Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
Chương 44: Đè lên cây cây cây cây cây
Mọi người đứng xem trong khu quay chụp đều phát ra tiếng cảm thán, Kình Phong quay lưng với họ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, muốn quay đầu nhìn nhưng cậu chàng trong lòng lại cắn lên tai anh: “Chưa xong đâu, đừng động đậy lung tung.”
Thế là chỉ đành đứng im, nhưng sự hiếu kỳ trong lòng đã nhen nhóm không xua đi được.
Chụp thêm vài bộ ảnh làm dự bị, nhiệm vụ quay chụp của hai người hôm nay đã kết thúc, cả Diệp Luân đã quen với công việc này cũng thấy mỏi eo nhũn chân, cơ mặt cứng lại. Kình Phong nhờ có thể lực tốt nên không bị ảnh hưởng gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng kết thúc.
Họ khom người cảm ơn các nhân viên một cách lễ phép, Phùng Khôn thì đứng bên cạnh xem ảnh, gật đầu lia lịa tỏ vẻ hài lòng, thấy tấm nào cũng đẹp cả, từ tóc tai đến gót chân đều hoàn hảo và phù hợp với yêu cầu chủ đề chụp lần này: Nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Luân trẻ trung non mịn biết bao; nhìn sang cơ bắp săn chắc của Kình Phong, quyến rũ thu hút quá chừng, nói trắng ra là hai hormone biết đi.
Còn chưa chỉnh ảnh nữa mà anh ta đã có thể đoán được sự bùng nổ sau khi in xong quyển tạp chí tuyên truyền trong tương lai, dù sao thì mấy nữ nhân viên chí ít mỗi người một quyển, nam đồng nghiệp thì chắc cũng “khó thoát kiếp nạn này”.
Vẫn là câu cũ, vẻ đẹp chân chính không phân biệt giới tính.
Sau khi buổi chụp ảnh kết thúc viên mãn, các nhân viên còn tiếp tục bận rộn cho đợt kế, hai chàng người mẫu thì có thể ra về nghỉ ngơi được rồi.
Diệp Luân chuẩn bị đến phòng thử đồ thay quần áo của mình, nhân tiện tẩy trang luôn, còn Kình Phong lại không đi cùng cậu, bảo anh Khôn có chuyện muốn tìm nên cần qua đó một chuyến.
Tiểu Diệp Tử không nghi ngờ anh, bèn gật đầu đi trước. Kình Phong dõi theo cậu rẽ vào hành lang, bấy giờ mới quay đầu tìm Phùng Khôn. Thực ra không phải anh chàng nhiếp ảnh gia chủ động gọi, mà là anh tự có việc xin nhờ.
Phùng Khôn cũng là người từng trải, vừa nghe lời nhờ vả của anh, đầu tiên là cười hiểu ý, sau đó chẳng nói chẳng rằng đồng ý cái rụp. Còn chủ động thêm bạn wechat Kình Phong, nói sau này sửa ảnh xong sẽ nén cả ảnh gốc lẫn ảnh sau khi chỉnh sửa gửi cho anh luôn.
Kình Phong cảm kích lắm, nhưng anh không giỏi biểu đạt, thế là chỉ thêm vài câu cảm ơn, vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ chân thành, khiến Phùng Khôn nhịn không được cười to.
Xử lý xong vụ ảnh chụp, chẳng còn chuyện gì nữa, Kình Phong đang định quay về phòng thử đồ thì lại bất ngờ nghe thấy có gọi mình. Giọng nói xa lạ, quay đầu nhìn, phát hiện là một cô gái dáng khá cao, cả ngoại hình lẫn khí chất đều xuất sắc.
Anh dừng chân, khó hiểu: “Có chuyện gì?”
Diệp Luân thay đồ xong, vào nhà vệ sinh dùng nước tẩy trang để làm sạch từng tấc da của mình tận hai lần, bấy giờ mới thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Keo xịt tạo mẫu tóc trên đầu hơi khó xử lý, đành chờ về rồi tắm, cứ để đó khoan đụng vào nó đã.
Xử lý xong bản thân, chờ thêm vài phút mà Kình Phong vẫn rề rà chưa vào, tưởng đã gặp phải chuyện phiền toái gì, Diệp Luân không yên tâm, thế là xuống lầu tìm. Từ xa đã nhìn thấy người mà mình đang tìm đang đứng nói chuyện với hai cô gái trắng giàu đẹp của câu lạc bộ xe sang trong hành lang treo hoa.
Mi mắt Diệp Luân giật một cái, chẳng hề có ý đi qua. Cậu dừng chân trốn sau tường như một bé thỏ vừa phát hiện thiên địch của mình, sau khi đã giấu kỹ rồi thì chỉ lén lút để lộ ra một đôi mắt.
Ba người nọ vừa nói vừa cười. Điều này không lạ, nhưng khi xuất hiện ở chàng sinh viên Thể thao mặt không cảm xúc ngày thường thì lạ lắm. Còn lấy điện thoại ra quét qua quét lại, nhìn động tác là biết ngay đang thêm bạn.
Chẳng những thế, Diệp Luân còn chú ý thấy chị gái mạnh mẽ yêu cầu chụp chung, sau đó choàng tay lên vai Kình Phong một cách cực kỳ thân thiết, anh không từ chối, thậm chí còn chẳng lộ vẻ mất kiên nhẫn, rồi còn phối hợp tạo dáng nữa chứ.
… Lửa cháy đến mông rồi!
Tiểu Diệp Tử cực kỳ không vui, mắng thầm ai kia thấy sắc quên bạn, không biết xấu hổ.
Thấy Kình Phong vẫn “chưa thỏa mãn”, “lưu luyến quá”, “không biết đường về” đứng đó hồi lâu, “cuối cùng” cũng tạm biệt hai cô gái xinh đẹp, cất bước đi về phía mình, Diệp Luân giật mình, cậu quay đầu chạy nhanh vào sảnh tiếp tân uống cà phê.
Cậu cũng không biết vì sao mình phải chạy, dù sao thì giờ cậu không muốn chạm mặt Kình Phong, nếu không cậu sợ mình không kiểm soát được sức mạnh tiềm tàng đang cuồn cuộn trong cơ thể, vung nắm đấm qua đánh anh xoay vòng luôn, hoặc dứt khoát cởi quần tử hình tại chỗ.
Bất kể là cái nào cũng không phải chuyện có thể làm trước ánh mắt của mọi người…
Tiểu Diệp Tử đau xót nghĩ, biết bé sói con hay trêu ong ghẹo bướm vậy thì ngay từ đầu nên xử luôn, aiz…
Đội trường sắp xếp buổi huấn luyện quan trọng vào Chủ nhật, không được nghỉ, nên Kình Phong không thể nghỉ ngơi, anh phải nhanh chóng ngồi tàu điện ngầm trở về.
Diệp Luân đang buồn lắm, không muốn để ý đến anh, lúc này mẹ Diệp véo mạnh lên lưng cậu một cái, cậu cũng chẳng tức giận, thế là ngoan ngoãn hứa sẽ về cùng anh.
Do bận công việc nên tuy mẹ Diệp ngại nhưng cũng không miễn cưỡng. Đành dẫn hai nhóc đi ăn bữa cơm ngon như lần trước, sau đó lái xe đưa họ đến trạm tàu điện ngầm.
Lúc tạm biệt còn khách khí một phen, nói cảm ơn Tiểu Phong đã dành thời gian đến giúp đỡ, tiện tay dúi một bao lì xì căng phồng cho anh. Kình Phong từ chối mãi chẳng được, chỉ đành nhận, nghĩ bụng về sẽ mua đồ ăn ngon cho Tiểu Diệp Tử.
Diệp Luân liếc nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt, môi nhỏ bĩu ra, trong lòng châm chọc: Đưa lì xì cái gì, người ta có cuộc gặp gỡ định mệnh rồi, không coi trọng thứ tục tằng này đâu.
Kình Phong chẳng hề hay biết suy nghĩ chua lòm của cậu, sau khi tạm biệt mẹ Diệp thì dẫn người vào trạm.
Cả chặng đường, Diệp Luân đều chẳng nói lời nào, sau khi tìm được chỗ ngồi thì càng không lên tiếng, nhìn cái đầu ủ rũ kia kìa, chẳng có hứng thú gì, chắc là mệt rồi. Kình Phong cũng không làm phiền cậu, bèn nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu sau cảm thấy điện thoại rung lên, lấy ra trả lời tin nhắn.
Kết quả là trả lời xong thì không dừng được nữa.
Kình Phong là điển hình của loại “sống thực tế”, ngày thường chỉ đi học, huấn luyện, thi đấu thôi đã bận túi bụi rồi, không mê chơi game xem phim, cũng chưa từng thấy anh vọc điện thoại, trò chuyện si mê quên mình với ai khác qua mạng như thế.
Thế nên động tác khác thường này của anh nhanh chóng bị Diệp Luân chú ý đến, nhìn liền vài lần, cả bản thân cậu cũng thấy mỏi mắt mà người bên cạnh vẫn chẳng hay biết.
Nhìn một lúc, trái tim pha lê của bé thỏ Diệp lại lơ lửng, cũng khó trách cậu cả nghĩ, cảnh tượng thêm bạn kia còn đang rành rành trước mặt, mới chào tạm biệt nhau bao lâu đâu đã ra dáng bịn rịn như vậy rồi…
Càng nghĩ càng thấy có vấn đề, ngày thường rõ ràng cậu không tám chuyện, nhưng hôm nay lại không nhịn được.
Như ngồi trên lửa cả buổi trời, Tiểu Diệp Tử vẫn rướn người liếc nhìn điện thoại anh, hỏi với giọng tò mò: “Nói gì vậy?”
Phản ứng của Kình Phong cực nhanh, thậm chí anh còn chẳng nghĩ ngợi gì thì ngón tay đã lập tức tắt màn hình, sau đó nói với giọng không mấy tự nhiên: “Không có gì.”
Nhưng động tác tay có nhanh hơn chăng nữa cũng không qua được mắt nhìn, những gì nên nhìn đều thấy cả, Diệp Luân cũng biết.
Thông thường mấy cô gái tự tin với ngoại hình của mình đều sẽ dùng ảnh của bản thân để làm ảnh đại diện, dù chỉ thoáng qua thôi nhưng cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay người đang trêu chọc tán chuyện với Kình Phong chính là cô em chân dài phong cách gothic kia.
Em gái thì em gái thôi, trên đời này không phải con trai thì cũng là con gái, cậu chột dạ vậy làm gì?
Phản ứng như thế trông càng như đang giấu đầu hở đuôi.
Diệp Luân thở dài trong lòng, sau khi đã xác nhận sự thật, cậu lại không nghĩ gì nữa cả. Bèn ngoan ngoãn ngồi về vị trí của mình, nhắm mắt lại, khoanh tay đánh một giấc, hoàn toàn không để ý xem Kình Phong có lần nữa nhấp mở icon wechat hay không.
Cậu không lên tiếng nữa, từ sau khi xuống tàu điện ngậm cho đến lúc về trường, bầu không khí im lặng gượng gạo cứ tồn tại mãi.
Thậm chí cậu còn lười liếc nhìn người bên cạnh, tự mình cúi đầu bước đi, cẩn thận nâng bước giẫm lên con đường sỏi đá trên bãi cỏ, tựa như không phải đang đi đường bình thường mà là đang trèo non lội suối, muốn đi từ bờ “thích anh” sang thẳng bờ “ghét anh” ở phía bên kia.
Cậu chàng chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt cực kỳ lẫm liệt cứ như người của cả thế giới đã khiến cậu không vui vậy. Rõ ràng bé ấm ức lắm, nhưng bé không nói, cứ phải nén cục tức này xuống thế đó, nén đến nghẹn ngào không thở được rồi vẫn gắng gượng nhai nát nuốt xuống.
Thái độ của Diệp Luân cực tốt, tam quan cũng ngay thẳng, nên ngày thường hiếm khi tức giận. Trừ khi thật sự bị chọc tức rồi, không thì suốt cả năm cũng không thấy nhảy đổng lên lần nào. Chính vì thế mà cậu không biết che giấu “tức giận”, biểu hiện cực kỳ rõ ràng, đôi mắt giận dữ kia, đôi môi mím chặt kia, thêm sắc mặt tái nhợt nữa, chẳng điểm nào mà không thể hiện rõ rằng cảm xúc của chủ nhân nó đang tệ lắm.
Còn Kình Phong thì không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng có thể dễ dàng đọc hiểu biểu cảm của người trong lòng.
Ngay từ trong sảnh tiếp tân anh đã tinh ý cảm nhận ánh mắt cậu chàng cứ né tránh mãi, trạng thái kỳ lạ, rồi qua quan sát kỹ càng, cuối cùng anh cũng xác nhận được nguyên nhân: ghen rồi.
Hơn nữa còn ghen to luôn, ghen đến mức ngứa răng, da đầu tê dại.
Kình Phong không kìm được cơn ngứa ngáy như có gì đó đang khều trên đầu quả tim mình, nhịn cười trả lời tin nhắn wechat cuối cùng, sau đó thì cuối cùng cũng “muộn màng” bỏ điện thoại lại vào túi trong suốt quãng đường lúng túng gượng gạo.
Diệp Luân đi phía trên bên phải nghe tiếng, dùng đuôi mắt liếc nhìn động tác của anh, sau đó lại vội vã quay đầu về, dáng vẻ kiêu ngạo cứ như bé động vật không được cưng chiều nữa, khiến người xót thương, cũng khiến người đau lòng.
Thế nên Kình Phong quyết định không hưởng thụ cảm giác này. Thèm lâu vậy rồi, anh muốn ăn kẹo ngọt.
Thời gian cứ trôi đến đầu tháng Mười hai, đã vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, mặt trời mọc phía Đông chếch về hướng Bắc, chưa lên đỉnh đã lại lặn xuống phía Tây.
Ánh nắng dần nhạt, luồng khí lạnh cũng liên tục xâm lấn, tiết trời ngày càng trở lạnh. Mấy ngày nữa là đến tiết Đại tuyết[3] trong hai mươi bốn tiết khí rồi, khi ấy thì cả thành phố ven biển như thành phố H cũng phải khoác áo giữ ấm, hơi lạnh tràn lan.
[3] Đại tuyết: là một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch.
Lúc rời khỏi phòng làm việc Phong Luân, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, đến khu trường học thì chỗ làng đại học đã lên đèn rực rỡ. Sau khi mặt trời lặn, hơi ấm cũng tan dần, gió biển mát lạnh mang chút vị mặn lùa vào từng tấc đất, đưa dòng người đang bước đi chậm rãi về với mái nhà thân thương, thế nên bấy giờ con đường rừng nhỏ hẹp rất vắng vẻ.
Chỉ còn ngọn đèn đường đang làm tròn trách nhiệm chiếu sáng khu đất xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo dường như cũng đang lặng lẽ phả ra làn sương trắng.
Mấy hôm nay điện không ổn định, nó cứ lay lắt với thân thể mập mạp tròn trịa, rướn người hướng về cây dã hương ở phía đối diện một cách chán chường. Đang nghĩ anh chàng cây này chịu lạnh giỏi thật, lạnh thế mà toàn thân vẫn hiên ngang mọc ra một màu xanh biếc, sau đó thì thấy bóng người lắc lư ở phía cuối đường, là hai nam sinh, một người đi trước, một người đi sau.
Cậu chàng đi phía trước có vóc dáng cao ráo, mặc chiếc áo khoác trend coat màu kaki, dây nịt buộc chặt, gương mặt trong sáng, đẹp không chỗ chê, như một chàng hoàng tử bé bước ra từ truyện cổ tích vậy; người phía sau cao hơn cậu chàng phía trước một chút, vóc người cũng cường tráng hơn, trên gương mặt ngầu không có biểu cảm gì, trông cứ như bọn xã hội đen vậy, uổng phí cho một gương mặt điển trai.
Là một “ngọn đèn soi tỏ” trải đời, nó vừa nhìn đã biết ngay bầu không khí giữa hai người không ổn: “hoàng tử bé” trông giận lắm, cứ như không được vui, còn “xã hội đen” cũng vẻ mặt sát khí ngút trời, mưa gió đì đùng…
Này này này, hoang vu dã ngoại, tối lửa tắt đèn, có khi nào sẽ đánh nhau không đây!
Đèn soi tỏ lo lắng lập lòe vài cái, phiền muộn vì mình chẳng có sức hành động, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm hai người họ.
Bấy giờ họ đã sắp đến dưới chân mình rồi, “xã hội đen” nhìn quanh, có lẽ cả chặng đường đều đang quan sát địa hình. Cuối cùng cũng tìm được một nơi hợp ý lại còn khá kín đáo, thế là mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay của “hoàng tử bé”, khiến cả người cậu dựa hẳn lên thân cây dã hương ở đối diện.
Đèn soi tỏ:!!!!!
Nếu có thể phát ra tiếng, có lẽ nó đã hét vỡ luôn cái chụp đèn rồi.
Nhưng tiếc rằng nó chỉ là một ngọn đèn, trong cả vũ trụ này, không ai nghe được tiếng hét cào xé tim gan của nó cả. Dù có lo lắng đến đâu, nó cũng chỉ có thể mở trừng mắt nhìn hai bóng dáng nọ bị che chắn dưới tán cây sum suê, chỉ để lộ hai đôi chân dài đang giao nhau bên dưới, và cả phần cơ thể trẻ trung đang kề sát vào nhau.
Còn họ nói gì, làm gì, thì nó chẳng nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy.
Lưng Diệp Luân vừa chạm vào thân cây, ngay sau đó, chàng sinh viên Thể thao đã đè xuống.
Khí thế anh cực mạnh mẽ, còn có cả hơi lạnh phả thẳng vào mặt, khiến người trong lòng lạnh run một cái, quên mất phản kháng. Chờ khi hoàn hồn rồi thì đã bị giam cầm một cách chặt chẽ, đẩy không đi nữa.
Vậy thì thôi.
Như đang giận dỗi, Diệp Luân thu tay về không tiếp tục đụng chạm, cũng chẳng nói chuyện. Cậu nghiêng mặt sang một bên mặc Kình Phong trắng trợn kề sát vào, sau đó mượn ánh đèn hiu hắt giữa những kẽ lá để đánh giá mình, từ mi mắt cho đến cổ, rồi từ môi lên đỉnh đầu, lên xuống mãi không ngán.
Hai người đều im lặng hồi lâu, anh mới hỏi một câu bâng quơ: “Tức giận à?”
Giọng của anh rất đỗi bình tĩnh, ngữ khí cũng chẳng chút dao động. Anh luôn tẻ nhạt thế đấy, nhưng lúc này đáng ra không nên hờ hững như thế.
Cứ như anh chẳng chút bận lòng, chẳng hề để tâm, hoàn toàn theo chủ nghĩa nhân đạo bác ái nên mới lãng phí thời gian ở đây để quan tâm một cậu nhóc nổi giận vô cớ.
Càng nhịn càng khó chịu, Diệp Luân gần như nói không nên lời, cậu rất sợ một khi cất tiếng thì giọng sẽ vỡ đi, thế nên chỉ chậm rãi lắc đầu.
Kình Phong không thèm tin, anh tự ý xoa mái tóc mềm mại của cậu. Một lúc sau lại hỏi: “Tại sao tức giận?”
Diệp Luân nghe thế sửng sốt. Tựa như vừa bị một cây gậy đập vào đầu, đến giờ mới kịp phản ứng, cũng tự hỏi lòng: Đúng nhỉ, tại sao tức giận?
Dựa vào cái gì để tức giận?
Và có lập trường gì để tức giận chứ?
Cậu là cậu, tôi là tôi, cậu không liên quan gì đến tôi, tôi cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Mọi người như duyên bèo nước, chào hỏi thoáng qua, mấy năm sau thì mỗi người một ngả, đường ai nấy đi… Vậy chúng ta còn đứng đây nói nhảm gì nữa?
Diệp Luân cười tự giễu, chợt cảm thấy những rối rắm của mình thật vô nghĩa, cũng chẳng cần thiết. Thế là cậu lần nữa nghiêm túc, thành khẩn, và cũng ra sức lắc đầu, vươn tay đẩy Kình Phong ra định rời đi.
Dù cậu đã kìm nén lắm, ánh sáng xung quanh cũng mờ, nhưng Kình Phong vẫn nhìn thấy một vệt đỏ nơi đuôi mắt khi cậu đi sượt qua mình.
Tiểu Diệp Tử da trắng, chút sắc đỏ này cứ như vết son trên nền tuyết vậy, tươi tắn bắt mắt, khiến trái tim Kình Phong bỗng chốc co thắt lại, cứ như bị một bàn tay dữ tợn bóp chặt, đau đến mức toàn thân anh chấn động, hô hấp đình trệ.
Không phải, việc này không ở trong kế hoạch của anh…
Khiến Diệp Luân đau lòng đến mức rơi lệ, điều này không ở trong kế hoạch suốt cả cuộc đời này của anh.
Kình Phong hối hận đến mức không nói nên lời, chỉ có thể vội vã vươn tay kéo lấy cánh tay Diệp Luân, đuổi theo vài bước ôm chặt người vào lòng.
Anh ôm rất chặt, môi kề sát bên tai cậu thở dốc như một người mắc bệnh nặng, không còn thuốc chữa nữa. Mà phản ứng của Diệp Luân thì rất bình tĩnh, không cười, không giãy, không vùng vẫy, chỉ chầm chậm ngước đầu lên muốn hỏi anh một câu: Cần gì chứ?
Nhưng cậu không thốt ra được. Vì vừa ngẩng đầu thì đã chạm phải đôi môi của Kình Phong đang hạ xuống vô cùng chuẩn xác.
Thế là chỉ đành đứng im, nhưng sự hiếu kỳ trong lòng đã nhen nhóm không xua đi được.
Chụp thêm vài bộ ảnh làm dự bị, nhiệm vụ quay chụp của hai người hôm nay đã kết thúc, cả Diệp Luân đã quen với công việc này cũng thấy mỏi eo nhũn chân, cơ mặt cứng lại. Kình Phong nhờ có thể lực tốt nên không bị ảnh hưởng gì, chỉ thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng kết thúc.
Họ khom người cảm ơn các nhân viên một cách lễ phép, Phùng Khôn thì đứng bên cạnh xem ảnh, gật đầu lia lịa tỏ vẻ hài lòng, thấy tấm nào cũng đẹp cả, từ tóc tai đến gót chân đều hoàn hảo và phù hợp với yêu cầu chủ đề chụp lần này: Nhìn khuôn mặt nhỏ của Diệp Luân trẻ trung non mịn biết bao; nhìn sang cơ bắp săn chắc của Kình Phong, quyến rũ thu hút quá chừng, nói trắng ra là hai hormone biết đi.
Còn chưa chỉnh ảnh nữa mà anh ta đã có thể đoán được sự bùng nổ sau khi in xong quyển tạp chí tuyên truyền trong tương lai, dù sao thì mấy nữ nhân viên chí ít mỗi người một quyển, nam đồng nghiệp thì chắc cũng “khó thoát kiếp nạn này”.
Vẫn là câu cũ, vẻ đẹp chân chính không phân biệt giới tính.
Sau khi buổi chụp ảnh kết thúc viên mãn, các nhân viên còn tiếp tục bận rộn cho đợt kế, hai chàng người mẫu thì có thể ra về nghỉ ngơi được rồi.
Diệp Luân chuẩn bị đến phòng thử đồ thay quần áo của mình, nhân tiện tẩy trang luôn, còn Kình Phong lại không đi cùng cậu, bảo anh Khôn có chuyện muốn tìm nên cần qua đó một chuyến.
Tiểu Diệp Tử không nghi ngờ anh, bèn gật đầu đi trước. Kình Phong dõi theo cậu rẽ vào hành lang, bấy giờ mới quay đầu tìm Phùng Khôn. Thực ra không phải anh chàng nhiếp ảnh gia chủ động gọi, mà là anh tự có việc xin nhờ.
Phùng Khôn cũng là người từng trải, vừa nghe lời nhờ vả của anh, đầu tiên là cười hiểu ý, sau đó chẳng nói chẳng rằng đồng ý cái rụp. Còn chủ động thêm bạn wechat Kình Phong, nói sau này sửa ảnh xong sẽ nén cả ảnh gốc lẫn ảnh sau khi chỉnh sửa gửi cho anh luôn.
Kình Phong cảm kích lắm, nhưng anh không giỏi biểu đạt, thế là chỉ thêm vài câu cảm ơn, vẻ mặt và giọng điệu cực kỳ chân thành, khiến Phùng Khôn nhịn không được cười to.
Xử lý xong vụ ảnh chụp, chẳng còn chuyện gì nữa, Kình Phong đang định quay về phòng thử đồ thì lại bất ngờ nghe thấy có gọi mình. Giọng nói xa lạ, quay đầu nhìn, phát hiện là một cô gái dáng khá cao, cả ngoại hình lẫn khí chất đều xuất sắc.
Anh dừng chân, khó hiểu: “Có chuyện gì?”
Diệp Luân thay đồ xong, vào nhà vệ sinh dùng nước tẩy trang để làm sạch từng tấc da của mình tận hai lần, bấy giờ mới thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn. Keo xịt tạo mẫu tóc trên đầu hơi khó xử lý, đành chờ về rồi tắm, cứ để đó khoan đụng vào nó đã.
Xử lý xong bản thân, chờ thêm vài phút mà Kình Phong vẫn rề rà chưa vào, tưởng đã gặp phải chuyện phiền toái gì, Diệp Luân không yên tâm, thế là xuống lầu tìm. Từ xa đã nhìn thấy người mà mình đang tìm đang đứng nói chuyện với hai cô gái trắng giàu đẹp của câu lạc bộ xe sang trong hành lang treo hoa.
Mi mắt Diệp Luân giật một cái, chẳng hề có ý đi qua. Cậu dừng chân trốn sau tường như một bé thỏ vừa phát hiện thiên địch của mình, sau khi đã giấu kỹ rồi thì chỉ lén lút để lộ ra một đôi mắt.
Ba người nọ vừa nói vừa cười. Điều này không lạ, nhưng khi xuất hiện ở chàng sinh viên Thể thao mặt không cảm xúc ngày thường thì lạ lắm. Còn lấy điện thoại ra quét qua quét lại, nhìn động tác là biết ngay đang thêm bạn.
Chẳng những thế, Diệp Luân còn chú ý thấy chị gái mạnh mẽ yêu cầu chụp chung, sau đó choàng tay lên vai Kình Phong một cách cực kỳ thân thiết, anh không từ chối, thậm chí còn chẳng lộ vẻ mất kiên nhẫn, rồi còn phối hợp tạo dáng nữa chứ.
… Lửa cháy đến mông rồi!
Tiểu Diệp Tử cực kỳ không vui, mắng thầm ai kia thấy sắc quên bạn, không biết xấu hổ.
Thấy Kình Phong vẫn “chưa thỏa mãn”, “lưu luyến quá”, “không biết đường về” đứng đó hồi lâu, “cuối cùng” cũng tạm biệt hai cô gái xinh đẹp, cất bước đi về phía mình, Diệp Luân giật mình, cậu quay đầu chạy nhanh vào sảnh tiếp tân uống cà phê.
Cậu cũng không biết vì sao mình phải chạy, dù sao thì giờ cậu không muốn chạm mặt Kình Phong, nếu không cậu sợ mình không kiểm soát được sức mạnh tiềm tàng đang cuồn cuộn trong cơ thể, vung nắm đấm qua đánh anh xoay vòng luôn, hoặc dứt khoát cởi quần tử hình tại chỗ.
Bất kể là cái nào cũng không phải chuyện có thể làm trước ánh mắt của mọi người…
Tiểu Diệp Tử đau xót nghĩ, biết bé sói con hay trêu ong ghẹo bướm vậy thì ngay từ đầu nên xử luôn, aiz…
Đội trường sắp xếp buổi huấn luyện quan trọng vào Chủ nhật, không được nghỉ, nên Kình Phong không thể nghỉ ngơi, anh phải nhanh chóng ngồi tàu điện ngầm trở về.
Diệp Luân đang buồn lắm, không muốn để ý đến anh, lúc này mẹ Diệp véo mạnh lên lưng cậu một cái, cậu cũng chẳng tức giận, thế là ngoan ngoãn hứa sẽ về cùng anh.
Do bận công việc nên tuy mẹ Diệp ngại nhưng cũng không miễn cưỡng. Đành dẫn hai nhóc đi ăn bữa cơm ngon như lần trước, sau đó lái xe đưa họ đến trạm tàu điện ngầm.
Lúc tạm biệt còn khách khí một phen, nói cảm ơn Tiểu Phong đã dành thời gian đến giúp đỡ, tiện tay dúi một bao lì xì căng phồng cho anh. Kình Phong từ chối mãi chẳng được, chỉ đành nhận, nghĩ bụng về sẽ mua đồ ăn ngon cho Tiểu Diệp Tử.
Diệp Luân liếc nhìn anh với ánh mắt lạnh nhạt, môi nhỏ bĩu ra, trong lòng châm chọc: Đưa lì xì cái gì, người ta có cuộc gặp gỡ định mệnh rồi, không coi trọng thứ tục tằng này đâu.
Kình Phong chẳng hề hay biết suy nghĩ chua lòm của cậu, sau khi tạm biệt mẹ Diệp thì dẫn người vào trạm.
Cả chặng đường, Diệp Luân đều chẳng nói lời nào, sau khi tìm được chỗ ngồi thì càng không lên tiếng, nhìn cái đầu ủ rũ kia kìa, chẳng có hứng thú gì, chắc là mệt rồi. Kình Phong cũng không làm phiền cậu, bèn nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu sau cảm thấy điện thoại rung lên, lấy ra trả lời tin nhắn.
Kết quả là trả lời xong thì không dừng được nữa.
Kình Phong là điển hình của loại “sống thực tế”, ngày thường chỉ đi học, huấn luyện, thi đấu thôi đã bận túi bụi rồi, không mê chơi game xem phim, cũng chưa từng thấy anh vọc điện thoại, trò chuyện si mê quên mình với ai khác qua mạng như thế.
Thế nên động tác khác thường này của anh nhanh chóng bị Diệp Luân chú ý đến, nhìn liền vài lần, cả bản thân cậu cũng thấy mỏi mắt mà người bên cạnh vẫn chẳng hay biết.
Nhìn một lúc, trái tim pha lê của bé thỏ Diệp lại lơ lửng, cũng khó trách cậu cả nghĩ, cảnh tượng thêm bạn kia còn đang rành rành trước mặt, mới chào tạm biệt nhau bao lâu đâu đã ra dáng bịn rịn như vậy rồi…
Càng nghĩ càng thấy có vấn đề, ngày thường rõ ràng cậu không tám chuyện, nhưng hôm nay lại không nhịn được.
Như ngồi trên lửa cả buổi trời, Tiểu Diệp Tử vẫn rướn người liếc nhìn điện thoại anh, hỏi với giọng tò mò: “Nói gì vậy?”
Phản ứng của Kình Phong cực nhanh, thậm chí anh còn chẳng nghĩ ngợi gì thì ngón tay đã lập tức tắt màn hình, sau đó nói với giọng không mấy tự nhiên: “Không có gì.”
Nhưng động tác tay có nhanh hơn chăng nữa cũng không qua được mắt nhìn, những gì nên nhìn đều thấy cả, Diệp Luân cũng biết.
Thông thường mấy cô gái tự tin với ngoại hình của mình đều sẽ dùng ảnh của bản thân để làm ảnh đại diện, dù chỉ thoáng qua thôi nhưng cậu vừa nhìn đã nhận ra ngay người đang trêu chọc tán chuyện với Kình Phong chính là cô em chân dài phong cách gothic kia.
Em gái thì em gái thôi, trên đời này không phải con trai thì cũng là con gái, cậu chột dạ vậy làm gì?
Phản ứng như thế trông càng như đang giấu đầu hở đuôi.
Diệp Luân thở dài trong lòng, sau khi đã xác nhận sự thật, cậu lại không nghĩ gì nữa cả. Bèn ngoan ngoãn ngồi về vị trí của mình, nhắm mắt lại, khoanh tay đánh một giấc, hoàn toàn không để ý xem Kình Phong có lần nữa nhấp mở icon wechat hay không.
Cậu không lên tiếng nữa, từ sau khi xuống tàu điện ngậm cho đến lúc về trường, bầu không khí im lặng gượng gạo cứ tồn tại mãi.
Thậm chí cậu còn lười liếc nhìn người bên cạnh, tự mình cúi đầu bước đi, cẩn thận nâng bước giẫm lên con đường sỏi đá trên bãi cỏ, tựa như không phải đang đi đường bình thường mà là đang trèo non lội suối, muốn đi từ bờ “thích anh” sang thẳng bờ “ghét anh” ở phía bên kia.
Cậu chàng chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt cực kỳ lẫm liệt cứ như người của cả thế giới đã khiến cậu không vui vậy. Rõ ràng bé ấm ức lắm, nhưng bé không nói, cứ phải nén cục tức này xuống thế đó, nén đến nghẹn ngào không thở được rồi vẫn gắng gượng nhai nát nuốt xuống.
Thái độ của Diệp Luân cực tốt, tam quan cũng ngay thẳng, nên ngày thường hiếm khi tức giận. Trừ khi thật sự bị chọc tức rồi, không thì suốt cả năm cũng không thấy nhảy đổng lên lần nào. Chính vì thế mà cậu không biết che giấu “tức giận”, biểu hiện cực kỳ rõ ràng, đôi mắt giận dữ kia, đôi môi mím chặt kia, thêm sắc mặt tái nhợt nữa, chẳng điểm nào mà không thể hiện rõ rằng cảm xúc của chủ nhân nó đang tệ lắm.
Còn Kình Phong thì không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng có thể dễ dàng đọc hiểu biểu cảm của người trong lòng.
Ngay từ trong sảnh tiếp tân anh đã tinh ý cảm nhận ánh mắt cậu chàng cứ né tránh mãi, trạng thái kỳ lạ, rồi qua quan sát kỹ càng, cuối cùng anh cũng xác nhận được nguyên nhân: ghen rồi.
Hơn nữa còn ghen to luôn, ghen đến mức ngứa răng, da đầu tê dại.
Kình Phong không kìm được cơn ngứa ngáy như có gì đó đang khều trên đầu quả tim mình, nhịn cười trả lời tin nhắn wechat cuối cùng, sau đó thì cuối cùng cũng “muộn màng” bỏ điện thoại lại vào túi trong suốt quãng đường lúng túng gượng gạo.
Diệp Luân đi phía trên bên phải nghe tiếng, dùng đuôi mắt liếc nhìn động tác của anh, sau đó lại vội vã quay đầu về, dáng vẻ kiêu ngạo cứ như bé động vật không được cưng chiều nữa, khiến người xót thương, cũng khiến người đau lòng.
Thế nên Kình Phong quyết định không hưởng thụ cảm giác này. Thèm lâu vậy rồi, anh muốn ăn kẹo ngọt.
Thời gian cứ trôi đến đầu tháng Mười hai, đã vào mùa đông ngày ngắn đêm dài, mặt trời mọc phía Đông chếch về hướng Bắc, chưa lên đỉnh đã lại lặn xuống phía Tây.
Ánh nắng dần nhạt, luồng khí lạnh cũng liên tục xâm lấn, tiết trời ngày càng trở lạnh. Mấy ngày nữa là đến tiết Đại tuyết[3] trong hai mươi bốn tiết khí rồi, khi ấy thì cả thành phố ven biển như thành phố H cũng phải khoác áo giữ ấm, hơi lạnh tràn lan.
[3] Đại tuyết: là một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 12 dương lịch.
Lúc rời khỏi phòng làm việc Phong Luân, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, đến khu trường học thì chỗ làng đại học đã lên đèn rực rỡ. Sau khi mặt trời lặn, hơi ấm cũng tan dần, gió biển mát lạnh mang chút vị mặn lùa vào từng tấc đất, đưa dòng người đang bước đi chậm rãi về với mái nhà thân thương, thế nên bấy giờ con đường rừng nhỏ hẹp rất vắng vẻ.
Chỉ còn ngọn đèn đường đang làm tròn trách nhiệm chiếu sáng khu đất xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo dường như cũng đang lặng lẽ phả ra làn sương trắng.
Mấy hôm nay điện không ổn định, nó cứ lay lắt với thân thể mập mạp tròn trịa, rướn người hướng về cây dã hương ở phía đối diện một cách chán chường. Đang nghĩ anh chàng cây này chịu lạnh giỏi thật, lạnh thế mà toàn thân vẫn hiên ngang mọc ra một màu xanh biếc, sau đó thì thấy bóng người lắc lư ở phía cuối đường, là hai nam sinh, một người đi trước, một người đi sau.
Cậu chàng đi phía trước có vóc dáng cao ráo, mặc chiếc áo khoác trend coat màu kaki, dây nịt buộc chặt, gương mặt trong sáng, đẹp không chỗ chê, như một chàng hoàng tử bé bước ra từ truyện cổ tích vậy; người phía sau cao hơn cậu chàng phía trước một chút, vóc người cũng cường tráng hơn, trên gương mặt ngầu không có biểu cảm gì, trông cứ như bọn xã hội đen vậy, uổng phí cho một gương mặt điển trai.
Là một “ngọn đèn soi tỏ” trải đời, nó vừa nhìn đã biết ngay bầu không khí giữa hai người không ổn: “hoàng tử bé” trông giận lắm, cứ như không được vui, còn “xã hội đen” cũng vẻ mặt sát khí ngút trời, mưa gió đì đùng…
Này này này, hoang vu dã ngoại, tối lửa tắt đèn, có khi nào sẽ đánh nhau không đây!
Đèn soi tỏ lo lắng lập lòe vài cái, phiền muộn vì mình chẳng có sức hành động, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm hai người họ.
Bấy giờ họ đã sắp đến dưới chân mình rồi, “xã hội đen” nhìn quanh, có lẽ cả chặng đường đều đang quan sát địa hình. Cuối cùng cũng tìm được một nơi hợp ý lại còn khá kín đáo, thế là mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, đột nhiên vươn tay túm lấy cánh tay của “hoàng tử bé”, khiến cả người cậu dựa hẳn lên thân cây dã hương ở đối diện.
Đèn soi tỏ:!!!!!
Nếu có thể phát ra tiếng, có lẽ nó đã hét vỡ luôn cái chụp đèn rồi.
Nhưng tiếc rằng nó chỉ là một ngọn đèn, trong cả vũ trụ này, không ai nghe được tiếng hét cào xé tim gan của nó cả. Dù có lo lắng đến đâu, nó cũng chỉ có thể mở trừng mắt nhìn hai bóng dáng nọ bị che chắn dưới tán cây sum suê, chỉ để lộ hai đôi chân dài đang giao nhau bên dưới, và cả phần cơ thể trẻ trung đang kề sát vào nhau.
Còn họ nói gì, làm gì, thì nó chẳng nghe thấy, cũng chẳng nhìn thấy.
Lưng Diệp Luân vừa chạm vào thân cây, ngay sau đó, chàng sinh viên Thể thao đã đè xuống.
Khí thế anh cực mạnh mẽ, còn có cả hơi lạnh phả thẳng vào mặt, khiến người trong lòng lạnh run một cái, quên mất phản kháng. Chờ khi hoàn hồn rồi thì đã bị giam cầm một cách chặt chẽ, đẩy không đi nữa.
Vậy thì thôi.
Như đang giận dỗi, Diệp Luân thu tay về không tiếp tục đụng chạm, cũng chẳng nói chuyện. Cậu nghiêng mặt sang một bên mặc Kình Phong trắng trợn kề sát vào, sau đó mượn ánh đèn hiu hắt giữa những kẽ lá để đánh giá mình, từ mi mắt cho đến cổ, rồi từ môi lên đỉnh đầu, lên xuống mãi không ngán.
Hai người đều im lặng hồi lâu, anh mới hỏi một câu bâng quơ: “Tức giận à?”
Giọng của anh rất đỗi bình tĩnh, ngữ khí cũng chẳng chút dao động. Anh luôn tẻ nhạt thế đấy, nhưng lúc này đáng ra không nên hờ hững như thế.
Cứ như anh chẳng chút bận lòng, chẳng hề để tâm, hoàn toàn theo chủ nghĩa nhân đạo bác ái nên mới lãng phí thời gian ở đây để quan tâm một cậu nhóc nổi giận vô cớ.
Càng nhịn càng khó chịu, Diệp Luân gần như nói không nên lời, cậu rất sợ một khi cất tiếng thì giọng sẽ vỡ đi, thế nên chỉ chậm rãi lắc đầu.
Kình Phong không thèm tin, anh tự ý xoa mái tóc mềm mại của cậu. Một lúc sau lại hỏi: “Tại sao tức giận?”
Diệp Luân nghe thế sửng sốt. Tựa như vừa bị một cây gậy đập vào đầu, đến giờ mới kịp phản ứng, cũng tự hỏi lòng: Đúng nhỉ, tại sao tức giận?
Dựa vào cái gì để tức giận?
Và có lập trường gì để tức giận chứ?
Cậu là cậu, tôi là tôi, cậu không liên quan gì đến tôi, tôi cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Mọi người như duyên bèo nước, chào hỏi thoáng qua, mấy năm sau thì mỗi người một ngả, đường ai nấy đi… Vậy chúng ta còn đứng đây nói nhảm gì nữa?
Diệp Luân cười tự giễu, chợt cảm thấy những rối rắm của mình thật vô nghĩa, cũng chẳng cần thiết. Thế là cậu lần nữa nghiêm túc, thành khẩn, và cũng ra sức lắc đầu, vươn tay đẩy Kình Phong ra định rời đi.
Dù cậu đã kìm nén lắm, ánh sáng xung quanh cũng mờ, nhưng Kình Phong vẫn nhìn thấy một vệt đỏ nơi đuôi mắt khi cậu đi sượt qua mình.
Tiểu Diệp Tử da trắng, chút sắc đỏ này cứ như vết son trên nền tuyết vậy, tươi tắn bắt mắt, khiến trái tim Kình Phong bỗng chốc co thắt lại, cứ như bị một bàn tay dữ tợn bóp chặt, đau đến mức toàn thân anh chấn động, hô hấp đình trệ.
Không phải, việc này không ở trong kế hoạch của anh…
Khiến Diệp Luân đau lòng đến mức rơi lệ, điều này không ở trong kế hoạch suốt cả cuộc đời này của anh.
Kình Phong hối hận đến mức không nói nên lời, chỉ có thể vội vã vươn tay kéo lấy cánh tay Diệp Luân, đuổi theo vài bước ôm chặt người vào lòng.
Anh ôm rất chặt, môi kề sát bên tai cậu thở dốc như một người mắc bệnh nặng, không còn thuốc chữa nữa. Mà phản ứng của Diệp Luân thì rất bình tĩnh, không cười, không giãy, không vùng vẫy, chỉ chầm chậm ngước đầu lên muốn hỏi anh một câu: Cần gì chứ?
Nhưng cậu không thốt ra được. Vì vừa ngẩng đầu thì đã chạm phải đôi môi của Kình Phong đang hạ xuống vô cùng chuẩn xác.
Bình luận truyện