Dì Ghẻ
Chương 107: Suy luận và kế hoạch của chú đại
Ông Tuấn hỏi:
- - Có chuyện gì…?
Chú Đại đáp:
- - Ban nãy trong cuộc gọi video anh có nghe thấy ngoài giọng nói của lão Phiến còn có điều gì xảy ra không.?
Ồng Tuấn lắc đầu:
- - Thì xung quanh con chó già ấy còn có mấy thằng đàn em chứ có gì nữa đâu.?
Chú Đại tiếp:
- - Là tiếng sóng biển, tiếng sóng biển rì rào...Nó vang lên liên tục trong cuộc gọi video đó.
Long nói:
- - Vậy thì đúng là ở cảng cá rồi...Phải không ạ..?
Cường đen đáp:
- - Không phải, ở trong cảng nước rất lặng, không thể nào có tiếng sóng vỗ mà gọi điện cũng nghe được cả..
Chú Đại hỏi Cường:
- - Nhà lão Phiến nằm ở đâu..?
Cường đen đáp:
- - Nằm đối diện với rừng thông, gần khu bãi biển…
Cường há hốc mồm ngạc nhiên nhưng ngay lập tức phủ nhận:
- - Cũng không đúng vì tôi có thể chắc xe của lão Phiến là xe quay về biệt thự đầu tiên...Bởi lúc đến đó tôi đi đường rừng, có thể nói xe oto có chạy cỡ nào cũng không thể nhanh bằng tôi được. Chưa kể lúc đó còn là giờ tan tầm…
Chú Đại nói:
- - Không nhất thiết chúng chở Nam về đó mà có thể Nam cũng ở gần khu vực đó….Long này, nếu khu lão Phiến ở bờ biển có chiều dài khoảng bao nhiêu..?
Long đáp:
- - Khu vực đó thông thoáng, yên tĩnh...giao thông thuận lợi, đường bờ biển dài khoảng 5km.
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy trong khoảng 5km đó có cái kho hay địa bàn làm ăn gì của lão Phiến không..?
Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- - Theo em biết thì biệt thự của lão nằm ở giữa chỗ đó...Tuy nhiên chỗ đó giống như một khu nghỉ dưỡng không có kho hay địa bàn gì ở đấy cả. Anh cũng thừa biết lão rất thông minh, làm sao lão có thể để việc làm ăn phi pháp ngay chỗ lão ở được.
Ông Tuấn đáp ;
- - Long nó nói đúng đấy, trước giờ con chó già chỉ đứng sau chỉ đạo….Hầu như chuyện làm ăn nó không nhúng tay, sống như một đại gia lương thiện. Với lại khu ấy cũng không có gì đáng chú ý.
Chú Đại phân tích:
- - Thứ nhất, có thể lão Phiến không đưa Nam về biệt thự để tránh sự dòm ngó của công an, cũng như phía ta nhưng em đoán Nam đang ở gần khu vực ấy, bởi tiếng sóng biển rất rõ ràng. Thứ hai, đôi khi càng những chỗ không nghĩ đến thì lại là những chỗ được sử dụng. Thứ ba tại sao em lại nghĩ Nam ở gần chỗ ấy là bởi vì vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn lão sẽ không mạo hiểm đi xa ra khỏi khu vực an toàn. Tuy nhiên em không phải người ở đây nên không nắm rõ được địa hình chỗ này.
Đột nhiên Long có điện thoại, tất cả im lặng, trên màn hình báo số của một người quen. Long vội nói:
- - Thằng Quang, là thằng Quang đi với em ban nãy, nhưng khi bọn em chạy khỏi đó thì không thấy nó….Sao nó lại gọi điện được nhỉ..? Hay là bọn kia gọi uy hiếp..?
Ông Tuấn đáp:
- - Cứ nghe xem thế nào..?
Long bắt máy, đầu dây bên kia Quang thở hổn hển:
- - Anh Long, phù...phù….là...là….em...Quang...đây….Anh...với..mọi người an...toàn chứ..?
Long vội trả lời:
- - Anh với mọi người đều ổn, mày đang ở đâu...Nghe giọng sao giống như đang bị thương vậy..?
Quang nói:
- - Em đang….ở….trên đồi thông….chân em bị thương do vụ nổ lựu đạn...Lợi dụng lúc đó em trốn được….Em định gọi cho mọi người sớm nhưng giờ em mới gọi bởi có chuyện này..
Long hỏi:
- - Có chuyện gì vậy..?
Quang đáp:
- - Lúc nãy có công an vào biệt thự nhưng lại đi rồi, sau đó lão Phiến lên xe oto chạy dọc đi theo con đường xuống cuối đường bờ biển...Vừa rồi chiếc oto đó đã quay lại, xuống xe em chỉ thấy một mình lão Phiến.
Long tiếp:
- - Vậy bây giờ có di chuyển được không..?
Quang thở dốc nói:
- - Anh đừng lo cho em, chân em bị mảnh sắt ghim vào, hiện tại trước biệt thự có nhiều người canh phòng, em tạm thời chưa thể thoát được….Nhưng em sẽ tìm cách.
Long đáp:
- - Cố gắng cầm cự, thông tin của chú rất có ích...Có thể con anh Tuấn đang bị chúng nó giam ở gần đấy…
Từ bên trong điện thoại vang lên tiếng kêu:
- - Ứ…..ư…..á….hộc hộc….vâng, anh nhớ mang con anh Tuấn về nhé….Đừng lo cho em, vừa em rút mảnh sắt ra, đang nhai lá rừng đắp vào vết thương...Em sẽ quay về sau…
Nói xong Quang tắt máy, phải nói đàn em ông Tuấn gã nào gã đấy lỳ lợm, ứng biến tính huống nhanh nhạy và hợp lý vô cùng. Tắt điện thoại Long vui mừng:
- - Đúng như anh Đại nói, theo như lời Quang báo về thì quả thật xe chở lão Phiến đi và về trùng khớp với khoảng thời gian mà lão gọi điện.
Chú Đại mỉm cười:
- - Vậy là chỉ có hơn 2km đường cuối bãi biển, chắc chắn tụi nó giữ Nam ở đấy...Giờ cần xác định xem ở đó có chỗ nào khả nghi không..?
Ông Tuấn trả lời:
- - Chính là chỗ ấy, ở đó ngày trước có một lán đóng tàu. Nhưng sau này người ta chuyển đi vì lập cơ sở mới. Cũng phải bỏ hoang mấy năm nay rồi, chỉ có nơi đó là nằm cuối đường bờ biển. Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa…
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy giờ cần phải lên kế hoạch, mà phải lập tức làm ngay….Bởi lẽ giờ này lão Phiến còn đang chờ đợi kết quả từ cái kho của thằng Kiên báo….Hơn nữa lão không thể ngờ chúng ta lại có thể tìm ra được vị trí ấy. Quả thật nếu không có tin báo về thì không thể nào lần ra được. Được rồi giờ như thế này…..
Chú Đại nhìn qua Long với Cường, cả ông Tuấn một lượt rồi nói:
- - Cường với anh Tuấn giờ không thể đi lại, chỉ còn em với Long…
Cường đứng dậy mặc dù vai vẫn đau:
- - Không được, kiểu gì tôi cũng sẽ đi...Chút vết thương này nhằm nhò gì…?
Ông Tuấn cũng nói:
- - Anh biết chỗ đó….anh sẽ đi cứu con mình….Nếu là em lên kế hoạch thì anh tin chắc sẽ thành công. Long, gọi tất cả các anh em vào đây….Đêm nay chúng ta sẽ kết thúc tất cả..
- - Có chuyện gì…?
Chú Đại đáp:
- - Ban nãy trong cuộc gọi video anh có nghe thấy ngoài giọng nói của lão Phiến còn có điều gì xảy ra không.?
Ồng Tuấn lắc đầu:
- - Thì xung quanh con chó già ấy còn có mấy thằng đàn em chứ có gì nữa đâu.?
Chú Đại tiếp:
- - Là tiếng sóng biển, tiếng sóng biển rì rào...Nó vang lên liên tục trong cuộc gọi video đó.
Long nói:
- - Vậy thì đúng là ở cảng cá rồi...Phải không ạ..?
Cường đen đáp:
- - Không phải, ở trong cảng nước rất lặng, không thể nào có tiếng sóng vỗ mà gọi điện cũng nghe được cả..
Chú Đại hỏi Cường:
- - Nhà lão Phiến nằm ở đâu..?
Cường đen đáp:
- - Nằm đối diện với rừng thông, gần khu bãi biển…
Cường há hốc mồm ngạc nhiên nhưng ngay lập tức phủ nhận:
- - Cũng không đúng vì tôi có thể chắc xe của lão Phiến là xe quay về biệt thự đầu tiên...Bởi lúc đến đó tôi đi đường rừng, có thể nói xe oto có chạy cỡ nào cũng không thể nhanh bằng tôi được. Chưa kể lúc đó còn là giờ tan tầm…
Chú Đại nói:
- - Không nhất thiết chúng chở Nam về đó mà có thể Nam cũng ở gần khu vực đó….Long này, nếu khu lão Phiến ở bờ biển có chiều dài khoảng bao nhiêu..?
Long đáp:
- - Khu vực đó thông thoáng, yên tĩnh...giao thông thuận lợi, đường bờ biển dài khoảng 5km.
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy trong khoảng 5km đó có cái kho hay địa bàn làm ăn gì của lão Phiến không..?
Long suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
- - Theo em biết thì biệt thự của lão nằm ở giữa chỗ đó...Tuy nhiên chỗ đó giống như một khu nghỉ dưỡng không có kho hay địa bàn gì ở đấy cả. Anh cũng thừa biết lão rất thông minh, làm sao lão có thể để việc làm ăn phi pháp ngay chỗ lão ở được.
Ông Tuấn đáp ;
- - Long nó nói đúng đấy, trước giờ con chó già chỉ đứng sau chỉ đạo….Hầu như chuyện làm ăn nó không nhúng tay, sống như một đại gia lương thiện. Với lại khu ấy cũng không có gì đáng chú ý.
Chú Đại phân tích:
- - Thứ nhất, có thể lão Phiến không đưa Nam về biệt thự để tránh sự dòm ngó của công an, cũng như phía ta nhưng em đoán Nam đang ở gần khu vực ấy, bởi tiếng sóng biển rất rõ ràng. Thứ hai, đôi khi càng những chỗ không nghĩ đến thì lại là những chỗ được sử dụng. Thứ ba tại sao em lại nghĩ Nam ở gần chỗ ấy là bởi vì vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn lão sẽ không mạo hiểm đi xa ra khỏi khu vực an toàn. Tuy nhiên em không phải người ở đây nên không nắm rõ được địa hình chỗ này.
Đột nhiên Long có điện thoại, tất cả im lặng, trên màn hình báo số của một người quen. Long vội nói:
- - Thằng Quang, là thằng Quang đi với em ban nãy, nhưng khi bọn em chạy khỏi đó thì không thấy nó….Sao nó lại gọi điện được nhỉ..? Hay là bọn kia gọi uy hiếp..?
Ông Tuấn đáp:
- - Cứ nghe xem thế nào..?
Long bắt máy, đầu dây bên kia Quang thở hổn hển:
- - Anh Long, phù...phù….là...là….em...Quang...đây….Anh...với..mọi người an...toàn chứ..?
Long vội trả lời:
- - Anh với mọi người đều ổn, mày đang ở đâu...Nghe giọng sao giống như đang bị thương vậy..?
Quang nói:
- - Em đang….ở….trên đồi thông….chân em bị thương do vụ nổ lựu đạn...Lợi dụng lúc đó em trốn được….Em định gọi cho mọi người sớm nhưng giờ em mới gọi bởi có chuyện này..
Long hỏi:
- - Có chuyện gì vậy..?
Quang đáp:
- - Lúc nãy có công an vào biệt thự nhưng lại đi rồi, sau đó lão Phiến lên xe oto chạy dọc đi theo con đường xuống cuối đường bờ biển...Vừa rồi chiếc oto đó đã quay lại, xuống xe em chỉ thấy một mình lão Phiến.
Long tiếp:
- - Vậy bây giờ có di chuyển được không..?
Quang thở dốc nói:
- - Anh đừng lo cho em, chân em bị mảnh sắt ghim vào, hiện tại trước biệt thự có nhiều người canh phòng, em tạm thời chưa thể thoát được….Nhưng em sẽ tìm cách.
Long đáp:
- - Cố gắng cầm cự, thông tin của chú rất có ích...Có thể con anh Tuấn đang bị chúng nó giam ở gần đấy…
Từ bên trong điện thoại vang lên tiếng kêu:
- - Ứ…..ư…..á….hộc hộc….vâng, anh nhớ mang con anh Tuấn về nhé….Đừng lo cho em, vừa em rút mảnh sắt ra, đang nhai lá rừng đắp vào vết thương...Em sẽ quay về sau…
Nói xong Quang tắt máy, phải nói đàn em ông Tuấn gã nào gã đấy lỳ lợm, ứng biến tính huống nhanh nhạy và hợp lý vô cùng. Tắt điện thoại Long vui mừng:
- - Đúng như anh Đại nói, theo như lời Quang báo về thì quả thật xe chở lão Phiến đi và về trùng khớp với khoảng thời gian mà lão gọi điện.
Chú Đại mỉm cười:
- - Vậy là chỉ có hơn 2km đường cuối bãi biển, chắc chắn tụi nó giữ Nam ở đấy...Giờ cần xác định xem ở đó có chỗ nào khả nghi không..?
Ông Tuấn trả lời:
- - Chính là chỗ ấy, ở đó ngày trước có một lán đóng tàu. Nhưng sau này người ta chuyển đi vì lập cơ sở mới. Cũng phải bỏ hoang mấy năm nay rồi, chỉ có nơi đó là nằm cuối đường bờ biển. Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì nữa…
Chú Đại gật đầu:
- - Vậy giờ cần phải lên kế hoạch, mà phải lập tức làm ngay….Bởi lẽ giờ này lão Phiến còn đang chờ đợi kết quả từ cái kho của thằng Kiên báo….Hơn nữa lão không thể ngờ chúng ta lại có thể tìm ra được vị trí ấy. Quả thật nếu không có tin báo về thì không thể nào lần ra được. Được rồi giờ như thế này…..
Chú Đại nhìn qua Long với Cường, cả ông Tuấn một lượt rồi nói:
- - Cường với anh Tuấn giờ không thể đi lại, chỉ còn em với Long…
Cường đứng dậy mặc dù vai vẫn đau:
- - Không được, kiểu gì tôi cũng sẽ đi...Chút vết thương này nhằm nhò gì…?
Ông Tuấn cũng nói:
- - Anh biết chỗ đó….anh sẽ đi cứu con mình….Nếu là em lên kế hoạch thì anh tin chắc sẽ thành công. Long, gọi tất cả các anh em vào đây….Đêm nay chúng ta sẽ kết thúc tất cả..
Bình luận truyện