Đêm Đầu Tiên
Chương 21
Moscow
Căn phòng ở khách sạn Intercontiental có mùi như mùi khói. Chỉ vừa mới đến, và dù nhiệt độ đã xấp xỉ không độ, Keira vẫn mở toan cửa sổ.
-Anh xin lỗi, chỉ duy nhất nó còn trống.
-Nó có mùi như mùi thuốc xì gà quỷ quái.
-Và dỏm nữa chứ, tôi thêm vào. Em có muốn đổi khách sạn không? Nếu không anh sẽ yêu cầu lấy thêm chăn và áo khoác.
-Đừng phí thời gian,chúng ta sẽ đi thẳng đến Liên đoàn khảo cổ học, rồi sẽ đến chồ Egorov và chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây. Chúa ơi, em thật sự rất nhớ mùi thơm của thung lũng Omo.
-Anh đã hứa rằng chúng ta sẽ trở lại đó vào một ngày không xa, khi mọi thứ kết thúc.
-Đôi khi em tự hỏi liệu tất cả những điều này, như anh nói, có là ‘một ngày không xa’, Keira gầm ghừ, đóng cửa lại.
-Em có địa chỉ của Hiệp hội khảo cổ chứ? Tôi hỏi trong thang máy.
-Em không hiểu vì sao Thornsten vẫn gọi nó như thế, Hiệp hội khảo cổ đã được đổi tên thành Viện khoa học vào cuối những năm năm mươi.
-Viện khoa học? thật là một cái tên đẹp, có thể anh sẽ tìm được việc ở đó, em chẳng biết được đâu.
-Ở Moscow? Bất kỳ cái gì tiếp theo!
-Em biết không, ở Atacama, anh làm việc rất tốt với một đoàn người Nga, mấy ngôi sao cũng không quan tâm hoàn toàn.
-Dĩ nhiên, nó sẽ thuận lợi cho mối quan hệ của anh, anh sẽ phải chỉ cho em bằng cách nào anh có thể gõ vào một cái bàn phím đầy chữ Cyrillic.
-Phải luôn luôn đúng là một nhu cầu hay một nổi ám ảnh của em à?
-Không loại trừ cả hai! Giờ chúng ta đi chứ?
Gió rất lạnh, chúng tôi bắt một chiếc taxi. Keira giải thích một cách nào đó với người lái xe điểm đến của chúng tôi, nhưng anh ta không hiểu lấy một từ. Cô mở tấm bản đồ thành phố và chỉ vào địa chỉ trên bản đồ. Những người than phiền về sự thiếu thân thiện của các tài xế taxi ở Paris có lẽ chưa từng thử vận may của mình ờ Moscow. Mùa đông hình thành băng trên đường, điều này dường như không mấy ảnh hưởng đến người tài xế của chúng tôi, người lái chiếc xe Lada cũ thường nhìn về phía sau, nhưng chỉ ít phút sau anh ta đã hướng thẳng nhìn đường.
Keira xuất hiện ở lối vào học viện,cô giới thiệu danh tính và nghề nghiệp là một nhà khảo cổ. Người bảo vệ đi vào thông báo với Ban thư ký hành chính. Một trợ lý nghiên cứu trẻ, nói tiếng Anh khá tốt, ra tiếp chuyện với chúng tôi một cách thân thiện. Keira nói với cô ta chúng tôi đang cố bắt liên lạc với một giáo sư tên là Egorov đã đứng đầu Hiệp hội khảo cổ vào những năm năm mươi.
Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên, cô chưa từng nghe nói về một hiệp hội như thế, những tư liệu của Học viện Khoa học không hề được trả lại kể từ khi nó được thành lập vào năm 1958. Cô ấy yêu cầu chúng tôi đợi và quay lại nữa giờ sau nó với một trong những cấp trên của mình, người đàn ông phải khoảng sáu mươi tuổi. Ông ta tự giới thiệu mình và mời chúng tôi đến văn phòng. Người phụ nữ trẻ, người trả lời câu hỏi của chúng tôi tên là Svetlana, khá đẹp, chào chúng tôi trước khi đi mất. Keira cho tôi một cú đá vào bắp chân và hỏi tôi liệu có cần sự giúp đỡ của cô ấy để moi được thông tin không.
-Anh chẳng biết em ý em là gì cả, tôi thở dài, xoa xoa chân.
Walter hẳn sẽ ghen tị với cái văn phòng mà chúng tôi bước vào, một chiếc cửa sổ lớn bằng kính xinh đẹp, những mảnh nắng lớn rơi xuống sau lớp kính.
-Đây không phải là thời gian tốt nhất để ghé thăm chúng tôi, người đàn ông nói, mời chúng tôi ngồi xuống. Có một cơn bão tuyết rất lớn vào tối nay, và phải kéo dài đến tận sáng mai.
Người đàn ông mở phích nước và đưa chúng tôi một tách trà nóng.
-Có lẽ tôi phải xem xét về Egorov, người đàn ông nói, tôi muốn biết lý do vì sao hai người muốn gặp ông ấy.
-Tôi đang nghiên cứu về cuộc di cư của người Sumer vào thiên niên kỷ thứ tư, tôi nghĩ rằng ông ấy biết về đề tài này rất rõ.
-Có lẽ, người đàn ông nói, dù tôi phải làm việc với một vài hồ sơ dự trữ.
-Vì sao? Keira hỏi.
-Hiệp hội khảo cổ là một danh xưng được gánh cho một ngành đặc biệt của trí tuệ. Vào thời Liên Xô cũ, những nhà khoa học không những không được bảo vệ ít hơn mọi người, mà là hoàn toàn ngược lại. Dưới lớp vỏ bọc hiệu quả này, đơn vị này được giao nhiệm vụ xác định các công việc trong lĩnh vực khảo cổ học và đặc biệt là xác định và tịch thu bất kỳ thứ gì xuất phát từ mặt đất, rất nhiều thứ đã biến mất… tham nhũng và lòng tham, Egorov đã khiến chúng tôi ngạc nhiên. Lúc đó cuộc sống vô cùng khó khăn, vẫn như hôm nay thôi, nhưng hãy hiểu cho rằng vào thời điểm đó một mảnh vàng được tìm thấy trong cuộc khai quật cũng đủ khiến chủ nhân của nó sống sót trong vòng vài tháng, và nó trong giống như những mảnh hóa thạch nên được tuồn qua biên giới dễ dàng hơn là con người. Kể từ triều đại của Peter Đại đế, người thật sự là người khởi xướng công cuộc nghiên cứu khảo cổ học ở Nga, di sản của chúng tôi tiếp tục bị cướp phá. Tổ chức được thành lập bởi Khrushchev để bảo vệ chúng đã sụp đổ, than ôi, một lượng rất lớn những cổ vật được khai quật lên chưa bao giờ được công bố. Chỉ cần khia quật cái kho tàng được chứa trong đất nước của chúng tôi chia cho những thành viên có thế lực trong Đảng cộng sản Liên Xô và làm giàu thêm cho các bộ sưu tập phong phú ở các bảo tàng phương Tây, khi mà họ không bán chúng cho các cá nhân. Mọi người sử dụng một mạng lưới, những nhà khảo cổ học đứng đầu các cuộc khai quật, thông qua các người đại diện của Hiệp hội khảo cổ những người được cho là sẽ theo dõi chúng. Egorov Vlakendo của hai vị là một trong những con cá lớn nhất của mạng lưới này, ông ta có thể đưa ra mọi quyết định, bao gồm cả việc giết người, mà không cần phải trình báo. Nếu chúng ta đang nói về cùng một người, thì người mà hai người muốn nói chuyện từng là một tên tội phạm nhưng vẫn được tự do vì ý kiến của các nhà lãnh đạo vẫn còn quyền lực, những khách hàng trung thành đó đã cho ông ta nghỉ việc. Nếu hai người muốn xa lánh mọi nhà khảo cổ trung thực ở thế hệ của chúng tôi, hãy cứ nói ra tên của họ. Ngoài ra, trước khi đưa địa chỉ của ông ta cho hai vị, tôi muốn biết hai vị định mang thứ gì ra khỏi Nga. Chắc chắn sự quan tâm của cảnh sát sẽ đặt ở mức cao nhất, hay hai vị muốn tự nói với họ? Người đàn ông nói và nhấc điện thoại lên.
-Ông có nhầm lẫn gì rồi, Egorov chúng tôi tìm chắc chỉ trùng tên thôi! Keira la lên, đặt tay lên chiếc điện thoại.
-Thậm chí tôi chẳng thể tin được một chữ, người đàn ông mỉm cười, tiếp tục thực hiện cuộc gọi.
-Cái quái quỷ gì khiến ông tin rằng tôi vận chuyển cổ vật trái phép, tôi phải đến để hỏi địa chỉ mối kinh doanh của tôi tại Học viện khoa học à? Trông tôi ngu ngốc lắm sao?
-Tôi phải thừa nhận rằng việc này khá thiếu khôn ngoan, người đàn ông buông lỏng thiết bị cầm tay xuống. Ai là người đã đề nghị hai người đến tìm ông ta và với mục đích gì? Ông ta tiếp tục.
-Một nhà khảo cổ già, và với những lí do mà tôi đã giải thích.
-Sau đó ông ta đẩy hai vị vào một tình huống cực xấu rồi đấy. Nhưng tôi có thể thông báo cho hai vị hoặc giúp hai vị liên lạc với một số chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhiều nhân viên của chúng tôi quan tâm đến việc di cư của cư dân Siberia. Chúng tôi đang lên kế hoạch tổ chức một hội nghị chuyên đề về vấn để này vào mùa hè tới.
-Tôi cần tìm người đàn ông đó, chứ không phải quay về trường đại học, Keira nói. Tôi sẽ tìm bằng chứng về việc buôn bán cổ vật trái phép có lẽ sẽ nằm trong ví ông ta.
-Tôi có thể xem hộ chiếu của cô không? Nếu tôi muốn giúp cô liên lạc với loại người này ít nhất tôi cũng phải khai báo tên cô với hải quan, đừng nghĩ sai lệch, đó chỉ là một cách tự vệ thôi. Thứ gì khiến cô đến đây, tôi không muốn tham gia vào bất kỳ việc gì cũng không muốn bị buộc tội đồng lõa. Vì vậy, cho-và-nhận, hãy đưa tôi bản sao ID của cô và cô sẽ có được địa chỉ mà cô cần.
-Tôi e rằng chúng tô phải quay về, Keira nói, tôi đã trao hộ chiếu cho khách sạn và vẫn chưa lấy lại.
-Đó là sự thật, tôi chen vào cuộc trò chuyện, họ ở Metropole, gọi cho bên tiếp tân nếu ông không tin chúng tôi, có lẽ họ sẽ fax cho ông vài trang đầu tiên.
Có tiếng gõ cửa, một người đàn ông trẻ trao đổi vài từ với người đối thoại của chúng tôi.
-Tôi xin lỗi, tôi sẽ trở lại sau. Trong khi đó hãy sử dụng điện thoại trên bàn của tôi và fax bản photo về số này.
Ông ta viết một loạt các con số lên tờ giấy và đưa cho tôi trước khi đi khỏi.
Keira và tôi bị bỏ lại một mình.
-Thật là khốn kiếp, cái lão Thornsten này!
-Vào lúc này, anh thông cảm cho ông ấy, không có lý do gì để ông ấy vứt bỏ quá khứ của bạn mình và dường như ông ấy không tham gia vào việc mua bán.
-Và một trăm đô la, anh nghĩ chúng dùng để mua kẹo à? Anh biết đó là gì mà, một trăm đô la ở những năm bảy mươi? Gọi điện đi, rồi chúng ta sẽ đi khỏi đây, cái văn phòng này làm em phát buồn nôn.
Khi tôi không di chuyển, Keira cầm điện thoại lên, tôi nhận lấy nó và trả về chổ cũ.
-Anh không thích tất cả mấy chuyện này, giờ cũng thế, tôi nói.
Tôi đứng dậy và bước về phía cửa sổ.
-Em có thể biết anh đang làm gì không?
-Anh đang nghĩ về mõm đá ở núi Hua Shan, hai ngàn năm trăm mét đúng không? Em có thấy rằng nó có thể bắt đầu chỉ với hai tầng lầu dưới chân em?
-Anh đang nói về cái gì thế?
-Anh nghĩ rằng người ông ta đang tiếp chuyện với cảnh sát ở phía dưới Học viện, anh đoánsẽ xong trong vài phút. Chiếc xe đang đậu bên đường, ngay phía dưới, một chiếc Ford với một chiếc đèn thật đẹp đang nhấp nháy trên nốc. Đóng cửa lại và theo anh!
Tôi kéo cái ghế đến chổ bức tường, mở cửa sồ, ước tính khoảng cách từ chổ chúng tôi đến lối thoát hiểm phòng khi có hỏa hoạn nằm ở góc tòa nhà. Băng tuyết khiến bế mặt trơn trợt hơn, nhưng chúng tôi sẽ phải thực hiện giống như với những viên đá trên vách núi Hua Shan. Tôi giúp Keira trèo ra và theo sau cô. Ngay khi bám vào lang cang tôi đã nghe thấy tiếng đập cửa phòng, tôi bao đảm không lâu sau họ sẽ phát hiện ra lối thoát duy nhất của chúng tôi.
Keira nhanh nhẹn di chuyển dọc theo bức tường, gió và tuyết vẫn thổi thốc, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Vài phút sau, chúng tôi giúp nhau trèo qua lan can của chổ thoát hiểm khi có hỏa hoạn. Vẫn còn khoảng năm mươi bước, qua các chấn song bằng sắt, bị bao phủ đầy băng tuyết. Keira nằm dài trên nền của tầng một, cô lọt qua lan can rồi đứng lên và chửi thề. Người nhân viên phục vụ đangđánh bóng hội trường của Học viện rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi tiến vào từ bên kia tấm kính, tôi gật đầu với ông ấy và đuổi theo Keira. Phía cuối cầu thang có một chiếc thang, trượt thằng xuống lề đường, Keira cố kéo cái khóa đang khóa chặt nó, nhưng nó đã bị kẹt, và chúng tôi thì mắc kẹt ở độ cao ba mét so với mặt đất, quá cao để thử làm bất kỳ điều gì mà không sợ gãy chân. Tôi nhớ đến một người bạn ở trường đại học, nhảy từ tầng một xuống đường và rồi nhận thấy mình đang nằm sống soài dưới vẻ hè với hai xương cẳng chân bắt chéo và vuông góc với bắp chân, hình ảnh này, dù chỉ thoáng qua, cũng đủ khiến tôi từ bỏ tham vọng trở thành James Bond hoặc diễn viên đóng thay vai anh ta. Bằng việc thổi mạnh, cố gắng phá vỡ lớp băng đã bao phủ các bậc thang, Keira nhảy với cả hai chân và la lớn “Ta sẽ không chịu thua, đồ đĩ” Tôi trích nguyên văn từng từ một! Điều này đã có tác dụng, băng đá nứt ra, và tôi thấy Keira bám vào bậc thang, nhào lộn trên đường phố với một tốc độ chóng mặt.
