai chúng tôi đều đã kiệt sức, và điều duy nhất chúng tôi mơ tới là được ngủ thẳng cẳng.
Mẹ chào đón chúng tôi trong căn nhà của bà. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em tỏ ra ngượng ngùng. Bà thấy hai chúng tôi thật kinh khủng. Bà chuẩn bị một bữa ăn nhẹ trên sân thượng. Dì Elena đã ở lại trong làng để ba chúng tôi ở cùng nhau. Trên bàn ăn, mẹ quấy rầy em bằng hàng loạt các câu hỏi. Tôi trừng trừng nhìn vào đôi ắt xinh đẹp của bà để bà để cho em yên, nhưng chẳng thể giúp được gì. Em tham gia trò chơi của bà và trả lời tất cả các câu hỏi với một thái độ hòa nhã. Cơn cáu gắt của tôi phải đến tận chiều mới hoàn toàn bay biến. Mẹ dẫn chúng tôi vào phòng của tôi. Chiếc drap trãi giường sực mùi hoa oải hương, chúng tôi ngủ thiếp đi trong khi ngoài kia sóng vẫn rì rảo vỗ vào vách đá.
Sáng sớm hôm sau, em nhón gót khe khẽ đi ra ngoài. Khoàng thời gian bị giam trong tù làm em mất đi thói quen thức dậy muộn. Tôi nghe tiếng em rời khỏi phòng nhưng tôi quá mệt để đi theo em. Rồi tôi nghe em trò chuyện với mẹ trong bếp, có thể rời khỏi nhà cùng bà, tôi thiếp đi ngay lặp tức.
Tôi sau cùng cũng nhớ ra rằng Walter cũng đang ở trên hòn đảo này vào giữa buổi sáng.
Dỉ Elena đã gọi cho hắn một ngày trước để thông báo rằng chúng tôi đã về và hắn bay đến đây ngay lặp tức. Hắn nói mỗi ngày cứ đi qua đi lại giữa Hydra và Luân Đôn, những rắc rối của tôi đã nghiêm túc gây ảnh hưởng đến nền kinh tế của hai quốc gia này.
Vào đầu buổi chiều, Walter, dì Elena, Keira và mẹ cùng vào phòng tôi. Tất cả mọi người bước vào phòng, nhìn tôi đang nằm vật trên giường, phát sốt. Mẹ bắt tôi uống thuốc được sắc từ là của cây bạch đàn. Một trong những bài thuốc cũ nhưng cũng không đủ đánh bại căn bệnh của tôi. Vài giờ sau, tôi đón một cuộc viến thăm của người phụ nữ mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được gặp lại, nhưng Walter vẫn thường ghi lại mọi thứ, như số điện thoại của vị bác sĩ, tay phi công, vào cuốn sổ nhỏ bìa đen của hắn. Bác sĩ Sophie Schwartz ngồi trên giường và nắm lấy tay tôi.
-Lúc này, thật không may là cậu không đang đóng kịch, cậu có thân nhiệt bằng thân nhiệt của một con ngựa, anh bạn tội nghiệp của tôi.
Bà lắng nghe phổi của tôi và ngay lặp tức chẩn đoán rằng căn bệnh nhiễm trùng phổi mà mẹ tôi đã nói với bà đang tái phát. Bà được ưu tiên để sơ tán tại Athens nhưng thời tiết không cho phép. Một cơn bão đang đến, biển động đến mức chiếc máy bay của bà không thể cất cánh. Dù sao, tôi cũng không thích hợp để di chuyển.
-Đã chiến đấu thì cho ra chiến đấu*, bà nói với Keira, chúng ta sẽ đối phó bằng những phương tiện đang có trong tay.
Cơn bão kéo dài trong ba ngày, bảy mươi hai tiếng đồng hồ Meltem hoành hành trên đảo. Những cơn gió mạnh đã quật ngã các cây Cyclades, nhà tôi bị hỏng và mất một vài miếng ngói. Từ trong phòng tôi có thể nghe tiếng sóng đập dữ dội vào các vách đá.
