Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 8 - Chương 12: Thiên hạ đệ nhất trang_ hồi 12
Bạch thử định tâm hẹn son sắt
Bảo vật vô giá khiến ngạc nhiên
Mấy ngày sau khi trận lôi chiến quyết liệt giữa Thiên Hạ Đệ Nhất Trang và Kì Lân Môn vừa kết thúc, mọi người bắt đầu bắt tay tập trung vào thời kì khắc phục hậu quả.
Thứ nhất, tiến hành truy quét tìm kiếm tung tích Kỳ Lân Môn. Nhưng thật không may, đừng nói đến Thương Mộ hay Trí Hoá. Ngay cả đến Chân Trường Đình cũng biến mất dạng không để lại chút dấu vết nào. Ngược lại, trong Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, người ta tự dưng tìm thấy mấy mật đạo bị bỏ hoang, không biết được tính là thành quả hay thất bại.
Thứ hai, trong quá trình tiến hành trị liệu cho những người bị thương, Y tiên Độc thánh đã luôn tiện tiến hành rèn luyện cho trò yêu của mình, vị lục phẩm giáo uý nào đó. Quá trình đào tạo.... Thật vô cùng thảm khốc đến độ không ai còn dám nhắc lại.
Thứ ba, vị Đại Thánh Đặng Xa nọ, đã được Y tiên Độc thánh tiện tay chữa trị, lưu lại cho hắn một mạng. Sau khi tỉnh dậy, không hiểu sao hắn luôn duy trì trạng thái trầm mặc. Sau đó, vào một ngày đẹp trời, y đột nhiên biến mất không một câu chào. Thậm chí chút tiền phí chữa trị cũng không bỏ lại nửa xu. Đương nhiên việc này khiến cho Độc thánh quan môn đại đệ tử oán thán, lập tức thay danh đổi họ cho Kỳ Lân Môn bằng cái tên mới: "Vèo môn"- ý chỉ mới vèo một cái thì cả môn phái đã biến mất. (*)
------
(*) Nguyên tác: sưu môn. Từ sưu là từ tượng thanh trong tiếng Trung, gần giống từ vèo.
------
Mà ngoài Đặng Xa ra, vẫn còn một nhân vật khác, cũng đang bận duy trì trạng thái trầm mặc kín tiếng quy ẩn nhân thế... Đó chính là... Bạch Ngọc Đường.
Vốn được xưng là Thiên hạ phong lưu một mình ta, nổi tiếng khó "nhằn" nhất, sĩ diện nhất, phô trương nhất, bất kham nhất, tối ngày mặt vênh chạm trời mũi hất chạm mây. Vậy mà mấy hôm nay, Bạch ta như uống lộn thuốc, hành động biểu hiện thập phần quỷ dị:
Nói năng lời ít ý nhiều, ngắn gọn súc tích, ánh mắt như ẩn chứa thâm thù đại hận, thần thái suy nghĩ sâu xa, hành vi khả nghi đi ngược với hình tượng vốn có.
Kì lạ nhất là... Sau trận chiến, Bạch Ngọc Đường chưa gặp lại Kim Kiền và Triển Chiêu...
Mà nói chính xác hơn, là đang tránh hai người nọ!
Có hôm, Kim Kiền mới thấy vạt tuyết y phiêu đãng, bèn cất tiếng gọi: "Bạch ngũ gia!". Lời chưa dứt thì cái bóng trắng đã "vèo" một cái phi thân lên nóc nhà rồi mất dạng.
Còn theo lời Triển Chiêu, mấy hôm nay đến cái vạt áo của Bạch Thử cũng không thể nhìn thấy.
...
"Cho nên chuyện này chắc chắn có vấn đề!"
Đêm khuya thanh vắng. Kim Kiền ngồi vắt vẻo trên bàn đá ở Giang Vân Cư đình viện, tay gõ gõ mặt bàn, nghiêm trang trước mặt vị ngự tiền hộ vệ và Nhan khâm sai đại nhân, phát biểu quan điểm."Cái này...", Nhan Tra Tán nhìn thoáng qua Triển Chiêu.
Triển Chiêu nheo mắt khó hiểu: "Không lẽ Triển mỗ có bề gì đắc tội với Bạch huynh?".
"Mọi chuyện đều có thể xảy ra! Cho nên... Triển đại nhân! Ngài còn chờ gì nữa mà không hành động?". Kim Kiền trừng đôi mắt nhỏ, nói lớn.
Triển Chiêu ghé mắt, liếc Kim Kiền một cái.
"Chậc! Triển đại nhân!", Kim Kiền vò đầu bứt tai, "Tối nay trời sao sáng lạn, gió đêm động lòng, phong tình vô hạn! Đây là thời gian tốt đặng mà bày tỏ nỗi niềm dãi bày tâm sự! Vạn vạn không thể bỏ lỡ thời cơ!". Nói xong, cặp mắt loang loáng mang đầy hy vọng nhìn Triển Chiêu.
Tiểu Miêu đại nhân! Ngài còn chưa thấy rõ ràng sao. Cái con chuột bạch này khẳng định là đang dỗi ngài đó. Mà hắn đã như vậy, thì Tiểu Miêu đại nhân ngài bắt buộc phải làm một việc: dỗ!
"Khụ khụ! Kim giáo uý! Bạch huynh lần này trăm phần có vướng mắc không thể gỡ bỏ. Nhan mỗ nghĩ... Chỉ cần...", Nhan Tra Tán cố gắng nói chen vào.
"Nhan đại nhân!", Kim Kiền ngắt lời. "Ngài nói thế là không đúng rồi". Nàng bật nảy người lên, lòng một lửa giận nói.
"Triển đại nhân cùng Bạch ngũ gia là bạn đồng sinh cộng tử, không thể giống như những giao tình tầm thường khác mà đánh đồng! Trong những lúc thế này, Triển đại nhân thân là hảo hữu chí giao của Bạch ngũ gia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Đáng lí, phải cho người ta mượn một bờ vai, đầu dựa ngực thổn thức tâm tình, trợ huynh đệ giải sầu giải nạn, mắt đồng lòng nhìn chung một hướng, cùng hi vọng ngày mai tươi đẹp mới là chí tình chí lý!"
Nhan thư sinh! Ngươi đừng có làm rối rắm thêm nữa. Ta đang hao tâm tổn trí tốn nước bọt, giúp Triển đại nhân khai thông đầu óc. Tự dưng ngài chạy đến nói nhăng nói cuội cái gì!
Kim Kiền nhìn Nhan Tra Tán bằng ánh mắt giận dữ khiến vị đại nhân nào đó mồ hôi lạnh đầy trán, liên tục cười gượng.
Triển Chiêu không hề để ý tới biểu hiện hai người kia, thở dài nói: "Triển mỗ mấy hôm nay cũng muốn kiếm Bạch huynh! Nhưng Bạch huynh khinh công trác tuyệt, lại nắm rõ địa hình Thiên Hạ Đệ Nhất Trang hơn ai hết, khiến Triển mỗ hữu tâm vô lực, muốn tìm nhưng chẳng thấy!"
"Triển đại nhân! Ngài yên tâm!", Kim Kiền nói lớn một tiếng, đắc chí vỗ ngực. "Thuộc hạ đã sớm hỏi thăm, biết được rằng, mấy ngày qua, cứ tầm giờ tuất, Bạch ngũ gia liền một mình chạy tới Tây Nguyệt Cư, cách đây nửa dặm sườn núi, cứ thế lưu lại đó ngồi một canh giờ!". Kim Kiền vừa nói, vừa lôi từ ngực áo ra một bức tranh vẽ loạn vẽ xạ, đưa cho Triển Chiêu, "Triển đại nhân! Đây là bản đồ! Ngài đọc xong thì xuất phát từ giờ là vừa kịp"
"Kim giáo uý! Làm sao huynh biết?", Nhan Tra Tán thập phần kinh ngạc.
"Đúng vậy! Triển mỗ đã từng hỏi qua Lư đảo chủ cùng Bùi thiếu trang chủ! Nhưng đến bọn họ còn không biết Bạch huynh ban đêm đã đi những nơi nào", Triển Chiêu đầy kinh ngạc.
"Hí hí!", Kim Kiền bày ra bộ mặt cười khả ố, "Đơn giản ta đi hỏi mấy viên thị vệ đi tuần trang
Vương đại ca, Đường đại ca. Ngoài ra còn có Chu đại thẩm quét rác, đương nhiên là cả mấy nha hoàn Vương Lan, Thu Cúc chuyên phụ trách dọn dẹp phòng cho Bạch ngũ gia... Nói chung, dù Bạch ngũ gia có phép phi thiên độn địa, đến không ai biết, rời không ai hay, nhưng Ngũ gia vẫn cần ăn, ngủ, nghỉ, uống nước, xuất cung,...vậy mới nói mạng lưới tình báo quần chúng có đôi mắt tinh tường, nơi nào cũng có."Sau một hồi im lặng khá lâu. Nhan Tra Tán trố mắt nhìn rồi đưa mắt về phía Triển Chiêu, cũng đang ngạc nhiên không kém, nói với giọng kính nể vài phần: "Triển hộ vệ quả là có cách dạy dỗ thuộc hạ!"
Mí mắt Triển hộ vệ giật giật: "Nhan đại nhân quá lời rồi!".
"Đúng rồi! Còn một công cụ quan trọng khác!", Kim Kiền nghiêng người, lôi từ dưới đáy bàn một vò rượu nhét vào tay Triển Chiêu, giục: "Triển đại nhân! Đi thôi!"
Triển Chiêu sững sờ cầm vò rượu tần ngần một lúc mới hỏi: "Nhan đại nhân, Kim Kiền! Hai người không đi sao?"
"Đi..." Nhan Tra Tán vừa định mở miệng ra nói thì bị Kim Kiền tay túm lại, tay bịt miệng, kéo sang một bên xun xoe nói:
"Ha ha! Nhan đại nhân và tại hạ không đi được! Nhiều người sinh loạn, lại làm kì đà... À! Tức là nhiều người quá cũng không có kết quả tốt!"
Nói xong, Kim Kiền hung hăng hướng Nhan Tra Tán lườm cháy mắt.
Nhan thư sinh! Ngài phải hiểu chuyện chút chứ!
Nhan đại nhân bị che miệng, không nói năng gì được, mặt bất đắc dĩ.
Triển Chiêu trầm ngâm một lát, trịnh trọng gật gật đầu, hướng hai người còn lại ôm quyền mà rằng: "Vậy, Triển mỗ xin đi trước một bước!"
"Triển đại nhân đi mạnh giỏi!", Kim Kiền xua tay liên tục, nhìn theo bóng Triển Chiêu cho đến khi khuất dạng giữa đêm đen.
"Uhm uhm...", Nhan Tra Tán bị bịt miệng nãy giờ, lúc này mới ú ớ thốt ra mấy tiếng kháng nghị. Kim Kiền giật mình lùi mấy bước, hướng Nhan Tra Tán cung kính: "Vừa rồi tình thế cấp bách nên đã mạo phạm! Nhan đại nhân đừng chấp nhất!"
Nhan Tra Tán thở dài một hơi, ngồi trở lại, bưng lên tách trà chậm rãi nói: "Kim giáo uý vì suy nghĩ cho Bạch huynh và Triển hộ vệ, tại hạ có thể hiểu được..."
"Thuộc hạ biết Nhan đại nhân là người hiểu rõ đại nghĩa mà!", Kim Kiền hề hề mấy câu, rồi ngồi ngay cạnh Nhan Tra Tán, cầm bình trà châm cho vị lãnh đạo cấp cao rồi vui vẻ hỏi: "Nhan đại nhân! Ngài thấy chuyện tốt của Bạch ngũ gia và Triển đại nhân liệu có thành không!?"
"Phụt!", Nhan Tra Tán phun ra ngụm trà đang uống dở, xém sặc chết.
"Ấy ấy! Nhan đại nhân đừng quá kích động!", Kim Kiền cầm khăn phe phẩy chùi chùi chỗ trà rớt ra cho Nhan Tra Tán.
"Không phải...! Cái kia... Kim giáo uý!", Nhan Tra Tán vội vàng ngăn lại Kim Kiền không cho lau gì thêm. Đoạn, Nhan đại nhân ấn vai Kim Kiền cho an toạ tại ghế, lúc này mới hít sâu một hơi, nói: "Dạo này công vụ quẩn quanh, Nhan mỗ không rảnh cùng Kim giáo uý đàm đạo! Khụ... Cái kia... Kim giáo uý! Hình như huynh hiểu nhầm chuyện của Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp thì phải!"
"Không hiểu lầm được!", Kim Kiền bày ra bộ mặt kiên định. "Thuộc hạ ủng hộ chuyện tốt của Bạch ngũ gia và Triển đại nhân!"
Nhan Tra Tán nheo mắt: "Ý Nhan mỗ là... Người mà Triển hộ vệ tâm nghi... Aizz... Không phải là Bạch huynh!"
"Nhan đại nhân! Ngài đừng nói đùa! Chính ngài là người nói cho ta hôm đó... Rõ ràng là Ngũ gia kia mà", hai hàng lông mày nhướn lên cao, vẻ mặt chết cũng không tin hiển hiện.Nhan Tra Tán tối sầm mặt mũi, "Nhan mỗ lúc đó rõ ràng nói Triển hộ vệ tâm nghi một người, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt..."
"Thì đó! Đó đích thị là Bạch ngũ gia mà!", Kim Kiền trong nháy mắt tiếp lời.
"Ý Nhan mỗ là, là cái người mà Triển hộ vệ đi chung sớm tối, cùng chung hoạn nạn, sớm ngày sinh tình..."
"Thế chắc chắn là Bạch ngũ gia mà!", Kim Kiền trịnh trọng gật đầu.
Nhan Tra Tán đỡ trán.
Triển hộ vệ! Nhan Tra Tán này cũng đã tận lực rồi!
"À à! Ta hiểu rồi!" Kim Kiền vỗ tay cái đốp, "Là Nhan đại nhân lo lắng cho Triển đại nhân và Bạch ngũ gia đều cùng là... Sợ thiên hạ chê cười?"
"Nhan mỗ không phải ý này... Mà là..."
"Nhan đại nhân!", Kim Kiền đột nhiên đứng thẳng tắp, nhìn sang Nhan Tra Tán, khuôn mặt nghiêm chỉnh, tiếng tiếng trịnh trọng, "Thuộc hạ mặc kệ người đời nghĩ ra sao! Thuộc hạ chỉ biết, chỉ cần đó là ý muốn của Triển đại nhân, thuộc hạ sẽ làm bằng được, núi đao biển lửa cũng chẳng màng!"
Mây đen tản dần, gió lặng ve kêu, tinh tú toả ngọc, thân hình gầy nhỏ đứng ngược ánh trăng kiên định bất khuất, hai mắt nhỏ loang loáng như mặt hồ nước trong, như thể muốn quét sạch đàm tiếu thiên hạ. Mắt phượng Nhan Tra Tán mở to, thấy Kim Kiền đứng đó sừng sững, ánh mắt rung lên chấn động.
"Hơn nữa, Bạch ngũ gia lại có tiền có thế, chuyện này nếu thành, tiền lì xì bà mối của ta không phải một vạn thì cũng là tám ngàn đi!", Kim Kiền quay ngoắt thái độ, thả vào câu chót.
Thuỷ quang trong trẻo trong mắt Nhan Tra Tán vừa ánh lên đã vội tắt. Giọng nói toát lên gường gượng: "Lẽ đó... Tất nhiên!"
"Ta đã nói mà!", Kim Kiền vỗ đùi rồi đột nhiên xoay người lại, " không ổn không ổn, đừng thấy Triển đại nhân ngày thường nói chuyện pháp lý, luật lệ treo đầu môi mà vội sợ. Cứ đến lúc quan trọng thì lại không thể nói nên lời! Ta thập phần không an tâm! Nhan đại nhân ngồi đây đi! Thuộc hạ sẽ nhanh chóng quay lại!" Nói liền một hơi bèn ôm quyền với Nhan Tra Tán rồi nhanh chóng đạp không phi nước đại.
Tiếng huyên nào biến mất cùng bóng người, Giang Vân Cư trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Nhan Tra Tán lẳng lặng ngồi bên bàn, đưa chén lên nhấp ngụm trà đã nguội ngắt từ khi nào, ngước nhìn bầu trời đêm trải tinh tú, khẽ cười: "Nhan mỗ thực lo bò trắng răng rồi!"
Ngón tay lựa chén nâng lên, như muốn mời lão thiên cùng thưởng trà. "Triển huynh! Nhan mỗ đành chúc huynh vạn sự như ý!"
***
Đêm tối nhập nhoạng, ánh sao tỏ mờ, gió kéo mây trôi, lập loè đom đóm.
Một bóng tuyết y phiêu dật theo gió đứng trên vách núi cô tịch, tựa như hàng ngàn cuộn khói lờ lững.
Bạch Ngọc Đường khoanh chân ngồi yên, ngẩng đầu thưởng sao, dung nhan hoạ thuỷ, mông lung phủ sương, lưu ly thua sắc.
Đột nhiên, áo trắng dao động, tuấn nhan hoa mỹ khẽ xuất hiện vệt dao động.
Bước chân nhẹ như mèo từ từ bước tới sau lưng Bạch Ngọc Đường, mãi mới cất tiếng: "Bạch huynh!"Không cần quay lại, Bạch Ngọc Đường cũng biết người vừa tới mang hình dáng ra sao, bộ dạng thế nào. Chắc chắn là trong trầm ổn lại xen lẫn ấm áp. Chắc chắn là đôi lông mày có chút như nhíu lại, chắc chắn là bộ mặt mèo muốn nói cái gì đó rồi lại thôi.
Đôi mày dài khẽ động, Bạch Ngọc Đường nói bằng giọng nhẹ như mây trôi gió thoảng: "Triển Chiêu! Ngươi đến đây làm gì?"
Triển Chiêu chưa vội trả lời mà vén bào ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đem vò rượu đặt bên cạnh, chậm rãi gấp lại tấm bàn đồ.
Mắt hoa đào liếc qua nét chữ như gà bới quen thuộc, không nhịn được mà nhoẻn miệng: "Tiểu Kim Tử nói cho ngươi biết ta ở đây?"
Triển Chiêu chợt ngưng động tác, rồi gật đầu.
"Thiệt tình, cái gì cũng bới ra được!", Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, mắt nhìn xa xăm.
Trời đêm yên tĩnh, gió cuốn ưu phiền, tiếng ve vọng tới, văng vẳng từ xa, làm nổi lên sự tĩnh lặng của hai người đang sóng vai ngồi bên nhau.
Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng phá tan sự im lặng, nhỏ nhẹ nói: "Triển Chiêu! Ngươi có biết mấy ngày nay ta suy nghĩ gì không?"
Triển Chiêu ngước mắt ngắm sao, trầm mặc hồi lâu, mãi mới nói được, thanh giọng hạ thấp: "Bạch huynh... Không lẽ... Sợ..."
"Nói năng bậy bạ! Bạch ngũ gia sao có thể chứ!"
Con ngươi trong mắt hoa đào giật nảy, đột nhiên quay lại nhìn phía Triển Chiêu, đột nhiên...
Mắt hoa đào mở lớn.
Phản chiếu trong mắt là hình bóng thanh niên tuấn tú, mắt đen sâu thẳm, ngồi yên nhìn mình. Trong thoáng chốc, Bạch Ngọc Đường đột nhiên không nói được gì.
"Không giấu Bạch huynh! Triển mỗ lần này lại thấy sợ!"
Triển Chiêu thanh âm trầm xuống, nặng tựa núi non, tuấn nhan ôn nhuận như ngọc phảng phất nét cười nhạt nhoà. Thoảng trong gió là giọng cười có chút chua chát, như hoàng liên xuyên tim, vạn lời khó nói.
Trong họng Bạch Thử chợt thấy hơi đắng, nghiêng đầu lại. Mắt hoa đào hơi đỏ, nhìn trời đêm một hồi, mới nói: "Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ta tung hoành ngang dọc, ngay cả lúc thập tử nhất sinh cũng chẳng sờn, thế nhưng lần này..."
Ngón tay thon dài từ từ nắm chặt lại, "Đúng thế! Bạch ngũ gia ta sợ rồi! Ta sợ sẽ không còn được cùng con mèo nào đó so tài cao thấp, sợ sẽ không còn cái tên tiểu tử chỉ biết kiếm tiền kia bô lô ba la nói huyên thuyên hay bình thư cho mà nghe. Thật nực cười! Trời không sợ đất không kinh nhưng lần này lại sợ gần chết!"
"Ta cứ thế trơ mắt nhìn ngươi tẩu hoả nhập ma, nhìn Tiểu Kim Tử mạng sống như mành chỉ treo chuông... Trong khi chính mình thì..."
Bạch Ngọc Đường nhắm nghiền mắt. "Bất lực như một kẻ phế nhân!"
Giọng nói trầm khẽ rung màn sương. Gió thu vờn quanh một lam một bạch, từng vòng từng vòng, tựa như sóng và biển đan quyện vào nhau.
"Kim Kiền lúc ấy không khống chế được huyết cổ, Triển mỗ và Bạch huynh cũng chẳng khác gì nhau... Đều không có cách nào..." Tự tự rõ ràng vàng lên.Mắt khẽ động, Bạch Ngọc Đường nhìn sang người áo lam bên cạnh. Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường. Xuân ý lướt qua vương môi mỏng, khoé miệng chợt hoạ ra nụ cười, "Triển mỗ và Bạch huynh đúng là huynh đệ hoạn nạn có nhau!"
Bạch Ngọc Đường nhảy dựng người lên, phản xạ có điều kiện, liền chí choé ngay được: "Ai thèm cùng xú miêu nhà ngươi kết huynh đệ hoạn nạn! Bạch ngũ gia ta chỉ là nhất thời sơ ý! Lần sau..."
Đột nhiên Bạch Ngọc Đường dừng lại. Trong mắt loé ánh bạc, yết hầu run run, khan giọng nói ra, từng chữ cô đọng: "Không có lần sau!"
Sắc đêm mênh mang, tuyết y vẽ mây, trôi nổi giữa trời, nhuệ khí chạm thiên, kinh động tứ phía.
Triển Chiêu đứng lên bên cạnh Bạch Ngọc Đường. Vạt áo lại tung bay trong đêm gió. Ý cười chợt tắt, mắt đẫm ngân quang, loé lên từng chút,...
Đúng! Không có lần sau!
Lời thề kiên định, tâm như bàn thạch.
.....
"Xì! Hai tên này đang làm cái quái gì thế! Phong cảnh hữu tình như vầy lại không uống rượu bàn chút chuyện nghiêm chỉnh được hay sao!"
Đột nhiên một giọng nhẹ như ruồi truyền tới. Hai người Triển Bạch tai chợt động, liếc nhau, không khỏi bật cười.
"Tiểu Kim Tử"
"Kim Kiền!"
Cả hai đồng thời quay đầu trăm miệng một lời.
Tĩnh lặng một lát. Trong tán lá xào xạc, một người chầm chậm đứng dậy, đầu tóc bù xù, phủ nguyên đám lá, hai tay còn cầm hai lùm cây, điệu bộ như muốn nói: "Rõ ràng ta đã nấp rất kỹ sao còn bị phát hiện T^T"
"Khụ! Triển đại nhân! Bạch ngũ gia! Thuộc hạ là... Vô tình đi qua! Không cố ý nghe lén... Thật đấy! Chỉ là trùng hợp thôi!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu nheo mắt.
"Khụ khụ!", Kim Kiền vò đầu bứt tai, cười gượng hai tiếng, đánh trống lảng sang chuyện khác. "Ta vì có vấn đề này mấy hôm nay nghĩ mãi không thông bèn muốn thỉnh giáo Bạch ngũ gia! Hề hề!"
"Ồ! Tiểu Kim tử muốn hỏi ta chuyện gì?" bạch Ngọc Đường nhướn mày.
"Ờm... Chính là... Tại sao Bùi thiếu trang chủ đối chiến với Đặng Xa rồi bị thương, Bạch Ngũ gia đột nhiên cởi được Khổn Long Tác mà thoát ra?", Kim Kiền mắt nhỏ sáng ngời.
Ai yo! Ta nghĩ ra cách đánh trống lảng này xem chừng không thích hợp cho lắm!
Quả nhiên vấn đề này vừa nói ra thì hai người đối diện đều trầm mặc.
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm hồi lâu, nhãn quang loé lên, nhìn thoáng Triển Chiêu, đột nhiên cười nói: "Ngũ gia hỏi nương thì nương bảo là do ta và Kim Kiền tâm ý tương đồng, tâm linh tương thông!"
Lời chưa dứt liền cảm nhận được một trận lạnh lẽo hàn khí phóng qua.
"E chỉ là ngẫu nhiên!", Triển Chiêu như vừa nhúng từ biển hàn khí, toàn thân toả ra hơi lạnh, nhìn Bạch Ngọc Đường lạnh lùng.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, "Nương nói rồi mà! Khổn Long Tác chỉ cởi khi nào tâm linh tương thông thôi! Sao có thể bảo là ngẫu nhiên!"Triển Chiêu nhíu chặt mày, nhìn sang Kim Kiền. Kim Kiền vội vàng chen vào: "Đúng đúng đúng đúng! Chắc chắn là ngẫu nhiên! Lúc Bùi thiếu trang chủ bị ám khí của Đặng Xa đánh văng ra, thuộc hạ đã hoảng hốt: hỏng rồi! Chuyến này Bùi thiếu trang chủ toi rồi... Khụ! Là tính mạng đáng lo! Chắc chắn lúc đó Bạch ngũ gia cũng nghĩ như ta nên... "
Nói xong liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường...
"Vớ vẩn! Ngũ gia ta làm sao đi lo lắng cho tên họ Bùi kiaaaa", Bạch Ngọc Đường đỏ mặt nói năng hoảng loạn.
Tĩnh lặng một hồi...
Kim Kiền nhìn bộ dạng như muốn cắn lưỡi chính mình của Bạch Ngọc Đường, nhất thời ngẩn ra, không biết nói gì.
Ú ù! Giấu đầu lòi đuôi! Trông cái vẻ mặt của chuột bạch thì đã rõ năm trên năm. Rõ là tự thừa nhận còn gì nữa!
Triển Chiêu khẽ bật cười.
"Xú miêuuuuuuu! Ngươi cười cái gìiiii!" Chuột bạch nhỏ nào đó xù lông.
"Là Triển mỗ thấy Bạch tinh thần lanh lẹ, nên mới nhất thời cao hứng!" Bộ dạng của Triển Chiêu vô cùng trịnh trọng nghiêm túc khiến Bạch Ngọc Đường mở tròn con mắt, im lặng lúc lâu.
"Á!", Kim Kiền đột nhiên hét lớn, "nếu thực sự chỉ là trong một khoảnh khắc suy nghĩ của ta và Bạch ngũ gia không hẹn mà giống thì liền giải được Khổn Long tác... Vậy... Vậy... Vậy... Tối đó ta vì cái này... Cái này... Aaaaaa! Lộn không má!"
Kim Kiền ngồi thụp xuống ôm đầu.
Cái gì mà đồng tâm tác nghe cho to lớn!!!!!
Cái gì mà tâm ý tương đồng tâm linh tương thôngggggg!!!
Đều là đặt điều doạ người!
Nếu chỉ là vì trong lòng không hẹn mà cùng giống nhau về suy nghĩ thì liền có thể cởi bỏ bó tác...
Thế thì chẳng phải đêm đó nếu tất cả đều đồng lòng đi vệ sinh thì liền có thể...
Trời cao ơi đất dày hỡi! Thế mà đêm đó ta lại phải cam chịu nỗi nhục nhã tột bậc! Là saooooooo! Hại người quá đáng mà!!!!
"Miêu nhi... Tiểu Kim Tử bị sao thế!", Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu gì, nhìn sang Triển Chiêu. Nhưng càng nhìn càng sững sờ, mắt tròn xoe kinh ngạc. Sau đó thì tuấn nhan từ từ đỏ ửng, nhìn kiểu gì cũng rất kì lạ.
Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào: "Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử! Các ngươi đích thực có việc gì đó giấu Ngũ gia!"
"Đâu có! Chẳng có gì cả!" Kim Kiền khoát tay vội.
"Về phòng nghỉ sớm đi!", Triển Chiêu xoay người dứt khoát, vội vàng đi mất.
"Phải phải phải! Buồn ngủ chết thôi! Về phòng đi ngủ", Kim Kiền phóng theo để lại vệt khói mỏng đằng sau.
"Các ngươi nhất định có chuyện giấu ta!", Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, "Xú Miêu! Tiểu Kim Tử! Khai mauuuuuuu!"
"Bạch ngũ gia ngài đừng hỏi nữa! Không có gì đâuuuu!"
Ba đạo nhân ảnh rồng rắn bám theo nhau rời đi càng lúc càng xa.Sương đêm trăng sáng, gió lay góc rừng. Một phiến đá hiện lên, trên viết hai câu:
"Thân tàn, máu cạn không hối tiếc
Hồn nguyện hộ người về bình an"
Nét chữ như nét hoạ, hằn sâu trên phiến đá, rõ ràng là được người viết dùng nội lực nơi đầu ngón tay mà khắc vào.
Bỗng nhiên, một trận gió mạnh thốc qua, phiến đá văng ra rồi vỡ vụn không còn thấy vết tích.
***
Nắng trải thu đậm, mây xanh vẽ trời.
Nhận được tin tốt từ đại sảnh, Triển Chiêu liền vội vàng quay về Giang Vân Cư. Có điều, vừa bước vào đã phải chứng kiến cảnh tượng khó nghĩ tới.
Y tiên đầu bạc, sắc mặt hồng hào. Độc thánh bên cạnh vẻ mặt âm trầm. Hai vị Nam Tào Bắc Đẩu chốn võ lâm, đứng chắn lối vào như thần giữ cửa. Thần sắc chăm chú, lông mày nhíu chặt, mắt nhìn đăm đăm vào giữa sảnh khu Giang Vân Cư. Nhìn theo ánh mắt hai người...
Kẻ tại vị trí trung tâm, thân hình gầy nhỏ, áo xám ngắn tay, chính là vị tòng lục phẩm giáo uý nào đó. Chỉ là lúc này...
Hai tay bò dưới đất, mông vểnh lên trên, thập phần bất nhã.
"Khụ!", Triển Chiêu chau mày khẽ hắng giọng một tiếng.
"Tìm thấy ròiiiiiii" Kim Kiền đột nhiên hét lớn, lồm cồm bò dậy, hướng về phía nhị vị sư phụ, đồng thời nhìn thấy luôn cả vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
"Triển đại nhân về rồi sao?"
Triển Chiêu bước lên ôm quyền cung kính hành lễ với nhị vị sư phụ, rồi quay lại Kim Kiền hỏi: "Kim giáo uý! Ngươi sáng sớm nay nói cùng nhị vị sư phụ nghiên cứu huyết cổ thuật, kết quả thế nào?"
"Khụ! Cái này...", Kim Kiền gãi đầu cười gượng. "Có chút tiến triển! Thuộc hạ cũng vừa may tìm được một ổ kiến!".
Triển Chiêu trừng mắt.
"Hí hí! Triển đại nhân tới vừa kịp lúc. Bây giờ thuộc hạ sẽ biểu diễn uy lực huyết cổ cho Triển đại nhân thưởng thức!", Kim Kiền đắc ý vỗ ngực, rút ra một đầu ngân châm châm vào ngón tay, ép ra hai giọt máu, nhỏ xuống đàn kiến.
"Các em! Cho Triển đại nhân thấy lợi hại đi!"
Gió mát thổi tới, xào xạc lá cây.
Dưới bóng cây loang lổ, tiểu đội kiến thợ vẫn chăm chỉ công tác tìm kiếm thức ăn, có vẻ không mảy may bị Kim Kiền làm cho ảnh hưởng.
Triển Chiêu giương mắt nhíu mày. Kim Kiền chớp mắt cười gượng. "Hay là máu không đủ? Để thuộc hạ nhỏ thêm hai giọt!"
"Chậm đã!", Y tiên bước lên, ngồi xuống, dùng một ngón tay quết lên một con kiến đưa lên nhìn kĩ rồi đưa cho Độc thánh ngó qua. "Độc lão đầu! Ngươi xem!"
Độc thánh nheo mắt cười quỷ dị, "Quả nhiên là vậy! Đồ nhi ngoan! Đừng tốn máu nữa! Con dùng nước bọt thử xem!"
"Gì ạ?", Kim Kiền trợn mắt.
Triển Chiêu mí mắt giật giật không kiềm chế.
"Nước mắt hay mồ hôi cũng được!", Y tiên nghiêm nghị.Ều! Lúc này thì làm sao mà đổ được mồ hôi hay tuôn châu nhả lệ chứ!
"...", Kim Kiền nhìn Triển Chiêu, da mặt vừa kéo. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn chọn cách phồng mồm trợn má mà phun phèo phèo "Phư Phư Phư!"
Một đống như vòi rồng phun văng tứ tán trên đất. Cảnh tượng sau đó diễn ra khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt. Đội kiến thợ quả nhiên bắt đầu di chuyển có trật tự, bước chân đồng đều, xếp thành ba chữ...
"Há há há..."
Một trận cười lớn từ trên cây truyền xuống. Bạch ảnh loé lên, thân phi xuống đất, bạch y thắng tuyết, nét mặt thơ hoạ, không ai khác chính là Bạch Ngọc Đường.
"Cái gì đây?! Triển Meo meo? Meo meo? Hố hố hố!". Bạch Ngọc Đường cười không dừng nổi, chỉ tay xuống đất.
Đúng vậy. Sau khi thấm đẫm máu và nước miếng của Kim Kiền, lũ kiến thợ hiện đang ngay hàng thẳng lối mà xếp thành ba chữ:
"Triển Meo meo?"
"Nghe đồn Tiểu Kim Tử ngươi có thể khống chế cổ trùng thông qua ý nghĩ. Vậy... Chẳng lẽ... Trong lòng ngươi, Xú Miêu chính là..."
"Triển meo meo?"
Triển Chiêu đứng dậy sững sờ, trừng mắt nhìn Kim Kiền. Gân xanh bạo nổi.
"Triển Tiểu Meo Meo? Tên này rất hay! Rất hay!", Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, cười không nhặt được mồm. Trong khi đó, cỗ hàn khí chính hãng Ngự Miêu trào ra mạnh mẽ.
Kim Kiền run lên, bật nảy cả người, hô lớn: "Triển đại nhân bớt giận! Thuộc hạ... Là do lũ trùng độc này... mới luyện tập huyết cổ thuật nên thật không quen! Nguyên nhân sự cố kỹ thuật này... thuộc hạ mới học nên xảy ra sơ hở. Thuộc hạ sau này nhất định không quản ngày dài đêm thâu, học hành tử tế, cải tiến không ngừng. Triển đại nhân trong lòng thuộc hạ chính là mỏ vàng chói loá, ấy nhầm, là nước sống liên miên cuồn cuộn chảy hoài không dứt!"
Này này này! Huyết cổ khống chế cổ trùng cũng quá bằng tà môn đi.
Ta chỉ là trộm kêu trong lòng gọi Triển đại nhân là Miêu nhi! Còn chưa bao giờ dám đặt cái biệt danh Triển meo meo giả nai như thế... Là saoooooooo!
Kim Kiền lòng bi thống, tinh thần suy sụp.
"Khụ!" Tóm lại, thuật huyết cổ của đồ nhi xem như đã luyện thành!", Y tiên cố nhịn cười, nói ra mấy tiếng.
"Chỉ cần hai giọt máu tươi, một chút nước miếng là có thể điều khiển hàng trăm con kiến thành cổ trùng! Nếu muốn tăng số lượng cổ trùng thì chỉ cần tăng máu là được!" Độc thánh cũng liếc mắt nhìn Triển Chiêu, khoé môi khẽ nhếch, cười nói thêm vào.
"Chờ đã!", Kim Kiền đột nhiên hoàn hồn, gấp giọng hỏi: "Tại sao lại cần nước miếng ạ?"
Triển Chiêu ngưng hàn khí, Bạch Ngọc Đường dừng tiếng cười, đồng thời nhìn về phía Y tiên Độc thánh.
"Thì là thuốc dẫn thôi!" Y tiên vuốt râu.
"Chính là có thể thúc đẩy tiến trình khởi động huyết cổ thuật!", Độc thánh giải thích."Chỉ dùng nước bọt thôi thì có được không ạ?", Kim Kiền vội hỏi.
Mỗi lần lấy máu đau lắm đó!
"Không có máu không được!" Độc thánh trợn mắt nhìn Kim Kiền.
"Thì ra là vậy!", Kim Kiền ra sức gật đầu.
Jesus đại lão gia! Thần tiên ca ca thiên sứ đại tỷ!
Thế này cũng được sao!
Chờ đã! Đại sư phụ hình như vừa nói, mồ hôi nước mắt cũng đều được! Chẳng phải nói chất lỏng trên toàn cơ thể ta đều là bảo bối hay sao!
Oa oa! Đúng là vận may kéo đến ngăn không được.
Triển Chiêu ngắm nhìn mắt nhỏ vui vẻ ánh lên như hai sợi chỉ, bất giác cười nhẹ.
"Chúc mừng Tiểu Kim Tử luyện được thần thuật!", Bạch Ngọc Đường ôm quyền cười hihi.
"Chúc mừng Kim giáo uý!", Triển Chiêu cũng ôm quyền.
"Đa tạ Ngũ gia! Đa tạ Triển đại nhân!", Kim Kiền vui vẻ đáp lễ rồi hỏi. "Phải rồi, Triển đại nhân! Ngài không phải cùng Nhan đại nhân đi tìm Bùi thiếu trang chủ để bàn về đối sách giải quyết hậu quả sao? Tại sao về sớm vậy?"
Triển Chiêu cười, "Bùi thiếu trang chủ đang chuẩn bị dẫn mọi người xuất phát đi tìm bảo vật! Kim giáo uý, ngươi..."
"Cái gì? Triển đại nhân! Sao ngài không nói sớm! Suýt nữa thì lỡ mất đại sự rồiiiiii!"
Lời còn chưa dứt đã thấy Kim Kiền như sao xẹt trôi về phương nào mất hút.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn nhau không nhịn được cười.
"Không biết nhị vị tiền bối...", Triển Chiều dò ý.
"Từng này tuổi thì cũng chẳng còn tâm sức nữa!", Y tiên cười nhẹ lắc đầu.
"Độc thánh ta làm gì còn kỳ trân dị bảo nào mà chưa thấy qua! Không đi!", Độc thánh hất tay áo.
"Vậy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường xin cáo từ!", Triển, Bạch hai người thi lễ cáo lui.
Chờ hai bóng lam bạch đi khuất, Độc thánh mới u ám nói một câu: "Dược lão đầu! Nói đến Bùi gia trang... Không lẽ là..."
Y tiên cười đầy thâm ý.
***
Chờ ba người Triển, Bạch, Kim tới nơi thì chung nhân đã sớm chuẩn bị thoả đáng. Ai nấy cũng đều giống Kim Kiền, mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn.
"Thế nào thế nào rồi! Tiến triển gì chưa?", Kim Kiền chen chúc vào đám người, nhanh chóng chuẩn xác vớ được ngay hai nguồn buôn chuyện di động: Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ.
"Đang chờ chìa khoá mở bảo tàng!" Hàn Chương hưng phấn.
"Gì? Chìa khoá gì?", Kim Kiền ngẩn người.
"Bùi lão trang chủ nói tuy rằng bảo tàng trữ bảo vật ở trong trang, nhưng chìa khoá lại nằm ở nơi khác! Bùi gia trang đã sai người đi kiếm chìa khoá, hôm nay là có hồi âm rồi!"
Đinh Triệu Huệ nói chưa dứt đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, thấy một hộ vệ tay cầm phong thư vội vàng đi vào đại sảnh bẩm báo: "Bẩm trang chủ, thư đã tới!""Tốt!" Bùi Thiên Lan vỗ bàn đứng dậy, đi tới trước hộ vệ, lấy ra món đồ từ phong thư.
Mọi người lập tức định nhãn nhìn theo.
Thấy vật này là lệnh bài bằng đồng xanh, không bắt mắt cho lắm, trên còn khắc đoá hoa mai nhỏ.
"Nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc vầy?" Kim Kiền chớp chớp mắt.
Triển Chiêu nhíu mày: "Đó là...của Nhất Chi Mai..."
"Lệnh bài chưởng môn?" Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng quỷ dị.
Được hai người nhắc nhở, Kim Kiền đã nhớ ra được.
Lần đầu tiên vì Thượng Phương Bảo Kiếm mà đi tìm Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử đó từng yêu cầu dùng lệnh bài này làm vật trao đổi với Thượng Phương Bảo Kiếm. Hơn nữa hắn còn thể hiện sự yêu thích đối với lệnh bài vô cùng thái quá, lúc đó cứ nghĩ là Bách Hoa công tử thèm làm chưởng phái "Mai Môn" đến phát điên rồi, chưa từng nghĩ là....
"Lệnh bài này lại là chìa khoá bảo tàng, cũng tức là..." Kim Kiền hai mắt sáng rực lập loè.
"Bảo tàng này là nơi giấu bảo vật của liệt đại thiên hạ đệ nhất thần thâu (*)?!" Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ dị khẩu đồng thanh lớn tiếng nói.
------
(*) các triều đại thần trộm
------
Thiên hạ đệ nhất thần thâu là ai cơ chứ?
Là nhân vật lợi hại chuyên đi trộm trân bảo khắp thiên hạ!
Liệt đại thiên hạ đệ nhất thần thâu trộm có cái nơi giấu bảo vật là thế nào? Là đệ nhất bảo tàng tự cổ chí kim kinh thiên động địa.
Mọi người lập tức sục sôi.
Sau đó, Kim Kiềm trong lòng không ngừng hưng phấn hợp làm một với chúng nhân, hăm hở dưới sự dẫn đầu của Bùi Thiên Lan bước lên con đường đằng đẵng phía trước đi tìm bảo vật...
Không phải!
Con đường dẫn đến bảo tàng không hề dài đằng đẵng như đã nghĩ.
Bảo tàng này nằm ở ngọn núi phía sau của Thiên hạ đệ nhất trang, trong một sơn động không hề bắt mắt, và cái được gọi là bản đồ kho báu, chẳng qua cũng chỉ là tấm bản đồ bình thường. Càng vớ vẩn nhất ở chỗ, cái được gọi là lệnh bài chìa khoá mở bảo tàng thì lại chỉ có một tác dụng duy nhất là cắm vào chỗ lõm ở cửa sơn động, nhằm khởi động cửa sắt rỉ sét muốn sập đến nơi.
Í í í! Bảo tàng gì mà một chút uy nghiêm khuôn phép bảo tàng cũng không có?
Không hiểu sao, Kim Kiền có dự cảm không lành nhưng vẫn bước đến sơn động cùng cả đoàn.
Sơn động thập phần u ám, ẩm ướt, quanh co khúc khuỷu, đường rất khó đi. Đi được thời gian một nén nhang đột nhiên nghe thấy mấy tiếng "phù phù phù" kì lạ. Trên tường, mấy đốm lửa đột nhiên cháy sáng, làm cho cả hang động sáng như ban ngày.
Mọi người như thấy trước mắt sáng lên.
Nơi đang đứng là một thạch thất rất rộng, tường đá quây tứ phía sáng loáng như gương. Nơi tường từ trên xuống dưới có mấy chục lỗ thẳng hàng, giữa mỗi cái lỗ đều có một cái hộp gỗ đen sì."Không lẽ, trong mấy cái hộp này chính là...", Kim Kiền tròn mắt nhỏ, ánh mắt quét qua một lượt, vẻ mặt phấn khích nói " Bảo tàng!"
"Chắc chắn không sai!" Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ đồng thanh hô lớn, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Ha ha ha ha, đã sống bao nhiêu năm rồi, coi như cuối cùng được thấy bảo tàng trông như thế nào!" Bùi Thiên Lan cười lớn, đột nhiên nhảy lên bay về phía thạch huyệt ở tầng cao nhất lấy ra 1 cái hộp đen, rồi bay về giữa chúng nhân.
Chúng nhân ngắm nghĩa chốc lát, thấy hộp gỗ này tuyền một màu đen, bóng loáng, không hề có dấu hiệu hư hại gì, rõ ràng là vật không tầm thường. Kỳ lạ là, trên hộp gỗ này đến lỗ ổ khoá cũng không có, thập phần khó hiểu.
"Tại sao không có khoá?" Bạch Ngọc Đường chau mày hỏi.
"Bên trong hẳn có gì khác thường, nên cẩn thận." Triển Chiêu từ trước đến nay luôn trầm ổn không quên nhắc nhở mọi người.
"Để ý nhiều làm gì, cứ mở ra đã." Từ Khánh nói lớn.
Bùi Thiên Lan lại rất cẩn thận đưa hộp gỗ cho Tưởng Bình, Tưởng Bình nhìn rồi lại đưa cho Bạch Ngọc Đường.
"Ngũ đệ, đệ là người am hiểu cơ quan tinh xảo thuật (*), đệ xem xem."
Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt trịnh trọng đỡ lấy hộp gỗ, xem xét kĩ lưỡng. Đột nhiên, tuấn nhan như ngọc lộ vẻ ngạc nhiên: "Tại sao lại..."
"Cẩn thận!" Bùi Mộ Văn kinh hãi gạt lấy hộp gỗ đánh văng sang một bên. Hộp gỗ rơi xuống đất, nghe "rắc" một tiếng, nắp hộp bung ra. Mọi người lập tức tản ra xa, vẻ mặt đề phòng lườm hộp gỗ.
Mãi không có động tĩnh gì.
"Hấp tấp làm gì! Bên trong làm gì có cơ quan!". Bạch Ngọc Đường trừng mắt hừ lạnh nhìn Bùi Mộ Văn.
"Đề phòng vạn nhất vẫn hơn!". Bùi Mộ Văn sờ mũi, tiến lên nhặt hộp gỗ, chậm rãi mở nắp, sau đó... Sợ ngây cả người.
"Làm sao làm sao? Là thiên bảo vô giá hay truyền quốc Hoà thị Bích (*)?!"
------
(*) Hòa thị bích là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á
------
Nếu không bị Triển Chiêu túm lấy cổ áo e rằng Kim Kiền đã sớm vọt lên trước.
Bùi Mộ Văn cười khổ, chậm rãi ngẩng đầu, thò tay vào hộp lấy ra vật trong đó. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn về đó, dần dần mở to.
Vật đó dài khoảng năm tấc, hình trụ tròn, làm bằng gỗ, màu xám. Là một cái chày lăn bột mà đâu đâu cũng có thể thấy được.
"Ôi chao!"
Tiếng ngạc nhiên của chúng nhân lậpt tức vang khắp thạch thất.
"Chày lăn bột!", Bạch Ngọc Đường giật lấy, sờ tới sờ lui, rồi khẳng định, "Đúng là chày lăn bột?!"
"Không thể nào! Ít nhất phải đúc bằng vàng, bằng ngọc hay đúng ra cũng mạ kim cương chứ..." Kim Kiền giật lấy, cảm giác trọng luợng trên tay liền ngộ ra rõ suy đoán của mình chỉ là vọng tưởng."Không phải chứ!"
"Không phải là bảo tàng của liệt đại thần thâu của Nhất Chi Mai sao?"
"Cái này sao có thể là nó?"
Chúng nhân đều bộ dạng không thể tin được, bèn đem cái chày cán bột truyền tay nhau rồi xoay một vòng trên tay. Kết quả cuối cùng...
... thật là bi kịch.
"Chỉ là một cây chày cán bột bình thường." Người cuối cùng cầm vật này là Triển Chiêu đưa ra kết luận.
"Không phải chứ!" Chúng nhân kêu rên thất vọng.
"Không thể nào, trong gậy cán bột này ắt phải có huyền cơ (*)!" Kim Kiền không cam tâm giật lấy hộp gỗ trong tay Bùi Mộ Văn, lật trái lật phải, đột nhiên....
------
(*) vật huyền bí bên trong
------
"Có rồi!". Nói xong, cầm úp hộp gỗ vỗ mạnh mấy trận, nghe thấy tiếng cạch một cái. Một viên sáp giấu kín bên trong rơi ra ngoài. Kim Kiền mắt nhỏ sáng lên, nhặt viên sáp lên, bóp cho mở ra, sau đó từ trong tay lấy ra mảnh lụa, bên trên viết đầy chữ.
"Trên đó viết gì vậy?!", chúng nhân nhao nhao như ong vỡ tổ. Sau đó tất cả đều trợn tròn mắt.
Trên đó viết toàn là chữ đại triện (*)
------
(*) Thể chữ dùng từ thời Tây Chu, 1 trong 5 dạng chữ thư pháp, loại này khó nhất, gần như đã tuyệt chủng, chẳng có ai đọc được.
------
"Để Nhan mỗ xem xem." Khâm sai đại nhân học vấn cao nhất đi ra khỏi đội hình, đỡ lấy mảnh vải nhìn một lúc, sau đó, da mặt giật giật.
"Nhan đại nhân, viết gì vậy?" Kim Kiền mặt kỳ vọng.
Nhan Tra Tán mặt khó xử nhìn chúng nhân, khoé miệng run lên, đọc:
"Chiếc gậy cán bột này dài bốn tấc sáu phân, độ dày nửa tấc, bề mặt nhẵn bóng, cảm giác khi cầm tuyệt vời vô hạn, là thánh vật tổ truyền của Thiên Đạo Môn. Liệt đại chưởng môn Thiên Đạo Môn đều yêu không rời tay vật này, mỗi lần tới mồng một hay ngày rằm nhất định mang theo, bế quan tham thiền ngộ đạo. Sau khi xuất quan, sắc mặt hồng hào, tinh thần hưng phấn, công lực gia tăng, là thần vật tăng cường công lực. Do vậy, vào năm XX đã để vào bảo động này. Đời đầu tiên Nhất Chi Mai lập bút tại đây, để thế hệ sau được biết!" (*)
"Thiên, Thiên Đạo Môn?!" Hàn Chương lắp bắp, "Có khi nào là Thiên Đạo Môn tà đạo năm chục năm trước bị võ lâm chính đạo tiêu diệt..."
Chúng nhân trầm mặc một hồi.
Tà đạo? (**), Chày cán bột? Bế quan? Xuất quan thì sắc mặt hồng nhuận? Tinh thần sảng khoái? Một tháng hai lần?
Cái quỷ gì đây!!!!! Chẳng phải chính là.... Aaaaaaa.....
------
(*) (**) trong tiếng Trung, có hai từ khi dịch ra tiếng Việt đều mang nghĩa tà đạo. Trong đó, có một từ được kết hợp bởi chữ DÂM và chữ đạo. Trong cuộc đối thoại trên kia, và cả suy nghĩ của Kim Kiền, má cố tình dùng từ DÂM đạo (có cùng nghĩa với tà đạo ở tiếng Trung), rồi link sang cả các từ khoá: CHÀY cán bột, sắc mặt HỒNG NHUẬN, tinh thần SẢNG KHOÁI.Chẹp=)) các em nào còn bé và đầu óc không đen tối thì nên bỏ qua phần này nha =))
------
Kim Kiền xám mặt xạm mày, lấy khí thế như sét đánh không kịp bưng tai mà hùng hổ lôi ra hai viên đan. Một viên nhét vào tay Triển Chiêu còn một tay thì tự mình bóp nhuyễn.
Triển Chiêu quay đầu khó hiểu.
"Triển đại nhân, mau, dùng tiêu độc hoàn bóp nát rồi xoa tay để làm sạch tay!"
Kim Kiền bóp nát dược hoàn, vừa xoa tay vừa thị phạm cho Triển Chiêu. Trong khi Triển Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì, tròn mắt hỏi: "Sao phải rửa tay?".
Kim Kiền nhất thời nóng nảy, tóm lấy hai tay Triển Chiêu, tự mình bóp nát viên thuốc rồi xoa tay Triển Chiêu điên cuồng, khiến cho tuấn nhan ai đó dần dần ửng đỏ.
"Triển đại nhân ngài có điều chưa thông, cái gậy cán bột đó rõ ràng là, rõ ràng là cái Thiên Đạo Môn đó dùng để làm cái đó, cái này, cái gì đó, cái gì đó đó aaaaaa...."
Kim Kiền vừa nói vừa xoa kĩ các ngón tay Triển Chiêu. Triển Chiêu sững nhìn tay mình và tay Kim Kiền xoa vào nhau, ánh mắt mông lung, mặt hốt hoảng, hiển nhiên là chưa hiểu ý của Kim Kiền.
"A!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hét lớn, "Thì ra cái gậy này rỗng, bên trong khắc toàn nội công tâm pháp!"
Kim Kiền ngừng lại động tác.
"Tiếc là tâm pháp này bị tổn hại nghiêm trọng, nhìn không rõ." Hàn Chương ti hí một mắt con mắt nhòm vào lõi gậy rồi nói.
"Tâm pháp tà đạo, tốt nhất không xem." Lư Phương nói với vẻ mặt khinh bỉ.
"Đại ca không biết rồi, Thiên Đạo Môn này tuy là bị người ta coi thường nhưng nghe nói công phu rất lợi hại!" Hàn Chương ánh lên tia cười ranh mãnh. Các đại lão gia trong sơn động, nghe vậy đều cười một trận kiểu "không nói mà hiểu, ltinh thần lĩnh hội".
Trong tiếng cười đó, Kim Kiền cứng đờ người, chầm chậm rút tay lại, nhìn Triển Chiêu cười nhạt: "He he, Triển đại nhân à, tay rửa sạch rồi, sơn động này quá nhiều bụi, để tránh bất trắc mà thôi, he he..."
Triển Chiêu thần sắc khẽ động, con ngươi đột nhiên sáng rực nhìn Kim Kiền: "Kim Kiền!", khiến nàng rụt cổ xích qua một bên.
"Ngươi lúc nãy há chẳng phải nghĩ là cái gậy cán bột kia là, là...." Triển Chiêu càng nói, sắc mặt càng đỏ, sau đó thì ngược lại, gân xanh nổi lên thành đống. Dùng một câu có hình dung: Thẹn quá hoá giận.
"He he, thuộc hạ không nghĩ gì cả, không nghĩ già cả!" Kim Kiền vụt cái nhảy vội ra ngoài, để lại Triển Chiêu một mình đứng đó, thất khươu bốc khói, lửa giận phừng phừng.
Còn thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì! Khi nào về nhất định sẽ giáo huấn lại một trận.
Sau đó, cái gậy đó với các quan điểm được chấn chỉnh, chúng nhân hoàn toàn dùng tâm trạng thất vọng và nghị lực kinh người để giám định và thưởng thức bảo tàng của liệt đại Nhất Chi Mai.
Trong đó gồm: thịt chó khô của Trụ Trì đại sư đại Phật tự, lược trong nội thất của Từ Bi Sư Thái, áo yếm mười tám vị thê thiếp của người giàu nhất Giang Nam, cái bô của tổng tiêu đầu Thuận Phong Tiêu Cục...
Tóm lại là cái nào cũng có, đạt đến cảnh giới "cực phẩm".
Cuối cùng nhìn thấy chúng nhân nhất đầu hắc tuyến, nhị phật thăng thiên, tam hồn xuất khiếu, tứ chi loạn đẩu, ngũ tâm táo nhiệt, lục thần bất an, thất khiếu sinh yên, bát phong hô hào, cửu khúc hồi tràng, thập phân băng hội! (*)
------
(*) Đây là 9 thành ngữ bắt đầu từ số 1 đến số 10, tất cả đều mang nghĩa là tức giận ức chế.
------
Kim Kiền sớm đã khóc không ra nước mắt, giọng bi phẫn gào thét oán hận Thanh Thiên lão gia.
Tình tiết này không đúng aaaa! Tàng bảo vật vô giá đâu? Giá trị liên thành đâu? Ta chuẩn bị sẵn cả bao tải rồi, vậy mà cho ta thấy mấy cái này... đừng đùa màaaaaaaa!
------
Các bạn có thể bỏ qua tâm sự tác giả ở bất kì phần nào, nhưng phần này thì nhất quyết nên đọc =))))
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn tăng cường độ xuất hiện của Tiểu Bạch vô cớ biến mất ở tập trước *vuốt vuốt chuột bạch*
Nhưng sau khi thêm thời lượng cho tiểu bạch thì....hình như..... *tiếp tục vuốt vuốt chuột bạch*
Cho nên, vì thời lượng của Tiểu Bạch tăng lên nên số lượng chữ đã bị quá giới hạn. Do vậy, chap này chưa thể kết thúc Thiên hạ đệ nhất Trang.
Nhưng, chap sau chắc chắn sẽ hoàn *nắm tay quyết tâm*.
Nghe nói có ai đó vẫn nhớ lệnh bài chưởng môn của Nhất Chi Mai? Đó là sự sắp xếp của Mặc Mặc lúc viết ngày Nhất Chi Mai xuất hiện, đó là chìa khóa vào kho tàng của liệt đại thần thâu. Ấu ầu, thời gian trôi thật nhanh *trạng thái cảm khái....*
Đương nhiên, kho tàng của môn phái thần thây không đáng tin cậy này tất nhiên cũng không thể tin được, hehehehe
Thế, bây giờ! Những bé nào nghĩ như Kim Kiền về cái gậy cán bột mời úp mặt vào tường *rút roi da oánh*. Đây là 1 tác phẩm nho nhã, các bé nghĩ gì thế? Thật không sạch sẽ nhá!
Còn các bé nào không hiểu ý của Kim Kiền thì... rất tốt, cứ tiếp tục như thế!
Được rồi, giờ nói vào chuyện chính, chắc chắn có người hỏi là câu thơ trên phiến đá đó nghĩa là gì? Tại sao lại có dự cảm không lành...
Wa khà khà khà khà *Cười điên dại đi mất*....*bị úp sọt*.....*bò dưới đất*....*lết dưới đất*....*độn thổ trốn mất*......
Bảo vật vô giá khiến ngạc nhiên
Mấy ngày sau khi trận lôi chiến quyết liệt giữa Thiên Hạ Đệ Nhất Trang và Kì Lân Môn vừa kết thúc, mọi người bắt đầu bắt tay tập trung vào thời kì khắc phục hậu quả.
Thứ nhất, tiến hành truy quét tìm kiếm tung tích Kỳ Lân Môn. Nhưng thật không may, đừng nói đến Thương Mộ hay Trí Hoá. Ngay cả đến Chân Trường Đình cũng biến mất dạng không để lại chút dấu vết nào. Ngược lại, trong Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, người ta tự dưng tìm thấy mấy mật đạo bị bỏ hoang, không biết được tính là thành quả hay thất bại.
Thứ hai, trong quá trình tiến hành trị liệu cho những người bị thương, Y tiên Độc thánh đã luôn tiện tiến hành rèn luyện cho trò yêu của mình, vị lục phẩm giáo uý nào đó. Quá trình đào tạo.... Thật vô cùng thảm khốc đến độ không ai còn dám nhắc lại.
Thứ ba, vị Đại Thánh Đặng Xa nọ, đã được Y tiên Độc thánh tiện tay chữa trị, lưu lại cho hắn một mạng. Sau khi tỉnh dậy, không hiểu sao hắn luôn duy trì trạng thái trầm mặc. Sau đó, vào một ngày đẹp trời, y đột nhiên biến mất không một câu chào. Thậm chí chút tiền phí chữa trị cũng không bỏ lại nửa xu. Đương nhiên việc này khiến cho Độc thánh quan môn đại đệ tử oán thán, lập tức thay danh đổi họ cho Kỳ Lân Môn bằng cái tên mới: "Vèo môn"- ý chỉ mới vèo một cái thì cả môn phái đã biến mất. (*)
------
(*) Nguyên tác: sưu môn. Từ sưu là từ tượng thanh trong tiếng Trung, gần giống từ vèo.
------
Mà ngoài Đặng Xa ra, vẫn còn một nhân vật khác, cũng đang bận duy trì trạng thái trầm mặc kín tiếng quy ẩn nhân thế... Đó chính là... Bạch Ngọc Đường.
Vốn được xưng là Thiên hạ phong lưu một mình ta, nổi tiếng khó "nhằn" nhất, sĩ diện nhất, phô trương nhất, bất kham nhất, tối ngày mặt vênh chạm trời mũi hất chạm mây. Vậy mà mấy hôm nay, Bạch ta như uống lộn thuốc, hành động biểu hiện thập phần quỷ dị:
Nói năng lời ít ý nhiều, ngắn gọn súc tích, ánh mắt như ẩn chứa thâm thù đại hận, thần thái suy nghĩ sâu xa, hành vi khả nghi đi ngược với hình tượng vốn có.
Kì lạ nhất là... Sau trận chiến, Bạch Ngọc Đường chưa gặp lại Kim Kiền và Triển Chiêu...
Mà nói chính xác hơn, là đang tránh hai người nọ!
Có hôm, Kim Kiền mới thấy vạt tuyết y phiêu đãng, bèn cất tiếng gọi: "Bạch ngũ gia!". Lời chưa dứt thì cái bóng trắng đã "vèo" một cái phi thân lên nóc nhà rồi mất dạng.
Còn theo lời Triển Chiêu, mấy hôm nay đến cái vạt áo của Bạch Thử cũng không thể nhìn thấy.
...
"Cho nên chuyện này chắc chắn có vấn đề!"
Đêm khuya thanh vắng. Kim Kiền ngồi vắt vẻo trên bàn đá ở Giang Vân Cư đình viện, tay gõ gõ mặt bàn, nghiêm trang trước mặt vị ngự tiền hộ vệ và Nhan khâm sai đại nhân, phát biểu quan điểm."Cái này...", Nhan Tra Tán nhìn thoáng qua Triển Chiêu.
Triển Chiêu nheo mắt khó hiểu: "Không lẽ Triển mỗ có bề gì đắc tội với Bạch huynh?".
"Mọi chuyện đều có thể xảy ra! Cho nên... Triển đại nhân! Ngài còn chờ gì nữa mà không hành động?". Kim Kiền trừng đôi mắt nhỏ, nói lớn.
Triển Chiêu ghé mắt, liếc Kim Kiền một cái.
"Chậc! Triển đại nhân!", Kim Kiền vò đầu bứt tai, "Tối nay trời sao sáng lạn, gió đêm động lòng, phong tình vô hạn! Đây là thời gian tốt đặng mà bày tỏ nỗi niềm dãi bày tâm sự! Vạn vạn không thể bỏ lỡ thời cơ!". Nói xong, cặp mắt loang loáng mang đầy hy vọng nhìn Triển Chiêu.
Tiểu Miêu đại nhân! Ngài còn chưa thấy rõ ràng sao. Cái con chuột bạch này khẳng định là đang dỗi ngài đó. Mà hắn đã như vậy, thì Tiểu Miêu đại nhân ngài bắt buộc phải làm một việc: dỗ!
"Khụ khụ! Kim giáo uý! Bạch huynh lần này trăm phần có vướng mắc không thể gỡ bỏ. Nhan mỗ nghĩ... Chỉ cần...", Nhan Tra Tán cố gắng nói chen vào.
"Nhan đại nhân!", Kim Kiền ngắt lời. "Ngài nói thế là không đúng rồi". Nàng bật nảy người lên, lòng một lửa giận nói.
"Triển đại nhân cùng Bạch ngũ gia là bạn đồng sinh cộng tử, không thể giống như những giao tình tầm thường khác mà đánh đồng! Trong những lúc thế này, Triển đại nhân thân là hảo hữu chí giao của Bạch ngũ gia, sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Đáng lí, phải cho người ta mượn một bờ vai, đầu dựa ngực thổn thức tâm tình, trợ huynh đệ giải sầu giải nạn, mắt đồng lòng nhìn chung một hướng, cùng hi vọng ngày mai tươi đẹp mới là chí tình chí lý!"
Nhan thư sinh! Ngươi đừng có làm rối rắm thêm nữa. Ta đang hao tâm tổn trí tốn nước bọt, giúp Triển đại nhân khai thông đầu óc. Tự dưng ngài chạy đến nói nhăng nói cuội cái gì!
Kim Kiền nhìn Nhan Tra Tán bằng ánh mắt giận dữ khiến vị đại nhân nào đó mồ hôi lạnh đầy trán, liên tục cười gượng.
Triển Chiêu không hề để ý tới biểu hiện hai người kia, thở dài nói: "Triển mỗ mấy hôm nay cũng muốn kiếm Bạch huynh! Nhưng Bạch huynh khinh công trác tuyệt, lại nắm rõ địa hình Thiên Hạ Đệ Nhất Trang hơn ai hết, khiến Triển mỗ hữu tâm vô lực, muốn tìm nhưng chẳng thấy!"
"Triển đại nhân! Ngài yên tâm!", Kim Kiền nói lớn một tiếng, đắc chí vỗ ngực. "Thuộc hạ đã sớm hỏi thăm, biết được rằng, mấy ngày qua, cứ tầm giờ tuất, Bạch ngũ gia liền một mình chạy tới Tây Nguyệt Cư, cách đây nửa dặm sườn núi, cứ thế lưu lại đó ngồi một canh giờ!". Kim Kiền vừa nói, vừa lôi từ ngực áo ra một bức tranh vẽ loạn vẽ xạ, đưa cho Triển Chiêu, "Triển đại nhân! Đây là bản đồ! Ngài đọc xong thì xuất phát từ giờ là vừa kịp"
"Kim giáo uý! Làm sao huynh biết?", Nhan Tra Tán thập phần kinh ngạc.
"Đúng vậy! Triển mỗ đã từng hỏi qua Lư đảo chủ cùng Bùi thiếu trang chủ! Nhưng đến bọn họ còn không biết Bạch huynh ban đêm đã đi những nơi nào", Triển Chiêu đầy kinh ngạc.
"Hí hí!", Kim Kiền bày ra bộ mặt cười khả ố, "Đơn giản ta đi hỏi mấy viên thị vệ đi tuần trang
Vương đại ca, Đường đại ca. Ngoài ra còn có Chu đại thẩm quét rác, đương nhiên là cả mấy nha hoàn Vương Lan, Thu Cúc chuyên phụ trách dọn dẹp phòng cho Bạch ngũ gia... Nói chung, dù Bạch ngũ gia có phép phi thiên độn địa, đến không ai biết, rời không ai hay, nhưng Ngũ gia vẫn cần ăn, ngủ, nghỉ, uống nước, xuất cung,...vậy mới nói mạng lưới tình báo quần chúng có đôi mắt tinh tường, nơi nào cũng có."Sau một hồi im lặng khá lâu. Nhan Tra Tán trố mắt nhìn rồi đưa mắt về phía Triển Chiêu, cũng đang ngạc nhiên không kém, nói với giọng kính nể vài phần: "Triển hộ vệ quả là có cách dạy dỗ thuộc hạ!"
Mí mắt Triển hộ vệ giật giật: "Nhan đại nhân quá lời rồi!".
"Đúng rồi! Còn một công cụ quan trọng khác!", Kim Kiền nghiêng người, lôi từ dưới đáy bàn một vò rượu nhét vào tay Triển Chiêu, giục: "Triển đại nhân! Đi thôi!"
Triển Chiêu sững sờ cầm vò rượu tần ngần một lúc mới hỏi: "Nhan đại nhân, Kim Kiền! Hai người không đi sao?"
"Đi..." Nhan Tra Tán vừa định mở miệng ra nói thì bị Kim Kiền tay túm lại, tay bịt miệng, kéo sang một bên xun xoe nói:
"Ha ha! Nhan đại nhân và tại hạ không đi được! Nhiều người sinh loạn, lại làm kì đà... À! Tức là nhiều người quá cũng không có kết quả tốt!"
Nói xong, Kim Kiền hung hăng hướng Nhan Tra Tán lườm cháy mắt.
Nhan thư sinh! Ngài phải hiểu chuyện chút chứ!
Nhan đại nhân bị che miệng, không nói năng gì được, mặt bất đắc dĩ.
Triển Chiêu trầm ngâm một lát, trịnh trọng gật gật đầu, hướng hai người còn lại ôm quyền mà rằng: "Vậy, Triển mỗ xin đi trước một bước!"
"Triển đại nhân đi mạnh giỏi!", Kim Kiền xua tay liên tục, nhìn theo bóng Triển Chiêu cho đến khi khuất dạng giữa đêm đen.
"Uhm uhm...", Nhan Tra Tán bị bịt miệng nãy giờ, lúc này mới ú ớ thốt ra mấy tiếng kháng nghị. Kim Kiền giật mình lùi mấy bước, hướng Nhan Tra Tán cung kính: "Vừa rồi tình thế cấp bách nên đã mạo phạm! Nhan đại nhân đừng chấp nhất!"
Nhan Tra Tán thở dài một hơi, ngồi trở lại, bưng lên tách trà chậm rãi nói: "Kim giáo uý vì suy nghĩ cho Bạch huynh và Triển hộ vệ, tại hạ có thể hiểu được..."
"Thuộc hạ biết Nhan đại nhân là người hiểu rõ đại nghĩa mà!", Kim Kiền hề hề mấy câu, rồi ngồi ngay cạnh Nhan Tra Tán, cầm bình trà châm cho vị lãnh đạo cấp cao rồi vui vẻ hỏi: "Nhan đại nhân! Ngài thấy chuyện tốt của Bạch ngũ gia và Triển đại nhân liệu có thành không!?"
"Phụt!", Nhan Tra Tán phun ra ngụm trà đang uống dở, xém sặc chết.
"Ấy ấy! Nhan đại nhân đừng quá kích động!", Kim Kiền cầm khăn phe phẩy chùi chùi chỗ trà rớt ra cho Nhan Tra Tán.
"Không phải...! Cái kia... Kim giáo uý!", Nhan Tra Tán vội vàng ngăn lại Kim Kiền không cho lau gì thêm. Đoạn, Nhan đại nhân ấn vai Kim Kiền cho an toạ tại ghế, lúc này mới hít sâu một hơi, nói: "Dạo này công vụ quẩn quanh, Nhan mỗ không rảnh cùng Kim giáo uý đàm đạo! Khụ... Cái kia... Kim giáo uý! Hình như huynh hiểu nhầm chuyện của Triển hộ vệ và Bạch thiếu hiệp thì phải!"
"Không hiểu lầm được!", Kim Kiền bày ra bộ mặt kiên định. "Thuộc hạ ủng hộ chuyện tốt của Bạch ngũ gia và Triển đại nhân!"
Nhan Tra Tán nheo mắt: "Ý Nhan mỗ là... Người mà Triển hộ vệ tâm nghi... Aizz... Không phải là Bạch huynh!"
"Nhan đại nhân! Ngài đừng nói đùa! Chính ngài là người nói cho ta hôm đó... Rõ ràng là Ngũ gia kia mà", hai hàng lông mày nhướn lên cao, vẻ mặt chết cũng không tin hiển hiện.Nhan Tra Tán tối sầm mặt mũi, "Nhan mỗ lúc đó rõ ràng nói Triển hộ vệ tâm nghi một người, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt..."
"Thì đó! Đó đích thị là Bạch ngũ gia mà!", Kim Kiền trong nháy mắt tiếp lời.
"Ý Nhan mỗ là, là cái người mà Triển hộ vệ đi chung sớm tối, cùng chung hoạn nạn, sớm ngày sinh tình..."
"Thế chắc chắn là Bạch ngũ gia mà!", Kim Kiền trịnh trọng gật đầu.
Nhan Tra Tán đỡ trán.
Triển hộ vệ! Nhan Tra Tán này cũng đã tận lực rồi!
"À à! Ta hiểu rồi!" Kim Kiền vỗ tay cái đốp, "Là Nhan đại nhân lo lắng cho Triển đại nhân và Bạch ngũ gia đều cùng là... Sợ thiên hạ chê cười?"
"Nhan mỗ không phải ý này... Mà là..."
"Nhan đại nhân!", Kim Kiền đột nhiên đứng thẳng tắp, nhìn sang Nhan Tra Tán, khuôn mặt nghiêm chỉnh, tiếng tiếng trịnh trọng, "Thuộc hạ mặc kệ người đời nghĩ ra sao! Thuộc hạ chỉ biết, chỉ cần đó là ý muốn của Triển đại nhân, thuộc hạ sẽ làm bằng được, núi đao biển lửa cũng chẳng màng!"
Mây đen tản dần, gió lặng ve kêu, tinh tú toả ngọc, thân hình gầy nhỏ đứng ngược ánh trăng kiên định bất khuất, hai mắt nhỏ loang loáng như mặt hồ nước trong, như thể muốn quét sạch đàm tiếu thiên hạ. Mắt phượng Nhan Tra Tán mở to, thấy Kim Kiền đứng đó sừng sững, ánh mắt rung lên chấn động.
"Hơn nữa, Bạch ngũ gia lại có tiền có thế, chuyện này nếu thành, tiền lì xì bà mối của ta không phải một vạn thì cũng là tám ngàn đi!", Kim Kiền quay ngoắt thái độ, thả vào câu chót.
Thuỷ quang trong trẻo trong mắt Nhan Tra Tán vừa ánh lên đã vội tắt. Giọng nói toát lên gường gượng: "Lẽ đó... Tất nhiên!"
"Ta đã nói mà!", Kim Kiền vỗ đùi rồi đột nhiên xoay người lại, " không ổn không ổn, đừng thấy Triển đại nhân ngày thường nói chuyện pháp lý, luật lệ treo đầu môi mà vội sợ. Cứ đến lúc quan trọng thì lại không thể nói nên lời! Ta thập phần không an tâm! Nhan đại nhân ngồi đây đi! Thuộc hạ sẽ nhanh chóng quay lại!" Nói liền một hơi bèn ôm quyền với Nhan Tra Tán rồi nhanh chóng đạp không phi nước đại.
Tiếng huyên nào biến mất cùng bóng người, Giang Vân Cư trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Nhan Tra Tán lẳng lặng ngồi bên bàn, đưa chén lên nhấp ngụm trà đã nguội ngắt từ khi nào, ngước nhìn bầu trời đêm trải tinh tú, khẽ cười: "Nhan mỗ thực lo bò trắng răng rồi!"
Ngón tay lựa chén nâng lên, như muốn mời lão thiên cùng thưởng trà. "Triển huynh! Nhan mỗ đành chúc huynh vạn sự như ý!"
***
Đêm tối nhập nhoạng, ánh sao tỏ mờ, gió kéo mây trôi, lập loè đom đóm.
Một bóng tuyết y phiêu dật theo gió đứng trên vách núi cô tịch, tựa như hàng ngàn cuộn khói lờ lững.
Bạch Ngọc Đường khoanh chân ngồi yên, ngẩng đầu thưởng sao, dung nhan hoạ thuỷ, mông lung phủ sương, lưu ly thua sắc.
Đột nhiên, áo trắng dao động, tuấn nhan hoa mỹ khẽ xuất hiện vệt dao động.
Bước chân nhẹ như mèo từ từ bước tới sau lưng Bạch Ngọc Đường, mãi mới cất tiếng: "Bạch huynh!"Không cần quay lại, Bạch Ngọc Đường cũng biết người vừa tới mang hình dáng ra sao, bộ dạng thế nào. Chắc chắn là trong trầm ổn lại xen lẫn ấm áp. Chắc chắn là đôi lông mày có chút như nhíu lại, chắc chắn là bộ mặt mèo muốn nói cái gì đó rồi lại thôi.
Đôi mày dài khẽ động, Bạch Ngọc Đường nói bằng giọng nhẹ như mây trôi gió thoảng: "Triển Chiêu! Ngươi đến đây làm gì?"
Triển Chiêu chưa vội trả lời mà vén bào ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đem vò rượu đặt bên cạnh, chậm rãi gấp lại tấm bàn đồ.
Mắt hoa đào liếc qua nét chữ như gà bới quen thuộc, không nhịn được mà nhoẻn miệng: "Tiểu Kim Tử nói cho ngươi biết ta ở đây?"
Triển Chiêu chợt ngưng động tác, rồi gật đầu.
"Thiệt tình, cái gì cũng bới ra được!", Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, mắt nhìn xa xăm.
Trời đêm yên tĩnh, gió cuốn ưu phiền, tiếng ve vọng tới, văng vẳng từ xa, làm nổi lên sự tĩnh lặng của hai người đang sóng vai ngồi bên nhau.
Một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng phá tan sự im lặng, nhỏ nhẹ nói: "Triển Chiêu! Ngươi có biết mấy ngày nay ta suy nghĩ gì không?"
Triển Chiêu ngước mắt ngắm sao, trầm mặc hồi lâu, mãi mới nói được, thanh giọng hạ thấp: "Bạch huynh... Không lẽ... Sợ..."
"Nói năng bậy bạ! Bạch ngũ gia sao có thể chứ!"
Con ngươi trong mắt hoa đào giật nảy, đột nhiên quay lại nhìn phía Triển Chiêu, đột nhiên...
Mắt hoa đào mở lớn.
Phản chiếu trong mắt là hình bóng thanh niên tuấn tú, mắt đen sâu thẳm, ngồi yên nhìn mình. Trong thoáng chốc, Bạch Ngọc Đường đột nhiên không nói được gì.
"Không giấu Bạch huynh! Triển mỗ lần này lại thấy sợ!"
Triển Chiêu thanh âm trầm xuống, nặng tựa núi non, tuấn nhan ôn nhuận như ngọc phảng phất nét cười nhạt nhoà. Thoảng trong gió là giọng cười có chút chua chát, như hoàng liên xuyên tim, vạn lời khó nói.
Trong họng Bạch Thử chợt thấy hơi đắng, nghiêng đầu lại. Mắt hoa đào hơi đỏ, nhìn trời đêm một hồi, mới nói: "Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ta tung hoành ngang dọc, ngay cả lúc thập tử nhất sinh cũng chẳng sờn, thế nhưng lần này..."
Ngón tay thon dài từ từ nắm chặt lại, "Đúng thế! Bạch ngũ gia ta sợ rồi! Ta sợ sẽ không còn được cùng con mèo nào đó so tài cao thấp, sợ sẽ không còn cái tên tiểu tử chỉ biết kiếm tiền kia bô lô ba la nói huyên thuyên hay bình thư cho mà nghe. Thật nực cười! Trời không sợ đất không kinh nhưng lần này lại sợ gần chết!"
"Ta cứ thế trơ mắt nhìn ngươi tẩu hoả nhập ma, nhìn Tiểu Kim Tử mạng sống như mành chỉ treo chuông... Trong khi chính mình thì..."
Bạch Ngọc Đường nhắm nghiền mắt. "Bất lực như một kẻ phế nhân!"
Giọng nói trầm khẽ rung màn sương. Gió thu vờn quanh một lam một bạch, từng vòng từng vòng, tựa như sóng và biển đan quyện vào nhau.
"Kim Kiền lúc ấy không khống chế được huyết cổ, Triển mỗ và Bạch huynh cũng chẳng khác gì nhau... Đều không có cách nào..." Tự tự rõ ràng vàng lên.Mắt khẽ động, Bạch Ngọc Đường nhìn sang người áo lam bên cạnh. Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường. Xuân ý lướt qua vương môi mỏng, khoé miệng chợt hoạ ra nụ cười, "Triển mỗ và Bạch huynh đúng là huynh đệ hoạn nạn có nhau!"
Bạch Ngọc Đường nhảy dựng người lên, phản xạ có điều kiện, liền chí choé ngay được: "Ai thèm cùng xú miêu nhà ngươi kết huynh đệ hoạn nạn! Bạch ngũ gia ta chỉ là nhất thời sơ ý! Lần sau..."
Đột nhiên Bạch Ngọc Đường dừng lại. Trong mắt loé ánh bạc, yết hầu run run, khan giọng nói ra, từng chữ cô đọng: "Không có lần sau!"
Sắc đêm mênh mang, tuyết y vẽ mây, trôi nổi giữa trời, nhuệ khí chạm thiên, kinh động tứ phía.
Triển Chiêu đứng lên bên cạnh Bạch Ngọc Đường. Vạt áo lại tung bay trong đêm gió. Ý cười chợt tắt, mắt đẫm ngân quang, loé lên từng chút,...
Đúng! Không có lần sau!
Lời thề kiên định, tâm như bàn thạch.
.....
"Xì! Hai tên này đang làm cái quái gì thế! Phong cảnh hữu tình như vầy lại không uống rượu bàn chút chuyện nghiêm chỉnh được hay sao!"
Đột nhiên một giọng nhẹ như ruồi truyền tới. Hai người Triển Bạch tai chợt động, liếc nhau, không khỏi bật cười.
"Tiểu Kim Tử"
"Kim Kiền!"
Cả hai đồng thời quay đầu trăm miệng một lời.
Tĩnh lặng một lát. Trong tán lá xào xạc, một người chầm chậm đứng dậy, đầu tóc bù xù, phủ nguyên đám lá, hai tay còn cầm hai lùm cây, điệu bộ như muốn nói: "Rõ ràng ta đã nấp rất kỹ sao còn bị phát hiện T^T"
"Khụ! Triển đại nhân! Bạch ngũ gia! Thuộc hạ là... Vô tình đi qua! Không cố ý nghe lén... Thật đấy! Chỉ là trùng hợp thôi!"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu nheo mắt.
"Khụ khụ!", Kim Kiền vò đầu bứt tai, cười gượng hai tiếng, đánh trống lảng sang chuyện khác. "Ta vì có vấn đề này mấy hôm nay nghĩ mãi không thông bèn muốn thỉnh giáo Bạch ngũ gia! Hề hề!"
"Ồ! Tiểu Kim tử muốn hỏi ta chuyện gì?" bạch Ngọc Đường nhướn mày.
"Ờm... Chính là... Tại sao Bùi thiếu trang chủ đối chiến với Đặng Xa rồi bị thương, Bạch Ngũ gia đột nhiên cởi được Khổn Long Tác mà thoát ra?", Kim Kiền mắt nhỏ sáng ngời.
Ai yo! Ta nghĩ ra cách đánh trống lảng này xem chừng không thích hợp cho lắm!
Quả nhiên vấn đề này vừa nói ra thì hai người đối diện đều trầm mặc.
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm hồi lâu, nhãn quang loé lên, nhìn thoáng Triển Chiêu, đột nhiên cười nói: "Ngũ gia hỏi nương thì nương bảo là do ta và Kim Kiền tâm ý tương đồng, tâm linh tương thông!"
Lời chưa dứt liền cảm nhận được một trận lạnh lẽo hàn khí phóng qua.
"E chỉ là ngẫu nhiên!", Triển Chiêu như vừa nhúng từ biển hàn khí, toàn thân toả ra hơi lạnh, nhìn Bạch Ngọc Đường lạnh lùng.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, "Nương nói rồi mà! Khổn Long Tác chỉ cởi khi nào tâm linh tương thông thôi! Sao có thể bảo là ngẫu nhiên!"Triển Chiêu nhíu chặt mày, nhìn sang Kim Kiền. Kim Kiền vội vàng chen vào: "Đúng đúng đúng đúng! Chắc chắn là ngẫu nhiên! Lúc Bùi thiếu trang chủ bị ám khí của Đặng Xa đánh văng ra, thuộc hạ đã hoảng hốt: hỏng rồi! Chuyến này Bùi thiếu trang chủ toi rồi... Khụ! Là tính mạng đáng lo! Chắc chắn lúc đó Bạch ngũ gia cũng nghĩ như ta nên... "
Nói xong liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường...
"Vớ vẩn! Ngũ gia ta làm sao đi lo lắng cho tên họ Bùi kiaaaa", Bạch Ngọc Đường đỏ mặt nói năng hoảng loạn.
Tĩnh lặng một hồi...
Kim Kiền nhìn bộ dạng như muốn cắn lưỡi chính mình của Bạch Ngọc Đường, nhất thời ngẩn ra, không biết nói gì.
Ú ù! Giấu đầu lòi đuôi! Trông cái vẻ mặt của chuột bạch thì đã rõ năm trên năm. Rõ là tự thừa nhận còn gì nữa!
Triển Chiêu khẽ bật cười.
"Xú miêuuuuuuu! Ngươi cười cái gìiiii!" Chuột bạch nhỏ nào đó xù lông.
"Là Triển mỗ thấy Bạch tinh thần lanh lẹ, nên mới nhất thời cao hứng!" Bộ dạng của Triển Chiêu vô cùng trịnh trọng nghiêm túc khiến Bạch Ngọc Đường mở tròn con mắt, im lặng lúc lâu.
"Á!", Kim Kiền đột nhiên hét lớn, "nếu thực sự chỉ là trong một khoảnh khắc suy nghĩ của ta và Bạch ngũ gia không hẹn mà giống thì liền giải được Khổn Long tác... Vậy... Vậy... Vậy... Tối đó ta vì cái này... Cái này... Aaaaaa! Lộn không má!"
Kim Kiền ngồi thụp xuống ôm đầu.
Cái gì mà đồng tâm tác nghe cho to lớn!!!!!
Cái gì mà tâm ý tương đồng tâm linh tương thôngggggg!!!
Đều là đặt điều doạ người!
Nếu chỉ là vì trong lòng không hẹn mà cùng giống nhau về suy nghĩ thì liền có thể cởi bỏ bó tác...
Thế thì chẳng phải đêm đó nếu tất cả đều đồng lòng đi vệ sinh thì liền có thể...
Trời cao ơi đất dày hỡi! Thế mà đêm đó ta lại phải cam chịu nỗi nhục nhã tột bậc! Là saooooooo! Hại người quá đáng mà!!!!
"Miêu nhi... Tiểu Kim Tử bị sao thế!", Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu gì, nhìn sang Triển Chiêu. Nhưng càng nhìn càng sững sờ, mắt tròn xoe kinh ngạc. Sau đó thì tuấn nhan từ từ đỏ ửng, nhìn kiểu gì cũng rất kì lạ.
Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào: "Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử! Các ngươi đích thực có việc gì đó giấu Ngũ gia!"
"Đâu có! Chẳng có gì cả!" Kim Kiền khoát tay vội.
"Về phòng nghỉ sớm đi!", Triển Chiêu xoay người dứt khoát, vội vàng đi mất.
"Phải phải phải! Buồn ngủ chết thôi! Về phòng đi ngủ", Kim Kiền phóng theo để lại vệt khói mỏng đằng sau.
"Các ngươi nhất định có chuyện giấu ta!", Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi đuổi theo, "Xú Miêu! Tiểu Kim Tử! Khai mauuuuuuu!"
"Bạch ngũ gia ngài đừng hỏi nữa! Không có gì đâuuuu!"
Ba đạo nhân ảnh rồng rắn bám theo nhau rời đi càng lúc càng xa.Sương đêm trăng sáng, gió lay góc rừng. Một phiến đá hiện lên, trên viết hai câu:
"Thân tàn, máu cạn không hối tiếc
Hồn nguyện hộ người về bình an"
Nét chữ như nét hoạ, hằn sâu trên phiến đá, rõ ràng là được người viết dùng nội lực nơi đầu ngón tay mà khắc vào.
Bỗng nhiên, một trận gió mạnh thốc qua, phiến đá văng ra rồi vỡ vụn không còn thấy vết tích.
***
Nắng trải thu đậm, mây xanh vẽ trời.
Nhận được tin tốt từ đại sảnh, Triển Chiêu liền vội vàng quay về Giang Vân Cư. Có điều, vừa bước vào đã phải chứng kiến cảnh tượng khó nghĩ tới.
Y tiên đầu bạc, sắc mặt hồng hào. Độc thánh bên cạnh vẻ mặt âm trầm. Hai vị Nam Tào Bắc Đẩu chốn võ lâm, đứng chắn lối vào như thần giữ cửa. Thần sắc chăm chú, lông mày nhíu chặt, mắt nhìn đăm đăm vào giữa sảnh khu Giang Vân Cư. Nhìn theo ánh mắt hai người...
Kẻ tại vị trí trung tâm, thân hình gầy nhỏ, áo xám ngắn tay, chính là vị tòng lục phẩm giáo uý nào đó. Chỉ là lúc này...
Hai tay bò dưới đất, mông vểnh lên trên, thập phần bất nhã.
"Khụ!", Triển Chiêu chau mày khẽ hắng giọng một tiếng.
"Tìm thấy ròiiiiiii" Kim Kiền đột nhiên hét lớn, lồm cồm bò dậy, hướng về phía nhị vị sư phụ, đồng thời nhìn thấy luôn cả vị lãnh đạo trực tiếp của mình.
"Triển đại nhân về rồi sao?"
Triển Chiêu bước lên ôm quyền cung kính hành lễ với nhị vị sư phụ, rồi quay lại Kim Kiền hỏi: "Kim giáo uý! Ngươi sáng sớm nay nói cùng nhị vị sư phụ nghiên cứu huyết cổ thuật, kết quả thế nào?"
"Khụ! Cái này...", Kim Kiền gãi đầu cười gượng. "Có chút tiến triển! Thuộc hạ cũng vừa may tìm được một ổ kiến!".
Triển Chiêu trừng mắt.
"Hí hí! Triển đại nhân tới vừa kịp lúc. Bây giờ thuộc hạ sẽ biểu diễn uy lực huyết cổ cho Triển đại nhân thưởng thức!", Kim Kiền đắc ý vỗ ngực, rút ra một đầu ngân châm châm vào ngón tay, ép ra hai giọt máu, nhỏ xuống đàn kiến.
"Các em! Cho Triển đại nhân thấy lợi hại đi!"
Gió mát thổi tới, xào xạc lá cây.
Dưới bóng cây loang lổ, tiểu đội kiến thợ vẫn chăm chỉ công tác tìm kiếm thức ăn, có vẻ không mảy may bị Kim Kiền làm cho ảnh hưởng.
Triển Chiêu giương mắt nhíu mày. Kim Kiền chớp mắt cười gượng. "Hay là máu không đủ? Để thuộc hạ nhỏ thêm hai giọt!"
"Chậm đã!", Y tiên bước lên, ngồi xuống, dùng một ngón tay quết lên một con kiến đưa lên nhìn kĩ rồi đưa cho Độc thánh ngó qua. "Độc lão đầu! Ngươi xem!"
Độc thánh nheo mắt cười quỷ dị, "Quả nhiên là vậy! Đồ nhi ngoan! Đừng tốn máu nữa! Con dùng nước bọt thử xem!"
"Gì ạ?", Kim Kiền trợn mắt.
Triển Chiêu mí mắt giật giật không kiềm chế.
"Nước mắt hay mồ hôi cũng được!", Y tiên nghiêm nghị.Ều! Lúc này thì làm sao mà đổ được mồ hôi hay tuôn châu nhả lệ chứ!
"...", Kim Kiền nhìn Triển Chiêu, da mặt vừa kéo. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn chọn cách phồng mồm trợn má mà phun phèo phèo "Phư Phư Phư!"
Một đống như vòi rồng phun văng tứ tán trên đất. Cảnh tượng sau đó diễn ra khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt. Đội kiến thợ quả nhiên bắt đầu di chuyển có trật tự, bước chân đồng đều, xếp thành ba chữ...
"Há há há..."
Một trận cười lớn từ trên cây truyền xuống. Bạch ảnh loé lên, thân phi xuống đất, bạch y thắng tuyết, nét mặt thơ hoạ, không ai khác chính là Bạch Ngọc Đường.
"Cái gì đây?! Triển Meo meo? Meo meo? Hố hố hố!". Bạch Ngọc Đường cười không dừng nổi, chỉ tay xuống đất.
Đúng vậy. Sau khi thấm đẫm máu và nước miếng của Kim Kiền, lũ kiến thợ hiện đang ngay hàng thẳng lối mà xếp thành ba chữ:
"Triển Meo meo?"
"Nghe đồn Tiểu Kim Tử ngươi có thể khống chế cổ trùng thông qua ý nghĩ. Vậy... Chẳng lẽ... Trong lòng ngươi, Xú Miêu chính là..."
"Triển meo meo?"
Triển Chiêu đứng dậy sững sờ, trừng mắt nhìn Kim Kiền. Gân xanh bạo nổi.
"Triển Tiểu Meo Meo? Tên này rất hay! Rất hay!", Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, cười không nhặt được mồm. Trong khi đó, cỗ hàn khí chính hãng Ngự Miêu trào ra mạnh mẽ.
Kim Kiền run lên, bật nảy cả người, hô lớn: "Triển đại nhân bớt giận! Thuộc hạ... Là do lũ trùng độc này... mới luyện tập huyết cổ thuật nên thật không quen! Nguyên nhân sự cố kỹ thuật này... thuộc hạ mới học nên xảy ra sơ hở. Thuộc hạ sau này nhất định không quản ngày dài đêm thâu, học hành tử tế, cải tiến không ngừng. Triển đại nhân trong lòng thuộc hạ chính là mỏ vàng chói loá, ấy nhầm, là nước sống liên miên cuồn cuộn chảy hoài không dứt!"
Này này này! Huyết cổ khống chế cổ trùng cũng quá bằng tà môn đi.
Ta chỉ là trộm kêu trong lòng gọi Triển đại nhân là Miêu nhi! Còn chưa bao giờ dám đặt cái biệt danh Triển meo meo giả nai như thế... Là saoooooooo!
Kim Kiền lòng bi thống, tinh thần suy sụp.
"Khụ!" Tóm lại, thuật huyết cổ của đồ nhi xem như đã luyện thành!", Y tiên cố nhịn cười, nói ra mấy tiếng.
"Chỉ cần hai giọt máu tươi, một chút nước miếng là có thể điều khiển hàng trăm con kiến thành cổ trùng! Nếu muốn tăng số lượng cổ trùng thì chỉ cần tăng máu là được!" Độc thánh cũng liếc mắt nhìn Triển Chiêu, khoé môi khẽ nhếch, cười nói thêm vào.
"Chờ đã!", Kim Kiền đột nhiên hoàn hồn, gấp giọng hỏi: "Tại sao lại cần nước miếng ạ?"
Triển Chiêu ngưng hàn khí, Bạch Ngọc Đường dừng tiếng cười, đồng thời nhìn về phía Y tiên Độc thánh.
"Thì là thuốc dẫn thôi!" Y tiên vuốt râu.
"Chính là có thể thúc đẩy tiến trình khởi động huyết cổ thuật!", Độc thánh giải thích."Chỉ dùng nước bọt thôi thì có được không ạ?", Kim Kiền vội hỏi.
Mỗi lần lấy máu đau lắm đó!
"Không có máu không được!" Độc thánh trợn mắt nhìn Kim Kiền.
"Thì ra là vậy!", Kim Kiền ra sức gật đầu.
Jesus đại lão gia! Thần tiên ca ca thiên sứ đại tỷ!
Thế này cũng được sao!
Chờ đã! Đại sư phụ hình như vừa nói, mồ hôi nước mắt cũng đều được! Chẳng phải nói chất lỏng trên toàn cơ thể ta đều là bảo bối hay sao!
Oa oa! Đúng là vận may kéo đến ngăn không được.
Triển Chiêu ngắm nhìn mắt nhỏ vui vẻ ánh lên như hai sợi chỉ, bất giác cười nhẹ.
"Chúc mừng Tiểu Kim Tử luyện được thần thuật!", Bạch Ngọc Đường ôm quyền cười hihi.
"Chúc mừng Kim giáo uý!", Triển Chiêu cũng ôm quyền.
"Đa tạ Ngũ gia! Đa tạ Triển đại nhân!", Kim Kiền vui vẻ đáp lễ rồi hỏi. "Phải rồi, Triển đại nhân! Ngài không phải cùng Nhan đại nhân đi tìm Bùi thiếu trang chủ để bàn về đối sách giải quyết hậu quả sao? Tại sao về sớm vậy?"
Triển Chiêu cười, "Bùi thiếu trang chủ đang chuẩn bị dẫn mọi người xuất phát đi tìm bảo vật! Kim giáo uý, ngươi..."
"Cái gì? Triển đại nhân! Sao ngài không nói sớm! Suýt nữa thì lỡ mất đại sự rồiiiiii!"
Lời còn chưa dứt đã thấy Kim Kiền như sao xẹt trôi về phương nào mất hút.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn nhau không nhịn được cười.
"Không biết nhị vị tiền bối...", Triển Chiều dò ý.
"Từng này tuổi thì cũng chẳng còn tâm sức nữa!", Y tiên cười nhẹ lắc đầu.
"Độc thánh ta làm gì còn kỳ trân dị bảo nào mà chưa thấy qua! Không đi!", Độc thánh hất tay áo.
"Vậy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường xin cáo từ!", Triển, Bạch hai người thi lễ cáo lui.
Chờ hai bóng lam bạch đi khuất, Độc thánh mới u ám nói một câu: "Dược lão đầu! Nói đến Bùi gia trang... Không lẽ là..."
Y tiên cười đầy thâm ý.
***
Chờ ba người Triển, Bạch, Kim tới nơi thì chung nhân đã sớm chuẩn bị thoả đáng. Ai nấy cũng đều giống Kim Kiền, mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn.
"Thế nào thế nào rồi! Tiến triển gì chưa?", Kim Kiền chen chúc vào đám người, nhanh chóng chuẩn xác vớ được ngay hai nguồn buôn chuyện di động: Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ.
"Đang chờ chìa khoá mở bảo tàng!" Hàn Chương hưng phấn.
"Gì? Chìa khoá gì?", Kim Kiền ngẩn người.
"Bùi lão trang chủ nói tuy rằng bảo tàng trữ bảo vật ở trong trang, nhưng chìa khoá lại nằm ở nơi khác! Bùi gia trang đã sai người đi kiếm chìa khoá, hôm nay là có hồi âm rồi!"
Đinh Triệu Huệ nói chưa dứt đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, thấy một hộ vệ tay cầm phong thư vội vàng đi vào đại sảnh bẩm báo: "Bẩm trang chủ, thư đã tới!""Tốt!" Bùi Thiên Lan vỗ bàn đứng dậy, đi tới trước hộ vệ, lấy ra món đồ từ phong thư.
Mọi người lập tức định nhãn nhìn theo.
Thấy vật này là lệnh bài bằng đồng xanh, không bắt mắt cho lắm, trên còn khắc đoá hoa mai nhỏ.
"Nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc vầy?" Kim Kiền chớp chớp mắt.
Triển Chiêu nhíu mày: "Đó là...của Nhất Chi Mai..."
"Lệnh bài chưởng môn?" Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng quỷ dị.
Được hai người nhắc nhở, Kim Kiền đã nhớ ra được.
Lần đầu tiên vì Thượng Phương Bảo Kiếm mà đi tìm Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử đó từng yêu cầu dùng lệnh bài này làm vật trao đổi với Thượng Phương Bảo Kiếm. Hơn nữa hắn còn thể hiện sự yêu thích đối với lệnh bài vô cùng thái quá, lúc đó cứ nghĩ là Bách Hoa công tử thèm làm chưởng phái "Mai Môn" đến phát điên rồi, chưa từng nghĩ là....
"Lệnh bài này lại là chìa khoá bảo tàng, cũng tức là..." Kim Kiền hai mắt sáng rực lập loè.
"Bảo tàng này là nơi giấu bảo vật của liệt đại thiên hạ đệ nhất thần thâu (*)?!" Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ dị khẩu đồng thanh lớn tiếng nói.
------
(*) các triều đại thần trộm
------
Thiên hạ đệ nhất thần thâu là ai cơ chứ?
Là nhân vật lợi hại chuyên đi trộm trân bảo khắp thiên hạ!
Liệt đại thiên hạ đệ nhất thần thâu trộm có cái nơi giấu bảo vật là thế nào? Là đệ nhất bảo tàng tự cổ chí kim kinh thiên động địa.
Mọi người lập tức sục sôi.
Sau đó, Kim Kiềm trong lòng không ngừng hưng phấn hợp làm một với chúng nhân, hăm hở dưới sự dẫn đầu của Bùi Thiên Lan bước lên con đường đằng đẵng phía trước đi tìm bảo vật...
Không phải!
Con đường dẫn đến bảo tàng không hề dài đằng đẵng như đã nghĩ.
Bảo tàng này nằm ở ngọn núi phía sau của Thiên hạ đệ nhất trang, trong một sơn động không hề bắt mắt, và cái được gọi là bản đồ kho báu, chẳng qua cũng chỉ là tấm bản đồ bình thường. Càng vớ vẩn nhất ở chỗ, cái được gọi là lệnh bài chìa khoá mở bảo tàng thì lại chỉ có một tác dụng duy nhất là cắm vào chỗ lõm ở cửa sơn động, nhằm khởi động cửa sắt rỉ sét muốn sập đến nơi.
Í í í! Bảo tàng gì mà một chút uy nghiêm khuôn phép bảo tàng cũng không có?
Không hiểu sao, Kim Kiền có dự cảm không lành nhưng vẫn bước đến sơn động cùng cả đoàn.
Sơn động thập phần u ám, ẩm ướt, quanh co khúc khuỷu, đường rất khó đi. Đi được thời gian một nén nhang đột nhiên nghe thấy mấy tiếng "phù phù phù" kì lạ. Trên tường, mấy đốm lửa đột nhiên cháy sáng, làm cho cả hang động sáng như ban ngày.
Mọi người như thấy trước mắt sáng lên.
Nơi đang đứng là một thạch thất rất rộng, tường đá quây tứ phía sáng loáng như gương. Nơi tường từ trên xuống dưới có mấy chục lỗ thẳng hàng, giữa mỗi cái lỗ đều có một cái hộp gỗ đen sì."Không lẽ, trong mấy cái hộp này chính là...", Kim Kiền tròn mắt nhỏ, ánh mắt quét qua một lượt, vẻ mặt phấn khích nói " Bảo tàng!"
"Chắc chắn không sai!" Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ đồng thanh hô lớn, suýt chút nữa nhảy dựng lên.
"Ha ha ha ha, đã sống bao nhiêu năm rồi, coi như cuối cùng được thấy bảo tàng trông như thế nào!" Bùi Thiên Lan cười lớn, đột nhiên nhảy lên bay về phía thạch huyệt ở tầng cao nhất lấy ra 1 cái hộp đen, rồi bay về giữa chúng nhân.
Chúng nhân ngắm nghĩa chốc lát, thấy hộp gỗ này tuyền một màu đen, bóng loáng, không hề có dấu hiệu hư hại gì, rõ ràng là vật không tầm thường. Kỳ lạ là, trên hộp gỗ này đến lỗ ổ khoá cũng không có, thập phần khó hiểu.
"Tại sao không có khoá?" Bạch Ngọc Đường chau mày hỏi.
"Bên trong hẳn có gì khác thường, nên cẩn thận." Triển Chiêu từ trước đến nay luôn trầm ổn không quên nhắc nhở mọi người.
"Để ý nhiều làm gì, cứ mở ra đã." Từ Khánh nói lớn.
Bùi Thiên Lan lại rất cẩn thận đưa hộp gỗ cho Tưởng Bình, Tưởng Bình nhìn rồi lại đưa cho Bạch Ngọc Đường.
"Ngũ đệ, đệ là người am hiểu cơ quan tinh xảo thuật (*), đệ xem xem."
Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt trịnh trọng đỡ lấy hộp gỗ, xem xét kĩ lưỡng. Đột nhiên, tuấn nhan như ngọc lộ vẻ ngạc nhiên: "Tại sao lại..."
"Cẩn thận!" Bùi Mộ Văn kinh hãi gạt lấy hộp gỗ đánh văng sang một bên. Hộp gỗ rơi xuống đất, nghe "rắc" một tiếng, nắp hộp bung ra. Mọi người lập tức tản ra xa, vẻ mặt đề phòng lườm hộp gỗ.
Mãi không có động tĩnh gì.
"Hấp tấp làm gì! Bên trong làm gì có cơ quan!". Bạch Ngọc Đường trừng mắt hừ lạnh nhìn Bùi Mộ Văn.
"Đề phòng vạn nhất vẫn hơn!". Bùi Mộ Văn sờ mũi, tiến lên nhặt hộp gỗ, chậm rãi mở nắp, sau đó... Sợ ngây cả người.
"Làm sao làm sao? Là thiên bảo vô giá hay truyền quốc Hoà thị Bích (*)?!"
------
(*) Hòa thị bích là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á
------
Nếu không bị Triển Chiêu túm lấy cổ áo e rằng Kim Kiền đã sớm vọt lên trước.
Bùi Mộ Văn cười khổ, chậm rãi ngẩng đầu, thò tay vào hộp lấy ra vật trong đó. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn về đó, dần dần mở to.
Vật đó dài khoảng năm tấc, hình trụ tròn, làm bằng gỗ, màu xám. Là một cái chày lăn bột mà đâu đâu cũng có thể thấy được.
"Ôi chao!"
Tiếng ngạc nhiên của chúng nhân lậpt tức vang khắp thạch thất.
"Chày lăn bột!", Bạch Ngọc Đường giật lấy, sờ tới sờ lui, rồi khẳng định, "Đúng là chày lăn bột?!"
"Không thể nào! Ít nhất phải đúc bằng vàng, bằng ngọc hay đúng ra cũng mạ kim cương chứ..." Kim Kiền giật lấy, cảm giác trọng luợng trên tay liền ngộ ra rõ suy đoán của mình chỉ là vọng tưởng."Không phải chứ!"
"Không phải là bảo tàng của liệt đại thần thâu của Nhất Chi Mai sao?"
"Cái này sao có thể là nó?"
Chúng nhân đều bộ dạng không thể tin được, bèn đem cái chày cán bột truyền tay nhau rồi xoay một vòng trên tay. Kết quả cuối cùng...
... thật là bi kịch.
"Chỉ là một cây chày cán bột bình thường." Người cuối cùng cầm vật này là Triển Chiêu đưa ra kết luận.
"Không phải chứ!" Chúng nhân kêu rên thất vọng.
"Không thể nào, trong gậy cán bột này ắt phải có huyền cơ (*)!" Kim Kiền không cam tâm giật lấy hộp gỗ trong tay Bùi Mộ Văn, lật trái lật phải, đột nhiên....
------
(*) vật huyền bí bên trong
------
"Có rồi!". Nói xong, cầm úp hộp gỗ vỗ mạnh mấy trận, nghe thấy tiếng cạch một cái. Một viên sáp giấu kín bên trong rơi ra ngoài. Kim Kiền mắt nhỏ sáng lên, nhặt viên sáp lên, bóp cho mở ra, sau đó từ trong tay lấy ra mảnh lụa, bên trên viết đầy chữ.
"Trên đó viết gì vậy?!", chúng nhân nhao nhao như ong vỡ tổ. Sau đó tất cả đều trợn tròn mắt.
Trên đó viết toàn là chữ đại triện (*)
------
(*) Thể chữ dùng từ thời Tây Chu, 1 trong 5 dạng chữ thư pháp, loại này khó nhất, gần như đã tuyệt chủng, chẳng có ai đọc được.
------
"Để Nhan mỗ xem xem." Khâm sai đại nhân học vấn cao nhất đi ra khỏi đội hình, đỡ lấy mảnh vải nhìn một lúc, sau đó, da mặt giật giật.
"Nhan đại nhân, viết gì vậy?" Kim Kiền mặt kỳ vọng.
Nhan Tra Tán mặt khó xử nhìn chúng nhân, khoé miệng run lên, đọc:
"Chiếc gậy cán bột này dài bốn tấc sáu phân, độ dày nửa tấc, bề mặt nhẵn bóng, cảm giác khi cầm tuyệt vời vô hạn, là thánh vật tổ truyền của Thiên Đạo Môn. Liệt đại chưởng môn Thiên Đạo Môn đều yêu không rời tay vật này, mỗi lần tới mồng một hay ngày rằm nhất định mang theo, bế quan tham thiền ngộ đạo. Sau khi xuất quan, sắc mặt hồng hào, tinh thần hưng phấn, công lực gia tăng, là thần vật tăng cường công lực. Do vậy, vào năm XX đã để vào bảo động này. Đời đầu tiên Nhất Chi Mai lập bút tại đây, để thế hệ sau được biết!" (*)
"Thiên, Thiên Đạo Môn?!" Hàn Chương lắp bắp, "Có khi nào là Thiên Đạo Môn tà đạo năm chục năm trước bị võ lâm chính đạo tiêu diệt..."
Chúng nhân trầm mặc một hồi.
Tà đạo? (**), Chày cán bột? Bế quan? Xuất quan thì sắc mặt hồng nhuận? Tinh thần sảng khoái? Một tháng hai lần?
Cái quỷ gì đây!!!!! Chẳng phải chính là.... Aaaaaaa.....
------
(*) (**) trong tiếng Trung, có hai từ khi dịch ra tiếng Việt đều mang nghĩa tà đạo. Trong đó, có một từ được kết hợp bởi chữ DÂM và chữ đạo. Trong cuộc đối thoại trên kia, và cả suy nghĩ của Kim Kiền, má cố tình dùng từ DÂM đạo (có cùng nghĩa với tà đạo ở tiếng Trung), rồi link sang cả các từ khoá: CHÀY cán bột, sắc mặt HỒNG NHUẬN, tinh thần SẢNG KHOÁI.Chẹp=)) các em nào còn bé và đầu óc không đen tối thì nên bỏ qua phần này nha =))
------
Kim Kiền xám mặt xạm mày, lấy khí thế như sét đánh không kịp bưng tai mà hùng hổ lôi ra hai viên đan. Một viên nhét vào tay Triển Chiêu còn một tay thì tự mình bóp nhuyễn.
Triển Chiêu quay đầu khó hiểu.
"Triển đại nhân, mau, dùng tiêu độc hoàn bóp nát rồi xoa tay để làm sạch tay!"
Kim Kiền bóp nát dược hoàn, vừa xoa tay vừa thị phạm cho Triển Chiêu. Trong khi Triển Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì, tròn mắt hỏi: "Sao phải rửa tay?".
Kim Kiền nhất thời nóng nảy, tóm lấy hai tay Triển Chiêu, tự mình bóp nát viên thuốc rồi xoa tay Triển Chiêu điên cuồng, khiến cho tuấn nhan ai đó dần dần ửng đỏ.
"Triển đại nhân ngài có điều chưa thông, cái gậy cán bột đó rõ ràng là, rõ ràng là cái Thiên Đạo Môn đó dùng để làm cái đó, cái này, cái gì đó, cái gì đó đó aaaaaa...."
Kim Kiền vừa nói vừa xoa kĩ các ngón tay Triển Chiêu. Triển Chiêu sững nhìn tay mình và tay Kim Kiền xoa vào nhau, ánh mắt mông lung, mặt hốt hoảng, hiển nhiên là chưa hiểu ý của Kim Kiền.
"A!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hét lớn, "Thì ra cái gậy này rỗng, bên trong khắc toàn nội công tâm pháp!"
Kim Kiền ngừng lại động tác.
"Tiếc là tâm pháp này bị tổn hại nghiêm trọng, nhìn không rõ." Hàn Chương ti hí một mắt con mắt nhòm vào lõi gậy rồi nói.
"Tâm pháp tà đạo, tốt nhất không xem." Lư Phương nói với vẻ mặt khinh bỉ.
"Đại ca không biết rồi, Thiên Đạo Môn này tuy là bị người ta coi thường nhưng nghe nói công phu rất lợi hại!" Hàn Chương ánh lên tia cười ranh mãnh. Các đại lão gia trong sơn động, nghe vậy đều cười một trận kiểu "không nói mà hiểu, ltinh thần lĩnh hội".
Trong tiếng cười đó, Kim Kiền cứng đờ người, chầm chậm rút tay lại, nhìn Triển Chiêu cười nhạt: "He he, Triển đại nhân à, tay rửa sạch rồi, sơn động này quá nhiều bụi, để tránh bất trắc mà thôi, he he..."
Triển Chiêu thần sắc khẽ động, con ngươi đột nhiên sáng rực nhìn Kim Kiền: "Kim Kiền!", khiến nàng rụt cổ xích qua một bên.
"Ngươi lúc nãy há chẳng phải nghĩ là cái gậy cán bột kia là, là...." Triển Chiêu càng nói, sắc mặt càng đỏ, sau đó thì ngược lại, gân xanh nổi lên thành đống. Dùng một câu có hình dung: Thẹn quá hoá giận.
"He he, thuộc hạ không nghĩ gì cả, không nghĩ già cả!" Kim Kiền vụt cái nhảy vội ra ngoài, để lại Triển Chiêu một mình đứng đó, thất khươu bốc khói, lửa giận phừng phừng.
Còn thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì! Khi nào về nhất định sẽ giáo huấn lại một trận.
Sau đó, cái gậy đó với các quan điểm được chấn chỉnh, chúng nhân hoàn toàn dùng tâm trạng thất vọng và nghị lực kinh người để giám định và thưởng thức bảo tàng của liệt đại Nhất Chi Mai.
Trong đó gồm: thịt chó khô của Trụ Trì đại sư đại Phật tự, lược trong nội thất của Từ Bi Sư Thái, áo yếm mười tám vị thê thiếp của người giàu nhất Giang Nam, cái bô của tổng tiêu đầu Thuận Phong Tiêu Cục...
Tóm lại là cái nào cũng có, đạt đến cảnh giới "cực phẩm".
Cuối cùng nhìn thấy chúng nhân nhất đầu hắc tuyến, nhị phật thăng thiên, tam hồn xuất khiếu, tứ chi loạn đẩu, ngũ tâm táo nhiệt, lục thần bất an, thất khiếu sinh yên, bát phong hô hào, cửu khúc hồi tràng, thập phân băng hội! (*)
------
(*) Đây là 9 thành ngữ bắt đầu từ số 1 đến số 10, tất cả đều mang nghĩa là tức giận ức chế.
------
Kim Kiền sớm đã khóc không ra nước mắt, giọng bi phẫn gào thét oán hận Thanh Thiên lão gia.
Tình tiết này không đúng aaaa! Tàng bảo vật vô giá đâu? Giá trị liên thành đâu? Ta chuẩn bị sẵn cả bao tải rồi, vậy mà cho ta thấy mấy cái này... đừng đùa màaaaaaaa!
------
Các bạn có thể bỏ qua tâm sự tác giả ở bất kì phần nào, nhưng phần này thì nhất quyết nên đọc =))))
Tác giả có lời muốn nói:
Ừm, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn tăng cường độ xuất hiện của Tiểu Bạch vô cớ biến mất ở tập trước *vuốt vuốt chuột bạch*
Nhưng sau khi thêm thời lượng cho tiểu bạch thì....hình như..... *tiếp tục vuốt vuốt chuột bạch*
Cho nên, vì thời lượng của Tiểu Bạch tăng lên nên số lượng chữ đã bị quá giới hạn. Do vậy, chap này chưa thể kết thúc Thiên hạ đệ nhất Trang.
Nhưng, chap sau chắc chắn sẽ hoàn *nắm tay quyết tâm*.
Nghe nói có ai đó vẫn nhớ lệnh bài chưởng môn của Nhất Chi Mai? Đó là sự sắp xếp của Mặc Mặc lúc viết ngày Nhất Chi Mai xuất hiện, đó là chìa khóa vào kho tàng của liệt đại thần thâu. Ấu ầu, thời gian trôi thật nhanh *trạng thái cảm khái....*
Đương nhiên, kho tàng của môn phái thần thây không đáng tin cậy này tất nhiên cũng không thể tin được, hehehehe
Thế, bây giờ! Những bé nào nghĩ như Kim Kiền về cái gậy cán bột mời úp mặt vào tường *rút roi da oánh*. Đây là 1 tác phẩm nho nhã, các bé nghĩ gì thế? Thật không sạch sẽ nhá!
Còn các bé nào không hiểu ý của Kim Kiền thì... rất tốt, cứ tiếp tục như thế!
Được rồi, giờ nói vào chuyện chính, chắc chắn có người hỏi là câu thơ trên phiến đá đó nghĩa là gì? Tại sao lại có dự cảm không lành...
Wa khà khà khà khà *Cười điên dại đi mất*....*bị úp sọt*.....*bò dưới đất*....*lết dưới đất*....*độn thổ trốn mất*......
Bình luận truyện