Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 89: Nhật ký đi bụi của công tử áo gấm
"Cái gì? Cái gì gọi là không thấy Nhị thiếu gia nữa?"
Ám hầu cúi đầu ôm quyền, hoảng hốt nói: "Hôm đó Nhị thiếu gia một mình xuống núi, bảo chúng tôi đừng đi theo......"
"Bảo các ngươi đừng đi theo thì các ngươi liền không theo à?!" Thẩm Quỳnh Lâm đập mạnh lên bàn, tức giận chửi ầm lên, "Cút đi tìm cho ta, tìm không thấy Nhị thiếu gia thì các ngươi cũng đừng về Thiên Khuyết Sơn Trang nữa!"
Ám hầu nhận lệnh vội vàng triệu tập người đi tìm Thẩm Ngọc Thụ.
Nhóm ám hầu nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy những nơi Thẩm tiểu công tử có thể đi ngoại trừ phường ca múa cũng chỉ có hoa lâu.
Bọn họ lật tung mọi chỗ ca múa ở khắp Bạch Đế Thành, gõ cửa từng nhà bằng hữu của Thẩm tiểu công tử.
Nhưng tất cả mọi người đều nói không thấy Thẩm Ngọc Thụ.
Thẩm Ngọc Thụ cứ như đã tan biến trong không khí.
Đảo mắt lại đến đêm, trời đã tối hẳn, ngư long hỗn tạp hàng đêm sênh ca trong Bạch Đế Thành phồn hoa, cuồn cuộn sóng ngầm, tựa như một con quái vật khổng lồ có thể nuốt chửng những kẻ tầm hoan tác nhạc.
Thẩm Ngọc Thụ mãi vẫn không có tin tức, Thẩm Quỳnh Lâm ở Thiên Khuyết Sơn Trang đứng ngồi không yên.
Thường ngày khi Thẩm Ngọc Thụ ra ngoài chơi thì bên người luôn có ám hầu và gia bộc đi theo, hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ giống như lần này, không ai biết được hướng đi của hắn.
Thẩm Quỳnh Lâm gọi gia phó hôm đó nhìn thấy Thẩm Ngọc Thụ lần cuối tới tra hỏi.
Gia phó nói chỉ thấy Thẩm Ngọc Thụ nổi giận đùng đùng bỏ đi, cũng không biết Thẩm Ngọc Thụ đi đâu.
Lại một đêm nữa, Thẩm Ngọc Thụ vẫn biệt tăm, Thẩm Quỳnh Lâm quýnh quáng như kiến bò trên chảo nóng, hắn la mắng ám hầu vô năng rồi tự mình đi nhanh ra ngoài Thiên Khuyết Sơn Trang.
-
Mà lúc này Thẩm Ngọc Thụ đang mặc y phục vải bố thô ráp, bị người đạp trên đất quát mắng.
Thật ra mấy ngày nay Thẩm Ngọc Thụ vẫn luôn ở trong Bạch Đế Thành, không hề khó tìm.
Chỉ là ám hầu không tin đường đường Nhị công tử Thẩm gia lại ngủ trong hẻm nhỏ chứ không về Thiên Khuyết Sơn Trang, cho nên bọn họ chỉ chăm chăm tìm ở những nơi phong nguyệt xa hoa chứ không đến mấy ngõ hẻm tìm.
Ngày đầu tiên Thẩm Ngọc Thụ bỏ nhà đi liền tìm người đốn củi trên đường để đổi y phục với hắn.
Người đốn củi thấy Thẩm Ngọc Thụ mặc cẩm y hoa phục thì không chút do dự đáp ứng.
Thẩm Ngọc Thụ mặc áo vải thô vừa cứng vừa đâm người, dù cảm thấy toàn thân khó chịu nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, sau đó lang thang khắp nơi trong Bạch Đế Thành.
Đêm đầu tiên của Thẩm Ngọc Thụ xem như yên ổn.
Đêm thứ hai Thẩm Ngọc Thụ có chút không chịu nổi, trên người không có đồng nào, hắn đành ngồi xổm trong ngõ nhỏ tối om, vừa đói vừa mệt, trong đầu đều là những lời Thẩm Quỳnh Lâm mắng hắn, khỏi nói cũng biết khổ sở đến mức nào.
Ai ngờ trời đã rét vì tuyết lạnh vì sương mà nửa đêm còn nổi giông gió, sau đó bắt đầu đổ mưa.
Thẩm Ngọc Thụ chưa kịp chuẩn bị nên ướt đẫm.
Tiểu công tử tức giận mở miệng định mắng trời đất, một trận gió đêm thổi qua làm hắn rùng mình, những lời mắng kia đều nghẹn lại trong cổ.
Tính tình của tiểu công tử từ nhỏ đến lớn đều rất bướng bỉnh.
Lần này cũng vậy, dù khốn đốn hắn cũng không có ý định về Thiên Khuyết Sơn Trang.
Thẩm Ngọc Thụ không thể ngồi tiếp trong hẻm nhỏ, suy nghĩ tìm chỗ nào không mưa để trú.
Mưa gió tầm tã, đường sá tối thui, Thẩm Ngọc Thụ đi men theo con đường mới phát hiện cổng sau của một căn nhà không khóa, thế là vụng trộm lẻn vào trốn trong kho củi ngủ một giấc.
Kết quả ngày hôm sau bị gia đình này tưởng là ăn trộm nên lôi từ kho củi ra ngoài, đè xuống đất mắng.
Thẩm Ngọc Thụ đã quen làm đương gia nhiều năm nên không biết khi gặp loại chuyện này phải rửa oan cho mình thế nào, chỉ biết gân cổ lên cãi hắn không trộm đồ.
Nói miệng mà không có bằng chứng cũng chẳng ai tin, nhưng trong nhà quả thật không bị mất đồ gì quý giá nên chủ nhà bảo mấy kẻ đang dạy dỗ Thẩm Ngọc Thụ dừng lại rồi ném hắn ra ngoài.
Thẩm Ngọc Thụ ngã sấp mặt, đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy xước, tiểu công tử mím môi cắn răng, không nói gì mà chỉ đứng dậy khập khiễng bỏ đi.
Đi hai bước, Thẩm Ngọc Thụ đi không nổi nữa.
Hắn đói quá rồi.
Thẩm Ngọc Thụ xoa xoa bụng, nghĩ ngợi một lát rồi chậm chạp đi ra ngoại ô.
Sáng sớm, lữ khách thương nhân ở ngoại ô Bạch Đế Thành vội vàng xuất phát, tiếng vó ngựa cộc cộc.
Thẩm Ngọc Thụ đi vài bước trên đường nhỏ vắng người, thấy một gốc đại thụ che trời, vỏ cây nhăn nheo nứt nẻ bám đầy rêu xanh.
Thẩm Ngọc Thụ hoang mang gãi đầu, đưa tay cạy xuống một miếng vỏ cây bỏ vào miệng nhai.
"Phì phì phì!" Thẩm Ngọc Thụ vừa nhét vỏ cây vào miệng đã lập tức phun ra.
Vỏ cây vừa chát vừa đắng, nhai không nổi.
"Vỏ cây phải ăn làm sao a......" Thẩm Ngọc Thụ ủy khuất thì thào.
"Loại vỏ cây này không ăn được đâu." Thanh âm của một người bỗng nhiên vang lên bên tai Thẩm Ngọc Thụ.
Thẩm Ngọc Thụ giật mình quay lại, thấy một lão khất cái quần áo tả tơi đang đứng cạnh hắn.
Lão khất cái cười nói: "Giờ ăn vỏ cây còn không bằng ăn lá cây, ngươi theo ta đi."
Lão khất cái đưa Thẩm Ngọc Thụ đến một gốc dương liễu, đang là mùa xuân ấm áp, lá liễu vừa đâm chồi nên rất non, lão khất cái bẻ một cành liễu đưa cho Thẩm Ngọc Thụ: "Đây, ăn đi."
Thẩm Ngọc Thụ do dự một chút rồi hái mấy lá liễu nhét vào miệng.
Lá liễu ngọt mềm quả thật ngon hơn vỏ cây nhiều, đáng tiếc Thẩm Ngọc Thụ chỉ thấy như đang nhai sáp nến vậy.
"Ăn ngon không?" Lão khất cái cười hỏi.
"Không ăn được." Thẩm Ngọc Thụ ủ rũ nói.
"Đói bụng thì sẽ thấy ngon thôi." Lão khất cái cười nói.
"Nhưng giờ ta đang rất đói mà vẫn thấy khó ăn." Thẩm Ngọc Thụ nói, hắn dừng một chút rồi lại tự nhủ, "Nhưng có thể lấp đầy bụng......"
Nói rồi Thẩm Ngọc Thụ lại hái vài lá liễu bỏ vào miệng nhai, hắn nuốt lá liễu xuống bụng rồi nói với lão khất cái: "Cám ơn ông dạy ta ăn lá cây nhé."
Lão khất cái khoát tay mỉm cười, chống gậy trúc bưng chén bể đi vào thành.
Lão khất cái vừa vào thành thì phát hiện trên đường dán đầy thông báo tìm người có thưởng, còn có không ít thị vệ đang hỏi thăm người ra vào thành có nhìn thấy một tiểu công tử mặc hoa phục hay không.
Lão khất cái vốn không để ý, mãi đến khi nhìn thấy chân dung trên tờ thông báo tìm người kia......
-
Sau khi Thẩm Ngọc Thụ và lão khất cái tách ra thì cũng không đi xa, hắn ngồi cạnh gốc cây, cầm cành liễu vừa hái lá vừa ăn.
Ăn một hồi, Thẩm Ngọc Thụ không ăn nổi nữa.
Cũng không phải vì hắn đã no mà vì lá liễu kia đối với Thẩm Ngọc Thụ mà nói thực sự không giống đồ có thể ăn.
Thẩm Ngọc Thụ nhếch miệng đặt cành liễu sang một bên, trong lòng tính toán xem hai ngày nay mình đã làm những gì.
Vỏ cây cũng nếm qua, áo vải bố thô ráp cũng mặc, tuy tối qua không phải ngủ ở chuồng ngựa nhưng kho củi chắc cũng tương tự......
Thẩm Ngọc Thụ đang suy tư thì đột nhiên cảm thấy khuỷu tay vô cùng đau đớn, hắn cúi đầu nhìn khuỷu tay bị trầy mới phát hiện vết thương dính đầy đất cát, mới chạm nhẹ liền đau không chịu nổi, đầu gối cũng vậy, đã có vết thương mà còn bị áo vải thô cọ vào nên càng đau hơn.
Thẩm Ngọc Thụ thở dài, chống đầu suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Dù sao hắn cũng không muốn về Thiên Khuyết Sơn Trang.
Thẩm Ngọc Thụ đang cúi đầu nghĩ ngợi thì chợt phát hiện trước mặt có một bóng đen phủ xuống.
Thẩm Ngọc Thụ hoang mang ngẩng lên, sau khi nhìn thấy người tới thì đứng phắt dậy, quay đầu bỏ đi.
Ám hầu cúi đầu ôm quyền, hoảng hốt nói: "Hôm đó Nhị thiếu gia một mình xuống núi, bảo chúng tôi đừng đi theo......"
"Bảo các ngươi đừng đi theo thì các ngươi liền không theo à?!" Thẩm Quỳnh Lâm đập mạnh lên bàn, tức giận chửi ầm lên, "Cút đi tìm cho ta, tìm không thấy Nhị thiếu gia thì các ngươi cũng đừng về Thiên Khuyết Sơn Trang nữa!"
Ám hầu nhận lệnh vội vàng triệu tập người đi tìm Thẩm Ngọc Thụ.
Nhóm ám hầu nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy những nơi Thẩm tiểu công tử có thể đi ngoại trừ phường ca múa cũng chỉ có hoa lâu.
Bọn họ lật tung mọi chỗ ca múa ở khắp Bạch Đế Thành, gõ cửa từng nhà bằng hữu của Thẩm tiểu công tử.
Nhưng tất cả mọi người đều nói không thấy Thẩm Ngọc Thụ.
Thẩm Ngọc Thụ cứ như đã tan biến trong không khí.
Đảo mắt lại đến đêm, trời đã tối hẳn, ngư long hỗn tạp hàng đêm sênh ca trong Bạch Đế Thành phồn hoa, cuồn cuộn sóng ngầm, tựa như một con quái vật khổng lồ có thể nuốt chửng những kẻ tầm hoan tác nhạc.
Thẩm Ngọc Thụ mãi vẫn không có tin tức, Thẩm Quỳnh Lâm ở Thiên Khuyết Sơn Trang đứng ngồi không yên.
Thường ngày khi Thẩm Ngọc Thụ ra ngoài chơi thì bên người luôn có ám hầu và gia bộc đi theo, hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ giống như lần này, không ai biết được hướng đi của hắn.
Thẩm Quỳnh Lâm gọi gia phó hôm đó nhìn thấy Thẩm Ngọc Thụ lần cuối tới tra hỏi.
Gia phó nói chỉ thấy Thẩm Ngọc Thụ nổi giận đùng đùng bỏ đi, cũng không biết Thẩm Ngọc Thụ đi đâu.
Lại một đêm nữa, Thẩm Ngọc Thụ vẫn biệt tăm, Thẩm Quỳnh Lâm quýnh quáng như kiến bò trên chảo nóng, hắn la mắng ám hầu vô năng rồi tự mình đi nhanh ra ngoài Thiên Khuyết Sơn Trang.
-
Mà lúc này Thẩm Ngọc Thụ đang mặc y phục vải bố thô ráp, bị người đạp trên đất quát mắng.
Thật ra mấy ngày nay Thẩm Ngọc Thụ vẫn luôn ở trong Bạch Đế Thành, không hề khó tìm.
Chỉ là ám hầu không tin đường đường Nhị công tử Thẩm gia lại ngủ trong hẻm nhỏ chứ không về Thiên Khuyết Sơn Trang, cho nên bọn họ chỉ chăm chăm tìm ở những nơi phong nguyệt xa hoa chứ không đến mấy ngõ hẻm tìm.
Ngày đầu tiên Thẩm Ngọc Thụ bỏ nhà đi liền tìm người đốn củi trên đường để đổi y phục với hắn.
Người đốn củi thấy Thẩm Ngọc Thụ mặc cẩm y hoa phục thì không chút do dự đáp ứng.
Thẩm Ngọc Thụ mặc áo vải thô vừa cứng vừa đâm người, dù cảm thấy toàn thân khó chịu nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, sau đó lang thang khắp nơi trong Bạch Đế Thành.
Đêm đầu tiên của Thẩm Ngọc Thụ xem như yên ổn.
Đêm thứ hai Thẩm Ngọc Thụ có chút không chịu nổi, trên người không có đồng nào, hắn đành ngồi xổm trong ngõ nhỏ tối om, vừa đói vừa mệt, trong đầu đều là những lời Thẩm Quỳnh Lâm mắng hắn, khỏi nói cũng biết khổ sở đến mức nào.
Ai ngờ trời đã rét vì tuyết lạnh vì sương mà nửa đêm còn nổi giông gió, sau đó bắt đầu đổ mưa.
Thẩm Ngọc Thụ chưa kịp chuẩn bị nên ướt đẫm.
Tiểu công tử tức giận mở miệng định mắng trời đất, một trận gió đêm thổi qua làm hắn rùng mình, những lời mắng kia đều nghẹn lại trong cổ.
Tính tình của tiểu công tử từ nhỏ đến lớn đều rất bướng bỉnh.
Lần này cũng vậy, dù khốn đốn hắn cũng không có ý định về Thiên Khuyết Sơn Trang.
Thẩm Ngọc Thụ không thể ngồi tiếp trong hẻm nhỏ, suy nghĩ tìm chỗ nào không mưa để trú.
Mưa gió tầm tã, đường sá tối thui, Thẩm Ngọc Thụ đi men theo con đường mới phát hiện cổng sau của một căn nhà không khóa, thế là vụng trộm lẻn vào trốn trong kho củi ngủ một giấc.
Kết quả ngày hôm sau bị gia đình này tưởng là ăn trộm nên lôi từ kho củi ra ngoài, đè xuống đất mắng.
Thẩm Ngọc Thụ đã quen làm đương gia nhiều năm nên không biết khi gặp loại chuyện này phải rửa oan cho mình thế nào, chỉ biết gân cổ lên cãi hắn không trộm đồ.
Nói miệng mà không có bằng chứng cũng chẳng ai tin, nhưng trong nhà quả thật không bị mất đồ gì quý giá nên chủ nhà bảo mấy kẻ đang dạy dỗ Thẩm Ngọc Thụ dừng lại rồi ném hắn ra ngoài.
Thẩm Ngọc Thụ ngã sấp mặt, đầu gối và khuỷu tay đều bị trầy xước, tiểu công tử mím môi cắn răng, không nói gì mà chỉ đứng dậy khập khiễng bỏ đi.
Đi hai bước, Thẩm Ngọc Thụ đi không nổi nữa.
Hắn đói quá rồi.
Thẩm Ngọc Thụ xoa xoa bụng, nghĩ ngợi một lát rồi chậm chạp đi ra ngoại ô.
Sáng sớm, lữ khách thương nhân ở ngoại ô Bạch Đế Thành vội vàng xuất phát, tiếng vó ngựa cộc cộc.
Thẩm Ngọc Thụ đi vài bước trên đường nhỏ vắng người, thấy một gốc đại thụ che trời, vỏ cây nhăn nheo nứt nẻ bám đầy rêu xanh.
Thẩm Ngọc Thụ hoang mang gãi đầu, đưa tay cạy xuống một miếng vỏ cây bỏ vào miệng nhai.
"Phì phì phì!" Thẩm Ngọc Thụ vừa nhét vỏ cây vào miệng đã lập tức phun ra.
Vỏ cây vừa chát vừa đắng, nhai không nổi.
"Vỏ cây phải ăn làm sao a......" Thẩm Ngọc Thụ ủy khuất thì thào.
"Loại vỏ cây này không ăn được đâu." Thanh âm của một người bỗng nhiên vang lên bên tai Thẩm Ngọc Thụ.
Thẩm Ngọc Thụ giật mình quay lại, thấy một lão khất cái quần áo tả tơi đang đứng cạnh hắn.
Lão khất cái cười nói: "Giờ ăn vỏ cây còn không bằng ăn lá cây, ngươi theo ta đi."
Lão khất cái đưa Thẩm Ngọc Thụ đến một gốc dương liễu, đang là mùa xuân ấm áp, lá liễu vừa đâm chồi nên rất non, lão khất cái bẻ một cành liễu đưa cho Thẩm Ngọc Thụ: "Đây, ăn đi."
Thẩm Ngọc Thụ do dự một chút rồi hái mấy lá liễu nhét vào miệng.
Lá liễu ngọt mềm quả thật ngon hơn vỏ cây nhiều, đáng tiếc Thẩm Ngọc Thụ chỉ thấy như đang nhai sáp nến vậy.
"Ăn ngon không?" Lão khất cái cười hỏi.
"Không ăn được." Thẩm Ngọc Thụ ủ rũ nói.
"Đói bụng thì sẽ thấy ngon thôi." Lão khất cái cười nói.
"Nhưng giờ ta đang rất đói mà vẫn thấy khó ăn." Thẩm Ngọc Thụ nói, hắn dừng một chút rồi lại tự nhủ, "Nhưng có thể lấp đầy bụng......"
Nói rồi Thẩm Ngọc Thụ lại hái vài lá liễu bỏ vào miệng nhai, hắn nuốt lá liễu xuống bụng rồi nói với lão khất cái: "Cám ơn ông dạy ta ăn lá cây nhé."
Lão khất cái khoát tay mỉm cười, chống gậy trúc bưng chén bể đi vào thành.
Lão khất cái vừa vào thành thì phát hiện trên đường dán đầy thông báo tìm người có thưởng, còn có không ít thị vệ đang hỏi thăm người ra vào thành có nhìn thấy một tiểu công tử mặc hoa phục hay không.
Lão khất cái vốn không để ý, mãi đến khi nhìn thấy chân dung trên tờ thông báo tìm người kia......
-
Sau khi Thẩm Ngọc Thụ và lão khất cái tách ra thì cũng không đi xa, hắn ngồi cạnh gốc cây, cầm cành liễu vừa hái lá vừa ăn.
Ăn một hồi, Thẩm Ngọc Thụ không ăn nổi nữa.
Cũng không phải vì hắn đã no mà vì lá liễu kia đối với Thẩm Ngọc Thụ mà nói thực sự không giống đồ có thể ăn.
Thẩm Ngọc Thụ nhếch miệng đặt cành liễu sang một bên, trong lòng tính toán xem hai ngày nay mình đã làm những gì.
Vỏ cây cũng nếm qua, áo vải bố thô ráp cũng mặc, tuy tối qua không phải ngủ ở chuồng ngựa nhưng kho củi chắc cũng tương tự......
Thẩm Ngọc Thụ đang suy tư thì đột nhiên cảm thấy khuỷu tay vô cùng đau đớn, hắn cúi đầu nhìn khuỷu tay bị trầy mới phát hiện vết thương dính đầy đất cát, mới chạm nhẹ liền đau không chịu nổi, đầu gối cũng vậy, đã có vết thương mà còn bị áo vải thô cọ vào nên càng đau hơn.
Thẩm Ngọc Thụ thở dài, chống đầu suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Dù sao hắn cũng không muốn về Thiên Khuyết Sơn Trang.
Thẩm Ngọc Thụ đang cúi đầu nghĩ ngợi thì chợt phát hiện trước mặt có một bóng đen phủ xuống.
Thẩm Ngọc Thụ hoang mang ngẩng lên, sau khi nhìn thấy người tới thì đứng phắt dậy, quay đầu bỏ đi.
Bình luận truyện