Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 3 - Chương 25: Khiêu chiến đột biến



Sắc mặt Tiếu Ân âm trầm, hắn tiến nhanh về phía trước, chắn trước mặt Harrison một bước, ‎đồng thời lấy ra một số nguyên liệu ma pháp cùng một đạo cụ ma pháp đặc thù, phía trên đạo cụ có ba ‎khối ma hạch màu đen.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Tay trái của hắn thì cầm quyển trục ma pháp, mặc dù không biết ma pháp trong mấy quyển trục ‎này là ma pháp gì, nhưng nhìn dao động năng lượng trên đó, người ta biết, nó không phải là quyển trục ‎bình thường.‎

Hai kiện đồ vật này là đồ gia bảo của Tiếu Ân, là thứ hắn ỷ lại để giữ tính mạng mình.‎

Một cái là đạo cụ ma pháp của ma pháp sư vô danh lưu lại cho hắn, sát lục thiên mạc. Mặc dù ‎đạo cụ này chưa hoàn thành, nhưng bên trong đã thu thập được một phần mười năng lượng sát lục, ‎chỉ chừng đó thôi uy lực của nó cũng vô cùng cường đại.‎

Còn có thất cấp quyển trục, Tử Vong Xạ Tuyến, đó là ma pháp cường đại nhất mà Tiếu Ân có ‎được.‎

Mặc dù hắn hết sức rõ ràng, dù sử dụng hai bảo bối giữ nhà của mình, trước mặt cửu cấp ma ‎thú, chỉ giống như châu chấu đá xe, không có phần thắng, thậm chỉ để chạy trốn cũng không có khả ‎năng.‎

Nhưng khi Harrison không để ý gì đứng ra, nội tâm Tiếu Ân dâng lên một loại xúc động mãnh ‎liệt.‎

Hiện tại hắn chỉ muốn tận tình phóng thích nó ra. Lúc bình thường, bị hoàn cảnh bên ngoài áp ‎bức, hắn vẫi ẩn giấu được, thậm chí không rơi vào tình trạng như thế này.‎

Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn bộc phát ra, giống như ma xui quỷ khiến, làm theo cảm xúc ‎của mình, có lẽ hắn phải trả giá bằng tính mạng của mình.‎

Bỗng nhiên, có một bóng hình xinh đẹp màu đỏ nhạt xuất hiện, mặc dù chỉ thoáng nhin qúa, ‎nhưng trong lòng Tiếu Ân thấy run rẩy.‎

Thì ra, ngay cả nàng cũng có thể làm như thể…‎

Ngay cả khi đang đối đầu với kẻ địch mạnh hơn mình, Tiếu Ân vẫn không nhịn được quay đầu ‎lại nhìn, đảo mắt qua gương mặt xinh đẹp đó.‎

Khuôn mặt kia vẫn quen thuộc như trước, đôi mắt hồ mị mở to, lộ ra ánh mắt sợ hãi, nhưng ‎năng lượng dao động trên người nàng khiến cho nàng trở nên xinh đẹp chưa từng có.‎

Mơ hồ, trong lòng Tiếu Ân cảm thấy lo lắng và hối hận.‎

Tại sao mình lại học từ trường hồng trĩ, nếu không học nó, chỉ sợ mình đã bị từ trường nội my ‎hấp dẫn, không thể rời xa nàng.‎

Harrison nao nao. Vừa rồi khi một mình hắn đối mặt với hoàng kim vương giả của sa mạc, hắn ‎cảm nhận rõ áp lực của loại cường giả này, chỉ không ngờ rằng, khi hắn vừa muốn tiến lên nhận tội về ‎mình, Tiếu Ân và Juliana đã chắn trước mặt hắn, khiến áp lực đó dời lên người bọn họ.‎

Môi hắn động, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy âm thanh của Tiếu Ân: “Thí luyện, ta cũng ‎có phần.”‎

Harrison thở dài một tiếng, sau đó một âm thanh dễ nghe khác vang lên: “Ta cũng có phần.”‎

Đôi mắt chuyển động, trong lòng Harrison đột nhiên dâng lên dũng khí, luồng dũng khí này ‎không quan hệ gì với thực lực của hắn, nhưng đứng trước mặt hoàng kim vương giả, hắn cũng có can ‎đảm để khiêu chiến.‎

Đôi mắt ưng to lớn yên lặng nhìn bọn họ. Không khí ở đây trở nên khẩn trương.‎

Sẳc mặt ba người McCree biến ảo khó lường, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn lên, trong đó ‎có một trung niên tát mãn nhìn về phỉa Harrison, trong mắt ngoài sự khâm phục, còn có sự oán độc to ‎lớn.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Có lẽ bởi vì nhìn Harrison, hắn thấy sự nhu nhược và khiếp đảm của minh, đổi mặt với áp lực ‎của cường giả, hắn không có chút ý muốn chổng cự nào cả.‎

