Dị Giới Dược Sư
Quyển 10 - Chương 240: Thiêu bát
Khiết Tây Tạp mỉm cười đầy quyến rũ, rồi nói với giọng rất tự tin:
- Khải Lý tiên sinh, ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta không cần trọng tài hay sao?
Khiết Tây Tạp chỉ vào khán giả khắp toàn trường, rồi nói:
- Họ chính là trọng tài của chúng ta. Hơn nữa, chuyện này đã được truyền đi khắp toàn thành từ sớm, còn ai dám nuốt lời chứ?
Nàng nói vậy là muốn ngầm cảnh cáo Mộ Dung Thiên không được phủ nhận việc cá cược. Khiết Tây Tạp đã sớm lãnh giáo sự ngang bướng đổi trắng thay đen của hắn, nên đã dùng không ít tâm cơ vào việc này. Kỳ thật, nàng biết rõ phụ thân cùng với các thúc bá, nãi nãi và những vị trưởng bối khác ở trong gia tộc đều có mặt tại đây. Vì đối với chuyện đại sự hạng nhất của Thụy Mạn gia tộc, họ sẽ đặc biệt quan tâm còn hơn cả việc mưu cầu danh lợi nữa. Lại còn có Lăng Đế Tư, tất nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua số người đến xem náo nhiệt quá đông đi, trong nhất thời nàng không thể tìm ra được chỗ ngồi của họ mà thôi.
Có Liệt Hỏa trong tay, Mộ Dung Thiên hoàn toàn có lòng tin tuyệt đối, tựa như là hắn đang cầm Quỳ Hoa bảo điển của Đông Phương Bất Bại ở trong tay vậy. Nguy cơ lúc đầu bây giờ đã trở thành một cơ hội tốt. Hắn vốn lo rằng sau khi tỷ thí xong, Khiết Tây Tạp sẽ đổi ý, nhưng lúc này dù da mặt của nàng có dày tới đâu đi nữa thì cũng sẽ không thể nuốt lời để phải làm trò cười cho thiên hạ được.
Khiết Tây Tạp thu bàn tay đang chỉ vào quần chúng về, rồi chuyển sang chỉ vào Đình Đình, nói:
- Lát nữa khi bắt đầu chạy, để cho công bằng, hãy để tỳ nữ của ngươi đếm số ngược cho chúng ta xuất phát.
Đối với chặng đường đua gập ghềnh trước mắt, Khiết Tây Tạp hầu như đã nắm hết lợi thế trong tay, vì vậy mà có phải cho hắn một chút tiên cơ nho nhỏ này cũng không có gì là đáng kể.
- Tốt, vậy Tô San mau đến đây.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng đáp lại, đồng thời ngầm nháy mắt ra hiệu với Đình Đình.
Đình Đình mỉm cười gật đầu, ngầm tỏ ý cho Mộ Dung Thiên biết là nàng đã thi triển "Trọng lực giá tiếp" lên người Liệt Hỏa rất thuận lợi. Đương nhiên, Mộ Dung Thiên không cảm giác được sự thay đổi nào, nhưng Liệt Hỏa là đối tượng được hưởng lợi trực tiếp nên nhẹ giọng hí lên một tiếng, nó vừa tràn trề nghi hoặc lại vừa cảm thấy vui mừng. Nó không hiểu tại sao thân thể của mình đột nhiên lại nhẹ tênh như thế, nên bất giác tung người chồm lên cao, và chỉ nóng lòng muốn thử sức ngay. Thế nhưng khi nhớ đến mệnh lệnh của chủ nhân, Lăng Đế Tư đã căn dặn nó không được toàn lực chạy qua mặt Bài Vân Câu, vì vậy mà nó lại thấy hết sức tiếc nuối. Khó có được trạng thái mà trước nay chưa từng có như vậy, nhưng nó lại phải khuất thân nhường cho kình địch và đối thủ cạnh tranh với mình, Liệt Hỏa vốn rất kiêu ngạo nhưng chính vì cái mệnh lệnh đó mà khiến cho nó rất bực bội.
Mộ Dung Thiên khẽ nhếch môi tựa như đang mỉm cười, nhưng người khác lại khó thấy được. Đình Đình đã thành công, vậy thì chỉ còn phải xem lát nữa làm sao để thuyết phục Liệt Hỏa đây, có lẽ đợi đến lúc lợi dụng cho nó nuốt thuốc kích thích mà thuyết phục nó, bằng không thì chỉ có thể cầu xin thần may mắn, hy vọng y chiếu cố tới mình mà thôi.
- 3, 2, 1...xuất phát!
Khi Đình Đình vừa dứt tiếng, Khiết Tây Tạp liền quát lên:
- Tiểu Lục, đi!
Bài Vân Câu vừa nghe xong hiệu lệnh thì đã phóng đi như tên rời cung, còn Liệt Hỏa thì chậm chạp theo sau. Trong hai ngày qua, tuy kỵ thuật của Mộ Dung đã được tiến bộ khá nhiều, nhưng vẫn chưa thể xem là tinh thông được, nhưng hiện nay đã có Liệt Hỏa là một loại ma thú thông linh, do đó mà kỵ thuật cũng trở thành không quan trọng nữa. Trước kia Mộ Dung Thiên đã từng cưỡi qua Liệt Hỏa, ngồi trên lưng nó rất yên ổn như ngồi trên đất bằng vậy. Chỉ cần là người mà nó cam tâm tình nguyện phục vụ thì Liệt Hỏa sẽ khiến cho người đó cảm thấy rất thoải mái khi ngồi trên lưng nó, thậm chí không cần cả dây cương nữa. Địa hình phức tạp được dùng để huấn luyện kỵ sĩ hầu như không có tác dụng gì đối với người và thú trong lúc này nữa.
Khoảng cách giữa hai người sau khi kéo dài ra chừng bốn trăm thước thì bắt đầu ổn định lại. Tất cả mọi thứ đều diễn ra theo sự an bày từ trước của nàng. Nếu như mới bắt đầu mà khiến cho Mộ Dung Thiên không có tí hy vọng thắng lợi nào hết thì cũng đâu có ý nghĩa gì. Do đó mà Khiết Tây Tạp muốn cho hắn cảm thấy có chút may mắn, rồi sau đó mới thấy gấp gáp. Nếu như không thấy được miếng thịt béo bỡ thì cũng thôi đi, còn đằng này đã thấy được miếng thịt ngon ở ngay trước mắt nhưng lại không ăn được, đó mới là chuyện thống khổ nhất. Vì vậy mà thỉnh thoảng Khiết Tây Tạp quay đầu lại mỉm cười với Mộ Dung Thiên, nhưng đó chỉ là nụ cười chế giễu mà thôi.
Mộ Dung Thiên không hề lo lắng tới Khiết Tây Tạp đang chạy ở phía trước, bởi vì lúc này hắn đang bắt đầu dụ dỗ Liệt Hỏa làm "kẻ phản bội", chỉ thấy tên sắc lang cười hì hì, nói:
- Liệt Hỏa, chúng ta là bằng hữu với nhau, có phải không?
Mặc dù đang chạy với tốc độ cực cao nên không thể nào sử dụng Tụ Âm thuật được, nhưng vì Khiết Tây Tạp đang ở khoảng cách xa hơn bốn trăm thước, mà xung quanh đường đua lại không có khán giả, do đó mà Mộ Dung Thiên không có gì phải cố kỵ cả.
Liệt Hỏa nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, tỏ ý tán đồng với lời nói đó của Mộ Dung Thiên.
- Nếu vậy thì khi thấy bằng hữu gặp nạn, ngươi có nên tận lực giúp đỡ hay không?
Mộ Dung Thiên từng bước dẫn dụ nó vào tròng, Liệt Hỏa tuy rất thông linh, nhưng tư tưởng dù sao cũng không có khả năng so sánh với nhân loại được, vì vậy mà nó lại gật đầu đồng ý lần nữa.
- Liệt Hỏa, ta biết ngươi còn chưa dốc hết toàn lực. Ta tin rằng, chỉ cần ngươi muốn thì chẳng những sẽ lập tức đuổi được Bài Vân Câu, mà còn vượt qua được nó nữa phải không?
Liệt Hỏa tự phụ hí lên một tiếng, tỏ ra ý khẳng định. Khiết Tây Tạp và Lăng Đế Tư có quan hệ rất thân mật, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh rất gay gắt, những gì nhỏ nhặt nhất cũng quyết không nhường nhau, tỷ như ngực lớn nhỏ cũng phải hơn thua cho bằng được. Tam Mục Sáp với Bài Vân Câu là hai loại ma thú trời sinh đã có sẵn tính cạnh tranh với nhau, nay nằm trong tay chủ nhân thì hiển nhiên cũng đều trở thành một trong những công cụ để họ tỷ thí. Do từ nhỏ tới lớn đã như vậy, rồi dần dà tạo thành cá tính không chịu thua, bởi vậy mà mỗi khi Tiểu Lục nhìn thấy Liệt Hỏa thì tính khí sẽ trở thành có chút kỳ quái, đôi bên chỉ trực tỷ thí với nhau. Khả năng phi nước đại của hai con ma thú này vốn chỉ ngang nhau, không phân cao thấp, những sức chịu đựng của Liệt Hỏa thì có phần cao hơn đôi chút. Nếu như chỉ tỷ thí ở một khoảng cách ngắn, vậy thì đôi bên sẽ ngang tài nhau, khó biết thắng thua thế nào. Còn nếu như đua đường dài thì ưu thế của Liệt Hỏa sẽ được hiện rõ, mà đường đua hôm nay cũng không ngắn, hơn nữa nó lại được "Trọng lực giá tiếp" của Đình Đình giúp đỡ, Liệt Hỏa vốn đâu biết được nội tình, mà chỉ cho rằng đó chính là trạng thái tốt của mình, do đó mà nó tràn ngập tự tin, chỉ có điều bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân nên nó không được tận hứng. Khi không phải nhường phần thắng cho đối thủ, vì vậy mà nó rất buồn bực.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó:
- Hê hê, vậy là được rồi, ngươi cứ nhắm vào tên gia hỏa kia mà toàn lực phóng đi.
Liệt Hỏa nghe vậy thì trước tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, đồng thời còn hí nhẹ một tiếng. Mộ Dung Thiên tuy không hiểu thú ngữ, nhưng hắn cũng dễ dàng đoán ra, nhất định là Lăng Đế Tư đã ra lệnh cho nó phải cố ý nhường cho đối thủ.
Giữa Lăng Đế Tư và mình, Mộ Dung Thiên đã sớm biết là Liệt Hỏa sẽ chọn nghe lời nữ chủ nhân hơn, vì thế mà hắn còn một thủ đoạn khác.
- Ừm, đây là một cuộc tỷ thí rất quan trọng đối với ta, thậm chí còn liên hệ đến sinh tử tồn vong nữa. Ta có thể phát thệ, tuyệt đối không hề gạt ngươi. Liệt Hỏa, bằng hữu của ta, xin ngươi hãy giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này.
Liệt Hỏa hơi trầm mặc một chút, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu, tỏ ra bộ dạng lực bất tòng tâm. Người mà nó có thể xem là bằng hữu, ngoài Lăng Đế Tư ra thì chỉ có Mộ Dung Thiên mà thôi. Hơn nữa, hắn đã từng dùng ngạo khí cao ngất trời mà chinh phục Tam Mục Sáp vốn là một loại ma thú cũng rất kiêu ngạo. Hắn là người duy nhất có thể thỏa mãn được cả hai điều kiện, nên nó mới suy xét đến lời của hắn, nếu không nó căn bản chẳng thèm bận tâm rồi.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Ta vốn tưởng ngươi là một bằng hữu biết nói nghĩa khí, thì ra ta đã lầm rồi.
Liệt Hỏa nghe vậy thì tựa hồ như rất nóng nảy và không ngừng lắc đầu liên tục. Ngoài trung thành ra, Tam Mục Sáp lại còn là một sinh vật rất biết "đạo nghĩa" nữa. Bọn chúng rất đoàn kết và thường giúp đỡ lẫn nhau, đồng thời cũng vĩnh viễn không bao giờ bỏ lại đồng bạn trong cơn hiểm cảnh. Lời Mộ Dung Thiên vừa thốt ra đó, hiển nhiên là nó không hề tán đồng chút nào, nhưng mà giữa "trung" và "nghĩa" thì rất khó chọn lựa.
Mộ Dung Thiên quan sát kỹ, thấy Liệt Hỏa đã bắt đầu dao động nên mặt mày hớn hở, sau đó thì lại lấy tình và lý ra để thuyết phục nó, đồng thời làm nhạt đi mệnh lệnh của Lăng Đế Tư, hoặc là tự ôm hết tội trạng vào mình. Sau khi nghe xong mấy lời ngụy biện hoặc là lý do đầy mê hoặc của hắn, rốt cuộc thì lập trường kiên định của Liệt Hỏa cũng bị tan vỡ, tuy nhiên trước sau gì nó cũng không thể nào hạ quyết tâm làm trái mệnh lệnh của Lăng Đế Tư được. Lúc này địa hình mà một người một thú vừa đến được là một bãi cát, chặng đua đã qua được nửa đường, Mộ Dung Thiên đã đánh giá thấp lòng trung thành của Liệt Hỏa, hắn đã tốn hết miệng lưỡi, dở hết mọi thủ đoạn rồi mà cho đến giờ vẫn chưa khiến cho nó thay đổi chủ ý được. Mắt thấy khoảng cách giữa mình và Khiết Tây Tạp càng lúc càng xa dần, cả cái bóng cũng nhìn không được rõ nữa, nên tâm trạng của tên sắc lang lo lắng vô cùng. Hắn chỉ sợ đến cuối cùng dù cho có thể thuyết phục được Liệt Hỏa thì cũng không thể nào đuổi kịp đối phương được.
- Hắc, lão bằng hữu, ta thật thấy tiếc giùm cho ngươi. Ngươi xem, mọi người đang vỗ tay khen Tiểu Lục kìa, mặc dù thực lực của nó cũng chỉ ngang tầm với ngươi mà thôi. Con Bài Vân Câu kia cũng đắc ý thật chứ, coi cái đuôi vẫy qua vẫy lại của nó kìa, chắc đang cho mình là tài giỏi lắm đây. Ta đoán rằng ở trong lòng nó bây giờ nhất định là đang nghĩ: "Đồ Liệt Hỏa ngu ngốc, muốn vượt qua ta à, đừng hòng, hãy về nhà mà bú sữa mẹ thêm vài năm nữa đi rồi nói."
- Híííííííííí....
Bộ lông bờm trên lưng Liệt Hỏa chợt dựng đứng lên, nó phẫn nộ đến nỗi mất đi lý trí và không nhìn ra được hàm ý ẩn sau lời nói ác độc của Mộ Dung Thiên là muốn khích tướng; huống chi, nó cũng cho rằng kẻ địch túc thế của mình, tức Bài Vân Câu, rất có thể cũng đang nghĩ như vậy lắm.
Tựa như phối hợp với lời nói của Mộ Dung Thiên, hễ Khiết Tây Tạp chạy tới đâu thì khán giả tụ tập ở đoạn đường đó liền vỗ tay rầm rộ để hoan hô nàng, nhưng đến khi Liệt Hỏa cõng Mộ Dung Thiên chạy tới đó thì chẳng ai thèm hoan hô, mà trái lại còn lớn tiếng la ó và chê bai. Đương nhiên, những tiếng la ó chê bai đó là nhằm vào Mộ Dung Thiên, nhưng trong lúc tỷ thí, Liệt Hỏa cũng là đồng bọn của hắn, vì vậy mà nó cũng cảm thấy khuất nhục và không cam lòng.
Mộ Dung Thiên không để mất thời cơ, vội phun ra một câu danh ngôn nhưng cũng không quên thêm mắm dặm muối vào đó:
- Không bạo phát từ sự trầm mặc, nhưng lại bị diệt vong ở trong sự trầm mặc. Một đấu sĩ lại không thể hiển lộ dũng khí của hắn, vậy quả thật là một việc rất bi ai. Lão bằng hữu, ta thật tiếc cho ngươi, sau khi trải qua cuộc tỷ thí lần này, người ta sẽ cùng nhất trí cho rằng, ngươi đúng thật là thua kém Tiểu Lục. Tam Mục Sáp kém xa Bài Vân Câu! Sau cuộc tỷ thí bất công này, ngươi nha, và cả gia tộc của ngươi nữa, sẽ đều lưu lại nỗi ám ảnh ở trong lòng, nó sẽ trở thành cơn ác mộng kinh hoàng, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi.........
- Hống........
Bản tính của Liệt Hỏa vốn đã rất tàn bạo, nó sớm đã bị Mộ Dung Thiên thuyết phục, nhưng lúc này rốt cuộc cũng không chịu được sự khích tướng, thế là nó ngửa mặt lên trời hí vang một tiếng thật dài, biểu lộ ý chí chiến đấu cùng với sự không cam lòng ngút ngàn. Cùng lúc đó, con mắt thứ ba của nó chợt mở thật lớn và bắn ra tia hồng quang cường liệt, rơi trúng lên người của Bài Vân Câu đang chạy ở phía trước.
Khiết Tây Tạp lập tức để ý tới ngay, nàng cực kỳ kinh hãi, bởi vì hồng quang phát ra từ con mắt thứ ba của Tam Mục Sáp cường liệt như vậy, điều đó có ý nghĩa gì thì nàng hiểu rất rõ ràng - đó chính là biểu thị chiến ý cao vút của Tam Mục Sáp. Nhưng có điều nàng không hiểu rõ cho lắm, chẳng phải trước đó đã có dặn trước rồi sao, vậy mà sao bây giờ Liệt Hỏa lại đột nhiên trở thành bất thường như thế?
Trái hẳn với sự kinh ngạc của Khiết Tây Tạp, lúc này trên mặt Mộ Dung Thiên liền lộ ra nụ cười âm hiểm vì gian kế đã thành công. Tỷ thí chân chính đến bây giờ mới bắt đầu đây.
Hết
- Khải Lý tiên sinh, ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ chúng ta không cần trọng tài hay sao?
Khiết Tây Tạp chỉ vào khán giả khắp toàn trường, rồi nói:
- Họ chính là trọng tài của chúng ta. Hơn nữa, chuyện này đã được truyền đi khắp toàn thành từ sớm, còn ai dám nuốt lời chứ?
Nàng nói vậy là muốn ngầm cảnh cáo Mộ Dung Thiên không được phủ nhận việc cá cược. Khiết Tây Tạp đã sớm lãnh giáo sự ngang bướng đổi trắng thay đen của hắn, nên đã dùng không ít tâm cơ vào việc này. Kỳ thật, nàng biết rõ phụ thân cùng với các thúc bá, nãi nãi và những vị trưởng bối khác ở trong gia tộc đều có mặt tại đây. Vì đối với chuyện đại sự hạng nhất của Thụy Mạn gia tộc, họ sẽ đặc biệt quan tâm còn hơn cả việc mưu cầu danh lợi nữa. Lại còn có Lăng Đế Tư, tất nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua số người đến xem náo nhiệt quá đông đi, trong nhất thời nàng không thể tìm ra được chỗ ngồi của họ mà thôi.
Có Liệt Hỏa trong tay, Mộ Dung Thiên hoàn toàn có lòng tin tuyệt đối, tựa như là hắn đang cầm Quỳ Hoa bảo điển của Đông Phương Bất Bại ở trong tay vậy. Nguy cơ lúc đầu bây giờ đã trở thành một cơ hội tốt. Hắn vốn lo rằng sau khi tỷ thí xong, Khiết Tây Tạp sẽ đổi ý, nhưng lúc này dù da mặt của nàng có dày tới đâu đi nữa thì cũng sẽ không thể nuốt lời để phải làm trò cười cho thiên hạ được.
Khiết Tây Tạp thu bàn tay đang chỉ vào quần chúng về, rồi chuyển sang chỉ vào Đình Đình, nói:
- Lát nữa khi bắt đầu chạy, để cho công bằng, hãy để tỳ nữ của ngươi đếm số ngược cho chúng ta xuất phát.
Đối với chặng đường đua gập ghềnh trước mắt, Khiết Tây Tạp hầu như đã nắm hết lợi thế trong tay, vì vậy mà có phải cho hắn một chút tiên cơ nho nhỏ này cũng không có gì là đáng kể.
- Tốt, vậy Tô San mau đến đây.
Mộ Dung Thiên nhanh chóng đáp lại, đồng thời ngầm nháy mắt ra hiệu với Đình Đình.
Đình Đình mỉm cười gật đầu, ngầm tỏ ý cho Mộ Dung Thiên biết là nàng đã thi triển "Trọng lực giá tiếp" lên người Liệt Hỏa rất thuận lợi. Đương nhiên, Mộ Dung Thiên không cảm giác được sự thay đổi nào, nhưng Liệt Hỏa là đối tượng được hưởng lợi trực tiếp nên nhẹ giọng hí lên một tiếng, nó vừa tràn trề nghi hoặc lại vừa cảm thấy vui mừng. Nó không hiểu tại sao thân thể của mình đột nhiên lại nhẹ tênh như thế, nên bất giác tung người chồm lên cao, và chỉ nóng lòng muốn thử sức ngay. Thế nhưng khi nhớ đến mệnh lệnh của chủ nhân, Lăng Đế Tư đã căn dặn nó không được toàn lực chạy qua mặt Bài Vân Câu, vì vậy mà nó lại thấy hết sức tiếc nuối. Khó có được trạng thái mà trước nay chưa từng có như vậy, nhưng nó lại phải khuất thân nhường cho kình địch và đối thủ cạnh tranh với mình, Liệt Hỏa vốn rất kiêu ngạo nhưng chính vì cái mệnh lệnh đó mà khiến cho nó rất bực bội.
Mộ Dung Thiên khẽ nhếch môi tựa như đang mỉm cười, nhưng người khác lại khó thấy được. Đình Đình đã thành công, vậy thì chỉ còn phải xem lát nữa làm sao để thuyết phục Liệt Hỏa đây, có lẽ đợi đến lúc lợi dụng cho nó nuốt thuốc kích thích mà thuyết phục nó, bằng không thì chỉ có thể cầu xin thần may mắn, hy vọng y chiếu cố tới mình mà thôi.
- 3, 2, 1...xuất phát!
Khi Đình Đình vừa dứt tiếng, Khiết Tây Tạp liền quát lên:
- Tiểu Lục, đi!
Bài Vân Câu vừa nghe xong hiệu lệnh thì đã phóng đi như tên rời cung, còn Liệt Hỏa thì chậm chạp theo sau. Trong hai ngày qua, tuy kỵ thuật của Mộ Dung đã được tiến bộ khá nhiều, nhưng vẫn chưa thể xem là tinh thông được, nhưng hiện nay đã có Liệt Hỏa là một loại ma thú thông linh, do đó mà kỵ thuật cũng trở thành không quan trọng nữa. Trước kia Mộ Dung Thiên đã từng cưỡi qua Liệt Hỏa, ngồi trên lưng nó rất yên ổn như ngồi trên đất bằng vậy. Chỉ cần là người mà nó cam tâm tình nguyện phục vụ thì Liệt Hỏa sẽ khiến cho người đó cảm thấy rất thoải mái khi ngồi trên lưng nó, thậm chí không cần cả dây cương nữa. Địa hình phức tạp được dùng để huấn luyện kỵ sĩ hầu như không có tác dụng gì đối với người và thú trong lúc này nữa.
Khoảng cách giữa hai người sau khi kéo dài ra chừng bốn trăm thước thì bắt đầu ổn định lại. Tất cả mọi thứ đều diễn ra theo sự an bày từ trước của nàng. Nếu như mới bắt đầu mà khiến cho Mộ Dung Thiên không có tí hy vọng thắng lợi nào hết thì cũng đâu có ý nghĩa gì. Do đó mà Khiết Tây Tạp muốn cho hắn cảm thấy có chút may mắn, rồi sau đó mới thấy gấp gáp. Nếu như không thấy được miếng thịt béo bỡ thì cũng thôi đi, còn đằng này đã thấy được miếng thịt ngon ở ngay trước mắt nhưng lại không ăn được, đó mới là chuyện thống khổ nhất. Vì vậy mà thỉnh thoảng Khiết Tây Tạp quay đầu lại mỉm cười với Mộ Dung Thiên, nhưng đó chỉ là nụ cười chế giễu mà thôi.
Mộ Dung Thiên không hề lo lắng tới Khiết Tây Tạp đang chạy ở phía trước, bởi vì lúc này hắn đang bắt đầu dụ dỗ Liệt Hỏa làm "kẻ phản bội", chỉ thấy tên sắc lang cười hì hì, nói:
- Liệt Hỏa, chúng ta là bằng hữu với nhau, có phải không?
Mặc dù đang chạy với tốc độ cực cao nên không thể nào sử dụng Tụ Âm thuật được, nhưng vì Khiết Tây Tạp đang ở khoảng cách xa hơn bốn trăm thước, mà xung quanh đường đua lại không có khán giả, do đó mà Mộ Dung Thiên không có gì phải cố kỵ cả.
Liệt Hỏa nghe vậy thì vui vẻ gật đầu, tỏ ý tán đồng với lời nói đó của Mộ Dung Thiên.
- Nếu vậy thì khi thấy bằng hữu gặp nạn, ngươi có nên tận lực giúp đỡ hay không?
Mộ Dung Thiên từng bước dẫn dụ nó vào tròng, Liệt Hỏa tuy rất thông linh, nhưng tư tưởng dù sao cũng không có khả năng so sánh với nhân loại được, vì vậy mà nó lại gật đầu đồng ý lần nữa.
- Liệt Hỏa, ta biết ngươi còn chưa dốc hết toàn lực. Ta tin rằng, chỉ cần ngươi muốn thì chẳng những sẽ lập tức đuổi được Bài Vân Câu, mà còn vượt qua được nó nữa phải không?
Liệt Hỏa tự phụ hí lên một tiếng, tỏ ra ý khẳng định. Khiết Tây Tạp và Lăng Đế Tư có quan hệ rất thân mật, nhưng đồng thời cũng là đối thủ cạnh tranh rất gay gắt, những gì nhỏ nhặt nhất cũng quyết không nhường nhau, tỷ như ngực lớn nhỏ cũng phải hơn thua cho bằng được. Tam Mục Sáp với Bài Vân Câu là hai loại ma thú trời sinh đã có sẵn tính cạnh tranh với nhau, nay nằm trong tay chủ nhân thì hiển nhiên cũng đều trở thành một trong những công cụ để họ tỷ thí. Do từ nhỏ tới lớn đã như vậy, rồi dần dà tạo thành cá tính không chịu thua, bởi vậy mà mỗi khi Tiểu Lục nhìn thấy Liệt Hỏa thì tính khí sẽ trở thành có chút kỳ quái, đôi bên chỉ trực tỷ thí với nhau. Khả năng phi nước đại của hai con ma thú này vốn chỉ ngang nhau, không phân cao thấp, những sức chịu đựng của Liệt Hỏa thì có phần cao hơn đôi chút. Nếu như chỉ tỷ thí ở một khoảng cách ngắn, vậy thì đôi bên sẽ ngang tài nhau, khó biết thắng thua thế nào. Còn nếu như đua đường dài thì ưu thế của Liệt Hỏa sẽ được hiện rõ, mà đường đua hôm nay cũng không ngắn, hơn nữa nó lại được "Trọng lực giá tiếp" của Đình Đình giúp đỡ, Liệt Hỏa vốn đâu biết được nội tình, mà chỉ cho rằng đó chính là trạng thái tốt của mình, do đó mà nó tràn ngập tự tin, chỉ có điều bởi vì mệnh lệnh của chủ nhân nên nó không được tận hứng. Khi không phải nhường phần thắng cho đối thủ, vì vậy mà nó rất buồn bực.
Mộ Dung Thiên nhẹ nhàng vỗ lên đầu nó:
- Hê hê, vậy là được rồi, ngươi cứ nhắm vào tên gia hỏa kia mà toàn lực phóng đi.
Liệt Hỏa nghe vậy thì trước tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, đồng thời còn hí nhẹ một tiếng. Mộ Dung Thiên tuy không hiểu thú ngữ, nhưng hắn cũng dễ dàng đoán ra, nhất định là Lăng Đế Tư đã ra lệnh cho nó phải cố ý nhường cho đối thủ.
Giữa Lăng Đế Tư và mình, Mộ Dung Thiên đã sớm biết là Liệt Hỏa sẽ chọn nghe lời nữ chủ nhân hơn, vì thế mà hắn còn một thủ đoạn khác.
- Ừm, đây là một cuộc tỷ thí rất quan trọng đối với ta, thậm chí còn liên hệ đến sinh tử tồn vong nữa. Ta có thể phát thệ, tuyệt đối không hề gạt ngươi. Liệt Hỏa, bằng hữu của ta, xin ngươi hãy giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này.
Liệt Hỏa hơi trầm mặc một chút, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi lắc đầu, tỏ ra bộ dạng lực bất tòng tâm. Người mà nó có thể xem là bằng hữu, ngoài Lăng Đế Tư ra thì chỉ có Mộ Dung Thiên mà thôi. Hơn nữa, hắn đã từng dùng ngạo khí cao ngất trời mà chinh phục Tam Mục Sáp vốn là một loại ma thú cũng rất kiêu ngạo. Hắn là người duy nhất có thể thỏa mãn được cả hai điều kiện, nên nó mới suy xét đến lời của hắn, nếu không nó căn bản chẳng thèm bận tâm rồi.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Ta vốn tưởng ngươi là một bằng hữu biết nói nghĩa khí, thì ra ta đã lầm rồi.
Liệt Hỏa nghe vậy thì tựa hồ như rất nóng nảy và không ngừng lắc đầu liên tục. Ngoài trung thành ra, Tam Mục Sáp lại còn là một sinh vật rất biết "đạo nghĩa" nữa. Bọn chúng rất đoàn kết và thường giúp đỡ lẫn nhau, đồng thời cũng vĩnh viễn không bao giờ bỏ lại đồng bạn trong cơn hiểm cảnh. Lời Mộ Dung Thiên vừa thốt ra đó, hiển nhiên là nó không hề tán đồng chút nào, nhưng mà giữa "trung" và "nghĩa" thì rất khó chọn lựa.
Mộ Dung Thiên quan sát kỹ, thấy Liệt Hỏa đã bắt đầu dao động nên mặt mày hớn hở, sau đó thì lại lấy tình và lý ra để thuyết phục nó, đồng thời làm nhạt đi mệnh lệnh của Lăng Đế Tư, hoặc là tự ôm hết tội trạng vào mình. Sau khi nghe xong mấy lời ngụy biện hoặc là lý do đầy mê hoặc của hắn, rốt cuộc thì lập trường kiên định của Liệt Hỏa cũng bị tan vỡ, tuy nhiên trước sau gì nó cũng không thể nào hạ quyết tâm làm trái mệnh lệnh của Lăng Đế Tư được. Lúc này địa hình mà một người một thú vừa đến được là một bãi cát, chặng đua đã qua được nửa đường, Mộ Dung Thiên đã đánh giá thấp lòng trung thành của Liệt Hỏa, hắn đã tốn hết miệng lưỡi, dở hết mọi thủ đoạn rồi mà cho đến giờ vẫn chưa khiến cho nó thay đổi chủ ý được. Mắt thấy khoảng cách giữa mình và Khiết Tây Tạp càng lúc càng xa dần, cả cái bóng cũng nhìn không được rõ nữa, nên tâm trạng của tên sắc lang lo lắng vô cùng. Hắn chỉ sợ đến cuối cùng dù cho có thể thuyết phục được Liệt Hỏa thì cũng không thể nào đuổi kịp đối phương được.
- Hắc, lão bằng hữu, ta thật thấy tiếc giùm cho ngươi. Ngươi xem, mọi người đang vỗ tay khen Tiểu Lục kìa, mặc dù thực lực của nó cũng chỉ ngang tầm với ngươi mà thôi. Con Bài Vân Câu kia cũng đắc ý thật chứ, coi cái đuôi vẫy qua vẫy lại của nó kìa, chắc đang cho mình là tài giỏi lắm đây. Ta đoán rằng ở trong lòng nó bây giờ nhất định là đang nghĩ: "Đồ Liệt Hỏa ngu ngốc, muốn vượt qua ta à, đừng hòng, hãy về nhà mà bú sữa mẹ thêm vài năm nữa đi rồi nói."
- Híííííííííí....
Bộ lông bờm trên lưng Liệt Hỏa chợt dựng đứng lên, nó phẫn nộ đến nỗi mất đi lý trí và không nhìn ra được hàm ý ẩn sau lời nói ác độc của Mộ Dung Thiên là muốn khích tướng; huống chi, nó cũng cho rằng kẻ địch túc thế của mình, tức Bài Vân Câu, rất có thể cũng đang nghĩ như vậy lắm.
Tựa như phối hợp với lời nói của Mộ Dung Thiên, hễ Khiết Tây Tạp chạy tới đâu thì khán giả tụ tập ở đoạn đường đó liền vỗ tay rầm rộ để hoan hô nàng, nhưng đến khi Liệt Hỏa cõng Mộ Dung Thiên chạy tới đó thì chẳng ai thèm hoan hô, mà trái lại còn lớn tiếng la ó và chê bai. Đương nhiên, những tiếng la ó chê bai đó là nhằm vào Mộ Dung Thiên, nhưng trong lúc tỷ thí, Liệt Hỏa cũng là đồng bọn của hắn, vì vậy mà nó cũng cảm thấy khuất nhục và không cam lòng.
Mộ Dung Thiên không để mất thời cơ, vội phun ra một câu danh ngôn nhưng cũng không quên thêm mắm dặm muối vào đó:
- Không bạo phát từ sự trầm mặc, nhưng lại bị diệt vong ở trong sự trầm mặc. Một đấu sĩ lại không thể hiển lộ dũng khí của hắn, vậy quả thật là một việc rất bi ai. Lão bằng hữu, ta thật tiếc cho ngươi, sau khi trải qua cuộc tỷ thí lần này, người ta sẽ cùng nhất trí cho rằng, ngươi đúng thật là thua kém Tiểu Lục. Tam Mục Sáp kém xa Bài Vân Câu! Sau cuộc tỷ thí bất công này, ngươi nha, và cả gia tộc của ngươi nữa, sẽ đều lưu lại nỗi ám ảnh ở trong lòng, nó sẽ trở thành cơn ác mộng kinh hoàng, vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi.........
- Hống........
Bản tính của Liệt Hỏa vốn đã rất tàn bạo, nó sớm đã bị Mộ Dung Thiên thuyết phục, nhưng lúc này rốt cuộc cũng không chịu được sự khích tướng, thế là nó ngửa mặt lên trời hí vang một tiếng thật dài, biểu lộ ý chí chiến đấu cùng với sự không cam lòng ngút ngàn. Cùng lúc đó, con mắt thứ ba của nó chợt mở thật lớn và bắn ra tia hồng quang cường liệt, rơi trúng lên người của Bài Vân Câu đang chạy ở phía trước.
Khiết Tây Tạp lập tức để ý tới ngay, nàng cực kỳ kinh hãi, bởi vì hồng quang phát ra từ con mắt thứ ba của Tam Mục Sáp cường liệt như vậy, điều đó có ý nghĩa gì thì nàng hiểu rất rõ ràng - đó chính là biểu thị chiến ý cao vút của Tam Mục Sáp. Nhưng có điều nàng không hiểu rõ cho lắm, chẳng phải trước đó đã có dặn trước rồi sao, vậy mà sao bây giờ Liệt Hỏa lại đột nhiên trở thành bất thường như thế?
Trái hẳn với sự kinh ngạc của Khiết Tây Tạp, lúc này trên mặt Mộ Dung Thiên liền lộ ra nụ cười âm hiểm vì gian kế đã thành công. Tỷ thí chân chính đến bây giờ mới bắt đầu đây.
Hết
Bình luận truyện