Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 7 - Chương 10
"A?!" Vẻ mặt Mạnh Thu Lan kinh ngạc, cầm khăn lụa che miệng, mắt hạnh ẩn chứa nước mắt trong suốt: "Vân công tử đi.... Không biết bao giờ lại có thể cùng Thu Lan ngắm cảnh ngâm thơ?"
"Vân mỗ--" Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, lắc đầu đáp: "Lần này trở về, sợ là sẽ không còn cơ hội gặp gỡ với Mạnh tiểu thư."
"Sao, vì sao?"
"Hôm trước phụ thân ta đã gửi thư nói rằng đợi sau khi Vân mỗ trở về, Vân mỗ sẽ phải thành thân với một cô nương môn đăng hộ đối..."
Mạnh Thu Lan thình lình trợn to mắt, hai giọt lệ trong suốt lăn xuống theo đôi má đào, cúi đầu nức nở: "Vậy, vậy Thu Lan xin chúc mừng cho Vân công tử!"
"Nhưng Vân mỗ không muốn kết hôn với một nữ nhân xa lạ!" Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cao giọng, mắt hoa đào chất chứa tâm tư, bảy phần là tình cảm sâu sắc, ba phần là kiên định: "Lần này đến trấn Quảng An, Vân mỗ đã xác định được người sẽ làm bạn cả đời với mình!"
Mạnh Thu Lan chậm rãi ngẩng đầu, trong tròng mắt lấp lánh ánh nước, đôi bàn tay mềm mại siết chặt lấy khăn lụa.
"Thu Lan..." Bạch Ngọc Đường thay đổi xưng hô, khuôn mặt tiến gần Mạnh Thu Lan thêm một chút: "Nàng có nguyện ý gả cho Vân mỗ không?"
Gương mặt thanh tú của Mạnh Thu Lan lập tức đỏ bừng, mắt không ngừng dâng lệ, rất xinh đẹp.
"Hôn nhân đại sự phải theo lệnh phụ mẫu, lời ước hẹn như vậy, Thu Lan không dám tự mình..."
"Chỉ cần nàng gật đầu, ngày mai Vân mỗ sẽ đi Mạnh phủ cầu hôn!" Thần sắc Bạch Ngọc Đường nhuộm đầy tình ý chân thành: "Vân mỗ chỉ muốn biết lòng của Thu Lan thôi!"
Mạnh Thu Lan nở ý cười ngọt ngào, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Lòng của Thu Lan luôn hướng về Vân lang, đến chết cũng không thay đổi, nguyện cùng Vân lang sống chết bên nhau..."
Bạch Ngọc Đường rất chuyên nghiệp trưng ra biểu tình mừng rỡ.
"Thu Lan~~."
"Vân lang~~."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý tuôn trào, dịu dàng thắm thiết, chỉ thấy nha hoàn đứng một bên đang lặng lẽ lau đi nước mắt xúc động, còn sai vặt Ngải Hổ đã sớm trốn ra ngoài liều mạng bịt mồm để không phun hết cơm đêm hôm qua ra.
Màn diễn tình yêu nồng cháy của hai người nọ cuối cùng cũng chiếm được sự chú ý của hai người trên cây kia.
Kim Kiền nhìn đôi tài tử giai nhân bên trong đình mà chỉ cảm thấy từ khóe miệng đến da mặt rồi xuống dạ dày, túi mật, lá gan cho đến lá lách, cộng thêm lông tơ sau lưng cứ theo tần suất sáu lần một giây run rẩy kịch liệt.
Ôi lạy chúa Jesus, cái lời thoại buồn nôn như vậy mà chuột bạch có thể mặt không đổi sắc, lòng không hổ thẹn nói ra một cách trơn tru, lại còn phối hợp với biểu tình rồi động tác, ánh mắt vô cùng chuyên nghiệp, quả đúng là phong thái của siêu sao!
Trong lòng Kim Kiền không ngừng khen ngợi, miệng lại không tự giác phun ra mấy chữ: "Bạch Ngũ gia..."
"Có vẻ như Kim giáo úy rất lo lắng cho Bạch huynh?"
Người phía sau đột nhiên âm trầm thốt ra một câu.
Kim Kiền cảm thấy hàn khí nhè nhẹ lại triền miên quấn quanh thân, không khỏi rùng mình một cái.
Hiện tại! Lúc này! Nơi đây! Ta dám chắc là Tiểu Miêu thấy ta nhiều ngày liền nhìn chuột bạch chăm chú nên lật đổ bình dấm chua!
Chết rồi, nếu chuyện này phát triển thêm nữa thì ta có trăm cái miệng cũng không nói được.
Kiên quyết! Cắt hết! Ta phải bóp chết hiểu lầm từ trong nôi, hôm nay nhất định phải nói rõ với Tiểu Miêu rằng ta đối với chuột bạch là quan hệ bạn bè trong sáng, ta tuyệt đối không bao giờ có ý đồ bất chính gì đối với chuột bạch, tuyệt đối không cùng Tiểu Miêu tranh đoạt tâm tư chuột bạch!
Nghĩ vậy, Kim Kiền quyết định, hạ quyết tâm, đột nhiên quay đầu lại, mắt nhỏ trừng lớn, nhưng trong nháy mắt nhìn đến người phía sau, tâm can đầy bụng thật lòng muốn thổ lộ đều biến thành cái rắm (chuyện vớ vẩn), tan thành mây khói...
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán lá đỏ chiếu vào khuôn mặt tuấn dật của Triển Chiêu, khiến cho mày kiếm thoải mái giãn ra, làn da trơn bóng như ngọc, bộ mi dài cong vút như được phủ thêm một tầng ánh vàng rực rỡ, run run câu người, con ngươi đen như mực, trong suốt tĩnh lặng, môi mỏng trơn bóng lấp lánh ánh sáng hơi mím lại.
Ực!
Kim Kiền nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình vang dội có chút khác thường.
"Kim Kiền." Triển Chiêu bình tĩnh nhìn người trước mắt: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Thuộc hạ..." Kim Kiền cảm giác đầu mình giống như một nồi chứa đầy hồ dính đậm đặc đang bị khuấy lên, tiếng nói gấp gáp, miệng lưỡi khô khốc, không tự giác liếm môi, lẩm bẩm nói: "Triển đại nhân, ngài sẽ không phải là đang ghen..."
Con ngươi đen trong suốt nhìn thoáng qua động tác của Kim Kiền, chợt đục ngầu, sâu không thấy đáy, hô hấp đột nhiên nóng bỏng thêm ba phần.
"Ghen..." Giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn, khe khẽ cất lên: "Triển mỗ... Chưa từng ghen..."
Từng câu từng chữ giống như nói mê, hô hấp thoang thoảng hương cỏ xanh càng thêm sát gần Kim Kiền.
Kim Kiền ngây ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng áp sát, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng trơn bóng, trong đầu nổ ầm ầm mấy tiếng, xen lẫn âm thanh nho nhỏ của ác quỷ đang không ngừng nỉ non:
Thật muốn hôn một cái... (nguyên văn: Thật muốn cắn một ngụm :]]]]] )
"Rắc!"
Một tiếng vang nhỏ bé đánh tan bầu không khí kiều diễm.
Con ngươi đen của Triển Chiêu chợt lóe, khôi phục sự trong veo, đột nhiên dựng thẳng người, kiên quyết nhắm chặt hai mắt.
Hai đấm siết chặt, khớp tay kêu "rắc" một tiếng, giống hệt như âm thanh lúc nãy.
"Khụ, Kim Kiền, vừa rồi, Triển mỗ muốn nghe rõ hơn lời của Bạch huynh nên...." Triển Chiêu cố chấp đè xuống suy nghĩ không đúng lúc kia, đôi tai mèo ửng đỏ, ánh mắt bay đi, cố gắng giải thích.
Nhưng nói xong một lúc lâu cũng không thấy lời hùa theo ngày thường của người nào đó.
"Kim Kiền?" Triển Chiêu lúc này mới nhận ra điều bất thường, con ngươi đen láy dời về phía vị giáo úy kia.
Nhưng vừa nhìn thấy lại càng giật mình.
Chỉ thấy mắt nhỏ của Kim Kiền trợn tròn, ánh nhìn rời rạc, sắc mặt tái nhợt giống như vừa bị cái gì đó làm khiếp sợ.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu thấp giọng gọi, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Kim Kiền, lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy?!"
