Đến Đây Nào Bác Sĩ Của Anh
Chương 32: Sống trong căn hộ cao cấp thật bất tiện (1)
Khi Tô
Nhất Minh tỉnh dậy thì Trình Vũ Phi đã đi mất. Căn nhà đẹp đẽ của anh bỗng trở
nên trống trải lạ lùng, không có một dấu vết gì để lại. Lúc ấy Tô Nhất Minh có
hơi lo sợ, nhưng khi vào bếp, nhanh chóng phát hiện một nồi mì nóng hổi, anh
yên tâm trở lại. Trình Vũ Phi đã dậy sớm nấu mì cho anh, chứng tỏ cô vẫn còn
quan tâm đến anh…Tô Nhất Minh lắc lắc đầu, dẹp bỏ những ý nghĩ kì lạ trong đầu,
mình sao ấy nhỉ? Có được thì phải có mất. Cô ấy làm sao không quan tâm đến một
người giỏi giang như mình được chứ?
Ăn bát mì mặn chát Tô Nhất Minh nhăn mặt nhíu mày, đành bỏ bữa sáng tình yêu, chuyển sang uống sữa. Lâu nay sức khỏe của anh không được tốt, thường xuyên thức khuya, đành giải quyết bữa sáng ở tiệm cà phê gần công ty. Nhưng hôm nay anh có hẹn với khách uống trà vào buổi sáng.
Đó chính là giám đốc mới của công ty Vu Tuy Văn, họ Châu. Giám đốc Châu vừa lên nhậm chức đã chiếu tướng ngay Tô Nhất Minh, không hiểu sao lại kiểm tra hàng hóa của anh, phát hiện không ít hàng không đúng quy cách, bởi thế chuyến hàng lần này bị trả lại.
Vì đã từng làm việc ở công ty nước ngoài một thời gian dài, Tô Nhất Minh rất coi trọng chất lượng hàng hóa, coi đó là điều kiện tiên quyết quyết định sự sống còn của công ty. Anh đích thân kiểm tra những sản phẩm không đúng quy cách, xác nhận không phải do nhà máy của mình sản xuất nhưng anh không biết phải làm thế nào để thuyết phục lão Châu, công ty lớn thì hiếp đáp khách hàng, khách hàng lớn lại hiếp đáp công ty nhỏ. Trên thương trường chỉ dùng thực lực để nói chuyện. Lão Châu rõ ràng là không quan tâm đến nhà cung cấp, nhưng Tô Nhất Minh không thể để mất khách hàng lớn như vậy, anh đành phải nhẫn nhịn. Hơn nữa anh biết vận đen của mình đến rồi.
Trước nay anh vẫn nịnh người tiền nhiệm của lão Châu là lão Vương, ông ta rất thích anh nên trước giờ việc làm ăn của họ rất vui vẻ. Thời nào vua nấy, thời của lão Vương đã kết thúc, Tô Nhất Minh đã biết trước phiền phức sẽ ùn ùn kéo đến. Anh luôn tìm cách lấy lòng lão Châu. Anh đã đến thành phố B thăm hỏi lão mấy lần nhưng lần nào gặp anh lão Châu cũng miệng cười mà mắt không cười khiến anh rất khó đoán được ý của lão ta.
Anh từng hỏi thăm Vu Tuy Văn về sở thích của lão Châu. Vu tuy Văn đúc kết trong bốn chữ với vẻ vô cùng bí hiểm: tham lam nham hiểm. Anh cũng tùy lộ liễu bày tỏ với Vu Tuy Văn ý muốn anh ta làm cầu nối cho mình và lão châu kết giao nhưng bị Vu Tuy Văn từ chối thẳng thừng. Vu Tuy Văn thanh sạch nho nhã nhưng là người rất có cốt cách, anh thẳng thừng nói với Tô Nhất Minh: “Lão Châu là người thích khoe khoang, vị trí đó lão ta chẳng ngồi được lâu, lão ta cũng rất nguy hiểm, tốt nhất là đừng đụng đến.”