Mẹ để Keira ngủ ngoài phòng khách, nhưng mỗi khi tắt đèn Keira đều lẻn vào phòng ngủ với tôi. Giữa mỗi dịp nghỉ ngắn ngủi vị bác sĩ đều đến trông chừng tôi. Sự gna dạ của họ đánh bại nổi sợ hãi, Walter leo qua ngọn đồi mỗi ngày hai lần để đến thăm tôi. Tôi thấy hắn bước vào phòng, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Hắn ngồi xuống ghế và kể với tôi rằng hắn đã may mắn thế nào trong cơn bão. Căn nhà khách hắn đang nghỉ đã bị bão làm rách bươm một phần mái nhà. Dì Elena đã ngay lặp tức cho hắn tá túc. Tôi đã từng bực bội khi bị lãng phí những giây phút riêng tư với Keira trên hòn đảo này, nhưng sự hiện diện của tất cả mọi người tại đây khiến tôi nhận ra rằng sự cô đơn mà tôi phải đối mặt trên vùng cao nguyên của Atacama đã lùi sâu vào quá khứ.
Đến ngày thứ tư, cơn bão Meltem rời đi mang theo cơn sốt của tôi.
Amsterdam
Vackeers đọc lại phần ghi chú, có đến hai vị khách ở cửa đang đợi vào, ông máy móc mở ngăn kéo bàn mình và trượt tay. Inovy tiếng vào từ bóng tối.
-Anh lẽ ra phải cho tôi biết anh đã đến đây, tôi sẽ gửi một chiếc xe đến đón anh tại phi trường.
-Tôi đi bằng Thalys**, nó khởi hành trễ.
-Tôi chẳng chuẩn bị gì cho bữa tối cả, Vackeer lặng lẽ nói, đóng ngăn kéo lại.
-Tôi thấy anh vẫn rất bình thản, Inovy tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Tôi có vài cuộc viến thăm ngắn đến cung điện, đi một mình mà không bị cảnh báo. Đi ăn tối thôi, rồi chúng ta sẽ chơi cờ.
-Tôi không đến đây để chơi cờ vua, mà là để nói chuyện.
-giọng điệu nghiêm trọng chưa kìa! Anh dường như rất lo lắng, bạn tôi.
-Hãy thứ lỗi rằng tôi không tiếp thị tốt cho bản thân mình, nhưng tôi có lý do và tôi muốn nói chuyện với anh.
-Tôi biết một bàn yên tĩnh tại một nhà hàng không xa chổ này, tôi sẽ đưa anh đến đó, chúng ta thảo luận trong khi đi vậy.
Vackeer lấy áo khoác. Họ băng qua đại sảnh lớn của cung điện, có một bản đồ thế giới làm bằng đá cẩm thạch ở dưới sàn. Inovy dừng bước và nhìn tấm bản đồ dưới chân mình.
-Nghiên cứu vẫn sẽ được tiến hành, ông trịnh trọng nói với người bạn của mình.
-Đừng nói với tôi rằng anh bị bất ngờ nhé, tôi cứ tưởng anh đã làm mọi thứ vì chuyện đó.
-Tôi hy vọng rằng mình không có gì phải hối tiếc.
-Sao lại có bầu không khí thê thảm này? tôi không còn nhận ra anh, anh vẫn thường phát run vỉ sung sướng khi việc này được thiết lập mà. Anh gây ra một mớ hỗn độn, anh nên vui mừng mới phải. tôi vẫn luôn tự hỏi điều gì khiến anh dấn vào cuộc phiêu lưu này, cuộc truy tìm về nguồn gốc của nhân loại hay sự trả thù một số người đã từng làm anh tổn thương trong quá khứ?
-Tôi đoán lý do đầu tiên là một phần trong cả hai cái trên, nhưng tôi không đơn độc trong cuộc tìm kiếm này, những người tham gia vẫn bị đe dọa về tính mạng.
-Và điểu đó khiến anh lo sợ? Anh đang mắc phải chứng bệnh quái quỷ của tuổi già đấy.
-Tôi không sợ, nhưng lại đang phải đối mặt với một tình huống tiến thoát lưỡng nan.
-Không phải cái hội trường hoa mỹ này khiến tôi phiền lòng, nhưng giọng của chúng ta quá to cho cuộc trò chuyện như thế này. Hãy ra ngoài, nếu anh muốn.
Vackeer tiến về phía tây của căn phòng ở chổ có một cánh cửa ẩn nằm trên bức tường bằng đá và có một chiếc cầu thang dẫn đến tầng hầm của cung điện. Ông hướng dẫn Inovy đi dọc lối đi bằng gỗ hướng ra các kênh đào. Nơi này ẩm ướt và đôi khi trơn trượt.