Nhưng hắn biết, dù hắn có cổ gẳng, cả đời này cũng không thể vượt qua hoàng kim vương. ‎Hắn chuyển tâm tình sợ hãi này thành sự thù hận đổi với đám người Harrison. Có lẽ chỉ khi bọn họ chết, ‎mới có thể chứng minh hắn thông minh, mới có thể khiến hắn thoát khỏi cải cảm giác vô lực trước mặt ‎cường giả.‎

Hoàng kim thương ưng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt ưng nhìn về phương xa, thật lâu sau, ‎một lần nữa nó cúi đầu xuống, thân thể cao lớn động, biến thành một nam tử tráng kiện trước mặt mọi ‎người.‎

Biến hóa to lớn đó vượt ra ngoài ý niệm cùa đám người Tiếu Ân, nhưng đồng thời nội tâm của ‎bọn họ xuất hiện sự sợ hãi.‎

Quả nhiên là cửu cấp ma thú trong truyền thuyết, không ngờ có thể hóa thành hình người.‎

Giờ phút này, trên người nam tử tráng kiện hiện lên một màu vàng kim, toàn thân lóe sáng, uy ‎áp khổng lồ tràn ngập mọi nơi.‎

Ánh mắt của hắn không có sự phẫn nộ, lớn tiếng nói: “Dida, ngươi để bọn họ tới khiêu chiến bộ ‎tộc Hoàng Kim, ý của ngươi là sao?”‎

Một đạo âm thanh phảng phất như phát ra từ phía chân trời, lại giống như vang bên tai mọi ‎người, vang lên: “Bọn họ là những nhân vật kiệt xuất tiếp theo của đế quốc, thực lực và thân phận của ‎bọn họ, có tư cách để khiêu chiến bộ tộc Hoàng Kim.”‎

Juliana nửa mừng nửa lo, nhìn bốn phía, trong mắt nàng lộ ra sự vui mừng, nghe thấy đạo âm ‎thanh đó, ai cũng đoán được chủ nhân của nó.‎

Hai mắt Tiếu Ân đột nhiên sáng ngời, trong lòng hắn như gỡ được tảng đá xuống, biết mạng ‎nhỏ của đám người tạm thời giữ được.‎

Vị kia là nhân vật truyền kỳ ở đế quốc Lang Nhân, được mọi người công nhận là đệ nhất tát ‎mãn, Dida đại tát mãn. Vị đó lại đi theo Juliana tới đại sa mạc, khiến mọi người mừng rỡ.‎

Hoàng kim nam tử dường như chần chừ một chút. Sau đó, ánh mắt hắn chuyển về phía Tiếu ‎Ân, hắn trầm giọng nói: “Không thể tưởng tượng được, tên đó thực sự nghiên cứu ra thứ này, hẳc ‎hẳc…”‎

Tinh thần Tiếu Ân nhất thời run lên, nghe khẩu khí của hắn, dường như biết lai lịch của vị ma ‎pháp sư trong ma pháp động, nhưng dưới tình huống này, Tiếu Ân đương nhiên không đi ra để giải ‎thích.‎

‎“Được rồi, người kế thừa ma pháp sư loài người cường đại, người có viễn cổ huyết mạch, ‎người có linh hồn tát mãn thuần khiết.” Thanh âm của hoàng kim nam tử dần cao lên, phảng phất vang ‎vọng cả đại sa mạc, khiến nội tâm của người khác khiếp sợ: “Dựa theo ước định của loài người viễn ‎cổ, thú nhân và bộ tộc Hoàng Kim ở sa mạc. Ta vương giả của sa mạc Sahara, hoàng kim chi vương ‎Yidikalun, tiếp nhận sự khiêu chiến của các ngươi.”‎

Trong lòng căng thắng, Tiếu Ân hít sâu một hơi, đang định nhìn vật trong tay để tăng thêm can ‎đảm, thì thấy ánh mắt của hoàng kim nam tử liếc qua, nói: “Ta cho phép ba người các ngươi khiêu chiến ‎với phân nhánh của bộ tộc Hoàng Kim, Hoàng Kim sa trùng. Nếu như các ngươi có thể thắng, có thể ‎lấy được trứng Hoàng Kim sa trùng. Nhưng hai vật trong tay ngươi không được phép sử dụng.”‎

Đang căng thắng, Tiếu Ân chợt buông lỏng, dường như không tin vào lỗ tai mình.‎

Người này không phải vừa rồi hò hét bức ba người tiếp nhận khiêu chiến với hắn sao, sao giờ ‎lại biến thành khiêu chiến với hoàng kim sa trùng?‎

Sự thay đổi quá lớn, khiến Tiếu Ân ngạc nhiên và vui mừng.‎

‎“Như thế nào, ngươi không muốn?” Hoàng kim nam tử lạnh lùng cười, ánh mắt hắn mang theo ‎sự khinh bỉ nói: “Ma pháp sư loài người chính là như vậy, nếu như mất đi quyển trục và đạo cụ ma ‎pháp, bọn họ không có dũng cảm để khiêu chiến.”‎

