Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 7 - Chương 20: Ngự miêu tâm tư sâu khó dò, lầu cháy kinh hiện thập tuyệt quân
Chim hót sớm bình minh, gió vờn mây lững lờ.
"Oáp---"
Kim Kiền đang ngủ trên giường đột nhiên ngáp một tiếng, cuốn tóc ngồi dậy. Mắt nhỏ mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại chỗ bóng đen ngay thẳng ở bên bàn, sau đó --- chết sững.
Sao lại thế này?
Tại sao ta lại ở trên giường?
Tại sao Tiểu Miêu lại ngồi ở bàn?
Ta lên giường từ lúc nào? Tiểu Miêu ra bàn ngồi từ lúc nào?
Khụ, ý ta là...
Chẳng lẽ lại nói thẳng ra là ta - thân cấp dưới thoải mái ngủ trên giường cả đêm trong khi người lãnh đạo trực tiếp phải thức canh chừng cho mình?!
Ôi trời cao ơi!
Kim Kiền sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi lạnh, bật dậy khỏi giường như cá chép nhảy, hai bước đã lủi đến bên cạnh người Triển Chiêu, xoay người ôm quyền nói:
"Triển đại nhân, thuộc hạ..."
Người đang ngồi thẳng ôm kiếm, nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, nâng tay ra hiệu chớ có lên tiếng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến giọng nữ nũng nịu:
"Triệu công tử, Tiễn công tử, ta mang đồ ăn sáng cho hai vị đây."
Hả?
Mạnh Thu Lan?
Sớm như vậy? Lại còn phục vụ tận phòng?
Kim Kiền sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện định đi tới mở cửa thì lại bị Triển Chiêu túm về ấn lên ghế.
Kim Kiền ngẩn ra, lúc này mới nhớ địa vị của mình bây giờ là một vị cao nhân, liền vội vàng vén bào, nhấc chân bắt chéo, nâng chén trà lên, tạo bộ dạng bí hiểm.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua cái đầu như tổ quạ của Kim Kiền, thầm than một tiếng, cao giọng: "Tiễn công tử vừa mới thức dậy, chưa kịp rửa mặt chải đầu, thỉnh Mạnh tiểu thư chờ một chút."
Dứt lời lại bình tĩnh liếc nhìn Kim Kiền một cái.
Kim Kiền lúc này mới phản ứng lại, vội vàng vọt tới chậu rửa bên cạnh, vẩy vẩy nước lên mặt, dính cả lên đầu nhưng chỉ lấy tay áo lau qua loa sau đó nhanh chóng trở lại, ngồi xuống, tiếp tục tư thế cao nhân thưởng trà.
Chuẩn bị đã xong nhưng mãi mà không thấy Triển Chiêu có hành động tiếp theo.
Kim Kiền âm thầm buồn bực, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía vị động vật họ mèo kia.
Lại thấy dưới nắng sớm rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu nhìn qua lại có vẻ hơi--- ừm... Bối rối?
Này này, mới có sáng sớm, Tiểu Miêu ngươi bối rối cái gì?
Mắt nhỏ của Kim Kiền trừng lớn, không hiểu ra làm sao.
You'll also like
(Fanfic) Kim Kiền ghen by Yuntanie
(Fanfic) Kim Kiền ghen
By Yuntanie
6.7K 108
Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (phiên ngoại tập 2) by SelleryMiu
Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (ph...
By SelleryMiu
6.1K 67
(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm động phòng by Yuntanie
(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm độn...
By Yuntanie
5.2K 95
Cuối cùng sau một hồi bối rối, Ngự Miêu đại nhân than nhẹ một tiếng, bước hai bước ra sau Kim Kiền.
"Ơ? Triển..."
"Đừng động."
Giọng nói trong trẻo của Triển Chiêu truyền đến từ đỉnh đầu.
Ngay sau đó, Kim Kiền lập tức cảm thấy ngón tay thon dài của người nào đó chạm vào đầu mình, chầm chậm, nhẹ nhàng chải, vuốt từng sợi tóc; dịu dàng vấn lên, trong chốc lát đã sửa cái đầu tổ quạ của Kim Kiền trở nên gọn gàng, chỉnh tề.
Triển Chiêu trở lại trước mặt Kim Kiền, nhìn đi nhìn lại cho chắc chắn mới gật đầu: "Tốt rồi."
Lại nhìn Kim Kiền, vẫn đang duy trì tư thế chân vắt chéo tay cầm chén, tất nhiên lúc này đã cứng đờ.
Trong lòng cứ như đang có một vạn con mèo đang không ngừng kêu meo meo ầm ĩ và cào loạn lên.
Vừa rồi Tiểu Miêu mới, mới giúp ta... Chải đầu?!
Nếu như từ giờ cho đến lúc trở lại Khai Phong phủ, ta kiên trì không gội đầu thì một sợi tóc này có thể bán được bao nhiêu ngân lượng?
Lại nhân thêm bao nhiêu sợi tóc?
Ít nhất là hơn mười vạn sợi đó!
Đây chính là cơ hội để ta phát tài nhaaa!
Triển Chiêu nhìn lướt qua Kim Kiền lúc này đang thả hồn bay xa, khẽ nhếch khóe môi, xoay người mở cửa phòng.
Mạnh Thu Lan đứng ngoài cửa gấp rút vọt vào trong, đặt cái giỏ mang theo lên trước, dịu dàng như nước nói:
"Triệu công tử, Tiễn công tử, đây là món cháo sáng nay ta dậy sớm nấu cho các vị, nếu nhị vị không chê xin hãy nếm thử."
Nói xong liền mở giỏ bưng ra hai chén cháo nóng hổi với hai cái đĩa ăn sáng đặt lên bàn.
Mùi thức ăn xông vào mũi, Kim Kiền cực kì phối hợp nuốt nước miếng, cảm tạ: "Làm phiền Mạnh tiểu thư rồi."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Vẻ mặt Mạnh Thu Lan thẹn thùng, hướng Triển Chiêu nói: "Triệu công tử mau ngồi đi, nếm thử tay nghề của ta một chút."
Triển Chiêu không đáp một tiếng, đi tới sau lưng Kim Kiền, im lặng đứng nghiêm, đúng dáng dấp tiêu chuẩn của vị hộ vệ hết lòng tận trung trong công việc.
Mạnh Thu Lan rõ ràng có chút xấu hổ.
"Khụ, Triệu ca, ngươi cũng ngồi xuống ăn một chút đi." Kim Kiền quay đầu lại mời, nhìn Triển Chiêu với đôi mắt trông mong.
Tiểu Miêu đại nhân, ngài vẫn nên ngồi xuống cùng ăn đi, chứ tôn đại thần ngài đây cứ đứng đấy nhìn ta ăn giống như muốn đục lỗ trên người ta vậy, thật khiến ta đứng ngồi không yên nha.
Lại nhìn Triển Chiêu, một đôi tai mèo từ đỉnh xuống đến mang tai đang dần dần... Chuyển đỏ?
Hả?
Ngay sau đó liền thấy Triển Chiêu di chuyển, ngồi xuống, cầm bát, uống cháo, xong, đứng dậy, quay về chỗ, lại đứng nghiêm.
Hầy...
Kim Kiền lập tức lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo, như hổ đói húp vài lần cho hết, chùi miệng cà lăm nói: "Đa tạ Mạnh tiểu thư."
Da mặt Mạnh tiểu thư cứng đờ, lại che miệng cười nói: "Nhị vị công tử nếu như không phiền, hôm nay ta có thể mời nhị vị cùng dạo chơi hoa viên được không?"
"Dạo chơi à..." Kim Kiền dài giọng, bình tĩnh liếc Triển Chiêu một cái.
Nhưng chỉ thấy Triển Chiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tạo hình chuẩn một cái cọc gỗ.
Ặc!
Tiểu Miêu đại nhân, sao ngài lại trưng ra cái phản ứng này chứ! Vẻ mặt cứng ngắc như tượng đá điêu khắc thế kia thì sao ta đoán được tâm tư ngài đây.
"Hôm nay tại hạ cảm thấy gió hơi mạnh, e là không nên xuất môn..." Kim Kiền đắn đo nói nửa câu.
Nửa câu sau đó liền nghẹn lại.
Bởi vì Kim Kiền - con người mẫn tuệ sâu sắc đã bị khí lạnh "thăm hỏi" đến mức tóc gáy dựng ngược trong nháy mắt, phản ứng này chắc chắn là do tuyệt chiêu hàn khí bí truyền của con mèo nào đó.
"Nhưng mà... Mạnh tiểu thư đã bày tỏ thịnh tình như thế, tại hạ tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh." Kim Kiền lập tức sửa lại giọng điệu.
Quả nhiên, hàn khí lập tức tan.
Chẳng lẽ hiện tại ta bắt buộc phải tiến hóa sang giai đoạn dựa theo hàn khí phóng ra để phán đoán ý của Tiểu Miêu đại nhân rồi ư?
Kim Kiền âm thần lau mồ hôi.
Mạnh Thu Lan vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt: "Vậy ta sẽ dẫn đường cho nhị vị công tử."
Triển Chiêu nhìn lướt qua Kim Kiền, Kim Kiền lập tức hiểu ý, đứng dậy nói: "Mạnh tiểu thư, mời."
"Triệu công tử, Tiễn công tử, mời." Mạnh Thu Lan bày ra bộ dáng thẹn thùng, nhỏ nhẹ cúi người, đong đưa vòng eo đi ra trước.
Kim Kiền cùng Triển Chiêu theo sau.
Chính lúc xuất môn, Kim Kiền cố ý ghé sát vào Triển Chiêu, dò hỏi: "Hôm nay vì sao Triệu ca lại muốn dạo chơi hoa viên?"
Triển Chiêu rũ mắt: "Đi nhìn ngắm xung quanh một chút cũng không hại gì."
"A..."
Vẻ mặt Kim Kiền hồ nghi nhìn Triển Chiêu, sau đó, lại bắt gặp lỗ tai Triển Chiêu nảy nảy rồi ửng đỏ.
Ôi chao? Ôi chao? Ôi chao?
Vì sao?
Rốt cuộc ta đã nói cái gì mà lại khiến Tiểu Miêu khác thường như thế vậy?
Kim Kiền nhìn bóng dáng Triển Chiêu ở đằng trước, cảm thấy vô cùng buồn bực.
Hồi tưởng một lúc lâu mới phát giác ra, hình như, vấn đề là ở cái xưng hô "Triệu ca" kia.
À há!
Kim Kiền vỗ đầu.
Chẳng trách lại thấy xưng hô "Triệu ca" nghe quái quái!
Căn bản là do đồng âm với "Chiêu ca"!
Đợi đã, vì thế cho nên Tiểu Miêu mới... Thẹn thùng?
Ha ha...
Kim Kiền lập tức phủ định ý tưởng này.
Tiểu Miêu đại nhân cho dù sóng to gió lớn cỡ nào, trường hợp kinh hãi ra sao cũng đã đều trải qua, sao có thể vì cái nguyên nhân nhỏ xíu, kì quái này mà thẹn thùng được?!
Chính xác là... Nhất định là---.
Đúng vậy, nhất định là Tiểu Miêu đã quyết định sử dụng đòn sát thủ mỹ nam kế với Mạnh tiểu thư cho nên mới có chút ngượng ngùng.
Đúng vậy! Nhất định là như thế!
Đáng tiếc là trong cả quá trình đi dạo đã chứng minh đầy đủ là đối với cỡ tiểu yêu như Mạnh Thu Lan, vị tứ phẩm đới đao hộ vệ khinh thường việc dùng đòn sát thủ.
Ngược lại, Mạnh Thu Lan sử dụng đủ chiêu để công kích Triển Chiêu bằng mỹ nhân kế, đáng tiếc, tất cả đều bị phản lại, hiệu quả vô cùng nhỏ.
Giờ Thìn canh ba, Mạnh Thu Lan nũng nịu giải thích với Triển Chiêu về thiết kế bố cục của lâm viên, Triển Chiêu không thèm để ý tới.
Giờ Tỵ canh ba, Mạnh Thu Lan ngỏ ý muốn mời Triển Chiêu cùng ngâm thơ làm phú, không được Triển Chiêu đếm xỉa.
Giữa trưa canh ba, trong bữa cơm, Mạnh Thu Lan ngỏ ý muốn kính rượu Triển Chiêu, bị Triển Chiêu xem nhẹ.
Giờ Thân canh ba, Mạnh Thu Lan hừng hực hăng hái mời Triển Chiêu đến đình nghỉ chân ngắm sen tàn, Triển Chiêu trầm mặc biểu lộ sự cự tuyệt.
Người diễn vai phụ không thể phụ hơn - Kim Kiền bị lơ cả ngày cuối cùng cho ra kết luận:
Thứ nhất, mặt mũi là công trình rất trọng yếu.
Đệ nhất thần tượng của Biện Kinh là đồng chí Triển Chiêu đã ra mặt, hình tượng cao nhân vĩ đại của ta bị nhan sắc khuynh nước khuynh thành của con mèo đó phá tan tành.
Thứ hai, ở vào giai đoạn "hoa si" (mê hoa- hoa ở đây chỉ nhan sắc), nghị lực của phụ nữ lớn vô cùng.
Kim Kiền vẫn chưa hoàn thành công tác thống kê, nhưng từ sáng cho đến giờ, Mạnh Thu Lan đã liếc nhìn Tiểu Miêu với ánh mắt quyến rũ bốn trăm năm mươi ba lần, bốn mươi tám lần có ý đồ dùng khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Miêu, ý đồ vấp chân, uốn éo eo, đùi chuột rút với đủ các loại lí do khác để ngã lên người Tiểu Miêu cũng đã diễn ba mươi sáu lần. Đáng tiếc là, so với biểu hiện cuồng nhiệt của con dân thành Biện Kinh là chỉ nhìn thấy thôi cũng đã hét chói tai hay té xỉu với máu mũi chảy hai hàng thì biểu hiện không có gì đặc sắc, hoàn toàn nằm trong nề nếp qui củ của đồng chí Mạnh Thu Lan tất nhiên sẽ hoàn toàn không được nhìn đến. Nhưng cái tinh thần "thua keo này bày keo khác", kiên trì bền bỉ bám riết không tha thật khiến kẻ khác phải kính nể.
Thứ ba, mánh lới "Tiên nhân hội" chắc chắn là cực kì được coi trọng.
Suốt đường đi vừa quan sát vừa căn cứ theo ám hiệu của Triển Chiêu, Kim Kiền tất nhiên hiểu rằng trong sân Mạnh phủ đã tăng cường canh gác thêm mấy lần, xem ra bàn tay phía sau sắp lộ ra rồi.
Sau một ngày dạo chơi ở hoa viên, giờ Tuất canh ba, hai người Triển - Kim rốt cuộc cũng nghênh đón lời mời ăn tiệc tối của lão gia Mạnh Hoa Thư.
_______________________________
Sen từng đóa nhạt hương sắc, trăng sáng trời đông ấm mái đình.
Đèn hoa nở bừng đêm tối, tiệc rượu thơm thết đãi giai nhân.
(Nguyên văn: Hà anh sơ đạm, đông nguyệt xán tảo noãn tạ.
Hoa đăng dạ ẩm, hoa yến chính đãi giai kì.)
Kim Kiền ngồi giữa noãn các nằm trên hồ ở hoa viên đằng sau Mạnh phủ, đối diện với Mạnh lão gia đang chọn món cho yến tiệc tối nay, im lặng không nói gì.
Mặc dù gọi là noãn các nhưng thực tế lại xây dựng ở ngay trên mặt hồ, bốn phía nước bao quanh, cảnh sắc hợp lòng người, không khí lưu thông cực kì tốt, thoáng đãng. Nếu như dùng bữa ở đây vào mùa hạ thì khẳng định là tinh thần lẫn thể xác đều thoải mái, sung sướng vô cùng.
Nhưng lúc này đã gần cuối thu, đêm đen gió lạnh, nước buốt tận xương, mà bữa tối lại dùng cơm tại nơi này, gió thổi vù vù trên mặt, quả thực là rất khác so với hình ảnh tưởng tượng trong đầu!
May mắn là tiệc rượu ở noãn các cũng thuộc hàng cao cấp, thức ăn phong phú, hương rượu thoang thoảng, lúc này mới khiến cho cái người bị gió thổi đến rét run, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào.
"Nào nào, mau đến ăn thôi, Tiễn công tử, Triệu công tử, đừng khách khí." Mạnh lão gia tươi cười nói: "Chỉ là cơm rau dưa đạm bạc, mong nhị vị không ghét bỏ."
"Ừm..."
Kim Kiền bình tĩnh nhìn mâm cơm trên bàn xem xét...
"Oáp---"
Kim Kiền đang ngủ trên giường đột nhiên ngáp một tiếng, cuốn tóc ngồi dậy. Mắt nhỏ mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại chỗ bóng đen ngay thẳng ở bên bàn, sau đó --- chết sững.
Sao lại thế này?
Tại sao ta lại ở trên giường?
Tại sao Tiểu Miêu lại ngồi ở bàn?
Ta lên giường từ lúc nào? Tiểu Miêu ra bàn ngồi từ lúc nào?
Khụ, ý ta là...
Chẳng lẽ lại nói thẳng ra là ta - thân cấp dưới thoải mái ngủ trên giường cả đêm trong khi người lãnh đạo trực tiếp phải thức canh chừng cho mình?!
Ôi trời cao ơi!
Kim Kiền sợ đến nỗi trán đầy mồ hôi lạnh, bật dậy khỏi giường như cá chép nhảy, hai bước đã lủi đến bên cạnh người Triển Chiêu, xoay người ôm quyền nói:
"Triển đại nhân, thuộc hạ..."
Người đang ngồi thẳng ôm kiếm, nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, nâng tay ra hiệu chớ có lên tiếng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa truyền đến giọng nữ nũng nịu:
"Triệu công tử, Tiễn công tử, ta mang đồ ăn sáng cho hai vị đây."
Hả?
Mạnh Thu Lan?
Sớm như vậy? Lại còn phục vụ tận phòng?
Kim Kiền sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện định đi tới mở cửa thì lại bị Triển Chiêu túm về ấn lên ghế.
Kim Kiền ngẩn ra, lúc này mới nhớ địa vị của mình bây giờ là một vị cao nhân, liền vội vàng vén bào, nhấc chân bắt chéo, nâng chén trà lên, tạo bộ dạng bí hiểm.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua cái đầu như tổ quạ của Kim Kiền, thầm than một tiếng, cao giọng: "Tiễn công tử vừa mới thức dậy, chưa kịp rửa mặt chải đầu, thỉnh Mạnh tiểu thư chờ một chút."
Dứt lời lại bình tĩnh liếc nhìn Kim Kiền một cái.
Kim Kiền lúc này mới phản ứng lại, vội vàng vọt tới chậu rửa bên cạnh, vẩy vẩy nước lên mặt, dính cả lên đầu nhưng chỉ lấy tay áo lau qua loa sau đó nhanh chóng trở lại, ngồi xuống, tiếp tục tư thế cao nhân thưởng trà.
Chuẩn bị đã xong nhưng mãi mà không thấy Triển Chiêu có hành động tiếp theo.
Kim Kiền âm thầm buồn bực, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía vị động vật họ mèo kia.
Lại thấy dưới nắng sớm rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu nhìn qua lại có vẻ hơi--- ừm... Bối rối?
Này này, mới có sáng sớm, Tiểu Miêu ngươi bối rối cái gì?
Mắt nhỏ của Kim Kiền trừng lớn, không hiểu ra làm sao.
You'll also like
(Fanfic) Kim Kiền ghen by Yuntanie
(Fanfic) Kim Kiền ghen
By Yuntanie
6.7K 108
Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (phiên ngoại tập 2) by SelleryMiu
Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (ph...
By SelleryMiu
6.1K 67
(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm động phòng by Yuntanie
(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm độn...
By Yuntanie
5.2K 95
Cuối cùng sau một hồi bối rối, Ngự Miêu đại nhân than nhẹ một tiếng, bước hai bước ra sau Kim Kiền.
"Ơ? Triển..."
"Đừng động."
Giọng nói trong trẻo của Triển Chiêu truyền đến từ đỉnh đầu.
Ngay sau đó, Kim Kiền lập tức cảm thấy ngón tay thon dài của người nào đó chạm vào đầu mình, chầm chậm, nhẹ nhàng chải, vuốt từng sợi tóc; dịu dàng vấn lên, trong chốc lát đã sửa cái đầu tổ quạ của Kim Kiền trở nên gọn gàng, chỉnh tề.
Triển Chiêu trở lại trước mặt Kim Kiền, nhìn đi nhìn lại cho chắc chắn mới gật đầu: "Tốt rồi."
Lại nhìn Kim Kiền, vẫn đang duy trì tư thế chân vắt chéo tay cầm chén, tất nhiên lúc này đã cứng đờ.
Trong lòng cứ như đang có một vạn con mèo đang không ngừng kêu meo meo ầm ĩ và cào loạn lên.
Vừa rồi Tiểu Miêu mới, mới giúp ta... Chải đầu?!
Nếu như từ giờ cho đến lúc trở lại Khai Phong phủ, ta kiên trì không gội đầu thì một sợi tóc này có thể bán được bao nhiêu ngân lượng?
Lại nhân thêm bao nhiêu sợi tóc?
Ít nhất là hơn mười vạn sợi đó!
Đây chính là cơ hội để ta phát tài nhaaa!
Triển Chiêu nhìn lướt qua Kim Kiền lúc này đang thả hồn bay xa, khẽ nhếch khóe môi, xoay người mở cửa phòng.
Mạnh Thu Lan đứng ngoài cửa gấp rút vọt vào trong, đặt cái giỏ mang theo lên trước, dịu dàng như nước nói:
"Triệu công tử, Tiễn công tử, đây là món cháo sáng nay ta dậy sớm nấu cho các vị, nếu nhị vị không chê xin hãy nếm thử."
Nói xong liền mở giỏ bưng ra hai chén cháo nóng hổi với hai cái đĩa ăn sáng đặt lên bàn.
Mùi thức ăn xông vào mũi, Kim Kiền cực kì phối hợp nuốt nước miếng, cảm tạ: "Làm phiền Mạnh tiểu thư rồi."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi." Vẻ mặt Mạnh Thu Lan thẹn thùng, hướng Triển Chiêu nói: "Triệu công tử mau ngồi đi, nếm thử tay nghề của ta một chút."
Triển Chiêu không đáp một tiếng, đi tới sau lưng Kim Kiền, im lặng đứng nghiêm, đúng dáng dấp tiêu chuẩn của vị hộ vệ hết lòng tận trung trong công việc.
Mạnh Thu Lan rõ ràng có chút xấu hổ.
"Khụ, Triệu ca, ngươi cũng ngồi xuống ăn một chút đi." Kim Kiền quay đầu lại mời, nhìn Triển Chiêu với đôi mắt trông mong.
Tiểu Miêu đại nhân, ngài vẫn nên ngồi xuống cùng ăn đi, chứ tôn đại thần ngài đây cứ đứng đấy nhìn ta ăn giống như muốn đục lỗ trên người ta vậy, thật khiến ta đứng ngồi không yên nha.
Lại nhìn Triển Chiêu, một đôi tai mèo từ đỉnh xuống đến mang tai đang dần dần... Chuyển đỏ?
Hả?
Ngay sau đó liền thấy Triển Chiêu di chuyển, ngồi xuống, cầm bát, uống cháo, xong, đứng dậy, quay về chỗ, lại đứng nghiêm.
Hầy...
Kim Kiền lập tức lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo, như hổ đói húp vài lần cho hết, chùi miệng cà lăm nói: "Đa tạ Mạnh tiểu thư."
Da mặt Mạnh tiểu thư cứng đờ, lại che miệng cười nói: "Nhị vị công tử nếu như không phiền, hôm nay ta có thể mời nhị vị cùng dạo chơi hoa viên được không?"
"Dạo chơi à..." Kim Kiền dài giọng, bình tĩnh liếc Triển Chiêu một cái.
Nhưng chỉ thấy Triển Chiêu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tạo hình chuẩn một cái cọc gỗ.
Ặc!
Tiểu Miêu đại nhân, sao ngài lại trưng ra cái phản ứng này chứ! Vẻ mặt cứng ngắc như tượng đá điêu khắc thế kia thì sao ta đoán được tâm tư ngài đây.
"Hôm nay tại hạ cảm thấy gió hơi mạnh, e là không nên xuất môn..." Kim Kiền đắn đo nói nửa câu.
Nửa câu sau đó liền nghẹn lại.
Bởi vì Kim Kiền - con người mẫn tuệ sâu sắc đã bị khí lạnh "thăm hỏi" đến mức tóc gáy dựng ngược trong nháy mắt, phản ứng này chắc chắn là do tuyệt chiêu hàn khí bí truyền của con mèo nào đó.
"Nhưng mà... Mạnh tiểu thư đã bày tỏ thịnh tình như thế, tại hạ tất nhiên là cung kính không bằng tuân mệnh." Kim Kiền lập tức sửa lại giọng điệu.
Quả nhiên, hàn khí lập tức tan.
Chẳng lẽ hiện tại ta bắt buộc phải tiến hóa sang giai đoạn dựa theo hàn khí phóng ra để phán đoán ý của Tiểu Miêu đại nhân rồi ư?
Kim Kiền âm thần lau mồ hôi.
Mạnh Thu Lan vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt: "Vậy ta sẽ dẫn đường cho nhị vị công tử."
Triển Chiêu nhìn lướt qua Kim Kiền, Kim Kiền lập tức hiểu ý, đứng dậy nói: "Mạnh tiểu thư, mời."
"Triệu công tử, Tiễn công tử, mời." Mạnh Thu Lan bày ra bộ dáng thẹn thùng, nhỏ nhẹ cúi người, đong đưa vòng eo đi ra trước.
Kim Kiền cùng Triển Chiêu theo sau.
Chính lúc xuất môn, Kim Kiền cố ý ghé sát vào Triển Chiêu, dò hỏi: "Hôm nay vì sao Triệu ca lại muốn dạo chơi hoa viên?"
Triển Chiêu rũ mắt: "Đi nhìn ngắm xung quanh một chút cũng không hại gì."
"A..."
Vẻ mặt Kim Kiền hồ nghi nhìn Triển Chiêu, sau đó, lại bắt gặp lỗ tai Triển Chiêu nảy nảy rồi ửng đỏ.
Ôi chao? Ôi chao? Ôi chao?
Vì sao?
Rốt cuộc ta đã nói cái gì mà lại khiến Tiểu Miêu khác thường như thế vậy?
Kim Kiền nhìn bóng dáng Triển Chiêu ở đằng trước, cảm thấy vô cùng buồn bực.
Hồi tưởng một lúc lâu mới phát giác ra, hình như, vấn đề là ở cái xưng hô "Triệu ca" kia.
À há!
Kim Kiền vỗ đầu.
Chẳng trách lại thấy xưng hô "Triệu ca" nghe quái quái!
Căn bản là do đồng âm với "Chiêu ca"!
Đợi đã, vì thế cho nên Tiểu Miêu mới... Thẹn thùng?
Ha ha...
Kim Kiền lập tức phủ định ý tưởng này.
Tiểu Miêu đại nhân cho dù sóng to gió lớn cỡ nào, trường hợp kinh hãi ra sao cũng đã đều trải qua, sao có thể vì cái nguyên nhân nhỏ xíu, kì quái này mà thẹn thùng được?!
Chính xác là... Nhất định là---.
Đúng vậy, nhất định là Tiểu Miêu đã quyết định sử dụng đòn sát thủ mỹ nam kế với Mạnh tiểu thư cho nên mới có chút ngượng ngùng.
Đúng vậy! Nhất định là như thế!
Đáng tiếc là trong cả quá trình đi dạo đã chứng minh đầy đủ là đối với cỡ tiểu yêu như Mạnh Thu Lan, vị tứ phẩm đới đao hộ vệ khinh thường việc dùng đòn sát thủ.
Ngược lại, Mạnh Thu Lan sử dụng đủ chiêu để công kích Triển Chiêu bằng mỹ nhân kế, đáng tiếc, tất cả đều bị phản lại, hiệu quả vô cùng nhỏ.
Giờ Thìn canh ba, Mạnh Thu Lan nũng nịu giải thích với Triển Chiêu về thiết kế bố cục của lâm viên, Triển Chiêu không thèm để ý tới.
Giờ Tỵ canh ba, Mạnh Thu Lan ngỏ ý muốn mời Triển Chiêu cùng ngâm thơ làm phú, không được Triển Chiêu đếm xỉa.
Giữa trưa canh ba, trong bữa cơm, Mạnh Thu Lan ngỏ ý muốn kính rượu Triển Chiêu, bị Triển Chiêu xem nhẹ.
Giờ Thân canh ba, Mạnh Thu Lan hừng hực hăng hái mời Triển Chiêu đến đình nghỉ chân ngắm sen tàn, Triển Chiêu trầm mặc biểu lộ sự cự tuyệt.
Người diễn vai phụ không thể phụ hơn - Kim Kiền bị lơ cả ngày cuối cùng cho ra kết luận:
Thứ nhất, mặt mũi là công trình rất trọng yếu.
Đệ nhất thần tượng của Biện Kinh là đồng chí Triển Chiêu đã ra mặt, hình tượng cao nhân vĩ đại của ta bị nhan sắc khuynh nước khuynh thành của con mèo đó phá tan tành.
Thứ hai, ở vào giai đoạn "hoa si" (mê hoa- hoa ở đây chỉ nhan sắc), nghị lực của phụ nữ lớn vô cùng.
Kim Kiền vẫn chưa hoàn thành công tác thống kê, nhưng từ sáng cho đến giờ, Mạnh Thu Lan đã liếc nhìn Tiểu Miêu với ánh mắt quyến rũ bốn trăm năm mươi ba lần, bốn mươi tám lần có ý đồ dùng khăn tay lau mồ hôi cho Tiểu Miêu, ý đồ vấp chân, uốn éo eo, đùi chuột rút với đủ các loại lí do khác để ngã lên người Tiểu Miêu cũng đã diễn ba mươi sáu lần. Đáng tiếc là, so với biểu hiện cuồng nhiệt của con dân thành Biện Kinh là chỉ nhìn thấy thôi cũng đã hét chói tai hay té xỉu với máu mũi chảy hai hàng thì biểu hiện không có gì đặc sắc, hoàn toàn nằm trong nề nếp qui củ của đồng chí Mạnh Thu Lan tất nhiên sẽ hoàn toàn không được nhìn đến. Nhưng cái tinh thần "thua keo này bày keo khác", kiên trì bền bỉ bám riết không tha thật khiến kẻ khác phải kính nể.
Thứ ba, mánh lới "Tiên nhân hội" chắc chắn là cực kì được coi trọng.
Suốt đường đi vừa quan sát vừa căn cứ theo ám hiệu của Triển Chiêu, Kim Kiền tất nhiên hiểu rằng trong sân Mạnh phủ đã tăng cường canh gác thêm mấy lần, xem ra bàn tay phía sau sắp lộ ra rồi.
Sau một ngày dạo chơi ở hoa viên, giờ Tuất canh ba, hai người Triển - Kim rốt cuộc cũng nghênh đón lời mời ăn tiệc tối của lão gia Mạnh Hoa Thư.
_______________________________
Sen từng đóa nhạt hương sắc, trăng sáng trời đông ấm mái đình.
Đèn hoa nở bừng đêm tối, tiệc rượu thơm thết đãi giai nhân.
(Nguyên văn: Hà anh sơ đạm, đông nguyệt xán tảo noãn tạ.
Hoa đăng dạ ẩm, hoa yến chính đãi giai kì.)
Kim Kiền ngồi giữa noãn các nằm trên hồ ở hoa viên đằng sau Mạnh phủ, đối diện với Mạnh lão gia đang chọn món cho yến tiệc tối nay, im lặng không nói gì.
Mặc dù gọi là noãn các nhưng thực tế lại xây dựng ở ngay trên mặt hồ, bốn phía nước bao quanh, cảnh sắc hợp lòng người, không khí lưu thông cực kì tốt, thoáng đãng. Nếu như dùng bữa ở đây vào mùa hạ thì khẳng định là tinh thần lẫn thể xác đều thoải mái, sung sướng vô cùng.
Nhưng lúc này đã gần cuối thu, đêm đen gió lạnh, nước buốt tận xương, mà bữa tối lại dùng cơm tại nơi này, gió thổi vù vù trên mặt, quả thực là rất khác so với hình ảnh tưởng tượng trong đầu!
May mắn là tiệc rượu ở noãn các cũng thuộc hàng cao cấp, thức ăn phong phú, hương rượu thoang thoảng, lúc này mới khiến cho cái người bị gió thổi đến rét run, trong lòng cảm thấy được an ủi phần nào.
"Nào nào, mau đến ăn thôi, Tiễn công tử, Triệu công tử, đừng khách khí." Mạnh lão gia tươi cười nói: "Chỉ là cơm rau dưa đạm bạc, mong nhị vị không ghét bỏ."
"Ừm..."
Kim Kiền bình tĩnh nhìn mâm cơm trên bàn xem xét...
Bình luận truyện