Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 70: Trong đầu cả bốn đều lóe lên một chữ



Đêm nay đã xác định là không yên bình.

Người chơi của Thần Tinh Ánh Duyên thi nhau nhận nhiệm vụ đỉnh cao của cấp 9, nhận luôn cả nhiệm vụ cấp 10 mới mở, rồi chạy tới chụp ảnh với NPC mục tiêu của nhiệm vụ, lần lượt đăng lên diễn đàn, khiến một đám người nhìn mà hâm mộ vô cùng.

Đồng thời chủ đề "cấp 10 săn tiền thưởng đôi đã được mở" cũng nhanh chóng leo lên hot search, càng ngày càng có nhiều người biết.

Thế là sau khi Phương Cảnh Hành tiễn Đỗ Phi Chu đi, lại bị một đám người khác tìm tới.

Chỉ còn vài trận ngày mai nữa là sẽ kết thúc giải đấu quyết định suất vào vòng loại, vài đội tuyển bị loại đã nghỉ sớm.

Bọn họ biết chuyện ngày hôm nay, tập trung lại cùng nhau nghiên cứu video, chụp lại một đoạn đánh gϊếŧ, khoanh tròn vào Phương Cảnh Hành. Bởi vì bọn họ đã quá quen với phong cách của anh, không cần hỏi chỉ nhìn thôi đã biết là người thật.

Phương Cảnh Hành lướt xem một lượt, cười nói: "Không nhận phỏng vấn đâu nhé."

Mà trọng điểm của những người kia lại ở chỗ khác, làm lơ lời anh nói, nhao nhao đặt câu hỏi.

"Cậu Phong Ấn Sư đó là lính mới nhà ông à?"

"Lai lịch thế nào mà lợi hại vậy?"

"Tôi nhìn mà ngứa hết cả tay rồi, muốn PK với tên đó quá."

"Tôi cũng muốn, để tôi đi mua acc, hẹn kèo trước có được không?"

"Đội trưởng Phương yêu đương thật đấy à?"

Phương Cảnh Hành đáp: "Không, vẫn đang theo đuổi."

Nhóm chat tĩnh lặng trong một giây, vỡ tổ.

Nam thần của liên minh lẻ bóng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người hốt rồi.

"Thôi xong, đám fan bạn gái của anh thất tình rồi."

"Người trông thế nào, có ảnh không?"

"Là nam thật à, hay là nữ chơi nhân vật nam thế?"

"Cứ tưởng ông sẽ không ăn cỏ gần hang chứ, không ngờ là, ầy."

"Sao chưa tán được người ta à, có cần anh em giúp không?"

"Không cần." Phương Cảnh Hành nói: "Cũng đừng có tới tìm bọn tôi, phá đám người chơi bình thường chơi game yêu đương thì coi chừng bị sét đánh đấy."

Trước giờ anh vẫn luôn rất tốt tính, ngoài vài cậu tân binh không dám tùy tiện suồng sã ra thì mọi người thi nhau trồi lên, khiến nhóm chat náo nhiệt vô cùng.

Có điều giỡn thì giỡn, ai quen với Phương Cảnh Hành cũng đều biết không nên chọc anh, thấy Phương Cảnh Hành vẫn khăng khăng nói bọn họ đừng đến mới không nhịn được hỏi: "Đánh một ván cũng không được à?"

Phương Cảnh Hành nói: "Sau này thi đấu sẽ có rất nhiều cơ hội cho mấy người đánh."

Cả đám không chịu.

"Tôi vào đấu trường chơi ghép ngẫu nhiên, lỡ mà ghép được với hai người thì ông phải chấp nhận đấy nhé?"

"Đằng nào cũng phải lập nick, tôi muốn đến Thần Tinh Ánh Duyên xem đại lão."

"Có thể giúp đỡ đại lão đánh phó bản hay cốt truyện gì đó nữa."

"Nói đi cũng phải nói lại, phong cách của Phong Ấn Sư nhà ông cũng giống NPC kia lắm đó, ông không phát hiện ra à?"

Phương Cảnh Hành cũng không bất ngờ.

Tuyển thủ chuyên nghiệp quan sát rất kĩ, thứ Đỗ Phi Chu có thể phát hiện, đương nhiên bọn họ cũng sẽ nhận ra.

Anh tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Vậy à, tôi bận chút việc trong game nên vẫn chưa xem video, lát nữa tôi sẽ xem, nếu không có việc gì thì lặn đây."

