Dị Giới Dược Sư
Quyển 10 - Chương 245: Tái kiến
- Thiên Ma Hào?
Lăng Đế Tư cực kỳ kinh hãi, bởi vì ai cũng biết nó chính là tín vật truyền đời của các gia chủ Thụy Mạn gia tộc.
- Đúng vậy!
Mộ Dung Thiên trả lời thêm một lần để chứng minh Lăng Đế Tư không hề nghe lầm.
- Ngươi......
Lăng Đế Tư nhất thời chẳng biết phải nói sao mới tốt, nàng hơi phẫn nộ, nói:
- Khải Lý tiên sinh, những thứ khác đều có thể thương lượng, nhưng yêu cầu cuối cùng này thì hơi quá đáng đấy. Chúng ta không thể nào đáp ứng được.
Mộ Dung Thiên vẫn dứt khoát:
- Không được, nhất định phải có Thiên Ma Hào, bằng không thì mối giao dịch này cũng coi như là xong, không cần bàn lại nữa.
Lăng Đế Tư trầm giọng hỏi:
- Ta có thể biết lý do tại sao chăng?
Mộ Dung Thiên bật cười:
- Lý do à? Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn giữ nó làm kỷ niệm mà thôi.
- Kỷ niệm?
- Không sai, nàng thử nghĩ xem, bất kể là ai, một khi đã bỏ qua cơ hội được làm khoái tế của Thụy Mạn gia tộc thì chắc chắn sẽ phải nuối tiếc suốt đời. Thế nhưng, nếu như ta có được Thiên Ma Hào, vậy thì sau này mỗi khi nhớ lại cái cơ hội chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì sẽ thành công, ta sẽ nhìn nó mà cảm thấy kiêu ngạo, ít ra nó cũng có thể bù đắp lại một phần nào đó cho ta.
Lăng Đế Tư thất thanh hỏi:
- Thật chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Mộ Dung Thiên cười ha hả đáp:
- Đúng thế, lâu nay ta vẫn luôn là người rất thẳng thắn.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì suýt muốn ngất luôn, nàng nhẫn nại, nói:
- Khải Lý tiên sinh, nhưng yêu cầu đó của ngài lại khiến cho bọn ta rơi vào thế khó xử rồi. Nếu muốn có vật phẩm để làm kỷ niệm thì tại sao không dùng vật khác mà nhất định phải là Thiên Ma Hào mới được? Hay là để bọn ta cho ngài những món khác thực dụng hơn được chăng?
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Không, Thiên Ma Hào đại biểu cho Thụy Mạn gia tộc, những thứ khác đều kém xa ý nghĩa của nó.
Lăng Đế Tư cố thuyết phục:
- Khải Lý tiên sinh, ngài cũng biết Thiên Ma Hào có ý nghĩa không tầm thường với Thụy Mạn gia tộc, vậy thì Khiết Tây Tạp đâu thể đem nó tặng cho người khác được?
Mộ Dung Thiên cười cười:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, theo nàng nói vậy thì Thiên Ma Hào còn có giá trị thực dụng khác sao?
Lăng Đế Tư không biết hắn hỏi vậy là có mục đích gì, chỉ lắc đầu nói:
- Không có, các đời gia chủ của Thụy Mạn gia tộc đã từng nghiên cứu rất tỉ mỉ, những vẫn không hề phát hiện ra sự ảo diệu nào cả.
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Vậy thì được rồi, từ đó tới nay, Thiên Ma Hào chỉ là một miếng đồng được vất trong xó thôi, chỉ có khi nào tổ chức nghi lễ truyền ngôi thì mới được lấy ra. Có thể, nó chỉ là một món vật tiêu chí tượng trưng cho gia tộc mà thôi. Cho dù ngày trước tổ tiên của Thụy Mạn có truyền lại một viên đá tầm thường, vậy thì con cháu của họ cũng sẽ đưa nó vào bảo khố, nhưng bản thân nó thì lại không có công dụng thực tế gì. Tuy các đời gia chủ cũng không nghĩ tới sẽ làm mất nó, nhưng nếu lỡ mất đi thì nó cũng sẽ không gây ra bất cứ một ảnh hưởng nào, cùng lắm thì kiếm một vật khác để thay thế thì được rồi. Thế nhưng nó lại có thể làm cho ta cảm thấy khoái trá, đồng thời, sau này nữ gia chủ Khiết Tây Tạp giải quyết chung thân đại sự xong, nó cũng không có tác dụng gì với nàng ta kia mà, vậy tại sao lại không được chứ?
Đối với lý luận cổ quái của Mộ Dung Thiên, Lăng Đế Tư nghĩ rằng nó rất hoang đường, đồng thời nàng cũng không thể phản bác được lời nào; nhưng nếu để cho ngoại nhân lấy tín vật truyền đời của Thụy Mạn gia tộc ra để làm điều kiện giao dịch, mà mục đích chỉ để làm kỷ niệm, vậy thì vô luận thế nào nàng cũng khó mà tiếp nhận nổi, và nàng cho rằng Khiết Tây Tạp cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này đến phiên Mộ Dung Thiên trổ tài miệng lưỡi:
- Kỳ thật ta cũng không muốn Khiết Tây Tạp vì chuyện này mà bị gia tộc quở trách, do đó mà ta cũng có một kế sách lưỡng toàn. Các người có thể làm một cái giả để thay vào, chuyện này đối với một khí tượng sư cao cấp thì hẳn sẽ không thành vấn đề, y sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc thôi.
Lăng Đế Tư lắc đầu:
- Không thể nào, Thiên Ma Hào là do thiên niên huyền băng trúc làm thành, bên ngoài lạnh buốt, và nặng hơn trúc thường nhiều lắm. Dù cho có thể mô phỏng cái thật mà làm ra một cái giả giống y như đúc, thế nhưng vật giả sẽ không thể nào thay thế được xúc cảm đặc biệt của nó. Loại vật liệu đó cực kỳ hiếm thấy, đừng nói chỉ có một, hai ngày ngắn ngủi như vậy, cho dù có bỏ ra mười năm để tìm kiếm thì cũng chưa chắc sẽ tìm được nữa.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, vậy thì dùng hàn băng trúc vài chục năm mà làm cũng tốt rồi, sau đó bảo tượng sư rắc một lớp lân quang phấn ở bên ngoài là được. Nữ hài tử mà, luôn luôn ưa thích những món phụ tùng xinh đẹp, điều đó cũng rất bình thường. Một lớp lân quang phấn đó có thể che giấu được vấn đề về trọng lượng và xúc cảm. Huống chi, ta nghe nói gia chủ đời này của Thụy Mạn gia tộc chưa từng nghiên cứu qua Thiên Ma Hào, sau khi ông ta lên ngôi gia chủ đã ném nó sang một bên. Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ đại nhân không hiểu rõ lắm về nó, vậy ông ta sẽ không biết được có người lại đi dùng đồ dỏm để thay thế. Sớm muộn gì thì món đồ dỏm đó cũng sẽ truyền đến tay của Khiết Tây Tạp tiểu thư, đồng thời sẽ tiếp tục trở thành tín vật truyền thừa của Thụy Mạn gia tộc, không một ai sẽ hoài nghi tới nó. Dù cho sau này có người phát hiện ra nó chỉ là món đồ giả, vậy thì nó cũng có ý nghĩa đặc biệt rồi.
Mộ Dung Thiên quả thật rất có tài lừa gạt người ta, những lời thuyết phục của hắn cũng khiến cho Lăng Đế Tư cảm thấy rất đúng; đương nhiên, muốn cho nàng mới đó mà chấp nhận thì cũng khó như nàng thuyết phục Mộ Dung Thiên bỏ qua cơ hội làm khoái tế của Thụy Mạn gia tộc vậy.
Mộ Dung Thiên nắm bắt cơ hội "rèn sắt khi còn nóng", vội nói tiếp:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, nếu nói lời khó nghe một chút, giả như Khiết Tây Tạp tiểu thư không may cũng giống như các vị thúc bá và phụ thân của nàng ta, vậy thì Thụy Mạn gia tộc có khả năng......khả năng không thể nối dõi, đến lúc đó thì Thiên Ma Hào còn ý nghĩa gì hay không?
Lăng Đế Tư trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó mới nói:
- Khải Lý tiên sinh, ngài hãy suy nghĩ lại chút đi, thực sự phải lấy được Thiên Ma Hào mới được à?
Mộ Dung Thiên cũng vì món vật đó mới đến, đương nhiên là phải kiên trì tới cùng:
- Đúng vậy, nếu không được thì ta sẽ không cam lòng, thật xin lỗi!
Lăng Đế Tư gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện này ta không thể tự quyết định được, ta sẽ báo lại cho Khiết Tây Tạp biết, sau đó sẽ do nàng ta quyết định thôi.
Mộ Dung Thiên thấy có cơ hội thì trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn phải giục:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, các người hãy nhanh chóng quyết định một chút, bởi vì thời gian mà Thụy Mạn gia tộc công bố kết quả cũng sắp tới rồi, đến lúc đó thì ta cũng không dám rời khỏi đây, bằng không thì họ nhất định sẽ khởi binh vấn tội thì ta không chịu nổi đâu.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mộ Dung Thiên lại thầm nghĩ: "Lão tử sợ cái rắm ấy. Dù tội lớn cỡ nào thì cũng đều do Khải Lý gánh lấy, mà gã thì không thể nào trở về Lam Nguyệt nữa rồi, có lẽ giờ gã ở Tát La đã thay tên đổi họ rồi cũng nên."
Lăng Đế Tư đứng dậy nói:
- Được rồi, ta lập tức trở về ngay. Dù mối giao dịch này có thành công hay thất bại, mong rằng tiên sinh hãy bảo mật giùm cho.
Mọi người đều biết Thiên Ma Hào chỉ là một món phế vật, vì vậy mà từ đầu tới cuối, Lăng Đế Tư không hề nghi ngờ mục tiêu chính của Mộ Dung Thiên lại là nó. Kỳ thật, hắn cũng không biết tại sao phải vượt ngàn dặm xa xôi, hao phí nhân lực để tranh thủ cho được nó, bên trong có ẩn chứa bí mật gì? Có lẽ ngoài Long vương ra, đại khái cũng chỉ có lão thiên gia là biết được mà thôi.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Điều đó là đương nhiên! Lăng Đế Tư tiểu thư, nàng có thể yên tâm, ta không phải là loại người ăn không được thì đạp đổ. Tiết lộ chuyện này ra ngoài chẳng có lợi cho ai cả.
Đợi sau khi tiễn Lăng Đế Tư ra cửa, Mộ Dung Thiên liền vỗ mạnh tay một cái đầy khoái chí. Hay lắm, rốt cuộc cũng không đè nén được nỗi cao hứng trong lòng, nên hắn bật cười thật lớn. Mình còn chưa tìm cơ hội thì nó lại tự dâng lên cửa. Mộ Dung Thiên rất có tự tin sẽ lấy được Thiên Ma Hào, hắn cảm thấy cá tính và tư tưởng đi trước thời đại (vượt thời đại) của Khiết Tây Tạp khác hẳn với đám người cổ hủ bảo thủ của gia tộc, một vật cỏn con chỉ mang ý nghĩa tượng chưng, dù có trao đổi cũng chẳng có vấn đề gì, dĩ nhiên nàng ta không có lý do để đau lòng. Đương nhiên, ở trong mắt của Thụy Mạn gia tộc, hành động đó đúng là một hành động cực kỳ bất hiếu.
Khi Mộ Dung Thiên trở lại nội viện, Đình Đình nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của hắn thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
- Khải Lý tiên sinh, chuyện gì đã khiến cho ngài vui vẻ thế?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Hắc hắc, Tô San, nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, hai ngày nữa chúng ta có thể "công thành thân thoái", phong phong quang quang mà trở về.
Đình Đình cũng thấy ngạc nhiên với sự việc tiến triển thuận lời, nàng vui vẻ hỏi:
- Thật à?
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Chỉ là có khả năng thôi, nhưng tỷ lệ thành công rất cao.
Hắn hơi dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm:
- À phải rồi, Tô San, trong hai ngày sắp tới, nàng hãy ở lại đây mà chờ, chứ đừng chạy loạn khắp nơi, đồng thời cũng hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi. Rất có thể chúng ta sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Thiên không hề lo lắng tới việc làm thế nào để chuồn đi, bởi vì Thụy Mạn gia tộc không hề hạn chế sự tự do đi lại của hắn, thậm chí hắn cũng có thể tùy tiện ra vào Đô Linh bất cứ lúc nào nữa. Bọn họ không có lý do gì để hoài nghi một người bình thường có thể bỏ qua vinh hoa phú quý và địa vị cùng tài phú đã tới tay, do đó mà then chốt quan trọng chính là nằm ở Thiên Ma Hào mà thôi.
oooOooo
Buổi chiều hôm sau, Lăng Đế Tư lại mượn cớ đi gặp mặt vị hôn phu của người bạn tâm giao, để đến gặp Mộ Dung Thiên. Lần này nàng mang đến một tin tốt, Khiết Tây Tạp đã đồng ý, đồng thời còn lấy được Thiên Ma Hào, và nhờ nàng đi tìm người đặt làm hàng dỏm thật gấp. Khiết Tây Tạp lấy cớ là trước ngày tổ chức nghi lễ truyền vị, phải đem nó đi sửa sang đánh bóng lại cho đẹp mắt, vì vậy mà Gia Phỉ Nhĩ Đức không hề hoài nghi tí nào. Ông ta còn tưởng rằng cuối cùng nữ nhi của mình đã nghĩ thông suốt và đồng ý tiếp nhận Mộ Dung Thiên, do đó mà tâm tình của ông ta cũng thoải mái hơn nhiều.
Mộ Dung Thiên nghe được tin đó thì mừng như điên, hắn sắp có thể hoàn thành nhiệm vụ để trở về gặp đám người Lộ Thiến rồi. Từ nay về sau, quan lộ sẽ có Long vương làm hậu thuẫn, tất nhiên sẽ được thuận buồm xuôi gió và hứa hẹn nhiều triển vọng, quả thật là tuyệt diệu mà. Lại còn Tân Địch Á nữa, hai kẻ đáng ghét và đáng yêu nhất của nàng là gã cấp trên Đan Ni Tư và Sử Mật Tư cùng lúc thất tung, không biết nàng sẽ cao hứng hay là thất vọng nhỉ? Mộ Dung Thiên rất muốn biết câu trả lời đó, chắc là trong mấy ngày qua, nàng Băng Sơn mỹ nữ đó nhất định là rất cô độc đây. Sau khi trở về, mình nhất định phải cải trang làm Sử Mật Tư để an ủi nàng thật tốt mới được.
Tảng đá lớn ở trong lòng đã được bỏ xuống, Mộ Dung Thiên mang theo tâm tình cao hứng vì sắp được trở về Tát La mà dùng cơm, sau đó thì đi ngủ sớm. Thế nhưng sau khi cùng với Đình Đình mây mưa một trận, cả hai đang chìm vào giấc mộng đẹp thì bỗng nhiên nửa đêm lại bị tiếng chuông cửa gấp gáp đánh thức.
Người có thể vào tới nội viện thì chỉ có mấy nữ tỳ hằng ngày vẫn chiếu cố cho mọi sinh hoạt của hắn, tất nhiên vào lúc này nếu không có chuyện quan trọng thì họ sẽ không dám đến quấy rầy giấc ngủ của hắn rồi. Mộ Dung Thiên bị làm phiền nên rất tực giận, hắn buông mỹ nhân đang ở trong lòng ra, mặc nhanh áo ngủ vào, rồi ngáp ngắn ngáp dài bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một bóng người từ bên ngoài hấp tấp lách vào trong. Căn cứ vào hành động liều lĩnh đó, người này nhất định không phải là nữ tỳ rồi, nếu là nữ tỳ thì ả nhất định phải đứng bên ngoài mà chờ phân phó mới phải. Thế là tính cảnh giác liền khiến hắn nhảy tránh sang một bên, đồng thời quát lớn:
- Ai?
Trước mắt hắn liền xuất hiện một thích khách toàn thân mặc y phục dạ hành và che kín mặt. Mộ Dung Thiên ngầm vận khí, đồng thời chuẩn bị tri hô cầu cứu.
- Suỵt, Khải Lý tiên sinh, đừng kêu lớn.
Mộ Dung Thiên nghe được thanh âm đó thì tí nữa suýt ngất luôn, thì ra là Khiết Tây Tạp.
Ban đêm mà lại xông vào khuê...à, không, là ngọa thất của nam nhân, nàng tiểu thư này hành sự cũng quái đản và quá hoang đường thật.
Mộ Dung Thiên lắp bắp hỏi:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, xin hỏi....xin hỏi có chuyện gì thế?
Chắc nàng ta không phải tới hành thích mình chứ, bằng không thì lúc nãy mới là cơ hội tốt nhất, hơn nữa, trên tay nàng lúc này lại không có bất kỳ một món vũ khí nào.
Biến cố đột ngột này cũng khiến Đình Đình phải ngồi dậy, tấm chăn trên người cũng rũ xuống, nửa thân trên hoàn toàn lộ ra ngoài, vừa mỹ lệ vừa đầy quyến rũ, khiến kẻ khác phải hoa cả mắt.
Khiết Tây Tạp thấy vậy thì hơi ngẩn người ra, tuy nhiên, tỳ nữ cận thân của chủ nhân thì cũng gần như là một nửa tiểu thiếp rồi. Chỉ là lúc này nàng nhìn thấy gối chăn bừa bãi trên giường thì trong lòng thầm mắng một câu, còn khuôn mặt thì đỏ bừng lên, nhưng sau đó thì nhanh chóng hồi phục lại như thường, vội vàng lên tiếng:
- Khải Lý tiên sinh, hãy mau thu thập hành trang rồi theo ta đi mau. Ta vừa nhận được tin tức, bổn tộc đã dự định sáng mai sẽ công bố quyết định ra ngoài đấy.
Mộ Dung Thiên vừa nghe xong thì bao nhiêu cơn buồn ngủ đều vụt bay mất, hắn khẩn trương hỏi lại:
- Thật à?
Nếu như bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này thì việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ hoài công rồi. Chỉ nghĩ tới đó thôi mà tinh thần của tên sắc lang liền bấn loạn cả lên.
Khiết Tây Tạp tức mình, giậm chân một cái rồi nói:
- Ta còn lừa ngươi được sao? Mau lên nào!
Mộ Dung Thiên cố trấn áp tâm tình rồi hỏi:
- Vậy còn vật mà ta muốn lấy?
Nếu không có Thiên Ma Hào thì dù chết hắn cũng sẽ không bỏ đi.
Khiết Tây Tạp lấy ra một cái Không gian giới chỉ giao cho hắn rồi nói:
- Tất cả mọi thứ đều ở trong đó, ngươi coi lại đi, nhớ nhanh nhanh lên đấy. Ta không gạt ngươi đâu.
Mộ Dung Thiên khẽ niệm chú ngữ để khai mở Không gian giới chỉ, đồng thời giả bộ làm ra vẻ đang kiểm tra hàng hóa, cho đến khi hắn nhìn thấy một vật dài chừng một tấc, toàn thân trắng như tuyết, tựa như một ống tiêu, khi chạm tới nó thì cảm thấy lạnh lẽo và cũng rất nặng nữa. Ngoài những đặc điểm đó ra, nó trông rất tầm thường, ngay cả một chút ánh sáng của bảo vật cũng không có nữa. Hình dáng và đặc điểm của Thiên Ma Hào so với sự miêu tả của Long vương thì không khác là bao, hẳn là không sai rồi. Mộ Dung Thiên rất vui mừng, vội vàng đóng Không gian giới chỉ lại. Những vật phẩm khác đều không đáng quan tâm, ngoài Thiên Ma Hào và Không gian giới chỉ ra, những thứ khác đều không đáng giá bao nhiêu, ít đi vài món cũng không sao. Hắn cũng chẳng buồn tìm hiểu xem Khiết Tây Tạp làm sao lại trong một khoảng thời gian ngắn mà đã chế tạo ra được hàng dỏm để thay thế hàng thật, tóm lại chỉ cần tới tay là được, những chuyện sau này cứ để mặc cho Khiết Tây Tạp ứng phó là xong. Coi bộ mình cũng hơi vô sỉ thật.
Không cần đợi Mộ Dung Thiên hạ lệnh, sau khi Đình Đình biết đang xảy ra chuyện gì thì lập tức mặc y phục vào và chờ lệnh xuất phát.
Ba người lén lén lút lút đi ra phòng ngoài của đình viện. Lúc này Mộ Dung Thiên phát hiện ra hai nữ nô trực đêm đang nằm gục trên bàn đá mà ngủ say, thật thần kỳ giống như là Tôn Ngộ Không ở trong Tây Du Ký đã dùng tới khạp thụy trùng [1] khiến cho họ phải chìm vào giấc ngủ và không hề phát hiện ra những gì đang xảy ra xung quanh vậy.
- Bọn họ đã bị ta xông mê bằng Long đản hương, và sẽ ngủ rất say; tuy nhiên, Long đản hương chỉ có tác dụng chi phối với những người không phải là chiến chức giả.
Khiết Tây Tạp đi bên cạnh giải thích.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói:
- Ấy, Khiết Tây Tạp tiểu thư, chúng ta làm sao để xuất môn? Tuy rằng quý tộc thường ngày không hạn chế ta ra vào tự do, nhưng nửa đêm mà ra ngoài thế này, hơn nữa ngày mai lại tuyên bố kết quả, vậy thì họ sẽ có điều nghi ngờ. Thủ vệ đông như vậy, nếu muốn chuồn đi thì thật là khó nha.
Khiết Tây Tạp đáp không chút hoang mang:
- Cứ yên tâm, ta đã có biện pháp.
Mộ Dung Thiên vỗ đầu, nói:
- À, ta thiếu chút nữa thì đã quên mất, nàng còn có Lam Quang điểu sáu cánh, có nó thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Khiết Tây Tạp lắc đầu:
- Không được, cũng bởi vì chiến tranh và để phòng ngừa ta bỏ trốn, nên toàn thể bầu trời tại Đô Linh đều là thiên la địa võng do gia tộc của ta bày bố. Nếu như họ phát hiện được Phi hành sủng vật thì sẽ lập tức phát động hệ thống cảnh báo ngay.
Vừa nói, nàng vừa lấy từ Không gian giới chỉ ra một vật gì đó trông như một cái hỏa tiễn nho nhỏ, trên chóp của nó còn có hai cái chốt, một lam một đỏ nữa.
Khiết Tây Tạp đắc ý cười, nói:
- Đây là công cụ để ly khai, cường lực Hỏa hệ bạo phát phún xạ khí, chỉ cần ấn vào cái chốt màu hồng thì nó sẽ lập tức khởi động, "xuy" một cái, nó sẽ bay lên cao. Năng lượng ở bên trong đó còn chưa đủ để bay qua tường thành của Đô Linh, chờ tới khi nó bay tới điểm cao nhất, ngươi lại ấn vào cái chốt màu lam, vậy thì hoạt tường khí (cánh buồm để bay lượn trên không) vốn đã được gấp lại ở trong đó sẽ bung ra, chỉ cần mượn thêm sức gió thì sẽ có thể đưa ngươi ra ngoài thành. Nhớ kỹ, khi ở trên không trung, ngươi ngàn vạn lần không thể sử dụng linh lực được, vì nếu có linh lực, yêu lực sẽ bị kinh động, đến chừng đó thì sẽ không thể tránh được sự cảm ứng của trinh sát phong (ong trinh sát). Một khi không may bị chúng phát hiện được thì sẽ lập tức phát động, vậy thì các đội tuần tra trong thành như là trinh sát binh của Tam Mục tộc, cung tiễn thủ và ma pháp sư, vv....sẽ dùng các loại công kích từ xa mà tấn công ngươi ào ạt. Bọn họ sẽ đặc biệt chú ý ở trên không, nếu lỡ bị tưởng lầm là kẻ địch xâm lấn thì sẽ bị bắn hạ cho coi.
Cái công cụ cổ quái này chính là có nguồn gốc từ Thiên thư, lúc trước thiếu chút nữa thì nàng đã dùng nó để chơi khăm Mộ Dung Thiên rồi, không ngờ vào lúc này thì lại có tác dụng rất lớn.
Mộ Dung Thiên nghe nàng giải thích xong thì kinh ngạc vô cùng, Khiết Tây Tạp quả thật là biết đủ trò hay, có thể phát minh ra món vật phẩm mới lạ này thì đúng là một thiên tài. Thế nhưng cái hỏa tiễn này có nổ được hay không thì lại là một vấn đề khác, trong lòng Mộ Dung Thiên hơi có chút sợ hãi.
Khiết Tây Tạp ném cho hai người mỗi người một bộ y phục dạ hành, có chúng thì họ mới dễ dàng ẩn nấp trong bóng đêm. Lúc này vầng trăng đã ẩn sâu trong những lớp mây, Khiết Tây Tạp cũng biết lựa thời cơ tốt lắm chứ.
Ở trên phún xạ khí còn có hai sợi dây an toàn, dưới sự chỉ dẫn của Khiết Tây Tạp, Mộ Dung Thiên và Đình Đình buộc chúng lên người. Tới khi mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, Mộ Dung Thiên mới nhìn Khiết Tây Tạp cười nói:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, mong rằng nàng sẽ tìm được một vị hảo hôn phu, sau này chúng ta sẽ tái kiến.
Đối với thiếu nữ có đại ân đã giúp hắn, Mộ Dung Thiên hoàn toàn cảm kích nàng.
Khiết Tây Tạp trợn mắt ranh mãnh nhìn hắn rồi cười như một tiểu hồ ly, nói:
- Khải Lý tiên sinh, thật ra ngươi không cần phải nói tái kiến, bởi vì.....chúng ta tạm thời sẽ không ly biệt.
- Ủa?
Mộ Dung Thiên không hiểu được câu nói không đầu không đuôi của nàng, sau đó hắn chợt phát hiện ra ở trên phún xạ khí còn có sợi dây an toàn thứ ba nữa. Mộ Dung Thiên lập tức hiểu ra được dụng ý của nàng, trong khi hắn còn đang hoảng sợ thì nàng đã cài sợi dây an toàn đó lên người, đồng thời liền ấn vào cái chốt màu đỏ.
Phún xạ khí chợt phóng đi như một ngọn hỏa tiễn, mang theo ba người bắn thẳng vào bầu trời đen kịt.
==================================
Chú thích
[1] khạp thụy trùng: sâu ngủ.
Hết
Lăng Đế Tư cực kỳ kinh hãi, bởi vì ai cũng biết nó chính là tín vật truyền đời của các gia chủ Thụy Mạn gia tộc.
- Đúng vậy!
Mộ Dung Thiên trả lời thêm một lần để chứng minh Lăng Đế Tư không hề nghe lầm.
- Ngươi......
Lăng Đế Tư nhất thời chẳng biết phải nói sao mới tốt, nàng hơi phẫn nộ, nói:
- Khải Lý tiên sinh, những thứ khác đều có thể thương lượng, nhưng yêu cầu cuối cùng này thì hơi quá đáng đấy. Chúng ta không thể nào đáp ứng được.
Mộ Dung Thiên vẫn dứt khoát:
- Không được, nhất định phải có Thiên Ma Hào, bằng không thì mối giao dịch này cũng coi như là xong, không cần bàn lại nữa.
Lăng Đế Tư trầm giọng hỏi:
- Ta có thể biết lý do tại sao chăng?
Mộ Dung Thiên bật cười:
- Lý do à? Thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn giữ nó làm kỷ niệm mà thôi.
- Kỷ niệm?
- Không sai, nàng thử nghĩ xem, bất kể là ai, một khi đã bỏ qua cơ hội được làm khoái tế của Thụy Mạn gia tộc thì chắc chắn sẽ phải nuối tiếc suốt đời. Thế nhưng, nếu như ta có được Thiên Ma Hào, vậy thì sau này mỗi khi nhớ lại cái cơ hội chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì sẽ thành công, ta sẽ nhìn nó mà cảm thấy kiêu ngạo, ít ra nó cũng có thể bù đắp lại một phần nào đó cho ta.
Lăng Đế Tư thất thanh hỏi:
- Thật chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Mộ Dung Thiên cười ha hả đáp:
- Đúng thế, lâu nay ta vẫn luôn là người rất thẳng thắn.
Lăng Đế Tư nghe vậy thì suýt muốn ngất luôn, nàng nhẫn nại, nói:
- Khải Lý tiên sinh, nhưng yêu cầu đó của ngài lại khiến cho bọn ta rơi vào thế khó xử rồi. Nếu muốn có vật phẩm để làm kỷ niệm thì tại sao không dùng vật khác mà nhất định phải là Thiên Ma Hào mới được? Hay là để bọn ta cho ngài những món khác thực dụng hơn được chăng?
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Không, Thiên Ma Hào đại biểu cho Thụy Mạn gia tộc, những thứ khác đều kém xa ý nghĩa của nó.
Lăng Đế Tư cố thuyết phục:
- Khải Lý tiên sinh, ngài cũng biết Thiên Ma Hào có ý nghĩa không tầm thường với Thụy Mạn gia tộc, vậy thì Khiết Tây Tạp đâu thể đem nó tặng cho người khác được?
Mộ Dung Thiên cười cười:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, theo nàng nói vậy thì Thiên Ma Hào còn có giá trị thực dụng khác sao?
Lăng Đế Tư không biết hắn hỏi vậy là có mục đích gì, chỉ lắc đầu nói:
- Không có, các đời gia chủ của Thụy Mạn gia tộc đã từng nghiên cứu rất tỉ mỉ, những vẫn không hề phát hiện ra sự ảo diệu nào cả.
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Vậy thì được rồi, từ đó tới nay, Thiên Ma Hào chỉ là một miếng đồng được vất trong xó thôi, chỉ có khi nào tổ chức nghi lễ truyền ngôi thì mới được lấy ra. Có thể, nó chỉ là một món vật tiêu chí tượng trưng cho gia tộc mà thôi. Cho dù ngày trước tổ tiên của Thụy Mạn có truyền lại một viên đá tầm thường, vậy thì con cháu của họ cũng sẽ đưa nó vào bảo khố, nhưng bản thân nó thì lại không có công dụng thực tế gì. Tuy các đời gia chủ cũng không nghĩ tới sẽ làm mất nó, nhưng nếu lỡ mất đi thì nó cũng sẽ không gây ra bất cứ một ảnh hưởng nào, cùng lắm thì kiếm một vật khác để thay thế thì được rồi. Thế nhưng nó lại có thể làm cho ta cảm thấy khoái trá, đồng thời, sau này nữ gia chủ Khiết Tây Tạp giải quyết chung thân đại sự xong, nó cũng không có tác dụng gì với nàng ta kia mà, vậy tại sao lại không được chứ?
Đối với lý luận cổ quái của Mộ Dung Thiên, Lăng Đế Tư nghĩ rằng nó rất hoang đường, đồng thời nàng cũng không thể phản bác được lời nào; nhưng nếu để cho ngoại nhân lấy tín vật truyền đời của Thụy Mạn gia tộc ra để làm điều kiện giao dịch, mà mục đích chỉ để làm kỷ niệm, vậy thì vô luận thế nào nàng cũng khó mà tiếp nhận nổi, và nàng cho rằng Khiết Tây Tạp cũng sẽ không đồng ý.
Lúc này đến phiên Mộ Dung Thiên trổ tài miệng lưỡi:
- Kỳ thật ta cũng không muốn Khiết Tây Tạp vì chuyện này mà bị gia tộc quở trách, do đó mà ta cũng có một kế sách lưỡng toàn. Các người có thể làm một cái giả để thay vào, chuyện này đối với một khí tượng sư cao cấp thì hẳn sẽ không thành vấn đề, y sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc thôi.
Lăng Đế Tư lắc đầu:
- Không thể nào, Thiên Ma Hào là do thiên niên huyền băng trúc làm thành, bên ngoài lạnh buốt, và nặng hơn trúc thường nhiều lắm. Dù cho có thể mô phỏng cái thật mà làm ra một cái giả giống y như đúc, thế nhưng vật giả sẽ không thể nào thay thế được xúc cảm đặc biệt của nó. Loại vật liệu đó cực kỳ hiếm thấy, đừng nói chỉ có một, hai ngày ngắn ngủi như vậy, cho dù có bỏ ra mười năm để tìm kiếm thì cũng chưa chắc sẽ tìm được nữa.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Không sao, vậy thì dùng hàn băng trúc vài chục năm mà làm cũng tốt rồi, sau đó bảo tượng sư rắc một lớp lân quang phấn ở bên ngoài là được. Nữ hài tử mà, luôn luôn ưa thích những món phụ tùng xinh đẹp, điều đó cũng rất bình thường. Một lớp lân quang phấn đó có thể che giấu được vấn đề về trọng lượng và xúc cảm. Huống chi, ta nghe nói gia chủ đời này của Thụy Mạn gia tộc chưa từng nghiên cứu qua Thiên Ma Hào, sau khi ông ta lên ngôi gia chủ đã ném nó sang một bên. Gia Phỉ Nhĩ Đức thành chủ đại nhân không hiểu rõ lắm về nó, vậy ông ta sẽ không biết được có người lại đi dùng đồ dỏm để thay thế. Sớm muộn gì thì món đồ dỏm đó cũng sẽ truyền đến tay của Khiết Tây Tạp tiểu thư, đồng thời sẽ tiếp tục trở thành tín vật truyền thừa của Thụy Mạn gia tộc, không một ai sẽ hoài nghi tới nó. Dù cho sau này có người phát hiện ra nó chỉ là món đồ giả, vậy thì nó cũng có ý nghĩa đặc biệt rồi.
Mộ Dung Thiên quả thật rất có tài lừa gạt người ta, những lời thuyết phục của hắn cũng khiến cho Lăng Đế Tư cảm thấy rất đúng; đương nhiên, muốn cho nàng mới đó mà chấp nhận thì cũng khó như nàng thuyết phục Mộ Dung Thiên bỏ qua cơ hội làm khoái tế của Thụy Mạn gia tộc vậy.
Mộ Dung Thiên nắm bắt cơ hội "rèn sắt khi còn nóng", vội nói tiếp:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, nếu nói lời khó nghe một chút, giả như Khiết Tây Tạp tiểu thư không may cũng giống như các vị thúc bá và phụ thân của nàng ta, vậy thì Thụy Mạn gia tộc có khả năng......khả năng không thể nối dõi, đến lúc đó thì Thiên Ma Hào còn ý nghĩa gì hay không?
Lăng Đế Tư trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó mới nói:
- Khải Lý tiên sinh, ngài hãy suy nghĩ lại chút đi, thực sự phải lấy được Thiên Ma Hào mới được à?
Mộ Dung Thiên cũng vì món vật đó mới đến, đương nhiên là phải kiên trì tới cùng:
- Đúng vậy, nếu không được thì ta sẽ không cam lòng, thật xin lỗi!
Lăng Đế Tư gật đầu nói:
- Được rồi, chuyện này ta không thể tự quyết định được, ta sẽ báo lại cho Khiết Tây Tạp biết, sau đó sẽ do nàng ta quyết định thôi.
Mộ Dung Thiên thấy có cơ hội thì trong lòng mừng thầm, nhưng vẫn phải giục:
- Lăng Đế Tư tiểu thư, các người hãy nhanh chóng quyết định một chút, bởi vì thời gian mà Thụy Mạn gia tộc công bố kết quả cũng sắp tới rồi, đến lúc đó thì ta cũng không dám rời khỏi đây, bằng không thì họ nhất định sẽ khởi binh vấn tội thì ta không chịu nổi đâu.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Mộ Dung Thiên lại thầm nghĩ: "Lão tử sợ cái rắm ấy. Dù tội lớn cỡ nào thì cũng đều do Khải Lý gánh lấy, mà gã thì không thể nào trở về Lam Nguyệt nữa rồi, có lẽ giờ gã ở Tát La đã thay tên đổi họ rồi cũng nên."
Lăng Đế Tư đứng dậy nói:
- Được rồi, ta lập tức trở về ngay. Dù mối giao dịch này có thành công hay thất bại, mong rằng tiên sinh hãy bảo mật giùm cho.
Mọi người đều biết Thiên Ma Hào chỉ là một món phế vật, vì vậy mà từ đầu tới cuối, Lăng Đế Tư không hề nghi ngờ mục tiêu chính của Mộ Dung Thiên lại là nó. Kỳ thật, hắn cũng không biết tại sao phải vượt ngàn dặm xa xôi, hao phí nhân lực để tranh thủ cho được nó, bên trong có ẩn chứa bí mật gì? Có lẽ ngoài Long vương ra, đại khái cũng chỉ có lão thiên gia là biết được mà thôi.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Điều đó là đương nhiên! Lăng Đế Tư tiểu thư, nàng có thể yên tâm, ta không phải là loại người ăn không được thì đạp đổ. Tiết lộ chuyện này ra ngoài chẳng có lợi cho ai cả.
Đợi sau khi tiễn Lăng Đế Tư ra cửa, Mộ Dung Thiên liền vỗ mạnh tay một cái đầy khoái chí. Hay lắm, rốt cuộc cũng không đè nén được nỗi cao hứng trong lòng, nên hắn bật cười thật lớn. Mình còn chưa tìm cơ hội thì nó lại tự dâng lên cửa. Mộ Dung Thiên rất có tự tin sẽ lấy được Thiên Ma Hào, hắn cảm thấy cá tính và tư tưởng đi trước thời đại (vượt thời đại) của Khiết Tây Tạp khác hẳn với đám người cổ hủ bảo thủ của gia tộc, một vật cỏn con chỉ mang ý nghĩa tượng chưng, dù có trao đổi cũng chẳng có vấn đề gì, dĩ nhiên nàng ta không có lý do để đau lòng. Đương nhiên, ở trong mắt của Thụy Mạn gia tộc, hành động đó đúng là một hành động cực kỳ bất hiếu.
Khi Mộ Dung Thiên trở lại nội viện, Đình Đình nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của hắn thì không khỏi ngạc nhiên, hỏi:
- Khải Lý tiên sinh, chuyện gì đã khiến cho ngài vui vẻ thế?
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Hắc hắc, Tô San, nếu như không có gì xảy ra ngoài ý muốn, hai ngày nữa chúng ta có thể "công thành thân thoái", phong phong quang quang mà trở về.
Đình Đình cũng thấy ngạc nhiên với sự việc tiến triển thuận lời, nàng vui vẻ hỏi:
- Thật à?
Mộ Dung Thiên gật đầu:
- Chỉ là có khả năng thôi, nhưng tỷ lệ thành công rất cao.
Hắn hơi dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm:
- À phải rồi, Tô San, trong hai ngày sắp tới, nàng hãy ở lại đây mà chờ, chứ đừng chạy loạn khắp nơi, đồng thời cũng hãy chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi. Rất có thể chúng ta sẽ rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Thiên không hề lo lắng tới việc làm thế nào để chuồn đi, bởi vì Thụy Mạn gia tộc không hề hạn chế sự tự do đi lại của hắn, thậm chí hắn cũng có thể tùy tiện ra vào Đô Linh bất cứ lúc nào nữa. Bọn họ không có lý do gì để hoài nghi một người bình thường có thể bỏ qua vinh hoa phú quý và địa vị cùng tài phú đã tới tay, do đó mà then chốt quan trọng chính là nằm ở Thiên Ma Hào mà thôi.
oooOooo
Buổi chiều hôm sau, Lăng Đế Tư lại mượn cớ đi gặp mặt vị hôn phu của người bạn tâm giao, để đến gặp Mộ Dung Thiên. Lần này nàng mang đến một tin tốt, Khiết Tây Tạp đã đồng ý, đồng thời còn lấy được Thiên Ma Hào, và nhờ nàng đi tìm người đặt làm hàng dỏm thật gấp. Khiết Tây Tạp lấy cớ là trước ngày tổ chức nghi lễ truyền vị, phải đem nó đi sửa sang đánh bóng lại cho đẹp mắt, vì vậy mà Gia Phỉ Nhĩ Đức không hề hoài nghi tí nào. Ông ta còn tưởng rằng cuối cùng nữ nhi của mình đã nghĩ thông suốt và đồng ý tiếp nhận Mộ Dung Thiên, do đó mà tâm tình của ông ta cũng thoải mái hơn nhiều.
Mộ Dung Thiên nghe được tin đó thì mừng như điên, hắn sắp có thể hoàn thành nhiệm vụ để trở về gặp đám người Lộ Thiến rồi. Từ nay về sau, quan lộ sẽ có Long vương làm hậu thuẫn, tất nhiên sẽ được thuận buồm xuôi gió và hứa hẹn nhiều triển vọng, quả thật là tuyệt diệu mà. Lại còn Tân Địch Á nữa, hai kẻ đáng ghét và đáng yêu nhất của nàng là gã cấp trên Đan Ni Tư và Sử Mật Tư cùng lúc thất tung, không biết nàng sẽ cao hứng hay là thất vọng nhỉ? Mộ Dung Thiên rất muốn biết câu trả lời đó, chắc là trong mấy ngày qua, nàng Băng Sơn mỹ nữ đó nhất định là rất cô độc đây. Sau khi trở về, mình nhất định phải cải trang làm Sử Mật Tư để an ủi nàng thật tốt mới được.
Tảng đá lớn ở trong lòng đã được bỏ xuống, Mộ Dung Thiên mang theo tâm tình cao hứng vì sắp được trở về Tát La mà dùng cơm, sau đó thì đi ngủ sớm. Thế nhưng sau khi cùng với Đình Đình mây mưa một trận, cả hai đang chìm vào giấc mộng đẹp thì bỗng nhiên nửa đêm lại bị tiếng chuông cửa gấp gáp đánh thức.
Người có thể vào tới nội viện thì chỉ có mấy nữ tỳ hằng ngày vẫn chiếu cố cho mọi sinh hoạt của hắn, tất nhiên vào lúc này nếu không có chuyện quan trọng thì họ sẽ không dám đến quấy rầy giấc ngủ của hắn rồi. Mộ Dung Thiên bị làm phiền nên rất tực giận, hắn buông mỹ nhân đang ở trong lòng ra, mặc nhanh áo ngủ vào, rồi ngáp ngắn ngáp dài bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở, một bóng người từ bên ngoài hấp tấp lách vào trong. Căn cứ vào hành động liều lĩnh đó, người này nhất định không phải là nữ tỳ rồi, nếu là nữ tỳ thì ả nhất định phải đứng bên ngoài mà chờ phân phó mới phải. Thế là tính cảnh giác liền khiến hắn nhảy tránh sang một bên, đồng thời quát lớn:
- Ai?
Trước mắt hắn liền xuất hiện một thích khách toàn thân mặc y phục dạ hành và che kín mặt. Mộ Dung Thiên ngầm vận khí, đồng thời chuẩn bị tri hô cầu cứu.
- Suỵt, Khải Lý tiên sinh, đừng kêu lớn.
Mộ Dung Thiên nghe được thanh âm đó thì tí nữa suýt ngất luôn, thì ra là Khiết Tây Tạp.
Ban đêm mà lại xông vào khuê...à, không, là ngọa thất của nam nhân, nàng tiểu thư này hành sự cũng quái đản và quá hoang đường thật.
Mộ Dung Thiên lắp bắp hỏi:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, xin hỏi....xin hỏi có chuyện gì thế?
Chắc nàng ta không phải tới hành thích mình chứ, bằng không thì lúc nãy mới là cơ hội tốt nhất, hơn nữa, trên tay nàng lúc này lại không có bất kỳ một món vũ khí nào.
Biến cố đột ngột này cũng khiến Đình Đình phải ngồi dậy, tấm chăn trên người cũng rũ xuống, nửa thân trên hoàn toàn lộ ra ngoài, vừa mỹ lệ vừa đầy quyến rũ, khiến kẻ khác phải hoa cả mắt.
Khiết Tây Tạp thấy vậy thì hơi ngẩn người ra, tuy nhiên, tỳ nữ cận thân của chủ nhân thì cũng gần như là một nửa tiểu thiếp rồi. Chỉ là lúc này nàng nhìn thấy gối chăn bừa bãi trên giường thì trong lòng thầm mắng một câu, còn khuôn mặt thì đỏ bừng lên, nhưng sau đó thì nhanh chóng hồi phục lại như thường, vội vàng lên tiếng:
- Khải Lý tiên sinh, hãy mau thu thập hành trang rồi theo ta đi mau. Ta vừa nhận được tin tức, bổn tộc đã dự định sáng mai sẽ công bố quyết định ra ngoài đấy.
Mộ Dung Thiên vừa nghe xong thì bao nhiêu cơn buồn ngủ đều vụt bay mất, hắn khẩn trương hỏi lại:
- Thật à?
Nếu như bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này thì việc hoàn thành nhiệm vụ sẽ hoài công rồi. Chỉ nghĩ tới đó thôi mà tinh thần của tên sắc lang liền bấn loạn cả lên.
Khiết Tây Tạp tức mình, giậm chân một cái rồi nói:
- Ta còn lừa ngươi được sao? Mau lên nào!
Mộ Dung Thiên cố trấn áp tâm tình rồi hỏi:
- Vậy còn vật mà ta muốn lấy?
Nếu không có Thiên Ma Hào thì dù chết hắn cũng sẽ không bỏ đi.
Khiết Tây Tạp lấy ra một cái Không gian giới chỉ giao cho hắn rồi nói:
- Tất cả mọi thứ đều ở trong đó, ngươi coi lại đi, nhớ nhanh nhanh lên đấy. Ta không gạt ngươi đâu.
Mộ Dung Thiên khẽ niệm chú ngữ để khai mở Không gian giới chỉ, đồng thời giả bộ làm ra vẻ đang kiểm tra hàng hóa, cho đến khi hắn nhìn thấy một vật dài chừng một tấc, toàn thân trắng như tuyết, tựa như một ống tiêu, khi chạm tới nó thì cảm thấy lạnh lẽo và cũng rất nặng nữa. Ngoài những đặc điểm đó ra, nó trông rất tầm thường, ngay cả một chút ánh sáng của bảo vật cũng không có nữa. Hình dáng và đặc điểm của Thiên Ma Hào so với sự miêu tả của Long vương thì không khác là bao, hẳn là không sai rồi. Mộ Dung Thiên rất vui mừng, vội vàng đóng Không gian giới chỉ lại. Những vật phẩm khác đều không đáng quan tâm, ngoài Thiên Ma Hào và Không gian giới chỉ ra, những thứ khác đều không đáng giá bao nhiêu, ít đi vài món cũng không sao. Hắn cũng chẳng buồn tìm hiểu xem Khiết Tây Tạp làm sao lại trong một khoảng thời gian ngắn mà đã chế tạo ra được hàng dỏm để thay thế hàng thật, tóm lại chỉ cần tới tay là được, những chuyện sau này cứ để mặc cho Khiết Tây Tạp ứng phó là xong. Coi bộ mình cũng hơi vô sỉ thật.
Không cần đợi Mộ Dung Thiên hạ lệnh, sau khi Đình Đình biết đang xảy ra chuyện gì thì lập tức mặc y phục vào và chờ lệnh xuất phát.
Ba người lén lén lút lút đi ra phòng ngoài của đình viện. Lúc này Mộ Dung Thiên phát hiện ra hai nữ nô trực đêm đang nằm gục trên bàn đá mà ngủ say, thật thần kỳ giống như là Tôn Ngộ Không ở trong Tây Du Ký đã dùng tới khạp thụy trùng [1] khiến cho họ phải chìm vào giấc ngủ và không hề phát hiện ra những gì đang xảy ra xung quanh vậy.
- Bọn họ đã bị ta xông mê bằng Long đản hương, và sẽ ngủ rất say; tuy nhiên, Long đản hương chỉ có tác dụng chi phối với những người không phải là chiến chức giả.
Khiết Tây Tạp đi bên cạnh giải thích.
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói:
- Ấy, Khiết Tây Tạp tiểu thư, chúng ta làm sao để xuất môn? Tuy rằng quý tộc thường ngày không hạn chế ta ra vào tự do, nhưng nửa đêm mà ra ngoài thế này, hơn nữa ngày mai lại tuyên bố kết quả, vậy thì họ sẽ có điều nghi ngờ. Thủ vệ đông như vậy, nếu muốn chuồn đi thì thật là khó nha.
Khiết Tây Tạp đáp không chút hoang mang:
- Cứ yên tâm, ta đã có biện pháp.
Mộ Dung Thiên vỗ đầu, nói:
- À, ta thiếu chút nữa thì đã quên mất, nàng còn có Lam Quang điểu sáu cánh, có nó thì không còn vấn đề gì nữa rồi.
Khiết Tây Tạp lắc đầu:
- Không được, cũng bởi vì chiến tranh và để phòng ngừa ta bỏ trốn, nên toàn thể bầu trời tại Đô Linh đều là thiên la địa võng do gia tộc của ta bày bố. Nếu như họ phát hiện được Phi hành sủng vật thì sẽ lập tức phát động hệ thống cảnh báo ngay.
Vừa nói, nàng vừa lấy từ Không gian giới chỉ ra một vật gì đó trông như một cái hỏa tiễn nho nhỏ, trên chóp của nó còn có hai cái chốt, một lam một đỏ nữa.
Khiết Tây Tạp đắc ý cười, nói:
- Đây là công cụ để ly khai, cường lực Hỏa hệ bạo phát phún xạ khí, chỉ cần ấn vào cái chốt màu hồng thì nó sẽ lập tức khởi động, "xuy" một cái, nó sẽ bay lên cao. Năng lượng ở bên trong đó còn chưa đủ để bay qua tường thành của Đô Linh, chờ tới khi nó bay tới điểm cao nhất, ngươi lại ấn vào cái chốt màu lam, vậy thì hoạt tường khí (cánh buồm để bay lượn trên không) vốn đã được gấp lại ở trong đó sẽ bung ra, chỉ cần mượn thêm sức gió thì sẽ có thể đưa ngươi ra ngoài thành. Nhớ kỹ, khi ở trên không trung, ngươi ngàn vạn lần không thể sử dụng linh lực được, vì nếu có linh lực, yêu lực sẽ bị kinh động, đến chừng đó thì sẽ không thể tránh được sự cảm ứng của trinh sát phong (ong trinh sát). Một khi không may bị chúng phát hiện được thì sẽ lập tức phát động, vậy thì các đội tuần tra trong thành như là trinh sát binh của Tam Mục tộc, cung tiễn thủ và ma pháp sư, vv....sẽ dùng các loại công kích từ xa mà tấn công ngươi ào ạt. Bọn họ sẽ đặc biệt chú ý ở trên không, nếu lỡ bị tưởng lầm là kẻ địch xâm lấn thì sẽ bị bắn hạ cho coi.
Cái công cụ cổ quái này chính là có nguồn gốc từ Thiên thư, lúc trước thiếu chút nữa thì nàng đã dùng nó để chơi khăm Mộ Dung Thiên rồi, không ngờ vào lúc này thì lại có tác dụng rất lớn.
Mộ Dung Thiên nghe nàng giải thích xong thì kinh ngạc vô cùng, Khiết Tây Tạp quả thật là biết đủ trò hay, có thể phát minh ra món vật phẩm mới lạ này thì đúng là một thiên tài. Thế nhưng cái hỏa tiễn này có nổ được hay không thì lại là một vấn đề khác, trong lòng Mộ Dung Thiên hơi có chút sợ hãi.
Khiết Tây Tạp ném cho hai người mỗi người một bộ y phục dạ hành, có chúng thì họ mới dễ dàng ẩn nấp trong bóng đêm. Lúc này vầng trăng đã ẩn sâu trong những lớp mây, Khiết Tây Tạp cũng biết lựa thời cơ tốt lắm chứ.
Ở trên phún xạ khí còn có hai sợi dây an toàn, dưới sự chỉ dẫn của Khiết Tây Tạp, Mộ Dung Thiên và Đình Đình buộc chúng lên người. Tới khi mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, Mộ Dung Thiên mới nhìn Khiết Tây Tạp cười nói:
- Khiết Tây Tạp tiểu thư, mong rằng nàng sẽ tìm được một vị hảo hôn phu, sau này chúng ta sẽ tái kiến.
Đối với thiếu nữ có đại ân đã giúp hắn, Mộ Dung Thiên hoàn toàn cảm kích nàng.
Khiết Tây Tạp trợn mắt ranh mãnh nhìn hắn rồi cười như một tiểu hồ ly, nói:
- Khải Lý tiên sinh, thật ra ngươi không cần phải nói tái kiến, bởi vì.....chúng ta tạm thời sẽ không ly biệt.
- Ủa?
Mộ Dung Thiên không hiểu được câu nói không đầu không đuôi của nàng, sau đó hắn chợt phát hiện ra ở trên phún xạ khí còn có sợi dây an toàn thứ ba nữa. Mộ Dung Thiên lập tức hiểu ra được dụng ý của nàng, trong khi hắn còn đang hoảng sợ thì nàng đã cài sợi dây an toàn đó lên người, đồng thời liền ấn vào cái chốt màu đỏ.
Phún xạ khí chợt phóng đi như một ngọn hỏa tiễn, mang theo ba người bắn thẳng vào bầu trời đen kịt.
==================================
Chú thích
[1] khạp thụy trùng: sâu ngủ.
Hết
Bình luận truyện