Dĩ Ác Chế Ác
Quý Gia Hoành có chút tức giận: “Cậu sao biết chuyến bay hôm nay của tôi?”
Điền Trung mặc chiếc áo khoác màu vàng, túi căng phồng không biết nhét thứ gì, mỉm cười nhìn hắn: “Tôi hỏi trợ lý công ty cậu.” Rồi lại chu đáo xách hộ vali cho Quý Gia Hoành: “Tôi đến đón cậu.”
Quý Gia Hoành tay giữ chặt vali không buông: “Tôi không về công ty.”
Điền Trung nói: “Tôi lái xe tới rồi, buổi chiều không có công việc, có thể đưa cậu về nhà.”
Quý Gia Hoành thầm nghĩ cậu làm ra chuyện lớn như thế, đương nhiên rảnh rỗi không việc làm, câu “Tôi tự đón xe về” đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nhiều năm như vậy, bây giờ Điền Trung đang khó khăn, không nể mặt mũi quá mình cũng thấy có chút áy náy.
Điền Trung lại lôi vali, Quý Gia Hoành thuận theo thả tay ra.
“Sức khỏe cậu sao rồi, lâu rồi không gặp tôi trái lại rất nhớ cậu, khí hậu cao nguyên không giống như ở đây, cậu có quen không?”
Suốt đường đi Điền Trung rất chu đáo hỏi đông hỏi tây, Quý Gia Hoành ừ ừ đáp, dáng vẻ rất thờ ơ.
Điền Trung vốn không phải người không có năng lực, thấy hắn không phản ứng, trong lòng đã hiểu vài phần, cười giễu một tiếng không nhiều lời nữa, tập trung lái xe.
Xe tới dưới lầu, Điền Trung giành trước một bước lấy vali của Quý Gia Hoành từ sau cốp xe ra, nói: “Tôi đưa cậu lên.”
Quý Gia Hoành nói: “Tôi tự lên được, cậu nếu bận thì đi trước đi.”
Điền Trung kéo vali đi vào trong: “Cậu khách sáo với tôi làm gì.”
Đến cửa, Điền Trung vẫn không có ý muốn đi: “Không mời tôi vào uống cốc nước sao.”
Quý Gia Hoành mở cửa mời hắn vào, trong lòng không hiểu là cảm giác gì, có chút tội nghiệp hắn, có chút áy náy mình không giúp được gì, lại chán hắn da mặt quá dày, dứt khoát mở lời: “Điền Trung, có gì cậu cứ nói thẳng đi.”
“Gia Hoành, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau.” Điền Trung nói, “Lần này cậu nhất định phải giúp tôi.”
Quý Gia Hoành nhìn dáng vẻ kia thì biết tránh hắn lâu như vậy hắn vẫn không bỏ cuộc: “Chuyện lớn đến mức vậy, tôi thật sự hết cách, nếu có cách tôi có thể không giúp sao?”
Điền Trung nói: “Giới giải trí tất cả địa bàn lớn có chút như vậy, chuyện muốn dập tắt không phải không thể dập được, tôi lại không làm ra vụ ảnh nóng khiến toàn thế giới đều biết, hơn mười vạn, tôi trả tiền lại, cũng chỉ là chuyện cậu của cậu nói một câu mà thôi.”
“Chuyện cậu gây ra cũng không nhỏ, hiện tại tin lức lan truyền khắp nơi, đã tới nước này, cậu nói mấy lời này thì có tác dụng gì?” Nếu thật sự giải quyết được cậu sớm đã giải quyết rồi, cũng chả phí sức đợi tôi về, Quý Gia Hoành lại nói: “Quy mô biểu diễn kia vốn rất lớn, trên dưới cả nước đều chằm chằm nhìn vào, vậy mà cậu có gan lấy tiền.”
“Tiền kia vốn không có gì sai, tôi đã bàn xong với kế toán.” Điền Trung tức giận nói, “Nào ngờ kế toán kia là bạn thân của người họ Dương lần trước, ám tôi riết, ký giả chỗ đó cũng do hắn quản lý, vài người một đám.”
Người họ Dương kia Quý Gia Hoành cũng biết, đều là người lên kế hoạch giống Điền Trung, kết quả bị Điền Trung ăn cắp ý tưởng, mất đi cơ hội nhận case lớn.
Thấy Quý Gia Hoành im lặng, Điền Trung lại nài nỉ: “Gia Hoành, chúng ta đánh nhỏ chơi lớn, cậu lại thật sự nhẫn tâm nhìn bạn thân ngồi tù mấy năm sao?”
“Tôi đã dò hỏi, chuyện này quá ầm ĩ, không cách nào thu dọn được.” Quý Gia Hoành thở dài: “Chuyện này tôi thật sự không giúp được.”
Điền Trung cầu một tiếng: “Gia Hoành…”
Quý Gia Hoành lắc đầu.
“Quý Gia Hoành!” Điền Trung sầm mặt, “Mấy chục năm nay tôi đối với cậu thế nào trong lòng cậu đều biết, bao nhiêu phiền phức là tôi đỡ thay cậu? Cái khác không nói, tiểu minh tinh bên cạnh cậu có mấy người là tôi giới thiệu cho cậu, nói tới nhận tiền, cậu nhận bộ ít hơn tôi sao! Cậu đừng nói như mình chẳng làm gì cả! Bây giờ cậu tốt rồi, qua cầu rút ván, thấy tôi xảy ra chuyện thì không thèm ngó ngàng! Tôi nói cho cậu biết, tôi có chuyện gì thì cậu cũng không yên được đâu!”
“Mấy lời này cậu nói thật buồn cười, giống như tôi chiếm tiện nghi của cậu lắm nhỉ. Cậu tưởng rằng không có tôi giới thiệu liệu cậu có nhận được nhiều công việc thế không? Cậu đỡ phiền phức thay tôi,” Quý Gia Hoành cười, “Chẳng lẽ cậu cho rằng kẻ thù của cậu còn ít hơn tôi? Là ai đắc tội với người khác nhiều hơn trong lòng cậu ắt rõ. Cậu cho rằng tôi không biết cậu giới thiệu những người mới kia tới đây thì nhận được bao nhiêu? Tài sắc đều nhận đủ?”
Quý Gia Hoành càng nói càng tức, vẫn nghĩ Điền Trung coi như là người bạn tin cậy, bây giờ đột nhiên cắn ngược lại một phát, còn dùng giọng điệu uy hiếp, nhịn không được cười lạnh: “Tôi cũng nhận tiền? Có giỏi thì cậu đi tố cáo tôi đi, cậu cho rằng nhận vài cái phong bì cùng với chuyện cậu một mình nuốt công quỹ từ thiện giống nhau sao?”
Điền Trung sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ trừng Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành bước tới cạnh hắn, đưa tay chỉ hướng cửa: “Tạm biệt không tiễn.”
Điền Trung lạnh lùng nói: “Quý Gia Hoành, là cậu ép tôi.”
Quý Gia Hoành hất tay: “Tạm biệt.” Sau đó xoay người đi về sô pha.
Sau lưng truyền đến tiếng đóng sầm cửa. Quý Gia Hoành trong lòng nghĩ người kia hẳn đã đi, nhưng chợt nghe tiếng bước chân dồn dập tiến sát lại, còn chưa quay đầu, đã bị người dùng khăn mặt bịt miệng.
Khăn kia không biết tẩm chất lỏng gì, mùi kích thích xông vào xoang mũi, toàn bộ đầu óc bắt đầu choáng váng, Quý Gia Hoành dùng khủy tay dốc sức đánh Điền Trung vài cái, Điền Trung nhịn đau không buông, chưa được một lúc, Quý Gia Hoành đã mất đi ý thức.
Chương 35
CHƯƠNG 35
Quý Gia Hoành có chút tức giận: “Cậu sao biết chuyến bay hôm nay của tôi?”
Điền Trung mặc chiếc áo khoác màu vàng, túi căng phồng không biết nhét thứ gì, mỉm cười nhìn hắn: “Tôi hỏi trợ lý công ty cậu.” Rồi lại chu đáo xách hộ vali cho Quý Gia Hoành: “Tôi đến đón cậu.”
Quý Gia Hoành tay giữ chặt vali không buông: “Tôi không về công ty.”
Điền Trung nói: “Tôi lái xe tới rồi, buổi chiều không có công việc, có thể đưa cậu về nhà.”
Quý Gia Hoành thầm nghĩ cậu làm ra chuyện lớn như thế, đương nhiên rảnh rỗi không việc làm, câu “Tôi tự đón xe về” đến bên miệng lại nuốt vào trong.
Dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn nhiều năm như vậy, bây giờ Điền Trung đang khó khăn, không nể mặt mũi quá mình cũng thấy có chút áy náy.
Điền Trung lại lôi vali, Quý Gia Hoành thuận theo thả tay ra.
“Sức khỏe cậu sao rồi, lâu rồi không gặp tôi trái lại rất nhớ cậu, khí hậu cao nguyên không giống như ở đây, cậu có quen không?”
Suốt đường đi Điền Trung rất chu đáo hỏi đông hỏi tây, Quý Gia Hoành ừ ừ đáp, dáng vẻ rất thờ ơ.
Điền Trung vốn không phải người không có năng lực, thấy hắn không phản ứng, trong lòng đã hiểu vài phần, cười giễu một tiếng không nhiều lời nữa, tập trung lái xe.
Xe tới dưới lầu, Điền Trung giành trước một bước lấy vali của Quý Gia Hoành từ sau cốp xe ra, nói: “Tôi đưa cậu lên.”
Quý Gia Hoành nói: “Tôi tự lên được, cậu nếu bận thì đi trước đi.”
Điền Trung kéo vali đi vào trong: “Cậu khách sáo với tôi làm gì.”
Đến cửa, Điền Trung vẫn không có ý muốn đi: “Không mời tôi vào uống cốc nước sao.”
Quý Gia Hoành mở cửa mời hắn vào, trong lòng không hiểu là cảm giác gì, có chút tội nghiệp hắn, có chút áy náy mình không giúp được gì, lại chán hắn da mặt quá dày, dứt khoát mở lời: “Điền Trung, có gì cậu cứ nói thẳng đi.”
“Gia Hoành, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau.” Điền Trung nói, “Lần này cậu nhất định phải giúp tôi.”
Quý Gia Hoành nhìn dáng vẻ kia thì biết tránh hắn lâu như vậy hắn vẫn không bỏ cuộc: “Chuyện lớn đến mức vậy, tôi thật sự hết cách, nếu có cách tôi có thể không giúp sao?”
Điền Trung nói: “Giới giải trí tất cả địa bàn lớn có chút như vậy, chuyện muốn dập tắt không phải không thể dập được, tôi lại không làm ra vụ ảnh nóng khiến toàn thế giới đều biết, hơn mười vạn, tôi trả tiền lại, cũng chỉ là chuyện cậu của cậu nói một câu mà thôi.”
“Chuyện cậu gây ra cũng không nhỏ, hiện tại tin lức lan truyền khắp nơi, đã tới nước này, cậu nói mấy lời này thì có tác dụng gì?” Nếu thật sự giải quyết được cậu sớm đã giải quyết rồi, cũng chả phí sức đợi tôi về, Quý Gia Hoành lại nói: “Quy mô biểu diễn kia vốn rất lớn, trên dưới cả nước đều chằm chằm nhìn vào, vậy mà cậu có gan lấy tiền.”
“Tiền kia vốn không có gì sai, tôi đã bàn xong với kế toán.” Điền Trung tức giận nói, “Nào ngờ kế toán kia là bạn thân của người họ Dương lần trước, ám tôi riết, ký giả chỗ đó cũng do hắn quản lý, vài người một đám.”
Người họ Dương kia Quý Gia Hoành cũng biết, đều là người lên kế hoạch giống Điền Trung, kết quả bị Điền Trung ăn cắp ý tưởng, mất đi cơ hội nhận case lớn.
Thấy Quý Gia Hoành im lặng, Điền Trung lại nài nỉ: “Gia Hoành, chúng ta đánh nhỏ chơi lớn, cậu lại thật sự nhẫn tâm nhìn bạn thân ngồi tù mấy năm sao?”
“Tôi đã dò hỏi, chuyện này quá ầm ĩ, không cách nào thu dọn được.” Quý Gia Hoành thở dài: “Chuyện này tôi thật sự không giúp được.”
Điền Trung cầu một tiếng: “Gia Hoành…”
Quý Gia Hoành lắc đầu.
“Quý Gia Hoành!” Điền Trung sầm mặt, “Mấy chục năm nay tôi đối với cậu thế nào trong lòng cậu đều biết, bao nhiêu phiền phức là tôi đỡ thay cậu? Cái khác không nói, tiểu minh tinh bên cạnh cậu có mấy người là tôi giới thiệu cho cậu, nói tới nhận tiền, cậu nhận bộ ít hơn tôi sao! Cậu đừng nói như mình chẳng làm gì cả! Bây giờ cậu tốt rồi, qua cầu rút ván, thấy tôi xảy ra chuyện thì không thèm ngó ngàng! Tôi nói cho cậu biết, tôi có chuyện gì thì cậu cũng không yên được đâu!”
“Mấy lời này cậu nói thật buồn cười, giống như tôi chiếm tiện nghi của cậu lắm nhỉ. Cậu tưởng rằng không có tôi giới thiệu liệu cậu có nhận được nhiều công việc thế không? Cậu đỡ phiền phức thay tôi,” Quý Gia Hoành cười, “Chẳng lẽ cậu cho rằng kẻ thù của cậu còn ít hơn tôi? Là ai đắc tội với người khác nhiều hơn trong lòng cậu ắt rõ. Cậu cho rằng tôi không biết cậu giới thiệu những người mới kia tới đây thì nhận được bao nhiêu? Tài sắc đều nhận đủ?”
Quý Gia Hoành càng nói càng tức, vẫn nghĩ Điền Trung coi như là người bạn tin cậy, bây giờ đột nhiên cắn ngược lại một phát, còn dùng giọng điệu uy hiếp, nhịn không được cười lạnh: “Tôi cũng nhận tiền? Có giỏi thì cậu đi tố cáo tôi đi, cậu cho rằng nhận vài cái phong bì cùng với chuyện cậu một mình nuốt công quỹ từ thiện giống nhau sao?”
Điền Trung sắc mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ trừng Quý Gia Hoành.
Quý Gia Hoành bước tới cạnh hắn, đưa tay chỉ hướng cửa: “Tạm biệt không tiễn.”
Điền Trung lạnh lùng nói: “Quý Gia Hoành, là cậu ép tôi.”
Quý Gia Hoành hất tay: “Tạm biệt.” Sau đó xoay người đi về sô pha.
Sau lưng truyền đến tiếng đóng sầm cửa. Quý Gia Hoành trong lòng nghĩ người kia hẳn đã đi, nhưng chợt nghe tiếng bước chân dồn dập tiến sát lại, còn chưa quay đầu, đã bị người dùng khăn mặt bịt miệng.
Khăn kia không biết tẩm chất lỏng gì, mùi kích thích xông vào xoang mũi, toàn bộ đầu óc bắt đầu choáng váng, Quý Gia Hoành dùng khủy tay dốc sức đánh Điền Trung vài cái, Điền Trung nhịn đau không buông, chưa được một lúc, Quý Gia Hoành đã mất đi ý thức.
Bình luận truyện