Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa
Chương 38
Chu Tự Hằng đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh cậu tỏ tình với Minh Nguyệt.
sẽ có một bó hoa hồng thật đẹp, có những cây nến xếp thành hình trái tim, có đông người đứng xung quanh, có tiếng vỗ tay nhiệt liệt.Minh Nguyệt mặc một chiếc váy xinh xắn, đeo trang sức lấp lánh, và cậu thì sẽ ở trong ánh nến với một tư thế cực đẹp trai, cầm đàn ghita đàn cho Minh Nguyệt nghe.
Sau khi đàn và hát xong ca khúc “Đều tại vầng trăng gây họa”, cậu sẽ chờ Minh Nguyệt xấu hổ bước lại gần, nói với cô bé một câu “anh thích em.”
Cậu cũng tưởng tượng ra cảnh Minh Nguyệt đáp lại, có lẽ cô bé sẽ nhẹ nhàng gật đầu, hoặc nũng nịu trả lời, hoặc sẽ hôn cậu một cái chẳng hạn.
Ngày hôm ấy, trên bầu trời nhất định phải có trăng, mà Minh Nguyệt cũng sẽ cười híp mắt lại như vầng trăng vậy, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Đấy là viễn cảnh trong đầu cậu, một màn tỏ tình vô cùng lãng mạn.
Hoàn toàn không giống như lúc này.
Rất đơn giản và qua loa.
Cậu nắm chặt điện thoại, vì quá phiền não nên cậu chỉ nói một câu quá đơn giản như thế, không có khúc dạo đầu ngọt ngào, cũng không có những câu nói động lòng người, thậm chí lại còn tức giận mắng cô bé ngốc của cậu nữa chứ.
Nhưng Minh Nguyệt lại không hề ghét bỏ, chỉ ngốc nghếch nói cho cậu biết là “Em đang gật đầu.”
không có hoa tươi, không có nến, cũng không có những tiếng vỗ tay chúc mừng, vậy mà cô bé vẫn chấp nhận một màn tỏ tình gấp gáp như thế.
Giờ phút này, cậu bỗng chợt ngộ ra rằng, thế giới này không hề đối tốt với cậu, thượng đế phía Tây và phật tổ phía Đông cũng chẳng phù hộ cho cậu có một cuộc sống tốt, nhưng Minh Nguyệt thì có.
Cái cô nhóc lớn lên cùng cậu kia, chỉ có cô bé ấy là quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cậu thôi, hay làm nũng với cậu, dịu dàng gọi cậu là “Chu Chu”, có khi thì nhẹ nhàng hôn lên má cậu, rồi bây giờ vừa mới nghe cậu nói “anh thích em” xong là đã ngốc nghếch gật đầu luôn.
Chu Tự Hằng nở nụ cười.
Cậu thật sự cảm thấy Minh Nguyệt rất ngốc, lại quên mất là hai người đang nói chuyện điện thoại, cô bé có gật đầu thì cậu cũng đâu có nhìn thấy được.
Đúng là…ngốc nghếch một cách đáng yêu…
Nội tâm trống vắng của Chu Tự Hằng nhanh chóng được lấp đầy bởi sự ngọt ngào, cậu cố gắng kìm nén hơi thở nghẹn ngào của mình, tỏ ra tự nhiên trêu chọc cô bé: “Sao em lại ngốc như vậy chứ ~”
“Em không ngốc.” Minh Nguyệt hình như đang rất căng thẳng, một lúc sau, cô bé lại lắp bắp hỏi: “Vậy…Lời anh vừa mới nói, anh có còn giữ lời không?”
cô bé vội vàng như vậy là vì sợ Chu Tự Hằng đổi ý.
“anh vừa mới nói cái gì cơ?” Chu Tự Hằng cố tình hỏi lại.
Đầu bên kia Minh Nguyệt lại yên lặng, nhưng cậu không cần nghĩ cũng biết là cô bé đang xấu hổ.
Tuyết bắt đầu thưa dần, gió cũng bớt thổi mạnh, ban nhạc trong quán vẫn tiếp tục hát: “anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn được đi cùng em đến bạc đầu…”
Tiếng hát trầm buồn đầy tình cảm truyền vào trong điện thoại, Minh Nguyệt có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Chu Tự Hằng cũng ngâm nga hát theo cho cô bé nghe, tiếng hát khiến cho người ta rung động hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào.
Cậu hát một lúc rồi mới dừng lại, nói: “Tất nhiên là giữ lời rồi, chỉ cần em đồng ý thì chúng mình sẽ là một đôi.” Ngừng một lúc, cậu lại nhẹ nhàng hỏi: “Được không?”
“Được ạ.” Minh Nguyệt cho cậu một câu khẳng định chắc chắn, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng cười dịu dàng.
cô bé cứ cười, Chu Tự Hằng cũng cứ nghe, rất có kiên nhẫn, mãi đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng nhắc nhở của Giang Song Lý thì Minh Nguyệt mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Dù chỉ còn lại tiếng tút tút, Chu Tự Hằng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Dư âm của ly rượu đã xộc lên đỉnh đầu, cậu giơ tay vò tóc, nằm gục xuống quầy bar, miệng huýt sáo rồi lại cười, tâm trạng vô cùng tốt.
“đi con mẹ nó luôn đi Chu Xung, đi mà kết hôn mẹ luôn đi, tôi chẳng quan tâm!” Chu Tự Hằng quay sang nắm lấy vai Bạch Dương, “Dê béo, từ bây giờ á, mày có thể quang minh chính đại gọi Minh Nguyệt là chị dâu rồi!”
Vì không biết uống rượu nên Chu Tự Hằng đã say, hoặc có thể cậu say vì Minh Nguyệt, hai mắt cậu sáng lên như ánh sao, bàn tay đưa lên miệng để che giấu đi nụ cười, trên mu bàn tay vẫn còn hai vết máu đã ứ lại, nhìn qua rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn cười rất dịu dàng, gương mặt đẹp trai giãn ra, chẳng để ý đến vết thương nữa.
Bạch Dương sửng sốt một lúc lâu rồi mới nhớ ra bát mì, cậu ta gặp một miếng lớn cho vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp: “Ừm, vâng ạ.” Cậu ta lại hi vọng Chu Tự Hằng thoải mái hơn một chút, nên lại ấp úng hỏi: “Vậy…chú Xung có thể không kết hôn không?”
Nhân sinh luôn có đại hỉ đại bi, Chu Tự Hằng nghĩ, cậu đã được nếm trải cả hai điều chỉ trong một ngày hôm nay rồi.
Cậu nhắm mắt lại, lắc đầu đáp: “không thể.”
“Tại sao ạ?” Bạch Dương há to mồm, “Chú Xung rất giỏi mà.”
Chu Tự Hằng trầm giọng nói: “Ông ấy nói là có những chuyện mà mình không thể làm chủ được.”
không phải cậu không hiểu ý của câu đó, nhưng thật sự cậu cho rằng đó chỉ là viện cớ, hoặc có thể coi đấy là sự khuất phục hèn kém.
Bạch Dương rũ mắt xuống, đầu cúi gằm, hai tay mập xoắn xoắn cái áo lông, trên quầy bar vẫn còn bát mì Dương Xuân và cái bánh bao thịt nóng hổi, nhưng cậu ta chẳng có hứng ăn nữa.
“Sao thế? Sao không nói câu nào?” Chu Tự Hằng tỏ vẻ không kiên nhẫn vỗ đầu Bạch Dương, “Chê anh uống chung ly rượu với mày à? không vấn đề gì, anh mời mày ly khác, bảy vị luôn!” Cậu nhếch môi cười, vỗ tay gọi anh pha chế đang bận dọn dẹp tủ rượu hỗn độn.
anh pha chế lại pha thêm một ly khác, trên thành ly có gắn một miếng chanh mỏng.
Ánh đèn mờ ở quầy bar làm nổi bật màu sắc rực rỡ của ly rượu, Bạch Dương không uống, cậu ta nhìn ly rượu hồi lâu rồi nói: “Bố em trước khi chuyển công tác, đã từng là một cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy.”
Khóe miệng đang nhếch lên của Chu Tự Hằng từ từ co lại, cậu lười nhác hơi ưỡn thẳng lưng lên, ngón tay gõ lên quầy bar được lát đá cẩm thạch.
