Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
Quyển 1 - Chương 24: Ái muội [đen tối, mờ ám]
Từ khi Mộ Dung Lâm Phong mang Tiểu Bạch đi ngâm ôn tuyền về, Trúc Tử vẫn phát giác chủ nhân nhà mình làm việc luôn không yên lòng, Tiểu Bạch vui vẻ ngồi bên bàn ăn cơm, nhưng chủ nhân lại vẫn không nhúc nhích đang cầm chén cơm nóng hôi hổi, nhìn đôi môi Tiểu Bạch không ngừng cao thấp chuyển động — khi ngẩn người nghỉ trưa uống trà, lại nhìn Tiểu Bạch bình yên ngủ trên chiếc giường trong viện Trúc Tử làm cho, đôi môi nho nhỏ khép mở, áo hơi hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, ở giường thay đổi thân mình, vạt áo tơ lụa rơi xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn dị thường thon dài, ngón chân mượt mà cũng hơi hơi cong lên.
Mộ Dung Lâm Phong cứ ngồi như vậy chậm rãi uống trà, uống uống ngay cả lá trà cũng uống xuống luôn.
Mộ Dung Lâm Phong cũng phát hiện mấy ngày nay hắn không bình thường, thường xuyên nhìn Tiểu Bạch ngẩn người, nhìn nhìn liền lại nhớ lại một màn ở ôn tuyền.
Chẳng lẽ bởi vì lâu quá không chạm qua nữ nhân nên muốn tìm bất mãn???
Nhưng Mộ Dung Lâm Phong sẽ không tùy tiện đi thanh lâu tìm một nữ nhân.
Mộ Dung Lâm Phong có khiết phích rất nghiêm trọng.
Tuy rằng Mộ Dung Lâm Phong mấy ngày nay rất là buồn bực, nhưng Tiểu Bạch vẫn chơi đùa thực vui vẻ, cũng hoàn toàn không biết bản thân trong lúc vô tình có những hành vi khiến Mộ Dung Lâm Phong thấp thỏm cùng một mảnh nhiệt ý khó nhịn.
Trong phòng khách, Tiểu Bạch đang cùng Trúc Tử đùa bạch hồ, Trúc Tử cầm chân gà thơm ngào ngạt, giơ giơ trên đầu bạch hồ, chân gà sắp tiếp cận miệng bạch hồ, Trúc Tử liền lấy cái chân gà nướng vàng vàng ra, bạch hồ chỉ có thể một hơi cắn vào không khí, ủy khuất “ngao ngao” kêu lên.
Vốn bạch hồ vẫn thực sợ hãi Tiểu Bạch, nhưng trải qua vài lần bị Trúc Tử cường ngạnh bắt lại chơi với Tiểu Bạch đang nhàm chán để giải giải buồn. Số lần có thêm, liền phát hiện Tiểu Bạch thật sự sẽ không đột nhiên cắn nó nữa. Hơn nữa Tiểu Bạch cũng trộm lấy một ít thịt đưa cho bạch hồ ăn ( kỳ thật đó là thịt Trúc Tử buộc Tiểu Bạch ăn mà không xong). Bạch hồ cũng cứ như vậy một lần sảy chân để hận nghìn đời mơ mơ màng màng bị Tiểu Bạch mua chuộc......
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử cùng bạch hồ đùa vui vẻ như vậy, liền cũng muốn lấy chân gà trên tay Trúc Tử chọc bạch hồ, bạch hồ nhìn thấy chân gà lại chuyển tới trên tay Tiểu Bạch, liền nhào qua chỗ Tiểu Bạch, nhưng là Tiểu Bạch cũng học Trúc Tử, khi bạch hồ ăn không được chân gà mệt mỏi gục đầu xuống, quơ chân gà trước mặt bạch hồ bạch hồ liên tiếp khó chịu ánh mắt lòe lòe lại nhào qua, nhưng vẫn là ăn không đến.
Trúc Tử ở một bên sờ sờ đầu Tiểu Bạch khen Tiểu Bạch thật là lợi hại, hoàn toàn không có một tia xấu hổ dạy hư tiểu hài tử.
Tiểu Bạch đùa thực thỏa mãn, nghĩ muốn chuyện mình lại học xong một trò vui sướng nói cho sư phụ nghe, sau khi Trúc Tử lau khô một tay đầy mỡ cho y xong, liền chạy vội tới trên Mộ Dung Lâm Phong đang ngồi ở ghế trúc đọc sách.
Mộ Dung Lâm Phong bị Tiểu Bạch nhào qua thật mạnh liền tập trung tâm thần chung quanh quay trở về.
“Làm sao vậy, Tiểu Bạch?”
“Vừa mới rồi Trúc Tử dạy Tiểu Bạch đùa bạch hồ, Tiểu Bạch học xong rồi nga.”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy đôi môi Tiểu Bạch khép mở lại ngẩn người.
“Phải không, Tiểu Bạch thật là lợi hại a......”
Tiểu Bạch hời hợt nhưng cũng rốt cục phát hiện sư phụ mình không ổn lắm, cầm lấy tay Mộ Dung Lâm Phong nghĩ phải như thế nào làm cho sư phụ cũng vui vẻ, a, Tiểu Bạch nhất thời hiểu ra.
Khi Mộ Dung Lâm Phong còn vẻ mặt mơ hồ, liền vui vẻ vịnh lấy mặt Mộ Dung Lâm Phong, đem miệng mình đưa qua, hôn một cái phát tiếng “ba” thật to lên đôi môi hơi mỏng của Mộ Dung Lâm Phong.
Trúc Tử lơ đãng quay đầu kinh ngạc tới mức mở miệng thật to, chân gà trong tay cũng rốt cục bị bạch hồ mây tan gặp trăng sáng quơ được, hưng phấn ngoặm lấy chạy trốn qua một bên, cắn cắn cắn
Mộ Dung Lâm Phong cũng ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, sờ sờ miệng mình, còn lưu lại xúc cảm nóng nóng.
Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ vẫn là ngơ ngác, liền cắn lên trên miệng sư phụ, Tiểu Bạch thật sự học không được cái Mộ Dung Lâm Phong gọi là hôn sâu, cũng chỉ có thể ngây ngô dùng hàm răng cắn cắn như vậy, cắn đến nỗi miệng Mộ Dung Lâm Phong đầy dấu răng be bé.
Mộ Dung Lâm Phong qua một lúc rốt cục lấy lại tinh thần liền chuyển bị động thành chủ động vói đầu lưỡi vào miệng Tiểu Bạch, dây dưa khó tách ra.
Mộ Dung Lâm Phong thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là rất ngon.
Buông Tiểu Bạch lại hô hấp không khoái mặt đỏ hồng ra, đột nhiên trong đầu liền một mảnh tự nhiên sáng sủa. Kỳ thật sự tình có thể rất phức tạp nhưng cũng có thể rất đơn giản.
Mộ Dung Lâm Phong mấy ngày nay rốt cục lại khôi phục bình thường, cũng mang theo vẻ mặt tà mị tự tin nói: “Tiểu Bạch, là ngươi chọc vi sư trước, về sau không cho ngươi hối hận.”
Tiếp theo liền bế lấy Tiểu Bạch lướt qua Trúc Tử đang hóa đá, trở về phòng mình, tiếp tục tận tình hưởng thụ đôi môi dây dưa chiếm cả đầu óc hắn lâu nay.
Mộ Dung Lâm Phong cứ ngồi như vậy chậm rãi uống trà, uống uống ngay cả lá trà cũng uống xuống luôn.
Mộ Dung Lâm Phong cũng phát hiện mấy ngày nay hắn không bình thường, thường xuyên nhìn Tiểu Bạch ngẩn người, nhìn nhìn liền lại nhớ lại một màn ở ôn tuyền.
Chẳng lẽ bởi vì lâu quá không chạm qua nữ nhân nên muốn tìm bất mãn???
Nhưng Mộ Dung Lâm Phong sẽ không tùy tiện đi thanh lâu tìm một nữ nhân.
Mộ Dung Lâm Phong có khiết phích rất nghiêm trọng.
Tuy rằng Mộ Dung Lâm Phong mấy ngày nay rất là buồn bực, nhưng Tiểu Bạch vẫn chơi đùa thực vui vẻ, cũng hoàn toàn không biết bản thân trong lúc vô tình có những hành vi khiến Mộ Dung Lâm Phong thấp thỏm cùng một mảnh nhiệt ý khó nhịn.
Trong phòng khách, Tiểu Bạch đang cùng Trúc Tử đùa bạch hồ, Trúc Tử cầm chân gà thơm ngào ngạt, giơ giơ trên đầu bạch hồ, chân gà sắp tiếp cận miệng bạch hồ, Trúc Tử liền lấy cái chân gà nướng vàng vàng ra, bạch hồ chỉ có thể một hơi cắn vào không khí, ủy khuất “ngao ngao” kêu lên.
Vốn bạch hồ vẫn thực sợ hãi Tiểu Bạch, nhưng trải qua vài lần bị Trúc Tử cường ngạnh bắt lại chơi với Tiểu Bạch đang nhàm chán để giải giải buồn. Số lần có thêm, liền phát hiện Tiểu Bạch thật sự sẽ không đột nhiên cắn nó nữa. Hơn nữa Tiểu Bạch cũng trộm lấy một ít thịt đưa cho bạch hồ ăn ( kỳ thật đó là thịt Trúc Tử buộc Tiểu Bạch ăn mà không xong). Bạch hồ cũng cứ như vậy một lần sảy chân để hận nghìn đời mơ mơ màng màng bị Tiểu Bạch mua chuộc......
Tiểu Bạch nhìn thấy Trúc Tử cùng bạch hồ đùa vui vẻ như vậy, liền cũng muốn lấy chân gà trên tay Trúc Tử chọc bạch hồ, bạch hồ nhìn thấy chân gà lại chuyển tới trên tay Tiểu Bạch, liền nhào qua chỗ Tiểu Bạch, nhưng là Tiểu Bạch cũng học Trúc Tử, khi bạch hồ ăn không được chân gà mệt mỏi gục đầu xuống, quơ chân gà trước mặt bạch hồ bạch hồ liên tiếp khó chịu ánh mắt lòe lòe lại nhào qua, nhưng vẫn là ăn không đến.
Trúc Tử ở một bên sờ sờ đầu Tiểu Bạch khen Tiểu Bạch thật là lợi hại, hoàn toàn không có một tia xấu hổ dạy hư tiểu hài tử.
Tiểu Bạch đùa thực thỏa mãn, nghĩ muốn chuyện mình lại học xong một trò vui sướng nói cho sư phụ nghe, sau khi Trúc Tử lau khô một tay đầy mỡ cho y xong, liền chạy vội tới trên Mộ Dung Lâm Phong đang ngồi ở ghế trúc đọc sách.
Mộ Dung Lâm Phong bị Tiểu Bạch nhào qua thật mạnh liền tập trung tâm thần chung quanh quay trở về.
“Làm sao vậy, Tiểu Bạch?”
“Vừa mới rồi Trúc Tử dạy Tiểu Bạch đùa bạch hồ, Tiểu Bạch học xong rồi nga.”
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy đôi môi Tiểu Bạch khép mở lại ngẩn người.
“Phải không, Tiểu Bạch thật là lợi hại a......”
Tiểu Bạch hời hợt nhưng cũng rốt cục phát hiện sư phụ mình không ổn lắm, cầm lấy tay Mộ Dung Lâm Phong nghĩ phải như thế nào làm cho sư phụ cũng vui vẻ, a, Tiểu Bạch nhất thời hiểu ra.
Khi Mộ Dung Lâm Phong còn vẻ mặt mơ hồ, liền vui vẻ vịnh lấy mặt Mộ Dung Lâm Phong, đem miệng mình đưa qua, hôn một cái phát tiếng “ba” thật to lên đôi môi hơi mỏng của Mộ Dung Lâm Phong.
Trúc Tử lơ đãng quay đầu kinh ngạc tới mức mở miệng thật to, chân gà trong tay cũng rốt cục bị bạch hồ mây tan gặp trăng sáng quơ được, hưng phấn ngoặm lấy chạy trốn qua một bên, cắn cắn cắn
Mộ Dung Lâm Phong cũng ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch, sờ sờ miệng mình, còn lưu lại xúc cảm nóng nóng.
Tiểu Bạch nhìn thấy sư phụ vẫn là ngơ ngác, liền cắn lên trên miệng sư phụ, Tiểu Bạch thật sự học không được cái Mộ Dung Lâm Phong gọi là hôn sâu, cũng chỉ có thể ngây ngô dùng hàm răng cắn cắn như vậy, cắn đến nỗi miệng Mộ Dung Lâm Phong đầy dấu răng be bé.
Mộ Dung Lâm Phong qua một lúc rốt cục lấy lại tinh thần liền chuyển bị động thành chủ động vói đầu lưỡi vào miệng Tiểu Bạch, dây dưa khó tách ra.
Mộ Dung Lâm Phong thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là rất ngon.
Buông Tiểu Bạch lại hô hấp không khoái mặt đỏ hồng ra, đột nhiên trong đầu liền một mảnh tự nhiên sáng sủa. Kỳ thật sự tình có thể rất phức tạp nhưng cũng có thể rất đơn giản.
Mộ Dung Lâm Phong mấy ngày nay rốt cục lại khôi phục bình thường, cũng mang theo vẻ mặt tà mị tự tin nói: “Tiểu Bạch, là ngươi chọc vi sư trước, về sau không cho ngươi hối hận.”
Tiếp theo liền bế lấy Tiểu Bạch lướt qua Trúc Tử đang hóa đá, trở về phòng mình, tiếp tục tận tình hưởng thụ đôi môi dây dưa chiếm cả đầu óc hắn lâu nay.
Bình luận truyện