Chương 4: Tâm sự cùng hồn ma
Đáng lí Thẩm Trúc Bạch phải ngủ rất ngon, ngủ một giấc thật sau và êm đềm.... Nhưng không, cái kẻ " chung giường" hình như không muốn hợp tác với cậu.
Hồn ma đẹp trai vẫn ngồi trên giường, dùng giọng nói rùng rợn của mình phát ra âm thanh.
" Tôi không cưới cậu!"
Người ta nói ma quỷ là một thứ gì đó không thể đùa được. Và giờ Thẩm Trúc Bạch đã hoàn toàn lĩnh giáo được sự lợi hại ở câu nói trên.
Người ta là ma là quỷ thì thường xuyên ám quẻ, hại chết nhiều người... Đằng này, cái con ma đáng lí là chồng cậu cứ liên tục kêu ca bài cưới hỏi không rõ mục đích
Thẩm Trúc Bạch ngủ không ngon, cậu hết chui rúc đầu vào trong gối để tránh tiếng ồn thì lại cuộn người trong chăn... Chỉ có điều, âm thanh ma quỷ này quả thật rất ồn ào. Không cách nào ngủ được.
" Đủ rồi! Anh có thôi đi không hả ?"
Thẩm Trúc Bạch chịu hết nổi đành ném gối xuống giường biểu hiện sự tức giận. Sau đó dùng sức gào thét với cái tên không biết tôn trọng người khác này.
Thẩm Trúc Bạch chỉ trỏ khắp nơi, không ngừng than trách kẻ là chồng mình.
" Này, anh đừng có giở thói vũ phu ra mà ăn hiếp vợ mình nhé! Anh có biết kẻ như anh không đáng làm chồng không ? Ai đời lại đi phá giấc ngủ của vợ mình bao giờ ? Anh khùng hả ?"
Trạch Khiết Long mặt mũi vẫn lạnh lùng không nói, để mặc một Thẩm Trúc Bạch mắng chửi không ngừng.
" Anh không cưới tôi nhưng nhà anh đã cưới tôi cho anh rồi, sao ban đầu không hiện hồn về mà phản kháng. Cưới hỏi xong rồi mới phản kháng là thế nào hả ? Anh còn là một hồn ma có đạo đức không vậy? "
Trạch Khiết Long : " ...."
Thẩm Trúc Bạch điên cuồng mắng chửi, tựa như bao nổi bực tức trong lòng đều được lôi ra cả. Cậu nhìn anh, tiếp tục than khổ.
" Tôi mấy ngày nay đã sống đủ khổ cực rồi, bạn gái thì chia tay đi theo người khác. Còn bị cha mẹ bán đứng sau lưng, anh làm ơn sống biết điều giúp tôi cho tôi yên thân có được không hả ? Có nổi khổ nào hơn nổi khổ này đâu? Cho tôi ngủ đi"
Trạch Khiết Long nghe được một lúc rồi cũng bắt đầu hành động, bàn tay của hắn đưa lên xoa lấy đầu của Thẩm Trúc Bạch. Mặc dù là hồn ma, nhưng không hiểu sao cậu vẫn có thể cảm nhận rõ mái tóc mình đang bị vò lộn xộn.
" Ngoan, đừng buồn...tôi còn thảm hơn cậu"
Thẩm Trúc Bạch ngừng mắng chửi, đôi mắt vì tò mò mà mở tròn như mắt cá. Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi.
" Nói cũng đúng, anh chết lâu như thế mà không siêu thoát được chắc chắn là trước lúc đó anh đã rất thê thảm. Có thể nói cho tôi nghe một chút được không ?"
Trạch Khiết Long cười khổ, anh trở về màu da giống da người. Không còn cảm giác như một hồn ma trong mấy bộ phim kinh dị cậu đã từng coi, Khiết Long kể.
"Tôi chưa có chết, thân xác tôi đã bị người khác dùng bùa ếm đi... Tôi không thể tìm lại được chính mình."
" Tức là...anh bị người khác hại?"
Trạch Khiết Long không gật đầu, vẻ mặt hiện rõ sự muộn phiền trong đó. Anh kể tiếp.
" Hồn tôi bị lìa khỏi xác bất ngờ cho nên không biết lưu lạc đi về đâu. Sau đó linh hồn của ông cố dắt tôi xuống địa phủ, đến cầu Nại Hà thì ông cố phải về nhà ở dưới địa phủ có việc...."
Thẩm Trúc Bạch lần đầu được nghe đến chuyện Âm Tào địa phủ, bao nhiêu đau khổ đều vứt hết sau đầu, chỉ tập trung nghe tiếp.
" Đến cầu Nại Hà thì nghe tin Mạnh Bà đã cùng mấy hồn ma khác chơi mạc chược. Tôi không biết đi đâu nên đi mãi... Cuối cùng tôi lọt vào văn phòng của Diêm Vương làm việc... Diêm Vương nhìn tôi một lát rồi hỏi Tiểu Quỷ xinh đẹp đang được ngài bế trong lòng, hai kẻ đó sau khi thảo luận xong thì mới nói cho tôi biết là tôi chưa đến số phải chết. Chẳng qua thân xác đã bị người ta ếm bùa giấu đi, hồn phách không thể trở về được. Họ cho tôi lên trần gian nhà người nhà giúp đỡ. Vừa hay lúc đó cha mẹ tôi đã mời thầy pháp về gọi hồn tôi... Sau đó thì chính là cưới cậu về để tìm ra nguyên nhân sự việc... Bởi vì họ nó cậu hợp tôi"
Thẩm Trúc Bạch nghe đến đấy liền à một tiếng. Cậu chẳng có thêm một chút động thái nào, chỉ chậc chậc vài tiếng rồi nói tiếp.
" Tôi hiểu rồi! Dù sao tôi cũng không có ai yêu. Vừa hay nhà anh lại giàu còn chịu hốt tôi... Tôi sẽ giúp anh"
Trạch Khiết Long lấy làm ngạc nhiên hỏi.
" Làm sao vậy? Cậu quyết định cưới tôi thật sao?"
" Tôi quyết định sẽ cưới anh"
Trạch Khiết Long phì cười,anh hỏi cậu.
" Tôi là ma, cậu cũng dám cưới sao?"
Thẩn Trúc Bạch rất tự tin trả lời.
"Đúng, tôi sẽ cưới anh. Chúng ta lỡ chịch nhau cũng không có con được. Vã lại, nhà anh giàu thế...tôi cũng sẽ được hưởng theo. Đến lúc đó tôi sẽ cầm tiền đi đường quyền vã sấp mặt người yêu cũ"
Đến lúc này, con ma hung dữ mới lúc đầu gặp đã hoàn toàn biến mất. Trạch Khiết Long vỗ tay, rất tự nhiên nói với Trúc Bạch.
" Cậu cũng rất thông minh đây"
" Hừ! Còn phải khen thừa sao?"
Cuộc đời chính là như vậy, dù chúng ta có là ai. Chỉ cần có duyên ắt sẽ dính líu đến nhau.
Bình luận truyện