Dị Giới Dược Sư
Quyển 10 - Chương 250: Đổ bác
Hiện tại đã là buổi tối thứ hai ở trên Lam ngu, sau một ngày một đêm, lòng phấn khích và hiếu kỳ vì lần đầu nhìn thấy biển lớn của Khiết Tây Tạp cũng đã nhạt dần, thay vào đó là lòng buồn chán vì cuộc hành trình dài dằng dặc. Hải dương tuy rộng lớn, nhưng cảnh sắc lúc nào cũng không thay đổi, chính vì vậy mà dễ khiến người ta mất đi hứng thú với nó. Chỉ có Bạo Phong hải hạp là còn có sao trời dầy đặc cùng với đá ngầm và rất nhiều hải ma bơi lại trên biển săn bắt mồi là còn khiến cho tinh thần khách nhân phấn chấn. Đáng tiếc là nếu không phải buổi tối sóng to gió lớn thì những con ma thú xuất hiện đều là cấp thấp cả, vì vậy mà chúng chưa đủ khiến cho Khiết Tây Tạp hào hứng. Theo nàng nghĩ, phải có sự khiêu chiến cao độ thì đó mới thực sự là mạo hiểm.
Trên "thuyền" có thiết lập một căn đổ phường lớn, nó là địa phương náo nhiệt nhất, và cũng là nơi để cho các khách nhân tiêu khiển trong suốt cuộc lữ trình buồn chán. Việc đánh bạc rất thịnh hành ở tại các thương quốc, bởi vì bản thân làm ăn buôn bán thì cũng chẳng khác nào là đánh bạc rồi. Tại Địa cầu, đã có rất nhiều người vì ghiền cờ bạc mà trở thành táng gia bại sản, nhưng ở Thần Phong đại lục thì khống chế tình trạng đó tốt hơn nhiều. Trong sòng bạc, giới hạn của mỗi một lần đặt cuộc tối đa là một Thủy tinh tệ. Tuy nhiên, lúc này mọi người đánh bạc vẫn không biết mệt, bởi vì chỉ có nơi đây là có một chút hào hứng mà thôi.
Mộ Dung Thiên không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra, nên từ lúc lên thuyền tới nay, hắn vẫn một mực ở trong phòng, cả ăn uống cũng phải kêu người bán hàng ở trên thuyền đưa vào trong phòng cho hắn. Tuy vậy cũng không thể giảm thiểu được cơn buồn bực của Khiết Tây Tạp, mà sòng bạc là nơi thị phi, Mộ Dung Thiên rất sợ nàng sẽ gặp phiền phức nào đó rồi làm liên lụy tới mình, do đó mà chỉ còn cách theo sát nàng mà thôi. Hơn nữa, cái loại cảm giác bực dọc khó chịu trong lúc tu luyện tuy đã biến mất, nhưng vẫn còn một chút lẩn quẩn ở trong đầu hắn, do đó mà Mộ Dung Thiên cũng muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành, mong là sẽ giúp đỡ hắn được phần nào.
Biển rộng bao la khiến cho tâm tình của Mộ Dung Thiên cũng cởi mở không ít. Gió biển mát rượi mang theo mùi vị ẩm ướt của nước xông thẳng vào mũi, thế là bao nhiêu bực dọc trong người đều tan biến hết, nhưng Mộ Dung Thiên lại bắt đầu lo lắng tới việc tu luyện trong thời gian gần đây có chút trục trặc. Cái loại dục vọng khát máu đầy biến thái kia lần đầu xuất hiện trong lúc chiến đấu với hằng hà sa số tử vong sinh vật tại Phục Hoạt khu, rồi từ đó về sau cái tâm giết chóc lại càng nặng hơn, mà linh lực cũng trở thành cực kỳ táo bạo, lúc nó mới xuất hiện thì hắn đã không thể khống chế được, tựa như là ăn phải thuốc kích thích vậy. Nhưng từ sau khi thoát khốn tới nay, nó cũng từ từ nhạt dần, đến cuối cùng cũng không còn cảm thấy gì nữa. Chỉ có gần đây mới thấy nó lại xuất hiện, vả lại còn là xuất hiện trong lúc đang tu luyện nữa chứ, lại thêm sự dị thường của Kình Tâm giới chỉ nữa, tựa hồ như chúng có sự quan hệ mật thiết với nhau vậy.
Vừa nghĩ tới đó, Mộ Dung Thiên liền chuyển ánh mắt lên chiếc kết giới giới chỉ, màu xanh lục của nó càng ngày càng đậm hơn, khiến người ta trông thấy mà cũng phải giật mình. Ban đêm các loại ma pháp đăng chiếu lên nó, vậy mà cũng không thể tạo ra một tí điểm màu sắc nào khác với cái màu xanh lục nguyên bản của nó. Cái màu xanh lục đó rất tinh thuần, tựa hồ như không giống với cái màu huyết dịch khiến người ta nhìn thấy là buồn nôn của đám tử vong sinh vật. Sau vài lần sử dụng cái kết giới này, Mộ Dung Thiên cũng hiểu rất rõ ràng, đó là lực lượng của nó cũng đang không ngừng tăng trưởng, khiến cho hắn rất kinh ngạc vì nó là một vật chết nhưng lại tựa như có sinh mạng vậy. Những món bảo vật có thể nở lớn hay nhỏ (thành trưởng hình) rất là quý hiếm, phải nói là hiếm đến đáng thương, người có được chúng cũng không có mấy ai. Chúng không phải là một thoại đề hấp dẫn, vì chúng rất xa lạ với đại chúng, ngay cả với Mộ Dung Thiên, hắn vốn không ngờ tới chuyện may mắn như thế mà lại xảy ra với mình.
- Í, cái nhẫn đó của ngươi cũng không tệ đó chứ.
Khiết Tây Tạp không tài nào giấu được niềm khát khao và ham muốn có được nó, tuy nàng chưa thấy qua Kình tâm và cũng không hiểu rõ tác dụng của nó, nhưng chỉ thấy nó hấp dẫn vì có màu xanh lục thật đậm làm lóa mắt người ta thôi. Đến nỗi rốt cuộc nàng không nhịn được mà buột miệng hỏi:
- Cho ta được không?
Mộ Dung Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn chiếc nhẫn về, rồi mỉm cười lắc đầu.
Khiết Tây Tạp không cam lòng, nàng gạ tiếp:
- Vậy đổi được không?
Cứ dựa vào việc Kình tâm một mình đã giết vô số quái vật, giúp cho Mộ Dung Thiên tìm đường sống trong cõi chết và trở về từ cấm khu của thần, hắn biết rõ giá trị của nó, nếu nói nó là một món bảo vật vô giá thì cũng không sai chút nào; bởi vậy mà hắn lại lắc đầu lần nữa và nói rất chắc nịch:
- Không được!
Khiết Tây Tạp hỏi thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời tương tự, cuối cùng thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng rồi nói:
- Cái gì cũng không được, đúng là đồ quỷ hẹp hòi!