Nhưng Tô Nhất Minh không thể mất đi miếng thịt béo bở này được, nhất là gần đây kinh tế toàn cầu đang có dấu hiệu suy thoái, thị trường nước ngoài đang bị thu hẹp dần, ảnh hưởng đến lưu lượng vốn của Tô Nhất Minh. Không có sự giúp đỡ của Vu Tuy Văn anh đành đơn thương độc mã ra trận, tìm đủ mọi cách tiếp cận lão Châu. Cuối cùng gần đây lão Châu đã có vẻ dễ dãi hơn trước, lần này đến đây còn chủ động gọi điện cho Tô Nhất Minh mời anh đi uống trà sáng.
Tất nhiên không chỉ là uống trà, Tô Nhất Minh nằm lòng điều đó nhưng anh vẫn không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của lão Châu, uống đã đầy một bụng trà mà lão Châu vẫn lảng tránh, không muốn vào vấn đề chính, câu chuyện chỉ xoay quanh chuyện làm ăn. Lúc Tô Nhất Minh gần như tuyệt vọng thì lão Châu mới nói một câu: “Không biết giám đốc Tô có sở thích gì? Tôi thì rất thích đồ cổ, lại mê ngọc như điếu đổ, mê nhất là ngọc cổ.”
Tô Nhất Minh tinh thần rúng động, thích ngọc cổ? Chẳng lẽ lão Châu muốn ám chỉ điều gì? Có phải mình sau này có thể tặng những món ngọc cổ đắt tiền không? Lão Châu lại tiếp tục thong thả nói: “Chỉ cần thấy ngọc tốt tôi không tiếc gì tiền mua. Hôm qua tìm được ở chợ đồ cổ mấy món ngọc xịn, mất của tôi hơn hai trăm ngàn. Giám đốc Tô không biết có hứng thú với ngọc không? Anh xem thử xem.” Nói rồi móc từ trong túi ra một món đồ bằng cẩm thạch đưa cho Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh nghệt mặt ra một lát, trong đầu lóe lên tia hi vọng. Anh giả vờ trịnh trọng cầm món đồ lên, đưa lên ánh nắng mặt trời quan sát kỹ, rồi lại nhẽ nhàng gõ vào mặt ngọc, tán thưởng, “Ngọc tốt! ngọc nguyên miếng, không tì vết, sao chỉ đáng giá hai trăm ngàn, hai trăm ngàn còn mua không được. Anh Châu thật tinh mắt!”
Lão Châu ồ một tiếng, từ từ nhấp một ngụm trà, hình như không có ý cất ngọc đi. Tô Nhất Minh trong lòng càng chắc chắn, anh giả vờ vui mừng, “Giám đốc Châu, anh biết không, tôi cũng rất say mê sưu tầm ngọc. Vốn dĩ người quân tử không nên tranh đoạt những thứ người khác yêu thích nhưng tôi cảm thấy mình có duyên với miếng ngọc này, đành một lần làm tiểu nhân vậy, tôi mua nó hai trăm ngàn, không biết giám đốc Châu có nỡ bán không?”
Lão Châu chau mày, liếc Tô Nhất Minh một cái, cười giả lả, “Hêhê, thì ra giám đốc Tô cũng cùng sở thích với tôi. Quân tử nên làm việc tốt cho thiên hạ, vậy tôi đành nén xót xa bán nó cho anh.”
Tô Nhất Minh lập tức nở một nụ cười thành khẩn, rưng rưng ôm miếng ngọc bỏ vào túi xách. Quân tử Châu lạnh lùng nói vài câu khách sáo nữa rồi đứng dậy cáo từ. Tiểu nhân Tô làm điệu bộ mừng rỡ tiễn ông ta.
Đợi lão Châu đi khuất khỏi tầm mắt, Tô Nhất Minh mới tắt nụ cười trân môi, chửi thầm trong bụng rồi lấy miếng “ngọc” ra xem. Quả đúng là một miếng ngọc đáng giá ba tệ, loại này bán đầy ngoài đường. Tô Nhất Minh vung tay, món đồ xanh ngọc bích vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi rơi thẳng vào thùng rác.
Cao! Cao tay thật! Rời khỏi quán trà Tô Nhất Minh cuời gằn trong bụng. Nhận hối lộ kiểu này chẳng may kiện ra tòa cũng không có bằng chứng để buộc tội. Cái món đồ ấy tôi đã bỏ hai trăm ngàn để mua đấy? Một miếng thủy tinh bình thường ư? Vậy là do tôi không tinh mắt mua nhầm hàng dỏm, bị người ta lừa. Còn anh lại bỏ ra hai trăm ngàn mua lại của tôi, đó là do mắt anh còn hồ đồ hơn mắt tôi. Tôi chẳng biết gì hết, tôi cũng là người bị hại.
Tất nhiên Tô Nhất Minh không tiếc số tiền đó. Lão Châu luôn kiếm cớ làm khó làm dễ mình, nếu nó đem lại lợi ích cho mình thì quá hời đi chứ.
Về đến công ty Tô Nhất Minh bận rộn tới tận chiều mới có chút thời gian rảnh gọi điện cho Trình Vũ Phi.
“Cưng ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe không?” Giọng đầy ẩn ý, anh thấy khoái chí khi đối phương hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, cơ hồ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai. “Ừm…không có gì. Ấy…anh…”
Tô Nhất Minh cười thầm trong bụng, dường như nhìn thấy gương mặt của bác sĩ lúc đó, từ từ, từng chút từng chút một đỏ lên, hồng nhuận như trái đào mọng nước. Anh liếm liếm môi, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh mà vẫn dịu dàng gọi tên cô, “Vũ Phi…Anh nhớ em. Anh muốn em…đến ở với anh. Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, từng giờ từng phút cảm nhận sự tồn tại của em ở bên mình. Em đến nhà anh chứ?’
Trình Vũ Phi im lặng rất lâu, Tô Nhất Minh cảm thông cho sự do dự xấu hổ của người con gái nết na trong lần đầu tiên, quyết tâm để cô có thời gian suy nghĩ. Thế là anh chuyển đề tài nói vài câu chọc cười cô rồi mới gác máy. Sốt ruột sẽ không ăn được miếng đậu phụ nóng hổi, tình yêu giống như một món canh hầm thịt, để lửa riu riu thì mùi vị mới ngon. Tất nhiên, mặc dù biết chắc chắn tin tốt lành sẽ mau chóng đến nhưng Tô Nhất Minh vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Tin tốt lành đến rất nhanh, tuy có chút rắc rối. Hôm đó Tô Nhất Minh có chuyện bực bội ở công ty thì quản lí chung cư gọi điện đến nói bắt được một người khả nghi, hình như là phường trộm cắp.
Tô Nhất Minh tức giận trong điện thoại, “Ăn trộm? Vậy thì bắt lên công an đi, có liên quan gì đến tôi chứ?”
Đầu dây bên kia ấp úng: “Nhưng…cô ta nói là bạn anh…”
“…” Tô Nhất Minh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, là ý gì? Mình kết bạn với phường trộm cắp ư? Không đợi anh nổi nóng, một giọng nói tội nghiệp vang lên trong điện thoại: “Nhất Minh.”
“…” Tô Nhất Minh càng tức giận, không nói lời nào lao ra khỏi văn phòng.
“Là vợ tôi. Giống kẻ trộm chỗ nào? Các người làm trò trống gì không biết?’ Tô Nhất Minh trước nay đều không muốn làm khó dễ những nhân viên bảo vệ, nhưng lần này anh thực sự rất tức giận.
Tô Nhất Minh kỳ thực đã đổi nhà mấy lần, đến đâu anh cũng chào hỏi quản lý của tòa nhà. Lương ở mỗi nơi có chút khác biệt nhưng trình độ bảo an đều tầm tầm như nhau, có khác chỉ là thái độ. Theo kinh nghiệm của Tô Nhất Minh, bảo an thường cho bạn của bạn là kẻ trộm nên chặn từ ngoài cửa, khiến bạn của bạn cảm thấy mất mặt, như trộm thật sự lại chẳng bắt được tên nào. Chỉ duy nhất có điểm khác nhau là bạn nộp phí quản lý càng cao thì thái độ của bảo an đối với bạn tỏ ra kính trọng hoặc giả vờ kính trọng hơn một chút.
“Ồ, thì ra là Tô phu nhân! Xin lỗi, xin lỗi.” Dù sao cũng là chung cư cao cấp, thái độ của bảo vệ quả nhiên cung kính thành khẩn, “Tô phu nhân không chịu đăng kí ở đây, lại còn kéo một vali to đùng cho nên có chút…khả nghi. Xin lỗi…ông Tô, mong ông thứ lỗi cho thân phận thấp cổ bé họng của chúng tôi, thời buổi bây giờ rất khó kiếm việc…”
Tô Nhất Minh tức giận hừ một tiếng. Cái gọi là đăng ký nhân thân thật ra là sỉ nhục người khác, giống như lúc anh đến lãnh sự quán, ra vào đều phải trình chứng minh thư, bỗng cảm thấy mình đến địa bàn của người khác, thân phận thật thấp hèn. Anh nhớ lần trước bạn học tại Mỹ, Uông Toại Lương đến thăm anh, vì ngoại hình đen đúa, ăn mặc lại tùy tiện, cộng thêm mấy năm ở Mỹ tự do quen rồi, không chịu ngoan ngoãn trình chứng minh thư bị bảo vệ tạm giữ lao động công ích. Tô Nhất Minh phải muối mặt đến bảo lãnh cho cậu ta ra.
Về đến nhà Tô Nhất Minh dọa cậu ta, “Toại Lương, sau này cậu đừng có mà ngông cuồng như thế nữa! May mà đây không phải là Thâm Quyến, tôi có một người bạn, bị bất ngờ kiểm tra trên đường phố Thâm Quyến, không đem theo giấy tạm trú, lập tức bị bắt giữ lao động công ích sửa đường sắt hai tuần, sau đó trả về địa phương, lúc đó anh ta đang phụ trách một đơn hàng, ông chủ anh ta tìm không thấy sốt ruột muốn nhảy lầu.”
“Thật ư?” Uông Toại Lương khiếp đảm.
“Đương nhiên, rất nhiều đường sắt được xây dựng nên như thế đấy.” Tô Nhất Minh nét mặt nghiêm trang.
“…” Uông Toại Lương chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu, không hiểu sao anh vừa ra đi có mấy năm mà đất nước đã thay đổi chóng mặt đến thế, mãi đến khi anh nhìn thấy Tô Nhất Minh tủm tỉm cười mới biết mình đã bị lừa.
“Hứ! Cậu dám giễu cợt tớ hả?” Uông Toại Lương tức giận đấm Tô Nhất Minh một cái.
Tô Nhất Minh cười cười cho qua chuyện, mà không nói cho anh ta biết đó hoàn toàn là chuyện có thật.
Bảo an cúi mình luôn miệng xin lỗi hai người, Tô Nhất Minh tuy trong bụng không hài lòng, nhưng người ta đã nhận lỗi, cúi mình nghe mình la mắng rồi, còn muốn gì nữa? Có cần phải than phiền với quản lý khiến anh ta mất việc không? Tô Nhất Minh ghìm cơn giận, làm người anh yêu vui vẻ là việc cấp thiết hơn.
“Sao em không muốn đăng ký?” Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm cô, hạ giọng hỏi.
“Phải đăng ký nơi làm việc. Em sợ bệnh viện biết em lén ở cùng người khác.”
“Bệnh viện cũng quản lý chuyện này nữa sao?” Tô Nhất Minh suýt phì cười.
“Không. Nhưng lan truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.”
“…” Tô Nhất Minh quay sang, nhìn thấu lo lắng trong lòng cô.
Ăn bát mì mặn chát Tô Nhất Minh nhăn mặt nhíu mày, đành bỏ bữa sáng tình yêu, chuyển sang uống sữa. Lâu nay sức khỏe của anh không được tốt, thường xuyên thức khuya, đành giải quyết bữa sáng ở tiệm cà phê gần công ty. Nhưng hôm nay anh có hẹn với khách uống trà vào buổi sáng.
Đó chính là giám đốc mới của công ty Vu Tuy Văn, họ Châu. Giám đốc Châu vừa lên nhậm chức đã chiếu tướng ngay Tô Nhất Minh, không hiểu sao lại kiểm tra hàng hóa của anh, phát hiện không ít hàng không đúng quy cách, bởi thế chuyến hàng lần này bị trả lại.
Vì đã từng làm việc ở công ty nước ngoài một thời gian dài, Tô Nhất Minh rất coi trọng chất lượng hàng hóa, coi đó là điều kiện tiên quyết quyết định sự sống còn của công ty. Anh đích thân kiểm tra những sản phẩm không đúng quy cách, xác nhận không phải do nhà máy của mình sản xuất nhưng anh không biết phải làm thế nào để thuyết phục lão Châu, công ty lớn thì hiếp đáp khách hàng, khách hàng lớn lại hiếp đáp công ty nhỏ. Trên thương trường chỉ dùng thực lực để nói chuyện. Lão Châu rõ ràng là không quan tâm đến nhà cung cấp, nhưng Tô Nhất Minh không thể để mất khách hàng lớn như vậy, anh đành phải nhẫn nhịn. Hơn nữa anh biết vận đen của mình đến rồi.
Trước nay anh vẫn nịnh người tiền nhiệm của lão Châu là lão Vương, ông ta rất thích anh nên trước giờ việc làm ăn của họ rất vui vẻ. Thời nào vua nấy, thời của lão Vương đã kết thúc, Tô Nhất Minh đã biết trước phiền phức sẽ ùn ùn kéo đến. Anh luôn tìm cách lấy lòng lão Châu. Anh đã đến thành phố B thăm hỏi lão mấy lần nhưng lần nào gặp anh lão Châu cũng miệng cười mà mắt không cười khiến anh rất khó đoán được ý của lão ta.
Anh từng hỏi thăm Vu Tuy Văn về sở thích của lão Châu. Vu tuy Văn đúc kết trong bốn chữ với vẻ vô cùng bí hiểm: tham lam nham hiểm. Anh cũng tùy lộ liễu bày tỏ với Vu Tuy Văn ý muốn anh ta làm cầu nối cho mình và lão châu kết giao nhưng bị Vu Tuy Văn từ chối thẳng thừng. Vu Tuy Văn thanh sạch nho nhã nhưng là người rất có cốt cách, anh thẳng thừng nói với Tô Nhất Minh: “Lão Châu là người thích khoe khoang, vị trí đó lão ta chẳng ngồi được lâu, lão ta cũng rất nguy hiểm, tốt nhất là đừng đụng đến.”
Nhưng Tô Nhất Minh không thể mất đi miếng thịt béo bở này được, nhất là gần đây kinh tế toàn cầu đang có dấu hiệu suy thoái, thị trường nước ngoài đang bị thu hẹp dần, ảnh hưởng đến lưu lượng vốn của Tô Nhất Minh. Không có sự giúp đỡ của Vu Tuy Văn anh đành đơn thương độc mã ra trận, tìm đủ mọi cách tiếp cận lão Châu. Cuối cùng gần đây lão Châu đã có vẻ dễ dãi hơn trước, lần này đến đây còn chủ động gọi điện cho Tô Nhất Minh mời anh đi uống trà sáng.