Anh lại nói thêm vài câu đối phó đơn giản rồi tắt nhóm chat, về game nói một tiếng với đám Bạch Long Cốt xong mới thoát.

Mà vị đại lão nào đó gây thương nhớ cho bao người giờ đã ngủ đến ngon lành.

Trong mộng là cuộc sống trên game gà bay chó chạy năm đó, còn đổi từ bàn phím sang thực tế ảo, bạn bè năm đó đều còn bên cậu, Phương Cảnh Hành và những người mới quen chẳng biết sao cũng ở đó. Tất cả cùng tụ hội, tưng bừng náo nhiệt vô cùng.

Khương Thần mang theo ý cười mở mắt, đối mặt với gian phòng quen thuộc. Cậu nằm vài giây trên giường rồi mới dậy rửa mắt, đi bộ ra cửa cho đám vịt con ăn.

Ăn sáng xong, cậu đúng giờ online, Phương Cảnh Hành đã đứng đợi cậu.

Cũng đợi như anh còn có Đỗ Phi Chu và ngài phó giám đốc.

Đỗ Phi Chu có kết bạn với Thập Phương Câu Diệt, ông nói: "Cậu ta online rồi."

Phó giám đốc dặn: "Núp kĩ vào nhé."

Căn cứ vào tình báo Đỗ Phi Chu có, ban ngày Phong Ấn Sư sẽ đánh săn tiền thưởng.

Nhiệm vụ săn tiền thưởng đôi cấp 10 mê hoặc như vậy, hẳn là Phong Ấn Sư sẽ tiếp tục đánh.

Thế nên hai người cố ý sáng sớm tới thành chính, trốn vào một góc gần nhà Săn Tiền Thưởng đợi bọn họ đến nhận nhiệm vụ.

Trải qua một đêm làm nguội, cuối cùng Đỗ Phi Chu cũng thoát khỏi trạng thái động kinh.

Ông nhìn cái việc mà hai con người bốn năm chục tuổi đang làm, cảm thấy quá là không ra gì, bèn nói: "Có khi đúng là thằng bé đó giỏi bắt chước thôi."

Phó giám đốc nói: "Tôi biết, nhưng đã đến đây rồi."

Tuy là ông ta mê 2D, nhưng về sau tỉnh táo lại thì chính ông cũng chẳng tin là trong hiện thực lại có chuyện hoang đường như vậy.

Có điều cậu Phong Ấn Sư kia là fan của Thần Huy Lan Nhạc, còn thành công phá được nhiệm vụ Vì Thần, nên ông cũng rất hứng thú, muốn làm quen một chút.

Ông ta đứng đó một hồi, lại bắt đầu tìm chuyện để nói: "Ông biết như thế này có bao nhiêu kiểu không?"

Đỗ Phi Chu: "Kiểu gì?"

Phó giám đốc nói: "Ngủ một giấc tỉnh dậy đã thấy xuyên tới thế giới tương lai, phát hiện nguyên chủ lại là tân binh vừa bị đá ra khỏi câu lạc bộ. Đối mặt với sự vô tình trào phúng của huấn luyện viên và đồng đội, người đó, vương giả trở về, quật khởi."

Đỗ Phi Chu: "..."

Phó giám đốc nói tiếp: "Sóng điện não vẫn luôn không ổn định lại tình cờ nhập vào game, trở thành người chơi trong đó. Nhưng bị hệ thống hạn chế, chỉ có thể xuất hiện trong một thời gian nhất định, hết giờ phải biến mất. Mọi người đều cho cậu ta là đại lão, nhưng không ai biết rằng người này không hề tồn tại trong hiện thực."

Đỗ Phi Chu: "..."

Phó giám đốc tiếp tục: "Linh hồn kí hiệp nghị với chủ thần, phiêu lưu trong từng thế giới làm nhiệm vụ, đợi đến khi điểm tích lũy đạt một mức độ nhất định là có thể nhận được một cơ thể con người thực thụ, thế là mấy chục năm sau trở lại thế giới này."

Đỗ Phi Chu: "... Ông bớt xem mấy thứ linh tinh đó đi."

Phó giám đốc bật cười.

Cười, cười, rồi tiếng cười dần thấp đi.

"Ầy." Ông thở dài: "Tôi rất mong đó là thật."

Đỗ Phi Chu im lặng.

Hai người đợi năm phút thì thấy được mục tiêu.

Phương Cảnh Hành và Khương Thần sóng vai đi tới, anh kể lại cho cậu nghe chuyện diễn đàn, Đỗ Phi Chu và mấy người trong nhóm chat tuyển thủ.

Khương Thần hỏi: "Có ai đoán được ra là Thần Huy Lan Nhạc không?"

Phương Cảnh Hành nói: "Tạm thời thì chưa, nhưng sớm muộn cũng sẽ có."

Sức chiến đấu của dân mạng rất đáng sợ.

Phong Ấn Sư màu đen, một cái dấu hiệu rõ mồn một như vậy, đại khái bọn họ sẽ đoán được trong ngày hôm nay thôi.

Khương Thần có phần hối hận.

Đào ra Phong Ấn Sư màu đen là Thần Huy Lan Nhạc cũng không sao.

Nhưng nếu như mọi người nhìn ra phong cách của cậu giống y như Thần Huy Lan Nhạc thì có vẻ sẽ khá là phiền phức. Nếu tổ trưởng Tần biết được, có lẽ sẽ lại cắt mạng của cậu.

Khương Thần buột miệng: "Phải thay đổi thôi."

Phương Cảnh Hành nhìn cậu: "Hửm?"

Khương Thần nói xong lại cảm thấy sẽ chẳng ai tin chuyện hoang đường như vậy, lấy cớ thần tượng gì đó hẳn là sẽ đối phó được thôi, thế là bình tĩnh trở lại: "Không có gì, nói đùa thôi."

Phương Cảnh Hành đơn giản nghĩ một chút, cười nói: "Dù cho có người nghĩ đến thí nghiệm đóng băng thì cũng sẽ không tin đâu."

Khương Thần nói: "Cậu tin đấy thôi."

Phương Cảnh Hành tự tâng bốc mình: "Điều đó chứng tỏ em thông minh hơn bọn họ."

Khương Thần còn chưa nghĩ xong có nên mỉa tên này một câu không đã nghe thấy câu tiếp theo: "Làm bạn trai không lỗ đâu."

Lòng cậu hơi nhảy lên, im lặng mất mấy giây: "Tôi còn chưa cân nhắc xong."

Phương Cảnh Hành rất muốn săn sóc an ủi rằng "không sao, không vội", nhưng dù gì cũng là người mình thích, anh bèn thử tranh thủ cơ hội cho bản thân: "Anh còn băn khoăn gì, có thể nói cho em nghe một chút được không?"

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới tường tiền thưởng.

Bọn họ nhận một nhiệm vụ trong đó, xem hết địa điểm mà manh mối cung cấp, đi vào trận truyền tống.

Đỗ Phi Chu và phó giám đốc cũng đi theo.

Nhiệm vụ cấp 10 có ba cái, một cái là "quái hoang", hai cái là "người mô phỏng". Đỗ Phi Chu cảm thấy 80% bọn họ sẽ nhận nhiệm vụ "người mô phỏng", ông và lão kia bèn chia nhau ra mỗi người tới một địa điểm, quả nhiên phát hiện ra bọn họ, tập hợp lại rồi chậm rãi theo đằng sau.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành tạm thời không đi tìm mục tiêu của nhiệm vụ, mà là đi tới một nơi thanh tịnh, ngồi xuống nhìn nhau tâm sự.

Phó giám đốc: "..."

Đỗ Phi Chu: "..."

Hai người ở xa xa hoàn toàn không biết mình đang bị theo dõi, Phương Cảnh Hành mở miệng trước: "Anh lo sau này chia tay, em làm ông chủ sẽ gây khó dễ cho anh à?"

Khương Thần liếc anh một cái: "Tôi không thiếu tiền hủy hợp đồng."

Phương Cảnh Hành nói: "Ừm... Vậy là anh không rõ liệu mình có thích em không à?"

Khương Thần gật đầu.

Phương Cảnh Hành nói: "Anh thấy thế này có được không, chúng ta thử một chút, trong quá trình này nếu như anh cảm thấy có gì không thoải mái thì có thể kết thúc mối quan hệ bất cứ lúc nào."

Khương Thần im lặng.

Phương Cảnh Hành nói: "Tính cách em anh cũng biết rồi, nếu có chia tay thì em cũng sẽ không khiến mọi chuyện khó xử trước mặt anh, anh không cần phải lo gì hết"

Da mặt dày mà nói thành hiểu chuyện, tâm lý như vậy cũng chỉ có cậu.

