Dị Giới Dược Sư
Quyển 10 - Chương 208-2: Điều nhậm (hạ)
Mâu Cơ ở lại giám sát phủ của Mộ Dung Thiên hai ngày rồi sau đó mới chịu trở về nhà. Hai ngày thời gian đó, bảo ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với một đôi tình lữ đang yêu cuồng nhiệt lâu ngày mới gặp lại thì nó đúng là ngắn tới đáng thương. Cuối cùng Mâu Cơ cũng bỏ đi sự rụt rè của mình, tình nguyện dùng đôi môi anh đào và chiếc lưỡi thơm tho của mình để phục vụ Mộ Dung Thiên. Tên sắc lang rất vui mừng đối với "sự tiến bộ" của nàng, một vị đại thiên kim quen được nuông chiều như nàng mà cũng chấp nhận làm cái việc "thiên kinh địa nghĩa" như vậy, điều đó rất dễ khiến cho nam nhân sinh ra niềm tự hào vì đã chinh phục được mỹ nhân. Tuy tính nàng khá điêu ngoa, nhưng Mộ Dung Thiên lại thích như vậy, chỉ tiếc là thời gian quá ngắn, vì phải nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, hắn không thể giữ nàng ở lại lâu hơn được.
Tuy nhiên, trước khi nàng lên đường thì vô luận thế nào hắn cũng phải tiễn một đoạn. Mộ Dung Thiên và những nữ nhân khác cùng nhau tiễn nàng ra tận cửa, vừa khéo lại gặp ngay Đình Đình cũng đến tìm mình.
Cứ cách vài ba ngày thì Đình Đình sẽ đến giám sát phủ để báo cáo tình hình một lần, tỷ như việc kinh doanh có kế hoạch khuếch trương mới mẻ nào đó, tất cả đều do nữ cường nhân cực kỳ đắc lực này giúp đỡ. Đương nhiên, trong mắt những người khác, Đình Đình và Mộ Dung Thiên đã có tình ý với nhau nên giờ đến để tìm tình lang, bởi vì đêm trước việc Ca Ngõa Lợi Phu Nặc mượn hơi nữ nhi để mời Mộ Dung Thiên đến nhà thì toàn thành đều biết. Đám thủ vệ của tên sắc lang còn ngấm ngầm cảm thán là thủ đoạn của chủ nhân mình quá cao minh, ngoài nàng Băng Sơn mỹ nữ ở sát vách là còn chưa tới tay thôi, còn những nữ nhân khác thì đều đến tay rất dễ dàng.
Đình Đình vừa gặp mặt đã lên tiếng:
- Thật là tấu xảo, Đan Ni Tư đại nhân, ngài sắp ra cửa à? Ta có một số việc muốn tìm ngài.
Nàng liếc mắt đánh giá Mâu Cơ một lượt, rồi kinh dị thốt:
- Ủa, đây không phải là Mâu Cơ tiểu thư sao?
Bởi vì đêm trước Mộ Dung Thiên đã cảnh cáo, nên chuyện Mâu Cơ đến tìm hắn vẫn chưa bị tiết lộ ra ngoài.
Mâu Cơ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là...
Mộ Dung Thiên vội ho khan mấy tiếng rồi giới thiệu:
- Đây là thiên kim tiểu thư của Thuế Vụ công hội hội trưởng Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đại nhân, Đình Đình tiểu thư. Họ có công vụ thường lui tới với bọn ta.
Ngoài Tân Địch Á ra, Mâu Cơ đối với những nữ tử khác đều không có hứng thú, nàng cũng chẳng màng quan tâm giữa Đình Đình và Mộ Dung Thiên có "trong sạch" hay không, nên chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tỏ ra chút khách khí mà thôi.