Tất nhiên không chỉ là uống trà, Tô Nhất Minh nằm lòng điều đó nhưng anh vẫn không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của lão Châu, uống đã đầy một bụng trà mà lão Châu vẫn lảng tránh, không muốn vào vấn đề chính, câu chuyện chỉ xoay quanh chuyện làm ăn. Lúc Tô Nhất Minh gần như tuyệt vọng thì lão Châu mới nói một câu: “Không biết giám đốc Tô có sở thích gì? Tôi thì rất thích đồ cổ, lại mê ngọc như điếu đổ, mê nhất là ngọc cổ.”
Tô Nhất Minh tinh thần rúng động, thích ngọc cổ? Chẳng lẽ lão Châu muốn ám chỉ điều gì? Có phải mình sau này có thể tặng những món ngọc cổ đắt tiền không? Lão Châu lại tiếp tục thong thả nói: “Chỉ cần thấy ngọc tốt tôi không tiếc gì tiền mua. Hôm qua tìm được ở chợ đồ cổ mấy món ngọc xịn, mất của tôi hơn hai trăm ngàn. Giám đốc Tô không biết có hứng thú với ngọc không? Anh xem thử xem.” Nói rồi móc từ trong túi ra một món đồ bằng cẩm thạch đưa cho Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh nghệt mặt ra một lát, trong đầu lóe lên tia hi vọng. Anh giả vờ trịnh trọng cầm món đồ lên, đưa lên ánh nắng mặt trời quan sát kỹ, rồi lại nhẽ nhàng gõ vào mặt ngọc, tán thưởng, “Ngọc tốt! ngọc nguyên miếng, không tì vết, sao chỉ đáng giá hai trăm ngàn, hai trăm ngàn còn mua không được. Anh Châu thật tinh mắt!”
Lão Châu ồ một tiếng, từ từ nhấp một ngụm trà, hình như không có ý cất ngọc đi. Tô Nhất Minh trong lòng càng chắc chắn, anh giả vờ vui mừng, “Giám đốc Châu, anh biết không, tôi cũng rất say mê sưu tầm ngọc. Vốn dĩ người quân tử không nên tranh đoạt những thứ người khác yêu thích nhưng tôi cảm thấy mình có duyên với miếng ngọc này, đành một lần làm tiểu nhân vậy, tôi mua nó hai trăm ngàn, không biết giám đốc Châu có nỡ bán không?”
Lão Châu chau mày, liếc Tô Nhất Minh một cái, cười giả lả, “Hêhê, thì ra giám đốc Tô cũng cùng sở thích với tôi. Quân tử nên làm việc tốt cho thiên hạ, vậy tôi đành nén xót xa bán nó cho anh.”
Tô Nhất Minh lập tức nở một nụ cười thành khẩn, rưng rưng ôm miếng ngọc bỏ vào túi xách. Quân tử Châu lạnh lùng nói vài câu khách sáo nữa rồi đứng dậy cáo từ. Tiểu nhân Tô làm điệu bộ mừng rỡ tiễn ông ta.
Đợi lão Châu đi khuất khỏi tầm mắt, Tô Nhất Minh mới tắt nụ cười trân môi, chửi thầm trong bụng rồi lấy miếng “ngọc” ra xem. Quả đúng là một miếng ngọc đáng giá ba tệ, loại này bán đầy ngoài đường. Tô Nhất Minh vung tay, món đồ xanh ngọc bích vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi rơi thẳng vào thùng rác.
Cao! Cao tay thật! Rời khỏi quán trà Tô Nhất Minh cuời gằn trong bụng. Nhận hối lộ kiểu này chẳng may kiện ra tòa cũng không có bằng chứng để buộc tội. Cái món đồ ấy tôi đã bỏ hai trăm ngàn để mua đấy? Một miếng thủy tinh bình thường ư? Vậy là do tôi không tinh mắt mua nhầm hàng dỏm, bị người ta lừa. Còn anh lại bỏ ra hai trăm ngàn mua lại của tôi, đó là do mắt anh còn hồ đồ hơn mắt tôi. Tôi chẳng biết gì hết, tôi cũng là người bị hại.
Tất nhiên Tô Nhất Minh không tiếc số tiền đó. Lão Châu luôn kiếm cớ làm khó làm dễ mình, nếu nó đem lại lợi ích cho mình thì quá hời đi chứ.
Về đến công ty Tô Nhất Minh bận rộn tới tận chiều mới có chút thời gian rảnh gọi điện cho Trình Vũ Phi.
“Cưng ổn chứ? Có chỗ nào không khỏe không?” Giọng đầy ẩn ý, anh thấy khoái chí khi đối phương hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, cơ hồ như tiếng muỗi kêu vo ve bên tai. “Ừm…không có gì. Ấy…anh…”
Tô Nhất Minh cười thầm trong bụng, dường như nhìn thấy gương mặt của bác sĩ lúc đó, từ từ, từng chút từng chút một đỏ lên, hồng nhuận như trái đào mọng nước. Anh liếm liếm môi, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh mà vẫn dịu dàng gọi tên cô, “Vũ Phi…Anh nhớ em. Anh muốn em…đến ở với anh. Anh muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, từng giờ từng phút cảm nhận sự tồn tại của em ở bên mình. Em đến nhà anh chứ?’
Trình Vũ Phi im lặng rất lâu, Tô Nhất Minh cảm thông cho sự do dự xấu hổ của người con gái nết na trong lần đầu tiên, quyết tâm để cô có thời gian suy nghĩ. Thế là anh chuyển đề tài nói vài câu chọc cười cô rồi mới gác máy. Sốt ruột sẽ không ăn được miếng đậu phụ nóng hổi, tình yêu giống như một món canh hầm thịt, để lửa riu riu thì mùi vị mới ngon. Tất nhiên, mặc dù biết chắc chắn tin tốt lành sẽ mau chóng đến nhưng Tô Nhất Minh vẫn có chút đứng ngồi không yên.
Tin tốt lành đến rất nhanh, tuy có chút rắc rối. Hôm đó Tô Nhất Minh có chuyện bực bội ở công ty thì quản lí chung cư gọi điện đến nói bắt được một người khả nghi, hình như là phường trộm cắp.
Tô Nhất Minh tức giận trong điện thoại, “Ăn trộm? Vậy thì bắt lên công an đi, có liên quan gì đến tôi chứ?”
Đầu dây bên kia ấp úng: “Nhưng…cô ta nói là bạn anh…”
“…” Tô Nhất Minh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, là ý gì? Mình kết bạn với phường trộm cắp ư? Không đợi anh nổi nóng, một giọng nói tội nghiệp vang lên trong điện thoại: “Nhất Minh.”
“…” Tô Nhất Minh càng tức giận, không nói lời nào lao ra khỏi văn phòng.
“Là vợ tôi. Giống kẻ trộm chỗ nào? Các người làm trò trống gì không biết?’ Tô Nhất Minh trước nay đều không muốn làm khó dễ những nhân viên bảo vệ, nhưng lần này anh thực sự rất tức giận.
Tô Nhất Minh kỳ thực đã đổi nhà mấy lần, đến đâu anh cũng chào hỏi quản lý của tòa nhà. Lương ở mỗi nơi có chút khác biệt nhưng trình độ bảo an đều tầm tầm như nhau, có khác chỉ là thái độ. Theo kinh nghiệm của Tô Nhất Minh, bảo an thường cho bạn của bạn là kẻ trộm nên chặn từ ngoài cửa, khiến bạn của bạn cảm thấy mất mặt, như trộm thật sự lại chẳng bắt được tên nào. Chỉ duy nhất có điểm khác nhau là bạn nộp phí quản lý càng cao thì thái độ của bảo an đối với bạn tỏ ra kính trọng hoặc giả vờ kính trọng hơn một chút.
“Ồ, thì ra là Tô phu nhân! Xin lỗi, xin lỗi.” Dù sao cũng là chung cư cao cấp, thái độ của bảo vệ quả nhiên cung kính thành khẩn, “Tô phu nhân không chịu đăng kí ở đây, lại còn kéo một vali to đùng cho nên có chút…khả nghi. Xin lỗi…ông Tô, mong ông thứ lỗi cho thân phận thấp cổ bé họng của chúng tôi, thời buổi bây giờ rất khó kiếm việc…”
Tô Nhất Minh tức giận hừ một tiếng. Cái gọi là đăng ký nhân thân thật ra là sỉ nhục người khác, giống như lúc anh đến lãnh sự quán, ra vào đều phải trình chứng minh thư, bỗng cảm thấy mình đến địa bàn của người khác, thân phận thật thấp hèn. Anh nhớ lần trước bạn học tại Mỹ, Uông Toại Lương đến thăm anh, vì ngoại hình đen đúa, ăn mặc lại tùy tiện, cộng thêm mấy năm ở Mỹ tự do quen rồi, không chịu ngoan ngoãn trình chứng minh thư bị bảo vệ tạm giữ lao động công ích. Tô Nhất Minh phải muối mặt đến bảo lãnh cho cậu ta ra.
Về đến nhà Tô Nhất Minh dọa cậu ta, “Toại Lương, sau này cậu đừng có mà ngông cuồng như thế nữa! May mà đây không phải là Thâm Quyến, tôi có một người bạn, bị bất ngờ kiểm tra trên đường phố Thâm Quyến, không đem theo giấy tạm trú, lập tức bị bắt giữ lao động công ích sửa đường sắt hai tuần, sau đó trả về địa phương, lúc đó anh ta đang phụ trách một đơn hàng, ông chủ anh ta tìm không thấy sốt ruột muốn nhảy lầu.”
“Thật ư?” Uông Toại Lương khiếp đảm.
“Đương nhiên, rất nhiều đường sắt được xây dựng nên như thế đấy.” Tô Nhất Minh nét mặt nghiêm trang.
“…” Uông Toại Lương chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu, không hiểu sao anh vừa ra đi có mấy năm mà đất nước đã thay đổi chóng mặt đến thế, mãi đến khi anh nhìn thấy Tô Nhất Minh tủm tỉm cười mới biết mình đã bị lừa.
“Hứ! Cậu dám giễu cợt tớ hả?” Uông Toại Lương tức giận đấm Tô Nhất Minh một cái.
Tô Nhất Minh cười cười cho qua chuyện, mà không nói cho anh ta biết đó hoàn toàn là chuyện có thật.
Bảo an cúi mình luôn miệng xin lỗi hai người, Tô Nhất Minh tuy trong bụng không hài lòng, nhưng người ta đã nhận lỗi, cúi mình nghe mình la mắng rồi, còn muốn gì nữa? Có cần phải than phiền với quản lý khiến anh ta mất việc không? Tô Nhất Minh ghìm cơn giận, làm người anh yêu vui vẻ là việc cấp thiết hơn.
“Sao em không muốn đăng ký?” Tô Nhất Minh nhẹ nhàng ôm cô, hạ giọng hỏi.
“Phải đăng ký nơi làm việc. Em sợ bệnh viện biết em lén ở cùng người khác.”
“Bệnh viện cũng quản lý chuyện này nữa sao?” Tô Nhất Minh suýt phì cười.
“Không. Nhưng lan truyền ra ngoài ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.”
“…” Tô Nhất Minh quay sang, nhìn thấu lo lắng trong lòng cô.
Bình luận truyện