Tiếu Ân có chút xẩu hổ, đem quyển trục và đạo cụ ma pháp thu vào trong vòng cổ. Do dự một ‎chút, hắn không lấy ra bộ trang bị ma pháp của mình, ngay cả ma pháp trượng cũng không lấy ra.‎

Không phải hắn không muốn, mà hắn có dự cảm, dù có lấy ra, cũng không được phép sử ‎dụng.‎

Ánh mắt hoàng kim nam tử thoáng nhìn qua người bọn họ, sau đó xoay người nói thầm vài câu ‎với hoàng kim sa trùng. Sau đó đầu hoàng kim sa trùng to lớn, chậm rãi giương đôi cánh, bay lại đây.‎

Sau đó, hoàng kim nam tử dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn ba người McCree, giống như ‎đuổi mấy tên ăn xin nói: “Các ngươi không có tư cách xem cuộc chiến đấu này… Biến!”‎

Sắc mặt ba người McCree biến đổi, nhưng đối mặt với vương giả của bộ tộc hoàng kim, áp ‎lực khổng lồ nhất thời khiến bọn họ suy giảm đấu chí.‎

Mặc dù trong bộ tộc lang nhân, bọn họ là tát mãn được mọi người tôn kính. Nhưng trong mắt ‎của Yidikalun, bọn họ không khác gì mấy con kiến hôi.‎

McCree do dự một chút, ánh mắt tán thưởng nhìn về phía ba người Tiếu Ân, sau đó xoay người ‎rời đi.‎

Hai trung niên tát mãn bên cạnh hắn không dám chậm trễ, lôi lạc đà đi theo McCree, có điều ánh ‎mắt bọn chúng nhìn về phía đám người Harrison càng lộ rõ vẻ oán độc, trong lòng thầm nguyền rủa, ba ‎tên không biết tốt xấu đó nên chết đi…‎

Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, năng lực cảm ứng của hắn được ‎tạo bởi một thời gian dài tu luyện, hắn quay đầu lại thì bẳt gặp ánh mắt độc ác.của trung niên tát mãn.‎

Trong lòng hắn hơi trầm xuống, nhưng lại không đoán được, mình đắc tội đám người đó khi ‎nào.‎

Mặc dù hắn có hai kiếp làm người, nhưng hắn vẫn không thể nhìn thấu lòng người.‎

Cho nên, hắn không biết, do ba người bọn chúng sợ hãi nên mới sinh ra sự oán độc.‎

Giờ phút này, chỉ có ánh mắt của hoàng kim chi vương nhìn về bọn chúng là lộ ra sự xem ‎thường, có lẽ không biết nó đã sổng bao nhiêu năm rồi, nên mới có thể biết được tâm lý kỳ dị của con ‎người.‎

Nhìn ba người ngồi trên lạc đà rời đi, Yidikalun vung tay lên, nhất thời một trận gió nổi lên, ngăn ‎cách nơi này với bên ngoài, sau đó, thân thể hắn chậm rãi bay lên.‎

Trong mắt Tiếu Ân hiện ra vẻ kinh hãi, hoàng kim thương ưng sau khi biến thành loài người, ‎không còn đôi cánh nữa, nhưng khi hắn bay lên, Tiếu Ân không hề cảm nhận được năng lượng dao ‎động trên người hắn.‎

Đây là một thủ đoạn vô cùng kỳ diệu, vượt qua sự lý giải về ma pháp của Tiếu Ân.‎

Chắng lẽ trên thế giới này, có thể không cần sử dụng ma pháp mà vẫn có thể điều khiển khí ‎lưu? Trong nháy mắt, trong lòng hắn dâng lên sự hiếu kỳ to lớn, ngày sau, nếu có thể, hắn nhất định ‎phải nắm được thủ đoạn thần bí hơn cả ma pháp này.‎

Màu vàng kim trên người Yidikalun ngày càng đậm, cuối cùng biến thành một vầng thái dương ‎kim sắc, tản rạ ánh sáng chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.‎

‎“Các ngươi… Có thể động thủ!” Thanh âm to lớn vang lên trong không trung, đám người Tiếu ‎Ân rùng mình, bị luồng áp lực to lớn này xung kích.‎

Song trong một giây đó, hoàng kim sa trùng dài hơn mười thước đã bay về phía bọn họ, thân ‎hình đôi bên cách nhau quá xa. Cái miệng khổng lồ của nó cũng đã mở ra.‎

Một hỏa cầu màu đỏ to lớn từ miệng nó phun ra, giống như lưu tinh cản nguyệt, bay về phía ba ‎người Tiếu Ân.‎

Tiếu Ân vô thức vươn hai tay ra, đồng thời dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau, hai chân đá ‎lên mặt cát, cả người bay lên giữa không trung.‎

Ở trên cao quan sát cuộc chiến, sắc mặt của Yidikalun biến đổi, tốc độ phát động ma pháp của ‎tên ma pháp sư trẻ tuổi này còn cao hơn tốc độ triệu hồi linh vật của tát mãn, thực không thể tin được.‎

Hoàng kim sa trùng phun ra hỏa cầu, bắn thắng vào mặt cát, biến chỗ đó thành lò lửa, hơn nữa ‎mơ hồ còn tỏa ra khí trắng.‎

Trong lòng ba người Tiếu Ân khẽ run lên, nêu như vừa rồi sử dụng vòng bảo hộ ma pháp để ‎phòng ngự, chắc chắn sẽ không dễ chịu.‎

Tay trái Tiếu Ân vươn lên, ánh sáng màu đỏ trên người Juliana sáng lên, khiến nàng đứng vững ‎trên không trung buông cánh tay đang nắm lấy tay Tiếu Ân. Trong lòng Tiếu Ân có chút tiếc nuối, hồi ‎tưởng lại cảm giác tiếp xúc da thịt vừa rồi, thực khiến người khác si mê.‎

Nhưng loại ý nghĩ này chỉ như phù du, nhanh chóng bị hắn loại bỏ khỏi đầu.‎

Dù là ai khi đối mặt với hoàng kim sa trùng dài tới ba mươi thước, cũng không có tâm tư để ‎suy nghĩ vớ vẩn.‎

Trên người Harrison xuất hiện ánh sáng màu trắng, biến thành hình dáng bạch tuộc. Do chủng ‎loại ma thú, nên ngay cả khi bạch tuộc đạt tới trạng thái đỉnh cao khi còn sống cũng không nắm giữ ‎được bản lĩnh phi hành. Mà linh hồn thể của nó sau khi kết hợp với Harrison, mặc dù đã trải qua đột ‎phá, nhưng nhiều nhất nó cũng chỉ tương đương với tam cấp ma thú nên càng không thể phi hành ‎được.‎

Hơn nữa những xúc tu trên người nó so với hình thể khổng lồ của hoàng kim sa trùng thì quá ‎nhỏ bé, dù là áp lực hay uy lực, đều tạo cho người khác cảm giác chênh lệch khá xa.‎

Đầu Sa trùng to lớn đột nhiên xoay nửa vòng trên không trung, mở cái miệng lớn nhằm về phía ‎đám người Tiếu Ân.‎

Nhìn nó thoải mái bay lượn trên bầu trời, trong lòng đám người Tiếu Ân kêu khổ không thôi.‎

Ma thủ bình thường nếu hình thể lớn, động tác sẽ vụng về, chậm chạp, nhưng quy luật này ‎hoàn toàn không được áp dụng với bộ tộc Hoàng Kim trong đại sa mạc.‎

Động tác của nó vô cùng linh hoạt, không hề thua kém tí nào so vói Tiếu Ân và Juliana.‎

Nhìn cái miệng khổng lồ của hoàng kim sa trùng lại mở ra, một quả cầu lửa lớn phun tới. Trong ‎mắt Tiếu Ân không khỏi hiện lên một tia tàn khốc, ngón tay chuyển động, một cơn gió lốc bỗng nhiên ‎xuất hiện, không nhân nhượng quấn lấy quả cầu lửa. Tiếu Ân điều khiển cơn gió lốc đã đạt tới cảnh giới ‎lô hỏa thuần thanh.‎

Quả cầu lửa bị cuốn trong cơn gió lốc không lập tức bị tiêu tán, mà bị cơn gió lốc quay tròn, ‎bay về hướng cũ, nổ tung trên thân thể của hoàng kim sa trùng.‎

‎“Tốt!” Harrison và Juliana đồng thời lên tiếng.‎

Mặc dù một kích này không tạo ra thương tổn trí mạng cho hoàng kim sa trùng, nhưng Tiếu Ân ‎đã biểu hiện ra năng lực khống chế ma pháp siêu cường, khiến hai người thêm tin tưởng.‎

Trên trời cao, Yidikalun không khỏi nhíu mày, biểu hiện của Tiếu Ân nằm ngoài dự liệu của hắn.‎

Hắn là nhất tinh ma pháp sư, sao lại có năng lực không chế cường đại như vậy, chắng lẽ người ‎này trời sinh ra để tu luyện ma pháp phong hệ sao?‎

Vừa nghĩ đến việc Tiếu Ân vừa thuấn phát ma pháp Phong Tường Thuật, cùng với việc khổng ‎chế cực tinh xảo ma pháp Toàn Phong Thuật, Yidikalun có chút đau đầu, ma pháp sư trời sinh để tu ‎luyện phong hệ, không nghi ngờ gì là loại khó đối phó nhất.‎

