Đen Trắng Kết Hợp
Chương 42
Edit: Lam Anh
Có đồng hồ báo thức loại siêu lớn của Dịch Tự, Triệu Duyệt rốt cuộc không tới trễ nữa.
Khi tới gần ngày nghỉ dài hạn mùng Một tháng Năm, anh lại xuất hiện một chuyện khác – về sớm.
Chuyện về sớm này theo lý mà nói cũng không nghiêm trọng lắm, thỉnh thoảng một hai lần, Tô Dã Nghi, Chúc Lỵ các cô đều có thể giúp anh làm lấy lệ cho qua. Nhưng mà, số lần càng nhiều, tiếp tục làm lấy lệ nữa thì có ý biến người lãnh đạo thành kẻ ngốc rồi.
Dù sao, Chúc Lỵ bọn họ bỏ qua che giấu giúp Triệu Duyệt, chỉ có Tô Dã Nghi vẫn kiên trì.
Hôm nay, Đới Duy đã rất lâu chưa từng “triệu kiến” (hẹn gặp) Tô Dã Nghi đột nhiên gọi một mình Tô Dã Nghi đến văn phòng của anh ta. Sau một lúc lâu đấu tranh, cuối cùng Tô Dã Nghi ôm một khối thấp thỏm lo lắng vào văn phòng chờ sai khiến, nhưng mà, đứng ở trong văn phòng Tổng giám, nghe Đới Duy nói chuyện như gió thoảng bên tai, trong đầu Tô Dã Nghi lại không ngừng hiện lên chuyện chưa thực hiện được xảy ra trong xe anh ta buổi tối ngày hôm đó…
Sau đó, cô lại cực kỳ tự nhiên liên tưởng đến chuyện phía sau chưa thực hiện được – chuyện xảy ra với Dịch Tự…
Suy nghĩ rời rạc thật lâu thật lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn nghe rõ, từ đầu tới cuối Đới Duy nói với cô chỉ là về chuyện tại sao Triệu Duyệt về sớm.
Từ phòng làm việc của Tổng giám ra ngoài, Tô Dã Nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng nhịn không được tò mò, tên nhóc Triệu Duyệt kia mỗi ngày tan tầm sớm như vậy, lại về nhà trễ như thế, rốt cuộc là đi làm gì?
Đáp án vấn đề này, mãi đến khi kì nghỉ dài hạn ngày mùng Một tháng Năm đã đến, Tô Dã Nghi cũng chưa biết được.
Kì nghỉ dài hạn ngày mùng Một tháng Năm, từng người tổ Điện ảnh có từng cách trải qua, phương án nghỉ dài hạn của Tô Dã Nghi chính là - ở nhà.
Cô vốn tưởng rằng Dịch Tự mỗi ngày bận rộn đến thời kì nghỉ dài hạn nên nghỉ ngơi một chút, lại không nghĩ rằng, ba ngày đầu kì nghỉ dài hạn mùng Một tháng Năm, anh còn bận rộn hơn đi làm, ba ngày liền Tô Dã Nghi không thấy anh.
Triệu Duyệt cũng vô cùng kỳ lạ, Dịch Tự dù thế nào vẫn về nhà ở, nhưng Triệu Duyệt là liền ba ngày không về nhà.
Gần mười một giờ buổi tối ngày thứ ba, Tô Dã Nghi nằm trên mặt đất xem phim, xem bộ hài kịch Ấn Độ, cô vừa ăn kem vừa cười to “hô hô”, lúc cười đến lợi hại nhất, cô phun một ngụm kem trên bàn phím…
Vì thế cực nhanh tìm khăn tay lau đi, lau một lúc lâu mới sạch sẽ, ngẩng đầu vừa nhìn, màn hình đã biến thành màu xanh, màu xanh đậm.
Tô Dã Nghi buồn bực mở lại máy tính, đợi một lúc lâu, bên trong chỉ truyền ra âm thanh “tí tách” kỳ quái, màn hình vẫn đen…
Tô Dã Nghi lại cắt nguồn điện, vẫn là màn đen như cũ…
Cắn chặt răng, làm lại một lần…
Mãi đến khi máy tính nhỏ bé đáng thương ngay cả âm thanh “tí tách” cũng không phát ra, Tô Dã Nghi mới dừng lại sự “hung bạo” của mình.
Mười một giờ đêm khuya, sau khi máy tính sập, Tô Dã Nghi đứng ngồi không yên.d;đ/l;q.đ
Trước kia khi học đại học, máy tính bị học có thể trực tiếp mang đến cửa hàng nhỏ sửa chữa máy tính của nhà trường, dù cho không nghiêm trọng như thế, cũng có thể hỏi mượn bạn học đĩa hệ thống cài đặt lại hệ thống gì đó, nhưng mà bây giờ…
Không có cửa hàng sửa chữa máy tính…
Không thể mượn bạn học đĩa hệ thống cho mình...
Tô Dã Nghi đau buồn nằm ngã xuống thảm, kéo “Đôi chim bồ câu” qua đau buồn nói: “Làm sao bây giờ? Tao phải mất ngủ rồi!”
Hơn mười hai giờ đêm Dịch Tự mới về nhà.
Tô Dã Nghi vừa nghe tiếng cửa nhà mở lập tức mở cửa xông tới cửa cầu thang gọi anh lại: “Dịch Tự!”
Dịch Tự ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Dã Nghi đứng ở trên lầu hỏi: “Anh có đĩa hệ thống không?”
Dịch Tự ngưng mi: “Cái gì?”
“Cài đặt lại đĩa hệ thống.”
Dịch Tự nói: “Không có.”
Tô Dã Nghi khó tin nói: “Hả? Vậy máy tính anh hỏng… Anh dùng cái gì để sửa?”
Dịch Tự không hề dừng chân nhìn cô, mà đi thẳng tới chỗ tủ lạnh, sau khi cầm một lọ trà xanh lại đi về phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sofa mới quay đầu hỏi: “Máy tính hỏng?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
Dịch Tự uống một ngụm trà xanh, nói: “Mang xuống đây, tôi nhìn xem.”
Tô Dã Nghi không muốn làm phiền Dịch Tự, muộn như vậy tìm anh hỏi đĩa hệ thống kì thực là sợ buổi sáng ngày mai anh rời nhà quá sớm cô lại dậy quá muộn không gặp gì đó…
Dịch Tự lập tức ở trong phòng khách thuận tiện giúp Tô Dã Nghi kiểm tra máy tính của cô một lần đơn giản, thao tác của anh trên bàn phím của cô quá nhanh, Tô Dã Nghi mở to hai con mắt khổng lồ, ngoại trừ thấy máy tính của mình từ màn hình đen biến thành màu xanh, cái khác, cái gì cô cũng không kịp thấy rõ.
Mãi đến khi Dịch Tự mang máy tính của cô đứng dậy từ trên ghế sofa, Tô Dã Nghi mới thu hồi tầm mắt từ chữ cái ngay ngắn trên màn hình kia.
Trước khi xoay người, Dịch Tự nói với cô: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Dã Nghi có chút lo lắng hỏi: “Hả? Phải sửa rất lâu sao? Hỏng rất nặng à?” Không có máy tính, kì nghỉ dài hạn vài ngày của cô phải trải qua thế nào đây!
Dịch Tự quay đầu hỏi thêm một câu: “Cô cần dùng gấp?”
Tô Dã Nghi che giấu lương tâm gật gật đầu.
Dịch Tự thản nhiên nói: “Biết rồi, cô xem tivi trước đi, xong thì tôi gọi cô.”
Lúc này Tô Dã Nghi mới vui vẻ “Ừ” một câu.
Bản thân Tô Dã Nghi cũng không phát hiện, thật ra cô cực kỳ buồn ngủ.
Sau hơn mười phút trôi qua, người vừa rồi còn nói mình cần dùng máy tính gấp trong chớp mắt liền híp mắt ngủ thiếp đi trong phòng khách, sofa dù sao cũng là sofa, cô ngủ cũng không thoải mái, theo bản năng xoay người, lật người một cái đã lật đến tay vịn cứng rắn, sau đó, cô thức dậy.
Người vừa tỉnh, ý thức cũng từ từ trở về. Quay đầu chung quanh, một lúc lâu mới tìm được vị trí phòng Dịch Tự, sau một lúc lâu tập trung nghe động tĩnh, nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, nghĩ Dịch Tự đang tắm, cô cũng tiếp tục kiên nhẫn chờ.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng vệ sinh, Tô Dã Nghi lập tức đứng dậy, trong mắt chờ mong hỏi: “Có thể sửa xong chưa?”
Dịch Tự đang dùng khăn mặt lau tóc, xa xa nhìn cô, gật đầu nói: “Vào đây xem.” Sau đó xoay người thẳng vào gian phòng.
Tô Dã Nghi hưng phấn mà theo sau.
Ngọn đèn trong phòng Dịch Tự sáng trưng, Tô Dã Nghi vừa vào đã thấy hai chiếc máy tính đặt hài hòa cùng một chỗ, trong đó một máy là của cô, một cái máy khác…
Tô Dã Nghi liên tưởng đến cái từ “gắn bó kề cận bên nhau” này, thế là ngượng ngùng cúi đầu.
Dịch Tự nhấn nhấn chuột, có lẽ là do mới tắm rửa xong, giọng nói của anh ấm áp dịu dàng: “Không phải vấn đề rất lớn, sửa cho cô rồi,” Nói tới đây, ngón tay thon dài d.đ/l;qđ của Dịch Tự nhấn trên một phím, nói, “Cô nhớ kỹ, về sau phím này không thể tùy tiện ấn linh tinh.”
Tô Dã Nghi nghiêm túc “À…” một cái, nghi hoặc lẩm bẩm: “Kỳ lạ, tôi không đụng đến chỗ này mà.” Vừa nói xong, cô vừa ma xui quỷ khiến đưa tay đi ấn cái phím kia, ngay khi ngón trỏ của cô sắp động đến trên phím kia…
“Bụp” một tiếng, căn phòng vừa rồi còn sáng sủa chỉ trong nháy mắt trở nên tối om.
Tình huống đột nhiên xảy ra dọa Tô Dã Nghi giật nảy mình, theo bản năng kéo chặt cánh tay người bên cạnh, cô vội vàng nói: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Dịch Tự ngẩng đầu mắt nhìn trong phòng ngoài phòng, lại đi thử công tắc, vô cùng bình tĩnh nói: “Mất điện rồi.”
Tô Dã Nghi: “Hả?”
“Hóa đơn tiền điện của Tiếu Mạt Mạt ở chỗ của cô?”
“Ừ.”
“Ngày mai đưa cho tôi, tôi đi mua điện.”
“Được.”
“… Tiếp tục nói về máy tính.” Mặc dù mất điện, hai bệ cắm bút lại vẫn sáng, Dịch Tự chính là nhờ ánh sáng trên màn hình ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tô Dã Nghi, nhíu mày nói: “Cô giày vò máy tính của mình như thế nào mà ngay cả tín hiệu báo nguy hiểm cũng không kêu?”
Tô Dã Nghi úp úp mở mở hồi lâu mới đáp: “Không cẩn thận, kem rơi vào.”
Lông mày của Dịch Tự nhăn lại như trong dự đoán của Tô Dã Nghi, anh nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi… Khởi động lại vài lần.”
“Cắt nguồn điện?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
“Cô cắt vài lần nữa là có thể cân nhắc đổi máy tính được rồi.”
Nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói, Tô Dã Nghi càng cảm thấy xấu hổ thêm, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Cảm ơn.”
Hai người im lặng một lúc, một lúc này, ngoại trừ tiếng hít thở và âm thanh vận hành rất nhỏ của máy tính, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cảm thấy im lặng như vậy rất kỳ quái, Tô Dã Nghi đang định ôm máy tính rời đi, Dịch Tự đột nhiên bình tĩnh nói: “Nói một việc khác.”
Tô Dã Nghi ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
Dịch Tự hơi nghiêng người ngó mặt về phía máy tính của Tô Dã Nghi, vươn tay nắm lấy chuột, quay đầu nói với cô: “Đóng cửa lại trước.”
“Hả…” Chẳng lẽ anh có chuyện gì bí mật muốn nói? Cho dù cô cảm thấy hiện tại đang mất điện, khắp nơi đều tối đen, lại là rạng sáng, đóng cửa gì đó thật sự không cần thiết…
Tô Dã Nghi vẫn nghe lời đóng cửa lại.
“Cô lại đây.” Dịch Tự đưa lưng về phía cô nói.
Tô Dã Nghi đi tới, cũng giống d;đ.lqđ như anh, nghiêng người nhìn về phía màn hình máy tính màu xanh biếc của mình, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
Dịch Tự rảnh rang nhìn cô một cái, mở ra trước mặt cô một tài liệu jpg tên là “Dịch Tự” cô đặt ở màn hình máy tính.
Tô Dã Nghi hít vào một hơi.
Ngay khi tấm hình kia bị mở ra, sau đó phóng đại lấp kín tất cả màn hình máy của cô, Tô Dã Nghi lại hít vào một hơi.
Khi Dịch Tự từ máy tính quay đầu lại nhìn cô, Tô Dã Nghi phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước.
“Có thể nói cho tôi biết, tại sao trong máy tính của cô lại có ảnh của tôi không?” Giọng nói của Dịch Tự trong căn phòng yên tĩnh mất điện này, lộ ra một cỗ áp lực rất lớn.
Tô Dã Nghi cứ thế vô tội nhìn anh, cô đã không còn tế bào não đi suy nghĩ trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ lắp bắp nói: “Tôi, tôi…”
Dịch Tự đứng thẳng người, từ mặt đến chân, hình dáng bên trái của anh được ánh sáng màn hình tân trang cực kỳ rõ ràng, anh mặc áo thể thao màu xám, tóc còn chưa khô hết, lúc này đang biết điều dán ở trên trán…
Chống lại ánh mắt của anh, Tô Dã Nghi lại lùi một bước, sau lưng dán lên cửa, cổ tay đụng tới khóa cửa, cô cái khó ló cái khôn vặn một cái, chỉ là còn chưa hoàn toàn tới ổ khóa vặn tiếp, cổ tay dùng lực kia của cô đã bị một cỗ sức lực nắm lấy, sau đó bị nâng lên.
Tô Dã Nghi không thể tin nhìn Dịch Tự đã đứng trước mặt cô, đang nắm một cổ tay cô, trong mắt anh hiện lên đốm lửa nhỏ, Tô Dã Nghi tưởng rằng anh đang tức giận, biểu cảm trên mặt càng lộ vẻ vô tội, há miệng nói: “Không phải tôi cố ý…”
Dịch Tự cúi đầu, hôn cô chuẩn xác.
Có đồng hồ báo thức loại siêu lớn của Dịch Tự, Triệu Duyệt rốt cuộc không tới trễ nữa.
Khi tới gần ngày nghỉ dài hạn mùng Một tháng Năm, anh lại xuất hiện một chuyện khác – về sớm.
Chuyện về sớm này theo lý mà nói cũng không nghiêm trọng lắm, thỉnh thoảng một hai lần, Tô Dã Nghi, Chúc Lỵ các cô đều có thể giúp anh làm lấy lệ cho qua. Nhưng mà, số lần càng nhiều, tiếp tục làm lấy lệ nữa thì có ý biến người lãnh đạo thành kẻ ngốc rồi.
Dù sao, Chúc Lỵ bọn họ bỏ qua che giấu giúp Triệu Duyệt, chỉ có Tô Dã Nghi vẫn kiên trì.
Hôm nay, Đới Duy đã rất lâu chưa từng “triệu kiến” (hẹn gặp) Tô Dã Nghi đột nhiên gọi một mình Tô Dã Nghi đến văn phòng của anh ta. Sau một lúc lâu đấu tranh, cuối cùng Tô Dã Nghi ôm một khối thấp thỏm lo lắng vào văn phòng chờ sai khiến, nhưng mà, đứng ở trong văn phòng Tổng giám, nghe Đới Duy nói chuyện như gió thoảng bên tai, trong đầu Tô Dã Nghi lại không ngừng hiện lên chuyện chưa thực hiện được xảy ra trong xe anh ta buổi tối ngày hôm đó…
Sau đó, cô lại cực kỳ tự nhiên liên tưởng đến chuyện phía sau chưa thực hiện được – chuyện xảy ra với Dịch Tự…
Suy nghĩ rời rạc thật lâu thật lâu, nhưng cuối cùng cô vẫn nghe rõ, từ đầu tới cuối Đới Duy nói với cô chỉ là về chuyện tại sao Triệu Duyệt về sớm.
Từ phòng làm việc của Tổng giám ra ngoài, Tô Dã Nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng nhịn không được tò mò, tên nhóc Triệu Duyệt kia mỗi ngày tan tầm sớm như vậy, lại về nhà trễ như thế, rốt cuộc là đi làm gì?
Đáp án vấn đề này, mãi đến khi kì nghỉ dài hạn ngày mùng Một tháng Năm đã đến, Tô Dã Nghi cũng chưa biết được.
Kì nghỉ dài hạn ngày mùng Một tháng Năm, từng người tổ Điện ảnh có từng cách trải qua, phương án nghỉ dài hạn của Tô Dã Nghi chính là - ở nhà.
Cô vốn tưởng rằng Dịch Tự mỗi ngày bận rộn đến thời kì nghỉ dài hạn nên nghỉ ngơi một chút, lại không nghĩ rằng, ba ngày đầu kì nghỉ dài hạn mùng Một tháng Năm, anh còn bận rộn hơn đi làm, ba ngày liền Tô Dã Nghi không thấy anh.
Triệu Duyệt cũng vô cùng kỳ lạ, Dịch Tự dù thế nào vẫn về nhà ở, nhưng Triệu Duyệt là liền ba ngày không về nhà.
Gần mười một giờ buổi tối ngày thứ ba, Tô Dã Nghi nằm trên mặt đất xem phim, xem bộ hài kịch Ấn Độ, cô vừa ăn kem vừa cười to “hô hô”, lúc cười đến lợi hại nhất, cô phun một ngụm kem trên bàn phím…
Vì thế cực nhanh tìm khăn tay lau đi, lau một lúc lâu mới sạch sẽ, ngẩng đầu vừa nhìn, màn hình đã biến thành màu xanh, màu xanh đậm.
Tô Dã Nghi buồn bực mở lại máy tính, đợi một lúc lâu, bên trong chỉ truyền ra âm thanh “tí tách” kỳ quái, màn hình vẫn đen…
Tô Dã Nghi lại cắt nguồn điện, vẫn là màn đen như cũ…
Cắn chặt răng, làm lại một lần…
Mãi đến khi máy tính nhỏ bé đáng thương ngay cả âm thanh “tí tách” cũng không phát ra, Tô Dã Nghi mới dừng lại sự “hung bạo” của mình.
Mười một giờ đêm khuya, sau khi máy tính sập, Tô Dã Nghi đứng ngồi không yên.d;đ/l;q.đ
Trước kia khi học đại học, máy tính bị học có thể trực tiếp mang đến cửa hàng nhỏ sửa chữa máy tính của nhà trường, dù cho không nghiêm trọng như thế, cũng có thể hỏi mượn bạn học đĩa hệ thống cài đặt lại hệ thống gì đó, nhưng mà bây giờ…
Không có cửa hàng sửa chữa máy tính…
Không thể mượn bạn học đĩa hệ thống cho mình...
Tô Dã Nghi đau buồn nằm ngã xuống thảm, kéo “Đôi chim bồ câu” qua đau buồn nói: “Làm sao bây giờ? Tao phải mất ngủ rồi!”
Hơn mười hai giờ đêm Dịch Tự mới về nhà.
Tô Dã Nghi vừa nghe tiếng cửa nhà mở lập tức mở cửa xông tới cửa cầu thang gọi anh lại: “Dịch Tự!”
Dịch Tự ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Dã Nghi đứng ở trên lầu hỏi: “Anh có đĩa hệ thống không?”
Dịch Tự ngưng mi: “Cái gì?”
“Cài đặt lại đĩa hệ thống.”
Dịch Tự nói: “Không có.”
Tô Dã Nghi khó tin nói: “Hả? Vậy máy tính anh hỏng… Anh dùng cái gì để sửa?”
Dịch Tự không hề dừng chân nhìn cô, mà đi thẳng tới chỗ tủ lạnh, sau khi cầm một lọ trà xanh lại đi về phòng khách, sau khi ngồi xuống ghế sofa mới quay đầu hỏi: “Máy tính hỏng?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
Dịch Tự uống một ngụm trà xanh, nói: “Mang xuống đây, tôi nhìn xem.”
Tô Dã Nghi không muốn làm phiền Dịch Tự, muộn như vậy tìm anh hỏi đĩa hệ thống kì thực là sợ buổi sáng ngày mai anh rời nhà quá sớm cô lại dậy quá muộn không gặp gì đó…
Dịch Tự lập tức ở trong phòng khách thuận tiện giúp Tô Dã Nghi kiểm tra máy tính của cô một lần đơn giản, thao tác của anh trên bàn phím của cô quá nhanh, Tô Dã Nghi mở to hai con mắt khổng lồ, ngoại trừ thấy máy tính của mình từ màn hình đen biến thành màu xanh, cái khác, cái gì cô cũng không kịp thấy rõ.
Mãi đến khi Dịch Tự mang máy tính của cô đứng dậy từ trên ghế sofa, Tô Dã Nghi mới thu hồi tầm mắt từ chữ cái ngay ngắn trên màn hình kia.
Trước khi xoay người, Dịch Tự nói với cô: “Cô đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Dã Nghi có chút lo lắng hỏi: “Hả? Phải sửa rất lâu sao? Hỏng rất nặng à?” Không có máy tính, kì nghỉ dài hạn vài ngày của cô phải trải qua thế nào đây!
Dịch Tự quay đầu hỏi thêm một câu: “Cô cần dùng gấp?”
Tô Dã Nghi che giấu lương tâm gật gật đầu.
Dịch Tự thản nhiên nói: “Biết rồi, cô xem tivi trước đi, xong thì tôi gọi cô.”
Lúc này Tô Dã Nghi mới vui vẻ “Ừ” một câu.
Bản thân Tô Dã Nghi cũng không phát hiện, thật ra cô cực kỳ buồn ngủ.
Sau hơn mười phút trôi qua, người vừa rồi còn nói mình cần dùng máy tính gấp trong chớp mắt liền híp mắt ngủ thiếp đi trong phòng khách, sofa dù sao cũng là sofa, cô ngủ cũng không thoải mái, theo bản năng xoay người, lật người một cái đã lật đến tay vịn cứng rắn, sau đó, cô thức dậy.
Người vừa tỉnh, ý thức cũng từ từ trở về. Quay đầu chung quanh, một lúc lâu mới tìm được vị trí phòng Dịch Tự, sau một lúc lâu tập trung nghe động tĩnh, nghe thấy phòng tắm có tiếng nước, nghĩ Dịch Tự đang tắm, cô cũng tiếp tục kiên nhẫn chờ.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng vệ sinh, Tô Dã Nghi lập tức đứng dậy, trong mắt chờ mong hỏi: “Có thể sửa xong chưa?”
Dịch Tự đang dùng khăn mặt lau tóc, xa xa nhìn cô, gật đầu nói: “Vào đây xem.” Sau đó xoay người thẳng vào gian phòng.
Tô Dã Nghi hưng phấn mà theo sau.
Ngọn đèn trong phòng Dịch Tự sáng trưng, Tô Dã Nghi vừa vào đã thấy hai chiếc máy tính đặt hài hòa cùng một chỗ, trong đó một máy là của cô, một cái máy khác…
Tô Dã Nghi liên tưởng đến cái từ “gắn bó kề cận bên nhau” này, thế là ngượng ngùng cúi đầu.
Dịch Tự nhấn nhấn chuột, có lẽ là do mới tắm rửa xong, giọng nói của anh ấm áp dịu dàng: “Không phải vấn đề rất lớn, sửa cho cô rồi,” Nói tới đây, ngón tay thon dài d.đ/l;qđ của Dịch Tự nhấn trên một phím, nói, “Cô nhớ kỹ, về sau phím này không thể tùy tiện ấn linh tinh.”
Tô Dã Nghi nghiêm túc “À…” một cái, nghi hoặc lẩm bẩm: “Kỳ lạ, tôi không đụng đến chỗ này mà.” Vừa nói xong, cô vừa ma xui quỷ khiến đưa tay đi ấn cái phím kia, ngay khi ngón trỏ của cô sắp động đến trên phím kia…
“Bụp” một tiếng, căn phòng vừa rồi còn sáng sủa chỉ trong nháy mắt trở nên tối om.
Tình huống đột nhiên xảy ra dọa Tô Dã Nghi giật nảy mình, theo bản năng kéo chặt cánh tay người bên cạnh, cô vội vàng nói: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Dịch Tự ngẩng đầu mắt nhìn trong phòng ngoài phòng, lại đi thử công tắc, vô cùng bình tĩnh nói: “Mất điện rồi.”
Tô Dã Nghi: “Hả?”
“Hóa đơn tiền điện của Tiếu Mạt Mạt ở chỗ của cô?”
“Ừ.”
“Ngày mai đưa cho tôi, tôi đi mua điện.”
“Được.”
“… Tiếp tục nói về máy tính.” Mặc dù mất điện, hai bệ cắm bút lại vẫn sáng, Dịch Tự chính là nhờ ánh sáng trên màn hình ánh mắt nghiêm nghị nhìn Tô Dã Nghi, nhíu mày nói: “Cô giày vò máy tính của mình như thế nào mà ngay cả tín hiệu báo nguy hiểm cũng không kêu?”
Tô Dã Nghi úp úp mở mở hồi lâu mới đáp: “Không cẩn thận, kem rơi vào.”
Lông mày của Dịch Tự nhăn lại như trong dự đoán của Tô Dã Nghi, anh nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi… Khởi động lại vài lần.”
“Cắt nguồn điện?”
Tô Dã Nghi gật đầu.
“Cô cắt vài lần nữa là có thể cân nhắc đổi máy tính được rồi.”
Nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói, Tô Dã Nghi càng cảm thấy xấu hổ thêm, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Cảm ơn.”
Hai người im lặng một lúc, một lúc này, ngoại trừ tiếng hít thở và âm thanh vận hành rất nhỏ của máy tính, trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Cảm thấy im lặng như vậy rất kỳ quái, Tô Dã Nghi đang định ôm máy tính rời đi, Dịch Tự đột nhiên bình tĩnh nói: “Nói một việc khác.”
Tô Dã Nghi ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
Dịch Tự hơi nghiêng người ngó mặt về phía máy tính của Tô Dã Nghi, vươn tay nắm lấy chuột, quay đầu nói với cô: “Đóng cửa lại trước.”
“Hả…” Chẳng lẽ anh có chuyện gì bí mật muốn nói? Cho dù cô cảm thấy hiện tại đang mất điện, khắp nơi đều tối đen, lại là rạng sáng, đóng cửa gì đó thật sự không cần thiết…
Tô Dã Nghi vẫn nghe lời đóng cửa lại.
“Cô lại đây.” Dịch Tự đưa lưng về phía cô nói.
Tô Dã Nghi đi tới, cũng giống d;đ.lqđ như anh, nghiêng người nhìn về phía màn hình máy tính màu xanh biếc của mình, tò mò hỏi: “Chuyện gì thế?”
Dịch Tự rảnh rang nhìn cô một cái, mở ra trước mặt cô một tài liệu jpg tên là “Dịch Tự” cô đặt ở màn hình máy tính.
Tô Dã Nghi hít vào một hơi.
Ngay khi tấm hình kia bị mở ra, sau đó phóng đại lấp kín tất cả màn hình máy của cô, Tô Dã Nghi lại hít vào một hơi.
Khi Dịch Tự từ máy tính quay đầu lại nhìn cô, Tô Dã Nghi phản xạ có điều kiện lui về sau hai bước.
“Có thể nói cho tôi biết, tại sao trong máy tính của cô lại có ảnh của tôi không?” Giọng nói của Dịch Tự trong căn phòng yên tĩnh mất điện này, lộ ra một cỗ áp lực rất lớn.
Tô Dã Nghi cứ thế vô tội nhìn anh, cô đã không còn tế bào não đi suy nghĩ trả lời vấn đề này như thế nào, chỉ lắp bắp nói: “Tôi, tôi…”
Dịch Tự đứng thẳng người, từ mặt đến chân, hình dáng bên trái của anh được ánh sáng màn hình tân trang cực kỳ rõ ràng, anh mặc áo thể thao màu xám, tóc còn chưa khô hết, lúc này đang biết điều dán ở trên trán…
Chống lại ánh mắt của anh, Tô Dã Nghi lại lùi một bước, sau lưng dán lên cửa, cổ tay đụng tới khóa cửa, cô cái khó ló cái khôn vặn một cái, chỉ là còn chưa hoàn toàn tới ổ khóa vặn tiếp, cổ tay dùng lực kia của cô đã bị một cỗ sức lực nắm lấy, sau đó bị nâng lên.
Tô Dã Nghi không thể tin nhìn Dịch Tự đã đứng trước mặt cô, đang nắm một cổ tay cô, trong mắt anh hiện lên đốm lửa nhỏ, Tô Dã Nghi tưởng rằng anh đang tức giận, biểu cảm trên mặt càng lộ vẻ vô tội, há miệng nói: “Không phải tôi cố ý…”
Dịch Tự cúi đầu, hôn cô chuẩn xác.
Bình luận truyện