Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân

Chương 10: Làm cha không được, lăng trì thì được



Lý Trường Thiên nhổ xong cỏ dại bên cạnh mộ thì phủi phủi bùn đất trên tay, lẳng lặng chờ đợi.

Nếu hắn đoán không lầm thì gã bạch y công tử này định chờ hắn tế bái cô nương xong sẽ lập tức lấy mạng hắn.

Dù sao hôm nay là ngày thứ bảy sau khi cô nương qua đời, đúng là ngày tốt để lấy máu phạm nhân báo thù cho cô nương.

Lý Trường Thiên chỉ mong sao y đừng dùng loại thuốc kỳ quái kia nữa, lúc hạ đao gọn gàng linh hoạt một chút, đừng chém mình sống dở chết dở, đau đớn kéo dài.

"Haizz......" Nói thật thì vẫn có chút không cam lòng, tốt xấu gì cũng sống lại một kiếp, kết quả lại thành bộ dạng này, Lý Trường Thiên vừa thầm nghĩ linh tinh vừa chờ gã bạch y công tử kia ra tay.

Ai ngờ chung quanh hoàn toàn yên lặng, Yến Thù chậm chạp chẳng có động tác gì.

Lý Trường Thiên mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Đây là mộ của cô nương hôm đó chết bên cạnh ta đúng không? Ngươi dẫn ta tới đây chắc vì muốn báo thù cho cô nương nhỉ?"

Yến Thù đang rũ mắt suy nghĩ, nghe Lý Trường Thiên nói thì yên lặng ngẩng đầu dán mắt lên người Lý Trường Thiên.

Y cũng không bị lời thúc giục của Lý Trường Thiên làm ảnh hưởng, lại suy tư thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi đi theo ta".

Lý Trường Thiên than thở một tiếng: "Còn phải đi sao! Huynh đệ, ta đi không được đâu!"

Yến Thù thấy Lý Trường Thiên nhăn mặt lề mề không chịu đứng dậy, trái lại không hề tức giận mà chỉ nói: "Vậy ngươi cứ ở đây, đừng đi đâu hết, ta đi......"

Lý Trường Thiên: "Sao?! Muốn chém giết muốn lăng trì đều được, muốn làm cha ta hả? Không được!"

Yến Thù: "...... Cái gì?"

Lý Trường Thiên khoát tay: "Thôi đừng để ý tới ta, cứ xem như ta là đồ ngốc đi".

Yến Thù: "Được".

Lý Trường Thiên: "......"

Ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu!

Yến Thù nhìn Lý Trường Thiên một lát, sau khi xác định hắn không có sức để đi xa mới điểm nhẹ mũi chân, thân hình nhẹ nhàng vọt vào rừng trúc bên cạnh như chim én, đảo mắt không thấy bóng người.

"Phắc?" Lý Trường Thiên nhìn mà mắt trợn tròn.

Lý Trường Thiên nghĩ ngợi, hít sâu một hơi rồi nhảy tại chỗ hai cái, muốn cảm thụ trọng lực tồn tại, kết quả là lúc nhảy biên độ quá lớn làm động tới vết thương, đau đến mức Lý Trường Thiên phải kêu la thảm thiết.

Yến Thù vừa về tới đã thấy Lý Trường Thiên đang che vết thương kêu cha gọi mẹ.

Yến Thù: "......"

Lý Trường Thiên: "......"

Lý Trường Thiên: "Dù sao ta cũng là tên ngốc mà."

Yến Thù: "Ta biết."

Lý Trường Thiên: "...... Này, ngươi đi đâu thế?"

Yến Thù không trả lời, xoay người đưa vật trong lòng bàn tay cho Lý Trường Thiên.

Lý Trường Thiên cúi đầu nhìn mà hoang mang không thôi.

Trong tay Yến Thù là hai quả trăn lớn hơn hạch đào một chút, Lý Trường Thiên cầm lên bóp bóp, phát hiện loại quả này rất cứng, nhìn không giống thứ ăn được.

Yến Thù lại nhặt một hòn đá đưa cho Lý Trường Thiên: "Đập đi."

"Hả?" Lý Trường Thiên ngờ vực ngẩng đầu lên.

"Dùng đá đập ra." Yến Thù chỉ vào quả hạch.

Lý Trường Thiên dở khóc dở cười, cái gì vậy trời! Chẳng lẽ trước khi chết còn phải bắt mình đập hai quả hạch ra ăn? Đây là nghi thức tế bái kỳ quái ở thế giới của các ngươi đấy à?

Hắn nhìn Yến Thù, muốn biết trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ai ngờ Yến Thù thản nhiên đối mặt với Lý Trường Thiên, cuối cùng Lý Trường Thiên bắt đầu ngại ngùng, yên lặng dời mắt.

"Haizz, đập thì đập." Lý Trường Thiên ngồi xổm xuống đặt quả hạch dưới đất, tay trái nhận lấy hòn đá trong tay Yến Thù, đập hai cái thì quả hạch vỡ ra.

Bên trong loại quả hạch này đúng là chẳng có thịt quả gì cả, Lý Trường Thiên lựa lựa trong đống mảnh vụn rồi nhặt lên một miếng thịt quả to bằng móng tay út, nhét vào miệng nhai hai cái, lập tức nhe răng trợn mắt: "Phì phì phì, chát quá đi, khó ăn muốn chết, ngươi bảo ta đập cái này làm gì chứ?"

Lý Trường Thiên ngẩng đầu nhìn Yến Thù, lại thấy y đang nhìn mình với vẻ khó tin, ánh mắt mơ hồ như thấy tai họa, lại giống như nhìn thấy chuyện gì huyễn hoặc khó hiểu lắm.

"Vẻ mặt ngươi như vậy là sao? Chẳng lẽ quả hạch này có độc?" Lý Trường Thiên chép miệng.

Yến Thù khom lưng cầm một quả hạch khác thả xuống trước mặt Lý Trường Thiên rồi bảo hắn: "Đập bằng tay phải xem."

"Đập đập đập, ta đập cho ngươi vừa lòng." Lý Trường Thiên vừa lải nhải vừa đổi hòn đá trên tay trái sang tay phải, đập quả hạch mấy cái.

Tay phải của hắn không phải là tay thuận nên không có khí lực, phải đập bốn năm lần mới làm quả hạch vỡ ra.

"Đây." Lý Trường Thiên nhặt thịt quả trong đống vỏ nát đưa cho Yến Thù.

Mắt Yến Thù mở lớn hơn, bỗng dưng y nắm lấy cổ tay Lý Trường Thiên, chỗ kia vì bị quấn xích sắt nên da bị trầy xước, thấy huyết nhục dính vào ống tay áo mà giật mình, căn bản không thể chạm.

Cái nắm tay này khiến Lý Trường Thiên đau đến mức toàn thân khẽ run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện