Đều Là Xuyên Việt Dựa Vào Cái Gì Ta Thành Phạm Nhân
Chương 94: Có gan thì động đến y thử xem
Trong phòng.
Yến Thù tóc tai tán loạn, hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt, trên cổ cũng bị siết một sợi dây.
Toàn thân y ướt đẫm, thần chí không rõ ngã lăn trên đất, bên cạnh y còn có một thùng tắm lớn đựng đầy nước, chung quanh thùng tắm nước tràn lênh láng chứng tỏ có người từng giãy dụa trong thùng.
Bàn tay rũ xuống bên người Lý Trường Thiên trong nháy mắt siết lại thành quyền.
Mẹ nó! Thủy hình!
Lý Trường Thiên cứ tưởng chỉ là tra tấn bình thường, không ngờ mẹ nó lại là thủy hình!!
Cách tra tấn này cực kỳ thống khổ, người chịu hình chẳng những bị ngạt thở và dọa chết đuối mà còn bị nước tràn vào dạ dày, phổi, khí quản, đến mức thể xác và tinh thần đều tổn thương.
Lý Trường Thiên chợt nhớ lại kẻ giống mình khi nãy rời đi vẻ mặt đầy ảo não.
Chắc vì thủy hình tàn khốc như vậy mà vẫn không làm cho Yến Thù mở miệng.
Lý Trường Thiên mất rất nhiều sức lực mới tỉnh táo lại được, hắn âm thầm hít thở sâu, nhíu mày tiến tới ngồi xuống trước mặt Yến Thù.
Yến Thù nằm bất động trên mặt đất ướt sũng, tóc đen rối bời che khuất mặt, lồng ngực không hề phập phồng.
Thủy hình rất có thể làm phạm nhân chết đuối......
Chắc không phải Yến Thù đã......
Đầu óc Lý Trường Thiên ong ong, hắn duỗi tay khẽ run thăm dò hơi thở của Yến Thù, sau đó chợt thở phào.
May quá may quá, Yến Thù còn sống.
Nhưng......
Lý Trường Thiên phát giác hơi thở Yến Thù nóng đến kỳ lạ, hắn đưa tay sờ trán Yến Thù, quả thật nóng hổi.
Yến Thù phát sốt rồi.
Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên Yến Thù chịu thủy hình.
Dường như có một móng vuốt khô khốc xuyên qua lồng ngực Lý Trường Thiên, hung hăng bóp nghẹt trái tim hắn, chỉ hận không thể bóp nát.
"Đại nhân, ngài sao vậy?"
Thị vệ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Không có gì." Lý Trường Thiên lạnh lùng trả lời, hắn đưa tay tháo dây thừng trên người Yến Thù rồi cõng y lên.
"Đại nhân, ngài đây là?" Thị vệ hoang mang.
Lý Trường Thiên vừa đi nhanh ra cửa vừa nói: "Quận chúa hạ lệnh đem người này giam ở nơi khác, bảo ta tới đưa y đi."
Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì thị vệ đột nhiên rút đao cản hắn lại.
"Đại nhân." Thị vệ nhìn Lý Trường Thiên chằm chằm, "Quận chúa đã có lệnh ai cũng không được mang người này ra khỏi đây, dù là đại nhân cũng không được, hơn nữa vì sao đại nhân vừa rời đi lại xuất hiện, còn thay y phục?"
Lý Trường Thiên trả lời chẳng chút hoang mang: "Lúc tra tấn làm ướt y phục nên về thay bộ khác sạch sẽ, không được à?"
Thị vệ dừng một chút rồi nói: "Để phòng vạn nhất, xin đại nhân cho ta xem lệnh bài chứng minh thân phận của ngài, đại nhân thứ lỗi."
"Được." Lý Trường Thiên buông Yến Thù xuống, gật đầu đi về phía thị vệ, "Ta lấy lệnh bài cho ngươi xem."
Lý Trường Thiên đến gần thị vệ, thò tay vào trong áo rồi rút ra.
Ngay khi thị vệ đang cúi đầu nhìn tay hắn thì Lý Trường Thiên đột ngột vung tay đánh ngất xỉu thị vệ.
"Sao ngươi lúc thì thông minh lúc lại đần thế?" Lý Trường Thiên đá đá thị vệ ngã xuống đất, lầm bầm một tiếng rồi xoay người định cõng Yến Thù lên.
Lý Trường Thiên chợt nghĩ đến cái gì, nhanh nhẹn lột sạch tên thị vệ kia, lấy áo đen khô ráo thay cho Yến Thù rồi cởi áo ngoài của mình đắp lên mặt Yến Thù để người khác không nhìn ra mặt mũi y, sau đó cõng người vội vàng chạy ra ngoài.
Thị vệ bên ngoài đang canh chừng cầu thang cẩn mật, thấy Lý Trường Thiên cõng một người chạy ra, bọn thị vệ hoang mang gọi: "Đại nhân?!"
"Đây là tên thị vệ lúc nãy, hắn đột nhiên té xỉu nên ta cõng hắn đi gặp đại phu." Lý Trường Thiên vội vã hô, "Tránh hết ra!"
Nói xong Lý Trường Thiên cũng không buồn để ý đám thị vệ đang ngờ vực mà hấp tấp chạy xuống.
Nào ngờ hắn mới chạy đến lầu hai thì từ phía đối diện có một tên Bắc Địch đi tới.
Tên Bắc Địch kia thân hình to lớn mà cầu thang lại nhỏ hẹp, một mình hắn chặn trên bậc thang, những người khác căn bản không qua được.
Hai người cứ thế đụng mặt nhau.
Lý Trường Thiên trong lòng thất kinh nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, hắn cõng Yến Thù bị quần áo che mặt như không có việc gì tiếp tục đi xuống.
Tên Bắc Địch nhìn hắn một cái rồi nghiêng người tránh.
Lý Trường Thiên không khỏi âm thầm thở phào, thoáng trầm tĩnh lại.
Nào ngờ khi Lý Trường Thiên đi qua tên Bắc Địch thì hắn đột nhiên giơ chân ngáng đường Lý Trường Thiên!
Bất ngờ bị tấn công, Lý Trường Thiên còn cõng một người nên không kịp ổn định thân mình, hắn ngã nhào về phía trước.
Trong khoảnh khắc lăn xuống bậc thang, Lý Trường Thiên kéo Yến Thù vào ngực để che chở y.
Hắn cứ thế ôm Yến Thù lăn xuống bảy tám bậc, cuối cùng lưng và đầu va mạnh xuống đất, lúc này mới ngừng lăn.
Yến Thù được Lý Trường Thiên ôm chặt che chở trong ngực nên không bị va đập, chỉ khi Lý Trường Thiên rơi xuống đất mới văng từ trong ngực Lý Trường Thiên ra một bên.
Lý Trường Thiên đau đến hoa mắt, đau đầu ù tai, trong lúc nhất thời ngồi thừ ra.
Tên Bắc Địch kia đi xuống cầu thang, nắm chặt cổ áo Yến Thù cười nhạo một tiếng rồi kéo lên lầu.
Tên Bắc Địch kéo Yến Thù đi được hai bước thì chợt nghe thấy sau lưng có người lạnh lùng nói.
"Ngươi thử kéo y thêm một bước nữa xem."
Tên Bắc Địch dừng lại quay đầu nhìn.
Lý Trường Thiên chậm rãi đứng dậy, nuốt xuống một ngụm máu, trong mắt đều là phẫn nộ.
Yến Thù tóc tai tán loạn, hai tay hai chân đều bị dây thừng trói chặt, trên cổ cũng bị siết một sợi dây.
Toàn thân y ướt đẫm, thần chí không rõ ngã lăn trên đất, bên cạnh y còn có một thùng tắm lớn đựng đầy nước, chung quanh thùng tắm nước tràn lênh láng chứng tỏ có người từng giãy dụa trong thùng.
Bàn tay rũ xuống bên người Lý Trường Thiên trong nháy mắt siết lại thành quyền.
Mẹ nó! Thủy hình!
Lý Trường Thiên cứ tưởng chỉ là tra tấn bình thường, không ngờ mẹ nó lại là thủy hình!!
Cách tra tấn này cực kỳ thống khổ, người chịu hình chẳng những bị ngạt thở và dọa chết đuối mà còn bị nước tràn vào dạ dày, phổi, khí quản, đến mức thể xác và tinh thần đều tổn thương.
Lý Trường Thiên chợt nhớ lại kẻ giống mình khi nãy rời đi vẻ mặt đầy ảo não.
Chắc vì thủy hình tàn khốc như vậy mà vẫn không làm cho Yến Thù mở miệng.
Lý Trường Thiên mất rất nhiều sức lực mới tỉnh táo lại được, hắn âm thầm hít thở sâu, nhíu mày tiến tới ngồi xuống trước mặt Yến Thù.
Yến Thù nằm bất động trên mặt đất ướt sũng, tóc đen rối bời che khuất mặt, lồng ngực không hề phập phồng.
Thủy hình rất có thể làm phạm nhân chết đuối......
Chắc không phải Yến Thù đã......
Đầu óc Lý Trường Thiên ong ong, hắn duỗi tay khẽ run thăm dò hơi thở của Yến Thù, sau đó chợt thở phào.
May quá may quá, Yến Thù còn sống.
Nhưng......
Lý Trường Thiên phát giác hơi thở Yến Thù nóng đến kỳ lạ, hắn đưa tay sờ trán Yến Thù, quả thật nóng hổi.
Yến Thù phát sốt rồi.
Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên Yến Thù chịu thủy hình.
Dường như có một móng vuốt khô khốc xuyên qua lồng ngực Lý Trường Thiên, hung hăng bóp nghẹt trái tim hắn, chỉ hận không thể bóp nát.
"Đại nhân, ngài sao vậy?"
Thị vệ bên cạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Không có gì." Lý Trường Thiên lạnh lùng trả lời, hắn đưa tay tháo dây thừng trên người Yến Thù rồi cõng y lên.
"Đại nhân, ngài đây là?" Thị vệ hoang mang.
Lý Trường Thiên vừa đi nhanh ra cửa vừa nói: "Quận chúa hạ lệnh đem người này giam ở nơi khác, bảo ta tới đưa y đi."
Lý Trường Thiên vừa dứt lời thì thị vệ đột nhiên rút đao cản hắn lại.
"Đại nhân." Thị vệ nhìn Lý Trường Thiên chằm chằm, "Quận chúa đã có lệnh ai cũng không được mang người này ra khỏi đây, dù là đại nhân cũng không được, hơn nữa vì sao đại nhân vừa rời đi lại xuất hiện, còn thay y phục?"
Lý Trường Thiên trả lời chẳng chút hoang mang: "Lúc tra tấn làm ướt y phục nên về thay bộ khác sạch sẽ, không được à?"
Thị vệ dừng một chút rồi nói: "Để phòng vạn nhất, xin đại nhân cho ta xem lệnh bài chứng minh thân phận của ngài, đại nhân thứ lỗi."
"Được." Lý Trường Thiên buông Yến Thù xuống, gật đầu đi về phía thị vệ, "Ta lấy lệnh bài cho ngươi xem."
Lý Trường Thiên đến gần thị vệ, thò tay vào trong áo rồi rút ra.
Ngay khi thị vệ đang cúi đầu nhìn tay hắn thì Lý Trường Thiên đột ngột vung tay đánh ngất xỉu thị vệ.
"Sao ngươi lúc thì thông minh lúc lại đần thế?" Lý Trường Thiên đá đá thị vệ ngã xuống đất, lầm bầm một tiếng rồi xoay người định cõng Yến Thù lên.
Lý Trường Thiên chợt nghĩ đến cái gì, nhanh nhẹn lột sạch tên thị vệ kia, lấy áo đen khô ráo thay cho Yến Thù rồi cởi áo ngoài của mình đắp lên mặt Yến Thù để người khác không nhìn ra mặt mũi y, sau đó cõng người vội vàng chạy ra ngoài.
Thị vệ bên ngoài đang canh chừng cầu thang cẩn mật, thấy Lý Trường Thiên cõng một người chạy ra, bọn thị vệ hoang mang gọi: "Đại nhân?!"
"Đây là tên thị vệ lúc nãy, hắn đột nhiên té xỉu nên ta cõng hắn đi gặp đại phu." Lý Trường Thiên vội vã hô, "Tránh hết ra!"
Nói xong Lý Trường Thiên cũng không buồn để ý đám thị vệ đang ngờ vực mà hấp tấp chạy xuống.
Nào ngờ hắn mới chạy đến lầu hai thì từ phía đối diện có một tên Bắc Địch đi tới.
Tên Bắc Địch kia thân hình to lớn mà cầu thang lại nhỏ hẹp, một mình hắn chặn trên bậc thang, những người khác căn bản không qua được.
Hai người cứ thế đụng mặt nhau.
Lý Trường Thiên trong lòng thất kinh nhưng tỉnh táo lại rất nhanh, hắn cõng Yến Thù bị quần áo che mặt như không có việc gì tiếp tục đi xuống.
Tên Bắc Địch nhìn hắn một cái rồi nghiêng người tránh.
Lý Trường Thiên không khỏi âm thầm thở phào, thoáng trầm tĩnh lại.
Nào ngờ khi Lý Trường Thiên đi qua tên Bắc Địch thì hắn đột nhiên giơ chân ngáng đường Lý Trường Thiên!
Bất ngờ bị tấn công, Lý Trường Thiên còn cõng một người nên không kịp ổn định thân mình, hắn ngã nhào về phía trước.
Trong khoảnh khắc lăn xuống bậc thang, Lý Trường Thiên kéo Yến Thù vào ngực để che chở y.
Hắn cứ thế ôm Yến Thù lăn xuống bảy tám bậc, cuối cùng lưng và đầu va mạnh xuống đất, lúc này mới ngừng lăn.
Yến Thù được Lý Trường Thiên ôm chặt che chở trong ngực nên không bị va đập, chỉ khi Lý Trường Thiên rơi xuống đất mới văng từ trong ngực Lý Trường Thiên ra một bên.
Lý Trường Thiên đau đến hoa mắt, đau đầu ù tai, trong lúc nhất thời ngồi thừ ra.
Tên Bắc Địch kia đi xuống cầu thang, nắm chặt cổ áo Yến Thù cười nhạo một tiếng rồi kéo lên lầu.
Tên Bắc Địch kéo Yến Thù đi được hai bước thì chợt nghe thấy sau lưng có người lạnh lùng nói.
"Ngươi thử kéo y thêm một bước nữa xem."
Tên Bắc Địch dừng lại quay đầu nhìn.
Lý Trường Thiên chậm rãi đứng dậy, nuốt xuống một ngụm máu, trong mắt đều là phẫn nộ.
Bình luận truyện