Đội trưởng Khương nhìn tên này, nhịn xuống không khịa.

Phương Cảnh Hành đợi một hồi, rất tâm cơ đổi sang giọng thật: "Có một người bạn trai như em, anh sẽ không lỗ đâu."

"..." Khương Thần: "Đổi lại đi."

Phương Cảnh Hành cười thành tiếng: "Đừng dối lòng nữa, rõ ràng anh rất thích."

Anh thấy Khương Thần lại im lặng, thầm nhủ nhanh quá mất rồi, kéo người ta dậy: "Không cần phải cho em câu trả lời chắc chắn ngay đâu. Nào, đi làm nhiệm vụ thôi."

Thấy cuối cùng bọn họ cũng di chuyển, hai người kia cũng đi theo, cứ thế theo tới tận chỗ có mục tiêu nhiệm vụ, núp trong góc mở quay màn hình, chứng kiến ba lần đi bán muối liên tiếp.

Đến lần chết thứ tư, Khương Thần nằm trên mặt đất không chịu dậy.

Phương Cảnh Hành ngồi bên cạnh cậu thương lượng cách đối phó, cảm giác được cậu không thoải mái, cười nói: "Bắn pháo hoa giải tỏa một chút nhé?"

Khương Thần nói: "Ban ngày ban mặt bắn pháo làm gì?"

Phương Cảnh Hành lại nói: "Vậy cho anh bắn em nhé?"

Khương Thần đáp: "Không bắn."

Nói rồi cậu lại nhớ ra đống đom đóm lần trước đi đánh phó bản mua về còn chưa thả hết, bèn lấy ra thả nốt, nằm nhìn chúng nó bay.

Đom đóm lập lòe lung linh bay quanh bọn họ, khung cảnh lãng mạn vô cùng.

Phó giám đốc: "... Không phải tên đó."

Đỗ Phi Chu: "... Ừ."

Hai ông bác tuổi trẻ đã qua ăn hết mấy bát cơm chó của đám thanh niên, bỗng cảm thấy hơi tang thương.

Phó giám đốc đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Chừng nào thì bọn họ mới tách ra?"

Đỗ Phi Chu: "Chịu."

Ngài phó giám đốc một ngày bận trăm công ngàn việc không muốn đợi.

Vốn dĩ ông tới đây là vì muốn làm quen với Phong Ấn Sư, không định lãng phí thời gian nữa, bèn dẫn Đỗ Phi Chu len lén lượn quanh một vòng, đi ra phía sau bọn họ, khống chế tiếng bước chân rồi đi tới, thấy đúng lúc Phong Ấn Sư ngồi dậy thì kêu lên: "Khương Thần."

Khương Thần vô thức quay đầu lại.

Một giây sau, Phương Cảnh Hành cũng quay đầu lại.

Khương Thần: "..."

Phương Cảnh Hành: "..."

Phó giám đốc: "..."

Đỗ Phi Chu: "..."

Tám mắt nhìn nhau.

Bốn người im lặng nhìn đối phương, tạm thời không một ai lên tiếng.

Dù có là người trầm ổn hay ôn hòa, cởi mở hay lạnh nhạt, trong đầu đều lóe lên một chữ: Đệt.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành nghĩ là không ngờ mấy người Đỗ Phi Chu lại có thể nham hiểm như vậy.

Lúc thấy Phong Ấn Sư quay đầu lại, Đỗ Phi Chu và phó giám đốc đều giật thót, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Phương Cảnh Hành, họ nghĩ, bay quay đầu lại làm gì, hóng chuyện à?

Tuy vậy, nhưng giữa hai người vẫn chênh lệch thời gian, Phong Ấn Sư quay lại trước.

Trái tim phó giám đốc mạnh mẽ nảy lên, im lặng nhìn người trước mặt, không nhịn được lại nghĩ đến mấy thứ siêu hình.

Phương Cảnh Hành là người đầu tiên hoàn hồn, cười chào hỏi: "Chủ tịch, sao ngài cũng ở đây vậy? Đột nhiên nghe thấy tiếng người đằng sau làm cháu hết hồn."

Ý là, bọn họ quay lại vì bị giật mình.

Phó giám đốc: "..."

Thằng nhóc này thật đáng ghét!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện