Chương 59: A Tiêu, em làm sao tốt như vậy?
Lục Tử Cẩn bị nàng làm đến bất đắc dĩ cực kỳ, vừa rồi một chút bi thương đều bị dáng vẻ đáng yêu của nàng đánh tan thành mây khói.
"Chị không phải ý tứ này, phải hai ngày nữa mới đến. Chị hơi lo lắng thân thể của em, thôn của chị cách Trường Thanh khá xa, giao thông không thuận tiện. Chúng ta mất hơn 6 giờ lái xe, điều kiện đường sá không tốt, chị sợ em chịu không nổi. Hơn nữa em ngồi xe vốn dĩ liền không thoải mái, xa như vậy chị càng lo lắng."
Vì chuyện này, Lục Tử Cẩn vẫn luôn rối rắm, không biết nên khuyên thế nào để Sầm Mặc Tiêu ở lại Trường Thanh.
Quả thật trở về quê hương nơi nàng từ nhỏ lớn lên, nàng rất muốn Sầm Mặc Tiêu đi cùng, nhưng không có gì quan trọng hơn sức khỏe Sầm Mặc Tiêu.
Lục Tử Cẩn vừa nói xong, Sầm Mặc Tiêu nguyên bản ra vẻ đáng thương liền thật sự có chút khổ sở, nàng trầm mặc nghiêm túc nói: "Tử Cẩn, em chỉ là trái tim có chút không tốt, hiện tại điều dưỡng nhiều ngày như vậy rồi, vẫn luôn thực hảo, không đến mức chịu không nổi sáu tiếng đồng hồ xe trình. Em biết mình rất phiền phức, trái tim không chịu đựng được mệt mỏi, cố tình ngồi xe lại không yên phận......"
Nàng chưa kịp nói xong đã bị Lục Tử Cẩn mạnh mẽ đánh gãy: "Không được nói bậy, chị không phải sợ em phiền, chỉ cần em thoải mái, cho dù phiền phức như thế nào cũng không sao. Chị chỉ là sợ em đi nơi đó, chị chiếu cố không tốt làm em chịu khổ." Trong thôn điều kiện cũng không tốt, đi cũng không biết có thể hảo hảo nghỉ ngơi hay không, cho nên nàng không muốn Sầm Mặc Tiêu đi.
"Chị đúng là đem em trở thành đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, thật sự không có việc gì, chỉ cần chị không chê em phiền phức còn muốn mang tài xế, em sẽ ổn." Nói xong nàng khẽ cười lên: "Em rất muốn biết địa phương chị lưu luyến trông thế nào, chị lớn lên ở nơi đó, mẹ chị ở nơi đó, rất nhiều hồi ức đều ở nơi đó, trước kia em cũng chưa biện pháp tham dự, về sau em đều muốn bồi chị, được không?"
Huống chi trở về là bởi vì ngày giỗ mẹ của Lục Tử Cẩn đã đến, Lục Tử Cẩn vốn đã không có bất luận chờ mong gì về Lục Tuần, lần này quay về, chị ấy nhất định sẽ rất nhớ mẹ, nàng không muốn Lục Tử Cẩn phải chịu đựng những điều đó một mình.
Lục Tử Cẩn vô pháp cự tuyệt nàng săn sóc cùng yêu quý, chỉ có thể gật đầu, nhìn Sầm Mặc Tiêu, nhẹ nhàng nói:
"A Tiêu, em làm sao tốt như vậy?"
Sầm Mặc Tiêu thò lại gần nhéo nhéo mặt nàng, nhăn cái mũi có chút làm nũng: "Có phải chị hối hận vì đã không đáp ứng em sớm hơn, bằng không người tốt như em đã sớm là của chị."
Lục Tử Cẩn cười ra tiếng, "Em lòng dạ hẹp hòi so với chị, chỉ có hơn không kém. Bất quá, thật là chị sai, nếu biết rằng chạy không thoát, nên sớm một chút đáp ứng."
"May mắn chị tỉnh ngộ." Sầm Mặc Tiêu làm bộ làm tịch cảm thán, trêu đến Lục Tử Cẩn ngăn không được cười.
"Đúng rồi, em còn chưa hỏi, chị sống ở đâu?"
Lục Tử Cẩn cũng ý thức được chính mình chưa đề cập đến, "Em có biết Vân Huyện không?"
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt: "Biết, nơi đó cảnh sắc thực hảo, dù không nhiều người biết, nhưng đến đó một lần liền rất khó quên." Nàng nói biểu tình có chút phiêu hốt.
Lục Tử Cẩn nhận thấy được nàng biến hóa, nhẹ giọng nói: "Em trước kia đi qua?"
Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, "Đại khái là lúc em sáu tuổi, mẹ em muốn đi sưu tầm phong tục nhân gian, trong nhà người hầu xin nghỉ về quê, không ai chiếu cố em, mẹ liền mang theo em đến Vân Huyện. Em đã sống ở đó một đoạn thời gian, tuy rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, nhưng em nhớ đó là lần mẹ ở với em lâu nhất, thực vui vẻ."
Nàng nhíu lại mi hồi ức, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt đau xót của Lục Tử Cẩn, nhịn không được cười nói: "Nhìn em như vậy làm gì? Em thật sự rất vui vẻ, trí nhớ của em mơ hồ, nhưng tâm tình lại rất rõ ràng."
Lục Tử Cẩn cũng không muốn vì cảm xúc của mình làm Sầm Mặc Tiêu cảm thấy bi thương, vừa rồi là nàng không kìm được khổ sở khi nhìn đến ánh mắt Sầm Mặc Tiêu.
Sau khi nghe Sầm Mặc Tiêu nói, nàng áp xuống cảm xúc trong lòng, tiếp tục nói: "Vân Huyện là thật xinh đẹp, tuy chưa phát triển tốt nhưng hằng năm vẫn có khách du lịch. Chị sống cách Vân Huyện hơn 30 km, đó là thị trấn hẻo lánh nhất thuộc Vân Huyện, bởi vì núi rừng dày đặc, điều kiện đường sá kém, nó có nhiều ngôi làng nhỏ nằm phân tán. Mẹ con chị sống ở thôn Mười Tám Cử, càng hẻo lánh hơn."
"Mười Tám Cử? Tên này có ý nghĩa gì?" Sầm Mặc Tiêu không hiểu, nào có địa phương kêu Mười Tám Cử.
Lục Tử Cẩn buồn cười nói: "Nghe nói nơi đó tổng cộng có mười tám người đậu cử nhân."
Sầm Mặc Tiêu nghe xong sửng sốt một lát, sau đó hai người đều nở nụ cười. Một thôn làng xa xôi hẻo lánh như vậy, có mười tám người đậu cử nhân, luôn cảm giác có chút bất khả tư nghị.
Mặc dù Lục Tử Cẩn hơi không thích ứng khi phải thoát khỏi công việc bận rộn, nhưng nàng càng có nhiều tinh lực để tập trung cho công ty riêng của mình, hơn nữa có Sầm Mặc Tiêu bồi, đây hẳn là ngày tháng vui vẻ nhất từ trước tới nay của nàng.
"Chúng ta đây sẽ đi ngang Vân Huyện sao?"
Sầm Mặc Tiêu hỏi một câu, nàng tâm tình thực phức tạp, bởi vì đoạn ký ức kia quá mức đau khổ, cho nên nhiều năm như vậy nàng thẳng cự tuyệt hết thảy hồi ức có liên quan đến mẹ, ở trong lòng nàng, địa phương kia gợi lên ký ức càng nhiều, vì vậy nàng có điểm sợ, chính là lại muốn đi xem.
Lục Tử Cẩn hiểu tâm tư nàng, nắm lấy tay nàng ôn nhu nói: "Có thể từ huyện thành đi, cũng có thể không đi, tài xế là của em, em định đoạt. Nếu em muốn đi, chờ bái tế mẹ chị xong, chị liền bồi em đến đó nhìn một chút, Vân Huyện tuy nhỏ nhưng cảnh sắc thực đẹp. Nếu em không muốn đi, Mười Tám Cử của chúng ta đẹp hơn Vân Huyện, em có thể thưởng lãm cảnh đẹp ngay tại đó, chị sẽ làm người hướng đạo cho em, vì em toàn phương phục vụ."
Sầm Mặc Tiêu trong lòng nóng lên, nàng cũng không thích mở ra vết sẹo quá khứ cho người khác xem, để người khác lý giải và cảm nhận nỗi đau của nàng. Cho dù là với Lý Khải Thắng trước đây, nàng cũng tránh nói về nỗi nhớ mẹ trong lòng, còn có nỗi đau do đoạn ký ức đó gây ra.
Chính là Lục Tử Cẩn cũng không hề nhắc lại vết thương lòng của nàng, một ánh mắt, một cái tạm dừng, chị ấy đều biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Nhìn trong mắt Sầm Mặc Tiêu ngăn không được dịu dàng thắm thiết, Lục Tử Cẩn duỗi tay điểm điểm nàng chóp mũi, lại nhẹ nhàng điểm lên ngực nàng: "Phong thủy luân chuyển, trái tim em hiện giờ đang kêu, chị đặc biệt đặc biệt tốt."
Sầm Mặc Tiêu dùng sức gật đầu: "Tử Cẩn nhà em làm sao tốt như vậy? May mắn em đôi mắt sáng như tuyết, sớm liền thừa nhận em thích chị."
Lục Tử Cẩn: "..."
Nàng cam bái hạ phong, nói thế nào cũng không lại nàng ấy. Đối phương mỗi một câu đều đang 'Ngấm ngầm hại người'.
Ngày mai chính là Nguyên Đán, nếu dựa theo thông lệ trước đây, Sầm Mặc Tiêu sẽ cùng Lý gia trải qua ngày đầu năm mới, tuy rằng không phải trừ tịch, nhưng cũng là một ngày mới trong năm, hơn nữa khó được nghỉ ngơi, bọn họ rất coi trọng.
Chỉ là năm nay, khi Lý Khải Thắng gọi điện đến, Sầm Mặc Tiêu biểu hiện dị thường tùy hứng, trực tiếp nói: "Ba, con không muốn cùng hắn đón năm mới, cho nên con không quay về, ba cũng không cần dẫn hắn lại đây. Qua mấy ngày con muốn đi ra ngoài một chuyến, đi giải sầu, hẳn là sẽ không ở nhà."
Vẻ mặt Lý Khải Thắng có chút không tốt, nhưng sau khi nghe Sầm Mặc Tiêu nói muốn đi ra ngoài, nhịn không được hỏi nàng: "Sức khỏe của con không tốt, chuẩn bị đi chỗ nào giải sầu? Có xa hay không, Tử Cẩn bồi con sao?"
"Ba, con không phải tiểu hài tử, dù sức khỏe của con có tệ đến đâu cũng không đến mức thành phế nhân, không thể chạy không thể nhảy liền tính, làm sao cũng không đến nỗi cần người ở bên mọi lúc."
Lý Khải Thắng cau mày: "Là tâm tình không tốt sao? Anh trai lại chọc con?"
Sầm Mặc Tiêu thật sự nhẫn nại không được, một người như thế nào có thể giả vờ đến nông nỗi này, ba chẳng lẽ không rõ ràng mâu thuẫn giữa nàng cùng Lý Nguyên sao? Thân thể nàng ngày một xấu đi, ông ấy có lý do gì để khoanh tay đứng nhìn, nếu thật không muốn đứa con gái này, ông ấy có rất nhiều cơ hội giết chết nàng, vì cái gì một hai phải mang theo đứa con trai riêng từng chút tra tấn nàng.
"Hắn không phải anh trai con, hắn chỉ là con trai của ba thôi, ba không cần dùng đến hai chữ kia, con nghe xong thật sự ghê tởm."
Mâu thuẫn giữa Sầm Mặc Tiêu cùng Lý Nguyên chỉ bắt đầu từ hai năm trở lại đây, cho dù trước kia ở nhà, Sầm Mặc Tiêu làm quá mức nhất cũng chỉ là coi thường Lý Nguyên, ngẫu nhiên nói mấy câu nghẹn một chút, nhưng chưa từng đối hắn nói những lời khắc nghiệt như hôm nay.
Hơn nữa câu nói 'hắn chỉ là con trai của ba thôi' làm Lý Khải Thắng ngực nhảy dựng, cảm xúc thật sự không thể ổn định, trong lòng có chút tức giận: "Mặc Tiêu, hắn là ba cùng mẹ con nhận nuôi, cho dù các con không có quan hệ huyết thống, hắn cũng là cùng con lớn lên, con không thích hắn ba có thể tiếp thu, nhưng lời vừa rồi của con thật quá đáng!"
Không đề cập tới Sầm Cảnh còn hảo, nhắc tới, Sầm Mặc Tiêu trong lòng hận ý cùng tức giận cuồn cuộn mà lên.
"Đừng nhắc đến mẹ con, hắn không xứng! Mẹ chỉ có một nữ nhi là con, hắn cùng mẹ con không có nửa phần quan hệ. Ba thích hắn, đem hắn làm con trai liền được, đừng mang mẹ con lên." Đây đã là trực tiếp cùng Lý Khải Thắng tranh cãi.
Lý Khải Thắng thở nhanh hơn một chút: "Mặc Tiêu, con quá tùy hứng, con nói chuyện với ba như vậy sao? Con có thể không nhận hắn là anh trai, nhưng ít nhất không cần mang theo mãnh liệt địch ý, ba thật sự không thể lý giải, con trước kia cùng A Nguyên rõ ràng hảo hảo, tại sao đột nhiên không thể dung thứ cho hắn."
Sầm Mặc Tiêu khó chịu đến lợi hại, nàng hít sâu, miễn cưỡng nói: "Ba đừng nói nữa, con không thoải mái."
Nàng ngực buồn đến lợi hại, tay trái chống ngực biểu tình có chút thống khổ.
"Mặc Tiêu, con thế nào? Ba không nói, con đừng nóng giận, Tử Cẩn ở nhà sao, Lưu tẩu đâu? Ba lập tức làm bác sĩ Trần đi qua!"
"Không cần, con ở bên cạnh A Tiêu, ngài không cần nhọc lòng, con sẽ chiếu cố tốt nàng."
Lý Khải Thắng có chút nóng nảy, đang hoảng hốt chuẩn bị gọi điện thoại cấp bác sĩ Trần, thì bên kia thanh âm lãnh đạm của Lục Tử Cẩn truyền tới, không chờ Lý Khải Thắng nói thêm cái gì, Lục Tử Cẩn liền cắt đứt điện thoại.
"A Tiêu, không có việc gì, không cần nghĩ, chị ở đây, nhìn chị đi và đừng nghĩ chuyện khác." Lục Tử Cẩn một lòng ninh khổ sở, chính là ở trước mặt Sầm Mặc Tiêu nàng còn muốn duy trì bình tĩnh, một bàn tay cấp Sầm Mặc Tiêu thuận khí, một bàn tay vuốt mặt nàng ấy, làm nàng ấy nhìn chính mình.
Sầm Mặc Tiêu chỉ là khó chịu, nàng nhìn Lục Tử Cẩn đôi mắt ửng đỏ, hô hấp dần dần bình phục, lông mi bởi vì không nhịn xuống một chút lệ quang hơi hơi thấm ướt, thoạt nhìn làm người đau lòng đến tột đỉnh.
Lục Tử Cẩn thật sự chịu không nổi, đem Sầm Mặc Tiêu ôm vào trong ngực, cắn răng nói: "A Tiêu, chúng ta không thể chịu đựng nữa, cảm giác này quá khó tiếp thu rồi. Cho dù không có chứng cứ, bọn họ cũng không thể như vậy chẳng biết xấu hổ mà rắc muối lên miệng vết thương của em, dựa vào cái gì còn có thể làm bộ làm tịch. Liền tính không thể làm cho bọn họ đền tội, chị cũng sẽ tẫn hết khả năng làm bọn họ cách em thật xa."
Nàng nhẫn nại hai năm, hơn nữa vẫn luôn nhẫn nại thực hảo, chính là nhìn Sầm Mặc Tiêu, nàng hai ngày đều nhịn không nổi, nàng thật muốn đem gương mặt dối trá của Lý Khải Thắng xé xuống tới, nhìn xem rốt cuộc là bộ dạng ghê tởm đến thế nào, có thể vô tình vô nghĩa đến loại tình trạng này.
Sầm Mặc Tiêu trong khoảng thời gian này đã tận lực tránh cùng Lý Khải Thắng nói quá nhiều, chính là sợ bản thân nhịn không được, nhưng nhắc tới Sầm Cảnh nàng thật sự chịu không nổi. Một khi nghĩ đến mẹ nàng chẳng hay biết gì đem Lý Nguyên mang về nhà, đem hắn trở thành con trai của ân nhân mà đối đãi, săn sóc che chở, nàng liền càng thêm bi phẫn.
Nghe bên tai Lục Tử Cẩn nói, nàng miễn cưỡng đem chính mình bi phẫn áp xuống, nhìn Lục Tử Cẩn giọng mũi hơi thiển: "Chị đều nhịn nhiều năm như vậy, em một chút này liền chịu không nổi."
Lục Tử Cẩn lắc đầu: "Không giống nhau."
"Nơi nào không giống nhau đâu?"
Lục Tử Cẩn ẩn nhẫn Sầm Mặc Tiêu làm sao không rõ, chị ấy phía trước mỗi ngày đều phải uống rượu mới có thể ngủ, đại khái là bởi vì những chuyện kia.
Lục Tử Cẩn nghiêm túc nói: "Bởi gì chị đã chịu đựng nó, chị không muốn em lại trải qua, hơn nữa chị cảm thấy chúng ta có thể ứng phó."
Sầm Mặc Tiêu cười cười: "Chỉ là nhất thời bị ông ấy kích thích, em không còn cảm thấy nhiều khi ở bên chị. Em rất muốn điều tra rõ năm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng thật sự là quá xa xăm, trừ bỏ chiếc xe kia cùng ngay lúc đó điều tra ký lục, cái gì đều không có. Đến nỗi chuyện Lý Nguyên hạ dược em, ba em rốt cuộc là tham dự hay là bao che, em cũng không xác định, cũng không tìm được chứng cứ. Trước mắt thiết thực chứng minh chỉ có chuyện Lý Nguyên là con riêng của ba, mọi thứ khác cơ bản là bế tắc."
Lục Tử Cẩn hiểu suy nghĩ của Sầm Mặc Tiêu, nàng trầm ngâm một lát sau đó hỏi: "Em chuẩn bị khi nào đem những việc này nói cho ông ngoại?"
Sầm Mặc Tiêu trầm mặc, đây là gút mắt lớn nhất của nàng, nàng không dám tưởng tượng chuyện này đối ông ngoại sẽ sinh ra đả kích lớn đến mức nào. Nhưng nàng có thể xác định, nếu ông ngoại biết được, ZHO cùng Thái Hòa sẽ hoàn toàn quyết tuyệt, ông ngoại sẽ không tiếc hết thảy đại giới chiến đấu cùng ba nàng và Lý Nguyên.
"Em không biết, em sợ ông ngoại chịu không nổi kích thích, loại sự tình này không mấy người có thể tiếp thu. Hơn nữa đến lúc đó cục diện sẽ trực tiếp đi vào giai đoạn căng thẳng, một phát không thể vãn hồi. Em muốn bọn họ trả giá, và đó phải là cái giá của pháp luật."
Lục Tử Cẩn có thể lý giải, nàng nghĩ lại bây giờ nàng vẫn luôn không hiểu rõ ràng Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc có bao nhiêu lợi thế, liền hỏi: "Thái Hòa tuy rằng do Lý Nguyên quản lý, nhưng nó nguyên bản là ba mẹ em cùng nhau thành lập, Thái Hòa cổ phần em chiếm bao nhiêu?"
Sầm Mặc Tiêu cười khổ một tiếng lắc lắc đầu.
"Không có?" Lục Tử Cẩn có chút kinh ngạc nói.
"Thái Hòa cổ phần mẹ em giữ 45%, sau khi mẹ qua đời, 18% liền được chia cho em, nhưng sau này bởi vì Thái Hòa bên trong nội đấu, vì bảo đảm tuyệt đối cổ phần khống chế, cổ phần trong tay em đều chuyển cho ba. Tuy rằng mỗi năm chia lợi tức ba đều cho em, nhưng trên pháp luật, Thái Hòa cùng em cũng không có quan hệ."
Chuyện này quá trùng hợp, nói cách khác nếu ngả bài, đó chính là hoàn toàn cùng Thái Hòa đối kháng. Tuy rằng ZHO thiết kế quy mô phát triển hơn hẳn Thái Hòa, nhưng hai rồng đối thượng, khẳng định là lưỡng bại câu thương, đây đại khái là điều Sầm Mặc Tiêu lo lắng.
"Cho nên nếu cứng đối cứng không thể thực hiện được, cũng chỉ có thể trực tiếp đối phó hắn." Chỉ cần chứng cứ vô cùng xác thực, làm Lý Nguyên chịu đến pháp luật trừng phạt, chính là tốt nhất.
Sầm Mặc Tiêu gật gật đầu, nhìn Lục Tử Cẩn ngưng trọng biểu tình, nhỏ giọng nói: "Chị có cho rằng em quá ngốc hay không?"
-------------------------------
Bình luận truyện