Keira đứng dậy trên vìa hè, thở hổn hển. Người đàn ông lúc nãy cũng vừa xuất hiện tại cửa sổ văn phòng mình, nhìn xuống đầy giận dữ. Tôi lao theo Keira và chúng tôi lao đi như hai tên trộm đến ga tàu điện ngầm cách đó khoảng một trăm mét. Keira chạy vào ga tàu và đi lên cầu thang ở bên kia đường. Ở Moscow, rất nhiều tài xế taxi đáp ứng cho nhiều mục đích của những cá nhân khác nhau. Chỉ cần bạn giơ tay lên, một chiếc xe sẽ ngừng lại và nếu chúng ta thống nhất về giá cả, giao dịch sẽ được tiến hành. Hai mươi đô la để người tà xế của hãng Zil đồng ý chở chúng tôi.
Tôi thử nói với ông ta bằng tiếng Anh rằng xa của ông ta rất nặng mùi dê vả nó giống như mùi nước tiểu của bà tôi, và với đôi tay như của ông ấy, thì việc bịt mũi quả không phải một nhiệm vụ dễ dàng. Ông ta nói từ “da” với tôi ba lần, tôi kết luận rằng mình có thể nói chuyện yên ổn với Keira
-giờ chúng ta làm gì đây? Tôi hỏi.
-Việc của chúng ta là trả phòng khách sạn, cố gắng bắt một chuyến xe lửa trước khi cảnh sát nhúng tay vào. Sau khi ở tù bên Trung Quốc, em thà giết một ai đó còn hơn là vào tù.
-Rồi chúng ta sẽ đi đâu?
-Hồ Baikal, Thornsten đã nói thế.
Chiếc taxi dừng lại ngay trước Métropole-Intercontinental. Chúng tôi bổ nhào đến chổ người tiếp tân khách sạn xinh đẹp để rút hộ chiếu. Tôi nhờ cô ấy chuẩn bị giấy viết và xin lỗi vì đã ngắt ngang chuyến lưu lại ngắn ngày của chúng tôi, tôi cũng chớp cơ hội nhờ cô ấy đặt hộ hai vé xe lửa đến Trans-Siberia. Cô nghiên người để thì thầm với tôi rẳng cảnh sát đã yêu cầu họ in danh sách những người Anh đang ở tại khách sạn và đang xem nó trên một băng ghế dự bị ở hành lang. Cô nói thêm rằng bạn trai của cô là người Anh, và đã đưa cô đến sống tại Luân Đôn, nơi họ sẽ kết hôn,vào mùa xuân. Tôi chúc mừng cô và cô nói “Chúa phù hộ Nữ hoàng” rồi nháy mắt với tôi.
Keira và tôi vào thang máy, tôi phải giải thích với cô ấy những hai lần rằng mình không cố tán tỉnh cô tiếp tân và nói lý do vì sao chúng tôi có rất ít thời gian để chuồn khỏi đây.
Hành lý đã thu dọn, chúng tôi đang rời khỏi phòng thì điện thoại reo. Người phụ nữ trẻ tuổi xác nhận với tôi rằng chúng tôi có hai ghế trong số bảy người rời ga Transsiberian vào hai mươi ba giờ hai mươi bốn phút. Cô ấy trích dẫn việc đặt vé của chúng tôi, chúng tôi phải nhận vé tại nhà ga. Cô thanh toán hóa đơn của chúng tôi và trả lại tôi thẻ tín dụng. Băng qua quán rượu, chúng tôi có thể rời khỏi khách sạn mà không chạm đến hành lang…
Luân Đôn
Những tin tức của đêm qua chạy trên màn hình, Inovy tắt tivi và đi đến bên cửa sổ. Mưa đã tạnh, một cặp vợ chồng đi ra từ khách sạn Dorchester, người phụ nữ bước lên xe, người đàn ông đợi đến khi chiếc taxi đi khuất mới quay trở vào khách sạn. Một phụ nữ lớn tuổi dẫn chó đi dạo ở công viên Lane, bà chào người đánh xe bên lề đường.
Inovy bỏ dỡ việc quan sát của mình, ông mở cái tủ lạnh nhỏ, lấy ra một hộp socola từ trong bao, bỏ nó lên bàn cà phê. Rồi ông vào phòng tắm, lục lọi trong túi mình, lấy ra một lọ thuốc ngủ, đổ một viên ra lòng bàn tay và nhìn vào gương.
“lão già ngu muội, có lẽ mi không biết bản chất của việc đánh cược? Mi không biết mình đã chơi trò gì hay sao?”
Ông nuốt viên thuốc, rót cho mình một cốc nước tại bồn rửa và quay trở lại việc sắp đặt bàn cờ.
Ông đặt tên cho mỗi quân cờ của đối phương, ATHENS, ISTANBUL, CAIRO, MOSCOW, BẮC KINH, RIO, TEL-AVIV, BERLIN, BOSTON, PARIS, ROME, quân vua tên là “LUÂN ĐÔN” và hoàng hậu là “MADRID” và đá bay tất cả các quân cờ ta tấm thảm trãi bàn ngoại trừ một quân có tên là “AMTERSDAM”. Quân cờ này, ông quấn nó cẩn thận vào chiếc khăn tay và cho vào túi áo. Quân vua được đặt trở lại ô đen, quân mã và tốt không dịch chuyển, nhưng Inovy vẫn di chuyển chúng đến hàng thứ ba, ông nhìn bàn cờ, cởi giày, nằm dài trên ghế và tắt đèn.
