Đến Bao Giờ Có Nắng?
Chương 20: Thanh kẹo sôcôla đầu tiên
Việc học diễn ra khá suôn sẻ, thành tích của lớp tụi nhỏ luôn nằm
trong top 5 toàn khối vì cô Linh không tạo sức ép buộc lớp phải học hành chăm chỉ thế này thế kia, cô chỉ cố gắng khích lệ tạo bầu không khí
thoải mái nhất để tụi nhỏ phát huy hết năng lực, khả năng của mình, cũng vì thế mà tụi nhỏ rất mến cô. Nhà trường đã sắp xếp xong lịch học của
lớp chuyên các môn và bắt đầu học trong tuần này. Hôm nay Hân Di và Đăng Nguyên có lịch học cùng giờ nên hai đứa sau khi ăn cơm trưa xong đã sửa soạn chuẩn bị sách vở đến trường.
Hân Di đứng trước gương chải lại mái tóc dài thướt tha óng ả của mình, cô bé cũng thầm thừa nhận rằng dạo này bản thân trở nên “bánh bèo” hơn xưa, cô bé vừa chải tóc vừa hát líu lo Hồng Nhung đang nằm đọc truyện cười ngặt nghèo cũng đột nhiên dừng lại thầm quan sát cô bạn. Lần đầu tiên Hồng Nhung nghiêm túc đánh giá những gì mình cảm nhận về Hân Di, cô bé có nụ cười rất duyên, mái tóc đen huyền, gương mặt hồng hào không đến nổi quá trắng nhưng lại rạng rỡ, Hân Di mang đến cho người đối diện cảm giác an yên mỗi khi ở cạnh. Hồng Nhung nhớ lại lần đầu tiên gặp Hân Di cô nhóc đã bị sự chân thành ở cô bé làm cho lay động, ngay giây phút ấy cô nhóc đã hứa với lòng mình rằng cả đời này sẽ xem Hân Di là người bạn thân duy nhất của mình, dù sau này thời gian vô tình có khiến một trong hai người trở nên thay đổi thì tình cảm này vẫn sẽ mãi như vậy không bị thay đổi. Mãi đến sau này khi nghĩ lại Hồng Nhung luôn mỉm cười hạnh phúc vì cô và Hân Di vẫn cứ như thế ở bên cạnh nhau cùng nhau chia sớt buồn vui cuộc sống.
- Di dạo này điệu lắm nha!
- Nhung cũng điệu đi, có ai nói gì đâu. - Cô bé đáp lời.
Hồng Nhung chậc lưỡi.
- Đẹp sẵn rồi có điệu hay không cũng vậy thôi, lo cho Di đi!
- Xí... không cãi với Nhung nữa, mình đi học đây.
Hân Di mặc thêm cái áo khoác xách balo lên vai mở cửa bước ra, Hồng Nhung gọi với theo.
- Nhớ mua snack gửi mình.
Cô nhóc cười trở lại với quyển truyện.
Đến trường hai người tạm biệt nhau ở hành lang tầng 1.
- Di lên lớp nhé, chúc Nguyên học vui vẻ.
Cô bé cười một cái, nụ cười trong veo vẫy tay với Đăng Nguyên rồi chạy vụt đi, cậu nhóc nhìn theo cho đến khi bóng cô bé khuất sau cầu thang, lúc đấy một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu rằng cậu muốn dùng tất cả những năm tháng sau này chỉ để ngắm nụ cười ấy. Đăng Nguyên không biết rằng sau này thời gian mình ngắm nụ cười của Hân Di còn ít hơn cả ngắm bóng lưng quay đi của cô.
Lớp chuyên Anh của cô Linh khá đông, Hân Di khó khăn lắm mới tìm được cho mình một chỗ ngồi, cô bé không lấy làm ngạc nhiên vì cô Linh đáng yêu như thế có nhiều học sinh đăng kí theo học cũng hợp tình hợp lí thôi.
- Chào các em, cuối cùng chúng ta đã về một đội rồi, từ hôm nay hãy cùng nhau học tập, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau sẻ chia nhé. Cô không hứa sẽ khiến tất cả các em trở thành một học sinh xuất sắc môn Anh văn nhưng cô sẽ cố hết sức để các em có thể giao tiếp được trôi chảy.
Tất cả đồng loạt vỗ tay cho câu nói mở đầu của cô, Hân Di là đứa hưởng ứng nhiệt tình nhất đột nhiên cô bé giơ tay lên.
- Em có gì thắc mắc sao?
- Cô có thể giới thiệu đôi điều về bản thân mình được không ạ?
Hân Di đánh liều hỏi, cô Linh liền gật đầu vui vẻ nói về bản thân.
- Cô tên Tuyết Linh, 26 tuổi, là du học sinh Mỹ chuyên ngành ngôn ngữ anh vừa mới về nước được một năm, trước đây cô cũng từng học ở ngôi trường này nên quyết định công tác ở đây. Còn muốn biết gì về cô nữa không?
Bọn nhỏ ở dưới bắt đầu nhoi nhoi đứa này đầy đứa kia “ Mày hỏi đi!”, “ Ê mày giơ tay đi”, cuối cùng trong cái đám lộn xộn ấy có một cậu bạn đứng lên hỏi.
- Cô có bạn trai chưa ạ?
Cả lớp bật cười sảng khoái, ánh mắt tò mò hướng về bục giảng, Hân Di lại trông thấy phút giây buồn bất chợt của cô nữa rồi.
- Có rồi!
- Woaaaaa.... - cả lớp ồ lên, đâu đó vang lên một câu hỏi khác.
- Đẹp trai không cô? tốt không cô?
Cô Linh cười nhẹ, ánh mắt trở nên mơ màng, xa xăm.
- Một người rất rất tốt, cũng rất đẹp trai.
Bọn nhỏ không tránh khỏi tò mò về “ người ấy” của cô nhưng không ai dám hỏi gì thêm nữa, dường như bọn nhỏ cũng rất biết chừng mực. Tất cả vào bài, trước khi học cô có cho cả lớp chơi một trò chơi giải ô chữ, ai đoán được ô chữ chủ đề sẽ được tặng một thanh sôcôla cô mang về từ Mỹ. Bọn nhỏ háo hức lắm, nghe sôcôla có đứa nào không thích cơ chứ. thế là đứa nào cũng tranh nhau phát biểu, trả lời nhằm khi trả lời bừa bọn nhóc cũng giơ tay, chủ yếu không muốn để thanh kẹo rơi vào tay đứa khác, Thấy được sự hăng hái nhiệt tình đó cô Linh càng hạ quyết tâm mỗi tiết học đều mang kẹo ra dụ dỗ bọn nhóc này mới được, nghĩ xong cô lại tủm tỉm cười. Hân Di muốn có quà từ cô nên hạ quyết tâm tập trung cao độ, cô bé nhìn vào dòng chữ màu vàng đang còn bị khuyết kia F--I-Y. Đột nhiên Hân Di kích động nghĩ đến một từ, cô bé giơ cả hai cánh tay, cô Linh thấy được sự nhiệt tình từ cô bé bèn gọi.
- Hân Di đúng không? đáp án của em là gì?
- Dạ FAMILY!
Cô Linh gật gù chợt hỏi cô bé.
- Tại sao em lại nghĩ đến từ này mà không phải từ nào khác?
Hân Di trầm ngâm một lúc như nghĩ ngợi gì đó rồi cô bé nói bằng một chất giọng nhẹ tựa nắng chiều.
- Vì đó là giấc mơ em không bao giờ có được.
Và đó cũng là lần đầu tiên cô Linh ấn tượng về Hân Di. Ngay tại thời điểm đó cô Linh không hiểu lắm về câu nói của Hân Di đến sau này khi nghe được câu chuyện về cô bé cô mới hiểu ra đằng sau câu nói ấy là cả một nỗi buồn cất giấu.
” Ai cũng có nỗi đau mà thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể xóa nhòa....”
Thế là thanh kẹo sôcôla thuộc về Hân Di, lúc gặp Đăng Nguyên cô bé đã cười híp mắt khoe món quà suốt, cô bé còn thề thốt rằng sẽ cắn một miếng cho biết mùi vị rồi đem bỏ vào hộp cất giữ thật cẩn thận, lúc đấy Đăng Nguyên đã cốc vào đầu cô bé một cái “ Để nó chảy ra, con kiến nó ăn cũng vậy thôi thì thà ăn hết còn hơn.“. Hân Di không tin còn chu miệng cãi lại, ra đến bãi đỗ xe cô bé bóc vỏ ra cắn một miếng, mùi vị thật lạ vừa ngọt vừa đắng lại có mùi rất thơm không thể lí giải chỉ biết từ lúc đó cô bé đã mê mệt cái hương vị ấy không tài nào dứt ra được. Nhìn thấy vẻ mặt đầy cảm xúc của cô bé Đăng Nguyên tò mò.
- Ngon lắm à?
Cô bé gật đầu đưa thanh kẹo ra trước mặt Đăng Nguyên.
- Nguyên cắn một miếng đi.
- Không phải nói đem về bỏ hộp cất giữ sao? - Đăng Nguyên châm chọc.
- Thì cho Nguyên cắn một miếng rồi đem về cất giữ đây này, cảm thấy vinh hạnh đi nhé!
Đăng Nguyên giả vờ ồ lên một cái, Hân Di đẩy đẩy thanh kẹo về phía cậu nhóc, Đăng Nguyên miễn cưỡng cuối xuống cắn một miếng, đó giờ cậu nhóc không thích ăn đồ ngọt. Không biết tại sao sau này lúc đã rời xa cô rồi Đăng Nguyên lại rất thích ăn đồ ngọt, nó như trở thành thói quen, trong túi áo của Đăng Nguyên lúc nào cũng có một vài thanh kẹo socola nhỏ.Nhiều khi Đăng Nguyên cũng tự hỏi mình thích chúng từ khi nào, thích ăn đồ ngọt từ khi nào và tại sao.... rồi anh cũng tìm ra cho mình một câu trả lời... vì chỉ có chúng mới khiến lòng anh ngọt lại một chút nếu không nó sẽ cứ đắng chát hệt như tình yêu của anh và cô vậy đắng chát đến đau lòng.
- Ngon không? - ánh mắt cô bé đầy mong chờ một câu bình phẩm từ cậu nhóc.
- Ừ!
Bỏ lại một câu ừ hờ hững rồi cậu nhóc cho tay vào túi quần thong thả bước vào lấy xe, Hân Di hậm hực phía sau.
- Này sao lại ừ... ừ là ý gì hả?
Đăng Nguyên im lặng.
Hân Di cứ lèm bèm đến tận nửa đoạn đường.
- Cuối cùng là ngon hay không ngon?
- Này!
Đăng Nguyên định nói câu gì đó thì một cơn mưa rào đột nhiên kéo đến, cậu nhóc vội vàng tấp vào mái hiên bên đường, hai đứa nhìn dòng người vội vã tìm chỗ trú mưa, không gian tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió thổi, những lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng mưa, bất chợt Đăng Nguyên hỏi.
- Di thích sôcôla lắm hả?
Đang thả hồn theo cơn mưa Hân Di liền quay mặt lại nhìn cậu nhóc, vẻ mặt đầy thích thú.
- Tất nhiên rồi, thích từ lần nếm đầu tiên đấy!
- Ừ, biết rồi! vậy hằng năm Nguyên đều sẽ tặng Di.
Nghe vậy Hân Di thích lắm, cứ vào ngày 14/3 hằng năm Đăng Nguyên đều sẽ tặng Hân Di kẹo sôcôla, cô bé không hiểu vì sao lại phải tặng vào ngày ấy, Đăng Nguyên ban đầu cũng không biết tặng ngày nào, một hôm trong nhà vệ sinh cậu nghe được đoạn trò chuyện của đàn anh lớp 9 đoạn hội thoại ấy rất dài, nhưng cuối cùng Đăng Nguyên chỉ chốt lại một câu cô đọng và hàm súc rằng ngày 14/3 là ngày rất thích hợp để con trai tặng sôcôla cho con gái. Lớn lên một chút khi học lớp 11 rồi Đăng Nguyên mới hiểu thì ra đó là ngày valentine trắng, là ngày con trai tặng sô cô la cho người yêu chứ không đơn thuần là bạn nam tặng bạn nữ, đã tặng từ năm này qua năm khác nhưng kể từ năm 17 tuổi đó Đăng Nguyên mới hiểu rõ những cảm xúc trong lòng mình, tình cảm của mình dành cho Hân Di đã không còn đơn thuần như ngày xưa.
Cả hai trở về khi trời đã tối, cả người Hân Di lạnh đến tê tái, cô bé nhìn chiếc áo khoác của Đăng Nguyên mà cảm kích, nếu không có nó chắc còn lạnh hơn như thế, tự nhiên lại thấy có Đăng Nguyên bên cạnh thật thích, ít ra trong những lúc như thế đỡ phải chịu lạnh lẽo một mình mà còn có cảm giác có người che chở, bảo vệ.
Hân Di đứng trước gương chải lại mái tóc dài thướt tha óng ả của mình, cô bé cũng thầm thừa nhận rằng dạo này bản thân trở nên “bánh bèo” hơn xưa, cô bé vừa chải tóc vừa hát líu lo Hồng Nhung đang nằm đọc truyện cười ngặt nghèo cũng đột nhiên dừng lại thầm quan sát cô bạn. Lần đầu tiên Hồng Nhung nghiêm túc đánh giá những gì mình cảm nhận về Hân Di, cô bé có nụ cười rất duyên, mái tóc đen huyền, gương mặt hồng hào không đến nổi quá trắng nhưng lại rạng rỡ, Hân Di mang đến cho người đối diện cảm giác an yên mỗi khi ở cạnh. Hồng Nhung nhớ lại lần đầu tiên gặp Hân Di cô nhóc đã bị sự chân thành ở cô bé làm cho lay động, ngay giây phút ấy cô nhóc đã hứa với lòng mình rằng cả đời này sẽ xem Hân Di là người bạn thân duy nhất của mình, dù sau này thời gian vô tình có khiến một trong hai người trở nên thay đổi thì tình cảm này vẫn sẽ mãi như vậy không bị thay đổi. Mãi đến sau này khi nghĩ lại Hồng Nhung luôn mỉm cười hạnh phúc vì cô và Hân Di vẫn cứ như thế ở bên cạnh nhau cùng nhau chia sớt buồn vui cuộc sống.
- Di dạo này điệu lắm nha!
- Nhung cũng điệu đi, có ai nói gì đâu. - Cô bé đáp lời.
Hồng Nhung chậc lưỡi.
- Đẹp sẵn rồi có điệu hay không cũng vậy thôi, lo cho Di đi!
- Xí... không cãi với Nhung nữa, mình đi học đây.
Hân Di mặc thêm cái áo khoác xách balo lên vai mở cửa bước ra, Hồng Nhung gọi với theo.
- Nhớ mua snack gửi mình.
Cô nhóc cười trở lại với quyển truyện.
Đến trường hai người tạm biệt nhau ở hành lang tầng 1.
- Di lên lớp nhé, chúc Nguyên học vui vẻ.
Cô bé cười một cái, nụ cười trong veo vẫy tay với Đăng Nguyên rồi chạy vụt đi, cậu nhóc nhìn theo cho đến khi bóng cô bé khuất sau cầu thang, lúc đấy một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu rằng cậu muốn dùng tất cả những năm tháng sau này chỉ để ngắm nụ cười ấy. Đăng Nguyên không biết rằng sau này thời gian mình ngắm nụ cười của Hân Di còn ít hơn cả ngắm bóng lưng quay đi của cô.
Lớp chuyên Anh của cô Linh khá đông, Hân Di khó khăn lắm mới tìm được cho mình một chỗ ngồi, cô bé không lấy làm ngạc nhiên vì cô Linh đáng yêu như thế có nhiều học sinh đăng kí theo học cũng hợp tình hợp lí thôi.
- Chào các em, cuối cùng chúng ta đã về một đội rồi, từ hôm nay hãy cùng nhau học tập, cùng nhau vui vẻ, cùng nhau sẻ chia nhé. Cô không hứa sẽ khiến tất cả các em trở thành một học sinh xuất sắc môn Anh văn nhưng cô sẽ cố hết sức để các em có thể giao tiếp được trôi chảy.
Tất cả đồng loạt vỗ tay cho câu nói mở đầu của cô, Hân Di là đứa hưởng ứng nhiệt tình nhất đột nhiên cô bé giơ tay lên.
- Em có gì thắc mắc sao?
- Cô có thể giới thiệu đôi điều về bản thân mình được không ạ?
Hân Di đánh liều hỏi, cô Linh liền gật đầu vui vẻ nói về bản thân.
- Cô tên Tuyết Linh, 26 tuổi, là du học sinh Mỹ chuyên ngành ngôn ngữ anh vừa mới về nước được một năm, trước đây cô cũng từng học ở ngôi trường này nên quyết định công tác ở đây. Còn muốn biết gì về cô nữa không?
Bọn nhỏ ở dưới bắt đầu nhoi nhoi đứa này đầy đứa kia “ Mày hỏi đi!”, “ Ê mày giơ tay đi”, cuối cùng trong cái đám lộn xộn ấy có một cậu bạn đứng lên hỏi.
- Cô có bạn trai chưa ạ?
Cả lớp bật cười sảng khoái, ánh mắt tò mò hướng về bục giảng, Hân Di lại trông thấy phút giây buồn bất chợt của cô nữa rồi.
- Có rồi!
- Woaaaaa.... - cả lớp ồ lên, đâu đó vang lên một câu hỏi khác.
- Đẹp trai không cô? tốt không cô?
Cô Linh cười nhẹ, ánh mắt trở nên mơ màng, xa xăm.
- Một người rất rất tốt, cũng rất đẹp trai.
Bọn nhỏ không tránh khỏi tò mò về “ người ấy” của cô nhưng không ai dám hỏi gì thêm nữa, dường như bọn nhỏ cũng rất biết chừng mực. Tất cả vào bài, trước khi học cô có cho cả lớp chơi một trò chơi giải ô chữ, ai đoán được ô chữ chủ đề sẽ được tặng một thanh sôcôla cô mang về từ Mỹ. Bọn nhỏ háo hức lắm, nghe sôcôla có đứa nào không thích cơ chứ. thế là đứa nào cũng tranh nhau phát biểu, trả lời nhằm khi trả lời bừa bọn nhóc cũng giơ tay, chủ yếu không muốn để thanh kẹo rơi vào tay đứa khác, Thấy được sự hăng hái nhiệt tình đó cô Linh càng hạ quyết tâm mỗi tiết học đều mang kẹo ra dụ dỗ bọn nhóc này mới được, nghĩ xong cô lại tủm tỉm cười. Hân Di muốn có quà từ cô nên hạ quyết tâm tập trung cao độ, cô bé nhìn vào dòng chữ màu vàng đang còn bị khuyết kia F--I-Y. Đột nhiên Hân Di kích động nghĩ đến một từ, cô bé giơ cả hai cánh tay, cô Linh thấy được sự nhiệt tình từ cô bé bèn gọi.
- Hân Di đúng không? đáp án của em là gì?
- Dạ FAMILY!
Cô Linh gật gù chợt hỏi cô bé.
- Tại sao em lại nghĩ đến từ này mà không phải từ nào khác?
Hân Di trầm ngâm một lúc như nghĩ ngợi gì đó rồi cô bé nói bằng một chất giọng nhẹ tựa nắng chiều.
- Vì đó là giấc mơ em không bao giờ có được.
Và đó cũng là lần đầu tiên cô Linh ấn tượng về Hân Di. Ngay tại thời điểm đó cô Linh không hiểu lắm về câu nói của Hân Di đến sau này khi nghe được câu chuyện về cô bé cô mới hiểu ra đằng sau câu nói ấy là cả một nỗi buồn cất giấu.
” Ai cũng có nỗi đau mà thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể xóa nhòa....”
Thế là thanh kẹo sôcôla thuộc về Hân Di, lúc gặp Đăng Nguyên cô bé đã cười híp mắt khoe món quà suốt, cô bé còn thề thốt rằng sẽ cắn một miếng cho biết mùi vị rồi đem bỏ vào hộp cất giữ thật cẩn thận, lúc đấy Đăng Nguyên đã cốc vào đầu cô bé một cái “ Để nó chảy ra, con kiến nó ăn cũng vậy thôi thì thà ăn hết còn hơn.“. Hân Di không tin còn chu miệng cãi lại, ra đến bãi đỗ xe cô bé bóc vỏ ra cắn một miếng, mùi vị thật lạ vừa ngọt vừa đắng lại có mùi rất thơm không thể lí giải chỉ biết từ lúc đó cô bé đã mê mệt cái hương vị ấy không tài nào dứt ra được. Nhìn thấy vẻ mặt đầy cảm xúc của cô bé Đăng Nguyên tò mò.
- Ngon lắm à?
Cô bé gật đầu đưa thanh kẹo ra trước mặt Đăng Nguyên.
- Nguyên cắn một miếng đi.
- Không phải nói đem về bỏ hộp cất giữ sao? - Đăng Nguyên châm chọc.
- Thì cho Nguyên cắn một miếng rồi đem về cất giữ đây này, cảm thấy vinh hạnh đi nhé!
Đăng Nguyên giả vờ ồ lên một cái, Hân Di đẩy đẩy thanh kẹo về phía cậu nhóc, Đăng Nguyên miễn cưỡng cuối xuống cắn một miếng, đó giờ cậu nhóc không thích ăn đồ ngọt. Không biết tại sao sau này lúc đã rời xa cô rồi Đăng Nguyên lại rất thích ăn đồ ngọt, nó như trở thành thói quen, trong túi áo của Đăng Nguyên lúc nào cũng có một vài thanh kẹo socola nhỏ.Nhiều khi Đăng Nguyên cũng tự hỏi mình thích chúng từ khi nào, thích ăn đồ ngọt từ khi nào và tại sao.... rồi anh cũng tìm ra cho mình một câu trả lời... vì chỉ có chúng mới khiến lòng anh ngọt lại một chút nếu không nó sẽ cứ đắng chát hệt như tình yêu của anh và cô vậy đắng chát đến đau lòng.
- Ngon không? - ánh mắt cô bé đầy mong chờ một câu bình phẩm từ cậu nhóc.
- Ừ!
Bỏ lại một câu ừ hờ hững rồi cậu nhóc cho tay vào túi quần thong thả bước vào lấy xe, Hân Di hậm hực phía sau.
- Này sao lại ừ... ừ là ý gì hả?
Đăng Nguyên im lặng.
Hân Di cứ lèm bèm đến tận nửa đoạn đường.
- Cuối cùng là ngon hay không ngon?
- Này!
Đăng Nguyên định nói câu gì đó thì một cơn mưa rào đột nhiên kéo đến, cậu nhóc vội vàng tấp vào mái hiên bên đường, hai đứa nhìn dòng người vội vã tìm chỗ trú mưa, không gian tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió thổi, những lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng mưa, bất chợt Đăng Nguyên hỏi.
- Di thích sôcôla lắm hả?
Đang thả hồn theo cơn mưa Hân Di liền quay mặt lại nhìn cậu nhóc, vẻ mặt đầy thích thú.
- Tất nhiên rồi, thích từ lần nếm đầu tiên đấy!
- Ừ, biết rồi! vậy hằng năm Nguyên đều sẽ tặng Di.
Nghe vậy Hân Di thích lắm, cứ vào ngày 14/3 hằng năm Đăng Nguyên đều sẽ tặng Hân Di kẹo sôcôla, cô bé không hiểu vì sao lại phải tặng vào ngày ấy, Đăng Nguyên ban đầu cũng không biết tặng ngày nào, một hôm trong nhà vệ sinh cậu nghe được đoạn trò chuyện của đàn anh lớp 9 đoạn hội thoại ấy rất dài, nhưng cuối cùng Đăng Nguyên chỉ chốt lại một câu cô đọng và hàm súc rằng ngày 14/3 là ngày rất thích hợp để con trai tặng sôcôla cho con gái. Lớn lên một chút khi học lớp 11 rồi Đăng Nguyên mới hiểu thì ra đó là ngày valentine trắng, là ngày con trai tặng sô cô la cho người yêu chứ không đơn thuần là bạn nam tặng bạn nữ, đã tặng từ năm này qua năm khác nhưng kể từ năm 17 tuổi đó Đăng Nguyên mới hiểu rõ những cảm xúc trong lòng mình, tình cảm của mình dành cho Hân Di đã không còn đơn thuần như ngày xưa.
Cả hai trở về khi trời đã tối, cả người Hân Di lạnh đến tê tái, cô bé nhìn chiếc áo khoác của Đăng Nguyên mà cảm kích, nếu không có nó chắc còn lạnh hơn như thế, tự nhiên lại thấy có Đăng Nguyên bên cạnh thật thích, ít ra trong những lúc như thế đỡ phải chịu lạnh lẽo một mình mà còn có cảm giác có người che chở, bảo vệ.
Bình luận truyện