-Hãy cẩn thận khi bước đi, tôi không muốn anh té xuống cái sàn nước bẩn và lạnh này đâu. Theo tôi, Vackeer cầm một ngọn đuốc.
Họ băng qua một phiến gỗ nơi Vackeer thiết lập một cơ chế hoạt động đang được mở ra khi ông muốn vào phòng máy. Họ không dừng lại và tiếp tục đi.
-Tốt thôi, ông nói với Inovy, chỉ vài bước nữa là chúng ta sẽ tiến ra một khoảng sân nhỏ. Tôi không biết có ai nhìn thấy anh vào cung điện hay không nhưng hãy yên tâm rằng sẽ không ai nhìn thấy anh đi ra.
-Thật là một mê cung kỳ lạ, tôi đã không làm như thế.
-Chúng ta có thê băng qua nhà thờ mới, nhưng nó thậm chí còn ẩm ướt hơn và chân chúng ta sẽ ướt mem.
Vackeer mở cửa, họ thấy mình đang đứng dưới bầu không khí thoáng đãng. Một cơn gió lạnh thổi qua, Inovy kéo cao cổ áo lông. Hai người bạn già đi bộ trên đường Hoogtraat, con đường chạy dọc theo kênh.
-Vậy, điều gì khiến anh lo lắng? Vackeer nói.
-Hai người của tôi cần được bào vệ.
-Đó là tin tốt. Sau cuộc đảo chính chúng ta chơi với Sir Ashton, chúng ta cần ăn mừng hơn là đào bới lại những việc đã bị chôn vùi.
-Tôi ngờ rằng Sir Ashton đã dừng lại tại đó.
-Anh sẽ tìm ra thêm vài nguyên nhân tại nhà, nhưng tôi đề nghị chúng ta nên thận trọng hơn.
-Chúng ta không có thời gian. Nhà khảo cổ học trẻ tuổi phải được thả tự do càng sớm càng tốt. Cô ấy sẽ bị yếu đi bên trong những chấn song.
-Những chấn song đó đã có công trong việc giữ họ khỏi tay Ashton và nó cũng bảo vệ nhà Vật lí thiên văn của anh nữa.
-Thật điên rồ khi làm điều đó với cậu ta.
-Anh có bằng chứng không?
-Tôi chắc chắn cậu ta bị đầu độc! Tôi nhìn thấy rất nhiều cây Belladonna*** trong lối đi ở nhà Sir Ashton. Trái của loại cây này gây ra chứng nhiễm trùng phổi trầm trọng.
-Tôi chắn chắc có rất nhiều người trồng Belladonna mà không bị nhiễm độc hàng loạt.
-Vackeer, cả hai chúng ta đều biết người đàn ông này có khả năng, tôi có thể đã hành động nông nổi, nhưng không bừa bãi, tôi thật sự nghĩ rằng…
-Anh nghĩ rằng đây là lúc để quay về cuộc tìm kiếm của anh! Nghe tôi này, Inovy, tôi hiểu động cơ của anh, nhưng tiếp tục công việc này không phải là không nguy hiểm. Nếu những người được anh bảo vệ hồi phục lại và bắt đầu cho một giai đoạn tìm kiếm mới, tôi có nghĩa vụ phải báo cáo lại với những người khác. Tôi có thể có nguy cơ vô hạn định bị cáo buộc về tội phản quốc.
-Bây giờ, Adrian đang tái bệnh và Keira đang ở Hy Lạp.
-Hãy hy vọng chuyện này kéo dài càng lâu càng tốt. Inovy và Vackeer băng qua một cây cầu bắt ngang kênh. Inovy dừng lại và dựa vào lan can.
-Tôi yêu nơi này, Vackeer thở dài, tôi nghĩ mình yêu tất cả những gì thuộc về Amsterdam. Nhìn những cảnh sắc đẹp đến thế nào kìa.
-Tôi cần sự giúp đỡ của anh, Vackeer, tôi biết anh trung thành và không bao giờ phản bội lại tổ chức. Nhưng cũng như trong quá khứ, liên minh sẽ được thành lập dù sớm hay muộn. và Sir Ashton sẽ có kẻ thù…
-Anh đếm số người? và khi việc anh làm chỉ là ngồi trên bàn và muốn tôi làm phát ngôn viên cho anh, muốn tôi thuyết phục được số lượng lớn nhất, đó là tất cả những gì anh muốn từ tôi?
-Và nhiều hơn một chút, Inovy thở dài.
-Gì khác nữa? Vackeer ngạc nhiên.
-Tôi cần có quyền truy cập.
-Tài nguyên gì?
-Máy tính của anh, truy cập vào máy chủ.
-Không, tôi không đồng ý. Chúng ta sẽ sớm tìm ra và rồi tôi sẽ thỏa hiệp.
-Không, nếu anh kết nói bằng một đối tượng nhỏ với thiết bị của anh.
-Đối tượng nào?
-Một thiết bị cho phép kết nối mà không bị phát hiện.
-Anh đánh giá thấp tổ chức rồi. những chuyên viên trẻ làm việ ở đây được tuyển từ nơi tốt nhất, thậm chí còn có các hacker sừng sỏ.
-Cả hai chúng ta đều chơi cờ tốt hơn giới trẻ hiện nay, tin tôi đi, Inovy nói, mở một chiếc hộp nhỏ đưa cho Vackeer. Vackeer nhìn vật trong đó bằng một vẻ ghê tởm không che giấu.
-Anh muốn tôi đi nghe ngóng?
-Tôi chỉ muốn sử dụng mã cũa anh để truy cập vào mạng, tôi bảo đảm là sẽ không có nguy cơ gì diễn ra đâu.
-Nếu tôi bị nghi ngờ tôi sẽ bị bắt ra tòa.
-Vackeer, tôi có thể tin tưởng vào anh hay không?
-Tôi sẽ nghĩ về điều anh đề nghị và sẽ cho anh biết câu trả lời ngay khi tôi quyết định xong. Câu chuyện cũa anh đã đánh bay cảm giác ngon miệng rồi.
-Tôi cũng không đói lắm, Inovy không ngần ngại.
-Tất cả việc này có đáng không? Cơ hội thành công của họ là gì? Chỉ mình anh biết, Vackeer thở dài.
-Không, họ không thể, nhưng nếu tôi kết hợp được với thông tin mà tôi nghiên cứu trong ba mươi năm, họ sẽ phát hiện ra được các mảnh vỡ.
-Bởi vì anh biết rằng chúng đang ở đâu?
-Anh sẽ thấy, Vackeer, có rất ít, anh nghi ngờ sự tồn tại của chúng và giờ anh quan tâm chúng đang ở đâu?
-Anh không trả lời câu hỏi của tôi.
-Tôi nghĩ rằng ngược lại thì có.
-Vậy, chúng đang ở đâu?
-Mảnh đầu tiên được phát hiện ở trung tâm, cái thứ hai ở phía nam, cái thứ ba thì bất kỳ ai cũng có thể đoán được. Hãy suy nghĩ về yêu cầu của tôi, Vackeer, tôi biết điều đó không dễ dàng và anh sẽ phải trả giá, nhưng như tôi đã nói, tôi cần anh. Inovy chào người bạn của mình và bỏ đi, Vackeer chạy theo ông.
-Còn ván cờ của chúng ta? Anh không thể đi như thế.
-Anh có thể chuẩn bị một bữa ăn nhẹ tại nhà không?
-Tôi có ít phô mát và bánh mì nướng.
-Và với một ly rượu ngon, thật tốt và hãy chuẩn bị thua đi, anh nợ tôi một trận tái đấu.
Tại Athens, chúng tôi bắt một con tàu đến Hydra, em vào trong khoang tàu torng khi tôi tiến về phía đuôi của nó.
-Anh không nói với em rằng anh bị say sóng…
-Anh thích được ở ngoài trời hơn.
-Anh đang run, vậy mà anh vẫn thích tận hưởng cái bầu không khí tuyệt vời này à? Hãy thừa nhận rằng mình bị say sóng đi, sao anh không chịu nói thật?
-Bởi vì bị say sóng gần như sẽ bị người Hy Lạp cười nhạo và anh thì chẳng thấy chuyện đó vui chút nào cả.
-Em biết có một người đã cười nhạo em cách đây không lâu vì em có rất nhiều không khí…
-Anh sẽ không cười, tôi lập lại và đứng dựa vào lan can.