Căn phòng ở khách sạn Intercontiental có mùi như mùi khói. Chỉ vừa mới đến, và dù nhiệt độ đã xấp xỉ không độ, Keira vẫn mở toan cửa sổ.
-Anh xin lỗi, chỉ duy nhất nó còn trống.
-Nó có mùi như mùi thuốc xì gà quỷ quái.
-Và dỏm nữa chứ, tôi thêm vào. Em có muốn đổi khách sạn không? Nếu không anh sẽ yêu cầu lấy thêm chăn và áo khoác.
-Đừng phí thời gian,chúng ta sẽ đi thẳng đến Liên đoàn khảo cổ học, rồi sẽ đến chồ Egorov và chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây. Chúa ơi, em thật sự rất nhớ mùi thơm của thung lũng Omo.
-Anh đã hứa rằng chúng ta sẽ trở lại đó vào một ngày không xa, khi mọi thứ kết thúc.
-Đôi khi em tự hỏi liệu tất cả những điều này, như anh nói, có là ‘một ngày không xa’, Keira gầm ghừ, đóng cửa lại.
-Em có địa chỉ của Hiệp hội khảo cổ chứ? Tôi hỏi trong thang máy.
-Em không hiểu vì sao Thornsten vẫn gọi nó như thế, Hiệp hội khảo cổ đã được đổi tên thành Viện khoa học vào cuối những năm năm mươi.
-Viện khoa học? thật là một cái tên đẹp, có thể anh sẽ tìm được việc ở đó, em chẳng biết được đâu.
-Ở Moscow? Bất kỳ cái gì tiếp theo!
-Em biết không, ở Atacama, anh làm việc rất tốt với một đoàn người Nga, mấy ngôi sao cũng không quan tâm hoàn toàn.
-Dĩ nhiên, nó sẽ thuận lợi cho mối quan hệ của anh, anh sẽ phải chỉ cho em bằng cách nào anh có thể gõ vào một cái bàn phím đầy chữ Cyrillic.
-Phải luôn luôn đúng là một nhu cầu hay một nổi ám ảnh của em à?
-Không loại trừ cả hai! Giờ chúng ta đi chứ?
Gió rất lạnh, chúng tôi bắt một chiếc taxi. Keira giải thích một cách nào đó với người lái xe điểm đến của chúng tôi, nhưng anh ta không hiểu lấy một từ. Cô mở tấm bản đồ thành phố và chỉ vào địa chỉ trên bản đồ. Những người than phiền về sự thiếu thân thiện của các tài xế taxi ở Paris có lẽ chưa từng thử vận may của mình ờ Moscow. Mùa đông hình thành băng trên đường, điều này dường như không mấy ảnh hưởng đến người tài xế của chúng tôi, người lái chiếc xe Lada cũ thường nhìn về phía sau, nhưng chỉ ít phút sau anh ta đã hướng thẳng nhìn đường.
Keira xuất hiện ở lối vào học viện,cô giới thiệu danh tính và nghề nghiệp là một nhà khảo cổ. Người bảo vệ đi vào thông báo với Ban thư ký hành chính. Một trợ lý nghiên cứu trẻ, nói tiếng Anh khá tốt, ra tiếp chuyện với chúng tôi một cách thân thiện. Keira nói với cô ta chúng tôi đang cố bắt liên lạc với một giáo sư tên là Egorov đã đứng đầu Hiệp hội khảo cổ vào những năm năm mươi.
Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên, cô chưa từng nghe nói về một hiệp hội như thế, những tư liệu của Học viện Khoa học không hề được trả lại kể từ khi nó được thành lập vào năm 1958. Cô ấy yêu cầu chúng tôi đợi và quay lại nữa giờ sau nó với một trong những cấp trên của mình, người đàn ông phải khoảng sáu mươi tuổi. Ông ta tự giới thiệu mình và mời chúng tôi đến văn phòng. Người phụ nữ trẻ, người trả lời câu hỏi của chúng tôi tên là Svetlana, khá đẹp, chào chúng tôi trước khi đi mất. Keira cho tôi một cú đá vào bắp chân và hỏi tôi liệu có cần sự giúp đỡ của cô ấy để moi được thông tin không.
-Anh chẳng biết em ý em là gì cả, tôi thở dài, xoa xoa chân.
Walter hẳn sẽ ghen tị với cái văn phòng mà chúng tôi bước vào, một chiếc cửa sổ lớn bằng kính xinh đẹp, những mảnh nắng lớn rơi xuống sau lớp kính.
-Đây không phải là thời gian tốt nhất để ghé thăm chúng tôi, người đàn ông nói, mời chúng tôi ngồi xuống. Có một cơn bão tuyết rất lớn vào tối nay, và phải kéo dài đến tận sáng mai.
Người đàn ông mở phích nước và đưa chúng tôi một tách trà nóng.
-Có lẽ tôi phải xem xét về Egorov, người đàn ông nói, tôi muốn biết lý do vì sao hai người muốn gặp ông ấy.
-Tôi đang nghiên cứu về cuộc di cư của người Sumer vào thiên niên kỷ thứ tư, tôi nghĩ rằng ông ấy biết về đề tài này rất rõ.
-Có lẽ, người đàn ông nói, dù tôi phải làm việc với một vài hồ sơ dự trữ.
-Vì sao? Keira hỏi.
-Hiệp hội khảo cổ là một danh xưng được gánh cho một ngành đặc biệt của trí tuệ. Vào thời Liên Xô cũ, những nhà khoa học không những không được bảo vệ ít hơn mọi người, mà là hoàn toàn ngược lại. Dưới lớp vỏ bọc hiệu quả này, đơn vị này được giao nhiệm vụ xác định các công việc trong lĩnh vực khảo cổ học và đặc biệt là xác định và tịch thu bất kỳ thứ gì xuất phát từ mặt đất, rất nhiều thứ đã biến mất… tham nhũng và lòng tham, Egorov đã khiến chúng tôi ngạc nhiên. Lúc đó cuộc sống vô cùng khó khăn, vẫn như hôm nay thôi, nhưng hãy hiểu cho rằng vào thời điểm đó một mảnh vàng được tìm thấy trong cuộc khai quật cũng đủ khiến chủ nhân của nó sống sót trong vòng vài tháng, và nó trong giống như những mảnh hóa thạch nên được tuồn qua biên giới dễ dàng hơn là con người. Kể từ triều đại của Peter Đại đế, người thật sự là người khởi xướng công cuộc nghiên cứu khảo cổ học ở Nga, di sản của chúng tôi tiếp tục bị cướp phá. Tổ chức được thành lập bởi Khrushchev để bảo vệ chúng đã sụp đổ, than ôi, một lượng rất lớn những cổ vật được khai quật lên chưa bao giờ được công bố. Chỉ cần khia quật cái kho tàng được chứa trong đất nước của chúng tôi chia cho những thành viên có thế lực trong Đảng cộng sản Liên Xô và làm giàu thêm cho các bộ sưu tập phong phú ở các bảo tàng phương Tây, khi mà họ không bán chúng cho các cá nhân. Mọi người sử dụng một mạng lưới, những nhà khảo cổ học đứng đầu các cuộc khai quật, thông qua các người đại diện của Hiệp hội khảo cổ những người được cho là sẽ theo dõi chúng. Egorov Vlakendo của hai vị là một trong những con cá lớn nhất của mạng lưới này, ông ta có thể đưa ra mọi quyết định, bao gồm cả việc giết người, mà không cần phải trình báo. Nếu chúng ta đang nói về cùng một người, thì người mà hai người muốn nói chuyện từng là một tên tội phạm nhưng vẫn được tự do vì ý kiến của các nhà lãnh đạo vẫn còn quyền lực, những khách hàng trung thành đó đã cho ông ta nghỉ việc. Nếu hai người muốn xa lánh mọi nhà khảo cổ trung thực ở thế hệ của chúng tôi, hãy cứ nói ra tên của họ. Ngoài ra, trước khi đưa địa chỉ của ông ta cho hai vị, tôi muốn biết hai vị định mang thứ gì ra khỏi Nga. Chắc chắn sự quan tâm của cảnh sát sẽ đặt ở mức cao nhất, hay hai vị muốn tự nói với họ? Người đàn ông nói và nhấc điện thoại lên.
-Ông có nhầm lẫn gì rồi, Egorov chúng tôi tìm chắc chỉ trùng tên thôi! Keira la lên, đặt tay lên chiếc điện thoại.
-Thậm chí tôi chẳng thể tin được một chữ, người đàn ông mỉm cười, tiếp tục thực hiện cuộc gọi.
-Cái quái quỷ gì khiến ông tin rằng tôi vận chuyển cổ vật trái phép, tôi phải đến để hỏi địa chỉ mối kinh doanh của tôi tại Học viện khoa học à? Trông tôi ngu ngốc lắm sao?
-Tôi phải thừa nhận rằng việc này khá thiếu khôn ngoan, người đàn ông buông lỏng thiết bị cầm tay xuống. Ai là người đã đề nghị hai người đến tìm ông ta và với mục đích gì? Ông ta tiếp tục.
-Một nhà khảo cổ già, và với những lí do mà tôi đã giải thích.
-Sau đó ông ta đẩy hai vị vào một tình huống cực xấu rồi đấy. Nhưng tôi có thể thông báo cho hai vị hoặc giúp hai vị liên lạc với một số chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhiều nhân viên của chúng tôi quan tâm đến việc di cư của cư dân Siberia. Chúng tôi đang lên kế hoạch tổ chức một hội nghị chuyên đề về vấn để này vào mùa hè tới.
-Tôi cần tìm người đàn ông đó, chứ không phải quay về trường đại học, Keira nói. Tôi sẽ tìm bằng chứng về việc buôn bán cổ vật trái phép có lẽ sẽ nằm trong ví ông ta.
-Tôi có thể xem hộ chiếu của cô không? Nếu tôi muốn giúp cô liên lạc với loại người này ít nhất tôi cũng phải khai báo tên cô với hải quan, đừng nghĩ sai lệch, đó chỉ là một cách tự vệ thôi. Thứ gì khiến cô đến đây, tôi không muốn tham gia vào bất kỳ việc gì cũng không muốn bị buộc tội đồng lõa. Vì vậy, cho-và-nhận, hãy đưa tôi bản sao ID của cô và cô sẽ có được địa chỉ mà cô cần.
-Tôi e rằng chúng tô phải quay về, Keira nói, tôi đã trao hộ chiếu cho khách sạn và vẫn chưa lấy lại.
-Đó là sự thật, tôi chen vào cuộc trò chuyện, họ ở Metropole, gọi cho bên tiếp tân nếu ông không tin chúng tôi, có lẽ họ sẽ fax cho ông vài trang đầu tiên.
Có tiếng gõ cửa, một người đàn ông trẻ trao đổi vài từ với người đối thoại của chúng tôi.
-Tôi xin lỗi, tôi sẽ trở lại sau. Trong khi đó hãy sử dụng điện thoại trên bàn của tôi và fax bản photo về số này.
Ông ta viết một loạt các con số lên tờ giấy và đưa cho tôi trước khi đi khỏi.
Keira và tôi bị bỏ lại một mình.
-Thật là khốn kiếp, cái lão Thornsten này!
-Vào lúc này, anh thông cảm cho ông ấy, không có lý do gì để ông ấy vứt bỏ quá khứ của bạn mình và dường như ông ấy không tham gia vào việc mua bán.
-Và một trăm đô la, anh nghĩ chúng dùng để mua kẹo à? Anh biết đó là gì mà, một trăm đô la ở những năm bảy mươi? Gọi điện đi, rồi chúng ta sẽ đi khỏi đây, cái văn phòng này làm em phát buồn nôn.
Khi tôi không di chuyển, Keira cầm điện thoại lên, tôi nhận lấy nó và trả về chổ cũ.
-Anh không thích tất cả mấy chuyện này, giờ cũng thế, tôi nói.
Tôi đứng dậy và bước về phía cửa sổ.
-Em có thể biết anh đang làm gì không?
-Anh đang nghĩ về mõm đá ở núi Hua Shan, hai ngàn năm trăm mét đúng không? Em có thấy rằng nó có thể bắt đầu chỉ với hai tầng lầu dưới chân em?
-Anh đang nói về cái gì thế?
-Anh nghĩ rằng người ông ta đang tiếp chuyện với cảnh sát ở phía dưới Học viện, anh đoánsẽ xong trong vài phút. Chiếc xe đang đậu bên đường, ngay phía dưới, một chiếc Ford với một chiếc đèn thật đẹp đang nhấp nháy trên nốc. Đóng cửa lại và theo anh!
Tôi kéo cái ghế đến chổ bức tường, mở cửa sồ, ước tính khoảng cách từ chổ chúng tôi đến lối thoát hiểm phòng khi có hỏa hoạn nằm ở góc tòa nhà. Băng tuyết khiến bế mặt trơn trợt hơn, nhưng chúng tôi sẽ phải thực hiện giống như với những viên đá trên vách núi Hua Shan. Tôi giúp Keira trèo ra và theo sau cô. Ngay khi bám vào lang cang tôi đã nghe thấy tiếng đập cửa phòng, tôi bao đảm không lâu sau họ sẽ phát hiện ra lối thoát duy nhất của chúng tôi.
Keira nhanh nhẹn di chuyển dọc theo bức tường, gió và tuyết vẫn thổi thốc, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Vài phút sau, chúng tôi giúp nhau trèo qua lan can của chổ thoát hiểm khi có hỏa hoạn. Vẫn còn khoảng năm mươi bước, qua các chấn song bằng sắt, bị bao phủ đầy băng tuyết. Keira nằm dài trên nền của tầng một, cô lọt qua lan can rồi đứng lên và chửi thề. Người nhân viên phục vụ đangđánh bóng hội trường của Học viện rất ngạc nhiên khi thấy chúng tôi tiến vào từ bên kia tấm kính, tôi gật đầu với ông ấy và đuổi theo Keira. Phía cuối cầu thang có một chiếc thang, trượt thằng xuống lề đường, Keira cố kéo cái khóa đang khóa chặt nó, nhưng nó đã bị kẹt, và chúng tôi thì mắc kẹt ở độ cao ba mét so với mặt đất, quá cao để thử làm bất kỳ điều gì mà không sợ gãy chân. Tôi nhớ đến một người bạn ở trường đại học, nhảy từ tầng một xuống đường và rồi nhận thấy mình đang nằm sống soài dưới vẻ hè với hai xương cẳng chân bắt chéo và vuông góc với bắp chân, hình ảnh này, dù chỉ thoáng qua, cũng đủ khiến tôi từ bỏ tham vọng trở thành James Bond hoặc diễn viên đóng thay vai anh ta. Bằng việc thổi mạnh, cố gắng phá vỡ lớp băng đã bao phủ các bậc thang, Keira nhảy với cả hai chân và la lớn “Ta sẽ không chịu thua, đồ đĩ” Tôi trích nguyên văn từng từ một! Điều này đã có tác dụng, băng đá nứt ra, và tôi thấy Keira bám vào bậc thang, nhào lộn trên đường phố với một tốc độ chóng mặt.
Keira đứng dậy trên vìa hè, thở hổn hển. Người đàn ông lúc nãy cũng vừa xuất hiện tại cửa sổ văn phòng mình, nhìn xuống đầy giận dữ. Tôi lao theo Keira và chúng tôi lao đi như hai tên trộm đến ga tàu điện ngầm cách đó khoảng một trăm mét. Keira chạy vào ga tàu và đi lên cầu thang ở bên kia đường. Ở Moscow, rất nhiều tài xế taxi đáp ứng cho nhiều mục đích của những cá nhân khác nhau. Chỉ cần bạn giơ tay lên, một chiếc xe sẽ ngừng lại và nếu chúng ta thống nhất về giá cả, giao dịch sẽ được tiến hành. Hai mươi đô la để người tà xế của hãng Zil đồng ý chở chúng tôi.
Tôi thử nói với ông ta bằng tiếng Anh rằng xa của ông ta rất nặng mùi dê vả nó giống như mùi nước tiểu của bà tôi, và với đôi tay như của ông ấy, thì việc bịt mũi quả không phải một nhiệm vụ dễ dàng. Ông ta nói từ “da” với tôi ba lần, tôi kết luận rằng mình có thể nói chuyện yên ổn với Keira
-giờ chúng ta làm gì đây? Tôi hỏi.
-Việc của chúng ta là trả phòng khách sạn, cố gắng bắt một chuyến xe lửa trước khi cảnh sát nhúng tay vào. Sau khi ở tù bên Trung Quốc, em thà giết một ai đó còn hơn là vào tù.
-Rồi chúng ta sẽ đi đâu?
-Hồ Baikal, Thornsten đã nói thế.
Chiếc taxi dừng lại ngay trước Métropole-Intercontinental. Chúng tôi bổ nhào đến chổ người tiếp tân khách sạn xinh đẹp để rút hộ chiếu. Tôi nhờ cô ấy chuẩn bị giấy viết và xin lỗi vì đã ngắt ngang chuyến lưu lại ngắn ngày của chúng tôi, tôi cũng chớp cơ hội nhờ cô ấy đặt hộ hai vé xe lửa đến Trans-Siberia. Cô nghiên người để thì thầm với tôi rẳng cảnh sát đã yêu cầu họ in danh sách những người Anh đang ở tại khách sạn và đang xem nó trên một băng ghế dự bị ở hành lang. Cô nói thêm rằng bạn trai của cô là người Anh, và đã đưa cô đến sống tại Luân Đôn, nơi họ sẽ kết hôn,vào mùa xuân. Tôi chúc mừng cô và cô nói “Chúa phù hộ Nữ hoàng” rồi nháy mắt với tôi.
Keira và tôi vào thang máy, tôi phải giải thích với cô ấy những hai lần rằng mình không cố tán tỉnh cô tiếp tân và nói lý do vì sao chúng tôi có rất ít thời gian để chuồn khỏi đây.
Hành lý đã thu dọn, chúng tôi đang rời khỏi phòng thì điện thoại reo. Người phụ nữ trẻ tuổi xác nhận với tôi rằng chúng tôi có hai ghế trong số bảy người rời ga Transsiberian vào hai mươi ba giờ hai mươi bốn phút. Cô ấy trích dẫn việc đặt vé của chúng tôi, chúng tôi phải nhận vé tại nhà ga. Cô thanh toán hóa đơn của chúng tôi và trả lại tôi thẻ tín dụng. Băng qua quán rượu, chúng tôi có thể rời khỏi khách sạn mà không chạm đến hành lang…
Luân Đôn
Những tin tức của đêm qua chạy trên màn hình, Inovy tắt tivi và đi đến bên cửa sổ. Mưa đã tạnh, một cặp vợ chồng đi ra từ khách sạn Dorchester, người phụ nữ bước lên xe, người đàn ông đợi đến khi chiếc taxi đi khuất mới quay trở vào khách sạn. Một phụ nữ lớn tuổi dẫn chó đi dạo ở công viên Lane, bà chào người đánh xe bên lề đường.
Inovy bỏ dỡ việc quan sát của mình, ông mở cái tủ lạnh nhỏ, lấy ra một hộp socola từ trong bao, bỏ nó lên bàn cà phê. Rồi ông vào phòng tắm, lục lọi trong túi mình, lấy ra một lọ thuốc ngủ, đổ một viên ra lòng bàn tay và nhìn vào gương.
“lão già ngu muội, có lẽ mi không biết bản chất của việc đánh cược? Mi không biết mình đã chơi trò gì hay sao?”
Ông nuốt viên thuốc, rót cho mình một cốc nước tại bồn rửa và quay trở lại việc sắp đặt bàn cờ.
Ông đặt tên cho mỗi quân cờ của đối phương, ATHENS, ISTANBUL, CAIRO, MOSCOW, BẮC KINH, RIO, TEL-AVIV, BERLIN, BOSTON, PARIS, ROME, quân vua tên là “LUÂN ĐÔN” và hoàng hậu là “MADRID” và đá bay tất cả các quân cờ ta tấm thảm trãi bàn ngoại trừ một quân có tên là “AMTERSDAM”. Quân cờ này, ông quấn nó cẩn thận vào chiếc khăn tay và cho vào túi áo. Quân vua được đặt trở lại ô đen, quân mã và tốt không dịch chuyển, nhưng Inovy vẫn di chuyển chúng đến hàng thứ ba, ông nhìn bàn cờ, cởi giày, nằm dài trên ghế và tắt đèn.
Bình luận truyện