Hoàng kim sa trùng sau khi trúng phải quả cầu lửa, thổng khổ rít gào lên một tiếng.‎

Mặc dù thân thể của nó chống lại được quả cầu lửa, nhưng nhiệt độ cực nóng của quả cầu lửa ‎cũng khiến da nó đỏ lên.‎

Uy lực của ma pháp cực kỳ cường đại, ma thú mặc dù có thiên phú phát ra ma pháp có uy lực ‎cường đại, nhưng thân thể của chúng nó chưa chắc đã miễn dịch được ma pháp của chính mình.‎

Nhưng loại thương tích này đổi với con hoàng kim sa trùng dài hơn ba mươi thước mà nói thì ‎không nghiêm trọng lắm. Động tác của nó càng thêm linh hoạt, hơn nữa tốc độ phóng quả cầu lửa ra ‎không còn chậm như rùa nữa, liên tiếp những quả cầu lửa được phóng ra.‎

Giống như những quả đại bác liên tiếp bắn ra, khiến ba người biến sắc.‎

Ánh sáng màu đỏ trên người Juliana phóng lên cao, bay lên điểm cao nhất đột nhiên hóa thành ‎trận mưa sao băng, tự nhiên rơi xuống, tạo thành một dải ngân hà màu đỏ quanh thân thể ba người.‎

Những quả cầu lửa đụng phải dải ngân hà đó, nhất thời bị lực lượng của dải ngân hà làm thay ‎đổi phương hướng, bay ngược trở lại.‎

Thân thể hoàng kim Sa trùng dừng lại trên không trung, nó dường như không tin chuyện xảy ra ‎trước mắt, tốc độ bắn quả cầu lửa càng nhanh hơn. Mặc dù không được như tần suất của khẩu đại ‎bác, nhưng lại hơn tốc độ thi triển ma pháp của loài người.‎

Nhưng dải ngân hà màu đỏ của Juliana lại có chỗ độc đáo riêng, mặc dù hoàng kim sa trùng cố ‎gắng phun ra quả cầu lửa, nhưng lại không thể làm gì được dải ngân hà màu đỏ.‎

Trong khoảng thời gian ngắn, song phương giằng co với nhau trên không trung.‎

Trong lòng Tiếu Ân vui mừng khôn xiết, không thể ngờ được, linh vật của Juliana có năng lực ‎cường đại như vậy, thật không thể tin được.‎

‎“Phản kích, nhanh phản kích.” Harrison kêu lớn.‎

Juliana tức giận trừng mắt nhìn hắn nói: “Linh vật thiên hồ của ta phải đạt tới ngũ cấp mới có ‎năng lực phản kích, hiện giờ không thể làm được.”‎

Trong lòng Tiếu Ân động, hỏi: “Hiện tại nó đạt tới cấp mấy?”‎

‎“Tam cấp.” Juliana không hề nghĩ ngợi nói ra.‎

Trong lòng Tiếu Ân động, đột nhiên trong đầu nhớ lại tình cảnh trên ốc đảo. Ba cái đuôi mượt ‎mà khiến hắn nhớ mãi không thôi, chỉ cần chạm phải một lần, cả đời khó có thể quên được.‎

Ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Juliana, mặc dù không nhìn thấy cái đuôi, nhưng nhìn cái ‎mông nàng được bao phủ bởi bộ quần áo màu vàng, đủ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải say mê.‎

‎“Ngươi nhìn cái gì?” Sắc mặt Juliana ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi đè thấp âm thanh nói.‎

Cổ Harrison rung động, ánh mắt tập trung nhìn vào thân thể của hoàng kim sa trùng, nhưng ‎trong lòng hắn thầm khen, huynh đệ của mình có lá gan quá lớn, dưới tình huống này còn có tâm tư ‎như thể, thực là cường hãn.‎

Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng, cổ duỗi thắng lên, không biết quỷ thần xui khiến thế nào, lại nhẹ ‎nhàng nói nhỏ vào lỗ tai của nàng một câu: “Cái đuôi.”‎

Khuôn mặt Juliana nhất thời đỏ lên, cả người lộ ra vẻ hấp dẫn tới cực điểm. Hai hàng lông mày ‎của Tiếu Ân hơi nhíu lại, tự nhiên hắn có một loại cảm ứng kỳ diệu.‎

Khi Tiếu Ân nhắc tới hai từ ‘cái đuôi’, từ trường nội mị bên trong thân thể của Juliana đột nhiên ‎mở rộng ra, hơn nữa sức ảnh hưởng của từ trường gần như mở rộng tới vô hạn.‎

Không chỉ có như thế, dải ngân hà màu đỏ lại càng đậm lên, hơn nữa tần suất phun lửa của ‎hoàng kim sa trùng trong nháy mắt hạ thấp xuống. Mặc dù vẫn liên tục phun nhưng khiến cho người ta ‎cảm giác, dường như nó chỉ phun cho có lệ.‎

Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên dâng lên một ý nghĩ cổ quái, hoàng kim sa trùng này chẳng lễ bị ‎trúng gió rồi sao?‎

Trên không trung, đột nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo, âm thanh giống như cửu thiên lôi ‎điện, ù ù không dứt.‎

Hoàng kim sa trùng nghe được âm thanh này, rõ ràng bị giật mình, thân hình to lớn của nó ‎dường như muốn xông lên, nhưng vẫn do dự, nên vẫn còn dừng ở chỗ cũ.‎

Tiếu Ân ngẩng đầu nhìn lên trời, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng có thêm Ưng Nhãn Thuật, ‎hắn lờ mờ có thể thấy, khuôn mặt của Yidikalun tràn ngập sự phẫn nộ.‎

‎“Kỳ lạ, sao sa trùng này không tấn công nữa?” Harrison không hiểu chút nào hỏi.‎

Tiếu Ân không nhịn được cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn vị sa mạc vương giả trên trời ‎cao, mỉm cười có chút hả hê.‎

Ánh mắt chuyển qua khuôn mặt ửng hồng của Juliana, Tiếu Ân than nhẹ một tiếng, từ trường ‎nội mị quả nhiên là một vũ khí siêu cấp.‎

Nhất Hào từng nói, chỉ cần; là sinh vật, thì sẽ bị loại từ trường này ảnh hưởng.‎

Hiện giờ hoàng kim sa trùng trước mắt lộ ra vẻ do dự không quyết, Tiếu Ân hiểu, nó đã bị từ ‎trường nội mị của Juliana hấp dẫn, cho nên ngay cả khi vị vương giả trên trơi cao thúc giục, nó cũng ‎không tiếp túc công kích Juliana.‎

Nhưng khiến Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, Yidikalun dường như không bị ảnh hưởng. Mặc dù thái ‎độ của hắn đối với Juliana không giống như đối với người thường, nhưng phần lớn là do nể mặt Dida ‎đại tát mãn.‎

Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, trong lòng Tiếu Ân có sự phát hiện, có lẽ đó là thực lực của chí ‎cường giả, ngay cả từ trường nội mị cũng không ảnh hưởng được tới bọn họ.‎

Đột nhiên, trên trời cao Yidikalun vung tay lên, một đạo ánh sáng kim sẳc trên không trung ‎ngưng tụ lại thành một cây đao lớn. Thanh đao phá không, chém thắng về phía bọn họ.‎

Mặc dù dải ngân hà màu đỏ chắn trước mặt mọi người, nhưng gặp phải thanh đao này, nhất ‎thời giống như băng tuyết bị hòa tan trước gió, tiêu tán vô tung vô ảnh.‎

Tiếu Ân và Juliana theo tiềm thức tránh ra hai bên, mà thanh đao giống như sinh vật sống, sau ‎khí ba người rời đi, lập tức biến thành một cái lồng có bán kính hai thước, giam Juliana vào trong đó.‎

‎“Tôn kính sa mạc chi vương, chẳng lẽ ngài muốn tự mình ra tay?” Tiếu Ân lớn tiếng kêu to.‎

‎“Tự mình ra tay?” Yidỉkalun xem thường cười lạnh một tiếng nói: “Các ngươi còn chưa xứng có ‎được vinh quang đó.”‎

Trong lòng Tiếu Ân nguyền rủa, có ngu mới muốn có được vinh quang đó.‎

‎“Truyền nhân của huyết mạch viễn cổ, gia tộc của ngươi và bộ tộc hoàng kim chúng ra vốn là ‎một mạch, chúng ta không thể trở thành địch nhân.” Yidikalun không để ý tới Tiếu Ân, giải thích với ‎Juliana.‎

Hồng quang trên người Juliana không ngừng lưu động, nhưng dù nàng có cố gẳng tới đâu thì ‎cũng không thể phá vỡ được cái lồng hoàng kim.‎

Thực lực của đôi bên chênh lệch quá xa, căn bản không thể san lấp được.‎

‎“Yidikalun!” Juliana đột nhiên kêu lên, âm thanh thanh thúy của nàng tràn ngập phẫn nộ nói: “Ta ‎cũng là người thí luyện, ngươi không thể vây khốn ta.”‎

‎“Không sao cả, mời ngươi ở chỗ đó quan sát bọn họ thí luyện đi, dù kết quả ra sao thì ta cũng ‎sẽ có hồi báo khiến ngươi hài lòng.”‎

Đột nhiên Tiếu Ân ngẩng đầu lên, hắn nghe được trong miệng Yidikalun nói ra chữ ‘mời’. Xem ra ‎biểu hiện ngoài ý muốn của Juliana đã nhận được sự đồng ý của hắn, hơn nữa bộ tộc Hoàng Kim và ‎bộ tộc thiên hồ đã biến mất hơn vạn năm dường như có mối quan hệ sâu xa.‎