-Khuôn mặt anh đang chuyển dần từ tông xanh qua xám, và anh rõ ràng đang sợ, bước vào cabin đi, anh sẽ cảm thấy tốt hơn.
Tôi ho, và tôi đành để em lôi mình đi, tôi cảm thấy cơn sốt đang trở lại, chỉ là tôi không nghĩ đến chuyện đó thôi. Tôi đang rất vui vì có thể đưa em trở về nhà và không muốn bất kỳ thứ gì cản trở điều đó
Tôi đợi cho đến khi con tàu đến Peraeus thì mới báo với mẹ, nên khi nó cập bến Hydra tôi đã tưởng tượng rằng mình phải nghe những lời than phiền của bà. . Tôi xin bà đừng tốn công chuẩn bị một bữa tiệc, cả hai chúng tôi đều đã kiệt sức, và điều duy nhất chúng tôi mơ tới là được ngủ thẳng cẳng.
Mẹ chào đón chúng tôi trong căn nhà của bà. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em tỏ ra ngượng ngùng. Bà thấy hai chúng tôi thật kinh khủng. Bà chuẩn bị một bữa ăn nhẹ trên sân thượng. Dì Elena đã ở lại trong làng để ba chúng tôi ở cùng nhau. Trên bàn ăn, mẹ quấy rầy em bằng hàng loạt các câu hỏi. Tôi trừng trừng nhìn vào đôi ắt xinh đẹp của bà để bà để cho em yên, nhưng chẳng thể giúp được gì. Em tham gia trò chơi của bà và trả lời tất cả các câu hỏi với một thái độ hòa nhã. Cơn cáu gắt của tôi phải đến tận chiều mới hoàn toàn bay biến. Mẹ dẫn chúng tôi vào phòng của tôi. Chiếc drap trãi giường sực mùi hoa oải hương, chúng tôi ngủ thiếp đi trong khi ngoài kia sóng vẫn rì rảo vỗ vào vách đá.
Sáng sớm hôm sau, em nhón gót khe khẽ đi ra ngoài. Khoàng thời gian bị giam trong tù làm em mất đi thói quen thức dậy muộn. Tôi nghe tiếng em rời khỏi phòng nhưng tôi quá mệt để đi theo em. Rồi tôi nghe em trò chuyện với mẹ trong bếp, có thể rời khỏi nhà cùng bà, tôi thiếp đi ngay lặp tức.
Tôi sau cùng cũng nhớ ra rằng Walter cũng đang ở trên hòn đảo này vào giữa buổi sáng.
Dỉ Elena đã gọi cho hắn một ngày trước để thông báo rằng chúng tôi đã về và hắn bay đến đây ngay lặp tức. Hắn nói mỗi ngày cứ đi qua đi lại giữa Hydra và Luân Đôn, những rắc rối của tôi đã nghiêm túc gây ảnh hưởng đến nền kinh tế của hai quốc gia này.
Vào đầu buổi chiều, Walter, dì Elena, Keira và mẹ cùng vào phòng tôi. Tất cả mọi người bước vào phòng, nhìn tôi đang nằm vật trên giường, phát sốt. Mẹ bắt tôi uống thuốc được sắc từ là của cây bạch đàn. Một trong những bài thuốc cũ nhưng cũng không đủ đánh bại căn bệnh của tôi. Vài giờ sau, tôi đón một cuộc viến thăm của người phụ nữ mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được gặp lại, nhưng Walter vẫn thường ghi lại mọi thứ, như số điện thoại của vị bác sĩ, tay phi công, vào cuốn sổ nhỏ bìa đen của hắn. Bác sĩ Sophie Schwartz ngồi trên giường và nắm lấy tay tôi.
-Lúc này, thật không may là cậu không đang đóng kịch, cậu có thân nhiệt bằng thân nhiệt của một con ngựa, anh bạn tội nghiệp của tôi.
Bà lắng nghe phổi của tôi và ngay lặp tức chẩn đoán rằng căn bệnh nhiễm trùng phổi mà mẹ tôi đã nói với bà đang tái phát. Bà được ưu tiên để sơ tán tại Athens nhưng thời tiết không cho phép. Một cơn bão đang đến, biển động đến mức chiếc máy bay của bà không thể cất cánh. Dù sao, tôi cũng không thích hợp để di chuyển.
-Đã chiến đấu thì cho ra chiến đấu*, bà nói với Keira, chúng ta sẽ đối phó bằng những phương tiện đang có trong tay.
Cơn bão kéo dài trong ba ngày, bảy mươi hai tiếng đồng hồ Meltem hoành hành trên đảo. Những cơn gió mạnh đã quật ngã các cây Cyclades, nhà tôi bị hỏng và mất một vài miếng ngói. Từ trong phòng tôi có thể nghe tiếng sóng đập dữ dội vào các vách đá.
Mẹ để Keira ngủ ngoài phòng khách, nhưng mỗi khi tắt đèn Keira đều lẻn vào phòng ngủ với tôi. Giữa mỗi dịp nghỉ ngắn ngủi vị bác sĩ đều đến trông chừng tôi. Sự gna dạ của họ đánh bại nổi sợ hãi, Walter leo qua ngọn đồi mỗi ngày hai lần để đến thăm tôi. Tôi thấy hắn bước vào phòng, ướt nhẹp từ đầu đến chân. Hắn ngồi xuống ghế và kể với tôi rằng hắn đã may mắn thế nào trong cơn bão. Căn nhà khách hắn đang nghỉ đã bị bão làm rách bươm một phần mái nhà. Dì Elena đã ngay lặp tức cho hắn tá túc. Tôi đã từng bực bội khi bị lãng phí những giây phút riêng tư với Keira trên hòn đảo này, nhưng sự hiện diện của tất cả mọi người tại đây khiến tôi nhận ra rằng sự cô đơn mà tôi phải đối mặt trên vùng cao nguyên của Atacama đã lùi sâu vào quá khứ.
Đến ngày thứ tư, cơn bão Meltem rời đi mang theo cơn sốt của tôi.
Amsterdam
Vackeers đọc lại phần ghi chú, có đến hai vị khách ở cửa đang đợi vào, ông máy móc mở ngăn kéo bàn mình và trượt tay. Inovy tiếng vào từ bóng tối.
-Anh lẽ ra phải cho tôi biết anh đã đến đây, tôi sẽ gửi một chiếc xe đến đón anh tại phi trường.
-Tôi đi bằng Thalys**, nó khởi hành trễ.
-Tôi chẳng chuẩn bị gì cho bữa tối cả, Vackeer lặng lẽ nói, đóng ngăn kéo lại.
-Tôi thấy anh vẫn rất bình thản, Inovy tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Tôi có vài cuộc viến thăm ngắn đến cung điện, đi một mình mà không bị cảnh báo. Đi ăn tối thôi, rồi chúng ta sẽ chơi cờ.
-Tôi không đến đây để chơi cờ vua, mà là để nói chuyện.
-giọng điệu nghiêm trọng chưa kìa! Anh dường như rất lo lắng, bạn tôi.
-Hãy thứ lỗi rằng tôi không tiếp thị tốt cho bản thân mình, nhưng tôi có lý do và tôi muốn nói chuyện với anh.
-Tôi biết một bàn yên tĩnh tại một nhà hàng không xa chổ này, tôi sẽ đưa anh đến đó, chúng ta thảo luận trong khi đi vậy.
Vackeer lấy áo khoác. Họ băng qua đại sảnh lớn của cung điện, có một bản đồ thế giới làm bằng đá cẩm thạch ở dưới sàn. Inovy dừng bước và nhìn tấm bản đồ dưới chân mình.
-Nghiên cứu vẫn sẽ được tiến hành, ông trịnh trọng nói với người bạn của mình.
-Đừng nói với tôi rằng anh bị bất ngờ nhé, tôi cứ tưởng anh đã làm mọi thứ vì chuyện đó.
-Tôi hy vọng rằng mình không có gì phải hối tiếc.
-Sao lại có bầu không khí thê thảm này? tôi không còn nhận ra anh, anh vẫn thường phát run vỉ sung sướng khi việc này được thiết lập mà. Anh gây ra một mớ hỗn độn, anh nên vui mừng mới phải. tôi vẫn luôn tự hỏi điều gì khiến anh dấn vào cuộc phiêu lưu này, cuộc truy tìm về nguồn gốc của nhân loại hay sự trả thù một số người đã từng làm anh tổn thương trong quá khứ?
-Tôi đoán lý do đầu tiên là một phần trong cả hai cái trên, nhưng tôi không đơn độc trong cuộc tìm kiếm này, những người tham gia vẫn bị đe dọa về tính mạng.
-Và điểu đó khiến anh lo sợ? Anh đang mắc phải chứng bệnh quái quỷ của tuổi già đấy.
-Tôi không sợ, nhưng lại đang phải đối mặt với một tình huống tiến thoát lưỡng nan.
-Không phải cái hội trường hoa mỹ này khiến tôi phiền lòng, nhưng giọng của chúng ta quá to cho cuộc trò chuyện như thế này. Hãy ra ngoài, nếu anh muốn.
Vackeer tiến về phía tây của căn phòng ở chổ có một cánh cửa ẩn nằm trên bức tường bằng đá và có một chiếc cầu thang dẫn đến tầng hầm của cung điện. Ông hướng dẫn Inovy đi dọc lối đi bằng gỗ hướng ra các kênh đào. Nơi này ẩm ướt và đôi khi trơn trượt.
-Hãy cẩn thận khi bước đi, tôi không muốn anh té xuống cái sàn nước bẩn và lạnh này đâu. Theo tôi, Vackeer cầm một ngọn đuốc.
Họ băng qua một phiến gỗ nơi Vackeer thiết lập một cơ chế hoạt động đang được mở ra khi ông muốn vào phòng máy. Họ không dừng lại và tiếp tục đi.
-Tốt thôi, ông nói với Inovy, chỉ vài bước nữa là chúng ta sẽ tiến ra một khoảng sân nhỏ. Tôi không biết có ai nhìn thấy anh vào cung điện hay không nhưng hãy yên tâm rằng sẽ không ai nhìn thấy anh đi ra.
-Thật là một mê cung kỳ lạ, tôi đã không làm như thế.
-Chúng ta có thê băng qua nhà thờ mới, nhưng nó thậm chí còn ẩm ướt hơn và chân chúng ta sẽ ướt mem.
Vackeer mở cửa, họ thấy mình đang đứng dưới bầu không khí thoáng đãng. Một cơn gió lạnh thổi qua, Inovy kéo cao cổ áo lông. Hai người bạn già đi bộ trên đường Hoogtraat, con đường chạy dọc theo kênh.
-Vậy, điều gì khiến anh lo lắng? Vackeer nói.
-Hai người của tôi cần được bào vệ.
-Đó là tin tốt. Sau cuộc đảo chính chúng ta chơi với Sir Ashton, chúng ta cần ăn mừng hơn là đào bới lại những việc đã bị chôn vùi.
-Tôi ngờ rằng Sir Ashton đã dừng lại tại đó.
-Anh sẽ tìm ra thêm vài nguyên nhân tại nhà, nhưng tôi đề nghị chúng ta nên thận trọng hơn.
-Chúng ta không có thời gian. Nhà khảo cổ học trẻ tuổi phải được thả tự do càng sớm càng tốt. Cô ấy sẽ bị yếu đi bên trong những chấn song.
-Những chấn song đó đã có công trong việc giữ họ khỏi tay Ashton và nó cũng bảo vệ nhà Vật lí thiên văn của anh nữa.
-Thật điên rồ khi làm điều đó với cậu ta.
-Anh có bằng chứng không?
-Tôi chắc chắn cậu ta bị đầu độc! Tôi nhìn thấy rất nhiều cây Belladonna*** trong lối đi ở nhà Sir Ashton. Trái của loại cây này gây ra chứng nhiễm trùng phổi trầm trọng.
-Tôi chắn chắc có rất nhiều người trồng Belladonna mà không bị nhiễm độc hàng loạt.
-Vackeer, cả hai chúng ta đều biết người đàn ông này có khả năng, tôi có thể đã hành động nông nổi, nhưng không bừa bãi, tôi thật sự nghĩ rằng…
-Anh nghĩ rằng đây là lúc để quay về cuộc tìm kiếm của anh! Nghe tôi này, Inovy, tôi hiểu động cơ của anh, nhưng tiếp tục công việc này không phải là không nguy hiểm. Nếu những người được anh bảo vệ hồi phục lại và bắt đầu cho một giai đoạn tìm kiếm mới, tôi có nghĩa vụ phải báo cáo lại với những người khác. Tôi có thể có nguy cơ vô hạn định bị cáo buộc về tội phản quốc.
-Bây giờ, Adrian đang tái bệnh và Keira đang ở Hy Lạp.
-Hãy hy vọng chuyện này kéo dài càng lâu càng tốt. Inovy và Vackeer băng qua một cây cầu bắt ngang kênh. Inovy dừng lại và dựa vào lan can.
-Tôi yêu nơi này, Vackeer thở dài, tôi nghĩ mình yêu tất cả những gì thuộc về Amsterdam. Nhìn những cảnh sắc đẹp đến thế nào kìa.
-Tôi cần sự giúp đỡ của anh, Vackeer, tôi biết anh trung thành và không bao giờ phản bội lại tổ chức. Nhưng cũng như trong quá khứ, liên minh sẽ được thành lập dù sớm hay muộn. và Sir Ashton sẽ có kẻ thù…
-Anh đếm số người? và khi việc anh làm chỉ là ngồi trên bàn và muốn tôi làm phát ngôn viên cho anh, muốn tôi thuyết phục được số lượng lớn nhất, đó là tất cả những gì anh muốn từ tôi?
-Và nhiều hơn một chút, Inovy thở dài.
-Gì khác nữa? Vackeer ngạc nhiên.
-Tôi cần có quyền truy cập.
-Tài nguyên gì?
-Máy tính của anh, truy cập vào máy chủ.
-Không, tôi không đồng ý. Chúng ta sẽ sớm tìm ra và rồi tôi sẽ thỏa hiệp.
-Không, nếu anh kết nói bằng một đối tượng nhỏ với thiết bị của anh.
-Đối tượng nào?
-Một thiết bị cho phép kết nối mà không bị phát hiện.
-Anh đánh giá thấp tổ chức rồi. những chuyên viên trẻ làm việ ở đây được tuyển từ nơi tốt nhất, thậm chí còn có các hacker sừng sỏ.
-Cả hai chúng ta đều chơi cờ tốt hơn giới trẻ hiện nay, tin tôi đi, Inovy nói, mở một chiếc hộp nhỏ đưa cho Vackeer. Vackeer nhìn vật trong đó bằng một vẻ ghê tởm không che giấu.
-Anh muốn tôi đi nghe ngóng?
-Tôi chỉ muốn sử dụng mã cũa anh để truy cập vào mạng, tôi bảo đảm là sẽ không có nguy cơ gì diễn ra đâu.
-Nếu tôi bị nghi ngờ tôi sẽ bị bắt ra tòa.
-Vackeer, tôi có thể tin tưởng vào anh hay không?
-Tôi sẽ nghĩ về điều anh đề nghị và sẽ cho anh biết câu trả lời ngay khi tôi quyết định xong. Câu chuyện cũa anh đã đánh bay cảm giác ngon miệng rồi.
-Tôi cũng không đói lắm, Inovy không ngần ngại.
-Tất cả việc này có đáng không? Cơ hội thành công của họ là gì? Chỉ mình anh biết, Vackeer thở dài.
-Không, họ không thể, nhưng nếu tôi kết hợp được với thông tin mà tôi nghiên cứu trong ba mươi năm, họ sẽ phát hiện ra được các mảnh vỡ.
-Bởi vì anh biết rằng chúng đang ở đâu?
-Anh sẽ thấy, Vackeer, có rất ít, anh nghi ngờ sự tồn tại của chúng và giờ anh quan tâm chúng đang ở đâu?
-Anh không trả lời câu hỏi của tôi.
-Tôi nghĩ rằng ngược lại thì có.
-Vậy, chúng đang ở đâu?
-Mảnh đầu tiên được phát hiện ở trung tâm, cái thứ hai ở phía nam, cái thứ ba thì bất kỳ ai cũng có thể đoán được. Hãy suy nghĩ về yêu cầu của tôi, Vackeer, tôi biết điều đó không dễ dàng và anh sẽ phải trả giá, nhưng như tôi đã nói, tôi cần anh. Inovy chào người bạn của mình và bỏ đi, Vackeer chạy theo ông.
-Còn ván cờ của chúng ta? Anh không thể đi như thế.
-Anh có thể chuẩn bị một bữa ăn nhẹ tại nhà không?
-Tôi có ít phô mát và bánh mì nướng.
-Và với một ly rượu ngon, thật tốt và hãy chuẩn bị thua đi, anh nợ tôi một trận tái đấu.
Bình luận truyện