Dĩ Ác Chế Ác
Vương Hạo nào đoán được suy nghĩ hoang đường trong lòng Quý Gia Hoành, nhưng cũng không nỡ thấy bộ dạng đáng thương của hắn, ngực đau xót, ngữ khí không hiểu sao cũng ôn nhu hơn: “Nói bậy bạ gì đó, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết.”
——
Vậy chúng ta thử yêu nhau đi.
Quý Gia Hoành cảm thấy giọng điệu Vương Hạo nói lời này y như đúc giọng điệu mình vừa ngủ dậy tiểu minh tinh dựa đầu giường uống rượu vang sau khi xong chuyện nói “Lần sau tôi dẫn cậu đi gặp đạo diễn Vương”.
Có lệ! Đây tuyệt đối là có lệ!
Quý Gia Hoành cũng là người từng trải, suy bụng ta ra bụng người, lấy lòng của mình đo dạ người ta, rất dễ dàng đoán được Vương Hạo nói lời này không hề có mức độ đáng tin nào.
Tâm tình tốt thì nghiêm túc, tâm tình không vui bên nhau vài ngày lúc người đến tìm đùn đẩy bảo không rảnh, hoặc giả vờ căn bản quên mất chuyện này, chết không chịu nhận ngươi cũng hết cách.
Nhất là loại chuyện trên giường này, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, làm xong thì thôi, đảo mắt liền có thể trở mặt không quen nhau, càng khỏi nói dã chiến một chút chứng cứ cũng không lưu được.
Gia hỏa Vương Hạo này căn bản chính là cố ý.
Quý Gia Hoành càng nghĩ càng nhận định như vậy, lại nghĩ tới giáo viên nữ trước đó, trong lòng càng thêm phẫn hận.
Đây tính là gì? Bắt cá hai tay, còn nam nữ đều chơi! Người này căn bản là một tên lưu manh!
Vương Hạo chỉnh sửa quần áo, xoay người nhìn Quý Gia Hoành, tên kia kéo quần lên, ngồi trên bãi cỏ cũng không biết đang nghĩ gì.
Câu vừa rồi tuy rằng dùng câu hỏi, nhưng Vương Hạo cũng không có hứng thú nghe Quý Gia Hoành trả lời. Thấy Quý Gia Hoành vẫn ngồi trên bãi cỏ, đưa tay kéo hắn: “Về thôi.”
Nếu Vương Hạo không kéo hắn, Quý Gia Hoành thật sự không còn khí lực đứng dậy.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên cao nguyên chênh lệch khá lớn, lúc này trời càng lạnh. Quý Gia Hoành hắt xì một cái, đầu rệu rã đau nhức.
Sau mông ẩm ướt dinh dính, lúc đi dịch thể men theo bắp đùi chảy xuống, gió thổi, khiến hai chân đều lạnh cóng.
Không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
Vương Hạo tùy tiện đi phía trước, còn rất vui vẻ ngâm nga một điệu dân ca, mảy may không phát hiện Quý Gia Hoành có gì khác thường.
Quý Gia Hoành trong lòng càng lạnh, đôi chân run rẩy gắng gượng đi theo sau.
Quý Gia Hoành cảm thấy mình thực là tự tác nghiệt không thể sống, ăn no rồi chạy một mạch xa như thế, lúc này hai chân như đeo chì. Kính bị bóp nát, trước mắt một mảnh lờ mờ không biết là nhìn không rõ hay là do chóng mặt, thân thể lạnh cóng run rẩy, đi một hồi, thân thể không còn tri giác, mơ mơ màng màng dẫm trên cỏ như đang dẫm trên bông.
Quý Gia Hoành nhịn không được, hỏi: “Vương Hạo, chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp?”
“Không cần,” Vương Hạo đầu cũng không ngoái, tinh lực dư thừa nói, “Sắp đến rồi.”
Quý Gia Hoành ấm ức xen lẫn tức giận nổi lên, có giỏi thì chúng ta đi, đợi ta chết giữa đường xem ngươi có hối hận không!
Nghĩ dù nghĩ thế, nhưng trời không toại lòng người, càng muốn xỉu càng không xỉu được, hoa mắt chóng mặt tứ chi vô lực, Quý Gia Hoành cư nhiên còn trụ được một hơi tàn đi về nhà Vương Hạo.
Thầy giáo phòng bên đã trở về, đang ngồi trong phòng khách xem TV. Quý Gia Hoành tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nằm phịch lên bàn bên cạnh, đôi mắt vừa nhắm liền không mở nổi nữa.
Vương Hạo đang rót nước, chợt nghe thầy giáo kia nói: “Vương Hạo, bạn của cậu hình như không khỏe!”
“Sao vậy?” Vương Hạo bưng cốc nước tới, nhìn Quý Gia Hoành nằm sấp chỗ kia động cũng không động, đưa tay sờ trán hắn, vừa chạm cả tay đều là mồ hôi lạnh, trán nóng đến dọa người, vội vàng gọi thầy giáo kia giúp hắn đưa Quý Gia Hoành về giường mình.
Vương Hạo mò thuốc hạ sốt cho Quý Gia Hoành uống, thầy giáo kia hỏi: “Có cần giúp đỡ không? Cậu xem anh ta đổ mồ hôi khắp người, lau khô đi.”
Vương Hạo nói: “Cậu cứ đi nghỉ, một mình tôi được rồi.”
Đợi thầy giáo kia đi ra, Vương Hạo đóng cửa lại, đổ chậu nước nóng giúp Quý Gia Hoành lau người, người kia mồ hôi đầy mình, lúc cởi đồ thì cuộn người lại, sắc mặt trắng bệch.
Cơ thể khó chịu ngươi cũng không nói một tiếng, ủ trong lòng thì ai biết được, thấy ngươi chạy nhanh hơn cả thỏ ta còn tưởng ngươi không sao. Vương Hạo hối hận kèm thêm tức giận, đặc biệt thấy Quý Gia Hoành phía sau chỗ đó sưng tấy, bắp đùi có thứ màu trắng dinh dính, cảm giác áy náy nhất thời đong đầy.
Đợi tác dụng thuốc qua đi, Quý Gia Hoành cơn sốt lui dần, Vương Hạo cho rằng không sao nữa, mình cũng rất mệt, tựa vào giường Quý Gia Hoành ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, chợt nghe bên cạnh có người hừ hừ, Vương Hạo mở mắt xem, Quý Gia Hoành đầu đầy mồ hôi hột, gương mặt đỏ bừng, lầm bầm không biết đang nói gì, lại đưa tay sờ trán hắn, còn nóng hơn lúc nãy.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cần đưa hắn đến bệnh viện. Vương Hạo sực nhớ thầy giáo phòng bên có chiếc mô tô, chạy qua gõ cửa.
Chìa khóa mô tô của anh ta lại nằm ở chỗ bạn gái, vì vậy hai người hơn nửa đêm chạy đi gọi Tiểu Mai.
Cô gái nhiệt tình, cùng bạn trai mình chạy đến giúp, thấy bộ dạng Quý Gia Hoành lại càng hốt hoảng: “Trời ơi, tình hình này tiếp tục sẽ nguy hiểm, sốt chết người đó, mau đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Quý Gia Hoành đầu đau muốn chết, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào, gượng mở mí mắt, thấy trong phòng đứng ba người, người đàn ông không quen kia Quý Gia Hoành cũng không có tâm tình tìm hiểu, chỉ thấy Vương Hạo và “bạn gái” hắn.
Loáng thoáng nghe được cái gì “nguy hiểm … chết…”, sức khỏe suy yếu càng dễ bi quan, Quý Gia Hoành lúc này đầu óc nóng đến hồ đồ tư duy cũng không giống lúc thường, mơ mơ màng màng nghĩ đây là tình hình gì? Mình đã bệnh đến hết cứu rồi sao?
Vương Hạo từ trong tủ lục ra áo ba đờ xuy mùa đông bao lấy Quý Gia Hoành, hai người còn lại giúp dìu Quý Gia Hoành ngồi lên mô tô.
Quý Gia Hoành ngồi phía trước mô tô, Vương Hạo tay chân đỡ lấy hai bên, giống như ôm hắn, không ngã được, áo ba đờ xuy của Vương Hạo xem như chắn gió, Quý Gia Hoành giống như quả cầu được bọc lại, chỉ lộ mỗi gương mặt dán vào ngực Vương Hạo, tuy rằng gió lớn nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Trong lòng Quý Gia Hoành trái lại rất lạnh, cảm thấy mình không chịu được bao lâu nữa.
Trên đường lớn chỉ có một chiếc xe mô tô băng băng chạy, cao nguyên vốn gió lớn, ban đêm nhiệt độ hạ thấp, Vương Hạo lúc đi cũng chưa kịp khoác thêm quần áo, ngón tay và mặt lạnh đến tê cóng, giống như đao quất lên mặt.
Vương Hạo sợ Quý Gia Hoành chịu không nổi, cúi đầu nhìn, Quý Gia Hoành run rẩy tựa như cái sàng khóe mắt nước mắt vô thanh chảy xuống.
“Lạnh không?” Vương Hạo hỏi.
Quý Gia Hoành nghĩ chết cũng sắp chết rồi còn cái gì lạnh với không lạnh, bi thương trong lòng như nước lũ tràn đê dâng lên, mở miệng, thấp giọng gọi: “Vương Hạo… Vương Hạo…”
Vương Hạo hỏi: “Sao vậy?”
Quý Gia Hoành nói: “Mạng của ta nằm trong tay ngươi… Đợi ta chết… Ngươi nói với mẹ ta một tiếng…”
Vương Hạo nào đoán được suy nghĩ hoang đường trong lòng Quý Gia Hoành, nhưng cũng không nỡ thấy bộ dạng đáng thương của hắn, ngực đau xót, ngữ khí không hiểu sao cũng ôn nhu hơn: “Nói bậy bạ gì đó, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết.”
Quý Gia Hoành lúc này chợt cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, nhưng trên mô tô xóc nảy, cơ thể cũng chịu không nổi, thật sự cảm thấy mình sắp chết, nghe được lời này của Vương Hạo, sống mũi cay cay. Người sắp chết tâm cũng thiện lương, Quý Gia Hoành hồi tưởng quá khứ, bên mình không có người bạn tri kỷ nào, phúc nên hưởng đều đã hưởng đủ, chỉ là sau lưng bị người mắng chửi không biết bao nhiêu lần, bây giờ người mình thích cũng có bạn gái, lại không ai thích mình, tiếp tục sống cũng không còn ý nghĩa, bằng những lời này của Vương Hạo, chợt cảm thấy cho dù chết như vậy cũng không có gì đáng sợ.
Quý Gia Hoành ý thức tỉnh táo rồi lại lập tức chìm vào hôn mê, Vương Hạo lúc cúi đầu nhìn hắn đã im lìm.
“Quý Gia Hoành!” Vương Hạo vung tay lay đầu hắn, “Quý Gia Hoành!”
Đầu Quý Gia Hoành theo động tác tay của Vương Hạo vô lực lắc lư, mặt nóng đến đỏ bừng, nhưng môi khô đến trắng bệch.
“Này.” Vương Hạo dán mặt Quý Gia Hoành vào ngực mình, tăng tốc mô tô, “Lập tức đến ngay, cố gắng chút nữa.”
Quý Gia Hoành nếu còn thần trí, cho dù gió có to, lúc này cũng nghe được nhịp tim Vương Hạo đập còn gấp gáp hơn trước đây cùng vẻ mặt hốt hoảng hiếm xuất hiện trên khuôn mặt người kia.
Đáng tiếc Quý Gia Hoành lúc này không còn ý thức, đương nhiên không biết Vương Hạo một đường điên cuồng lao đi như thế nào, lại như thế nào nôn nóng đưa hắn vào bệnh viện đến phòng cấp cứu.
Đợi Quý Gia Hoành an ổn nằm trên giường bệnh, trời đã hơi sáng.
Vương Hạo tóc bên trán sớm ướt đẫm mồ hôi, hai má vẫn lưu lại cảm giác đau rát bị gió quất lên, tê nóng.
May là đưa đến sớm, lại không bị trúng gió, Quý Gia Hoành cơn sốt lui dần, sắc mặt không còn đỏ nữa, ngược lại có vẻ không khỏe lắm. Rõ ràng đã đo nhiệt độ, Vương Hạo vẫn cảm thấy lo lắng, vươn tay sờ thử trán hắn.
Lạnh.
Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện yết hầu khô khan, khí lực cũng rút đi không ít, đến bây giờ tâm vẫn như buộc trên không trung chưa bỏ xuống được.
Ngữ khí Quý Gia Hoành giống như để lại di ngôn vừa rồi bây giờ ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nhưng vào lúc đó thật sự bị hắn ảnh hưởng, có loại cảm giác sắp sinh ly tử biệt, hận không thể bồng hắn bay đến bệnh viện.