Bạch Dương tiếp tục kể chuyện: “Bố em đã từng phá được rất nhiều vụ án lớn, cũng bắt được rất nhiều kẻ xấu, trong lòng em ông ấy luôn là một đại anh hùng, cũng là niềm tự hào của cả gia đình em.Hồi xưa ông ấy hay phải đi nước ngoài công tác, công việc rất bận rộn, mẹ em cũng đi làm, ở nhà em được ông bà nội chăm sóc, đến giờ tan làm thì cả nhà mới được đoàn tụ.Khi ấy, em cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.”
Đối với Chu Tự Hằng thì Bạch Dương là một tên nhóc rất vui vẻ, nhát gan và tham ăn, rất dễ thỏa mãn, có khi chỉ cần một viên kẹo đường là cũng đủ để cậu ta sung sướng thật lâu rồi.
Nhưng bây giờ nhìn Bạch Dương rất yếu đuối, đầu cúi gằm nên không nhìn thấy mặt, chiếc áo khoác lông ôm chặt lấy người cậu ta.
“Cho đến khi em năm tuổi, bố em lập được công lớn, ngày ông được nhận bằng khen…” Bạch Dương cố gắng giữ bình tĩnh, “Ông ấy ở đơn vị để nhận thưởng, mẹ em cũng đi cùng, em và ông bà nội ở nhà chuẩn bị cho ông ấy một bàn thức ăn ngon, nhưng chờ mãi chờ mãi, đến khi trời tối mà bố em vẫn chưa về, lúc nghe thấy chuông cửa, mở cửa ra thì không phải bố em, mà là đám người xấu đến trả thù.”
“Ông bà nội em vì lớn tuổi nên không quen ngủ giường có phản cứng, cho nên đã đặt lên trên phản một tấm đệm, dưới ván giường có một khe hở, nên ông bà đã giấu em ở đó.” Bạch Dương ngẩng đầu lên, vung tay miêu tả: “thật ra hồi nhỏ em gầy lắm, cực kỳ gầy, cho nên mới chui được vào cái gầm giường hẹp như thế.Ở trong đó rất tối, em cứ trốn mãi ở đấy, chờ thật lâu thật lâu mà cũng không thấy ông bà nội gọi tìm, mà em thì cũng không dám ngủ, cũng không dám gọi người, về sau bố em phải dùng chó nghiệp vụ thì mới tìm ra em.”
“Khi em tỉnh lại, người nhà nói là em đã ở đó bốn ngày rồi.” Cậu ta mở mắt ra, đôi mắt màu nâu nhạt rất sáng, “Từ đó về sau, em rất sợ bóng tối, cũng sợ sẽ bị người khác bỏ lại một mình.”
Chu Tự Hằng không biết phải nói gì, cậu vẫn cho rằng Bạch Dương là một người luôn vô ưu vô lo, là một cậu bạn may mắn vì có một gia đình hạnh phúc.
Bạch Dương rất béo, cậu ta phải to hơn gấp đôi Chu Tự Hằng, cậu ta chưa từng mua quần áo ở cửa hàng, đồng phục học sinh cũng không có size cho cậu ta, cho nên lúc nào cậu ta cũng mặc đồ thể thao rộng thùng thình được đặt may riêng, đi đến đâu thì cũng bị người ta chú ý đến đó.
Nhưng cậu ta dường như không nghĩ là mình béo, cơn thèm ăn không bao giờ khắc chế được, không lúc nào là không thấy cậu ta kêu đói.
“Vậy mày có giận bố mày không?” Chu Tự Hằng ấn vai Bạch Dương hỏi.
“không giận.” Bạch Dương lắc đầu, “Vì em biết là bố còn khổ sở hơn em nhiều.”
Cậu ta uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Sau hôm ấy, ông mất đi ba, mất đi mẹ, mất cả người em trai ruột, so với em thì ông ấy còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.Nhưng ông không hề chia sẻ với bất kì ai, chỉ khác là từ đó trở đi ông đối xử với em càng ngày càng tốt hơn trước.”
“Cho nên em biết, thật ra thì thế giới của người trưởng thành rất khắc nghiệt, mỗi người họ đều có nỗi khổ riêng của mình, nhưng vẫn phải gắng gượng mỉm cười.” Bạch Dương nhìn Chu Tự Hằng, “Đại ca, nếu như em là anh thì em sẽ tha thứ cho chú Chu Xung, vì em nghĩ chú ấy thật sự thân bất do kỷ.”
Chu Tự Hằng yên lặng.
Bạch Dương không đợi cậu trả lời mà đã vỗ vai cậu nói: “Tuyết ngừng rơi rồi, em phải về đây.” Vừa bước được hai bước thì cậu ta lại quay lại, cầm cái bánh bao thịt trên quầy bar nhét vào túi áo, cười híp mắt rồi rời đi.
Chu Tự Hằng nhìn cánh cửa thủy tinh đã vỡ tan, một lúc sau mới uống nốt ly rượu của Bạch Dương rồi mặc áo khoác đi về.
Mọi người trong quán thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dọn dẹp, cả đống hỗn loạn như vậy, không biết dọn đến khi nào mới xong đây.
Chu Tự Hằng tay đút túi quần, đội mũ che kín hai tai.
Thân hình mập mạp của Bạch Dương và dáng vẻ nhíu mày hút thuốc của Chu Xung cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Chu Tự Hằng, cậu đang cố gắng suy nghĩ thật kĩ một lần cuối cùng.
đi đến con đường nhỏ ven hồ, nhìn vào không thấy nhà cậu sáng đèn, nhưng cậu biết Chu Xung không ra ngoài, có lẽ đang ở trong nhà hút thuốc.
Cậu lại ngẩng lên nhìn vào phòng Minh Nguyệt, cũng không bật đèn, chắc là đi ngủ rồi.
hiện tại cậu đang có đầy bụng tâm sự muốn nói với Minh Nguyệt, nhưng nhìn đồng hồ thì đã gần mười một giờ rồi.
Chu Tự Hằng liếc mắt nhìn lên sân thượng nhà Minh Nguyệt, tâm trạng bỗng thay đổi hẳn, sự ngọt ngào che lấp đi nỗi khổ sở.
“Chu Chu.” Lúc cậu còn đang do dự có nên vào nhà hay không thì bỗng nghe thấy có người gọi mình.
Là Minh Nguyệt.
cô bé từ trong nhà gửi xe chạy ra, đầu đội mũ len trắng, mặc áo lông chùm kín mắt cá chân, giọng nói nghe rất vui vẻ.
Chu Tự Hằng đứng im tại chỗ, dường như không dám tin vào mắt mình.
Đợi đến khi Minh Nguyệt đứng trước mặt cậu, cậu mới phục hồi lại tinh thần.
Mấy tiếng trước cậu mới vừa tỏ tình qua điện thoại với Minh Nguyệt, cho nên bây giờ cảm thấy hơi ngại ngùng: “Sao em còn chưa ngủ?”
Hành động của cậu nhanh hơn lời nói, đưa tay bẹo má cô bé một cái, ngoài dự tính của cậu, má cô bé lạnh như băng, lại sờ tai và áo khoác của cô bé, cũng lạnh ngắt như vậy, chiếc áo khoác thậm chí còn ngấm nước vì bị tuyết rơi vào.
“Lạnh thế này mà lại ra ngoài trời đứng, em không sợ bị bệnh à?” Chu Tự Hằng vội vàng nói, giúp cô bé kéo chặt áo lông.
Hai mắt Minh Nguyệt lấp lánh như ánh sao, cô bé xấu hổ cười lắc đầu, lại nhích đến gần Chu Tự Hằng một chút, lấy can đảm nói: “Em không lạnh.”
cô bé nói tiếp: “Chu Chu, tuy em không rõ là tại sao hôm nay anh lại thổ lộ với em, cũng không biết là anh đã thích em từ khi nào, nhưng em muốn nói cho anh biết là…”
“Em cũng thích anh, thích từ rất lâu rồi.”
“Em đến nhà tìm anh, chú Chu bảo anh không có nhà, nên em đứng ở đây chờ anh về.”
“Em ở đây chờ anh lâu lắm rồi, cũng chỉ để nói cho anh vậy thôi, em sợ nếu em không nói ra thì tối nay sẽ mất ngủ mất.” Minh Nguyệt nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, những lời mà ban nãy không thể thốt ra được trong điện thoại.cô bé kiễng chân lên hôn hai má Chu Tự Hằng, sau đó xấu hổ chạy biến đi.
Chu Tự Hằng cười rộ lên, lúc này Minh Nguyệt đã chạy mất dạng rồi.
“Em chỉ cần nói ra là đêm nay ngủ ngon rồi, còn anh thì làm sao mà ngủ được đây?” Chu Tự Hằng bất đắc dĩ nói.
---
sẽ có một bó hoa hồng thật đẹp, có những cây nến xếp thành hình trái tim, có đông người đứng xung quanh, có tiếng vỗ tay nhiệt liệt.Minh Nguyệt mặc một chiếc váy xinh xắn, đeo trang sức lấp lánh, và cậu thì sẽ ở trong ánh nến với một tư thế cực đẹp trai, cầm đàn ghita đàn cho Minh Nguyệt nghe.
Sau khi đàn và hát xong ca khúc “Đều tại vầng trăng gây họa”, cậu sẽ chờ Minh Nguyệt xấu hổ bước lại gần, nói với cô bé một câu “anh thích em.”
Cậu cũng tưởng tượng ra cảnh Minh Nguyệt đáp lại, có lẽ cô bé sẽ nhẹ nhàng gật đầu, hoặc nũng nịu trả lời, hoặc sẽ hôn cậu một cái chẳng hạn.
Ngày hôm ấy, trên bầu trời nhất định phải có trăng, mà Minh Nguyệt cũng sẽ cười híp mắt lại như vầng trăng vậy, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Đấy là viễn cảnh trong đầu cậu, một màn tỏ tình vô cùng lãng mạn.
Hoàn toàn không giống như lúc này.
Rất đơn giản và qua loa.
Cậu nắm chặt điện thoại, vì quá phiền não nên cậu chỉ nói một câu quá đơn giản như thế, không có khúc dạo đầu ngọt ngào, cũng không có những câu nói động lòng người, thậm chí lại còn tức giận mắng cô bé ngốc của cậu nữa chứ.
Nhưng Minh Nguyệt lại không hề ghét bỏ, chỉ ngốc nghếch nói cho cậu biết là “Em đang gật đầu.”
không có hoa tươi, không có nến, cũng không có những tiếng vỗ tay chúc mừng, vậy mà cô bé vẫn chấp nhận một màn tỏ tình gấp gáp như thế.
Giờ phút này, cậu bỗng chợt ngộ ra rằng, thế giới này không hề đối tốt với cậu, thượng đế phía Tây và phật tổ phía Đông cũng chẳng phù hộ cho cậu có một cuộc sống tốt, nhưng Minh Nguyệt thì có.
Cái cô nhóc lớn lên cùng cậu kia, chỉ có cô bé ấy là quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cậu thôi, hay làm nũng với cậu, dịu dàng gọi cậu là “Chu Chu”, có khi thì nhẹ nhàng hôn lên má cậu, rồi bây giờ vừa mới nghe cậu nói “anh thích em” xong là đã ngốc nghếch gật đầu luôn.
Chu Tự Hằng nở nụ cười.
Cậu thật sự cảm thấy Minh Nguyệt rất ngốc, lại quên mất là hai người đang nói chuyện điện thoại, cô bé có gật đầu thì cậu cũng đâu có nhìn thấy được.
Đúng là…ngốc nghếch một cách đáng yêu…
Nội tâm trống vắng của Chu Tự Hằng nhanh chóng được lấp đầy bởi sự ngọt ngào, cậu cố gắng kìm nén hơi thở nghẹn ngào của mình, tỏ ra tự nhiên trêu chọc cô bé: “Sao em lại ngốc như vậy chứ ~”
“Em không ngốc.” Minh Nguyệt hình như đang rất căng thẳng, một lúc sau, cô bé lại lắp bắp hỏi: “Vậy…Lời anh vừa mới nói, anh có còn giữ lời không?”
cô bé vội vàng như vậy là vì sợ Chu Tự Hằng đổi ý.
“anh vừa mới nói cái gì cơ?” Chu Tự Hằng cố tình hỏi lại.
Đầu bên kia Minh Nguyệt lại yên lặng, nhưng cậu không cần nghĩ cũng biết là cô bé đang xấu hổ.
Tuyết bắt đầu thưa dần, gió cũng bớt thổi mạnh, ban nhạc trong quán vẫn tiếp tục hát: “anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn được đi cùng em đến bạc đầu…”
Tiếng hát trầm buồn đầy tình cảm truyền vào trong điện thoại, Minh Nguyệt có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Chu Tự Hằng cũng ngâm nga hát theo cho cô bé nghe, tiếng hát khiến cho người ta rung động hơn bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào.
Cậu hát một lúc rồi mới dừng lại, nói: “Tất nhiên là giữ lời rồi, chỉ cần em đồng ý thì chúng mình sẽ là một đôi.” Ngừng một lúc, cậu lại nhẹ nhàng hỏi: “Được không?”
“Được ạ.” Minh Nguyệt cho cậu một câu khẳng định chắc chắn, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng cười dịu dàng.
cô bé cứ cười, Chu Tự Hằng cũng cứ nghe, rất có kiên nhẫn, mãi đến khi đầu bên kia truyền đến tiếng nhắc nhở của Giang Song Lý thì Minh Nguyệt mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
Dù chỉ còn lại tiếng tút tút, Chu Tự Hằng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Dư âm của ly rượu đã xộc lên đỉnh đầu, cậu giơ tay vò tóc, nằm gục xuống quầy bar, miệng huýt sáo rồi lại cười, tâm trạng vô cùng tốt.
“đi con mẹ nó luôn đi Chu Xung, đi mà kết hôn mẹ luôn đi, tôi chẳng quan tâm!” Chu Tự Hằng quay sang nắm lấy vai Bạch Dương, “Dê béo, từ bây giờ á, mày có thể quang minh chính đại gọi Minh Nguyệt là chị dâu rồi!”
Vì không biết uống rượu nên Chu Tự Hằng đã say, hoặc có thể cậu say vì Minh Nguyệt, hai mắt cậu sáng lên như ánh sao, bàn tay đưa lên miệng để che giấu đi nụ cười, trên mu bàn tay vẫn còn hai vết máu đã ứ lại, nhìn qua rất đáng sợ, nhưng cậu vẫn cười rất dịu dàng, gương mặt đẹp trai giãn ra, chẳng để ý đến vết thương nữa.
Bạch Dương sửng sốt một lúc lâu rồi mới nhớ ra bát mì, cậu ta gặp một miếng lớn cho vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp: “Ừm, vâng ạ.” Cậu ta lại hi vọng Chu Tự Hằng thoải mái hơn một chút, nên lại ấp úng hỏi: “Vậy…chú Xung có thể không kết hôn không?”
Nhân sinh luôn có đại hỉ đại bi, Chu Tự Hằng nghĩ, cậu đã được nếm trải cả hai điều chỉ trong một ngày hôm nay rồi.
Cậu nhắm mắt lại, lắc đầu đáp: “không thể.”
“Tại sao ạ?” Bạch Dương há to mồm, “Chú Xung rất giỏi mà.”
Chu Tự Hằng trầm giọng nói: “Ông ấy nói là có những chuyện mà mình không thể làm chủ được.”
không phải cậu không hiểu ý của câu đó, nhưng thật sự cậu cho rằng đó chỉ là viện cớ, hoặc có thể coi đấy là sự khuất phục hèn kém.
Bạch Dương rũ mắt xuống, đầu cúi gằm, hai tay mập xoắn xoắn cái áo lông, trên quầy bar vẫn còn bát mì Dương Xuân và cái bánh bao thịt nóng hổi, nhưng cậu ta chẳng có hứng ăn nữa.
“Sao thế? Sao không nói câu nào?” Chu Tự Hằng tỏ vẻ không kiên nhẫn vỗ đầu Bạch Dương, “Chê anh uống chung ly rượu với mày à? không vấn đề gì, anh mời mày ly khác, bảy vị luôn!” Cậu nhếch môi cười, vỗ tay gọi anh pha chế đang bận dọn dẹp tủ rượu hỗn độn.
anh pha chế lại pha thêm một ly khác, trên thành ly có gắn một miếng chanh mỏng.
Ánh đèn mờ ở quầy bar làm nổi bật màu sắc rực rỡ của ly rượu, Bạch Dương không uống, cậu ta nhìn ly rượu hồi lâu rồi nói: “Bố em trước khi chuyển công tác, đã từng là một cảnh sát truy bắt tội phạm ma túy.”
Khóe miệng đang nhếch lên của Chu Tự Hằng từ từ co lại, cậu lười nhác hơi ưỡn thẳng lưng lên, ngón tay gõ lên quầy bar được lát đá cẩm thạch.
Bạch Dương tiếp tục kể chuyện: “Bố em đã từng phá được rất nhiều vụ án lớn, cũng bắt được rất nhiều kẻ xấu, trong lòng em ông ấy luôn là một đại anh hùng, cũng là niềm tự hào của cả gia đình em.Hồi xưa ông ấy hay phải đi nước ngoài công tác, công việc rất bận rộn, mẹ em cũng đi làm, ở nhà em được ông bà nội chăm sóc, đến giờ tan làm thì cả nhà mới được đoàn tụ.Khi ấy, em cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.”
Đối với Chu Tự Hằng thì Bạch Dương là một tên nhóc rất vui vẻ, nhát gan và tham ăn, rất dễ thỏa mãn, có khi chỉ cần một viên kẹo đường là cũng đủ để cậu ta sung sướng thật lâu rồi.
Nhưng bây giờ nhìn Bạch Dương rất yếu đuối, đầu cúi gằm nên không nhìn thấy mặt, chiếc áo khoác lông ôm chặt lấy người cậu ta.
“Cho đến khi em năm tuổi, bố em lập được công lớn, ngày ông được nhận bằng khen…” Bạch Dương cố gắng giữ bình tĩnh, “Ông ấy ở đơn vị để nhận thưởng, mẹ em cũng đi cùng, em và ông bà nội ở nhà chuẩn bị cho ông ấy một bàn thức ăn ngon, nhưng chờ mãi chờ mãi, đến khi trời tối mà bố em vẫn chưa về, lúc nghe thấy chuông cửa, mở cửa ra thì không phải bố em, mà là đám người xấu đến trả thù.”
“Ông bà nội em vì lớn tuổi nên không quen ngủ giường có phản cứng, cho nên đã đặt lên trên phản một tấm đệm, dưới ván giường có một khe hở, nên ông bà đã giấu em ở đó.” Bạch Dương ngẩng đầu lên, vung tay miêu tả: “thật ra hồi nhỏ em gầy lắm, cực kỳ gầy, cho nên mới chui được vào cái gầm giường hẹp như thế.Ở trong đó rất tối, em cứ trốn mãi ở đấy, chờ thật lâu thật lâu mà cũng không thấy ông bà nội gọi tìm, mà em thì cũng không dám ngủ, cũng không dám gọi người, về sau bố em phải dùng chó nghiệp vụ thì mới tìm ra em.”
“Khi em tỉnh lại, người nhà nói là em đã ở đó bốn ngày rồi.” Cậu ta mở mắt ra, đôi mắt màu nâu nhạt rất sáng, “Từ đó về sau, em rất sợ bóng tối, cũng sợ sẽ bị người khác bỏ lại một mình.”
Chu Tự Hằng không biết phải nói gì, cậu vẫn cho rằng Bạch Dương là một người luôn vô ưu vô lo, là một cậu bạn may mắn vì có một gia đình hạnh phúc.
Bạch Dương rất béo, cậu ta phải to hơn gấp đôi Chu Tự Hằng, cậu ta chưa từng mua quần áo ở cửa hàng, đồng phục học sinh cũng không có size cho cậu ta, cho nên lúc nào cậu ta cũng mặc đồ thể thao rộng thùng thình được đặt may riêng, đi đến đâu thì cũng bị người ta chú ý đến đó.
Nhưng cậu ta dường như không nghĩ là mình béo, cơn thèm ăn không bao giờ khắc chế được, không lúc nào là không thấy cậu ta kêu đói.
“Vậy mày có giận bố mày không?” Chu Tự Hằng ấn vai Bạch Dương hỏi.
“không giận.” Bạch Dương lắc đầu, “Vì em biết là bố còn khổ sở hơn em nhiều.”
Cậu ta uống một ngụm rượu, nói tiếp: “Sau hôm ấy, ông mất đi ba, mất đi mẹ, mất cả người em trai ruột, so với em thì ông ấy còn đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.Nhưng ông không hề chia sẻ với bất kì ai, chỉ khác là từ đó trở đi ông đối xử với em càng ngày càng tốt hơn trước.”
“Cho nên em biết, thật ra thì thế giới của người trưởng thành rất khắc nghiệt, mỗi người họ đều có nỗi khổ riêng của mình, nhưng vẫn phải gắng gượng mỉm cười.” Bạch Dương nhìn Chu Tự Hằng, “Đại ca, nếu như em là anh thì em sẽ tha thứ cho chú Chu Xung, vì em nghĩ chú ấy thật sự thân bất do kỷ.”
Chu Tự Hằng yên lặng.
Bạch Dương không đợi cậu trả lời mà đã vỗ vai cậu nói: “Tuyết ngừng rơi rồi, em phải về đây.” Vừa bước được hai bước thì cậu ta lại quay lại, cầm cái bánh bao thịt trên quầy bar nhét vào túi áo, cười híp mắt rồi rời đi.
Chu Tự Hằng nhìn cánh cửa thủy tinh đã vỡ tan, một lúc sau mới uống nốt ly rượu của Bạch Dương rồi mặc áo khoác đi về.
Mọi người trong quán thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dọn dẹp, cả đống hỗn loạn như vậy, không biết dọn đến khi nào mới xong đây.
Chu Tự Hằng tay đút túi quần, đội mũ che kín hai tai.
Thân hình mập mạp của Bạch Dương và dáng vẻ nhíu mày hút thuốc của Chu Xung cứ quanh đi quẩn lại trong đầu Chu Tự Hằng, cậu đang cố gắng suy nghĩ thật kĩ một lần cuối cùng.
đi đến con đường nhỏ ven hồ, nhìn vào không thấy nhà cậu sáng đèn, nhưng cậu biết Chu Xung không ra ngoài, có lẽ đang ở trong nhà hút thuốc.
Cậu lại ngẩng lên nhìn vào phòng Minh Nguyệt, cũng không bật đèn, chắc là đi ngủ rồi.
hiện tại cậu đang có đầy bụng tâm sự muốn nói với Minh Nguyệt, nhưng nhìn đồng hồ thì đã gần mười một giờ rồi.
Chu Tự Hằng liếc mắt nhìn lên sân thượng nhà Minh Nguyệt, tâm trạng bỗng thay đổi hẳn, sự ngọt ngào che lấp đi nỗi khổ sở.
“Chu Chu.” Lúc cậu còn đang do dự có nên vào nhà hay không thì bỗng nghe thấy có người gọi mình.
Là Minh Nguyệt.
cô bé từ trong nhà gửi xe chạy ra, đầu đội mũ len trắng, mặc áo lông chùm kín mắt cá chân, giọng nói nghe rất vui vẻ.
Chu Tự Hằng đứng im tại chỗ, dường như không dám tin vào mắt mình.
Đợi đến khi Minh Nguyệt đứng trước mặt cậu, cậu mới phục hồi lại tinh thần.
Mấy tiếng trước cậu mới vừa tỏ tình qua điện thoại với Minh Nguyệt, cho nên bây giờ cảm thấy hơi ngại ngùng: “Sao em còn chưa ngủ?”
Hành động của cậu nhanh hơn lời nói, đưa tay bẹo má cô bé một cái, ngoài dự tính của cậu, má cô bé lạnh như băng, lại sờ tai và áo khoác của cô bé, cũng lạnh ngắt như vậy, chiếc áo khoác thậm chí còn ngấm nước vì bị tuyết rơi vào.
“Lạnh thế này mà lại ra ngoài trời đứng, em không sợ bị bệnh à?” Chu Tự Hằng vội vàng nói, giúp cô bé kéo chặt áo lông.
Hai mắt Minh Nguyệt lấp lánh như ánh sao, cô bé xấu hổ cười lắc đầu, lại nhích đến gần Chu Tự Hằng một chút, lấy can đảm nói: “Em không lạnh.”
cô bé nói tiếp: “Chu Chu, tuy em không rõ là tại sao hôm nay anh lại thổ lộ với em, cũng không biết là anh đã thích em từ khi nào, nhưng em muốn nói cho anh biết là…”
“Em cũng thích anh, thích từ rất lâu rồi.”
“Em đến nhà tìm anh, chú Chu bảo anh không có nhà, nên em đứng ở đây chờ anh về.”
“Em ở đây chờ anh lâu lắm rồi, cũng chỉ để nói cho anh vậy thôi, em sợ nếu em không nói ra thì tối nay sẽ mất ngủ mất.” Minh Nguyệt nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, những lời mà ban nãy không thể thốt ra được trong điện thoại.cô bé kiễng chân lên hôn hai má Chu Tự Hằng, sau đó xấu hổ chạy biến đi.
Chu Tự Hằng cười rộ lên, lúc này Minh Nguyệt đã chạy mất dạng rồi.
“Em chỉ cần nói ra là đêm nay ngủ ngon rồi, còn anh thì làm sao mà ngủ được đây?” Chu Tự Hằng bất đắc dĩ nói.
---
Bình luận truyện