Dị Giới Điền Viên Phong Tình
Chương 46
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối hai người nằm trên giường, Từ Lang thực hưng phấn, lật người hết trái lại phải không muốn ngủ, trên người đang mặc cái ngủ rộng thùng thình Văn Quý mua cho, mà hắn nhích tới nhích lui khiến nửa thân trên lộ ra phân nửa, bộ ngực trắng trẻo cứ như vậy nằm trong tầm mắt Văn Quý.
Văn Quý đối với việc người này không có chút cảnh giác nào thật sự muốn nghiến răng nghiến lợi, hướng cơ thể đầy thịt phấn nộn kia gặm vài hớp làm Từ Lang cảm thấy nhột nhột ngưa ngứa, cười đến không thở nổi, “Văn Quý, nhột quá, anh đừng cắn nữa. Ngao, nơi đó không được, ân…”
Văn Quý nhe răng nanh, ngón tay xoa bóp hạt đậu đỏ của Từ Lang, “Còn lộn xộn nữa không?”
Từ Lang vươn tay bắt lấy tay Văn Quý, ánh mắt chăm chú nhìn Văn Quý, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, so với hắc diệu thạch còn sáng hơn, lóe ra ánh sáng sâu thẳm, khiến Văn Quý hoàn toàn bị hấp dẫn, nhịn không được mà lún sâu vào đôi mắt đó, không cách nào thoát ra được.
Hắc diệu thạch (Obsidian) còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào
Từ Lang trên mặt tràn đầy hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng, mở lớn tay ôm chầm lấy Văn Quý, thấp giọng cười rộ lên, lồng ngực rung động một hồi.
Văn Quý ngón tay xoa mái tóc mềm mềm của Từ Lang, tâm tình cũng bị cảm xúc của Từ Lang ảnh hưởng, khóe miệng cong lên, “Làm sao vậy? Cao hứng như thế.”
Từ Lang cũng không biết nói sao, hắn chỉ là đang cảm thấy thật sự rất vui vẻ, về sau Văn Quý sẽ là của một mình hắn, sau này hắn sẽ không còn phải ngủ một mình nữa. Từ Lang kéo Văn Quý nằm xuống, hắn không nằm trên gối của mình mà cùng Văn Quý nằm trên một chiếc gối, xoay mặt vào nhau, đầu kê sát đầu, giống như cha hắn trước kia hay ngủ cùng với mẹ hắn, việc làm này ngụ ý là hai người sẽ là bạn lữ của nhau suốt đời.
Hắn cùng Văn Quý a, nhất định sẽ còn hạnh phúc hơn những gì mà cha mẹ hắn trước đây có.
Đêm hôm đó, Từ Lang cười đi vào giấc ngủ, Văn Quý nằm mơ một giấc mơ rất ngọt ngào, trong mơ hắn nhìn thấy Từ Lang, còn nhìn thấy tương lai hạnh phúc của bọn họ.
Sáng hôm sau rời giường, Văn Quý vẫn như trước bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ. Hiện tại trên tay đã có đủ tiền, Văn Quý lập tức muốn sửa phòng ốc nhà cửa. Vì thế hắn nhanh chóng lão đốc công trong thôn hỏi qua một chút, dựa theo ý tưởng của hắn thì việc sửa sang sẽ tốn khoảng vài vạn, Văn Quý kiểm tra thấy tiền trong tay cũng đã đủ, liền định ngày mời đốc công đến.
Trước ngày khởi công một ngày, Văn Quý mở tiệc trước khi khởi công, mời hết những người quen biết đến, Hạ Hoa, Văn Khoan hai người này thì nhất định phải mời rồi, còn có Lưu Tam thúc, rồi cả nhà Văn Tam gia nữa, thêm hàng xóm thân quen xung quanh, còn có lão thái gia cũng phải mời.
Văn Quý không định mời người nhà mẹ ruột hắn, bọn họ đến phỏng chừng cũng tìm chuyện gây phiền phức cho hắn. Hạ Hoa nghe hắn nói thế thì không đồng ý nói với hắn, “Các ngươi người trong nhà gây lộn với nhau thế nào đi chăng nữa thì trong mắt người ngoài các ngươi vẫn có quan hệ huyết thống với nhau, ngươi không thích nhà bên đó thì cũng không cần thân thiết làm gì, chỉ cần đừng làm chuyện lớn trở mặt nhau là được. Người mời thêm họ thì cứ nghĩ là khách bình thường thôi là được, cũng chỉ là nhiều thêm mấy chén cơm, mấy đôi đũa thôi. Nhưng nếu ngươi không mời thì mấy người trong thôn lại có chuyện để nói, lời ra tiếng vào thế nào người chịu thiệt cũng chỉ có ngươi thôi.”
Văn Quý ngẫm lại cũng hiểu được, trong thôn không chỉ có á thú nhân thích đồn thổi, ngay cả bán thú nhân cũng ưa chuyện bát quái, không có việc gì thì cũng phải tìm cho ra chuyện gì để nói cho bằng được.
Kiếp trước khi còn ở quê, hắn cũng đã không ít lần nghe mấy tin đồn, chuyện bên lề của người trong thôn. Cho nên mới nói, từ trước đến nay, ngoại trừ cánh phóng viên có tật nhiều chuyện ra, thì người lao động cũng là thành phần không kém, hắn còn nghe nói lúc trước vì một lời đồn vô căn cứ trong thôn mà có một cô bé mới thành niên bị bức ép đến điên điên dại dại, thần trí không còn rõ ràng nữa.
Vì thế lời đồn đãi cũng không phải chuyện đùa, tuy là bản thân hắn vì cũng chẳng sợ gì mấy lời đồn nhảm đó đâu, nhưng hắn không muốn Từ Lang đi theo hắn sau này lại bị người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng.
Hắn có thể chịu được những chuyện này nhưng hắn không thể để cho Từ Lang chịu bất kỳ ủy khuất gì được.
Quay lại, chuyện xây nhà hay sửa chữa phòng ốc là một việc đại sự, trước khi khởi công lúc nào cũng phải tổ chức một bữa tiệc mời dân làng đến, cái này là một loại phong tục ở nơi này rồi.
Văn Quý phải lo chuyện làm thức ăn chiêu đãi, hắn đang muốn đi tìm một đầu bếp cho dịp này và cả mấy tiệc mừng sau đó nữa. Nhưng là đầu bếp trong thôn này không có nhiều lắm, dù sao đầu bếp có tài nghệ tốt đều đã ra ngoài phong sinh thủy khởi, có bao nhiêu người nguyện ý ở lại cái nơi thôn quê này ngày ngày cắm mặt xuống đất, lưng phơi nắng đi làm ruộng chứ.
Những bán thú nhân mà Hạ Hoa biết có tay nghề tốt đều đã ra khỏi thôn, hoặc là đã lớn tuổi, không làm việc nhanh nhẹn được. Lưu Tam thúc lúc này xuất hiện đề cử cho Văn Quý một người, “Em trai ta tuy là đầu óc hơi chậm chút nhưng khả năng nấu nướng rất được! Ngươi cứ kêu nó làm đi, bao nó ăn uống là được.”
Em trai Lưu Tam thúc, Lưu Hùng Kiệt, vóc người cao to, khi còn trẻ ở ngoài cũng là một đầu bếp vô cùng nổi tiếng, nhưng có một lần làm việc trong quán rượu bị người hại đến suýt chết cháy, may mắn là chỉ bị thương không chết. Sau đó vết thương được chữa khỏi thì trong lòng luôn mang bóng ma tâm lý, vì không muốn bị người ngoài khi dễ nữa cho nên theo chân anh mình quay về quê, trở thành đầu bếp trẻ tuổi có tiếng ở Xuân Thủy thôn.
Văn Quý đến ngày đãi tiệc thì tới nhờ người này đến hỗ trợ, Lưu Hùng Kiệt sửng sốt một hồi mới đột nhiên vỗ đầu nói lớn, “Ngươi chính là cái người mà bán đồ ăn rất ngon, tên cái gì Văn Quý đúng chứ!”
Văn Quý gật đầu, Lưu Hùng Kiệt cộc lốc cười rộ lên, chà xát bàn tay: “Vậy đi thôi, ta sẽ làm thức ăn cho, khi về thì ngươi cho ta hái nhiều nhiều đồ ăn một chút là được.”
Có thể mời được đầu bếp mà chỉ tốn có mấy loại rau củ quả, Văn Quý cười đến mị mắt, lập tức dẫn người về nhà để chuẩn bị, trước khi đi còn nói, “Đồ ăn gì thì tôi đều trồng sau nhà hết, thúc thích ăn cái nào thì cứ hái thoải mái đi, tôi với anh trai thúc giao tình cũng tốt lắm, đừng khách sáo gì hết!”
Lúc Văn Quý dẫn Lưu Hùng Kiệt về tới nhà, thì Hạ Hoa cũng vừa lúc đến nhà Văn Quý, hai bên đúng lúc chạm mặt nhau. Hạ Hoa đang mặc một bộ y phục dài tay sắc xanh sáng, làn da lại trắng nõn, thanh nhã như ngọc, mặc thêm một cái quần màu tối dài khoe được đôi chân thon dài, cặp đùi săn chắc, eo nhỏ và cặp mông xinh đẹp, chính là điển hình của đại mỹ nhân trong truyền thuyết a.
Lưu Hùng Kiệt trong mắt tinh quanh chợt lóe lên, vò đầu nhìn Hạ Hoa cười ngây ngô, “Hạ Hoa, anh cũng đến nhà Văn Quý hỗ trợ a?”
Hạ Hoa chỉ lễ phép cười cười, sau đó kéo Văn Quý vào trong, nhỏ giọng hỏi Văn Quý, “Ngươi mời hắn đến nấu ăn à?” Văn Quý còn đang tưởng Lưu Hùng Kiệt có gì đó không ổn thì Hạ Hoa lập tức khoát tay, “Không, cũng không có gì, chỉ là ta nghe nói Lưu Hùng Kiệt tay nghề tốt thì tốt đó, nhưng mà người này có một chỗ cổ quái.”
Văn Quý không để bụng chuyện này, thiên tài không phải ai cũng khác người sao, đó là chưa nói tới nhờ vị này làm hắn là hưởng lời rồi còn gì, có quái lạ cỡ nào cũng phải chịu thôi, nhưng hắn cũng không khỏi tò mò: “Cổ quái thế nào?”
Hạ Hoa nói tiếp, thanh âm mang vài phần sợ hãi, “Hắn thích ăn thức ăn sống, bình thường đều phải ăn sống tất cả trước mới bắt đầu nấu, ngay cả thịt cũng ăn sống!” Nghĩ tới cảnh ăn thịt sống, Hạ Hoa sợ đến nổi hết da gà, bán thú nhân tuy cũng có ăn thịt tái nhưng chẳng ai đi ăn sống bao giờ, càng không nói chi là á thú nhân không thích máu me, Hạ Hoa lại chính là một á thú nhân cực kì không ham thích gì thịt sống.
Văn Quý không còn lời gì để nói, được rồi, thật ra thì hắn cũng đâu thấy chuyện này có gì cổ quái đâu, nhưng thấy Hạ Hoa có chút sợ hãi như thế thì đành phải an ủi mấy câu: “Hắn nấu ăn trong phòng bếp thôi, thúc đừng vào đó là được, đồ chúng ta ăn là thức ăn chín, không phải sợ, không có việc gì đâu.”
Hạ Hoa vẫn còn đang tưởng tượng cảnh Lưu Hùng Kiệt nuốt tươi thịt sống vào mồm, rùng mình một cái.
Lưu Hùng Kiệt đi sau lưng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại này, tiếc hận đến dậm chân, tan nát hình tượng của hắn mất tiêu!
Văn Quý dẫn Lưu Hùng Kiệt đến phòng bếp, Từ Lang đang ở bên trong xử lý một con dị thú, lột da chặt xương, nhát dao nhanh, lực vừa đủ, độ chính xác cao, động tác lưu loát đẹp mắt. Lưu Hùng Kiệt nhìn thấy một màn này, hai mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt như có sức sống, xoa xoa bàn tay muốn tiến tới bắt tay với Từ Lang, “Ai nha nha, nhìn kỹ thuật chặt thịt như xắt rau này, rất đẹp mắt, vậy đây nhất định là đại danh đỉnh đỉnh Từ đại tướng quân của chúng ta rồi! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Từ Lang cau mày bộ dáng phi thường sắc bén, lợi hại ánh mắt đảo qua, Lưu Hùng Kiệt có chút không biết phải làm sao, âm thầm nói quả nhiên là Đại tương quân, ngay cả chặt thịt cũng khác với dân thường!
Văn Quý biết Từ Lang không rành mấy đạo lí đối nhân xử thế này, nhưng hắn và Từ Lang chỉ cần một người hiểu là được, vì thế thay Từ Lang nói, “Lưu đầu bếp, Đại tướng quân hiện đang bận tay, chúng ta trước làm việc đã, đợi lát nữa hai người cùng nhau uống mấy chén, đến lúc đó muốn nói chuyện từ sáng đến tối cũng không muộn!”
Lưu Hùng Kiệt vỗ đầu mình một cái, “Được chứ được chứ, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.” Lại quay đầu nhìn Từ Lang nói: “Đại tướng quân chuẩn bị hãnh diện về ta đi nhé, lát nữa lại uống với ta mấy chén là được.”
Uống rượu là việc Từ Lang rất am hiểu, bởi vậy không hề áp lực gật đầu.
Hai người cùng ở trong bếp làm việc, Từ Lang thì phụ thái thịt, thái rau. Lưu Hùng Kiệt cũng nghiêm túc làm việc, đầu tiên là nếm qua hết đồ ăn sống trong bếp, thấy mùi vị không tồi gật gù không thôi, đến khi đũa gắp đến một miếng thịt sống đang chuẩn bị bỏ vào miệng thì đột nhiên hắn phát hiện Hạ Hoa đang đứng ở cửa phòng bếp lén lút nhìn hắn, rõ ràng là đang rất sợ nhưng không nhịn được tò mò chạy lại đây.
Hạ Hoa thật sự không hiểu tại sao mà một bán thú nhân thật thà chất phác như Lưu Hùng Kiệt lại thích ăn thịt sống như vậy chứ! Trong lòng hắn nổi lên tò mò muốn chạy đến nhìn thử coi lời đồn có phải thật hay không, vừa sợ hãi vừa chờ mong. Mắt nhìn thấy Lưu Hùng Kiệt sắp bỏ miếng thịt sống vào miệng, Hạ Hoa ánh mắt trừng lớn, che miệng lại, ngừng thở…
Lưu hùng kiệt có chút cứng ngắc, nhìn miếng thịt trên tay, hắn rốt cục nên ăn hay là không ăn đây? Nếu mà không ăn, lỡ mà thịt này mùi vị không đúng, thì sẽ phá hỏng món ăn của hắn làm sao! Nhưng mà ăn thì… nhìn cặp mắt xinh đẹp của Hạ Hoa trừng lớn nhìn mình, thế nào cũng sẽ dọa mỹ nhân chạy đi luôn…
Cuối cùng hắn đành cắn răng nhẫn tâm bỏ vào miệng, nếu như phá hủy món ăn, chính là phá luôn danh tiếng của hắn, đừng nói đến chuyện ôm mỹ nhân về nhà, ngay cả cần câu cơm, tên tuổi của hắn cũng quăng đi luôn, cho nên kiên quyết không thể được!
Hạ Hoa hiếm khi thấy sợ mà không che mắt lại, hai mắt trừng lớn nhìn Lưu Hùng Kiệt lông mày nhín chặt bộ dạng thống khổ ăn hết miếng thịt. Hạ Hoa ngược lại có cảm giác như được giải thoát vậy, cho nên hắn mới nói, Lưu Hùng Kiệt người ta thật thà chất phác như thế, làm gì có chuyện ăn thịt sống không chớp mắt đâu… (<H.A> Anh LHK thông minh thế (¬‿¬))
Từ Lang vẫn đang chuyên tâm chặt xương, băm đến tiếng bang bang vang khắp nơi, làm được một chốc lại chạy ra ngoài nhìn xem Văn Quý có đến nhìn hắn không, không thấy ai thì lại chạy vào rũ mắt tiếp tục chặt, lại dùng thêm lực, không bao lâu lại chạy ra ngoài nhìn, lại không có, lại tiếp tục, mặt không đổi sắc đem đống xương chặt muốn nát nhừ luôn.
Lưu Hùng Kiệt cầm cái nồi đứng ngay bếp nghe tiếng xương cốt muốn vỡ vụn luôn thì yên lặng không còn lời gì để nói, hay là hắn đi xào rau đi nhỉ…
Ban đầu do không tìm được đầu bếp nên Văn Quý định là hắn và Hạ Hoa làm rau, còn Từ Lang thì xử lý thịt dị thú, không ngờ em trai Lưu Tam thúc lại chịu rời núi, Văn Quý cũng không cần lo lắng vấn đề thức ăn nữa, liền ra ngoài tiếp đãi khách khứa.
Ngay cửa phòng trên có đặt một cái bàn, Văn Quý nhờ Văn lão thái gia giúp đỡ việc sổ sách, nhà ai đến rồi mang tặng cái gì, giúp bao nhiêu tiền, đều ghi lại rõ ràng, về sau gia đình họ có việc thì phần nhân tình này hắn sẽ đáp trả. Văn lão thái gia đức cao vọng trọng lại ra mặt giúp hắn đăng ý sổ sách xem như đã cấp Văn Quý mặt mũi thực lớn.
Lại nói hôm nay người đến nhà Văn Quý giúp vui quả thật không ít, Văn Quý muốn chuẩn bị cho tốt, nên nhờ người đến hỗ trợ, kiểm tra xong còn gì thiếu thì vội chạy đi mua, mất đồ gì thì phải lập tức đi tìm, còn có phải chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi nữa, bận đến không kịp thở.
Lưu Tam thúc đang nhàn nhã ngồi ghế hưởng thụ, Văn Quý thấy người liền sấn tới nói, “Thúc cũng được lắm nha, thúc đang rảnh thì giúp con đi xếp mấy cái chén ra đi thôi.” Lưu Tam thúc hừ hừ vài tiếng, lo lắng sờ sờ áo của mình, xếp chén thì sợ quần áo bị dơ, nên động tác không được tự nhiên lắm, bị Văn Quý cười nhạo một hồi, trực tiếp kéo người ra rửa chén luôn, Lưu Tam thúc bi phẫn, “Không biết kính trọng người lớn tuổi, muốn ta làm việc cũng không biết lấy tiểu hồng quả ra hối lộ nữa.”
Văn Quý có lệ đưa cho hắn mấy khối tiểu hồng quả, “Được rồi được rồi, con cũng sợ thúc luôn, thúc rửa chén đi thôi, phải rửa thật sạch đó, xong thì con mới đưa thêm cho.” Để lại Lưu Tam thúc hai mắt muốn phun ra lửa sau lưng, Văn Quý mở hòm lấy hũ mứt trái cây tiến vào phòng bếp, lấy muỗng nhỏ đút cho Từ Lang ăn.
Từ Lang đợi mòn mỏi mới được Văn Quý đến tìm hắn, ăn được mứt trái cây, lại có thể nhìn thấy Văn Quý, Từ Lang không khỏi liếm liếm muỗng, thích ý híp mắt, hé miệng nhìn Văn Quý: “Còn muốn nữa!”
Như vậy thì Văn Quý sẽ không đi ra ngoài bỏ hắn lại nữa.
Buổi tối hai người nằm trên giường, Từ Lang thực hưng phấn, lật người hết trái lại phải không muốn ngủ, trên người đang mặc cái ngủ rộng thùng thình Văn Quý mua cho, mà hắn nhích tới nhích lui khiến nửa thân trên lộ ra phân nửa, bộ ngực trắng trẻo cứ như vậy nằm trong tầm mắt Văn Quý.
Văn Quý đối với việc người này không có chút cảnh giác nào thật sự muốn nghiến răng nghiến lợi, hướng cơ thể đầy thịt phấn nộn kia gặm vài hớp làm Từ Lang cảm thấy nhột nhột ngưa ngứa, cười đến không thở nổi, “Văn Quý, nhột quá, anh đừng cắn nữa. Ngao, nơi đó không được, ân…”
Văn Quý nhe răng nanh, ngón tay xoa bóp hạt đậu đỏ của Từ Lang, “Còn lộn xộn nữa không?”
Từ Lang vươn tay bắt lấy tay Văn Quý, ánh mắt chăm chú nhìn Văn Quý, ánh mắt trong suốt như thủy tinh, so với hắc diệu thạch còn sáng hơn, lóe ra ánh sáng sâu thẳm, khiến Văn Quý hoàn toàn bị hấp dẫn, nhịn không được mà lún sâu vào đôi mắt đó, không cách nào thoát ra được.
Hắc diệu thạch (Obsidian) còn gọi là đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào
Từ Lang trên mặt tràn đầy hưng phấn, khuôn mặt đỏ ửng, mở lớn tay ôm chầm lấy Văn Quý, thấp giọng cười rộ lên, lồng ngực rung động một hồi.
Văn Quý ngón tay xoa mái tóc mềm mềm của Từ Lang, tâm tình cũng bị cảm xúc của Từ Lang ảnh hưởng, khóe miệng cong lên, “Làm sao vậy? Cao hứng như thế.”
Từ Lang cũng không biết nói sao, hắn chỉ là đang cảm thấy thật sự rất vui vẻ, về sau Văn Quý sẽ là của một mình hắn, sau này hắn sẽ không còn phải ngủ một mình nữa. Từ Lang kéo Văn Quý nằm xuống, hắn không nằm trên gối của mình mà cùng Văn Quý nằm trên một chiếc gối, xoay mặt vào nhau, đầu kê sát đầu, giống như cha hắn trước kia hay ngủ cùng với mẹ hắn, việc làm này ngụ ý là hai người sẽ là bạn lữ của nhau suốt đời.
Hắn cùng Văn Quý a, nhất định sẽ còn hạnh phúc hơn những gì mà cha mẹ hắn trước đây có.
Đêm hôm đó, Từ Lang cười đi vào giấc ngủ, Văn Quý nằm mơ một giấc mơ rất ngọt ngào, trong mơ hắn nhìn thấy Từ Lang, còn nhìn thấy tương lai hạnh phúc của bọn họ.
Sáng hôm sau rời giường, Văn Quý vẫn như trước bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ. Hiện tại trên tay đã có đủ tiền, Văn Quý lập tức muốn sửa phòng ốc nhà cửa. Vì thế hắn nhanh chóng lão đốc công trong thôn hỏi qua một chút, dựa theo ý tưởng của hắn thì việc sửa sang sẽ tốn khoảng vài vạn, Văn Quý kiểm tra thấy tiền trong tay cũng đã đủ, liền định ngày mời đốc công đến.
Trước ngày khởi công một ngày, Văn Quý mở tiệc trước khi khởi công, mời hết những người quen biết đến, Hạ Hoa, Văn Khoan hai người này thì nhất định phải mời rồi, còn có Lưu Tam thúc, rồi cả nhà Văn Tam gia nữa, thêm hàng xóm thân quen xung quanh, còn có lão thái gia cũng phải mời.
Văn Quý không định mời người nhà mẹ ruột hắn, bọn họ đến phỏng chừng cũng tìm chuyện gây phiền phức cho hắn. Hạ Hoa nghe hắn nói thế thì không đồng ý nói với hắn, “Các ngươi người trong nhà gây lộn với nhau thế nào đi chăng nữa thì trong mắt người ngoài các ngươi vẫn có quan hệ huyết thống với nhau, ngươi không thích nhà bên đó thì cũng không cần thân thiết làm gì, chỉ cần đừng làm chuyện lớn trở mặt nhau là được. Người mời thêm họ thì cứ nghĩ là khách bình thường thôi là được, cũng chỉ là nhiều thêm mấy chén cơm, mấy đôi đũa thôi. Nhưng nếu ngươi không mời thì mấy người trong thôn lại có chuyện để nói, lời ra tiếng vào thế nào người chịu thiệt cũng chỉ có ngươi thôi.”
Văn Quý ngẫm lại cũng hiểu được, trong thôn không chỉ có á thú nhân thích đồn thổi, ngay cả bán thú nhân cũng ưa chuyện bát quái, không có việc gì thì cũng phải tìm cho ra chuyện gì để nói cho bằng được.
Kiếp trước khi còn ở quê, hắn cũng đã không ít lần nghe mấy tin đồn, chuyện bên lề của người trong thôn. Cho nên mới nói, từ trước đến nay, ngoại trừ cánh phóng viên có tật nhiều chuyện ra, thì người lao động cũng là thành phần không kém, hắn còn nghe nói lúc trước vì một lời đồn vô căn cứ trong thôn mà có một cô bé mới thành niên bị bức ép đến điên điên dại dại, thần trí không còn rõ ràng nữa.
Vì thế lời đồn đãi cũng không phải chuyện đùa, tuy là bản thân hắn vì cũng chẳng sợ gì mấy lời đồn nhảm đó đâu, nhưng hắn không muốn Từ Lang đi theo hắn sau này lại bị người khác chỉ trỏ nói xấu sau lưng.
Hắn có thể chịu được những chuyện này nhưng hắn không thể để cho Từ Lang chịu bất kỳ ủy khuất gì được.
Quay lại, chuyện xây nhà hay sửa chữa phòng ốc là một việc đại sự, trước khi khởi công lúc nào cũng phải tổ chức một bữa tiệc mời dân làng đến, cái này là một loại phong tục ở nơi này rồi.
Văn Quý phải lo chuyện làm thức ăn chiêu đãi, hắn đang muốn đi tìm một đầu bếp cho dịp này và cả mấy tiệc mừng sau đó nữa. Nhưng là đầu bếp trong thôn này không có nhiều lắm, dù sao đầu bếp có tài nghệ tốt đều đã ra ngoài phong sinh thủy khởi, có bao nhiêu người nguyện ý ở lại cái nơi thôn quê này ngày ngày cắm mặt xuống đất, lưng phơi nắng đi làm ruộng chứ.
Những bán thú nhân mà Hạ Hoa biết có tay nghề tốt đều đã ra khỏi thôn, hoặc là đã lớn tuổi, không làm việc nhanh nhẹn được. Lưu Tam thúc lúc này xuất hiện đề cử cho Văn Quý một người, “Em trai ta tuy là đầu óc hơi chậm chút nhưng khả năng nấu nướng rất được! Ngươi cứ kêu nó làm đi, bao nó ăn uống là được.”
Em trai Lưu Tam thúc, Lưu Hùng Kiệt, vóc người cao to, khi còn trẻ ở ngoài cũng là một đầu bếp vô cùng nổi tiếng, nhưng có một lần làm việc trong quán rượu bị người hại đến suýt chết cháy, may mắn là chỉ bị thương không chết. Sau đó vết thương được chữa khỏi thì trong lòng luôn mang bóng ma tâm lý, vì không muốn bị người ngoài khi dễ nữa cho nên theo chân anh mình quay về quê, trở thành đầu bếp trẻ tuổi có tiếng ở Xuân Thủy thôn.
Văn Quý đến ngày đãi tiệc thì tới nhờ người này đến hỗ trợ, Lưu Hùng Kiệt sửng sốt một hồi mới đột nhiên vỗ đầu nói lớn, “Ngươi chính là cái người mà bán đồ ăn rất ngon, tên cái gì Văn Quý đúng chứ!”
Văn Quý gật đầu, Lưu Hùng Kiệt cộc lốc cười rộ lên, chà xát bàn tay: “Vậy đi thôi, ta sẽ làm thức ăn cho, khi về thì ngươi cho ta hái nhiều nhiều đồ ăn một chút là được.”
Có thể mời được đầu bếp mà chỉ tốn có mấy loại rau củ quả, Văn Quý cười đến mị mắt, lập tức dẫn người về nhà để chuẩn bị, trước khi đi còn nói, “Đồ ăn gì thì tôi đều trồng sau nhà hết, thúc thích ăn cái nào thì cứ hái thoải mái đi, tôi với anh trai thúc giao tình cũng tốt lắm, đừng khách sáo gì hết!”
Lúc Văn Quý dẫn Lưu Hùng Kiệt về tới nhà, thì Hạ Hoa cũng vừa lúc đến nhà Văn Quý, hai bên đúng lúc chạm mặt nhau. Hạ Hoa đang mặc một bộ y phục dài tay sắc xanh sáng, làn da lại trắng nõn, thanh nhã như ngọc, mặc thêm một cái quần màu tối dài khoe được đôi chân thon dài, cặp đùi săn chắc, eo nhỏ và cặp mông xinh đẹp, chính là điển hình của đại mỹ nhân trong truyền thuyết a.
Lưu Hùng Kiệt trong mắt tinh quanh chợt lóe lên, vò đầu nhìn Hạ Hoa cười ngây ngô, “Hạ Hoa, anh cũng đến nhà Văn Quý hỗ trợ a?”
Hạ Hoa chỉ lễ phép cười cười, sau đó kéo Văn Quý vào trong, nhỏ giọng hỏi Văn Quý, “Ngươi mời hắn đến nấu ăn à?” Văn Quý còn đang tưởng Lưu Hùng Kiệt có gì đó không ổn thì Hạ Hoa lập tức khoát tay, “Không, cũng không có gì, chỉ là ta nghe nói Lưu Hùng Kiệt tay nghề tốt thì tốt đó, nhưng mà người này có một chỗ cổ quái.”
Văn Quý không để bụng chuyện này, thiên tài không phải ai cũng khác người sao, đó là chưa nói tới nhờ vị này làm hắn là hưởng lời rồi còn gì, có quái lạ cỡ nào cũng phải chịu thôi, nhưng hắn cũng không khỏi tò mò: “Cổ quái thế nào?”
Hạ Hoa nói tiếp, thanh âm mang vài phần sợ hãi, “Hắn thích ăn thức ăn sống, bình thường đều phải ăn sống tất cả trước mới bắt đầu nấu, ngay cả thịt cũng ăn sống!” Nghĩ tới cảnh ăn thịt sống, Hạ Hoa sợ đến nổi hết da gà, bán thú nhân tuy cũng có ăn thịt tái nhưng chẳng ai đi ăn sống bao giờ, càng không nói chi là á thú nhân không thích máu me, Hạ Hoa lại chính là một á thú nhân cực kì không ham thích gì thịt sống.
Văn Quý không còn lời gì để nói, được rồi, thật ra thì hắn cũng đâu thấy chuyện này có gì cổ quái đâu, nhưng thấy Hạ Hoa có chút sợ hãi như thế thì đành phải an ủi mấy câu: “Hắn nấu ăn trong phòng bếp thôi, thúc đừng vào đó là được, đồ chúng ta ăn là thức ăn chín, không phải sợ, không có việc gì đâu.”
Hạ Hoa vẫn còn đang tưởng tượng cảnh Lưu Hùng Kiệt nuốt tươi thịt sống vào mồm, rùng mình một cái.
Lưu Hùng Kiệt đi sau lưng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại này, tiếc hận đến dậm chân, tan nát hình tượng của hắn mất tiêu!
Văn Quý dẫn Lưu Hùng Kiệt đến phòng bếp, Từ Lang đang ở bên trong xử lý một con dị thú, lột da chặt xương, nhát dao nhanh, lực vừa đủ, độ chính xác cao, động tác lưu loát đẹp mắt. Lưu Hùng Kiệt nhìn thấy một màn này, hai mắt đột nhiên sáng lên, khuôn mặt như có sức sống, xoa xoa bàn tay muốn tiến tới bắt tay với Từ Lang, “Ai nha nha, nhìn kỹ thuật chặt thịt như xắt rau này, rất đẹp mắt, vậy đây nhất định là đại danh đỉnh đỉnh Từ đại tướng quân của chúng ta rồi! Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Từ Lang cau mày bộ dáng phi thường sắc bén, lợi hại ánh mắt đảo qua, Lưu Hùng Kiệt có chút không biết phải làm sao, âm thầm nói quả nhiên là Đại tương quân, ngay cả chặt thịt cũng khác với dân thường!
Văn Quý biết Từ Lang không rành mấy đạo lí đối nhân xử thế này, nhưng hắn và Từ Lang chỉ cần một người hiểu là được, vì thế thay Từ Lang nói, “Lưu đầu bếp, Đại tướng quân hiện đang bận tay, chúng ta trước làm việc đã, đợi lát nữa hai người cùng nhau uống mấy chén, đến lúc đó muốn nói chuyện từ sáng đến tối cũng không muộn!”
Lưu Hùng Kiệt vỗ đầu mình một cái, “Được chứ được chứ, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.” Lại quay đầu nhìn Từ Lang nói: “Đại tướng quân chuẩn bị hãnh diện về ta đi nhé, lát nữa lại uống với ta mấy chén là được.”
Uống rượu là việc Từ Lang rất am hiểu, bởi vậy không hề áp lực gật đầu.
Hai người cùng ở trong bếp làm việc, Từ Lang thì phụ thái thịt, thái rau. Lưu Hùng Kiệt cũng nghiêm túc làm việc, đầu tiên là nếm qua hết đồ ăn sống trong bếp, thấy mùi vị không tồi gật gù không thôi, đến khi đũa gắp đến một miếng thịt sống đang chuẩn bị bỏ vào miệng thì đột nhiên hắn phát hiện Hạ Hoa đang đứng ở cửa phòng bếp lén lút nhìn hắn, rõ ràng là đang rất sợ nhưng không nhịn được tò mò chạy lại đây.
Hạ Hoa thật sự không hiểu tại sao mà một bán thú nhân thật thà chất phác như Lưu Hùng Kiệt lại thích ăn thịt sống như vậy chứ! Trong lòng hắn nổi lên tò mò muốn chạy đến nhìn thử coi lời đồn có phải thật hay không, vừa sợ hãi vừa chờ mong. Mắt nhìn thấy Lưu Hùng Kiệt sắp bỏ miếng thịt sống vào miệng, Hạ Hoa ánh mắt trừng lớn, che miệng lại, ngừng thở…
Lưu hùng kiệt có chút cứng ngắc, nhìn miếng thịt trên tay, hắn rốt cục nên ăn hay là không ăn đây? Nếu mà không ăn, lỡ mà thịt này mùi vị không đúng, thì sẽ phá hỏng món ăn của hắn làm sao! Nhưng mà ăn thì… nhìn cặp mắt xinh đẹp của Hạ Hoa trừng lớn nhìn mình, thế nào cũng sẽ dọa mỹ nhân chạy đi luôn…
Cuối cùng hắn đành cắn răng nhẫn tâm bỏ vào miệng, nếu như phá hủy món ăn, chính là phá luôn danh tiếng của hắn, đừng nói đến chuyện ôm mỹ nhân về nhà, ngay cả cần câu cơm, tên tuổi của hắn cũng quăng đi luôn, cho nên kiên quyết không thể được!
Hạ Hoa hiếm khi thấy sợ mà không che mắt lại, hai mắt trừng lớn nhìn Lưu Hùng Kiệt lông mày nhín chặt bộ dạng thống khổ ăn hết miếng thịt. Hạ Hoa ngược lại có cảm giác như được giải thoát vậy, cho nên hắn mới nói, Lưu Hùng Kiệt người ta thật thà chất phác như thế, làm gì có chuyện ăn thịt sống không chớp mắt đâu… (<H.A> Anh LHK thông minh thế (¬‿¬))
Từ Lang vẫn đang chuyên tâm chặt xương, băm đến tiếng bang bang vang khắp nơi, làm được một chốc lại chạy ra ngoài nhìn xem Văn Quý có đến nhìn hắn không, không thấy ai thì lại chạy vào rũ mắt tiếp tục chặt, lại dùng thêm lực, không bao lâu lại chạy ra ngoài nhìn, lại không có, lại tiếp tục, mặt không đổi sắc đem đống xương chặt muốn nát nhừ luôn.
Lưu Hùng Kiệt cầm cái nồi đứng ngay bếp nghe tiếng xương cốt muốn vỡ vụn luôn thì yên lặng không còn lời gì để nói, hay là hắn đi xào rau đi nhỉ…
Ban đầu do không tìm được đầu bếp nên Văn Quý định là hắn và Hạ Hoa làm rau, còn Từ Lang thì xử lý thịt dị thú, không ngờ em trai Lưu Tam thúc lại chịu rời núi, Văn Quý cũng không cần lo lắng vấn đề thức ăn nữa, liền ra ngoài tiếp đãi khách khứa.
Ngay cửa phòng trên có đặt một cái bàn, Văn Quý nhờ Văn lão thái gia giúp đỡ việc sổ sách, nhà ai đến rồi mang tặng cái gì, giúp bao nhiêu tiền, đều ghi lại rõ ràng, về sau gia đình họ có việc thì phần nhân tình này hắn sẽ đáp trả. Văn lão thái gia đức cao vọng trọng lại ra mặt giúp hắn đăng ý sổ sách xem như đã cấp Văn Quý mặt mũi thực lớn.
Lại nói hôm nay người đến nhà Văn Quý giúp vui quả thật không ít, Văn Quý muốn chuẩn bị cho tốt, nên nhờ người đến hỗ trợ, kiểm tra xong còn gì thiếu thì vội chạy đi mua, mất đồ gì thì phải lập tức đi tìm, còn có phải chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi nữa, bận đến không kịp thở.
Lưu Tam thúc đang nhàn nhã ngồi ghế hưởng thụ, Văn Quý thấy người liền sấn tới nói, “Thúc cũng được lắm nha, thúc đang rảnh thì giúp con đi xếp mấy cái chén ra đi thôi.” Lưu Tam thúc hừ hừ vài tiếng, lo lắng sờ sờ áo của mình, xếp chén thì sợ quần áo bị dơ, nên động tác không được tự nhiên lắm, bị Văn Quý cười nhạo một hồi, trực tiếp kéo người ra rửa chén luôn, Lưu Tam thúc bi phẫn, “Không biết kính trọng người lớn tuổi, muốn ta làm việc cũng không biết lấy tiểu hồng quả ra hối lộ nữa.”
Văn Quý có lệ đưa cho hắn mấy khối tiểu hồng quả, “Được rồi được rồi, con cũng sợ thúc luôn, thúc rửa chén đi thôi, phải rửa thật sạch đó, xong thì con mới đưa thêm cho.” Để lại Lưu Tam thúc hai mắt muốn phun ra lửa sau lưng, Văn Quý mở hòm lấy hũ mứt trái cây tiến vào phòng bếp, lấy muỗng nhỏ đút cho Từ Lang ăn.
Từ Lang đợi mòn mỏi mới được Văn Quý đến tìm hắn, ăn được mứt trái cây, lại có thể nhìn thấy Văn Quý, Từ Lang không khỏi liếm liếm muỗng, thích ý híp mắt, hé miệng nhìn Văn Quý: “Còn muốn nữa!”
Như vậy thì Văn Quý sẽ không đi ra ngoài bỏ hắn lại nữa.
Bình luận truyện