Còn có chút đau lòng.
Trong lúc Quý Gia Hoành hôn mê có tỉnh lại vài lần, uống chút nước rồi lại thiếp đi. Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh lại đã là buổi trưa.
Trí nhớ rõ nét của Quý Gia Hoành tải đến đoạn nằm sấp trên bàn mà thôi, chuyện về sau chỉ có ấn tượng mơ hồ, vừa mở mắt, phát hiện mình nằm trong bệnh viện, khắp nơi toàn mùi thuốc khử trùng, lại càng hoảng sợ.
Túi truyền dịch thứ hai vừa rút hết, Vương Hạo chưa hề chợp mắt, đang giúp Quý Gia Hoành giữ mũi kim trên tay, thấy Quý Gia Hoành đột nhiên cựa quậy, theo quán tính hỏi: “Uống nước không?”
Quý Gia Hoành căn bản chưa từng nghe Vương Hạo dùng ngữ khí dịu dàng như vậy nói chuyện với mình, đầu óc vốn vẫn còn choáng váng lập tức tỉnh táo, liên thanh đáp: “Không, không cần.”
Không ngờ đáp lại, Vương Hạo ngẩng đầu, phát hiện Quý Gia Hoành đã tỉnh, vươn tay sờ trán hắn, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Quý Gia Hoành bị động tác ôn nhu này của hắn dọa đến lông tơ toàn thân dựng đứng, vừa nhích về sau vừa nói: “Không khó chịu, không sao không sao cả.”
“Đừng cử động đừng cử động,” Vương Hạo kéo tay Quý Gia Hoành bảo, “Giữ giúp ngươi, vừa động cái đã bầm rồi, ai! Ngươi còn động? Ngươi thử động đậy lần nữa cho ta xem.”
Quý Gia Hoành không dám động nữa, nằm ngay đơ trên giường.
“Mệt chết ta.” Vương Hạo bị nháo cả đêm, quầng mắt thâm đen gắng đến lúc này, thấy hắn tỉnh dậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dựa bên giường bệnh vừa nói: “Ta ngủ một lát đã, ngươi đừng làm ồn ta.”
Quý Gia Hoành gật đầu: “Không đâu, không đâu.”
Vương Hạo lại nói: “Ngươi nếu đói bụng gọi một tiếng, ta đi mua cơm cho ngươi.”
“Không, không cần.” Quý Gia Hoành rất lưỡng lự, câu đầu với câu thứ hai không phải có chút mâu thuẫn sao.
“Chúng ta quan hệ gì a, làm đều đã làm rồi.” Vương Hạo vùi đầu vào cánh tay, giọng điệu nửa ngủ nửa tỉnh nói, “Còn khách khí cái gì.”
Quý Gia Hoành thân là nhân sĩ nổi danh trong giới giải trí, bàn chuyện mờ ám làm việc không thuần khiết trước nay đều trong góc phòng tối tăm hắc dạ phong cao mà tiến hành, bây giờ ban ngày ban mặt bị Vương Hạo nói ra mối quan hệ nam nam đặc thù của hai người, ngực thịch một tiếng nổ bùm, chột dạ quay đầu nhìn phản ứng của người nằm giường bệnh bên cạnh.
Giường bệnh bên cạnh là một cụ già dân tộc Tạng, tuổi tác lớn lỗ tai không tốt đương nhiên không nghe thấy Vương Hạo giống như ấm ớ nói ra câu kia, thấy Quý Gia Hoành nhìn mình, vui vẻ vươn ngón cái, dùng hán ngữ đơn giản biểu đạt tình hữu nghị của mình: “Các cháu, rất tốt!”
Quý Gia Hoành xấu hổ hé miệng, dời tầm mắt, Vương Hạo vừa ngủ, một tay vẫn giữ mũi kim, bất quá người ngủ sức lực trên tay cũng không đủ, vẫn ứa chút máu.
Theo lý thuyết, mình lần này phát sốt không rũ bỏ được quan hệ với Vương Hạo, nhưng nhìn quầng mắt thâm đen cùng gương mặt tiều tụy của Vương Hạo trong lòng ngoài sung sướng lại thấy có chút cảm động.
Chương 27
CHƯƠNG 27
Vương Hạo nào đoán được suy nghĩ hoang đường trong lòng Quý Gia Hoành, nhưng cũng không nỡ thấy bộ dạng đáng thương của hắn, ngực đau xót, ngữ khí không hiểu sao cũng ôn nhu hơn: “Nói bậy bạ gì đó, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết.”
——
Vậy chúng ta thử yêu nhau đi.
Quý Gia Hoành cảm thấy giọng điệu Vương Hạo nói lời này y như đúc giọng điệu mình vừa ngủ dậy tiểu minh tinh dựa đầu giường uống rượu vang sau khi xong chuyện nói “Lần sau tôi dẫn cậu đi gặp đạo diễn Vương”.
Có lệ! Đây tuyệt đối là có lệ!
Quý Gia Hoành cũng là người từng trải, suy bụng ta ra bụng người, lấy lòng của mình đo dạ người ta, rất dễ dàng đoán được Vương Hạo nói lời này không hề có mức độ đáng tin nào.
Tâm tình tốt thì nghiêm túc, tâm tình không vui bên nhau vài ngày lúc người đến tìm đùn đẩy bảo không rảnh, hoặc giả vờ căn bản quên mất chuyện này, chết không chịu nhận ngươi cũng hết cách.
Nhất là loại chuyện trên giường này, trời biết đất biết ngươi biết ta biết, làm xong thì thôi, đảo mắt liền có thể trở mặt không quen nhau, càng khỏi nói dã chiến một chút chứng cứ cũng không lưu được.
Gia hỏa Vương Hạo này căn bản chính là cố ý.
Quý Gia Hoành càng nghĩ càng nhận định như vậy, lại nghĩ tới giáo viên nữ trước đó, trong lòng càng thêm phẫn hận.
Đây tính là gì? Bắt cá hai tay, còn nam nữ đều chơi! Người này căn bản là một tên lưu manh!
Vương Hạo chỉnh sửa quần áo, xoay người nhìn Quý Gia Hoành, tên kia kéo quần lên, ngồi trên bãi cỏ cũng không biết đang nghĩ gì.
Câu vừa rồi tuy rằng dùng câu hỏi, nhưng Vương Hạo cũng không có hứng thú nghe Quý Gia Hoành trả lời. Thấy Quý Gia Hoành vẫn ngồi trên bãi cỏ, đưa tay kéo hắn: “Về thôi.”
Nếu Vương Hạo không kéo hắn, Quý Gia Hoành thật sự không còn khí lực đứng dậy.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm trên cao nguyên chênh lệch khá lớn, lúc này trời càng lạnh. Quý Gia Hoành hắt xì một cái, đầu rệu rã đau nhức.
Sau mông ẩm ướt dinh dính, lúc đi dịch thể men theo bắp đùi chảy xuống, gió thổi, khiến hai chân đều lạnh cóng.
Không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
Vương Hạo tùy tiện đi phía trước, còn rất vui vẻ ngâm nga một điệu dân ca, mảy may không phát hiện Quý Gia Hoành có gì khác thường.
Quý Gia Hoành trong lòng càng lạnh, đôi chân run rẩy gắng gượng đi theo sau.
Quý Gia Hoành cảm thấy mình thực là tự tác nghiệt không thể sống, ăn no rồi chạy một mạch xa như thế, lúc này hai chân như đeo chì. Kính bị bóp nát, trước mắt một mảnh lờ mờ không biết là nhìn không rõ hay là do chóng mặt, thân thể lạnh cóng run rẩy, đi một hồi, thân thể không còn tri giác, mơ mơ màng màng dẫm trên cỏ như đang dẫm trên bông.
Quý Gia Hoành nhịn không được, hỏi: “Vương Hạo, chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp?”
“Không cần,” Vương Hạo đầu cũng không ngoái, tinh lực dư thừa nói, “Sắp đến rồi.”
Quý Gia Hoành ấm ức xen lẫn tức giận nổi lên, có giỏi thì chúng ta đi, đợi ta chết giữa đường xem ngươi có hối hận không!
Nghĩ dù nghĩ thế, nhưng trời không toại lòng người, càng muốn xỉu càng không xỉu được, hoa mắt chóng mặt tứ chi vô lực, Quý Gia Hoành cư nhiên còn trụ được một hơi tàn đi về nhà Vương Hạo.
Thầy giáo phòng bên đã trở về, đang ngồi trong phòng khách xem TV. Quý Gia Hoành tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nằm phịch lên bàn bên cạnh, đôi mắt vừa nhắm liền không mở nổi nữa.
Vương Hạo đang rót nước, chợt nghe thầy giáo kia nói: “Vương Hạo, bạn của cậu hình như không khỏe!”
“Sao vậy?” Vương Hạo bưng cốc nước tới, nhìn Quý Gia Hoành nằm sấp chỗ kia động cũng không động, đưa tay sờ trán hắn, vừa chạm cả tay đều là mồ hôi lạnh, trán nóng đến dọa người, vội vàng gọi thầy giáo kia giúp hắn đưa Quý Gia Hoành về giường mình.
Vương Hạo mò thuốc hạ sốt cho Quý Gia Hoành uống, thầy giáo kia hỏi: “Có cần giúp đỡ không? Cậu xem anh ta đổ mồ hôi khắp người, lau khô đi.”
Vương Hạo nói: “Cậu cứ đi nghỉ, một mình tôi được rồi.”
Đợi thầy giáo kia đi ra, Vương Hạo đóng cửa lại, đổ chậu nước nóng giúp Quý Gia Hoành lau người, người kia mồ hôi đầy mình, lúc cởi đồ thì cuộn người lại, sắc mặt trắng bệch.
Cơ thể khó chịu ngươi cũng không nói một tiếng, ủ trong lòng thì ai biết được, thấy ngươi chạy nhanh hơn cả thỏ ta còn tưởng ngươi không sao. Vương Hạo hối hận kèm thêm tức giận, đặc biệt thấy Quý Gia Hoành phía sau chỗ đó sưng tấy, bắp đùi có thứ màu trắng dinh dính, cảm giác áy náy nhất thời đong đầy.
Đợi tác dụng thuốc qua đi, Quý Gia Hoành cơn sốt lui dần, Vương Hạo cho rằng không sao nữa, mình cũng rất mệt, tựa vào giường Quý Gia Hoành ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, chợt nghe bên cạnh có người hừ hừ, Vương Hạo mở mắt xem, Quý Gia Hoành đầu đầy mồ hôi hột, gương mặt đỏ bừng, lầm bầm không biết đang nói gì, lại đưa tay sờ trán hắn, còn nóng hơn lúc nãy.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cần đưa hắn đến bệnh viện. Vương Hạo sực nhớ thầy giáo phòng bên có chiếc mô tô, chạy qua gõ cửa.
Chìa khóa mô tô của anh ta lại nằm ở chỗ bạn gái, vì vậy hai người hơn nửa đêm chạy đi gọi Tiểu Mai.
Cô gái nhiệt tình, cùng bạn trai mình chạy đến giúp, thấy bộ dạng Quý Gia Hoành lại càng hốt hoảng: “Trời ơi, tình hình này tiếp tục sẽ nguy hiểm, sốt chết người đó, mau đưa anh ấy đến bệnh viện.”
Quý Gia Hoành đầu đau muốn chết, lại nghe thấy bên ngoài ồn ào, gượng mở mí mắt, thấy trong phòng đứng ba người, người đàn ông không quen kia Quý Gia Hoành cũng không có tâm tình tìm hiểu, chỉ thấy Vương Hạo và “bạn gái” hắn.
Loáng thoáng nghe được cái gì “nguy hiểm … chết…”, sức khỏe suy yếu càng dễ bi quan, Quý Gia Hoành lúc này đầu óc nóng đến hồ đồ tư duy cũng không giống lúc thường, mơ mơ màng màng nghĩ đây là tình hình gì? Mình đã bệnh đến hết cứu rồi sao?
Vương Hạo từ trong tủ lục ra áo ba đờ xuy mùa đông bao lấy Quý Gia Hoành, hai người còn lại giúp dìu Quý Gia Hoành ngồi lên mô tô.
Quý Gia Hoành ngồi phía trước mô tô, Vương Hạo tay chân đỡ lấy hai bên, giống như ôm hắn, không ngã được, áo ba đờ xuy của Vương Hạo xem như chắn gió, Quý Gia Hoành giống như quả cầu được bọc lại, chỉ lộ mỗi gương mặt dán vào ngực Vương Hạo, tuy rằng gió lớn nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Trong lòng Quý Gia Hoành trái lại rất lạnh, cảm thấy mình không chịu được bao lâu nữa.
Trên đường lớn chỉ có một chiếc xe mô tô băng băng chạy, cao nguyên vốn gió lớn, ban đêm nhiệt độ hạ thấp, Vương Hạo lúc đi cũng chưa kịp khoác thêm quần áo, ngón tay và mặt lạnh đến tê cóng, giống như đao quất lên mặt.
Vương Hạo sợ Quý Gia Hoành chịu không nổi, cúi đầu nhìn, Quý Gia Hoành run rẩy tựa như cái sàng khóe mắt nước mắt vô thanh chảy xuống.
“Lạnh không?” Vương Hạo hỏi.
Quý Gia Hoành nghĩ chết cũng sắp chết rồi còn cái gì lạnh với không lạnh, bi thương trong lòng như nước lũ tràn đê dâng lên, mở miệng, thấp giọng gọi: “Vương Hạo… Vương Hạo…”
Vương Hạo hỏi: “Sao vậy?”
Quý Gia Hoành nói: “Mạng của ta nằm trong tay ngươi… Đợi ta chết… Ngươi nói với mẹ ta một tiếng…”
Vương Hạo nào đoán được suy nghĩ hoang đường trong lòng Quý Gia Hoành, nhưng cũng không nỡ thấy bộ dạng đáng thương của hắn, ngực đau xót, ngữ khí không hiểu sao cũng ôn nhu hơn: “Nói bậy bạ gì đó, có ta ở đây, ngươi sẽ không chết.”
Quý Gia Hoành lúc này chợt cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, nhưng trên mô tô xóc nảy, cơ thể cũng chịu không nổi, thật sự cảm thấy mình sắp chết, nghe được lời này của Vương Hạo, sống mũi cay cay. Người sắp chết tâm cũng thiện lương, Quý Gia Hoành hồi tưởng quá khứ, bên mình không có người bạn tri kỷ nào, phúc nên hưởng đều đã hưởng đủ, chỉ là sau lưng bị người mắng chửi không biết bao nhiêu lần, bây giờ người mình thích cũng có bạn gái, lại không ai thích mình, tiếp tục sống cũng không còn ý nghĩa, bằng những lời này của Vương Hạo, chợt cảm thấy cho dù chết như vậy cũng không có gì đáng sợ.
Quý Gia Hoành ý thức tỉnh táo rồi lại lập tức chìm vào hôn mê, Vương Hạo lúc cúi đầu nhìn hắn đã im lìm.
“Quý Gia Hoành!” Vương Hạo vung tay lay đầu hắn, “Quý Gia Hoành!”
Đầu Quý Gia Hoành theo động tác tay của Vương Hạo vô lực lắc lư, mặt nóng đến đỏ bừng, nhưng môi khô đến trắng bệch.
“Này.” Vương Hạo dán mặt Quý Gia Hoành vào ngực mình, tăng tốc mô tô, “Lập tức đến ngay, cố gắng chút nữa.”
Quý Gia Hoành nếu còn thần trí, cho dù gió có to, lúc này cũng nghe được nhịp tim Vương Hạo đập còn gấp gáp hơn trước đây cùng vẻ mặt hốt hoảng hiếm xuất hiện trên khuôn mặt người kia.
Đáng tiếc Quý Gia Hoành lúc này không còn ý thức, đương nhiên không biết Vương Hạo một đường điên cuồng lao đi như thế nào, lại như thế nào nôn nóng đưa hắn vào bệnh viện đến phòng cấp cứu.
Đợi Quý Gia Hoành an ổn nằm trên giường bệnh, trời đã hơi sáng.
Vương Hạo tóc bên trán sớm ướt đẫm mồ hôi, hai má vẫn lưu lại cảm giác đau rát bị gió quất lên, tê nóng.
May là đưa đến sớm, lại không bị trúng gió, Quý Gia Hoành cơn sốt lui dần, sắc mặt không còn đỏ nữa, ngược lại có vẻ không khỏe lắm. Rõ ràng đã đo nhiệt độ, Vương Hạo vẫn cảm thấy lo lắng, vươn tay sờ thử trán hắn.
Lạnh.
Vương Hạo thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện yết hầu khô khan, khí lực cũng rút đi không ít, đến bây giờ tâm vẫn như buộc trên không trung chưa bỏ xuống được.
Ngữ khí Quý Gia Hoành giống như để lại di ngôn vừa rồi bây giờ ngẫm lại cảm thấy buồn cười, nhưng vào lúc đó thật sự bị hắn ảnh hưởng, có loại cảm giác sắp sinh ly tử biệt, hận không thể bồng hắn bay đến bệnh viện.
Còn có chút đau lòng.
Trong lúc Quý Gia Hoành hôn mê có tỉnh lại vài lần, uống chút nước rồi lại thiếp đi. Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh lại đã là buổi trưa.
Trí nhớ rõ nét của Quý Gia Hoành tải đến đoạn nằm sấp trên bàn mà thôi, chuyện về sau chỉ có ấn tượng mơ hồ, vừa mở mắt, phát hiện mình nằm trong bệnh viện, khắp nơi toàn mùi thuốc khử trùng, lại càng hoảng sợ.
Túi truyền dịch thứ hai vừa rút hết, Vương Hạo chưa hề chợp mắt, đang giúp Quý Gia Hoành giữ mũi kim trên tay, thấy Quý Gia Hoành đột nhiên cựa quậy, theo quán tính hỏi: “Uống nước không?”
Quý Gia Hoành căn bản chưa từng nghe Vương Hạo dùng ngữ khí dịu dàng như vậy nói chuyện với mình, đầu óc vốn vẫn còn choáng váng lập tức tỉnh táo, liên thanh đáp: “Không, không cần.”
Không ngờ đáp lại, Vương Hạo ngẩng đầu, phát hiện Quý Gia Hoành đã tỉnh, vươn tay sờ trán hắn, hỏi: “Còn khó chịu không?”
Quý Gia Hoành bị động tác ôn nhu này của hắn dọa đến lông tơ toàn thân dựng đứng, vừa nhích về sau vừa nói: “Không khó chịu, không sao không sao cả.”
“Đừng cử động đừng cử động,” Vương Hạo kéo tay Quý Gia Hoành bảo, “Giữ giúp ngươi, vừa động cái đã bầm rồi, ai! Ngươi còn động? Ngươi thử động đậy lần nữa cho ta xem.”
Quý Gia Hoành không dám động nữa, nằm ngay đơ trên giường.
“Mệt chết ta.” Vương Hạo bị nháo cả đêm, quầng mắt thâm đen gắng đến lúc này, thấy hắn tỉnh dậy rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dựa bên giường bệnh vừa nói: “Ta ngủ một lát đã, ngươi đừng làm ồn ta.”
Quý Gia Hoành gật đầu: “Không đâu, không đâu.”
Vương Hạo lại nói: “Ngươi nếu đói bụng gọi một tiếng, ta đi mua cơm cho ngươi.”
“Không, không cần.” Quý Gia Hoành rất lưỡng lự, câu đầu với câu thứ hai không phải có chút mâu thuẫn sao.
“Chúng ta quan hệ gì a, làm đều đã làm rồi.” Vương Hạo vùi đầu vào cánh tay, giọng điệu nửa ngủ nửa tỉnh nói, “Còn khách khí cái gì.”
Quý Gia Hoành thân là nhân sĩ nổi danh trong giới giải trí, bàn chuyện mờ ám làm việc không thuần khiết trước nay đều trong góc phòng tối tăm hắc dạ phong cao mà tiến hành, bây giờ ban ngày ban mặt bị Vương Hạo nói ra mối quan hệ nam nam đặc thù của hai người, ngực thịch một tiếng nổ bùm, chột dạ quay đầu nhìn phản ứng của người nằm giường bệnh bên cạnh.
Giường bệnh bên cạnh là một cụ già dân tộc Tạng, tuổi tác lớn lỗ tai không tốt đương nhiên không nghe thấy Vương Hạo giống như ấm ớ nói ra câu kia, thấy Quý Gia Hoành nhìn mình, vui vẻ vươn ngón cái, dùng hán ngữ đơn giản biểu đạt tình hữu nghị của mình: “Các cháu, rất tốt!”
Quý Gia Hoành xấu hổ hé miệng, dời tầm mắt, Vương Hạo vừa ngủ, một tay vẫn giữ mũi kim, bất quá người ngủ sức lực trên tay cũng không đủ, vẫn ứa chút máu.
Theo lý thuyết, mình lần này phát sốt không rũ bỏ được quan hệ với Vương Hạo, nhưng nhìn quầng mắt thâm đen cùng gương mặt tiều tụy của Vương Hạo trong lòng ngoài sung sướng lại thấy có chút cảm động.
Bình luận truyện