Dị Giới Chi Quang Não Uy Long
Quyển 3 - Chương 25: Khiêu chiến đột biến
Sắc mặt Tiếu Ân âm trầm, hắn tiến nhanh về phía trước, chắn trước mặt Harrison một bước, đồng thời lấy ra một số nguyên liệu ma pháp cùng một đạo cụ ma pháp đặc thù, phía trên đạo cụ có ba khối ma hạch màu đen. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tay trái của hắn thì cầm quyển trục ma pháp, mặc dù không biết ma pháp trong mấy quyển trục này là ma pháp gì, nhưng nhìn dao động năng lượng trên đó, người ta biết, nó không phải là quyển trục bình thường.
Hai kiện đồ vật này là đồ gia bảo của Tiếu Ân, là thứ hắn ỷ lại để giữ tính mạng mình.
Một cái là đạo cụ ma pháp của ma pháp sư vô danh lưu lại cho hắn, sát lục thiên mạc. Mặc dù đạo cụ này chưa hoàn thành, nhưng bên trong đã thu thập được một phần mười năng lượng sát lục, chỉ chừng đó thôi uy lực của nó cũng vô cùng cường đại.
Còn có thất cấp quyển trục, Tử Vong Xạ Tuyến, đó là ma pháp cường đại nhất mà Tiếu Ân có được.
Mặc dù hắn hết sức rõ ràng, dù sử dụng hai bảo bối giữ nhà của mình, trước mặt cửu cấp ma thú, chỉ giống như châu chấu đá xe, không có phần thắng, thậm chỉ để chạy trốn cũng không có khả năng.
Nhưng khi Harrison không để ý gì đứng ra, nội tâm Tiếu Ân dâng lên một loại xúc động mãnh liệt.
Hiện tại hắn chỉ muốn tận tình phóng thích nó ra. Lúc bình thường, bị hoàn cảnh bên ngoài áp bức, hắn vẫi ẩn giấu được, thậm chí không rơi vào tình trạng như thế này.
Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn bộc phát ra, giống như ma xui quỷ khiến, làm theo cảm xúc của mình, có lẽ hắn phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Bỗng nhiên, có một bóng hình xinh đẹp màu đỏ nhạt xuất hiện, mặc dù chỉ thoáng nhin qúa, nhưng trong lòng Tiếu Ân thấy run rẩy.
Thì ra, ngay cả nàng cũng có thể làm như thể…
Ngay cả khi đang đối đầu với kẻ địch mạnh hơn mình, Tiếu Ân vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, đảo mắt qua gương mặt xinh đẹp đó.
Khuôn mặt kia vẫn quen thuộc như trước, đôi mắt hồ mị mở to, lộ ra ánh mắt sợ hãi, nhưng năng lượng dao động trên người nàng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp chưa từng có.
Mơ hồ, trong lòng Tiếu Ân cảm thấy lo lắng và hối hận.
Tại sao mình lại học từ trường hồng trĩ, nếu không học nó, chỉ sợ mình đã bị từ trường nội my hấp dẫn, không thể rời xa nàng.
Harrison nao nao. Vừa rồi khi một mình hắn đối mặt với hoàng kim vương giả của sa mạc, hắn cảm nhận rõ áp lực của loại cường giả này, chỉ không ngờ rằng, khi hắn vừa muốn tiến lên nhận tội về mình, Tiếu Ân và Juliana đã chắn trước mặt hắn, khiến áp lực đó dời lên người bọn họ.
Môi hắn động, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy âm thanh của Tiếu Ân: “Thí luyện, ta cũng có phần.”
Harrison thở dài một tiếng, sau đó một âm thanh dễ nghe khác vang lên: “Ta cũng có phần.”
Đôi mắt chuyển động, trong lòng Harrison đột nhiên dâng lên dũng khí, luồng dũng khí này không quan hệ gì với thực lực của hắn, nhưng đứng trước mặt hoàng kim vương giả, hắn cũng có can đảm để khiêu chiến.
Đôi mắt ưng to lớn yên lặng nhìn bọn họ. Không khí ở đây trở nên khẩn trương.
Sẳc mặt ba người McCree biến ảo khó lường, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn lên, trong đó có một trung niên tát mãn nhìn về phỉa Harrison, trong mắt ngoài sự khâm phục, còn có sự oán độc to lớn. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Có lẽ bởi vì nhìn Harrison, hắn thấy sự nhu nhược và khiếp đảm của minh, đổi mặt với áp lực của cường giả, hắn không có chút ý muốn chổng cự nào cả.
Nhưng hắn biết, dù hắn có cổ gẳng, cả đời này cũng không thể vượt qua hoàng kim vương. Hắn chuyển tâm tình sợ hãi này thành sự thù hận đổi với đám người Harrison. Có lẽ chỉ khi bọn họ chết, mới có thể chứng minh hắn thông minh, mới có thể khiến hắn thoát khỏi cải cảm giác vô lực trước mặt cường giả.
Hoàng kim thương ưng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ưng nhìn về phương xa, thật lâu sau, một lần nữa nó cúi đầu xuống, thân thể cao lớn động, biến thành một nam tử tráng kiện trước mặt mọi người.
Biến hóa to lớn đó vượt ra ngoài ý niệm cùa đám người Tiếu Ân, nhưng đồng thời nội tâm của bọn họ xuất hiện sự sợ hãi.
Quả nhiên là cửu cấp ma thú trong truyền thuyết, không ngờ có thể hóa thành hình người.
Giờ phút này, trên người nam tử tráng kiện hiện lên một màu vàng kim, toàn thân lóe sáng, uy áp khổng lồ tràn ngập mọi nơi.
Ánh mắt của hắn không có sự phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Dida, ngươi để bọn họ tới khiêu chiến bộ tộc Hoàng Kim, ý của ngươi là sao?”
Một đạo âm thanh phảng phất như phát ra từ phía chân trời, lại giống như vang bên tai mọi người, vang lên: “Bọn họ là những nhân vật kiệt xuất tiếp theo của đế quốc, thực lực và thân phận của bọn họ, có tư cách để khiêu chiến bộ tộc Hoàng Kim.”
Juliana nửa mừng nửa lo, nhìn bốn phía, trong mắt nàng lộ ra sự vui mừng, nghe thấy đạo âm thanh đó, ai cũng đoán được chủ nhân của nó.
Hai mắt Tiếu Ân đột nhiên sáng ngời, trong lòng hắn như gỡ được tảng đá xuống, biết mạng nhỏ của đám người tạm thời giữ được.
Vị kia là nhân vật truyền kỳ ở đế quốc Lang Nhân, được mọi người công nhận là đệ nhất tát mãn, Dida đại tát mãn. Vị đó lại đi theo Juliana tới đại sa mạc, khiến mọi người mừng rỡ.
Hoàng kim nam tử dường như chần chừ một chút. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển về phía Tiếu Ân, hắn trầm giọng nói: “Không thể tưởng tượng được, tên đó thực sự nghiên cứu ra thứ này, hẳc hẳc…”
Tinh thần Tiếu Ân nhất thời run lên, nghe khẩu khí của hắn, dường như biết lai lịch của vị ma pháp sư trong ma pháp động, nhưng dưới tình huống này, Tiếu Ân đương nhiên không đi ra để giải thích.
“Được rồi, người kế thừa ma pháp sư loài người cường đại, người có viễn cổ huyết mạch, người có linh hồn tát mãn thuần khiết.” Thanh âm của hoàng kim nam tử dần cao lên, phảng phất vang vọng cả đại sa mạc, khiến nội tâm của người khác khiếp sợ: “Dựa theo ước định của loài người viễn cổ, thú nhân và bộ tộc Hoàng Kim ở sa mạc. Ta vương giả của sa mạc Sahara, hoàng kim chi vương Yidikalun, tiếp nhận sự khiêu chiến của các ngươi.”
Trong lòng căng thắng, Tiếu Ân hít sâu một hơi, đang định nhìn vật trong tay để tăng thêm can đảm, thì thấy ánh mắt của hoàng kim nam tử liếc qua, nói: “Ta cho phép ba người các ngươi khiêu chiến với phân nhánh của bộ tộc Hoàng Kim, Hoàng Kim sa trùng. Nếu như các ngươi có thể thắng, có thể lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng. Nhưng hai vật trong tay ngươi không được phép sử dụng.”
Đang căng thắng, Tiếu Ân chợt buông lỏng, dường như không tin vào lỗ tai mình.
Người này không phải vừa rồi hò hét bức ba người tiếp nhận khiêu chiến với hắn sao, sao giờ lại biến thành khiêu chiến với hoàng kim sa trùng?
Sự thay đổi quá lớn, khiến Tiếu Ân ngạc nhiên và vui mừng.
“Như thế nào, ngươi không muốn?” Hoàng kim nam tử lạnh lùng cười, ánh mắt hắn mang theo sự khinh bỉ nói: “Ma pháp sư loài người chính là như vậy, nếu như mất đi quyển trục và đạo cụ ma pháp, bọn họ không có dũng cảm để khiêu chiến.”
Tiếu Ân có chút xẩu hổ, đem quyển trục và đạo cụ ma pháp thu vào trong vòng cổ. Do dự một chút, hắn không lấy ra bộ trang bị ma pháp của mình, ngay cả ma pháp trượng cũng không lấy ra.
Không phải hắn không muốn, mà hắn có dự cảm, dù có lấy ra, cũng không được phép sử dụng.
Ánh mắt hoàng kim nam tử thoáng nhìn qua người bọn họ, sau đó xoay người nói thầm vài câu với hoàng kim sa trùng. Sau đó đầu hoàng kim sa trùng to lớn, chậm rãi giương đôi cánh, bay lại đây.
Sau đó, hoàng kim nam tử dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn ba người McCree, giống như đuổi mấy tên ăn xin nói: “Các ngươi không có tư cách xem cuộc chiến đấu này… Biến!”
Sắc mặt ba người McCree biến đổi, nhưng đối mặt với vương giả của bộ tộc hoàng kim, áp lực khổng lồ nhất thời khiến bọn họ suy giảm đấu chí.
Mặc dù trong bộ tộc lang nhân, bọn họ là tát mãn được mọi người tôn kính. Nhưng trong mắt của Yidikalun, bọn họ không khác gì mấy con kiến hôi.
McCree do dự một chút, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ba người Tiếu Ân, sau đó xoay người rời đi.
Hai trung niên tát mãn bên cạnh hắn không dám chậm trễ, lôi lạc đà đi theo McCree, có điều ánh mắt bọn chúng nhìn về phía đám người Harrison càng lộ rõ vẻ oán độc, trong lòng thầm nguyền rủa, ba tên không biết tốt xấu đó nên chết đi…
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, năng lực cảm ứng của hắn được tạo bởi một thời gian dài tu luyện, hắn quay đầu lại thì bẳt gặp ánh mắt độc ác.của trung niên tát mãn.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống, nhưng lại không đoán được, mình đắc tội đám người đó khi nào.
Mặc dù hắn có hai kiếp làm người, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu lòng người.
Cho nên, hắn không biết, do ba người bọn chúng sợ hãi nên mới sinh ra sự oán độc.
Giờ phút này, chỉ có ánh mắt của hoàng kim chi vương nhìn về bọn chúng là lộ ra sự xem thường, có lẽ không biết nó đã sổng bao nhiêu năm rồi, nên mới có thể biết được tâm lý kỳ dị của con người.
Nhìn ba người ngồi trên lạc đà rời đi, Yidikalun vung tay lên, nhất thời một trận gió nổi lên, ngăn cách nơi này với bên ngoài, sau đó, thân thể hắn chậm rãi bay lên.
Trong mắt Tiếu Ân hiện ra vẻ kinh hãi, hoàng kim thương ưng sau khi biến thành loài người, không còn đôi cánh nữa, nhưng khi hắn bay lên, Tiếu Ân không hề cảm nhận được năng lượng dao động trên người hắn.
Đây là một thủ đoạn vô cùng kỳ diệu, vượt qua sự lý giải về ma pháp của Tiếu Ân.
Chắng lẽ trên thế giới này, có thể không cần sử dụng ma pháp mà vẫn có thể điều khiển khí lưu? Trong nháy mắt, trong lòng hắn dâng lên sự hiếu kỳ to lớn, ngày sau, nếu có thể, hắn nhất định phải nắm được thủ đoạn thần bí hơn cả ma pháp này.
Màu vàng kim trên người Yidikalun ngày càng đậm, cuối cùng biến thành một vầng thái dương kim sắc, tản rạ ánh sáng chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Các ngươi… Có thể động thủ!” Thanh âm to lớn vang lên trong không trung, đám người Tiếu Ân rùng mình, bị luồng áp lực to lớn này xung kích.
Song trong một giây đó, hoàng kim sa trùng dài hơn mười thước đã bay về phía bọn họ, thân hình đôi bên cách nhau quá xa. Cái miệng khổng lồ của nó cũng đã mở ra.
Một hỏa cầu màu đỏ to lớn từ miệng nó phun ra, giống như lưu tinh cản nguyệt, bay về phía ba người Tiếu Ân.
Tiếu Ân vô thức vươn hai tay ra, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau, hai chân đá lên mặt cát, cả người bay lên giữa không trung.
Ở trên cao quan sát cuộc chiến, sắc mặt của Yidikalun biến đổi, tốc độ phát động ma pháp của tên ma pháp sư trẻ tuổi này còn cao hơn tốc độ triệu hồi linh vật của tát mãn, thực không thể tin được.
Hoàng kim sa trùng phun ra hỏa cầu, bắn thắng vào mặt cát, biến chỗ đó thành lò lửa, hơn nữa mơ hồ còn tỏa ra khí trắng.
Trong lòng ba người Tiếu Ân khẽ run lên, nêu như vừa rồi sử dụng vòng bảo hộ ma pháp để phòng ngự, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tay trái Tiếu Ân vươn lên, ánh sáng màu đỏ trên người Juliana sáng lên, khiến nàng đứng vững trên không trung buông cánh tay đang nắm lấy tay Tiếu Ân. Trong lòng Tiếu Ân có chút tiếc nuối, hồi tưởng lại cảm giác tiếp xúc da thịt vừa rồi, thực khiến người khác si mê.
Nhưng loại ý nghĩ này chỉ như phù du, nhanh chóng bị hắn loại bỏ khỏi đầu.
Dù là ai khi đối mặt với hoàng kim sa trùng dài tới ba mươi thước, cũng không có tâm tư để suy nghĩ vớ vẩn.
Trên người Harrison xuất hiện ánh sáng màu trắng, biến thành hình dáng bạch tuộc. Do chủng loại ma thú, nên ngay cả khi bạch tuộc đạt tới trạng thái đỉnh cao khi còn sống cũng không nắm giữ được bản lĩnh phi hành. Mà linh hồn thể của nó sau khi kết hợp với Harrison, mặc dù đã trải qua đột phá, nhưng nhiều nhất nó cũng chỉ tương đương với tam cấp ma thú nên càng không thể phi hành được.
Hơn nữa những xúc tu trên người nó so với hình thể khổng lồ của hoàng kim sa trùng thì quá nhỏ bé, dù là áp lực hay uy lực, đều tạo cho người khác cảm giác chênh lệch khá xa.
Đầu Sa trùng to lớn đột nhiên xoay nửa vòng trên không trung, mở cái miệng lớn nhằm về phía đám người Tiếu Ân.
Nhìn nó thoải mái bay lượn trên bầu trời, trong lòng đám người Tiếu Ân kêu khổ không thôi.
Ma thủ bình thường nếu hình thể lớn, động tác sẽ vụng về, chậm chạp, nhưng quy luật này hoàn toàn không được áp dụng với bộ tộc Hoàng Kim trong đại sa mạc.
Động tác của nó vô cùng linh hoạt, không hề thua kém tí nào so vói Tiếu Ân và Juliana.
Nhìn cái miệng khổng lồ của hoàng kim sa trùng lại mở ra, một quả cầu lửa lớn phun tới. Trong mắt Tiếu Ân không khỏi hiện lên một tia tàn khốc, ngón tay chuyển động, một cơn gió lốc bỗng nhiên xuất hiện, không nhân nhượng quấn lấy quả cầu lửa. Tiếu Ân điều khiển cơn gió lốc đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Quả cầu lửa bị cuốn trong cơn gió lốc không lập tức bị tiêu tán, mà bị cơn gió lốc quay tròn, bay về hướng cũ, nổ tung trên thân thể của hoàng kim sa trùng.
“Tốt!” Harrison và Juliana đồng thời lên tiếng.
Mặc dù một kích này không tạo ra thương tổn trí mạng cho hoàng kim sa trùng, nhưng Tiếu Ân đã biểu hiện ra năng lực khống chế ma pháp siêu cường, khiến hai người thêm tin tưởng.
Trên trời cao, Yidikalun không khỏi nhíu mày, biểu hiện của Tiếu Ân nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn là nhất tinh ma pháp sư, sao lại có năng lực không chế cường đại như vậy, chắng lẽ người này trời sinh ra để tu luyện ma pháp phong hệ sao?
Vừa nghĩ đến việc Tiếu Ân vừa thuấn phát ma pháp Phong Tường Thuật, cùng với việc khổng chế cực tinh xảo ma pháp Toàn Phong Thuật, Yidikalun có chút đau đầu, ma pháp sư trời sinh để tu luyện phong hệ, không nghi ngờ gì là loại khó đối phó nhất.
Hoàng kim sa trùng sau khi trúng phải quả cầu lửa, thổng khổ rít gào lên một tiếng.
Mặc dù thân thể của nó chống lại được quả cầu lửa, nhưng nhiệt độ cực nóng của quả cầu lửa cũng khiến da nó đỏ lên.
Uy lực của ma pháp cực kỳ cường đại, ma thú mặc dù có thiên phú phát ra ma pháp có uy lực cường đại, nhưng thân thể của chúng nó chưa chắc đã miễn dịch được ma pháp của chính mình.
Nhưng loại thương tích này đổi với con hoàng kim sa trùng dài hơn ba mươi thước mà nói thì không nghiêm trọng lắm. Động tác của nó càng thêm linh hoạt, hơn nữa tốc độ phóng quả cầu lửa ra không còn chậm như rùa nữa, liên tiếp những quả cầu lửa được phóng ra.
Giống như những quả đại bác liên tiếp bắn ra, khiến ba người biến sắc.
Ánh sáng màu đỏ trên người Juliana phóng lên cao, bay lên điểm cao nhất đột nhiên hóa thành trận mưa sao băng, tự nhiên rơi xuống, tạo thành một dải ngân hà màu đỏ quanh thân thể ba người.
Những quả cầu lửa đụng phải dải ngân hà đó, nhất thời bị lực lượng của dải ngân hà làm thay đổi phương hướng, bay ngược trở lại.
Thân thể hoàng kim Sa trùng dừng lại trên không trung, nó dường như không tin chuyện xảy ra trước mắt, tốc độ bắn quả cầu lửa càng nhanh hơn. Mặc dù không được như tần suất của khẩu đại bác, nhưng lại hơn tốc độ thi triển ma pháp của loài người.
Nhưng dải ngân hà màu đỏ của Juliana lại có chỗ độc đáo riêng, mặc dù hoàng kim sa trùng cố gắng phun ra quả cầu lửa, nhưng lại không thể làm gì được dải ngân hà màu đỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, song phương giằng co với nhau trên không trung.
Trong lòng Tiếu Ân vui mừng khôn xiết, không thể ngờ được, linh vật của Juliana có năng lực cường đại như vậy, thật không thể tin được.
“Phản kích, nhanh phản kích.” Harrison kêu lớn.
Juliana tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: “Linh vật thiên hồ của ta phải đạt tới ngũ cấp mới có năng lực phản kích, hiện giờ không thể làm được.”
Trong lòng Tiếu Ân động, hỏi: “Hiện tại nó đạt tới cấp mấy?”
“Tam cấp.” Juliana không hề nghĩ ngợi nói ra.
Trong lòng Tiếu Ân động, đột nhiên trong đầu nhớ lại tình cảnh trên ốc đảo. Ba cái đuôi mượt mà khiến hắn nhớ mãi không thôi, chỉ cần chạm phải một lần, cả đời khó có thể quên được.
Ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Juliana, mặc dù không nhìn thấy cái đuôi, nhưng nhìn cái mông nàng được bao phủ bởi bộ quần áo màu vàng, đủ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải say mê.
“Ngươi nhìn cái gì?” Sắc mặt Juliana ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi đè thấp âm thanh nói.
Cổ Harrison rung động, ánh mắt tập trung nhìn vào thân thể của hoàng kim sa trùng, nhưng trong lòng hắn thầm khen, huynh đệ của mình có lá gan quá lớn, dưới tình huống này còn có tâm tư như thể, thực là cường hãn.
Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng, cổ duỗi thắng lên, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, lại nhẹ nhàng nói nhỏ vào lỗ tai của nàng một câu: “Cái đuôi.”
Khuôn mặt Juliana nhất thời đỏ lên, cả người lộ ra vẻ hấp dẫn tới cực điểm. Hai hàng lông mày của Tiếu Ân hơi nhíu lại, tự nhiên hắn có một loại cảm ứng kỳ diệu.
Khi Tiếu Ân nhắc tới hai từ ‘cái đuôi’, từ trường nội mị bên trong thân thể của Juliana đột nhiên mở rộng ra, hơn nữa sức ảnh hưởng của từ trường gần như mở rộng tới vô hạn.
Không chỉ có như thế, dải ngân hà màu đỏ lại càng đậm lên, hơn nữa tần suất phun lửa của hoàng kim sa trùng trong nháy mắt hạ thấp xuống. Mặc dù vẫn liên tục phun nhưng khiến cho người ta cảm giác, dường như nó chỉ phun cho có lệ.
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên dâng lên một ý nghĩ cổ quái, hoàng kim sa trùng này chẳng lễ bị trúng gió rồi sao?
Trên không trung, đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo, âm thanh giống như cửu thiên lôi điện, ù ù không dứt.
Hoàng kim sa trùng nghe được âm thanh này, rõ ràng bị giật mình, thân hình to lớn của nó dường như muốn xông lên, nhưng vẫn do dự, nên vẫn còn dừng ở chỗ cũ.
Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng có thêm Ưng Nhãn Thuật, hắn lờ mờ có thể thấy, khuôn mặt của Yidikalun tràn ngập sự phẫn nộ.
“Kỳ lạ, sao sa trùng này không tấn công nữa?” Harrison không hiểu chút nào hỏi.
Tiếu Ân không nhịn được cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn vị sa mạc vương giả trên trời cao, mỉm cười có chút hả hê.
Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt ửng hồng của Juliana, Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, từ trường nội mị quả nhiên là một vũ khí siêu cấp.
Nhất Hào từng nói, chỉ cần; là sinh vật, thì sẽ bị loại từ trường này ảnh hưởng.
Hiện giờ hoàng kim sa trùng trước mắt lộ ra vẻ do dự không quyết, Tiếu Ân hiểu, nó đã bị từ trường nội mị của Juliana hấp dẫn, cho nên ngay cả khi vị vương giả trên trơi cao thúc giục, nó cũng không tiếp túc công kích Juliana.
Nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, Yidikalun dường như không bị ảnh hưởng. Mặc dù thái độ của hắn đối với Juliana không giống như đối với người thường, nhưng phần lớn là do nể mặt Dida đại tát mãn.
Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng Tiếu Ân có sự phát hiện, có lẽ đó là thực lực của chí cường giả, ngay cả từ trường nội mị cũng không ảnh hưởng được tới bọn họ.
Đột nhiên, trên trời cao Yidikalun vung tay lên, một đạo ánh sáng kim sẳc trên không trung ngưng tụ lại thành một cây đao lớn. Thanh đao phá không, chém thắng về phía bọn họ.
Mặc dù dải ngân hà màu đỏ chắn trước mặt mọi người, nhưng gặp phải thanh đao này, nhất thời giống như băng tuyết bị hòa tan trước gió, tiêu tán vô tung vô ảnh.
Tiếu Ân và Juliana theo tiềm thức tránh ra hai bên, mà thanh đao giống như sinh vật sống, sau khí ba người rời đi, lập tức biến thành một cái lồng có bán kính hai thước, giam Juliana vào trong đó.
“Tôn kính sa mạc chi vương, chẳng lẽ ngài muốn tự mình ra tay?” Tiếu Ân lớn tiếng kêu to.
“Tự mình ra tay?” Yidỉkalun xem thường cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi còn chưa xứng có được vinh quang đó.”
Trong lòng Tiếu Ân nguyền rủa, có ngu mới muốn có được vinh quang đó.
“Truyền nhân của huyết mạch viễn cổ, gia tộc của ngươi và bộ tộc hoàng kim chúng ra vốn là một mạch, chúng ta không thể trở thành địch nhân.” Yidikalun không để ý tới Tiếu Ân, giải thích với Juliana.
Hồng quang trên người Juliana không ngừng lưu động, nhưng dù nàng có cố gẳng tới đâu thì cũng không thể phá vỡ được cái lồng hoàng kim.
Thực lực của đôi bên chênh lệch quá xa, căn bản không thể san lấp được.
“Yidikalun!” Juliana đột nhiên kêu lên, âm thanh thanh thúy của nàng tràn ngập phẫn nộ nói: “Ta cũng là người thí luyện, ngươi không thể vây khốn ta.”
“Không sao cả, mời ngươi ở chỗ đó quan sát bọn họ thí luyện đi, dù kết quả ra sao thì ta cũng sẽ có hồi báo khiến ngươi hài lòng.”
Đột nhiên Tiếu Ân ngẩng đầu lên, hắn nghe được trong miệng Yidikalun nói ra chữ ‘mời’. Xem ra biểu hiện ngoài ý muốn của Juliana đã nhận được sự đồng ý của hắn, hơn nữa bộ tộc Hoàng Kim và bộ tộc thiên hồ đã biến mất hơn vạn năm dường như có mối quan hệ sâu xa.
“Yidikalun tiên sinh, không biết ngài hồi bảo gì cho nàng?” Tiếu Ân chợt cao giọng nói.
Yidikalun rất có hứng thú với Tiếu Ân nói: “Hồi báo của ta, đó là dù cảc ngươi có thua, nàng cũng lấy được trứng hoàng kim sa trùng.”
“Còn chúng ta thì sao?” Tiếu Ân chỉ vào mình, nói: “Chúng ta sẽ có kết quả gì?”
Yidikalun mỉm cười nói: “Nếu các ngươi đã tới đây để thí luyện, hơn nữa còn gặp phải bộ tộc Hoàng Kim, nên có giác ngộ đi.”
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, giây phút này, trong lòng hắn thực sự rất tức giận, hắn mong mình có thực lực cường đại, đủ để đánh cho thương ưng này đầu heo, nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Hít sâu một hơi, tâm tình của hắn bình tĩnh trở lại.
Đổi mặt với cường giả lợi hại như thế, chỉ cần hắn không động thủ, mình còn cầu gì nữa?
Hắn xoay người, đi tới cái lồng kim sắc giam giữ Juliana, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng nói: “Nàng yên tâm, chỉ là một con trùng lớn mà thôi, chúng ta có thể giải quyết nó.”
Sau đó trừng mắt, tự giễu nói: “Nếu như được nàng hộ vệ mà thắng được nó, thế thì hai chúng ta chẳng phải quá vô dụng sao?”
“Đúng vậy, nàng cứ yên tâm.” Harrison chỉ vào Tiếu Ân nói: “Trên người hắn còn cất giữ nhiều đồ tốt, chắc chắn không thành vấn đề.”
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Harrison, hắn nói những lời này, không có chút an ủi nào cả, mà tràn ngập tự tin với Tiếu Ân.
Bĩu môi, Tiếu Ân nhỏ giọng hỏi: “Harrison, ngươi thực sự tin tưởng ta sao?”
“Đương nhiên!” Harrison hào khí can vân nói: “Huynh đệ chúng ta liên thủ chắc chắn làm thịt được con sa trùng này.”
Tiếu Ân dở khóc dở cười, trong lòng kỳ quái, tên này dựa vào đâu để tin tưởng chứ? Nhưng giờ phút này, không thể nói những lời nhụt chí được.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trong lòng nóng lên, cất cao giọng nói: “Không sai, Harrison, chúng ta động thủ.”
Khí lưu trong không trung đột nhiên loạn lên, Tiếu Ân mang theo Harrison, giổng như tia chớp rời xa lồng kim sắc. Ở trong lồng, đôi mắt Juliana lộ ra tia sáng lộng lẫy. Nàng chăm chú nhìn hai người Tiếu Ân, không biết vì sao, trong lòng nàng không thấy lo lắng.
Đổi với việc điều khiển và giải thích về Phong Tường Thuật, có thể nói Tiếu Ân đã đạt tới trạng thái đáng sợ. Chỉ cần hắn bay lên, giống như một con chim ưng linh hoạt, căn bản không thể nắm được quỹ tích phi hành của hắn.
Hoàng kim sa trùng vừa bị Juliana ảnh hưởng, vừa sinh long hoạt hổ trở lại, hỏa cầu trong miệng nó không ngừng được phun ra, đồng thời thân thể to lớn của nó cố gắng di chuyển, rất có bộ dáng không quật trúng Tiếu Ân, thề không bỏ qua.
Cảm thụ được hơi thở nóng rực trong không khí, Tiếu Ân biết, uy lực của hỏa cầu mà hoàng kim sa trùng phun ra từ miệng có thể so với nhị cấp ma pháp Hỏa Cầu Thuật, cho nên chỉ cần có thể, hắn không muốn thử uy lực của nó.
Hắn vừa điều khiển khí lưu, cố gắng né tránh, vừa phân phó Harrison, lang nhân tát mãn trịnh trọng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Động tác của Tiếu Ân chợt nhanh hơn, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của hoàng kim sa trùng, đột nhiên thân thể hắn động, cứ thế phi thẳng lên lưng của sa trùng, đạp trúng đầu của nó.
Đúng lúc đó, bạch quang trên người Harrison sáng lên, tám cái xúc tu của bạch tuộc giống như khóa kim cương, xoay tròn lên, hung hăng đâm vào người sa trùng.
Khuôn mặt Juliana hiện lên vẻ vui mừng, nàng đương nhiên hiểu rõ linh vật của Harrison lợi hại đến cỡ nào, đặc biệt tám cái xúc tu có lực lượng không gì không phá được, ngay cả dải ngân hà màu đỏ của nàng cũng chưa chẳc đã chổng lại được.
Hiện giờ tám cái xúc tu đâm vào chỗ yếu hại của đối phương, tự nhiên có thể khiến hoàng kim sa trùng bị thương nặng.
Song, còn không chờ nụ cười của nàng nở rộ, giữa sân xảy ra dị biến.
Tám cái xúc tu xoay tròn đâm vào cái đầu lớn của sa trùng, không đâm thủng được đầu của nó, ngược lại âm vang do kim thiết đụng vào nhau vang lên, vô sổ hoa lửa bắn ra. Giờ phút này tám cái xúc tu đã bị đứt một nửa.
Sa trùng phát ra tiếng cười nhạo, thân thể khổng lồ của nó động, giống như không có xương cuốn ngược lên, muốn đập nát thân thể hai người.
Sắc mặt Tiếu Ân đại biến, tay nắm lấy Harrison, tốc độ Phong Tường Thuật tăng lên cực hạn, phóng đi, giữa không trung hai chân liên hoàn di động, đạp vào sống lưng của sa trùng, mượn lực để thoát ra ngoài.
Tay Juliana giữ trước ngực, giờ phút này nàng mới thở dài một hơi.
Nếu bị đổng thịt đó quấn phải, dù bản lĩnh của Tiếu Ân và Hairison có lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể bại vong.
“Da thì cứng, thân thể thì nhu nhuyễn, nó là con vật gì thế?” Hairison hậm hực kêu lên.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn là tám cái xúc tu không gì không phá nổi của bạch tuộc, nhưng hiện giờ thứ này đã mất đi tác dụng, hắn giống như một con hổ bị gãy tay gãy chân, không thể uy hiếp được đối phương.
“Trời mới biết, có lẽ đây là chỗ lợi hại của bộ tộc Hoàng Kim.” Tiếu Ân tràn ngập cảm xúc nói.
Quả nhiên, đổi phó với ma thú, biện pháp tốt nhất vẫn là ma pháp, nếu dùng công kích vật lý, thân thể của chúng nó quá cứng rắn, đủ khiến bất cứ võ sỹ nào cũng phải nản lòng.
Khối thịt lớn trước mắt chậm rãi buông lỏng trở lại, khôi phục lại thành hình thể của hoàng kim sa trùng to lớn. Nhìn ma thú khổng lồ này, bất cứ ai cũng cảm nhận được một áp lực khổng lồ.
Vẻ mặt Tiếu Ân ngưng trọng lại, ngón tay chuyển động, Toàn Phong Thuật được thi triển ra, một cơn lốc xoáy xuất hiện giữa không trung, cuốn lấy đầu sa trùng, nhưng khiến Tiếu Ân thấy thất vọng đó là thể tích của đầu sa trùng quá lớn, còn Toàn Phong Thuật hắn thi triển ra chỉ là tam cấp ma pháp.
Loại ma pháp này đổi với loài người và thủ nhân thì có uy lực to lớn, nhưng giờ phút này đứng trước mặt sa trùng to lớn này, nó không phát huy được tác dụng.
Cơn lốc xoáy chuyển động trên người sa trùng, nhưng ma thú khổng lồ đó lại không thèm để ý, vẫn phi hành vững vàng trên không trung, ánh mắt của nó lộ ra vẻ xem thường. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chậm rãi, nó khép hờ đôi mắt lại, dường như đang hưởng thụ sự xoa bóp, trong miệng phát ra những tiếng kêu thoải mái.
Sẳc mặt Tiếu Ân ửng đỏ, nhưng trải qua công kích vừa rồi, hắn đã hiểu một chuyện, tam cấp ma pháp bình thường, sợ rằng không thể tạo thành thương tổn trí mạng với hoàng kim sa trùng.
Trách không được Yidikalun muốn giam cầm Juliana, xem ra hắn hết sức hiểu hệ thống ma pháp của loài người, cũng hiểu được thực lực của hoàng kim sa trùng.
Hoặc nói, hắn không dám đắc tội Dida đại tát mãn, nhưng với mình và Harrison, hắn không cố kỵ nhiều.
“Tiếu Ân làm sao bây giờ?”
“Ta có một đề nghị.”
“Đề nghị gì?”
“Chúng ta đầu hàng.”
“Ách…”
Tay trái của hắn thì cầm quyển trục ma pháp, mặc dù không biết ma pháp trong mấy quyển trục này là ma pháp gì, nhưng nhìn dao động năng lượng trên đó, người ta biết, nó không phải là quyển trục bình thường.
Hai kiện đồ vật này là đồ gia bảo của Tiếu Ân, là thứ hắn ỷ lại để giữ tính mạng mình.
Một cái là đạo cụ ma pháp của ma pháp sư vô danh lưu lại cho hắn, sát lục thiên mạc. Mặc dù đạo cụ này chưa hoàn thành, nhưng bên trong đã thu thập được một phần mười năng lượng sát lục, chỉ chừng đó thôi uy lực của nó cũng vô cùng cường đại.
Còn có thất cấp quyển trục, Tử Vong Xạ Tuyến, đó là ma pháp cường đại nhất mà Tiếu Ân có được.
Mặc dù hắn hết sức rõ ràng, dù sử dụng hai bảo bối giữ nhà của mình, trước mặt cửu cấp ma thú, chỉ giống như châu chấu đá xe, không có phần thắng, thậm chỉ để chạy trốn cũng không có khả năng.
Nhưng khi Harrison không để ý gì đứng ra, nội tâm Tiếu Ân dâng lên một loại xúc động mãnh liệt.
Hiện tại hắn chỉ muốn tận tình phóng thích nó ra. Lúc bình thường, bị hoàn cảnh bên ngoài áp bức, hắn vẫi ẩn giấu được, thậm chí không rơi vào tình trạng như thế này.
Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn bộc phát ra, giống như ma xui quỷ khiến, làm theo cảm xúc của mình, có lẽ hắn phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Bỗng nhiên, có một bóng hình xinh đẹp màu đỏ nhạt xuất hiện, mặc dù chỉ thoáng nhin qúa, nhưng trong lòng Tiếu Ân thấy run rẩy.
Thì ra, ngay cả nàng cũng có thể làm như thể…
Ngay cả khi đang đối đầu với kẻ địch mạnh hơn mình, Tiếu Ân vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, đảo mắt qua gương mặt xinh đẹp đó.
Khuôn mặt kia vẫn quen thuộc như trước, đôi mắt hồ mị mở to, lộ ra ánh mắt sợ hãi, nhưng năng lượng dao động trên người nàng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp chưa từng có.
Mơ hồ, trong lòng Tiếu Ân cảm thấy lo lắng và hối hận.
Tại sao mình lại học từ trường hồng trĩ, nếu không học nó, chỉ sợ mình đã bị từ trường nội my hấp dẫn, không thể rời xa nàng.
Harrison nao nao. Vừa rồi khi một mình hắn đối mặt với hoàng kim vương giả của sa mạc, hắn cảm nhận rõ áp lực của loại cường giả này, chỉ không ngờ rằng, khi hắn vừa muốn tiến lên nhận tội về mình, Tiếu Ân và Juliana đã chắn trước mặt hắn, khiến áp lực đó dời lên người bọn họ.
Môi hắn động, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy âm thanh của Tiếu Ân: “Thí luyện, ta cũng có phần.”
Harrison thở dài một tiếng, sau đó một âm thanh dễ nghe khác vang lên: “Ta cũng có phần.”
Đôi mắt chuyển động, trong lòng Harrison đột nhiên dâng lên dũng khí, luồng dũng khí này không quan hệ gì với thực lực của hắn, nhưng đứng trước mặt hoàng kim vương giả, hắn cũng có can đảm để khiêu chiến.
Đôi mắt ưng to lớn yên lặng nhìn bọn họ. Không khí ở đây trở nên khẩn trương.
Sẳc mặt ba người McCree biến ảo khó lường, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn lên, trong đó có một trung niên tát mãn nhìn về phỉa Harrison, trong mắt ngoài sự khâm phục, còn có sự oán độc to lớn. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Có lẽ bởi vì nhìn Harrison, hắn thấy sự nhu nhược và khiếp đảm của minh, đổi mặt với áp lực của cường giả, hắn không có chút ý muốn chổng cự nào cả.
Nhưng hắn biết, dù hắn có cổ gẳng, cả đời này cũng không thể vượt qua hoàng kim vương. Hắn chuyển tâm tình sợ hãi này thành sự thù hận đổi với đám người Harrison. Có lẽ chỉ khi bọn họ chết, mới có thể chứng minh hắn thông minh, mới có thể khiến hắn thoát khỏi cải cảm giác vô lực trước mặt cường giả.
Hoàng kim thương ưng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ưng nhìn về phương xa, thật lâu sau, một lần nữa nó cúi đầu xuống, thân thể cao lớn động, biến thành một nam tử tráng kiện trước mặt mọi người.
Biến hóa to lớn đó vượt ra ngoài ý niệm cùa đám người Tiếu Ân, nhưng đồng thời nội tâm của bọn họ xuất hiện sự sợ hãi.
Quả nhiên là cửu cấp ma thú trong truyền thuyết, không ngờ có thể hóa thành hình người.
Giờ phút này, trên người nam tử tráng kiện hiện lên một màu vàng kim, toàn thân lóe sáng, uy áp khổng lồ tràn ngập mọi nơi.
Ánh mắt của hắn không có sự phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Dida, ngươi để bọn họ tới khiêu chiến bộ tộc Hoàng Kim, ý của ngươi là sao?”
Một đạo âm thanh phảng phất như phát ra từ phía chân trời, lại giống như vang bên tai mọi người, vang lên: “Bọn họ là những nhân vật kiệt xuất tiếp theo của đế quốc, thực lực và thân phận của bọn họ, có tư cách để khiêu chiến bộ tộc Hoàng Kim.”
Juliana nửa mừng nửa lo, nhìn bốn phía, trong mắt nàng lộ ra sự vui mừng, nghe thấy đạo âm thanh đó, ai cũng đoán được chủ nhân của nó.
Hai mắt Tiếu Ân đột nhiên sáng ngời, trong lòng hắn như gỡ được tảng đá xuống, biết mạng nhỏ của đám người tạm thời giữ được.
Vị kia là nhân vật truyền kỳ ở đế quốc Lang Nhân, được mọi người công nhận là đệ nhất tát mãn, Dida đại tát mãn. Vị đó lại đi theo Juliana tới đại sa mạc, khiến mọi người mừng rỡ.
Hoàng kim nam tử dường như chần chừ một chút. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển về phía Tiếu Ân, hắn trầm giọng nói: “Không thể tưởng tượng được, tên đó thực sự nghiên cứu ra thứ này, hẳc hẳc…”
Tinh thần Tiếu Ân nhất thời run lên, nghe khẩu khí của hắn, dường như biết lai lịch của vị ma pháp sư trong ma pháp động, nhưng dưới tình huống này, Tiếu Ân đương nhiên không đi ra để giải thích.
“Được rồi, người kế thừa ma pháp sư loài người cường đại, người có viễn cổ huyết mạch, người có linh hồn tát mãn thuần khiết.” Thanh âm của hoàng kim nam tử dần cao lên, phảng phất vang vọng cả đại sa mạc, khiến nội tâm của người khác khiếp sợ: “Dựa theo ước định của loài người viễn cổ, thú nhân và bộ tộc Hoàng Kim ở sa mạc. Ta vương giả của sa mạc Sahara, hoàng kim chi vương Yidikalun, tiếp nhận sự khiêu chiến của các ngươi.”
Trong lòng căng thắng, Tiếu Ân hít sâu một hơi, đang định nhìn vật trong tay để tăng thêm can đảm, thì thấy ánh mắt của hoàng kim nam tử liếc qua, nói: “Ta cho phép ba người các ngươi khiêu chiến với phân nhánh của bộ tộc Hoàng Kim, Hoàng Kim sa trùng. Nếu như các ngươi có thể thắng, có thể lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng. Nhưng hai vật trong tay ngươi không được phép sử dụng.”
Đang căng thắng, Tiếu Ân chợt buông lỏng, dường như không tin vào lỗ tai mình.
Người này không phải vừa rồi hò hét bức ba người tiếp nhận khiêu chiến với hắn sao, sao giờ lại biến thành khiêu chiến với hoàng kim sa trùng?
Sự thay đổi quá lớn, khiến Tiếu Ân ngạc nhiên và vui mừng.
“Như thế nào, ngươi không muốn?” Hoàng kim nam tử lạnh lùng cười, ánh mắt hắn mang theo sự khinh bỉ nói: “Ma pháp sư loài người chính là như vậy, nếu như mất đi quyển trục và đạo cụ ma pháp, bọn họ không có dũng cảm để khiêu chiến.”
Tiếu Ân có chút xẩu hổ, đem quyển trục và đạo cụ ma pháp thu vào trong vòng cổ. Do dự một chút, hắn không lấy ra bộ trang bị ma pháp của mình, ngay cả ma pháp trượng cũng không lấy ra.
Không phải hắn không muốn, mà hắn có dự cảm, dù có lấy ra, cũng không được phép sử dụng.
Ánh mắt hoàng kim nam tử thoáng nhìn qua người bọn họ, sau đó xoay người nói thầm vài câu với hoàng kim sa trùng. Sau đó đầu hoàng kim sa trùng to lớn, chậm rãi giương đôi cánh, bay lại đây.
Sau đó, hoàng kim nam tử dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn ba người McCree, giống như đuổi mấy tên ăn xin nói: “Các ngươi không có tư cách xem cuộc chiến đấu này… Biến!”
Sắc mặt ba người McCree biến đổi, nhưng đối mặt với vương giả của bộ tộc hoàng kim, áp lực khổng lồ nhất thời khiến bọn họ suy giảm đấu chí.
Mặc dù trong bộ tộc lang nhân, bọn họ là tát mãn được mọi người tôn kính. Nhưng trong mắt của Yidikalun, bọn họ không khác gì mấy con kiến hôi.
McCree do dự một chút, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ba người Tiếu Ân, sau đó xoay người rời đi.
Hai trung niên tát mãn bên cạnh hắn không dám chậm trễ, lôi lạc đà đi theo McCree, có điều ánh mắt bọn chúng nhìn về phía đám người Harrison càng lộ rõ vẻ oán độc, trong lòng thầm nguyền rủa, ba tên không biết tốt xấu đó nên chết đi…
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, năng lực cảm ứng của hắn được tạo bởi một thời gian dài tu luyện, hắn quay đầu lại thì bẳt gặp ánh mắt độc ác.của trung niên tát mãn.
Trong lòng hắn hơi trầm xuống, nhưng lại không đoán được, mình đắc tội đám người đó khi nào.
Mặc dù hắn có hai kiếp làm người, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu lòng người.
Cho nên, hắn không biết, do ba người bọn chúng sợ hãi nên mới sinh ra sự oán độc.
Giờ phút này, chỉ có ánh mắt của hoàng kim chi vương nhìn về bọn chúng là lộ ra sự xem thường, có lẽ không biết nó đã sổng bao nhiêu năm rồi, nên mới có thể biết được tâm lý kỳ dị của con người.
Nhìn ba người ngồi trên lạc đà rời đi, Yidikalun vung tay lên, nhất thời một trận gió nổi lên, ngăn cách nơi này với bên ngoài, sau đó, thân thể hắn chậm rãi bay lên.
Trong mắt Tiếu Ân hiện ra vẻ kinh hãi, hoàng kim thương ưng sau khi biến thành loài người, không còn đôi cánh nữa, nhưng khi hắn bay lên, Tiếu Ân không hề cảm nhận được năng lượng dao động trên người hắn.
Đây là một thủ đoạn vô cùng kỳ diệu, vượt qua sự lý giải về ma pháp của Tiếu Ân.
Chắng lẽ trên thế giới này, có thể không cần sử dụng ma pháp mà vẫn có thể điều khiển khí lưu? Trong nháy mắt, trong lòng hắn dâng lên sự hiếu kỳ to lớn, ngày sau, nếu có thể, hắn nhất định phải nắm được thủ đoạn thần bí hơn cả ma pháp này.
Màu vàng kim trên người Yidikalun ngày càng đậm, cuối cùng biến thành một vầng thái dương kim sắc, tản rạ ánh sáng chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Các ngươi… Có thể động thủ!” Thanh âm to lớn vang lên trong không trung, đám người Tiếu Ân rùng mình, bị luồng áp lực to lớn này xung kích.
Song trong một giây đó, hoàng kim sa trùng dài hơn mười thước đã bay về phía bọn họ, thân hình đôi bên cách nhau quá xa. Cái miệng khổng lồ của nó cũng đã mở ra.
Một hỏa cầu màu đỏ to lớn từ miệng nó phun ra, giống như lưu tinh cản nguyệt, bay về phía ba người Tiếu Ân.
Tiếu Ân vô thức vươn hai tay ra, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau, hai chân đá lên mặt cát, cả người bay lên giữa không trung.
Ở trên cao quan sát cuộc chiến, sắc mặt của Yidikalun biến đổi, tốc độ phát động ma pháp của tên ma pháp sư trẻ tuổi này còn cao hơn tốc độ triệu hồi linh vật của tát mãn, thực không thể tin được.
Hoàng kim sa trùng phun ra hỏa cầu, bắn thắng vào mặt cát, biến chỗ đó thành lò lửa, hơn nữa mơ hồ còn tỏa ra khí trắng.
Trong lòng ba người Tiếu Ân khẽ run lên, nêu như vừa rồi sử dụng vòng bảo hộ ma pháp để phòng ngự, chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Tay trái Tiếu Ân vươn lên, ánh sáng màu đỏ trên người Juliana sáng lên, khiến nàng đứng vững trên không trung buông cánh tay đang nắm lấy tay Tiếu Ân. Trong lòng Tiếu Ân có chút tiếc nuối, hồi tưởng lại cảm giác tiếp xúc da thịt vừa rồi, thực khiến người khác si mê.
Nhưng loại ý nghĩ này chỉ như phù du, nhanh chóng bị hắn loại bỏ khỏi đầu.
Dù là ai khi đối mặt với hoàng kim sa trùng dài tới ba mươi thước, cũng không có tâm tư để suy nghĩ vớ vẩn.
Trên người Harrison xuất hiện ánh sáng màu trắng, biến thành hình dáng bạch tuộc. Do chủng loại ma thú, nên ngay cả khi bạch tuộc đạt tới trạng thái đỉnh cao khi còn sống cũng không nắm giữ được bản lĩnh phi hành. Mà linh hồn thể của nó sau khi kết hợp với Harrison, mặc dù đã trải qua đột phá, nhưng nhiều nhất nó cũng chỉ tương đương với tam cấp ma thú nên càng không thể phi hành được.
Hơn nữa những xúc tu trên người nó so với hình thể khổng lồ của hoàng kim sa trùng thì quá nhỏ bé, dù là áp lực hay uy lực, đều tạo cho người khác cảm giác chênh lệch khá xa.
Đầu Sa trùng to lớn đột nhiên xoay nửa vòng trên không trung, mở cái miệng lớn nhằm về phía đám người Tiếu Ân.
Nhìn nó thoải mái bay lượn trên bầu trời, trong lòng đám người Tiếu Ân kêu khổ không thôi.
Ma thủ bình thường nếu hình thể lớn, động tác sẽ vụng về, chậm chạp, nhưng quy luật này hoàn toàn không được áp dụng với bộ tộc Hoàng Kim trong đại sa mạc.
Động tác của nó vô cùng linh hoạt, không hề thua kém tí nào so vói Tiếu Ân và Juliana.
Nhìn cái miệng khổng lồ của hoàng kim sa trùng lại mở ra, một quả cầu lửa lớn phun tới. Trong mắt Tiếu Ân không khỏi hiện lên một tia tàn khốc, ngón tay chuyển động, một cơn gió lốc bỗng nhiên xuất hiện, không nhân nhượng quấn lấy quả cầu lửa. Tiếu Ân điều khiển cơn gió lốc đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Quả cầu lửa bị cuốn trong cơn gió lốc không lập tức bị tiêu tán, mà bị cơn gió lốc quay tròn, bay về hướng cũ, nổ tung trên thân thể của hoàng kim sa trùng.
“Tốt!” Harrison và Juliana đồng thời lên tiếng.
Mặc dù một kích này không tạo ra thương tổn trí mạng cho hoàng kim sa trùng, nhưng Tiếu Ân đã biểu hiện ra năng lực khống chế ma pháp siêu cường, khiến hai người thêm tin tưởng.
Trên trời cao, Yidikalun không khỏi nhíu mày, biểu hiện của Tiếu Ân nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn là nhất tinh ma pháp sư, sao lại có năng lực không chế cường đại như vậy, chắng lẽ người này trời sinh ra để tu luyện ma pháp phong hệ sao?
Vừa nghĩ đến việc Tiếu Ân vừa thuấn phát ma pháp Phong Tường Thuật, cùng với việc khổng chế cực tinh xảo ma pháp Toàn Phong Thuật, Yidikalun có chút đau đầu, ma pháp sư trời sinh để tu luyện phong hệ, không nghi ngờ gì là loại khó đối phó nhất.
Hoàng kim sa trùng sau khi trúng phải quả cầu lửa, thổng khổ rít gào lên một tiếng.
Mặc dù thân thể của nó chống lại được quả cầu lửa, nhưng nhiệt độ cực nóng của quả cầu lửa cũng khiến da nó đỏ lên.
Uy lực của ma pháp cực kỳ cường đại, ma thú mặc dù có thiên phú phát ra ma pháp có uy lực cường đại, nhưng thân thể của chúng nó chưa chắc đã miễn dịch được ma pháp của chính mình.
Nhưng loại thương tích này đổi với con hoàng kim sa trùng dài hơn ba mươi thước mà nói thì không nghiêm trọng lắm. Động tác của nó càng thêm linh hoạt, hơn nữa tốc độ phóng quả cầu lửa ra không còn chậm như rùa nữa, liên tiếp những quả cầu lửa được phóng ra.
Giống như những quả đại bác liên tiếp bắn ra, khiến ba người biến sắc.
Ánh sáng màu đỏ trên người Juliana phóng lên cao, bay lên điểm cao nhất đột nhiên hóa thành trận mưa sao băng, tự nhiên rơi xuống, tạo thành một dải ngân hà màu đỏ quanh thân thể ba người.
Những quả cầu lửa đụng phải dải ngân hà đó, nhất thời bị lực lượng của dải ngân hà làm thay đổi phương hướng, bay ngược trở lại.
Thân thể hoàng kim Sa trùng dừng lại trên không trung, nó dường như không tin chuyện xảy ra trước mắt, tốc độ bắn quả cầu lửa càng nhanh hơn. Mặc dù không được như tần suất của khẩu đại bác, nhưng lại hơn tốc độ thi triển ma pháp của loài người.
Nhưng dải ngân hà màu đỏ của Juliana lại có chỗ độc đáo riêng, mặc dù hoàng kim sa trùng cố gắng phun ra quả cầu lửa, nhưng lại không thể làm gì được dải ngân hà màu đỏ.
Trong khoảng thời gian ngắn, song phương giằng co với nhau trên không trung.
Trong lòng Tiếu Ân vui mừng khôn xiết, không thể ngờ được, linh vật của Juliana có năng lực cường đại như vậy, thật không thể tin được.
“Phản kích, nhanh phản kích.” Harrison kêu lớn.
Juliana tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: “Linh vật thiên hồ của ta phải đạt tới ngũ cấp mới có năng lực phản kích, hiện giờ không thể làm được.”
Trong lòng Tiếu Ân động, hỏi: “Hiện tại nó đạt tới cấp mấy?”
“Tam cấp.” Juliana không hề nghĩ ngợi nói ra.
Trong lòng Tiếu Ân động, đột nhiên trong đầu nhớ lại tình cảnh trên ốc đảo. Ba cái đuôi mượt mà khiến hắn nhớ mãi không thôi, chỉ cần chạm phải một lần, cả đời khó có thể quên được.
Ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Juliana, mặc dù không nhìn thấy cái đuôi, nhưng nhìn cái mông nàng được bao phủ bởi bộ quần áo màu vàng, đủ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải say mê.
“Ngươi nhìn cái gì?” Sắc mặt Juliana ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi đè thấp âm thanh nói.
Cổ Harrison rung động, ánh mắt tập trung nhìn vào thân thể của hoàng kim sa trùng, nhưng trong lòng hắn thầm khen, huynh đệ của mình có lá gan quá lớn, dưới tình huống này còn có tâm tư như thể, thực là cường hãn.
Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng, cổ duỗi thắng lên, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, lại nhẹ nhàng nói nhỏ vào lỗ tai của nàng một câu: “Cái đuôi.”
Khuôn mặt Juliana nhất thời đỏ lên, cả người lộ ra vẻ hấp dẫn tới cực điểm. Hai hàng lông mày của Tiếu Ân hơi nhíu lại, tự nhiên hắn có một loại cảm ứng kỳ diệu.
Khi Tiếu Ân nhắc tới hai từ ‘cái đuôi’, từ trường nội mị bên trong thân thể của Juliana đột nhiên mở rộng ra, hơn nữa sức ảnh hưởng của từ trường gần như mở rộng tới vô hạn.
Không chỉ có như thế, dải ngân hà màu đỏ lại càng đậm lên, hơn nữa tần suất phun lửa của hoàng kim sa trùng trong nháy mắt hạ thấp xuống. Mặc dù vẫn liên tục phun nhưng khiến cho người ta cảm giác, dường như nó chỉ phun cho có lệ.
Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên dâng lên một ý nghĩ cổ quái, hoàng kim sa trùng này chẳng lễ bị trúng gió rồi sao?
Trên không trung, đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo, âm thanh giống như cửu thiên lôi điện, ù ù không dứt.
Hoàng kim sa trùng nghe được âm thanh này, rõ ràng bị giật mình, thân hình to lớn của nó dường như muốn xông lên, nhưng vẫn do dự, nên vẫn còn dừng ở chỗ cũ.
Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng có thêm Ưng Nhãn Thuật, hắn lờ mờ có thể thấy, khuôn mặt của Yidikalun tràn ngập sự phẫn nộ.
“Kỳ lạ, sao sa trùng này không tấn công nữa?” Harrison không hiểu chút nào hỏi.
Tiếu Ân không nhịn được cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn vị sa mạc vương giả trên trời cao, mỉm cười có chút hả hê.
Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt ửng hồng của Juliana, Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, từ trường nội mị quả nhiên là một vũ khí siêu cấp.
Nhất Hào từng nói, chỉ cần; là sinh vật, thì sẽ bị loại từ trường này ảnh hưởng.
Hiện giờ hoàng kim sa trùng trước mắt lộ ra vẻ do dự không quyết, Tiếu Ân hiểu, nó đã bị từ trường nội mị của Juliana hấp dẫn, cho nên ngay cả khi vị vương giả trên trơi cao thúc giục, nó cũng không tiếp túc công kích Juliana.
Nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, Yidikalun dường như không bị ảnh hưởng. Mặc dù thái độ của hắn đối với Juliana không giống như đối với người thường, nhưng phần lớn là do nể mặt Dida đại tát mãn.
Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng Tiếu Ân có sự phát hiện, có lẽ đó là thực lực của chí cường giả, ngay cả từ trường nội mị cũng không ảnh hưởng được tới bọn họ.
Đột nhiên, trên trời cao Yidikalun vung tay lên, một đạo ánh sáng kim sẳc trên không trung ngưng tụ lại thành một cây đao lớn. Thanh đao phá không, chém thắng về phía bọn họ.
Mặc dù dải ngân hà màu đỏ chắn trước mặt mọi người, nhưng gặp phải thanh đao này, nhất thời giống như băng tuyết bị hòa tan trước gió, tiêu tán vô tung vô ảnh.
Tiếu Ân và Juliana theo tiềm thức tránh ra hai bên, mà thanh đao giống như sinh vật sống, sau khí ba người rời đi, lập tức biến thành một cái lồng có bán kính hai thước, giam Juliana vào trong đó.
“Tôn kính sa mạc chi vương, chẳng lẽ ngài muốn tự mình ra tay?” Tiếu Ân lớn tiếng kêu to.
“Tự mình ra tay?” Yidỉkalun xem thường cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi còn chưa xứng có được vinh quang đó.”
Trong lòng Tiếu Ân nguyền rủa, có ngu mới muốn có được vinh quang đó.
“Truyền nhân của huyết mạch viễn cổ, gia tộc của ngươi và bộ tộc hoàng kim chúng ra vốn là một mạch, chúng ta không thể trở thành địch nhân.” Yidikalun không để ý tới Tiếu Ân, giải thích với Juliana.
Hồng quang trên người Juliana không ngừng lưu động, nhưng dù nàng có cố gẳng tới đâu thì cũng không thể phá vỡ được cái lồng hoàng kim.
Thực lực của đôi bên chênh lệch quá xa, căn bản không thể san lấp được.
“Yidikalun!” Juliana đột nhiên kêu lên, âm thanh thanh thúy của nàng tràn ngập phẫn nộ nói: “Ta cũng là người thí luyện, ngươi không thể vây khốn ta.”
“Không sao cả, mời ngươi ở chỗ đó quan sát bọn họ thí luyện đi, dù kết quả ra sao thì ta cũng sẽ có hồi báo khiến ngươi hài lòng.”
Đột nhiên Tiếu Ân ngẩng đầu lên, hắn nghe được trong miệng Yidikalun nói ra chữ ‘mời’. Xem ra biểu hiện ngoài ý muốn của Juliana đã nhận được sự đồng ý của hắn, hơn nữa bộ tộc Hoàng Kim và bộ tộc thiên hồ đã biến mất hơn vạn năm dường như có mối quan hệ sâu xa.
“Yidikalun tiên sinh, không biết ngài hồi bảo gì cho nàng?” Tiếu Ân chợt cao giọng nói.
Yidikalun rất có hứng thú với Tiếu Ân nói: “Hồi báo của ta, đó là dù cảc ngươi có thua, nàng cũng lấy được trứng hoàng kim sa trùng.”
“Còn chúng ta thì sao?” Tiếu Ân chỉ vào mình, nói: “Chúng ta sẽ có kết quả gì?”
Yidikalun mỉm cười nói: “Nếu các ngươi đã tới đây để thí luyện, hơn nữa còn gặp phải bộ tộc Hoàng Kim, nên có giác ngộ đi.”
Tiếu Ân cười khổ một tiếng, giây phút này, trong lòng hắn thực sự rất tức giận, hắn mong mình có thực lực cường đại, đủ để đánh cho thương ưng này đầu heo, nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Hít sâu một hơi, tâm tình của hắn bình tĩnh trở lại.
Đổi mặt với cường giả lợi hại như thế, chỉ cần hắn không động thủ, mình còn cầu gì nữa?
Hắn xoay người, đi tới cái lồng kim sắc giam giữ Juliana, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng nói: “Nàng yên tâm, chỉ là một con trùng lớn mà thôi, chúng ta có thể giải quyết nó.”
Sau đó trừng mắt, tự giễu nói: “Nếu như được nàng hộ vệ mà thắng được nó, thế thì hai chúng ta chẳng phải quá vô dụng sao?”
“Đúng vậy, nàng cứ yên tâm.” Harrison chỉ vào Tiếu Ân nói: “Trên người hắn còn cất giữ nhiều đồ tốt, chắc chắn không thành vấn đề.”
Tiếu Ân kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Harrison, hắn nói những lời này, không có chút an ủi nào cả, mà tràn ngập tự tin với Tiếu Ân.
Bĩu môi, Tiếu Ân nhỏ giọng hỏi: “Harrison, ngươi thực sự tin tưởng ta sao?”
“Đương nhiên!” Harrison hào khí can vân nói: “Huynh đệ chúng ta liên thủ chắc chắn làm thịt được con sa trùng này.”
Tiếu Ân dở khóc dở cười, trong lòng kỳ quái, tên này dựa vào đâu để tin tưởng chứ? Nhưng giờ phút này, không thể nói những lời nhụt chí được.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trong lòng nóng lên, cất cao giọng nói: “Không sai, Harrison, chúng ta động thủ.”
Khí lưu trong không trung đột nhiên loạn lên, Tiếu Ân mang theo Harrison, giổng như tia chớp rời xa lồng kim sắc. Ở trong lồng, đôi mắt Juliana lộ ra tia sáng lộng lẫy. Nàng chăm chú nhìn hai người Tiếu Ân, không biết vì sao, trong lòng nàng không thấy lo lắng.
Đổi với việc điều khiển và giải thích về Phong Tường Thuật, có thể nói Tiếu Ân đã đạt tới trạng thái đáng sợ. Chỉ cần hắn bay lên, giống như một con chim ưng linh hoạt, căn bản không thể nắm được quỹ tích phi hành của hắn.
Hoàng kim sa trùng vừa bị Juliana ảnh hưởng, vừa sinh long hoạt hổ trở lại, hỏa cầu trong miệng nó không ngừng được phun ra, đồng thời thân thể to lớn của nó cố gắng di chuyển, rất có bộ dáng không quật trúng Tiếu Ân, thề không bỏ qua.
Cảm thụ được hơi thở nóng rực trong không khí, Tiếu Ân biết, uy lực của hỏa cầu mà hoàng kim sa trùng phun ra từ miệng có thể so với nhị cấp ma pháp Hỏa Cầu Thuật, cho nên chỉ cần có thể, hắn không muốn thử uy lực của nó.
Hắn vừa điều khiển khí lưu, cố gắng né tránh, vừa phân phó Harrison, lang nhân tát mãn trịnh trọng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Động tác của Tiếu Ân chợt nhanh hơn, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của hoàng kim sa trùng, đột nhiên thân thể hắn động, cứ thế phi thẳng lên lưng của sa trùng, đạp trúng đầu của nó.
Đúng lúc đó, bạch quang trên người Harrison sáng lên, tám cái xúc tu của bạch tuộc giống như khóa kim cương, xoay tròn lên, hung hăng đâm vào người sa trùng.
Khuôn mặt Juliana hiện lên vẻ vui mừng, nàng đương nhiên hiểu rõ linh vật của Harrison lợi hại đến cỡ nào, đặc biệt tám cái xúc tu có lực lượng không gì không phá được, ngay cả dải ngân hà màu đỏ của nàng cũng chưa chẳc đã chổng lại được.
Hiện giờ tám cái xúc tu đâm vào chỗ yếu hại của đối phương, tự nhiên có thể khiến hoàng kim sa trùng bị thương nặng.
Song, còn không chờ nụ cười của nàng nở rộ, giữa sân xảy ra dị biến.
Tám cái xúc tu xoay tròn đâm vào cái đầu lớn của sa trùng, không đâm thủng được đầu của nó, ngược lại âm vang do kim thiết đụng vào nhau vang lên, vô sổ hoa lửa bắn ra. Giờ phút này tám cái xúc tu đã bị đứt một nửa.
Sa trùng phát ra tiếng cười nhạo, thân thể khổng lồ của nó động, giống như không có xương cuốn ngược lên, muốn đập nát thân thể hai người.
Sắc mặt Tiếu Ân đại biến, tay nắm lấy Harrison, tốc độ Phong Tường Thuật tăng lên cực hạn, phóng đi, giữa không trung hai chân liên hoàn di động, đạp vào sống lưng của sa trùng, mượn lực để thoát ra ngoài.
Tay Juliana giữ trước ngực, giờ phút này nàng mới thở dài một hơi.
Nếu bị đổng thịt đó quấn phải, dù bản lĩnh của Tiếu Ân và Hairison có lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể bại vong.
“Da thì cứng, thân thể thì nhu nhuyễn, nó là con vật gì thế?” Hairison hậm hực kêu lên.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn là tám cái xúc tu không gì không phá nổi của bạch tuộc, nhưng hiện giờ thứ này đã mất đi tác dụng, hắn giống như một con hổ bị gãy tay gãy chân, không thể uy hiếp được đối phương.
“Trời mới biết, có lẽ đây là chỗ lợi hại của bộ tộc Hoàng Kim.” Tiếu Ân tràn ngập cảm xúc nói.
Quả nhiên, đổi phó với ma thú, biện pháp tốt nhất vẫn là ma pháp, nếu dùng công kích vật lý, thân thể của chúng nó quá cứng rắn, đủ khiến bất cứ võ sỹ nào cũng phải nản lòng.
Khối thịt lớn trước mắt chậm rãi buông lỏng trở lại, khôi phục lại thành hình thể của hoàng kim sa trùng to lớn. Nhìn ma thú khổng lồ này, bất cứ ai cũng cảm nhận được một áp lực khổng lồ.
Vẻ mặt Tiếu Ân ngưng trọng lại, ngón tay chuyển động, Toàn Phong Thuật được thi triển ra, một cơn lốc xoáy xuất hiện giữa không trung, cuốn lấy đầu sa trùng, nhưng khiến Tiếu Ân thấy thất vọng đó là thể tích của đầu sa trùng quá lớn, còn Toàn Phong Thuật hắn thi triển ra chỉ là tam cấp ma pháp.
Loại ma pháp này đổi với loài người và thủ nhân thì có uy lực to lớn, nhưng giờ phút này đứng trước mặt sa trùng to lớn này, nó không phát huy được tác dụng.
Cơn lốc xoáy chuyển động trên người sa trùng, nhưng ma thú khổng lồ đó lại không thèm để ý, vẫn phi hành vững vàng trên không trung, ánh mắt của nó lộ ra vẻ xem thường. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Chậm rãi, nó khép hờ đôi mắt lại, dường như đang hưởng thụ sự xoa bóp, trong miệng phát ra những tiếng kêu thoải mái.
Sẳc mặt Tiếu Ân ửng đỏ, nhưng trải qua công kích vừa rồi, hắn đã hiểu một chuyện, tam cấp ma pháp bình thường, sợ rằng không thể tạo thành thương tổn trí mạng với hoàng kim sa trùng.
Trách không được Yidikalun muốn giam cầm Juliana, xem ra hắn hết sức hiểu hệ thống ma pháp của loài người, cũng hiểu được thực lực của hoàng kim sa trùng.
Hoặc nói, hắn không dám đắc tội Dida đại tát mãn, nhưng với mình và Harrison, hắn không cố kỵ nhiều.
“Tiếu Ân làm sao bây giờ?”
“Ta có một đề nghị.”
“Đề nghị gì?”
“Chúng ta đầu hàng.”
“Ách…”
Bình luận truyện