‎“Yidikalun tiên sinh, không biết ngài hồi bảo gì cho nàng?” Tiếu Ân chợt cao giọng nói.‎

Yidikalun rất có hứng thú với Tiếu Ân nói: “Hồi báo của ta, đó là dù cảc ngươi có thua, nàng ‎cũng lấy được trứng hoàng kim sa trùng.”‎

‎“Còn chúng ta thì sao?” Tiếu Ân chỉ vào mình, nói: “Chúng ta sẽ có kết quả gì?”‎

Yidikalun mỉm cười nói: “Nếu các ngươi đã tới đây để thí luyện, hơn nữa còn gặp phải bộ tộc ‎Hoàng Kim, nên có giác ngộ đi.”‎

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, giây phút này, trong lòng hắn thực sự rất tức giận, hắn mong mình ‎có thực lực cường đại, đủ để đánh cho thương ưng này đầu heo, nhưng đó chỉ là hy vọng xa vời mà ‎thôi.‎

Hít sâu một hơi, tâm tình của hắn bình tĩnh trở lại.‎

Đổi mặt với cường giả lợi hại như thế, chỉ cần hắn không động thủ, mình còn cầu gì nữa?‎

Hắn xoay người, đi tới cái lồng kim sắc giam giữ Juliana, nhìn ánh mắt lo lắng của nàng nói: ‎‎“Nàng yên tâm, chỉ là một con trùng lớn mà thôi, chúng ta có thể giải quyết nó.”‎

Sau đó trừng mắt, tự giễu nói: “Nếu như được nàng hộ vệ mà thắng được nó, thế thì hai chúng ‎ta chẳng phải quá vô dụng sao?”‎

‎“Đúng vậy, nàng cứ yên tâm.” Harrison chỉ vào Tiếu Ân nói: “Trên người hắn còn cất giữ nhiều ‎đồ tốt, chắc chắn không thành vấn đề.”‎

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Harrison, hắn nói những lời này, không có chút an ‎ủi nào cả, mà tràn ngập tự tin với Tiếu Ân.‎

Bĩu môi, Tiếu Ân nhỏ giọng hỏi: “Harrison, ngươi thực sự tin tưởng ta sao?”‎

‎“Đương nhiên!” Harrison hào khí can vân nói: “Huynh đệ chúng ta liên thủ chắc chắn làm thịt ‎được con sa trùng này.”‎

Tiếu Ân dở khóc dở cười, trong lòng kỳ quái, tên này dựa vào đâu để tin tưởng chứ? Nhưng ‎giờ phút này, không thể nói những lời nhụt chí được.‎

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trong lòng nóng lên, cất cao giọng nói: “Không sai, ‎Harrison, chúng ta động thủ.”‎

Khí lưu trong không trung đột nhiên loạn lên, Tiếu Ân mang theo Harrison, giổng như tia chớp ‎rời xa lồng kim sắc. Ở trong lồng, đôi mắt Juliana lộ ra tia sáng lộng lẫy. Nàng chăm chú nhìn hai người ‎Tiếu Ân, không biết vì sao, trong lòng nàng không thấy lo lắng.‎

Đổi với việc điều khiển và giải thích về Phong Tường Thuật, có thể nói Tiếu Ân đã đạt tới trạng ‎thái đáng sợ. Chỉ cần hắn bay lên, giống như một con chim ưng linh hoạt, căn bản không thể nắm được ‎quỹ tích phi hành của hắn.‎

Hoàng kim sa trùng vừa bị Juliana ảnh hưởng, vừa sinh long hoạt hổ trở lại, hỏa cầu trong ‎miệng nó không ngừng được phun ra, đồng thời thân thể to lớn của nó cố gắng di chuyển, rất có bộ ‎dáng không quật trúng Tiếu Ân, thề không bỏ qua.‎

Cảm thụ được hơi thở nóng rực trong không khí, Tiếu Ân biết, uy lực của hỏa cầu mà hoàng ‎kim sa trùng phun ra từ miệng có thể so với nhị cấp ma pháp Hỏa Cầu Thuật, cho nên chỉ cần có thể, ‎hắn không muốn thử uy lực của nó.‎

Hắn vừa điều khiển khí lưu, cố gắng né tránh, vừa phân phó Harrison, lang nhân tát mãn trịnh ‎trọng gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.‎

Động tác của Tiếu Ân chợt nhanh hơn, khó khăn lắm mới tránh thoát được công kích của hoàng ‎kim sa trùng, đột nhiên thân thể hắn động, cứ thế phi thẳng lên lưng của sa trùng, đạp trúng đầu của nó.‎

Đúng lúc đó, bạch quang trên người Harrison sáng lên, tám cái xúc tu của bạch tuộc giống như ‎khóa kim cương, xoay tròn lên, hung hăng đâm vào người sa trùng.‎

Khuôn mặt Juliana hiện lên vẻ vui mừng, nàng đương nhiên hiểu rõ linh vật của Harrison lợi hại ‎đến cỡ nào, đặc biệt tám cái xúc tu có lực lượng không gì không phá được, ngay cả dải ngân hà màu ‎đỏ của nàng cũng chưa chẳc đã chổng lại được.‎

Hiện giờ tám cái xúc tu đâm vào chỗ yếu hại của đối phương, tự nhiên có thể khiến hoàng kim ‎sa trùng bị thương nặng.‎

Song, còn không chờ nụ cười của nàng nở rộ, giữa sân xảy ra dị biến.‎

Tám cái xúc tu xoay tròn đâm vào cái đầu lớn của sa trùng, không đâm thủng được đầu của nó, ‎ngược lại âm vang do kim thiết đụng vào nhau vang lên, vô sổ hoa lửa bắn ra. Giờ phút này tám cái ‎xúc tu đã bị đứt một nửa.‎

Sa trùng phát ra tiếng cười nhạo, thân thể khổng lồ của nó động, giống như không có xương ‎cuốn ngược lên, muốn đập nát thân thể hai người.‎

Sắc mặt Tiếu Ân đại biến, tay nắm lấy Harrison, tốc độ Phong Tường Thuật tăng lên cực hạn, ‎phóng đi, giữa không trung hai chân liên hoàn di động, đạp vào sống lưng của sa trùng, mượn lực để ‎thoát ra ngoài.‎

Tay Juliana giữ trước ngực, giờ phút này nàng mới thở dài một hơi.‎

Nếu bị đổng thịt đó quấn phải, dù bản lĩnh của Tiếu Ân và Hairison có lớn hơn nữa, cũng chỉ có ‎thể bại vong.‎

‎“Da thì cứng, thân thể thì nhu nhuyễn, nó là con vật gì thế?” Hairison hậm hực kêu lên.‎

Chỗ dựa lớn nhất của hắn là tám cái xúc tu không gì không phá nổi của bạch tuộc, nhưng hiện ‎giờ thứ này đã mất đi tác dụng, hắn giống như một con hổ bị gãy tay gãy chân, không thể uy hiếp ‎được đối phương.‎

‎“Trời mới biết, có lẽ đây là chỗ lợi hại của bộ tộc Hoàng Kim.” Tiếu Ân tràn ngập cảm xúc nói.‎

Quả nhiên, đổi phó với ma thú, biện pháp tốt nhất vẫn là ma pháp, nếu dùng công kích vật lý, ‎thân thể của chúng nó quá cứng rắn, đủ khiến bất cứ võ sỹ nào cũng phải nản lòng.‎

Khối thịt lớn trước mắt chậm rãi buông lỏng trở lại, khôi phục lại thành hình thể của hoàng kim ‎sa trùng to lớn. Nhìn ma thú khổng lồ này, bất cứ ai cũng cảm nhận được một áp lực khổng lồ.‎

Vẻ mặt Tiếu Ân ngưng trọng lại, ngón tay chuyển động, Toàn Phong Thuật được thi triển ra, ‎một cơn lốc xoáy xuất hiện giữa không trung, cuốn lấy đầu sa trùng, nhưng khiến Tiếu Ân thấy thất ‎vọng đó là thể tích của đầu sa trùng quá lớn, còn Toàn Phong Thuật hắn thi triển ra chỉ là tam cấp ma ‎pháp.‎

Loại ma pháp này đổi với loài người và thủ nhân thì có uy lực to lớn, nhưng giờ phút này đứng ‎trước mặt sa trùng to lớn này, nó không phát huy được tác dụng.‎

Cơn lốc xoáy chuyển động trên người sa trùng, nhưng ma thú khổng lồ đó lại không thèm để ý, ‎vẫn phi hành vững vàng trên không trung, ánh mắt của nó lộ ra vẻ xem thường.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Chậm rãi, nó khép hờ đôi mắt lại, dường như đang hưởng thụ sự xoa bóp, trong miệng phát ra ‎những tiếng kêu thoải mái.‎

Sẳc mặt Tiếu Ân ửng đỏ, nhưng trải qua công kích vừa rồi, hắn đã hiểu một chuyện, tam cấp ‎ma pháp bình thường, sợ rằng không thể tạo thành thương tổn trí mạng với hoàng kim sa trùng.‎

Trách không được Yidikalun muốn giam cầm Juliana, xem ra hắn hết sức hiểu hệ thống ma ‎pháp của loài người, cũng hiểu được thực lực của hoàng kim sa trùng.‎

Hoặc nói, hắn không dám đắc tội Dida đại tát mãn, nhưng với mình và Harrison, hắn không cố ‎kỵ nhiều.‎

‎“Tiếu Ân làm sao bây giờ?”‎

‎“Ta có một đề nghị.”‎

‎“Đề nghị gì?”‎

‎“Chúng ta đầu hàng.”‎

‎“Ách…”‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện