Dị Giới Dược Sư

Quyển 15 - Chương 368: Thi biến



Dãy núi A Nhĩ Ty Tư là một vùng hiểm địa trứ danh nằm trong cảnh nội của Lam Nguyệt đế quốc. Ma thú ở đây hung hãn dị thường, nhất là chúng lại thích hành động theo đàn, mỗi lần hành động thì cũng có hơn mười vạn con. Ở trên đỉnh núi có rất nhiều bầy Ám lang lui tới. Chúng chính là cơn ác mộng của quân đội, khiến người ta vừa nghe đến thì đã biến sắc.

Dãy núi này vô tình đã trở thành một trong những ranh giới quan trọng phân chia lực lượng giữa Lam Nguyệt đế quốc và liên quân Tây Bắc.

Nhưng có nhiều người cho rằng A Nhĩ Ty Tư được như thế là vì nhân tố nguy hiểm chiếm đa số, bởi vì bất luận là ai muốn vượt qua dãy núi này để chiến đấu, vậy thì trước tiên sẽ bị ma thú tấn công dữ dội, khi nguyên khí tổn thương trầm trọng thì sẽ lại phải đối mặt với trọng binh của quân địch ở bên kia dãy núi.

Nếu không may mà đụng phải đàn Ám lang với số lượng khổng lồ thì dù cho một cánh quân hơn mười vạn cũng sẽ chẳng làm nên được việc gì.

Hiển nhiên không có ai muốn phe mình chưa chiến đấu mà đã bị tổn thương nặng nề rồi, thậm chí xuất sư bất lợi, chưa chiến thắng mà binh sĩ của mình đã bị thương vong vô số.

Do đó mà dãy núi A Nhĩ Ty Tư đã trở thành ranh giới, Lam Nguyệt đế quốc thì vẫn chiếm đại bộ phận lãnh thổ, còn liên quân Tây Bắc thì vẫn cố thủ cứ địa của mình. Nhờ có tấm lá chắn thiên nhiên này mà giữa song phương chỉ mới xảy ra vài cuộc đụng độ nhỏ, nhưng tạm thời đôi bên vẫn rất an toàn.

Thế nhưng hôm nay đám ma thú tại dãy núi A Nhĩ Ty Tư lại có vẻ bất an, tình trạng của chúng gần như là gà bay chó chạy, ngay cả những loại hung hãn như là Liệt Đầu hổ, hay là Lục đầu mãng, thậm chí cả đàn Ám lang khiến cho quân đội phải nhức đầu thì cũng đều bỏ chạy tứ tán cả.

Thì ra hôm nay dãy núi này đã tiếp nhận một vị khách không mời mà đến. Trên người hắn có một loại khí tức khiến cho cả thần và ma đều phải sợ hãi chứ đừng nói gì là ma thú.

Tuy rằng lực lượng trên người Mộ Dung Thiên đã rút lui, nhưng mùi vị yêu dị của Tu La đấu khí vẫn còn khá dầy đặc, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào xóa đi hết được, mà vẫn lưu lại ít nhiều. Trong khi đó, đám ma thú lại rất nhạy cảm, vì thế mà chúng liền đánh hơi ra được loại đấu khí độc nhất vô nhị này, rồi từ đó một truyền mười, mười truyền trăm, và thế là toàn bộ ma thú ở đây trở nên rối loạn cả lên.

Nếu chỉ là bị chết đi, vậy thì đám ma thú này còn có thể dựa vào yêu khí mà tái sinh trở lại, còn nếu như đã bị Tử thần câu đi mất hồn phách, vậy thì chúng sẽ bị vạn kiếp bất phục, do đó mà chúng đều cảm thấy sợ hãi và bỏ chạy tán loạn để tìm nơi tỵ nạn.

- Da!

Mộ Dung Thiên quát lớn một tiếng. Con vật mà hắn đang cưỡi lúc này không phải là tuấn mã, và lại càng không phải một con sủng kỵ mà nhân loại có thể sử dụng được.