"A?A!" Kim Kiền đột nhiên hoàn hồn, mắt nhỏ liếc qua Triển Chiêu một cái lại bối rối nhìn đi chỗ khác, tiếng nói run run: "Không có gì, thuộc hạ vẫn ổn." Ngừng một chút, lại quay đầu nhìn xuống đình nghỉ chân: "Đám người Bạch Ngũ gia đi từ lúc nào vậy? Triển đại nhân, chúng ta mau đuổi theo thôi!"
Nói xong liền rút cổ tay ra khỏi tay Triển Chiêu, vận dụng khinh công sứt sẹo nhảy xuống dưới tán cây, chạy đi nhanh như chớp.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng của mình, than nhẹ một hơi, phóng người đuổi theo.
Kết quả sau đó là Triển Chiêu cứ tiếp cận Kim Kiền thì thật hay làm sao, Kim Kiền giống như gặp đại địch, vội vàng vọt ra thật xa.
Hậu quả của việc đó là lông mày Triển Chiêu nhíu lại càng lúc càng chặt, hàn khí quang người càng lúc càng tăng, báo hại Mạnh tiểu thư, nha hoàn cùng Ngải Hổ cứ hắt xì không ngừng, Bạch Ngọc Đường mấy lần nóng nảy suýt chút nữa làm hỏng việc. Cuối cùng cũng kết thúc lần dạo chơi ngắm cảnh này.
*Câu thơ thứ nhất của Bạch Ngọc Đường là chỉ tình yêu cách trở, tương tư nhiều năm, lấy hình ảnh giữa núi và trời bị ngăn cách với nhau. Câu thứ hai ý chỉ tình yêu còn lại khi kẻ đi người ở (hoặc kẻ còn người mất), lấy hình ảnh đàn nhạn vẫn bay cao mà người thì không còn đó để ngắm nhìn (cảnh còn người mất), sáu chữ cuối "một mành cảnh sắc tập quen", chữ cảnh sắc ở đây là "phong nguyệt" còn có ý nghĩa là tình yêu nam nữ => người mất rồi, cảnh sắc hay tình yêu cũng dần phải quen với sự mất mát đó.
HẾT HỒI 3
"Vân mỗ--" Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, lắc đầu đáp: "Lần này trở về, sợ là sẽ không còn cơ hội gặp gỡ với Mạnh tiểu thư."
"Sao, vì sao?"
"Hôm trước phụ thân ta đã gửi thư nói rằng đợi sau khi Vân mỗ trở về, Vân mỗ sẽ phải thành thân với một cô nương môn đăng hộ đối..."
Mạnh Thu Lan thình lình trợn to mắt, hai giọt lệ trong suốt lăn xuống theo đôi má đào, cúi đầu nức nở: "Vậy, vậy Thu Lan xin chúc mừng cho Vân công tử!"
"Nhưng Vân mỗ không muốn kết hôn với một nữ nhân xa lạ!" Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cao giọng, mắt hoa đào chất chứa tâm tư, bảy phần là tình cảm sâu sắc, ba phần là kiên định: "Lần này đến trấn Quảng An, Vân mỗ đã xác định được người sẽ làm bạn cả đời với mình!"
Mạnh Thu Lan chậm rãi ngẩng đầu, trong tròng mắt lấp lánh ánh nước, đôi bàn tay mềm mại siết chặt lấy khăn lụa.
"Thu Lan..." Bạch Ngọc Đường thay đổi xưng hô, khuôn mặt tiến gần Mạnh Thu Lan thêm một chút: "Nàng có nguyện ý gả cho Vân mỗ không?"
Gương mặt thanh tú của Mạnh Thu Lan lập tức đỏ bừng, mắt không ngừng dâng lệ, rất xinh đẹp.
"Hôn nhân đại sự phải theo lệnh phụ mẫu, lời ước hẹn như vậy, Thu Lan không dám tự mình..."
"Chỉ cần nàng gật đầu, ngày mai Vân mỗ sẽ đi Mạnh phủ cầu hôn!" Thần sắc Bạch Ngọc Đường nhuộm đầy tình ý chân thành: "Vân mỗ chỉ muốn biết lòng của Thu Lan thôi!"
