Đẹp Trai Quá Cũng Phiền
Chương 38: Ngoại truyện (2)
Lúc Lộ Vọng Xuyên vẫn còn vì chuyện mình thích Kiều Mục mà xoắn xuýt, trường học lại xảy ra một chuyện oanh động.
Kiều Mục muốn xuất gia.
Lúc Lộ Vọng Xuyên đối mặt với Kiều Mục, thì đã xác định được đối phương đang rất nghiêm túc chứ không phải cố ý lòe thiên hạ.
Nhưng mặc cho cậu nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi.
Còn Kiều Mục thì chỉ hơi hơi khiêu mi nhìn cậu, vẻ rất vô lại.
“Sao mày lại tới đây, gần đây không phải là đang trốn tao sao?””
“… Tao có chút chuyện bận ở nhà.” Nhưng giọng điệu lại có chút chột dạ.
Lúc này Kiều Mục lại không muốn vạch trần cậu, “Sao cũng được, mày đang định khuyên tao à?”
“Ừm… Tao chỉ muốn biết lý do thôi?”
Kiều Mục nhìn về phía xa xa, bộ dạng lười biếng, “Bởi vì quá nhàm chán đó.”
Lộ Vọng Xuyên không nói gì, trên thực tế vào giờ phút này Kiều Mục cũng không cần câu trả lời của cậu.
“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nắm giữ phương pháp thì đều có thể thành công, thứ cần duy nhất chỉ là thời gian mà thôi, thế giới như vậy không phải là rất nhàm chán sao?”
Lời nói và suy nghĩ như vậy đều khá trung nhị (1), nhưng Lộ Vọng Xuyên lại không biết phải nói gì cho đúng. Trong nháy mắt cậu bỗng cảm thấy kỳ thật mình cách Kiều Mục rất xa.
“Hơn nữa phiền phức là, rõ ràng là mỗi bài một điệu lại còn tốt hơn mấy kiểu ứng phó đáng ghét, không bằng đến một nơi có thể thoát khỏi những chuyện buồn phiền này.
Lộ Vọng Xuyên nói: “Ở trong chùa miếu thì không cần đối mặt nữa sao?”
Kiều Mục gãi gãi đầu: “Ai, cũng không phải không cần, có người ở thì không thể có biện pháp biến mất triệt để được, nhưng vậy cũng khá hơn một chút. Dù sao tao cũng không có khả năng đi đến mấy chỗ rừng sâu núi thẳm, tự mình giải quyết vấn đề thức ăn chỗ ở cũng rất phiền toái.” Hắn lộ ra vẻ mặt phiền não, cái cảm giác xa cách kia bỗng giảm bớt một chút, “Nếu không phải ông già không muốn thì kỳ thật ở luôn trong nhà cũng không tệ…”
“Thực ra cũng không cần phải như thế đâu.” Lộ Vọng Xuyên mở miệng nói.
“Hả?”
“Mày bây giờ đã gặp được bao nhiêu chuyện thấy thế giới được bao nhiêu rồi, chờ đến lúc mày phát hiện ra kỳ thật mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của mày, bản thân không phải là đã thành trò cười như ếch ngồi đáy giếng sao? Bây giờ mày đang muốn cự tuyệt những chuyện mà mày hoàn toàn chưa biết sao?
Lộ Vọng Xuyên cũng không chắc mình có thể thuyết phục được Kiều Mục, nhưng dù sao thì lời nói của cậu cũng khiến đối phương suy nghĩ.
“… Là thế à, nói không chừng vào lúc tao đang nhàm chán thì sẽ thấy một cuốn Notebook màu đen (2) từ trên trời rơi xuống.”
“… Đó là kiểu giả thiết gì vậy.”
“Tương lai Doraemon bò ra từ ngăn kéo cũng có khả năng lắm.”
“Khoan đã…”
“Nói như vậy thì chùa miếu hẳn là nơi có khả năng phát sinh thấp nhất nhỉ.”
“…”
“Hay là thôi đi!”
Kiều Mục giải quyết dứt khoát.
Cứ như thế, Kiều Mục đã thay đổi quyết định.
Đáng tiếc là trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Kiều Mục lại không khôi phục bộ dạng được ngàn vạn thiếu nữ yêu thíc lúc trước.
Kiều Mục muốn xuất gia.
Lúc Lộ Vọng Xuyên đối mặt với Kiều Mục, thì đã xác định được đối phương đang rất nghiêm túc chứ không phải cố ý lòe thiên hạ.
Nhưng mặc cho cậu nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi.
Còn Kiều Mục thì chỉ hơi hơi khiêu mi nhìn cậu, vẻ rất vô lại.
“Sao mày lại tới đây, gần đây không phải là đang trốn tao sao?””
“… Tao có chút chuyện bận ở nhà.” Nhưng giọng điệu lại có chút chột dạ.
Lúc này Kiều Mục lại không muốn vạch trần cậu, “Sao cũng được, mày đang định khuyên tao à?”
“Ừm… Tao chỉ muốn biết lý do thôi?”
Kiều Mục nhìn về phía xa xa, bộ dạng lười biếng, “Bởi vì quá nhàm chán đó.”
Lộ Vọng Xuyên không nói gì, trên thực tế vào giờ phút này Kiều Mục cũng không cần câu trả lời của cậu.
“Bất kể là chuyện gì, chỉ cần nắm giữ phương pháp thì đều có thể thành công, thứ cần duy nhất chỉ là thời gian mà thôi, thế giới như vậy không phải là rất nhàm chán sao?”
Lời nói và suy nghĩ như vậy đều khá trung nhị (1), nhưng Lộ Vọng Xuyên lại không biết phải nói gì cho đúng. Trong nháy mắt cậu bỗng cảm thấy kỳ thật mình cách Kiều Mục rất xa.
“Hơn nữa phiền phức là, rõ ràng là mỗi bài một điệu lại còn tốt hơn mấy kiểu ứng phó đáng ghét, không bằng đến một nơi có thể thoát khỏi những chuyện buồn phiền này.
Lộ Vọng Xuyên nói: “Ở trong chùa miếu thì không cần đối mặt nữa sao?”
Kiều Mục gãi gãi đầu: “Ai, cũng không phải không cần, có người ở thì không thể có biện pháp biến mất triệt để được, nhưng vậy cũng khá hơn một chút. Dù sao tao cũng không có khả năng đi đến mấy chỗ rừng sâu núi thẳm, tự mình giải quyết vấn đề thức ăn chỗ ở cũng rất phiền toái.” Hắn lộ ra vẻ mặt phiền não, cái cảm giác xa cách kia bỗng giảm bớt một chút, “Nếu không phải ông già không muốn thì kỳ thật ở luôn trong nhà cũng không tệ…”
“Thực ra cũng không cần phải như thế đâu.” Lộ Vọng Xuyên mở miệng nói.
“Hả?”
“Mày bây giờ đã gặp được bao nhiêu chuyện thấy thế giới được bao nhiêu rồi, chờ đến lúc mày phát hiện ra kỳ thật mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của mày, bản thân không phải là đã thành trò cười như ếch ngồi đáy giếng sao? Bây giờ mày đang muốn cự tuyệt những chuyện mà mày hoàn toàn chưa biết sao?
Lộ Vọng Xuyên cũng không chắc mình có thể thuyết phục được Kiều Mục, nhưng dù sao thì lời nói của cậu cũng khiến đối phương suy nghĩ.
“… Là thế à, nói không chừng vào lúc tao đang nhàm chán thì sẽ thấy một cuốn Notebook màu đen (2) từ trên trời rơi xuống.”
“… Đó là kiểu giả thiết gì vậy.”
“Tương lai Doraemon bò ra từ ngăn kéo cũng có khả năng lắm.”
“Khoan đã…”
“Nói như vậy thì chùa miếu hẳn là nơi có khả năng phát sinh thấp nhất nhỉ.”
“…”
“Hay là thôi đi!”
Kiều Mục giải quyết dứt khoát.
Cứ như thế, Kiều Mục đã thay đổi quyết định.
Đáng tiếc là trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, Kiều Mục lại không khôi phục bộ dạng được ngàn vạn thiếu nữ yêu thíc lúc trước.
Bình luận truyện