Chương 26: Đáng Để Kiêu Ngạo
Âu Dương Vũ không giải thích được, hỏi: "Ba ngày? Bất kỳ nữ nhân nào? Điều này làm sao có thể? Những người đã kết hôn rồi, hoặc là thân phận tôn quý như công chúa, nương nương chẳng lẽ cũng có thể để mặc người ôm đi?"
Na Tư nhìn thoáng qua Tri Thần, nói: "Thì ra là chỉ còn một giờ? Vậy chúng ta sẽ rời đi". Đưa mọi người rời đi, hắn mới quay đầu đáp trả nghi vấn của Âu Dương Vũ: "Trên nguyên tắc là bất luận nữ nhân nào cũng có thể. Bất quá, hắn phải đồng thời chiến thắng tất cả hộ vệ của nữ nhân."
Nói tới đây, hắn ý vị thâm trường nói: "Vì vậy, trong khoảng thời gian này, nữ tử cao quý sẽ không tùy tiện xuất đầu lộ diện."
Âu Dương Vũ nhìn về phía hắn và Tri Thần. Mới vừa rồi, trong ánh mắt hèn mọn của đại hán kia, Tri Thần không những không tỏ ra chán ghét mà ngược lại hơi có một loại mùi vị dụ dỗ. Thật khó có thể tưởng tượng, nàng lại có thể tại người trong lòng của mình, hơn nữa lại là trong lòng của người tôn quý như thế mà lại làm ra thần thái này ngay trước mặt.
Bỗng nhiên, trong lòng Âu Dương Vũ vừa động, thầm nghĩ: sẽ không phải là trên thế giới này thì giữa nam nữ căn bản không có luân lễ quy phạm sao?
Nàng nhìn về phía Na Tư, hỏi: "Trong ba ngày đó, người thắng kia có thể ôm nhiều nữ nhân cũng được sao?"
Na Tư giương mắt nhìn nàng, tùy ý nói: "Dĩ nhiên! Chỉ cần hắn giữ được, sau này muốn lưu lại bao nhiêu thiếu nữ cũng được!"
"Giữ được? Võ lực sao?"
"Đúng, võ lực! Quyền thế!"
Âu Dương Vũ trầm mặc, nàng vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về địa phương hàng vạn người đang ồn ào kia, bất đắc dĩ thầm nghĩ: võ lực, quyền thế?
Bởi vì có nhạc viên đấu giả, trên đường phố người đi đường đặc biệt nhiều. Người người tấp nập, đến nước chảy cũng không lọt, những thiếu niên muốn ly khai mà cũng hết sức khó khăn.
Âu Dương Vũ lưu ý, nàng phát hiện những thiếu nữ chứng kiến được trên đường, diện mạo vóc người so với bình thường cũng xuất hiện rất nhiều người thanh tú. Nàng biết, những thiếu nữ này đều là mỹ nữ của thế giới này. Như là Tri Thần thì càng vào loại mỹ nhân nhất lưu.
Nàng cứ tưởng rằng những thiếu nữ này sẽ trốn đi rất xa, không nghĩ tới dọc theo con đường này chứng kiến thì số mỹ nữ tính ra lại còn vượt xa ở những thành trì khác. Không khỏi buồn bực nhìn Thiền Tử, Âu Dương Vũ chỉ vào thiếu nữ chỉ dùng da hổ bao lấy bộ ngực cùng cái mông một cách khéo léo, lộ ra vòng eo và cặp đùi khỏe mạnh, thần thái rất thản nhiên đang đi mà hỏi: "Tại sao nàng lại không đi núp?"
Thần Tử che miệng, lặng lẽ cười một tiếng. Nàng nhìn thoáng qua Na Tư cùng Tri Thần đang đi phía trước, tiến tới cạnh Âu Dương Vũ nói khẽ bên tai: "Kẻ ngu, có thể ở nhạc viên đấu giả mà giành chiến thắng sau cùng, vậy thì người đó khẳng định là một nam tử rất giỏi và mãnh liệt a! Có thể cùng nam nhân như vậy vui vẻ, tất cả mọi người còn cầu mà cũng không được đâu". Trong ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương Vũ, thanh âm của nàng lại càng thêm nhỏ: "Những thiếu nữ cùng các phu nhân quý tộc nếu không phải vì bận tâm danh tiếng, khẳng định là so với các nàng thì lại càng điên cuồng."
Âu Dương Vũ nghe vậy liền trợn mắt há hốc mồm, điều này thật là bất khả tư nghị (không thể tin được), khiến nàng hồi lâu cũng phản ứng không kịp. Trong lúc nàng đang ngây ngốc đánh giá dung nhan các thiếu nữ, Na Tư dừng bước, cau mày nói: "Không còn kịp rồi, Tri Thần hãy trốn trước đi". Nói tới đây, hắn dắt Tri Thần đi đến một tiệm sắt trước mắt.
Na Tư nói với chủ nhân tiệm sắt hai câu, một nữ nhân trẻ tuổi da ngăm đen, mập như thùng nước đi ra, nàng mang Tri Thần đi vào trong tiệm sắt.
Đang lúc Na Tư chậm rãi quay trở về, phía trước những tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến. Trong tiếng vó ngựa, còn có trận trận tiếng trống cùng tiếng quát: "Tránh~~ đường~~, tránh~~ đường~~, hãy để cho dũng sĩ tôn quý của chúng ta, người chiến thắng vĩ đại cuối cùng ở nhạc viên đấu giả tới săn bắt chiến lợi phẩm của hắn!"
Tiếng quát kia đã dùng tới nội lực, tiếng người trên đường mặc dù rất ồn ào nhưng cũng không át được tiếng quát như vang tận trời xanh kia. Tiếng quát rất chậm, từng từ từng câu phun ra, mang theo chất giọng khàn khàn, phảng phất như đang niệm chú khiến người ta cảm giác được mỗi câu nói như đang thấu thẳng vào lòng.
Âu Dương Vũ cùng đám thiếu niên rối rít lui về phía sau. Không chỉ bọn họ, tất cả mọi người trên đường đều tự giác thối lui sang hai bên. Tiếng quát kia mới nói được bốn chữ, mọi người đã chỉnh tề lui sang hai bên, lộ ra một con đường ột chiếc xe ngựa đi qua.
Đám người như một con trường long, chi chít chen chúc ở hai bên đường. Mọi người vào giờ khắc này cũng ngưng ồn ào, không chớp mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Âu Dương Vũ bị đám người đẩy xuống đến tận sau cùng, nàng và Na Tư đứng ở sau hai thiếu niên. Mặc dù nàng đối với khả năng dịch dung của mình rất có lòng tin, bất quả cẩn thận chung quy lại vẫn là không có chỗ xấu.
"Thùng thùng~~"
"Đông~~"
"Thùng thùng~~"
"Đông~~"
Cứ hai tiếng ngắn lại một tiếng dài, trong quy luật của tiếng trống thì tiếng vó ngựa lại càng trở nên rõ ràng. Rốt cuộc, nhìn xuống cuối, xuất hiện một thân ảnh cao lớn đang cưỡi trên lưng ngựa.
Đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi có khuôn mặt chữ quốc, mày rậm, mắt to lộ ra màu xanh. Hắn xõa tóc dài, trên người chỉ có một cái thắt lưng buộc lại một khối da thú tựa như váy.
Vóc người của thanh niên hết sức cao lớn, so sánh với đại đa số thanh niên nơi này còn cao lớn hơn. Theo Âu Dương Vũ đoán thì hắn cao ít nhất cũng phải hai thước ba trở lên.
Tọa kị của hắn là một con hắc mã cao lớn, Âu Dương Vũ thấy rõ ràng khắp người thanh niên giăng đầy vết thương, ở cánh tay và trước ngực trái còn dang chảy máu đầm đìa, từng giọt máu rơi xuống. Trên gương mặt hắn, dù đã được dọn dẹp làm sạch, nhưng trái phải trên má vẫn có thể thấy vết bầm xanh tím, mơ hồ có cả những tia máu.
Thanh niên như vậy mang theo một cỗ huyết tinh cũng sát khí hung hãn, cưỡi đầu đại mã cao lớn trong tiếng trống hào hùng đi tới đúng là có một bộ dạng uy mãnh bất phàm khó có thể nói thành lời.
Thanh niên kia giục ngựa chạy như điên mà đến, cặp mắt xanh đen toát ra vẻ tàn khốc đang càn quét mọi nơi. Bỗng nhiên, hắn quát một tiếng dài, đem cương kéo lại!
Hắc mã hí dài một tiếng, vội vàng dừng bước. Thanh niên vung roi ngựa lên, giục ngựa đi về phía một thiếu nữ. Thiếu nữ này chính là người mà Âu Dương Vũ vừa mới nhìn thấy, một nữ lang mặc da hổ, trang phục có chút khêu gợi.
Thanh niên giục ngựa dừng ở trước mặt thiếu nữ, hắn khẽ khom người, trong nháy mắt hai mắt đảo từ trên xuống dưới nhìn cô gái kia. Bỗng nhiên, roi ngựa trong tay hắn vung lên.
Động tác của hắn cực kì mau lẹ, trước mắt mọi người chỉ hoa lên một cái, roi ngựa của thanh niên kia đã cuốn lấy lưng áo của thiếu nữ. Thanh niên ôm thiếu nữ đặt ở trước ngựa, gót chân khẽ chạm vào bụng ngựa, lại vội vàng chạy về phía trước.
Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn thiếu nữ như hóa thành một đống bùn nhão tựa trong lòng thanh niên, trên gương mặt đỏ bừng lên khó có thể che dấu vẻ kiêu ngạo cùng kích động.
“Nàng là nữ nhân đầu tiên Đà chọn lựa, chuyện này có thể khiến cho nàng huyênh hoang với người khác! Có thể làm cho người Á Tố nhớ lại hình dạng của nàng, làm cho nàng thành mỹ nữ mà người Á Tố đều biết". Thấy bộ dạng ngu ngơ của Âu Dương Vũ, Thiền Tử ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích. Âu Dương Vũ nhìn lại, kể cả Thiền Tử, trên đường các thiếu nữ đều dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn người thiếu nữ kia, vẻ mặt cực kỳ kích động.
Đúng lúc này, tiếng võ ngựa dồn dập lại biến mất, Đà lại cho tọa kỵ ngừng lại.
Bình luận truyện