Sau khi Mâu Cơ bỏ đi, Mộ Dung Thiên liền quay vụt người chạy vào trong phủ, lúc này Đình Đình vẫn mang phong thái của một nàng thư ký, tựa như không cảm thấy được Mộ Dung Thiên đang tiến vào vậy, vẫn nhẹ nhàng thong thả thưởng thức hương trà.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy mi mục của nàng như tranh vẽ, thần thái trong lúc nói chuyện vẫn rất thoái mái tự nhiên, chiếc váy đen dài thướt tha uyển chuyển, hắn nhớ tới tình cảnh đầy dụ hoặc của đêm đó mà không khỏi nuốt ực một ngụm nước miếng. Tâm lý của nam nhân luôn là như vậy, càng không thể chiếm hữu được thì lại càng muốn có được. Tương tự, càng không dám hái hoa thì lại càng bị mê hoặc hơn. Đình Đình là đóa mân côi mà Mộ Dung Thiên tạm thời còn chưa dám hái về, trong một tháng qua, nàng vẫn tựa như vừa vô ý mà cũng vừa hữu ý không ngừng câu dẫn hắn, tuy nhiên, ngoài buổi tối đầu tiên là nàng để lộ hình dáng của một dâm phụ ra, còn lại sau đó thì hoàn toàn cự tuyệt. Nhưng chính vì vậy mà lại càng khơi lên lòng thèm muốn chiếm hữu của tên sắc lang đó.
Cho tới khi Mộ Dung Thiên tiến gần đến sát sau lưng thì Đình Đình mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nàng mỉm cười thốt:
- Đan Ni Tư đại nhân, ngài đã về rồi.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay gạt mấy sợi tóc rũ xuống ra sau tai.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy mà lại có sức hấp dẫn sự chú ý của Mộ Dung Thiên, một lúc sau hắn mới có phản ứng:
- Ừm, để nàng đợi lâu rồi.
Trong lòng hắn thầm cảnh giác, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho mê muội, rồi mất đi phương hướng thôi. Xem ra sau này phải ít tiếp xúc với nàng mới được.
- Đan Ni Tư đại nhân, ngươi thật là có thủ đoạn nha, ngay cả Mâu Cơ tiểu thư mà....
Mộ Dung Thiên vội ho khan vài tiếng rồi nói:
- Nàng đừng nói bậy, nếu lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất phiền phức đấy. Hắc hắc, nàng cũng biết đó, "chỗ ấy" của nàng ta trước kia rất nhỏ, ta chỉ là một dược sư riêng của nàng ta thôi, nhiều lắm cũng chỉ là bằng hữu, còn quan hệ giữa nàng ta với mấy phu nhân của ta thì rất tốt, do đó mới ở lại đây hai ngày.
Đình Đình thở dài:
- Ta cũng rất muốn được trở thành phu nhân của ngài, có một vị trượng phu thông minh bản lãnh như vậy, lại còn có hoài bão rộng lớn nữa thì quá tuyệt rồi! Chỉ tiếc là Đình Đình không có phúc phận, không thể lọt vào được mắt xanh của đại nhân.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tim đập thình thình, nếu như lòng của nàng Vu nữ có tài học uyên bác này cũng được như lời nàng nói thì hắn nhất định sẽ không chút do dự mà thu vào túi ngay, nhưng nàng là nữ nhân duy nhất mà hắn không tài nào nhìn thấu được, do đó mà hắn không dám mạo hiểm. Mộ Dung Thiên cười khổ nói:
- Việc này.....khà, Đình Đình tiểu thư đừng xem nhẹ mình, nàng là một nữ nhân có nhiều mỵ lực nhất và cũng quyết đoán nhất mà ta đã từng gặp.
Hắn không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nên liền chuyển đề tài:
- Đình Đình tiểu thư, nàng nói thử xem, có biện pháp hữu hiệu gì để theo đuổi một nữ nhân lạnh lùng hay không?
Đình Đình nghe hỏi vậy thì liền ngẩn người ra, sau đó mới bật cười hỏi lại:
- Đan Ni Tư đại nhân, người mà ngài vừa nói có phải là Tân Địch Á tiểu thư không?
Việc giám sát sứ mặt dầy mày dạn cưa cẩm phó thủ của mình nhưng vẫn chưa được toại đã trở thành đề tài nóng bỏng trong những lúc trà dư tửu hậu ở trong thành, đương nhiên Đình Đình cũng không thể không nghe qua, chỉ đoán một lần là trúng đích ngay.
Mộ Dung Thiên cũng không phủ nhận, hắn chỉ cười hì hì mấy tiếng, bởi lẽ Vu nữ có rất nhiều tâm kế hay những trò hay khác, nói không chừng còn sẽ có thể giúp đỡ chiếu cố cho mình nữa.
Đình Đình liếc khẽ hắn một cái rồi nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ở trước mặt nữ nhân mà lại công nhiên bàn luận về việc truy cầu một nữ nhân khác, dường như là không có phong độ đấy nhé.
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu nói:
- Vì đại kế của chúng ta, nên ta buộc lòng phải hy sinh bản thân mình thôi. Nàng cũng biết đó, Niêm Hoa gia tộc ở Tát La này có địa vị như thế nào rồi.
Vừa nghe xong câu đó, Đình Đình suýt tí nữa là té ngã xuống ghế luôn. Rõ ràng là sắc tâm của hắn đại động, nhưng lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, sẵn lòng hy sinh vì đại sự. Người này quả là mặt dầy mà, dầy hết chỗ nói luôn.
- Xin lỗi Đan Ni Tư đại nhân, nếu là những nữ tử khác thì ta có thể đóng góp được đôi chút ý kiến, nhưng đây lại là Tân Địch Á tiểu thư, ta chỉ đành lực bất tòng tâm thôi.
Thấy Mộ Dung Thiên có vẻ chán nản, nàng lại mỉm cười nói:
- Nhưng kỳ thật đại nhân cũng không cần lo lắng. Rõ ràng Tân Địch Á tiểu thư đến đây nhậm chức hiển nhiên là do gia tộc của nàng ta an bài, điều đó chứng minh rằng, trong số những nhân tuyển thích hợp để kén rể, đại nhân là người mà Niêm Hoa gia tộc rất coi trọng, là đối tượng có khả năng liên hôn nhất. Đây chính là nhược điểm duy nhất của Tân Địch Á tiểu thư, và nàng ta cũng bắt buộc phải phục tùng gia tộc một cách vô điều kiện thôi. Do đó, đại nhân chỉ cần tiếp tục phát triển quan hệ như ngày nay, vậy sẽ nhanh chóng thu phục được mỹ nhân thôi.
Mộ Dung Thiên không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng hắn lại muốn quang minh chính đại mà chiếm được phương tâm của người ngọc. Nếu như vì có sự hỗ trợ của gia tộc nàng mà hắn mới thành công, hoặc giả Tân Địch Á không hề tình nguyện, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mặc dù trước khi đi, Mâu Cơ đã nhiều lần cảnh cáo Mộ Dung Thiên không được tiếp cận nhiều với Tân Địch Á, nhưng vì hắn với Tân Địch Á có quan hệ thượng cấp và hạ cấp nên cơ hội gặp mặt hơi nhiều, vì vậy mà hắn rất lo. Đáng tiếc là lời của Long nữ chỉ tốn công vô ích, bởi vì tên sắc lang đã hạ quyết tâm là sẽ dùng bất cứ mọi thủ đoạn để đối phó với Băng Sơn mỹ nữ, có phân nửa là vì nàng rất giống với Tiêu Băng, nên hắn đặc biệt có một loại cảm tình không nói rõ thành lời đối với nàng; còn phân nửa khác thì xuất phát từ lòng thương xót, bởi vì thông qua thân phận của Sử Mật Tư, hắn đã biết được thế giới nội tâm của nàng, nàng quả thật là một nữ tử cô đơn tịch mịch và bất lực. Bất kể nam nhân nào dù chỉ có lòng thương hoa tiếc ngọc một chút thôi thì cũng sẽ không tự kiềm chế nổi mà nảy ra ý muốn bảo hộ nàng, đồng thời muốn giúp cho nàng được sống hạnh phúc.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên đã quyết định tạm thời vẫn hóa thân làm Sử Mật Tư để tiếp cận với nàng, để nàng có đối tượng mà trút bầu tâm sự. Nếu một người bị ức chết mà không thể nói hết ra những tâm sự ở trong lòng thì sẽ rất dễ bị bệnh, vả lại hắn có thể mượn dịp gần gũi nàng để nói vài lời tốt cho Đan Ni Tư, để nàng đừng quá căm hận tên sắc lang đó nữa. Mục tiêu đầu tiên đã đạt được, nhưng bất hạnh là mục tiêu thứ hai vẫn không có chút tiến triển nào. Tân Địch Á và hắn có rất nhiều chỗ giống nhau ở trên nhiều phương diện, nhưng chỉ có mỗi điểm này là không thể nào giống nhau được. Nàng luôn làm như vô tình biểu lộ tình ý với hắn một cách kín đáo, tuy không rõ rệt nhưng vì đã tiếp xúc lâu ngày, nên Mộ Dung Thiên vẫn nhận ra được. Hắn tin tưởng nếu dùng thân phận Sử Mật Tư để tán tỉnh Tân Địch Á thì không biết đã thành công bao nhiêu lần, gạo đã nấu thành cháo rồi. Tuy nhiên, vì mối quan hệ dây chuyền giữa “Sử Mật Tư - Ma bạo phá - La Địch - gián điệp nằm vùng” thì lại khiến hắn không dám bại lộ thân phận, chỉ đành than thân trách phận, nhìn mỹ nhân mà tiếc nuối mà thôi.
Tình trường tuy thất ý, nhưng thương trường lại được thuận buồm xuôi gió. Mộ Dung Thiên đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, đó là thuê một lượng lớn mỹ nhân ngư để chăm sóc một vài thứ trong những dược liệu điều chế thuốc tráng dương. Bởi vì khi thị trường phát triển ra toàn đại lục, tuy tiền vào như nước, nhưng đồng thời cũng khiến cho lượng nguyên liệu cần thiết đã thấp hơn nhiều so với nhu cầu, với tính cách cẩn thận tỉ mỉ, mỹ nhân ngư là lựa chọn số một cho việc chăm sóc những dược liệu có yêu cầu hà khắc đối với môi trường sinh sống. Huống hồ, trong số dược liệu còn có cả rong biển và những thực vật khác sống ở trong nước, do đó mà cần có chủng tộc nào đó giỏi về thủy tính thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp được. Với hai điều kiện đó, không có ai là thích hợp hơn mỹ nhân ngư cả.
Quyết định này đã gây ra phản ứng rất lớn, nhưng dù sao cũng được hưởng ứng nhiều hơn chê, bởi vì nếu theo quyết định này thì một số lượng lớn mỹ nhân ngư sẽ đổi nghề để trở thành nhân viên tạm thời của Hồi Xuân Đường; còn lại những người khác thì vẫn tiếp tục công việc hướng đạo, trước kia họ phải dậy từ sớm mà vẫn không kiếm ra được một người khách nào, nhưng giờ áp lực đã được giảm đi nhiều, và sẽ không còn phải tranh giành nhau như trước nữa. Đương nhiên Mộ Dung Thiên cũng không dám trả lương cao cho họ, bởi vì mỹ nhân ngư vốn là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nếu hắn làm vậy thì những chức nghiệp khác sẽ ganh ghét, thậm chí còn nhìn hắn không thuận mắt nữa. Tuy nhiên, tiền lương hắn phát ra cũng không ít, tối thiểu thì cũng còn khá hơn việc làm trước kia của họ, mà quan trọng hơn là công việc không mấy khổ cực, ngay cả phía chính phủ của Tát La cũng không phản đối, bởi vì ngoài việc hắn giải quyết được vấn đề sinh ý của mỹ nhân ngư, thì lại còn sản xuất đan dược và xuất khẩu ra tới các quốc gia khác, đồng thời cũng có thể thu về một số vốn đầu tư lớn từ bên ngoài, điều này đối với Tát La hiển nhiên là một chuyện tốt.
Do đó, sau việc này thì người cao hứng nhất chính là Hải Luân Na, bởi vì rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy được sinh hoạt của đồng loại đáng thương được cải thiện, tất nhiên vì quá cảm kích mà nàng hết lòng phục vụ cho tên sắc lang, khiến hắn được hưởng tận ôn nhu.
Người cao hứng thứ nhì là Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, y nhìn thấy Mộ Dung Thiên có thể vì giới bình dân mà mưu cầu lợi ích cho họ, không hề đánh mất đi lòng nhân, vì thế mà y cũng cực kỳ thỏa mãn.
Bất ngờ nhất là Tân Địch Á, nàng không ngờ gã thương nhân hút máu người kia mà lại có thể làm việc thiện cho xã hội, chẳng những vậy mà còn làm một việc rất to lớn nữa. Vì vậy mà thái độ của nàng đối với hắn cũng có thay đổi đôi chút.
Cùng lúc đó, từ trên trung ương cũng truyền xuống một mệnh lệnh thăng chức và điều nhậm tên sắc lang đi chỗ khác.
Hết
Tuy nhiên, trước khi nàng lên đường thì vô luận thế nào hắn cũng phải tiễn một đoạn. Mộ Dung Thiên và những nữ nhân khác cùng nhau tiễn nàng ra tận cửa, vừa khéo lại gặp ngay Đình Đình cũng đến tìm mình.
Cứ cách vài ba ngày thì Đình Đình sẽ đến giám sát phủ để báo cáo tình hình một lần, tỷ như việc kinh doanh có kế hoạch khuếch trương mới mẻ nào đó, tất cả đều do nữ cường nhân cực kỳ đắc lực này giúp đỡ. Đương nhiên, trong mắt những người khác, Đình Đình và Mộ Dung Thiên đã có tình ý với nhau nên giờ đến để tìm tình lang, bởi vì đêm trước việc Ca Ngõa Lợi Phu Nặc mượn hơi nữ nhi để mời Mộ Dung Thiên đến nhà thì toàn thành đều biết. Đám thủ vệ của tên sắc lang còn ngấm ngầm cảm thán là thủ đoạn của chủ nhân mình quá cao minh, ngoài nàng Băng Sơn mỹ nữ ở sát vách là còn chưa tới tay thôi, còn những nữ nhân khác thì đều đến tay rất dễ dàng.
Đình Đình vừa gặp mặt đã lên tiếng:
- Thật là tấu xảo, Đan Ni Tư đại nhân, ngài sắp ra cửa à? Ta có một số việc muốn tìm ngài.
Nàng liếc mắt đánh giá Mâu Cơ một lượt, rồi kinh dị thốt:
- Ủa, đây không phải là Mâu Cơ tiểu thư sao?
Bởi vì đêm trước Mộ Dung Thiên đã cảnh cáo, nên chuyện Mâu Cơ đến tìm hắn vẫn chưa bị tiết lộ ra ngoài.
Mâu Cơ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là...
Mộ Dung Thiên vội ho khan mấy tiếng rồi giới thiệu:
- Đây là thiên kim tiểu thư của Thuế Vụ công hội hội trưởng Ca Ngõa Lợi Phu Nặc đại nhân, Đình Đình tiểu thư. Họ có công vụ thường lui tới với bọn ta.
Ngoài Tân Địch Á ra, Mâu Cơ đối với những nữ tử khác đều không có hứng thú, nàng cũng chẳng màng quan tâm giữa Đình Đình và Mộ Dung Thiên có "trong sạch" hay không, nên chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, tỏ ra chút khách khí mà thôi.
Sau khi Mâu Cơ bỏ đi, Mộ Dung Thiên liền quay vụt người chạy vào trong phủ, lúc này Đình Đình vẫn mang phong thái của một nàng thư ký, tựa như không cảm thấy được Mộ Dung Thiên đang tiến vào vậy, vẫn nhẹ nhàng thong thả thưởng thức hương trà.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy mi mục của nàng như tranh vẽ, thần thái trong lúc nói chuyện vẫn rất thoái mái tự nhiên, chiếc váy đen dài thướt tha uyển chuyển, hắn nhớ tới tình cảnh đầy dụ hoặc của đêm đó mà không khỏi nuốt ực một ngụm nước miếng. Tâm lý của nam nhân luôn là như vậy, càng không thể chiếm hữu được thì lại càng muốn có được. Tương tự, càng không dám hái hoa thì lại càng bị mê hoặc hơn. Đình Đình là đóa mân côi mà Mộ Dung Thiên tạm thời còn chưa dám hái về, trong một tháng qua, nàng vẫn tựa như vừa vô ý mà cũng vừa hữu ý không ngừng câu dẫn hắn, tuy nhiên, ngoài buổi tối đầu tiên là nàng để lộ hình dáng của một dâm phụ ra, còn lại sau đó thì hoàn toàn cự tuyệt. Nhưng chính vì vậy mà lại càng khơi lên lòng thèm muốn chiếm hữu của tên sắc lang đó.
Cho tới khi Mộ Dung Thiên tiến gần đến sát sau lưng thì Đình Đình mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nàng mỉm cười thốt:
- Đan Ni Tư đại nhân, ngài đã về rồi.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay gạt mấy sợi tóc rũ xuống ra sau tai.
Chỉ một động tác nhỏ như vậy mà lại có sức hấp dẫn sự chú ý của Mộ Dung Thiên, một lúc sau hắn mới có phản ứng:
- Ừm, để nàng đợi lâu rồi.
Trong lòng hắn thầm cảnh giác, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho mê muội, rồi mất đi phương hướng thôi. Xem ra sau này phải ít tiếp xúc với nàng mới được.
- Đan Ni Tư đại nhân, ngươi thật là có thủ đoạn nha, ngay cả Mâu Cơ tiểu thư mà....
Mộ Dung Thiên vội ho khan vài tiếng rồi nói:
- Nàng đừng nói bậy, nếu lời này mà truyền ra ngoài thì sẽ rất phiền phức đấy. Hắc hắc, nàng cũng biết đó, "chỗ ấy" của nàng ta trước kia rất nhỏ, ta chỉ là một dược sư riêng của nàng ta thôi, nhiều lắm cũng chỉ là bằng hữu, còn quan hệ giữa nàng ta với mấy phu nhân của ta thì rất tốt, do đó mới ở lại đây hai ngày.
Đình Đình thở dài:
- Ta cũng rất muốn được trở thành phu nhân của ngài, có một vị trượng phu thông minh bản lãnh như vậy, lại còn có hoài bão rộng lớn nữa thì quá tuyệt rồi! Chỉ tiếc là Đình Đình không có phúc phận, không thể lọt vào được mắt xanh của đại nhân.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì tim đập thình thình, nếu như lòng của nàng Vu nữ có tài học uyên bác này cũng được như lời nàng nói thì hắn nhất định sẽ không chút do dự mà thu vào túi ngay, nhưng nàng là nữ nhân duy nhất mà hắn không tài nào nhìn thấu được, do đó mà hắn không dám mạo hiểm. Mộ Dung Thiên cười khổ nói:
- Việc này.....khà, Đình Đình tiểu thư đừng xem nhẹ mình, nàng là một nữ nhân có nhiều mỵ lực nhất và cũng quyết đoán nhất mà ta đã từng gặp.
Hắn không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nên liền chuyển đề tài:
- Đình Đình tiểu thư, nàng nói thử xem, có biện pháp hữu hiệu gì để theo đuổi một nữ nhân lạnh lùng hay không?
Đình Đình nghe hỏi vậy thì liền ngẩn người ra, sau đó mới bật cười hỏi lại:
- Đan Ni Tư đại nhân, người mà ngài vừa nói có phải là Tân Địch Á tiểu thư không?
Việc giám sát sứ mặt dầy mày dạn cưa cẩm phó thủ của mình nhưng vẫn chưa được toại đã trở thành đề tài nóng bỏng trong những lúc trà dư tửu hậu ở trong thành, đương nhiên Đình Đình cũng không thể không nghe qua, chỉ đoán một lần là trúng đích ngay.
Mộ Dung Thiên cũng không phủ nhận, hắn chỉ cười hì hì mấy tiếng, bởi lẽ Vu nữ có rất nhiều tâm kế hay những trò hay khác, nói không chừng còn sẽ có thể giúp đỡ chiếu cố cho mình nữa.
Đình Đình liếc khẽ hắn một cái rồi nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ở trước mặt nữ nhân mà lại công nhiên bàn luận về việc truy cầu một nữ nhân khác, dường như là không có phong độ đấy nhé.
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu nói:
- Vì đại kế của chúng ta, nên ta buộc lòng phải hy sinh bản thân mình thôi. Nàng cũng biết đó, Niêm Hoa gia tộc ở Tát La này có địa vị như thế nào rồi.
Vừa nghe xong câu đó, Đình Đình suýt tí nữa là té ngã xuống ghế luôn. Rõ ràng là sắc tâm của hắn đại động, nhưng lại làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, sẵn lòng hy sinh vì đại sự. Người này quả là mặt dầy mà, dầy hết chỗ nói luôn.
- Xin lỗi Đan Ni Tư đại nhân, nếu là những nữ tử khác thì ta có thể đóng góp được đôi chút ý kiến, nhưng đây lại là Tân Địch Á tiểu thư, ta chỉ đành lực bất tòng tâm thôi.
Thấy Mộ Dung Thiên có vẻ chán nản, nàng lại mỉm cười nói:
- Nhưng kỳ thật đại nhân cũng không cần lo lắng. Rõ ràng Tân Địch Á tiểu thư đến đây nhậm chức hiển nhiên là do gia tộc của nàng ta an bài, điều đó chứng minh rằng, trong số những nhân tuyển thích hợp để kén rể, đại nhân là người mà Niêm Hoa gia tộc rất coi trọng, là đối tượng có khả năng liên hôn nhất. Đây chính là nhược điểm duy nhất của Tân Địch Á tiểu thư, và nàng ta cũng bắt buộc phải phục tùng gia tộc một cách vô điều kiện thôi. Do đó, đại nhân chỉ cần tiếp tục phát triển quan hệ như ngày nay, vậy sẽ nhanh chóng thu phục được mỹ nhân thôi.
Mộ Dung Thiên không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng hắn lại muốn quang minh chính đại mà chiếm được phương tâm của người ngọc. Nếu như vì có sự hỗ trợ của gia tộc nàng mà hắn mới thành công, hoặc giả Tân Địch Á không hề tình nguyện, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mặc dù trước khi đi, Mâu Cơ đã nhiều lần cảnh cáo Mộ Dung Thiên không được tiếp cận nhiều với Tân Địch Á, nhưng vì hắn với Tân Địch Á có quan hệ thượng cấp và hạ cấp nên cơ hội gặp mặt hơi nhiều, vì vậy mà hắn rất lo. Đáng tiếc là lời của Long nữ chỉ tốn công vô ích, bởi vì tên sắc lang đã hạ quyết tâm là sẽ dùng bất cứ mọi thủ đoạn để đối phó với Băng Sơn mỹ nữ, có phân nửa là vì nàng rất giống với Tiêu Băng, nên hắn đặc biệt có một loại cảm tình không nói rõ thành lời đối với nàng; còn phân nửa khác thì xuất phát từ lòng thương xót, bởi vì thông qua thân phận của Sử Mật Tư, hắn đã biết được thế giới nội tâm của nàng, nàng quả thật là một nữ tử cô đơn tịch mịch và bất lực. Bất kể nam nhân nào dù chỉ có lòng thương hoa tiếc ngọc một chút thôi thì cũng sẽ không tự kiềm chế nổi mà nảy ra ý muốn bảo hộ nàng, đồng thời muốn giúp cho nàng được sống hạnh phúc.
Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên đã quyết định tạm thời vẫn hóa thân làm Sử Mật Tư để tiếp cận với nàng, để nàng có đối tượng mà trút bầu tâm sự. Nếu một người bị ức chết mà không thể nói hết ra những tâm sự ở trong lòng thì sẽ rất dễ bị bệnh, vả lại hắn có thể mượn dịp gần gũi nàng để nói vài lời tốt cho Đan Ni Tư, để nàng đừng quá căm hận tên sắc lang đó nữa. Mục tiêu đầu tiên đã đạt được, nhưng bất hạnh là mục tiêu thứ hai vẫn không có chút tiến triển nào. Tân Địch Á và hắn có rất nhiều chỗ giống nhau ở trên nhiều phương diện, nhưng chỉ có mỗi điểm này là không thể nào giống nhau được. Nàng luôn làm như vô tình biểu lộ tình ý với hắn một cách kín đáo, tuy không rõ rệt nhưng vì đã tiếp xúc lâu ngày, nên Mộ Dung Thiên vẫn nhận ra được. Hắn tin tưởng nếu dùng thân phận Sử Mật Tư để tán tỉnh Tân Địch Á thì không biết đã thành công bao nhiêu lần, gạo đã nấu thành cháo rồi. Tuy nhiên, vì mối quan hệ dây chuyền giữa “Sử Mật Tư - Ma bạo phá - La Địch - gián điệp nằm vùng” thì lại khiến hắn không dám bại lộ thân phận, chỉ đành than thân trách phận, nhìn mỹ nhân mà tiếc nuối mà thôi.
Tình trường tuy thất ý, nhưng thương trường lại được thuận buồm xuôi gió. Mộ Dung Thiên đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, đó là thuê một lượng lớn mỹ nhân ngư để chăm sóc một vài thứ trong những dược liệu điều chế thuốc tráng dương. Bởi vì khi thị trường phát triển ra toàn đại lục, tuy tiền vào như nước, nhưng đồng thời cũng khiến cho lượng nguyên liệu cần thiết đã thấp hơn nhiều so với nhu cầu, với tính cách cẩn thận tỉ mỉ, mỹ nhân ngư là lựa chọn số một cho việc chăm sóc những dược liệu có yêu cầu hà khắc đối với môi trường sinh sống. Huống hồ, trong số dược liệu còn có cả rong biển và những thực vật khác sống ở trong nước, do đó mà cần có chủng tộc nào đó giỏi về thủy tính thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp được. Với hai điều kiện đó, không có ai là thích hợp hơn mỹ nhân ngư cả.
Quyết định này đã gây ra phản ứng rất lớn, nhưng dù sao cũng được hưởng ứng nhiều hơn chê, bởi vì nếu theo quyết định này thì một số lượng lớn mỹ nhân ngư sẽ đổi nghề để trở thành nhân viên tạm thời của Hồi Xuân Đường; còn lại những người khác thì vẫn tiếp tục công việc hướng đạo, trước kia họ phải dậy từ sớm mà vẫn không kiếm ra được một người khách nào, nhưng giờ áp lực đã được giảm đi nhiều, và sẽ không còn phải tranh giành nhau như trước nữa. Đương nhiên Mộ Dung Thiên cũng không dám trả lương cao cho họ, bởi vì mỹ nhân ngư vốn là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nếu hắn làm vậy thì những chức nghiệp khác sẽ ganh ghét, thậm chí còn nhìn hắn không thuận mắt nữa. Tuy nhiên, tiền lương hắn phát ra cũng không ít, tối thiểu thì cũng còn khá hơn việc làm trước kia của họ, mà quan trọng hơn là công việc không mấy khổ cực, ngay cả phía chính phủ của Tát La cũng không phản đối, bởi vì ngoài việc hắn giải quyết được vấn đề sinh ý của mỹ nhân ngư, thì lại còn sản xuất đan dược và xuất khẩu ra tới các quốc gia khác, đồng thời cũng có thể thu về một số vốn đầu tư lớn từ bên ngoài, điều này đối với Tát La hiển nhiên là một chuyện tốt.
Do đó, sau việc này thì người cao hứng nhất chính là Hải Luân Na, bởi vì rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy được sinh hoạt của đồng loại đáng thương được cải thiện, tất nhiên vì quá cảm kích mà nàng hết lòng phục vụ cho tên sắc lang, khiến hắn được hưởng tận ôn nhu.
Người cao hứng thứ nhì là Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, y nhìn thấy Mộ Dung Thiên có thể vì giới bình dân mà mưu cầu lợi ích cho họ, không hề đánh mất đi lòng nhân, vì thế mà y cũng cực kỳ thỏa mãn.
Bất ngờ nhất là Tân Địch Á, nàng không ngờ gã thương nhân hút máu người kia mà lại có thể làm việc thiện cho xã hội, chẳng những vậy mà còn làm một việc rất to lớn nữa. Vì vậy mà thái độ của nàng đối với hắn cũng có thay đổi đôi chút.
Cùng lúc đó, từ trên trung ương cũng truyền xuống một mệnh lệnh thăng chức và điều nhậm tên sắc lang đi chỗ khác.
Hết
Bình luận truyện