Dĩ Ác Chế Ác
Tuy trên danh nghĩa cứu Quý Gia Hoành là bởi vì nợ hắn, nhưng trên thực tế, dù cho không có việc này, Vương Hạo cũng không phải là người thấy chết không cứu, huống hồ bắt nạt tên này đã trở thành thói quen của mình, nhìn người khác ức hiếp hắn trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng loại chuyện dính líu đến quan hệ xác thịt, thật sự không phải có thể phủi tay sạch sẽ, nhất là lúc thấy Quý Gia Hoành, trong lòng luôn có ung nhọt.
Quý Gia Hoành bề ngoài nói không sao, trong lòng chưa chắc không để tâm, bằng không nửa đêm nửa hôm sẽ không vác vẻ mặt ai oán nhìn mình.
Nhưng chuyện đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp. Dù rằng cảm thấy có lỗi với tên kia, nhưng không thể biểu hiện thái quá, tên kia sẽ được dịp lên mặt, sẽ có chỗ bám nói không chừng hai ba đợt thì trèo lên trên đầu mình giương oai.
Vương Hạo tắt đèn nằm xuống lần nữa, lại bị tiếng ồn làm tỉnh, cũng ngủ không thể ngủ được, đứng dậy đi rót nước.
Cửa phòng ngủ bán mở, ánh đèn màu cam lọt ra ngoài khe cửa.
Vương Hạo nhớ lại bộ dạng đáng thương vừa rồi của gia hỏa kia, hừ một tiếng, đi rót cốc nước bưng trong tay.
Gõ cửa đi vào, Quý Gia Hoành đang dựa bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh đèn đô thị ban đêm phản chiếu trên kính mắt, bóng dáng lại có phần cô đơn.
Vương Hạo đi tới, thấy trên tay Quý Gia Hoành đang cầm một quyển Nietzsche toàn tập bằng tiếng Anh.
Vẫn nhớ Quý mama từng nói, tên này Anh văn căn bản không vượt quá 50 điểm.
Vương Hạo hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Quý Gia Hoành nói: “Không ngủ được.”
Vương Hạo không nói.
Quý Gia Hoành không biết tại sao, lúc này bỗng nhiên mong muốn giải bày cùng Vương Hạo: “Ta cảm thấy con người ta vừa thối nát lại vừa thất bại.”
Vương Hạo gật đầu: “Chính xác.”
Quý Gia Hoành buồn phiền hỏi: “Ngươi nói hiện tại ta có tiền có quyền, sao vẫn luôn thấy trống trải.”
“Trống trải cái rắm, ngươi đây là nhàn rỗi tự chuốc phiền não.” Vương Hạo nói xong, đưa cốc nước cho Quý Gia Hoành, “Mau uống rồi ngủ đi, phòng ngươi bật đèn ta không ngủ được.”
Quý Gia Hoành chán nản uống nước xong, leo lên giường lại.
Vương Hạo cũng ngáp một cái, bò về sô pha ngủ.
Cửa bán mở, Quý Gia Hoành nhìn ra bên ngoài, trong phòng khách Vương Hạo cùng chiếc sô pha đều dung nhập vào màn đêm.
“Ta nói,” Quý Gia Hoành nhịn không được lại hỏi, “Ngươi lúc đó không phải không tin ta bị bắt cóc sao? Tại sao còn chạy đến?”
“Phí lời!” Vương Hạo nói, “Người khác không biết ta có thể không biết sao? Gia hỏa nhà ngươi lúc dùng giọng điệu kia khóc là chân thật nhất, đáng đời ngươi, chạy khắp nơi đắc tội người khác.”
Quý Gia Hoành nghĩ kỳ thực Vương Hạo vẫn rất hiểu mình, nhưng hiểu đến mức này lại cảm thấy có chút đau lòng, thực ra Quý Gia Hoành nghĩ việc này không thể hoàn toàn trách hắn, hắn nào biết Triệu ca kia cư nhiên ngay cả Vĩ Trung ca cũng không biết, dù rằng mình đắc tội nhiều người, nhưng những người bình thường cũng chẳng có mấy người dám to gan trắng trợn làm gì hắn, muốn trách phải trách Triệu ca kiến thức hạn hẹp, lăn lộn trong xã hội đen ngay cả lão đại bang phái lớn cũng không biết.
“Được rồi,” Vương Hạo nói, “Số tiền đó là ta mượn bạn học, ngươi nhớ trả lại ta.” Lúc ấy danh thiếp Quý Gia Hoành hắn đã vứt từ lâu, gọi điện về nhà hỏi đúng lúc trong nhà không có người, muốn báo cảnh sát thì sợ đối phương thật sự làm hại Quý Gia Hoành, nếu đi tay không thì sợ cả hai đều không thể trở về, lăn lộn một hồi mệt muốn chết.
Quý Gia Hoành nói: “Chắc chắn mà.”
Vương Hạo bên kia lại im lặng. Quý Gia Hoành cũng không có can đảm nói thêm, nghĩ tới câu nói vừa rồi của Vương Hạo, cảm thấy rất vui, tháo kính nhắm mắt ngủ.
Mơ màng ngủ một hồi, bỗng nhiên thấy Vương Hạo từ ngoài cửa đi vào, nói “Bên ngoài khó chịu” ngã xuống giường lăn quay ra ngủ, trên người cư nhiên trần truồng không mặt đồ ngủ.
Quý Gia Hoành chọt hắn một cái, đối phương không có phản ứng, mình cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cởi quần, đề thương lên ngựa dự định làm Vương Hạo.
Vừa đè lên, Vương Hạo bỗng dưng mở mắt, quát: “Quý Gia Hoành! Ngươi lại muốn ăn đòn phải không!”
Quý Gia Hoành sợ đến sử dụng hết cả tứ chi vọt ra ngoài, lại bị Vương Hạo túm cổ chân đè xuống.
Quý Gia Hoành túm drap giường nhích lên phía trước, Vương Hạo nắm thắt lưng hắn kéo xuống phía sau, drap giường bị nhàu nát.
Quý Gia Hoành vẫn muốn chạy trốn, Vương Hạo không biết từ đâu rút ra con dao, hung tợn nói: “Dám chạy ta giết ngươi.”
Quý Gia Hoành la: “Ta sai rồi ta sai rồi… Ta không dám… nữa…”
Vương Hạo đè hắn mắng: “Người như ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, con mẹ nó không dạy dỗ thì ngươi không biết trời cao đất rộng thế nào!”
Quý Gia Hoành quay đầu nhìn, chỗ đó của Vương Hạo thô to như cánh tay trẻ con, nhất thời sợ hãi khóc lóc giãy dụa muốn chạy ra ngoài.
“Con mẹ nó còn dám động!” Vương Hạo không nhiều lời liền cắm vào, “Là không thích lão tử còn chẳng muốn thượng! Thượng ngươi là nể mặt mũi ngươi lắm rồi!”
Chuẩn bị gì hắn đều không làm, Quý Gia Hoành lại không thấy đau đớn, thế nhưng vẫn sợ đến mức bấu chặt drap giường nhích dần ra ngoài. Vương Hạo vừa luật động vừa áp sát, mỉm cười đặc biệt ôn nhu: “Quý Gia Hoành ta thích ngươi.”
Quý Gia Hoành chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu nói chuyện với mình như vậy của hắn, giật bắn cả người lập tức mềm nhũn, ngón tay siết chặt drap giường cũng không còn khí lực, bị Vương Hạo mạnh mẽ kéo đi, lật qua lật lại cũng không biết làm mấy lần, làm đến tận trời sáng.
Quý Gia Hoành mở mắt, nhìn sang bên cạnh, drap giường bằng phẳng chỗ nào có bóng dáng Vương Hạo, mò vào trong chăn, một mảnh ẩm ướt.
Giấc mơ này, nên xem là ác mộng hay xuân mộng đây?
Vương Hạo ngồi trên sô pha xem thời sự buổi sáng.
Quý Gia Hoành rũ đầu bước ra từ toilet, thấy Vương Hạo liền nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Vương Hạo liếc mắt nhìn hắn, nghĩ tên này quả nhiên có tiền, một đêm thay một bộ đồ ngủ, hỏi: “Hôm qua nửa đêm ngươi gọi ta phải không?”
Quý Gia Hoành chột dạ lắc đầu: “Không không, ngươi nằm mơ đó.”
Vương Hạo đang định nói kế hoạch gọi bảo mẫu cho hắn, vừa giương mắt, liền đối diện tầm nhìn của Quý Gia Hoành.
Ánh mắt đằng sau thấu kính kia dù không xem là *** tà, nhưng cũng không bình thường, hoàn toàn không giống ánh mắt ban đầu.
Vương Hạo hỏi: “Ở đây có người quen có thể chăm sóc ngươi không?”
Quý Gia Hoành nghe ra ý tứ của lời này là hắn định đi, trong lòng lạnh lẽo, vội lắc đầu: “Không, không, ta một mình cô đơn ở đây.”
Vương Hạo thấy cũng phải, Quý Gia Hoành một mình làm việc bên ngoài, cũng không phải dễ dàng.
Quý Gia Hoành cánh tay bó bột dáng vẻ đáng thương nhìn hắn, Vương Hạo nhìn ánh mắt kia lại một trận phiền muộn, nói: “Vậy ta lo cho người thêm vài ngày nữa.”
Quý Gia Hoành ngoài miệng không nói, trong lòng rất sung sướng.
Lúc này có người bấm chuông cửa, Vương Hạo ra mở cửa, một cậu trai rất xinh đẹp đang đứng trước cửa, cửa vừa mở liền nhào vào lòng Vương Hạo: “Gia Hoành, nghe nói anh nằm viện? Người ta hầm canh gà mang đến cho anh này.”
Quý Gia Hoành rướn cổ nhìn ra, Vương Hạo mặt âm trầm quét mắt nhìn lại: “Ngươi không phải không có người quen sao?”
Vừa gặp mặt đã rúc vào lòng người ta, ngay cả canh gà cũng hầm xong mang đến, còn gọi Gia Hoành Gia Hoành, nói không quen ai tin?
Thái Minh Minh phát hiện ôm nhầm người, xách canh gà lùi về sau hai bước, xoay mặt nhìn Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành vò nát đầu cũng nghĩ không ra tại sao Thái Minh Minh lại biết địa chỉ nhà mình, vội giải thích: “Đây là nghệ sĩ dưới quyền ta, tự nhiên có quen biết, chúng ta quen nhau bất quá hai tháng, ta không ngờ hắn có thể đến đây.” Sau đó hỏi Thái Minh Minh, “Đúng không?”
Thái Minh Minh rất tinh ý gật đầu: “Đúng! Đúng!”
Ngoài hành lang có người hỏi: “Đúng cái gì?”
Theo sau Điền Trung xuất hiện trước cửa: “Lần này chủ sự kỳ cục quá, triển lãm không xong không cho đi, gấp chết tôi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Vương Hạo?!”
Vương Hạo suy nghĩ nửa ngày, không nhớ nổi tên người này, nhưng cũng nhớ người này lúc trước thường dính sát bên Quý Gia Hoành.
“Sao ngươi lại ở đây?” Điền Trung hỏi.
Vương Hạo mặc kệ hắn, quay đầu hỏi Quý Gia Hoành: “Đây cũng không quen?” Nói xong nghiêm mặt vào trong thay đồ, xách ba lô du lịch của mình đi ra.
Quý Gia Hoành vô thức muốn ngăn lại, Vương Hạo mắng: “Cút!”
Quý Gia Hoành trừng mắt nhìn Vương Hạo ra khỏi cửa, bên cạnh có người dìu hắn: “Anh ăn sáng chưa, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng vàng phẫn nộ trừng lớn, ngữ điệu lạnh lùng: “Cút!”
♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Chương 21
CHƯƠNG 21
Tuy trên danh nghĩa cứu Quý Gia Hoành là bởi vì nợ hắn, nhưng trên thực tế, dù cho không có việc này, Vương Hạo cũng không phải là người thấy chết không cứu, huống hồ bắt nạt tên này đã trở thành thói quen của mình, nhìn người khác ức hiếp hắn trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng loại chuyện dính líu đến quan hệ xác thịt, thật sự không phải có thể phủi tay sạch sẽ, nhất là lúc thấy Quý Gia Hoành, trong lòng luôn có ung nhọt.
Quý Gia Hoành bề ngoài nói không sao, trong lòng chưa chắc không để tâm, bằng không nửa đêm nửa hôm sẽ không vác vẻ mặt ai oán nhìn mình.
Nhưng chuyện đã xảy ra, chỉ có thể nghĩ cách bù đắp. Dù rằng cảm thấy có lỗi với tên kia, nhưng không thể biểu hiện thái quá, tên kia sẽ được dịp lên mặt, sẽ có chỗ bám nói không chừng hai ba đợt thì trèo lên trên đầu mình giương oai.
Vương Hạo tắt đèn nằm xuống lần nữa, lại bị tiếng ồn làm tỉnh, cũng ngủ không thể ngủ được, đứng dậy đi rót nước.
Cửa phòng ngủ bán mở, ánh đèn màu cam lọt ra ngoài khe cửa.
Vương Hạo nhớ lại bộ dạng đáng thương vừa rồi của gia hỏa kia, hừ một tiếng, đi rót cốc nước bưng trong tay.
Gõ cửa đi vào, Quý Gia Hoành đang dựa bên cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, ánh đèn đô thị ban đêm phản chiếu trên kính mắt, bóng dáng lại có phần cô đơn.
Vương Hạo đi tới, thấy trên tay Quý Gia Hoành đang cầm một quyển Nietzsche toàn tập bằng tiếng Anh.
Vẫn nhớ Quý mama từng nói, tên này Anh văn căn bản không vượt quá 50 điểm.
Vương Hạo hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
Quý Gia Hoành nói: “Không ngủ được.”
Vương Hạo không nói.
Quý Gia Hoành không biết tại sao, lúc này bỗng nhiên mong muốn giải bày cùng Vương Hạo: “Ta cảm thấy con người ta vừa thối nát lại vừa thất bại.”
Vương Hạo gật đầu: “Chính xác.”
Quý Gia Hoành buồn phiền hỏi: “Ngươi nói hiện tại ta có tiền có quyền, sao vẫn luôn thấy trống trải.”
“Trống trải cái rắm, ngươi đây là nhàn rỗi tự chuốc phiền não.” Vương Hạo nói xong, đưa cốc nước cho Quý Gia Hoành, “Mau uống rồi ngủ đi, phòng ngươi bật đèn ta không ngủ được.”
Quý Gia Hoành chán nản uống nước xong, leo lên giường lại.
Vương Hạo cũng ngáp một cái, bò về sô pha ngủ.
Cửa bán mở, Quý Gia Hoành nhìn ra bên ngoài, trong phòng khách Vương Hạo cùng chiếc sô pha đều dung nhập vào màn đêm.
“Ta nói,” Quý Gia Hoành nhịn không được lại hỏi, “Ngươi lúc đó không phải không tin ta bị bắt cóc sao? Tại sao còn chạy đến?”
“Phí lời!” Vương Hạo nói, “Người khác không biết ta có thể không biết sao? Gia hỏa nhà ngươi lúc dùng giọng điệu kia khóc là chân thật nhất, đáng đời ngươi, chạy khắp nơi đắc tội người khác.”
Quý Gia Hoành nghĩ kỳ thực Vương Hạo vẫn rất hiểu mình, nhưng hiểu đến mức này lại cảm thấy có chút đau lòng, thực ra Quý Gia Hoành nghĩ việc này không thể hoàn toàn trách hắn, hắn nào biết Triệu ca kia cư nhiên ngay cả Vĩ Trung ca cũng không biết, dù rằng mình đắc tội nhiều người, nhưng những người bình thường cũng chẳng có mấy người dám to gan trắng trợn làm gì hắn, muốn trách phải trách Triệu ca kiến thức hạn hẹp, lăn lộn trong xã hội đen ngay cả lão đại bang phái lớn cũng không biết.
“Được rồi,” Vương Hạo nói, “Số tiền đó là ta mượn bạn học, ngươi nhớ trả lại ta.” Lúc ấy danh thiếp Quý Gia Hoành hắn đã vứt từ lâu, gọi điện về nhà hỏi đúng lúc trong nhà không có người, muốn báo cảnh sát thì sợ đối phương thật sự làm hại Quý Gia Hoành, nếu đi tay không thì sợ cả hai đều không thể trở về, lăn lộn một hồi mệt muốn chết.
Quý Gia Hoành nói: “Chắc chắn mà.”
Vương Hạo bên kia lại im lặng. Quý Gia Hoành cũng không có can đảm nói thêm, nghĩ tới câu nói vừa rồi của Vương Hạo, cảm thấy rất vui, tháo kính nhắm mắt ngủ.
Mơ màng ngủ một hồi, bỗng nhiên thấy Vương Hạo từ ngoài cửa đi vào, nói “Bên ngoài khó chịu” ngã xuống giường lăn quay ra ngủ, trên người cư nhiên trần truồng không mặt đồ ngủ.
Quý Gia Hoành chọt hắn một cái, đối phương không có phản ứng, mình cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, cởi quần, đề thương lên ngựa dự định làm Vương Hạo.
Vừa đè lên, Vương Hạo bỗng dưng mở mắt, quát: “Quý Gia Hoành! Ngươi lại muốn ăn đòn phải không!”
Quý Gia Hoành sợ đến sử dụng hết cả tứ chi vọt ra ngoài, lại bị Vương Hạo túm cổ chân đè xuống.
Quý Gia Hoành túm drap giường nhích lên phía trước, Vương Hạo nắm thắt lưng hắn kéo xuống phía sau, drap giường bị nhàu nát.
Quý Gia Hoành vẫn muốn chạy trốn, Vương Hạo không biết từ đâu rút ra con dao, hung tợn nói: “Dám chạy ta giết ngươi.”
Quý Gia Hoành la: “Ta sai rồi ta sai rồi… Ta không dám… nữa…”
Vương Hạo đè hắn mắng: “Người như ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, con mẹ nó không dạy dỗ thì ngươi không biết trời cao đất rộng thế nào!”
Quý Gia Hoành quay đầu nhìn, chỗ đó của Vương Hạo thô to như cánh tay trẻ con, nhất thời sợ hãi khóc lóc giãy dụa muốn chạy ra ngoài.
“Con mẹ nó còn dám động!” Vương Hạo không nhiều lời liền cắm vào, “Là không thích lão tử còn chẳng muốn thượng! Thượng ngươi là nể mặt mũi ngươi lắm rồi!”
Chuẩn bị gì hắn đều không làm, Quý Gia Hoành lại không thấy đau đớn, thế nhưng vẫn sợ đến mức bấu chặt drap giường nhích dần ra ngoài. Vương Hạo vừa luật động vừa áp sát, mỉm cười đặc biệt ôn nhu: “Quý Gia Hoành ta thích ngươi.”
Quý Gia Hoành chưa từng thấy bộ dạng ôn nhu nói chuyện với mình như vậy của hắn, giật bắn cả người lập tức mềm nhũn, ngón tay siết chặt drap giường cũng không còn khí lực, bị Vương Hạo mạnh mẽ kéo đi, lật qua lật lại cũng không biết làm mấy lần, làm đến tận trời sáng.
Quý Gia Hoành mở mắt, nhìn sang bên cạnh, drap giường bằng phẳng chỗ nào có bóng dáng Vương Hạo, mò vào trong chăn, một mảnh ẩm ướt.
Giấc mơ này, nên xem là ác mộng hay xuân mộng đây?
Vương Hạo ngồi trên sô pha xem thời sự buổi sáng.
Quý Gia Hoành rũ đầu bước ra từ toilet, thấy Vương Hạo liền nhớ lại giấc mơ đêm qua.
Vương Hạo liếc mắt nhìn hắn, nghĩ tên này quả nhiên có tiền, một đêm thay một bộ đồ ngủ, hỏi: “Hôm qua nửa đêm ngươi gọi ta phải không?”
Quý Gia Hoành chột dạ lắc đầu: “Không không, ngươi nằm mơ đó.”
Vương Hạo đang định nói kế hoạch gọi bảo mẫu cho hắn, vừa giương mắt, liền đối diện tầm nhìn của Quý Gia Hoành.
Ánh mắt đằng sau thấu kính kia dù không xem là *** tà, nhưng cũng không bình thường, hoàn toàn không giống ánh mắt ban đầu.
Vương Hạo hỏi: “Ở đây có người quen có thể chăm sóc ngươi không?”
Quý Gia Hoành nghe ra ý tứ của lời này là hắn định đi, trong lòng lạnh lẽo, vội lắc đầu: “Không, không, ta một mình cô đơn ở đây.”
Vương Hạo thấy cũng phải, Quý Gia Hoành một mình làm việc bên ngoài, cũng không phải dễ dàng.
Quý Gia Hoành cánh tay bó bột dáng vẻ đáng thương nhìn hắn, Vương Hạo nhìn ánh mắt kia lại một trận phiền muộn, nói: “Vậy ta lo cho người thêm vài ngày nữa.”
Quý Gia Hoành ngoài miệng không nói, trong lòng rất sung sướng.
Lúc này có người bấm chuông cửa, Vương Hạo ra mở cửa, một cậu trai rất xinh đẹp đang đứng trước cửa, cửa vừa mở liền nhào vào lòng Vương Hạo: “Gia Hoành, nghe nói anh nằm viện? Người ta hầm canh gà mang đến cho anh này.”
Quý Gia Hoành rướn cổ nhìn ra, Vương Hạo mặt âm trầm quét mắt nhìn lại: “Ngươi không phải không có người quen sao?”
Vừa gặp mặt đã rúc vào lòng người ta, ngay cả canh gà cũng hầm xong mang đến, còn gọi Gia Hoành Gia Hoành, nói không quen ai tin?
Thái Minh Minh phát hiện ôm nhầm người, xách canh gà lùi về sau hai bước, xoay mặt nhìn Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành vò nát đầu cũng nghĩ không ra tại sao Thái Minh Minh lại biết địa chỉ nhà mình, vội giải thích: “Đây là nghệ sĩ dưới quyền ta, tự nhiên có quen biết, chúng ta quen nhau bất quá hai tháng, ta không ngờ hắn có thể đến đây.” Sau đó hỏi Thái Minh Minh, “Đúng không?”
Thái Minh Minh rất tinh ý gật đầu: “Đúng! Đúng!”
Ngoài hành lang có người hỏi: “Đúng cái gì?”
Theo sau Điền Trung xuất hiện trước cửa: “Lần này chủ sự kỳ cục quá, triển lãm không xong không cho đi, gấp chết tôi rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì… Vương Hạo?!”
Vương Hạo suy nghĩ nửa ngày, không nhớ nổi tên người này, nhưng cũng nhớ người này lúc trước thường dính sát bên Quý Gia Hoành.
“Sao ngươi lại ở đây?” Điền Trung hỏi.
Vương Hạo mặc kệ hắn, quay đầu hỏi Quý Gia Hoành: “Đây cũng không quen?” Nói xong nghiêm mặt vào trong thay đồ, xách ba lô du lịch của mình đi ra.
Quý Gia Hoành vô thức muốn ngăn lại, Vương Hạo mắng: “Cút!”
Quý Gia Hoành trừng mắt nhìn Vương Hạo ra khỏi cửa, bên cạnh có người dìu hắn: “Anh ăn sáng chưa, chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng vàng phẫn nộ trừng lớn, ngữ điệu lạnh lùng: “Cút!”
♦ ♦ ♦ ♦ ♦
Bình luận truyện