Ban đầu Mộ Dung Thiên tính nói nó là bảo vật gia truyền nên không thể tặng người, nhưng sau nghĩ lại, Thiên Ma Hào cũng là tín vật trọng yếu của Thụy Mạn gia tộc, vậy mà Khiết Tây Tạp cũng tặng nó cho mình, tuy rằng nó được dùng làm điều kiện để trao đổi nhưng như vậy cũng là có điểm khó nói rồi. Vì vậy mà hắn cười nói:
- Không phải, đây là một vật rất quan trọng do bằng hữu của ta đã tặng cho, tuy nó không dùng được vào việc gì, nhưng lại có giá trị kỷ niệm.
Lúc này sắc mặt của Khiết Tây Tạp mới hòa hoãn lại, nàng hỏi:
- Vậy à, là tình nhân trước kia của ngươi hả?
Mộ Dung Thiên lục lọi tư liệu của Khải Lý, gã vốn không có tình nhân tại Lam Nguyệt, nên phủ nhận ngay:
- Không, là của một vị chiến hữu đã từng cùng vào sinh ra tử với ta trong một lần thủ thành.
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì không muốn cưỡng cầu nữa, lúc này sức chú ý của nàng lại bị một địa phương khác ở phía xa xa hấp dẫn, nơi đó đang truyền tới những tiếng la hét ầm ĩ rất náo nhiệt - sòng bạc sắp đến rồi.
Nhân tố quyết định ăn thua trong việc đánh bài ở trên đại lục công bình hơn ở Địa cầu nhiều lắm. Đầu tiên phải nói tới yếu tố quan trọng nhất là lợi ích. Ở Địa cầu, đánh bạc là một lĩnh vực có thể mang về một món lời kếch sù, vì thế mà mọi người đều tìm đủ cách để thao túng kết quả ăn thua. Mười canh bạc thì đã có hết chín là gian lận rồi. Còn ở đại lục, tiền đặt thì có giới hạn, mà tất cả sòng bạc cũng đều do công hội mở ra, nhiều lắm thì chúng cũng chỉ tương đương với những chỗ giải trí công cộng do chính phủ cung cấp mà thôi, chứ giới tư nhân không có quyền mở sòng bạc. Trong sòng bạc, khách hàng, nhà cái, hay là người thu tiền, họ có thể tùy tiện lựa một người nào đó để đảm nhiệm vai trò này là được, mà sòng bạc cũng không cầm cái, do đó mà cũng không có chuyện ăn chia phần trăm. Lợi ích duy nhất mà sòng bạc có thể thu được đó là tiền vé vào cửa.
Thứ nhì, những vật dụng được sử dụng ở trong sòng bạc cũng đều là những công cụ phòng ma, điều này khiến cho người ta không thể dùng ma pháp hoặc đấu khí để gian lận, trên cơ bản chỉ có thể trông vào vận khí mà thôi.
Chế độ chức nghiệp chặt chẽ cùng sự hạn chế bài bạc một cách hữu hiệu đã bóp chết khả năng phát triển tràn lan, không thể khống chế của đánh bạc, nhưng sự kích thích độc nhất vô nhị cũng hấp dẫn không ít người nhảy vào những trò đỏ đen này.
Ở đây có rất ít kiểu đánh bạc, mà môn thịnh hành nhất là đổ súc sắc, và đó cũng là môn mà hiện tại Khiết Tây Tạp đang chơi. Quy cũ chơi súc sắc ở đây không giống như lúc trước Mộ Dung Thiên đã từng chơi, nhưng chỉ có ba con súc sắc thôi. Một người làm cái, những người khác chỉ cần so sánh với nhà cái, căn cứ vào điểm số cao thấp để xác định thắng thua, tổng điểm cao hơn nhà cái hai điểm là có thể thắng được gấp đôi số tiền đã đặt, ví dụ một người đặt tiền là một kim tệ, nếu thắng thì sẽ thu về hai kim tệ. Nếu số tiền thắng được vượt qua giới hạn cao nhất mà công hội đã quy định, vậy thì họ cũng chỉ thu về tối đa là một thủy tinh tệ mà thôi.
- Mau mau đặt tiền, mau mau đặt tiền, một đền hai!
Khiết Tây Tạp vén tay áo lên cao, chân phải gác lên ghế, dáng vẻ rất giống một con bạc sành sõi. Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, đó không phải là vì thua bạc nhiều, mà là vì hưng phấn. Chỉ tiếc hôm nay nàng không được thần may mắn chiếu cố nhiều lắm, vận khí có hơi kém một chút, và tiền thu vào cũng không nhiều. Vả lại, nàng cầm cái, phải trả tỷ lệ một đền hai, nên tổn thất tiền bạc cũng không ít. Tuy nhiên, số tiền đó đối với nàng cũng không đáng gì, mà nó chỉ càng làm cho nàng hứng khởi phi thường.
Những khách nhân khác ở trong sòng bạc nghe nói bên này có người ra tay rất hào phóng, mà vận may của nhà cái lại rất đen, nên họ đều đổ dồn tới hết, chính vì vậy mà bàn của Khiết Tây Tạp là nơi náo nhiệt nhất ở trong sòng bạc, hoàn toàn kín hết chỗ. Bởi vì các sòng bạc có quy định từ sớm, mỗi một bàn chỉ có một số lượng người tham gia nhất định, còn lại những người khác chỉ có thể đứng xem mà thôi. Do đó mà số người vây quanh bàn của Khiết Tây Tạp đông tới mấy lớp, những người đứng xem nhìn thấy tiền bạc cứ không ngừng chạy vào túi kẻ khác mà họ ngứa ngáy khó chịu vô cùng, chỉ hận không có người bỏ đi để mình lập tức được thay vào chỗ trống. Đáng tiếc là ai nấy cũng đều biết đây là cơ hội tốt để kiếm tiền, nên đâu có ai ngu ngốc đến nỗi bỏ đi con mồi béo bỡ là Khiết Tây Tạp đâu chứ.
Mắt thấy mọi người đã đặt bạc xong, Khiết Tây Tạp liền hô to một tiếng:
- Mở!
Sau đó liền mở trước tiên.
Tình cảnh trước mắt lập tức khiến cho nàng chợt tròn mắt thật lớn, ba con súc sắc đều bày ra một điểm đỏ tươi, phảng phất như là đang cười nhạo nàng vậy. Ván vừa rồi nàng đổ được sáu điểm, tưởng vậy đã là thấp lắm rồi, ai dè bây giờ cái số điểm thấp nhất cũng bị nàng đổ ra được nữa.
Trong sòng bạc nhất thời vang lên một trận cười dữ dội, phần lớn là những con bạc vì thắng được tiền mà cười vui vẻ, số còn lại là cười nhạo vận khí đen đủi của Khiết Tây Tạp.
Thua tiền là chuyện nhỏ, nhưng Khiết Tây Tạp cũng khó nén được bực bội, thầm chửi một câu:
- Xui! Thật là xui!
Nàng không nói gì thì còn tốt, nhưng vừa chửi xong thì lại khiến cho mọi người cười ồ lên.
Khiết Tây Tạp thẹn quá hóa giận, liền đẩy quyền làm cái sang cho người khác, nói:
- Không làm, không làm nữa.
Mọi người thấy vậy thì đều cảm thấy hối hận, tràng cười vừa rồi đã đẩy tài thần đi mất rồi.
- Ngươi làm đi, nếu thắng thì ngươi ăn phân nửa, còn thua thì tính vào ta hết!
Lúc này Khiết Tây Tạp đẩy quyền làm cái sang cho Mộ Dung Thiên vốn đang đứng bên cạnh. Nàng vốn chưa muốn bỏ đi sớm vậy, chẳng qua chỉ tạm thời bán cái sang cho Mộ Dung Thiên để thay đổi vận khí, sau đó tự mình mới gỡ gạc lại.
Trên danh nghĩa, hai người là chủ bộc, nên Mộ Dung Thiên không thể trừng mắt phản đối ý kiến của nàng trước mặt đám đông được, vả lại, chơi một vài ván cũng không phải là chuyện xấu gì. Vì vậy mà hắn chậm rãi ngồi xuống, trước tiên là thử qua dụng cụ phòng ma bằng cách khẽ đưa linh lực vào đó để khống chế mấy hột súc sắc, nhưng hắn đã thất bại. Kết quả đó hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn không hề hoang mang chút nào, song song với việc lắc hộp đựng súc sắc, hắn còn lầm bầm niệm chú như là đang cầu thần vậy. Thấy mọi người xung quanh quá ồn ào, hắn bất mãn hô lên:
- Chư vị tiên sinh, có thể yên lặng một chút hay không, ta cần phải cầu xin chư thần đây.
Mọi người nghe vậy thì cùng cười ồ lên, chủ nhân kỳ quái thì cũng có tùy tùng quái đản theo, vào tới sòng bạc rồi mới nghĩ tới chuyện khấn nguyện chư thần. Tuy nhiên, họ cười xong thì cũng im lặng trở lại.
Mộ Dung Thiên tiếp tục biểu diễn màn "cầu thần" của hắn, phải một lúc lâu sau mới dừng lại. Hắn chậm rãi đẩy hộp súc sắc ra, đến nửa đường ngẫm nghĩ thế nào lại kéo lại, lắc thêm hai lần nữa rồi mới đẩy ra tiếp.
Những người khác không biết vận may của tên tùy tùng này có xấu hay không, nhưng họ vẫn đặt giống những ván trước, tức là một Thủy tinh tệ. Bởi vì căn cứ theo xác suất hai đền một, cho dù vận khí của đối phương có tốt một chút, vậy thì số tiền mà mình thu về cũng bằng với số tiền mà mình đã đặt thôi.
Ba, bốn, sáu, mười ba điểm. Khiết Tây Tạp thấy vậy thì mừng rơn, từ nãy giờ nàng đổ nhiều ván như vậy mà chưa có lần nào đặt được điểm cao như thế. Xem ra người này tuy nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng vận may của hắn cũng không tệ à. Sau khi tính toán lại, tính hết số tiền thắng thua và hòa, với tỷ lệ một đền hai mà Khiết Tây Tạp vẫn thu về được tám kim tệ.
Ván kế tiếp, Mộ Dung Thiên đổ được "ba, ba, năm", đó coi như là một số điểm trung bình, tiền thắng thua vừa khéo bằng nhau, vậy là ván này không lời không lỗ.
Ván thứ ba dĩ nhiên là ba con sáu, số điểm đó cũng cực hiếm giống như là đổ được ba con một vậy. Mọi người nhất thời đều ồ lên, cùng lúc đó thì Khiết Tây Tạp cũng gỡ lại được mặt mũi, nàng thấy số lượng kim tệ đặt ở trong trướng mục (tài khoản) tạm thời của đổ trường tăng vọt lên, điều đó khiến cho nàng cười đến nỗi không khép miệng lại được nữa.
Từ đó về sau, ván nào Mộ Dung Thiên cũng đổ được số điểm tương đối cao, chẳng những không lỗ mà còn lời nhiều nữa. Có một số người thấy không chiếm được tiện nghi của hắn, thế là bắt đầu lục tục bỏ sang bàn khác để tìm nhà cái khác đen đủi hơn. Những người hơi thông minh một chút thì liền nhảy vô thế chỗ ngay, vừa vặn gặp lúc Khiết Tây Tạp đang ham hố muốn làm nhà cái trở lại, thế là những người vừa bỏ đi lại cảm thấy hối hận không thôi.
Không biết có phải là Mộ Dung Thiên đã khử được cái xui cho Khiết Tây Tạp hay không, nhưng trong những ván kế tiếp, số điểm mà nàng đổ ra cũng không tệ, ít ra thì còn hơn những ván lúc ban đầu nhiều lắm. Tuy vẫn còn thua nhiều, nhưng chẳng qua đó là vì tỷ lệ một đền hai, coi như là không mất mặt lắm, vì vậy mà nàng vui vẻ ra mặt, chơi đến mười hai giờ đêm rồi mới lưu luyến bỏ đi vì bị Mộ Dung Thiên giục giã nhiều lần.
- Ta thấy đêm nay vận khí của ngươi khá tốt đấy chứ.
Trên đường về, Khiết Tây Tạp than thở với giọng đầy ngưỡngmộ.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đâu phải chỉ có vấn đề vận khí, mà trong đó còn có bí quyết nữa.
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì cảm thấy rất thắc mắc, vội hỏi:
- Cái gì? Nguơi nói là còn có thể giở trò trong vụ đổ súc sắc à?
Nàng đã từng thử dồn ma lực vào hộp súc sắc, nhưng cũng thất bại giống hắn vậy.
- Đúng vậy, chỉ cần biết nắm giữ kỹ xảo là được, tuy không dám chắc lần nào cũng đổ ra điểm cao, nhưng phần lớn đều không tệ.
Khiết Tây Tạp đặc biệt có hứng thú với những mánh khóe hay tiểu xảo trên mọi phương diện, điều đó cũng tương tự như việc nghiên cứu những phát minh ở trong Thiên thư vậy, lúc nào cũng đam mê và không biết mệt là gì. Lúc này hai mắt nàng tỏa sáng, vội kêu lên:
- Hay lắm, vậy hãy mau dạy cho ta đi!
Mộ Dung Thiên cười cười:
- Không thể nói dạy là dạy được, nàng cần phải bỏ nhiều công sức ra để luyện tập mới được.
Khiết Tây Tạp nghe bảo không dễ học được điều khiển súc sắc thì lộ vẻ thất vọng, nhưng nàng vẫn hứng chí bừng bừng nói:
- Mặc kệ thế nào, trước tiên hãy nói cho ta nghe phần lý thuyết đã.
- Ừm, vậy cũng được.
Mộ Dung Thiên gật đầu, rồi nói tiếp:
- Nàng nói xem, những mặt ở trên hột súc sắc có điểm nào khác nhau?
Khiết Tây Tạp nghe hỏi vậy thì bực mình nói:
- Ngươi hỏi vậy có phải là phí lời vô ích không, đương nhiên là các số đếm không giống nhau rồi.
- Nói chính xác hơn một chút, đó là các lỗ lõm vào của các nút đó hoàn toàn khác nhau. Do đó, ngoài thị giác ra, chúng ta có thể dùng phương thức khác để xác định kết quả ra điểm của chúng.
Khiết Tây Tạp bắt đầu bị gợi lên hứng thú, nàng liền hỏi:
- Làm sao để xác định?
Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Đầu tiên là thính giác, mỗi một mặt khi rơi xuống đều có thanh âm khác nhau.
Khiết Tây Tạp nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói có quá đáng không? Sao ta thấy tiếng rơi của chúng đều giống nhau mà.
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Không, tuyệt đối không giống nhau, chỉ là sự khác biệt giữa những thanh âm đó rất nhỏ nên khó nhận ra mà thôi, vì vậy mà ta mới nói là phải bỏ công luyện tập nhiều mới được. Đầu tiên, nàng có thể đặc chế sáu con súc sắc, mỗi mặt đều giống nhau, một con sáu mặt toàn một điểm, một con sáu mặt toàn hai điểm, một con sáu mặt toàn ba điểm, vv...Rồi nàng bỏ từng con vào hộp súc sắc mà lắc, bất luận thế nào chúng cũng sẽ cho ra một kết quả giống nhau. Sau đó nàng tìm một địa phương yên tĩnh, dùng từng con để thử nghiệm, rồi ráng nghe ngóng tiếng rơi của chúng mấy vạn lần, thậm chí là hơn chục vạn hoặc trăm vạn lần, khi nàng đã quen thuộc với thanh âm của con thứ nhất, rồi sau đó mới đổi sang con khác để thử tiếp, chừng đó sẽ dễ dàng nghe ra được sự khác biệt của chúng, rồi cứ thế mà căn cứ theo tiếng rơi của chúng mà đoán ra số điểm. Đến khi nàng đã quen thuộc với thanh âm của chúng, vậy thì có thể bỏ chúng vào chung với nhau rồi tập nghe tiếp kiểu đó, tất nhiên lúc ấy sẽ khó hơn nhiều. Đó chỉ là một chút tiểu xảo thôi, và cũng tương đối phiền phức một chút, tạm thời ta không nói tỉ mỉ các chi tiết ra. Nhưng còn thêm một việc cần lưu ý nữa, thông thường trong sòng bạc rất ồn ào, vì vậy mà nàng tốt nhất hãy nghĩ ra biện pháp để những con bạc im lặng, vậy thì xác xuất thành công trong việc phân biệt tiếng rơi của súc sắc sẽ cao hơn.
- Í, đó là nguyên nhân mà lúc nãy ngươi bảo bọn họ im lặng đó à? Làm ta còn tưởng ngươi thật sự cầu thần nữa chứ.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Tất nhiên là không phải rồi. Thôi được rồi, ngoài thính giác ra, còn có một biện pháp khác nữa, đó là xúc giác. Lực tay sử dụng cũng khác nhau, tổng điểm số của ba mặt tiếp xúc với mặt bàn nhỏ thì diện tích tiếp xúc lớn, dùng sức cũng nhiều hơn, trái lại thì ít tốn sức hơn. Cũng thế, sự khác biệt của chúng rất nhỏ, cần phải luyện tập nhiều mới xong. Hơn nữa, mỗi một cái bàn đều không giống nhau, có cái thì trơn tru, có cái thì sần sùi, vậy nên mới phải cần vài phen thực chiến để nhanh chóng thuần thục. Chỗ tốt của biện pháp này là không cần phải dùng thính giác để phán đoán số điểm, mà chỉ cần dùng chút lực lượng là xong. Hì, còn có rất nhiều tiểu xảo khác nữa, nhưng trong một thời gian ngắn không thể kể hết được.
Khiết Tây Tạp rất ngạc nhiên đối với những tiểu xảo phi thường quái đản, nhưng lại có vẻ như rất có đạo lý của Mộ Dung Thiên, nàng hỏi:
- Ngươi học được những thứ này từ đâu đó?
Lúc trước khi Mộ Dung Thiên còn đi học thì hắn vốn đã là một học sinh bất lương rồi. Trong ngũ độc [1], ngoài chơi gái ra, thứ nào hắn cũng nếm đủ cả, mà cờ bạc thì lại càng không ít. Hơn nữa, cái loại công việc không làm mà hưởng thì hắn lại càng cảm thấy hứng thú, vì vậy mà hắn đã sưu tập đủ mọi phương pháp hữu hiệu, đồng thời cũng bỏ thời gian ra tập luyện rất nhiều. Lúc còn ở Địa cầu, hắn đã thấy được đôi chút hiệu quả rồi, có điều nhân loại bị hạn chế về sự nhạy bén của giác quan nên chỉ có thể kiếm được chút tiền. Sau khi đến Thần Phong đại lục thì không còn giống trước kia nữa, nhất là sau khi hắn trở thành cao thủ nữa, mọi cảm quan đều hơn hẳn lúc trước. Phương pháp đánh bạc đó rốt cuộc cũng đã có công dụng, tuy nhiên, hắn đâu thể cứ thành thành thật thật mà nói cho Khiết Tây Tạp biết được nguyên do của mình, vì vậy mà chỉ cười ha hả rồi nói:
- Chỉ khi nào bản thân mình có đầy đủ hứng thú thì mới giữ được kiên trì như thế, nếu không thì làm sao mà học thành được.
- Vậy sau này khi nào rãnh rỗi thì ngươi hãy dạy ta đi.
- Được, không thành vấn đề.
Hai người vứa nói chuyện vừa rời khỏi sòng bạc, lúc này không biết "thuyền" đã đi đến đâu rồi, chỉ thấy khí hậu của vùng này rất đặc biệt, khí trời lại cực kỳ oi bức, nhưng trong khi khí trời oi bức như vậy mà trên mặt biển lại có sương mù dày đặc, hơn nữa gió thổi trên biển cũng không thể nào xua tan lớp sương mù đó được.
Mộ Dung Thiên níu lấy một lão thủy thủ vừa đi ngang qua đó rồi hỏi:
- Xin hỏi các hạ, tại sao lại có sương mù xuất hiện nhiều như thế?
Lão thủy thủ lơ đểnh đáp:
- Tiên sinh, bởi vì chúng ta đi đường biển nên không thể nào tránh được việc phải đi qua Pháp Đa Lạp. Nơi đây chính là nơi cư trú của Vụ linh, một loại hải ma có thể tạo ra sương mù. Nhưng ngài cũng không cần lo lắng, tính xâm lược của chúng cũng không mạnh, chỉ cần đừng xuống nước là được.
- À, thì ra thế, đa tạ đã chỉ giáo!
Mộ Dung Thiên buông lão ra, rồi cùng Khiết Tây Tạp vừa đi vừa trò chuyện tiếp, nhưng không lâu sau, hắn bỗng nhiên dừng chân lại.
Khiết Tây Tạp không biết xảy ra chuyện gì, liền ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sao vậy?
Vừa hỏi xong, nàng vội nhìn theo hướng hắn đang nhìn tới.
Lúc này có không ít khách nhân đi ra ngoài hóng gió biển, mà trong đó lại có cả nàng nữ ma pháp sư với mái tóc dài màu ô liu. Nàng ta đang đứng dựa lan can, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc của mình. Khiết Tây Tạp nhanh chóng nhớ ra, mấy hôm trước đã gặp nhóm người của nàng ta tại tửu điếm của Tư Thản Ba Nã cảng, nhưng nàng không hiểu tại sao Mộ Dung Thiên lại kinh ngạc như vậy, còn nghĩ là gã này để mắt đến người ta. Vì vậy mà nàng cười nói:
- Ê, có phải ngươi thích nàng ta hay không?
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Ta chỉ nghĩ là chuyến đi này của mình sẽ gặp phiền phức đấy.
Hắn vừa dứt lời thì từ trong đám sương mù dầy đặc ở phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng đen nhàn nhạt.
=============================
Chú thích:
[1] Ngũ độc: Ngũ độc là Yên (Thuốc - 烟), Tửu (Rượu - 酒), Phiêu (Chơi gái - 嫖), Đổ (Cờ bạc - 赌), Độc (Ma túy - 毒)
Hết
Trên "thuyền" có thiết lập một căn đổ phường lớn, nó là địa phương náo nhiệt nhất, và cũng là nơi để cho các khách nhân tiêu khiển trong suốt cuộc lữ trình buồn chán. Việc đánh bạc rất thịnh hành ở tại các thương quốc, bởi vì bản thân làm ăn buôn bán thì cũng chẳng khác nào là đánh bạc rồi. Tại Địa cầu, đã có rất nhiều người vì ghiền cờ bạc mà trở thành táng gia bại sản, nhưng ở Thần Phong đại lục thì khống chế tình trạng đó tốt hơn nhiều. Trong sòng bạc, giới hạn của mỗi một lần đặt cuộc tối đa là một Thủy tinh tệ. Tuy nhiên, lúc này mọi người đánh bạc vẫn không biết mệt, bởi vì chỉ có nơi đây là có một chút hào hứng mà thôi.
Mộ Dung Thiên không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra, nên từ lúc lên thuyền tới nay, hắn vẫn một mực ở trong phòng, cả ăn uống cũng phải kêu người bán hàng ở trên thuyền đưa vào trong phòng cho hắn. Tuy vậy cũng không thể giảm thiểu được cơn buồn bực của Khiết Tây Tạp, mà sòng bạc là nơi thị phi, Mộ Dung Thiên rất sợ nàng sẽ gặp phiền phức nào đó rồi làm liên lụy tới mình, do đó mà chỉ còn cách theo sát nàng mà thôi. Hơn nữa, cái loại cảm giác bực dọc khó chịu trong lúc tu luyện tuy đã biến mất, nhưng vẫn còn một chút lẩn quẩn ở trong đầu hắn, do đó mà Mộ Dung Thiên cũng muốn ra ngoài để hít thở không khí trong lành, mong là sẽ giúp đỡ hắn được phần nào.
Biển rộng bao la khiến cho tâm tình của Mộ Dung Thiên cũng cởi mở không ít. Gió biển mát rượi mang theo mùi vị ẩm ướt của nước xông thẳng vào mũi, thế là bao nhiêu bực dọc trong người đều tan biến hết, nhưng Mộ Dung Thiên lại bắt đầu lo lắng tới việc tu luyện trong thời gian gần đây có chút trục trặc. Cái loại dục vọng khát máu đầy biến thái kia lần đầu xuất hiện trong lúc chiến đấu với hằng hà sa số tử vong sinh vật tại Phục Hoạt khu, rồi từ đó về sau cái tâm giết chóc lại càng nặng hơn, mà linh lực cũng trở thành cực kỳ táo bạo, lúc nó mới xuất hiện thì hắn đã không thể khống chế được, tựa như là ăn phải thuốc kích thích vậy. Nhưng từ sau khi thoát khốn tới nay, nó cũng từ từ nhạt dần, đến cuối cùng cũng không còn cảm thấy gì nữa. Chỉ có gần đây mới thấy nó lại xuất hiện, vả lại còn là xuất hiện trong lúc đang tu luyện nữa chứ, lại thêm sự dị thường của Kình Tâm giới chỉ nữa, tựa hồ như chúng có sự quan hệ mật thiết với nhau vậy.
Vừa nghĩ tới đó, Mộ Dung Thiên liền chuyển ánh mắt lên chiếc kết giới giới chỉ, màu xanh lục của nó càng ngày càng đậm hơn, khiến người ta trông thấy mà cũng phải giật mình. Ban đêm các loại ma pháp đăng chiếu lên nó, vậy mà cũng không thể tạo ra một tí điểm màu sắc nào khác với cái màu xanh lục nguyên bản của nó. Cái màu xanh lục đó rất tinh thuần, tựa hồ như không giống với cái màu huyết dịch khiến người ta nhìn thấy là buồn nôn của đám tử vong sinh vật. Sau vài lần sử dụng cái kết giới này, Mộ Dung Thiên cũng hiểu rất rõ ràng, đó là lực lượng của nó cũng đang không ngừng tăng trưởng, khiến cho hắn rất kinh ngạc vì nó là một vật chết nhưng lại tựa như có sinh mạng vậy. Những món bảo vật có thể nở lớn hay nhỏ (thành trưởng hình) rất là quý hiếm, phải nói là hiếm đến đáng thương, người có được chúng cũng không có mấy ai. Chúng không phải là một thoại đề hấp dẫn, vì chúng rất xa lạ với đại chúng, ngay cả với Mộ Dung Thiên, hắn vốn không ngờ tới chuyện may mắn như thế mà lại xảy ra với mình.
- Í, cái nhẫn đó của ngươi cũng không tệ đó chứ.
Khiết Tây Tạp không tài nào giấu được niềm khát khao và ham muốn có được nó, tuy nàng chưa thấy qua Kình tâm và cũng không hiểu rõ tác dụng của nó, nhưng chỉ thấy nó hấp dẫn vì có màu xanh lục thật đậm làm lóa mắt người ta thôi. Đến nỗi rốt cuộc nàng không nhịn được mà buột miệng hỏi:
- Cho ta được không?
Mộ Dung Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn chiếc nhẫn về, rồi mỉm cười lắc đầu.
Khiết Tây Tạp không cam lòng, nàng gạ tiếp:
- Vậy đổi được không?
Cứ dựa vào việc Kình tâm một mình đã giết vô số quái vật, giúp cho Mộ Dung Thiên tìm đường sống trong cõi chết và trở về từ cấm khu của thần, hắn biết rõ giá trị của nó, nếu nói nó là một món bảo vật vô giá thì cũng không sai chút nào; bởi vậy mà hắn lại lắc đầu lần nữa và nói rất chắc nịch:
- Không được!
Khiết Tây Tạp hỏi thêm vài lần nữa, nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời tương tự, cuối cùng thẹn quá hóa giận, hừ một tiếng rồi nói:
- Cái gì cũng không được, đúng là đồ quỷ hẹp hòi!
Ban đầu Mộ Dung Thiên tính nói nó là bảo vật gia truyền nên không thể tặng người, nhưng sau nghĩ lại, Thiên Ma Hào cũng là tín vật trọng yếu của Thụy Mạn gia tộc, vậy mà Khiết Tây Tạp cũng tặng nó cho mình, tuy rằng nó được dùng làm điều kiện để trao đổi nhưng như vậy cũng là có điểm khó nói rồi. Vì vậy mà hắn cười nói:
- Không phải, đây là một vật rất quan trọng do bằng hữu của ta đã tặng cho, tuy nó không dùng được vào việc gì, nhưng lại có giá trị kỷ niệm.
Lúc này sắc mặt của Khiết Tây Tạp mới hòa hoãn lại, nàng hỏi:
- Vậy à, là tình nhân trước kia của ngươi hả?
Mộ Dung Thiên lục lọi tư liệu của Khải Lý, gã vốn không có tình nhân tại Lam Nguyệt, nên phủ nhận ngay:
- Không, là của một vị chiến hữu đã từng cùng vào sinh ra tử với ta trong một lần thủ thành.
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì không muốn cưỡng cầu nữa, lúc này sức chú ý của nàng lại bị một địa phương khác ở phía xa xa hấp dẫn, nơi đó đang truyền tới những tiếng la hét ầm ĩ rất náo nhiệt - sòng bạc sắp đến rồi.
Nhân tố quyết định ăn thua trong việc đánh bài ở trên đại lục công bình hơn ở Địa cầu nhiều lắm. Đầu tiên phải nói tới yếu tố quan trọng nhất là lợi ích. Ở Địa cầu, đánh bạc là một lĩnh vực có thể mang về một món lời kếch sù, vì thế mà mọi người đều tìm đủ cách để thao túng kết quả ăn thua. Mười canh bạc thì đã có hết chín là gian lận rồi. Còn ở đại lục, tiền đặt thì có giới hạn, mà tất cả sòng bạc cũng đều do công hội mở ra, nhiều lắm thì chúng cũng chỉ tương đương với những chỗ giải trí công cộng do chính phủ cung cấp mà thôi, chứ giới tư nhân không có quyền mở sòng bạc. Trong sòng bạc, khách hàng, nhà cái, hay là người thu tiền, họ có thể tùy tiện lựa một người nào đó để đảm nhiệm vai trò này là được, mà sòng bạc cũng không cầm cái, do đó mà cũng không có chuyện ăn chia phần trăm. Lợi ích duy nhất mà sòng bạc có thể thu được đó là tiền vé vào cửa.
Thứ nhì, những vật dụng được sử dụng ở trong sòng bạc cũng đều là những công cụ phòng ma, điều này khiến cho người ta không thể dùng ma pháp hoặc đấu khí để gian lận, trên cơ bản chỉ có thể trông vào vận khí mà thôi.
Chế độ chức nghiệp chặt chẽ cùng sự hạn chế bài bạc một cách hữu hiệu đã bóp chết khả năng phát triển tràn lan, không thể khống chế của đánh bạc, nhưng sự kích thích độc nhất vô nhị cũng hấp dẫn không ít người nhảy vào những trò đỏ đen này.
Ở đây có rất ít kiểu đánh bạc, mà môn thịnh hành nhất là đổ súc sắc, và đó cũng là môn mà hiện tại Khiết Tây Tạp đang chơi. Quy cũ chơi súc sắc ở đây không giống như lúc trước Mộ Dung Thiên đã từng chơi, nhưng chỉ có ba con súc sắc thôi. Một người làm cái, những người khác chỉ cần so sánh với nhà cái, căn cứ vào điểm số cao thấp để xác định thắng thua, tổng điểm cao hơn nhà cái hai điểm là có thể thắng được gấp đôi số tiền đã đặt, ví dụ một người đặt tiền là một kim tệ, nếu thắng thì sẽ thu về hai kim tệ. Nếu số tiền thắng được vượt qua giới hạn cao nhất mà công hội đã quy định, vậy thì họ cũng chỉ thu về tối đa là một thủy tinh tệ mà thôi.
- Mau mau đặt tiền, mau mau đặt tiền, một đền hai!
Khiết Tây Tạp vén tay áo lên cao, chân phải gác lên ghế, dáng vẻ rất giống một con bạc sành sõi. Khuôn mặt của nàng đỏ bừng, đó không phải là vì thua bạc nhiều, mà là vì hưng phấn. Chỉ tiếc hôm nay nàng không được thần may mắn chiếu cố nhiều lắm, vận khí có hơi kém một chút, và tiền thu vào cũng không nhiều. Vả lại, nàng cầm cái, phải trả tỷ lệ một đền hai, nên tổn thất tiền bạc cũng không ít. Tuy nhiên, số tiền đó đối với nàng cũng không đáng gì, mà nó chỉ càng làm cho nàng hứng khởi phi thường.
Những khách nhân khác ở trong sòng bạc nghe nói bên này có người ra tay rất hào phóng, mà vận may của nhà cái lại rất đen, nên họ đều đổ dồn tới hết, chính vì vậy mà bàn của Khiết Tây Tạp là nơi náo nhiệt nhất ở trong sòng bạc, hoàn toàn kín hết chỗ. Bởi vì các sòng bạc có quy định từ sớm, mỗi một bàn chỉ có một số lượng người tham gia nhất định, còn lại những người khác chỉ có thể đứng xem mà thôi. Do đó mà số người vây quanh bàn của Khiết Tây Tạp đông tới mấy lớp, những người đứng xem nhìn thấy tiền bạc cứ không ngừng chạy vào túi kẻ khác mà họ ngứa ngáy khó chịu vô cùng, chỉ hận không có người bỏ đi để mình lập tức được thay vào chỗ trống. Đáng tiếc là ai nấy cũng đều biết đây là cơ hội tốt để kiếm tiền, nên đâu có ai ngu ngốc đến nỗi bỏ đi con mồi béo bỡ là Khiết Tây Tạp đâu chứ.
Mắt thấy mọi người đã đặt bạc xong, Khiết Tây Tạp liền hô to một tiếng:
- Mở!
Sau đó liền mở trước tiên.
Tình cảnh trước mắt lập tức khiến cho nàng chợt tròn mắt thật lớn, ba con súc sắc đều bày ra một điểm đỏ tươi, phảng phất như là đang cười nhạo nàng vậy. Ván vừa rồi nàng đổ được sáu điểm, tưởng vậy đã là thấp lắm rồi, ai dè bây giờ cái số điểm thấp nhất cũng bị nàng đổ ra được nữa.
Trong sòng bạc nhất thời vang lên một trận cười dữ dội, phần lớn là những con bạc vì thắng được tiền mà cười vui vẻ, số còn lại là cười nhạo vận khí đen đủi của Khiết Tây Tạp.
Thua tiền là chuyện nhỏ, nhưng Khiết Tây Tạp cũng khó nén được bực bội, thầm chửi một câu:
- Xui! Thật là xui!
Nàng không nói gì thì còn tốt, nhưng vừa chửi xong thì lại khiến cho mọi người cười ồ lên.
Khiết Tây Tạp thẹn quá hóa giận, liền đẩy quyền làm cái sang cho người khác, nói:
- Không làm, không làm nữa.
Mọi người thấy vậy thì đều cảm thấy hối hận, tràng cười vừa rồi đã đẩy tài thần đi mất rồi.
- Ngươi làm đi, nếu thắng thì ngươi ăn phân nửa, còn thua thì tính vào ta hết!
Lúc này Khiết Tây Tạp đẩy quyền làm cái sang cho Mộ Dung Thiên vốn đang đứng bên cạnh. Nàng vốn chưa muốn bỏ đi sớm vậy, chẳng qua chỉ tạm thời bán cái sang cho Mộ Dung Thiên để thay đổi vận khí, sau đó tự mình mới gỡ gạc lại.
Trên danh nghĩa, hai người là chủ bộc, nên Mộ Dung Thiên không thể trừng mắt phản đối ý kiến của nàng trước mặt đám đông được, vả lại, chơi một vài ván cũng không phải là chuyện xấu gì. Vì vậy mà hắn chậm rãi ngồi xuống, trước tiên là thử qua dụng cụ phòng ma bằng cách khẽ đưa linh lực vào đó để khống chế mấy hột súc sắc, nhưng hắn đã thất bại. Kết quả đó hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, nhưng hắn không hề hoang mang chút nào, song song với việc lắc hộp đựng súc sắc, hắn còn lầm bầm niệm chú như là đang cầu thần vậy. Thấy mọi người xung quanh quá ồn ào, hắn bất mãn hô lên:
- Chư vị tiên sinh, có thể yên lặng một chút hay không, ta cần phải cầu xin chư thần đây.
Mọi người nghe vậy thì cùng cười ồ lên, chủ nhân kỳ quái thì cũng có tùy tùng quái đản theo, vào tới sòng bạc rồi mới nghĩ tới chuyện khấn nguyện chư thần. Tuy nhiên, họ cười xong thì cũng im lặng trở lại.
Mộ Dung Thiên tiếp tục biểu diễn màn "cầu thần" của hắn, phải một lúc lâu sau mới dừng lại. Hắn chậm rãi đẩy hộp súc sắc ra, đến nửa đường ngẫm nghĩ thế nào lại kéo lại, lắc thêm hai lần nữa rồi mới đẩy ra tiếp.
Những người khác không biết vận may của tên tùy tùng này có xấu hay không, nhưng họ vẫn đặt giống những ván trước, tức là một Thủy tinh tệ. Bởi vì căn cứ theo xác suất hai đền một, cho dù vận khí của đối phương có tốt một chút, vậy thì số tiền mà mình thu về cũng bằng với số tiền mà mình đã đặt thôi.
Ba, bốn, sáu, mười ba điểm. Khiết Tây Tạp thấy vậy thì mừng rơn, từ nãy giờ nàng đổ nhiều ván như vậy mà chưa có lần nào đặt được điểm cao như thế. Xem ra người này tuy nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng vận may của hắn cũng không tệ à. Sau khi tính toán lại, tính hết số tiền thắng thua và hòa, với tỷ lệ một đền hai mà Khiết Tây Tạp vẫn thu về được tám kim tệ.
Ván kế tiếp, Mộ Dung Thiên đổ được "ba, ba, năm", đó coi như là một số điểm trung bình, tiền thắng thua vừa khéo bằng nhau, vậy là ván này không lời không lỗ.
Ván thứ ba dĩ nhiên là ba con sáu, số điểm đó cũng cực hiếm giống như là đổ được ba con một vậy. Mọi người nhất thời đều ồ lên, cùng lúc đó thì Khiết Tây Tạp cũng gỡ lại được mặt mũi, nàng thấy số lượng kim tệ đặt ở trong trướng mục (tài khoản) tạm thời của đổ trường tăng vọt lên, điều đó khiến cho nàng cười đến nỗi không khép miệng lại được nữa.
Từ đó về sau, ván nào Mộ Dung Thiên cũng đổ được số điểm tương đối cao, chẳng những không lỗ mà còn lời nhiều nữa. Có một số người thấy không chiếm được tiện nghi của hắn, thế là bắt đầu lục tục bỏ sang bàn khác để tìm nhà cái khác đen đủi hơn. Những người hơi thông minh một chút thì liền nhảy vô thế chỗ ngay, vừa vặn gặp lúc Khiết Tây Tạp đang ham hố muốn làm nhà cái trở lại, thế là những người vừa bỏ đi lại cảm thấy hối hận không thôi.
Không biết có phải là Mộ Dung Thiên đã khử được cái xui cho Khiết Tây Tạp hay không, nhưng trong những ván kế tiếp, số điểm mà nàng đổ ra cũng không tệ, ít ra thì còn hơn những ván lúc ban đầu nhiều lắm. Tuy vẫn còn thua nhiều, nhưng chẳng qua đó là vì tỷ lệ một đền hai, coi như là không mất mặt lắm, vì vậy mà nàng vui vẻ ra mặt, chơi đến mười hai giờ đêm rồi mới lưu luyến bỏ đi vì bị Mộ Dung Thiên giục giã nhiều lần.
- Ta thấy đêm nay vận khí của ngươi khá tốt đấy chứ.
Trên đường về, Khiết Tây Tạp than thở với giọng đầy ngưỡngmộ.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Đâu phải chỉ có vấn đề vận khí, mà trong đó còn có bí quyết nữa.
Khiết Tây Tạp nghe vậy thì cảm thấy rất thắc mắc, vội hỏi:
- Cái gì? Nguơi nói là còn có thể giở trò trong vụ đổ súc sắc à?
Nàng đã từng thử dồn ma lực vào hộp súc sắc, nhưng cũng thất bại giống hắn vậy.
- Đúng vậy, chỉ cần biết nắm giữ kỹ xảo là được, tuy không dám chắc lần nào cũng đổ ra điểm cao, nhưng phần lớn đều không tệ.
Khiết Tây Tạp đặc biệt có hứng thú với những mánh khóe hay tiểu xảo trên mọi phương diện, điều đó cũng tương tự như việc nghiên cứu những phát minh ở trong Thiên thư vậy, lúc nào cũng đam mê và không biết mệt là gì. Lúc này hai mắt nàng tỏa sáng, vội kêu lên:
- Hay lắm, vậy hãy mau dạy cho ta đi!
Mộ Dung Thiên cười cười:
- Không thể nói dạy là dạy được, nàng cần phải bỏ nhiều công sức ra để luyện tập mới được.
Khiết Tây Tạp nghe bảo không dễ học được điều khiển súc sắc thì lộ vẻ thất vọng, nhưng nàng vẫn hứng chí bừng bừng nói:
- Mặc kệ thế nào, trước tiên hãy nói cho ta nghe phần lý thuyết đã.
- Ừm, vậy cũng được.
Mộ Dung Thiên gật đầu, rồi nói tiếp:
- Nàng nói xem, những mặt ở trên hột súc sắc có điểm nào khác nhau?
Khiết Tây Tạp nghe hỏi vậy thì bực mình nói:
- Ngươi hỏi vậy có phải là phí lời vô ích không, đương nhiên là các số đếm không giống nhau rồi.
- Nói chính xác hơn một chút, đó là các lỗ lõm vào của các nút đó hoàn toàn khác nhau. Do đó, ngoài thị giác ra, chúng ta có thể dùng phương thức khác để xác định kết quả ra điểm của chúng.
Khiết Tây Tạp bắt đầu bị gợi lên hứng thú, nàng liền hỏi:
- Làm sao để xác định?
Mộ Dung Thiên chậm rãi nói:
- Đầu tiên là thính giác, mỗi một mặt khi rơi xuống đều có thanh âm khác nhau.
Khiết Tây Tạp nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói có quá đáng không? Sao ta thấy tiếng rơi của chúng đều giống nhau mà.
Mộ Dung Thiên lắc đầu:
- Không, tuyệt đối không giống nhau, chỉ là sự khác biệt giữa những thanh âm đó rất nhỏ nên khó nhận ra mà thôi, vì vậy mà ta mới nói là phải bỏ công luyện tập nhiều mới được. Đầu tiên, nàng có thể đặc chế sáu con súc sắc, mỗi mặt đều giống nhau, một con sáu mặt toàn một điểm, một con sáu mặt toàn hai điểm, một con sáu mặt toàn ba điểm, vv...Rồi nàng bỏ từng con vào hộp súc sắc mà lắc, bất luận thế nào chúng cũng sẽ cho ra một kết quả giống nhau. Sau đó nàng tìm một địa phương yên tĩnh, dùng từng con để thử nghiệm, rồi ráng nghe ngóng tiếng rơi của chúng mấy vạn lần, thậm chí là hơn chục vạn hoặc trăm vạn lần, khi nàng đã quen thuộc với thanh âm của con thứ nhất, rồi sau đó mới đổi sang con khác để thử tiếp, chừng đó sẽ dễ dàng nghe ra được sự khác biệt của chúng, rồi cứ thế mà căn cứ theo tiếng rơi của chúng mà đoán ra số điểm. Đến khi nàng đã quen thuộc với thanh âm của chúng, vậy thì có thể bỏ chúng vào chung với nhau rồi tập nghe tiếp kiểu đó, tất nhiên lúc ấy sẽ khó hơn nhiều. Đó chỉ là một chút tiểu xảo thôi, và cũng tương đối phiền phức một chút, tạm thời ta không nói tỉ mỉ các chi tiết ra. Nhưng còn thêm một việc cần lưu ý nữa, thông thường trong sòng bạc rất ồn ào, vì vậy mà nàng tốt nhất hãy nghĩ ra biện pháp để những con bạc im lặng, vậy thì xác xuất thành công trong việc phân biệt tiếng rơi của súc sắc sẽ cao hơn.
- Í, đó là nguyên nhân mà lúc nãy ngươi bảo bọn họ im lặng đó à? Làm ta còn tưởng ngươi thật sự cầu thần nữa chứ.
Mộ Dung Thiên cười nói:
- Tất nhiên là không phải rồi. Thôi được rồi, ngoài thính giác ra, còn có một biện pháp khác nữa, đó là xúc giác. Lực tay sử dụng cũng khác nhau, tổng điểm số của ba mặt tiếp xúc với mặt bàn nhỏ thì diện tích tiếp xúc lớn, dùng sức cũng nhiều hơn, trái lại thì ít tốn sức hơn. Cũng thế, sự khác biệt của chúng rất nhỏ, cần phải luyện tập nhiều mới xong. Hơn nữa, mỗi một cái bàn đều không giống nhau, có cái thì trơn tru, có cái thì sần sùi, vậy nên mới phải cần vài phen thực chiến để nhanh chóng thuần thục. Chỗ tốt của biện pháp này là không cần phải dùng thính giác để phán đoán số điểm, mà chỉ cần dùng chút lực lượng là xong. Hì, còn có rất nhiều tiểu xảo khác nữa, nhưng trong một thời gian ngắn không thể kể hết được.
Khiết Tây Tạp rất ngạc nhiên đối với những tiểu xảo phi thường quái đản, nhưng lại có vẻ như rất có đạo lý của Mộ Dung Thiên, nàng hỏi:
- Ngươi học được những thứ này từ đâu đó?
Lúc trước khi Mộ Dung Thiên còn đi học thì hắn vốn đã là một học sinh bất lương rồi. Trong ngũ độc [1], ngoài chơi gái ra, thứ nào hắn cũng nếm đủ cả, mà cờ bạc thì lại càng không ít. Hơn nữa, cái loại công việc không làm mà hưởng thì hắn lại càng cảm thấy hứng thú, vì vậy mà hắn đã sưu tập đủ mọi phương pháp hữu hiệu, đồng thời cũng bỏ thời gian ra tập luyện rất nhiều. Lúc còn ở Địa cầu, hắn đã thấy được đôi chút hiệu quả rồi, có điều nhân loại bị hạn chế về sự nhạy bén của giác quan nên chỉ có thể kiếm được chút tiền. Sau khi đến Thần Phong đại lục thì không còn giống trước kia nữa, nhất là sau khi hắn trở thành cao thủ nữa, mọi cảm quan đều hơn hẳn lúc trước. Phương pháp đánh bạc đó rốt cuộc cũng đã có công dụng, tuy nhiên, hắn đâu thể cứ thành thành thật thật mà nói cho Khiết Tây Tạp biết được nguyên do của mình, vì vậy mà chỉ cười ha hả rồi nói:
- Chỉ khi nào bản thân mình có đầy đủ hứng thú thì mới giữ được kiên trì như thế, nếu không thì làm sao mà học thành được.
- Vậy sau này khi nào rãnh rỗi thì ngươi hãy dạy ta đi.
- Được, không thành vấn đề.
Hai người vứa nói chuyện vừa rời khỏi sòng bạc, lúc này không biết "thuyền" đã đi đến đâu rồi, chỉ thấy khí hậu của vùng này rất đặc biệt, khí trời lại cực kỳ oi bức, nhưng trong khi khí trời oi bức như vậy mà trên mặt biển lại có sương mù dày đặc, hơn nữa gió thổi trên biển cũng không thể nào xua tan lớp sương mù đó được.
Mộ Dung Thiên níu lấy một lão thủy thủ vừa đi ngang qua đó rồi hỏi:
- Xin hỏi các hạ, tại sao lại có sương mù xuất hiện nhiều như thế?
Lão thủy thủ lơ đểnh đáp:
- Tiên sinh, bởi vì chúng ta đi đường biển nên không thể nào tránh được việc phải đi qua Pháp Đa Lạp. Nơi đây chính là nơi cư trú của Vụ linh, một loại hải ma có thể tạo ra sương mù. Nhưng ngài cũng không cần lo lắng, tính xâm lược của chúng cũng không mạnh, chỉ cần đừng xuống nước là được.
- À, thì ra thế, đa tạ đã chỉ giáo!
Mộ Dung Thiên buông lão ra, rồi cùng Khiết Tây Tạp vừa đi vừa trò chuyện tiếp, nhưng không lâu sau, hắn bỗng nhiên dừng chân lại.
Khiết Tây Tạp không biết xảy ra chuyện gì, liền ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sao vậy?
Vừa hỏi xong, nàng vội nhìn theo hướng hắn đang nhìn tới.
Lúc này có không ít khách nhân đi ra ngoài hóng gió biển, mà trong đó lại có cả nàng nữ ma pháp sư với mái tóc dài màu ô liu. Nàng ta đang đứng dựa lan can, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc của mình. Khiết Tây Tạp nhanh chóng nhớ ra, mấy hôm trước đã gặp nhóm người của nàng ta tại tửu điếm của Tư Thản Ba Nã cảng, nhưng nàng không hiểu tại sao Mộ Dung Thiên lại kinh ngạc như vậy, còn nghĩ là gã này để mắt đến người ta. Vì vậy mà nàng cười nói:
- Ê, có phải ngươi thích nàng ta hay không?
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Ta chỉ nghĩ là chuyến đi này của mình sẽ gặp phiền phức đấy.
Hắn vừa dứt lời thì từ trong đám sương mù dầy đặc ở phía xa xa bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng đen nhàn nhạt.
=============================
Chú thích:
[1] Ngũ độc: Ngũ độc là Yên (Thuốc - 烟), Tửu (Rượu - 酒), Phiêu (Chơi gái - 嫖), Đổ (Cờ bạc - 赌), Độc (Ma túy - 毒)
Hết
Bình luận truyện