Mạnh Thu Lan nở ý cười ngọt ngào, cúi đầu ngượng ngùng nói: "Lòng của Thu Lan luôn hướng về Vân lang, đến chết cũng không thay đổi, nguyện cùng Vân lang sống chết bên nhau..."
Bạch Ngọc Đường rất chuyên nghiệp trưng ra biểu tình mừng rỡ.
"Thu Lan~~."
"Vân lang~~."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý tuôn trào, dịu dàng thắm thiết, chỉ thấy nha hoàn đứng một bên đang lặng lẽ lau đi nước mắt xúc động, còn sai vặt Ngải Hổ đã sớm trốn ra ngoài liều mạng bịt mồm để không phun hết cơm đêm hôm qua ra.
Màn diễn tình yêu nồng cháy của hai người nọ cuối cùng cũng chiếm được sự chú ý của hai người trên cây kia.
Kim Kiền nhìn đôi tài tử giai nhân bên trong đình mà chỉ cảm thấy từ khóe miệng đến da mặt rồi xuống dạ dày, túi mật, lá gan cho đến lá lách, cộng thêm lông tơ sau lưng cứ theo tần suất sáu lần một giây run rẩy kịch liệt.
Ôi lạy chúa Jesus, cái lời thoại buồn nôn như vậy mà chuột bạch có thể mặt không đổi sắc, lòng không hổ thẹn nói ra một cách trơn tru, lại còn phối hợp với biểu tình rồi động tác, ánh mắt vô cùng chuyên nghiệp, quả đúng là phong thái của siêu sao!
Trong lòng Kim Kiền không ngừng khen ngợi, miệng lại không tự giác phun ra mấy chữ: "Bạch Ngũ gia..."
"Có vẻ như Kim giáo úy rất lo lắng cho Bạch huynh?"
Người phía sau đột nhiên âm trầm thốt ra một câu.
Kim Kiền cảm thấy hàn khí nhè nhẹ lại triền miên quấn quanh thân, không khỏi rùng mình một cái.
Hiện tại! Lúc này! Nơi đây! Ta dám chắc là Tiểu Miêu thấy ta nhiều ngày liền nhìn chuột bạch chăm chú nên lật đổ bình dấm chua!
Chết rồi, nếu chuyện này phát triển thêm nữa thì ta có trăm cái miệng cũng không nói được.
Kiên quyết! Cắt hết! Ta phải bóp chết hiểu lầm từ trong nôi, hôm nay nhất định phải nói rõ với Tiểu Miêu rằng ta đối với chuột bạch là quan hệ bạn bè trong sáng, ta tuyệt đối không bao giờ có ý đồ bất chính gì đối với chuột bạch, tuyệt đối không cùng Tiểu Miêu tranh đoạt tâm tư chuột bạch!
Nghĩ vậy, Kim Kiền quyết định, hạ quyết tâm, đột nhiên quay đầu lại, mắt nhỏ trừng lớn, nhưng trong nháy mắt nhìn đến người phía sau, tâm can đầy bụng thật lòng muốn thổ lộ đều biến thành cái rắm (chuyện vớ vẩn), tan thành mây khói...
Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán lá đỏ chiếu vào khuôn mặt tuấn dật của Triển Chiêu, khiến cho mày kiếm thoải mái giãn ra, làn da trơn bóng như ngọc, bộ mi dài cong vút như được phủ thêm một tầng ánh vàng rực rỡ, run run câu người, con ngươi đen như mực, trong suốt tĩnh lặng, môi mỏng trơn bóng lấp lánh ánh sáng hơi mím lại.
Ực!
Kim Kiền nghe được âm thanh nuốt nước miếng của chính mình vang dội có chút khác thường.
"Kim Kiền." Triển Chiêu bình tĩnh nhìn người trước mắt: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Thuộc hạ..." Kim Kiền cảm giác đầu mình giống như một nồi chứa đầy hồ dính đậm đặc đang bị khuấy lên, tiếng nói gấp gáp, miệng lưỡi khô khốc, không tự giác liếm môi, lẩm bẩm nói: "Triển đại nhân, ngài sẽ không phải là đang ghen..."
Con ngươi đen trong suốt nhìn thoáng qua động tác của Kim Kiền, chợt đục ngầu, sâu không thấy đáy, hô hấp đột nhiên nóng bỏng thêm ba phần.
"Ghen..." Giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn, khe khẽ cất lên: "Triển mỗ... Chưa từng ghen..."
Từng câu từng chữ giống như nói mê, hô hấp thoang thoảng hương cỏ xanh càng thêm sát gần Kim Kiền.
Kim Kiền ngây ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng áp sát, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng trơn bóng, trong đầu nổ ầm ầm mấy tiếng, xen lẫn âm thanh nho nhỏ của ác quỷ đang không ngừng nỉ non:
Thật muốn hôn một cái... (nguyên văn: Thật muốn cắn một ngụm :]]]]] )
"Rắc!"
Một tiếng vang nhỏ bé đánh tan bầu không khí kiều diễm.
Con ngươi đen của Triển Chiêu chợt lóe, khôi phục sự trong veo, đột nhiên dựng thẳng người, kiên quyết nhắm chặt hai mắt.
Hai đấm siết chặt, khớp tay kêu "rắc" một tiếng, giống hệt như âm thanh lúc nãy.
"Khụ, Kim Kiền, vừa rồi, Triển mỗ muốn nghe rõ hơn lời của Bạch huynh nên...." Triển Chiêu cố chấp đè xuống suy nghĩ không đúng lúc kia, đôi tai mèo ửng đỏ, ánh mắt bay đi, cố gắng giải thích.
Nhưng nói xong một lúc lâu cũng không thấy lời hùa theo ngày thường của người nào đó.
"Kim Kiền?" Triển Chiêu lúc này mới nhận ra điều bất thường, con ngươi đen láy dời về phía vị giáo úy kia.
Nhưng vừa nhìn thấy lại càng giật mình.
Chỉ thấy mắt nhỏ của Kim Kiền trợn tròn, ánh nhìn rời rạc, sắc mặt tái nhợt giống như vừa bị cái gì đó làm khiếp sợ.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu thấp giọng gọi, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Kim Kiền, lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy?!"
"A?A!" Kim Kiền đột nhiên hoàn hồn, mắt nhỏ liếc qua Triển Chiêu một cái lại bối rối nhìn đi chỗ khác, tiếng nói run run: "Không có gì, thuộc hạ vẫn ổn." Ngừng một chút, lại quay đầu nhìn xuống đình nghỉ chân: "Đám người Bạch Ngũ gia đi từ lúc nào vậy? Triển đại nhân, chúng ta mau đuổi theo thôi!"
Nói xong liền rút cổ tay ra khỏi tay Triển Chiêu, vận dụng khinh công sứt sẹo nhảy xuống dưới tán cây, chạy đi nhanh như chớp.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng của mình, than nhẹ một hơi, phóng người đuổi theo.
Kết quả sau đó là Triển Chiêu cứ tiếp cận Kim Kiền thì thật hay làm sao, Kim Kiền giống như gặp đại địch, vội vàng vọt ra thật xa.
Hậu quả của việc đó là lông mày Triển Chiêu nhíu lại càng lúc càng chặt, hàn khí quang người càng lúc càng tăng, báo hại Mạnh tiểu thư, nha hoàn cùng Ngải Hổ cứ hắt xì không ngừng, Bạch Ngọc Đường mấy lần nóng nảy suýt chút nữa làm hỏng việc. Cuối cùng cũng kết thúc lần dạo chơi ngắm cảnh này.
*Câu thơ thứ nhất của Bạch Ngọc Đường là chỉ tình yêu cách trở, tương tư nhiều năm, lấy hình ảnh giữa núi và trời bị ngăn cách với nhau. Câu thứ hai ý chỉ tình yêu còn lại khi kẻ đi người ở (hoặc kẻ còn người mất), lấy hình ảnh đàn nhạn vẫn bay cao mà người thì không còn đó để ngắm nhìn (cảnh còn người mất), sáu chữ cuối "một mành cảnh sắc tập quen", chữ cảnh sắc ở đây là "phong nguyệt" còn có ý nghĩa là tình yêu nam nữ => người mất rồi, cảnh sắc hay tình yêu cũng dần phải quen với sự mất mát đó.
HẾT HỒI 3
Bình luận truyện