Nó là một loại ma thú bò sát rất hung ác, tựa như cá sấu vậy. Trên người nó toàn là vẩy cứng, mạnh khỏe như sư tử, mắt to như chuông đồng, còn móng vuốt thì bén nhọn như đao; trong lúc di chuyển, dù đất đá có cứng rắn tới đâu thì cũng bị móng vuốt của nó để lại những vết sâu hoắm.

Nó chính là một con Kim vĩ hung ngạc rất hung ác và chỉ thích ăn tim người, vậy mà lúc này lại có vẻ ngoan ngoãn hơn cả các loại sủng kỵ được huấn luyện kỹ càng nhiều lắm. Nó có vẻ như đã hoàn toàn mất đi bản tính vốn có của mình, và không dám tỏ ra nửa điểm phản kháng lại Mộ Dung Thiên. Lúc này nó chỉ biết vừa lúc lắc chiếc đầu qua lại, vừa cõng mấy người ở trên lưng vượt qua vùng núi non hiểm trở này.

Trong lúc Mộ Dung Thiên đang cần tìm tọa kỵ, những con ma thú khác thì bỏ chạy tán loạn, chỉ có con Kim vĩ hung ngạc này là kém may mắn một chút, bị hắn bắt làm sủng kỵ.

- Đi mau lên cho lão tử!

Mộ Dung Thiên vung nhánh cây rậm lá quất lên chiếc đuôi màu vàng kim của nó.

Chiếc đuôi là địa phương cấm kỵ của Kim vĩ hung ngạc, cũng giống như là miếng vẩy nghịch của loài rồng vậy, nhất định không thể chạm tới được, bằng không thì nó sẽ phát điên lên.

Thế nhưng lúc này con Kim vĩ hung ngạc kia lại không dám nổi giận, bởi vì người cưỡi trên mình nó là một ma tinh có khí tức rất đáng sợ. Ngoài việc đó ra, ở trên cổ nó còn có treo thanh Tử thần liêm đao nữa, tử vong khí lạnh lẽo được toát ra từ thanh liêm đao rồi truyền vào cơ thể nó, khiến cho Kim vĩ hung ngạc phải rùng mình sợ sệt.

Chỉ cần đâm vào một chút thôi, dù chỉ là một tí ti thôi, vậy thì nói không chừng cuộc đời ma thú của nó sẽ đi tong luôn, luân nhập vào địa ngục.

Phù......

Con Kim vĩ hung ngạc đáng thương chỉ có thể hết lòng cầu xin, đồng thời bốn chân cũng bước nhanh hơn trước.

Từ lúc chạy khỏi Phật Lạc Lý Tư, hiện nay đã là ngày thứ bảy. Vì để thoát khỏi sự săn lùng của các thợ săn, Mộ Dung Thiên đã chẳng tiếc dùng đến mọi thủ đoạn, thậm chí còn núp cả ở trong bụng ma thú nữa.

Đây là một phương pháp kỳ lạ mà hầu như không có ai là có thể nghĩ ra được, thế nhưng Phệ hồn đã khiến cho ý tưởng điên cuồng này trở thành sự thật.

Thanh Tử thần liêm đao này gần như đã lấy đi tính mạng của Mộ Dung Thiên, nhưng ngược lại, nó cũng đã từng cứu hắn một mạng.

- Nếu mày còn lười biếng nữa, vậy thì lần sau sẽ không được may mắn như vậy đâu. Lão tử không có tính nhẫn nại đâu đấy.

Mộ Dung Thiên hừ lạnh một tiếng rồi thu Phệ hồn bỏ vào Không gian giới chỉ. Trước lúc bỏ đi khỏi Lam Nguyệt, hắn nghĩ thanh liêm đao này chắc sẽ có chỗ hữu dụng nên đã cầm theo nó. Giờ đây quả thật đã có công dụng rồi.

Dùng Phệ hồn để làm "roi ngựa" quả thật là đã sỉ nhục nó, Mộ Dung Thiên đã khiến cho nó tức đến nỗi gần như muốn thổ huyết luôn. Thân là ngự dụng vũ khí của Tử thần, nó có thân phận cao quý biết bao, vậy mà lại bị một người thường dùng nó cho cái việc thấp hèn này, đúng là dùng đao mổ trâu để giết gà mà.

Ngoài Mộ Dung Thiên ra, trên lưng Kim vĩ hung ngạc còn có hai người khác nữa.

Mê chi nữ thích khách Nhận Vụ vẫn chưa tỉnh lại. Đấu khí của thích khách vốn rất ác độc, mà đấu khí của thánh cấp thích khách thì lại càng không có gì để nói, nhưng cũng may là Nhận Vụ còn có bảo mạng hộ thể đấu khí của Long tộc rất bá đạo, giờ đây nó đang khởi lên tác dụng và từ từ khu trừ dị lực đang xâm lấn ở trong cơ thể ra ngoài. Từ sắc mặt đang trở nên hồng nhuận dần, điều đó cho thấy chẳng bao lâu nữa nàng sẽ khôi phục lại ý thức thôi.

Lăng Đế Tư cũng đã tỉnh lại. Mấy ngày qua nàng vẫn trầm mặc không nói gì. Từ sau ngày nàng bạo gan thổ lộ tâm ý của mình tại pháp trường, cho tới lúc này, nhìn thấy tình cảnh hoạt kê khi Mộ Dung Thiên giáo huấn Kim vĩ hung ngạc thì mới khiến cho nàng mỉm cười đôi chút.

Mộ Dung Thiên hiểu được tâm tình phức tạp của nàng trong lúc này. Nàng phải rời bỏ gia tộc và quê hương để đi theo một nam tử có tội danh phản quốc mà lưu lạc tha hương, việc đó quả thật cần phải có rất nhiều dũng khí mới làm được. Huống chi, nam tử kia còn là một đại ma đầu không hơn không kém, vì hắn đã giết rất nhiều quốc dân của nàng.

Trong thời gian bị ma hóa bởi Tu la đấu khí, ý thức của Mộ Dung Thiên vẫn không hề mất đi, mà chỉ là bị sát niệm thao túng mọi hành động mà thôi. Hắn nhớ rất rõ mình đã giết rất nhiều, rất nhiều người, nhiều đến nỗi không dám tưởng tượng ra nữa.

Có lẽ ít nhất cũng có hơn mười vạn người đã bị chết dưới Tu La địa ngục, một con số thật đáng sợ.

Nếu lúc đó không có tiểu cô nương không có chức nghiệp xuất hiện, vậy thì Tu La địa ngục vẫn tiếp tục diễn ra, có lẽ con số tử vong sẽ còn tăng lên gấp mười lần nữa.

Nhưng nếu cho Mộ Dung Thiên chọn lựa lại, hắn nhất định sẽ không do dự mà đi tàn sát hàng loạt dân trong thành một lần nữa, bởi vì mối thâm cừu của Tật Phong, hắn phải bắt Lam Nguyệt trả lại toàn bộ, cho dù có vì vậy mà giết hại rất nhiều người vô tội, cho dù bản thân hắn có biến thành đại ma đầu, hắn tuyệt sẽ không hối hận.

Mộ Dung Thiên thò tay vào Không gian giới chỉ để lấy di thể của Tật Phong ra xem. Vì không muốn cho xác của nó bị hư thối, Mộ Dung Thiên đã dùng băng để đông cứng nó lại, và cũng không nhẫn tâm đem nó đi mai táng nữa.

Tật Phong lẳng lặng nằm trong băng. Nó chết rất thảm, nhưng cũng rất an tường. Vì chủ nhân mà trút hết một chút sức lực còn lại, nó cũng chẳng oán chẳng hối chút nào.

Mỗi lần nhìn thấy Tật Phong ở trong băng, cõi lòng của Mộ Dung Thiên lại không nén được mà cảm thấy đau như dao cắt, thế nhưng hắn cũng không cầm lòng được mà thỉnh thoảng vẫn cứ lấy nó ra để ngắm.

Sau này, kẻ bầu bạn với hắn ngắm trăng giữa đêm khuya cũng chỉ có thể xác bị đóng băng này thôi.

Thế nhưng ngày hôm nay, song song với việc cõi lòng bị tan nát, Mộ Dung Thiên lại có chút kinh ngạc.

Bởi vì trên di thể của Tật Phong lúc này đang có hơn mười sợi tơ tầm đang phủ lên người nó....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện