Dị Giới Dược Sư

Quyển 16 - Chương 383-2: Hồn cốc (hạ)



Mộ Dung Thiên hơi do dự một chút, tính xem có nên tiếp tục tiến vào Hồn cốc hay không, bởi vì ngày trước khi hắn ở tại Phục Hoạt khu, hắn đã từng gặp phải quái sự âm thanh bị trở ngại, lúc bấy giờ rõ ràng là có hàng ngàn hàng vạn khô lâu chiến sĩ đang ở phạm vi gần hắn chỉ cách có mười thước, nhưng hắn lại không nghe được một tí âm hưởng gì. Lúc đó chỉ có thể giải thích rằng vì thanh âm bị ảnh hưởng của lực lượng thần bí mà truyền đến một không gian bị bóp méo khác.

Do đó, có lẽ Chu Lợi Á cũng không ở quá xa nơi này, chỉ là không thể nào nghe thấy được tiếng hô hoán của mình mà thôi.

Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên liền mạnh dạn bước vào trong lớp sương mù dầy đặc, tiếp theo là hắn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo thấm vào trong tâm, đó chính là đặc tính của Minh khí, so với nước hồ bị đóng băng còn lạnh hơn nhiều, bởi vì nó không chỉ đông kết thân thể mà còn là linh hồn của người ta nữa.

Một khoảng cách tầm hai trăm thước tất nhiên chỉ mất chừng vài phút là tới nơi, nhưng đó là đối với lúc trước thôi, Mộ Dung Thiên chỉ cần dùng khinh thân thuật nhô lên thụp xuống vài cái là xong. Còn hiện nay thì lực lượng của hắn đã bị cấm cố, ngay cả khinh thân thuật cơ bản nhất cũng không thể sử dụng được. Trong lúc bước đi từng bước một, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy cực kỳ uất ức, rõ ràng mình là một kho tàng bảo vật, vậy mà lại không có chìa khóa để mở cửa vào trong thì mới chết chứ.

Cũng may trong lớp sương mù ở phía trước đã thấy xuất hiện bóng dáng của mấy nữ tử, Mộ Dung Thiên thấy vậy thì hết sức vui mừng, vội vàng bước nhanh lên trước.

Nhưng đến khi nhìn thấy rõ dung mạo của những nữ tử đó thì Mộ Dung Thiên lại lập tức dừng bước ngay, bởi vì họ không phải là Chu Lợi Á và các nữ Hấp Huyết quỷ.

Mộ Dung Thiên rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đồng loại ở trong Hồn cốc, hắn vội lên tiếng hỏi:

- Các ngươi là....?

Đối phương không đáp lại, mà chỉ chậm rãi tiến đến gần hơn. Bọn họ đều là những nữ tử xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại ăn mặc rất gợi cảm, sóng mắt lóng lánh đa tình, đồng thời còn quấn lấy Mộ Dung Thiên mà nhảy múa như những cánh bướm xuyên hoa. Nguyên bản họ đã mặc khá ít y phục, vậy mà cứ theo mỗi một chuyển động của điệu múa thì từng mảnh vải lại cứ rơi bớt dần, để lộ ra những tấm thân nóng bỏng rất khêu gợi.

Sau khi thấy vũ điệu của mình chẳng có tác dụng gì, các "Mỵ" thẹn quá hóa giận nên bỏ đi hết. Bọn họ không thể dùng võ lực để tấn công nhân loại, bởi vì họ cũng là những u linh đáng thương.

Mộ Dung Thiên thở dài một hơi, nhưng đột nhiên hắn thấy ở trong lớp sương mù ở phía xa xa chợt có nhiều bóng đen mờ ảo, với những đôi mắt màu đỏ rực đang bắn hung quang ra tứ phía, tay chúng cầm trường mâu, chùy, và các thứ binh khí khác nhau mà lao về phía Mộ Dung Thiên.

Loại u linh này là loại tàn bạo nhất trong Hồn cốc, chúng được gọi là "Sát". Thời còn sinh tiền, chúng đều là những trọng phạm cùng hung cực ác bị lưu đày mà chết, nhưng sau khi chết rồi mà tính tình vẫn không thay đổi. Vừa nhìn thấy người ngoài tiến vào cốc thì chúng chỉ muốn dồn người ta vào chỗ chết thì mới cam tâm.

Những người mà lúc sinh tiền đã trở thành trọng phạm, đương nhiên đều là những người có lực lượng không thể khinh thường được. Tuy rằng sau khi chết đi thì lực lượng của chúng đã bị giảm bớt phần nào, nhưng lúc này chúng cũng không phải là những kẻ mà Mộ Dung Thiên có thể chống đỡ được.

Nhìn đám "Sát" u linh đang ồ ạt chạy tới với tốc độ cực nhanh, Mộ Dung Thiên đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mỗi một động tác của chúng, chờ chúng xách đao đến chém mình, chứ thân thể thì không thể phản ứng mau lẹ được.

Những tia hàn quang phát ra từ các món vũ khí ở trên tay đám "Sát" u linh cũng khiến cho lòng Mộ Dung Thiên lạnh run. Những món vũ khí đó không phải do Minh khí biến thành, mà chúng đúng là đao thương thật, khi chém lên người thì nhất định sẽ bỏ mạng thôi.

Mẹ kiếp, Chu Lợi Á sao lại sơ ý thế này! Mộ Dung Thiên không ngừng oán trách Hấp Huyết nữ hoàng, sau đó thì lại thấy hơi hối hận, nếu sớm biết thế này thì trước đó hắn thà để nàng ta cưỡng gian mình còn hơn.

Việc bị một vết thương nhỏ ở trong lòng so với việc bị chết dưới đao của đám u linh đáng ghét này thì còn tốt hơn nhiều. Thành thật mà nói, bị cưỡng gian cũng không phải là chuyện xấu gì, bởi vì nàng nữ hoàng kia rất xinh đẹp và gợi cảm, hơn nữa lại còn là xử nữ nữa chứ.

Chỉ tiếc rằng khi Mộ Dung Thiên phát hiện ra điểm tốt của việc bị cưỡng gian thì đã quá trễ rồi, lúc này đám u linh "Sát" đang vung kiếm vung đao bổ lên người hắn, hòng biến hắn thành một u linh của cốc.

Xoạt, xoạt!

Theo tiếng xoạt xoạt vang lên, kẻ bị phân thây không phải là Mộ Dung Thiên mà là đám "Sát" u linh kia.

Bọn chúng nhìn thân ảnh bị cắt làm hai đoạn của mình mà lộ vẻ cực kỳ sợ hãi, bởi vì trước mặt chúng là một thanh liêm đao màu đỏ rực. Nó chính là vật mà đám u linh này sợ nhất, nếu biết trên người đối phương có mang theo thanh liêm đao đó thì chúng tuyệt đối đã không dám chọc vào hắn rồi.

Thế nhưng vật đó sao lại lọt vào tay của nhân loại được kia chứ?

Chúng nó vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được câu trả lời cho vấn đề này, bởi vì khi chúng bị chém thành hai khúc, chúng chỉ có thể cất tiếng gào thét thê thảm, sau đó thì hình thể của chúng bị méo mó dần và trong phút chốc liền bị hút vào liêm đao hết.

Xèo, xèo....

Bên ngoài Tử thần liêm đao có một lớp hắc khí dài hơn một trượng, trông giống như lưỡi của con độc xà vậy. Tử khí ở đây rất dầy đặc, nên Phệ hồn giống như cá gặp nước, không thể không hấp thu được; hơn nữa vừa rồi còn giết mấy con "Sát" u linh nên lại càng tăng thêm năng lực của nó nữa.

Tương tự như thần khí vậy, loại tử khí siêu biến thái này khi gặp lúc cần cứu cấp thì dù đang ở trong tay người thường, nó cũng có thể phát sinh năng lực kinh khủng được. Nếu như đụng với nhân tố có lợi thì nó lại càng khiến người và quỷ càng sợ nó hơn.

Những con "Sát" u linh khác vì tốc độ chậm mà may mắn thoát được kiếp nạn thì hầu như bỏ chạy tan tác như ong vỡ tổ, trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng một con nào nữa.

- Hô, hô, hô....

Mộ Dung Thiên nắm "Phệ hồn" còn đang rung động không ngớt ở trong tay, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu, bởi vì lực lượng bị cấm cố nên hắn không thể sử dụng được sở trường của mình là linh lực vũ khí. Trong tình thế cấp bách, hắn vô tình thò tay vào Không gian giới chỉ để túm đại một món vũ khí nào đó ra tự vệ, không ngờ hắn lại nắm trúng Phệ hồn, mà nó thì lại rất thích hợp để sử dụng tại đây. Dù cho không sử dụng tới lực lượng, Phệ hồn vẫn có thể tự hấp thu tử khí ở trong Hồn cốc và phát huy sự lợi hại của mình không thua gì đấu khí của võ giả đỉnh cấp cả.

Cũng may trước khi rời khỏi Phật Lạc Lý Tư, Mộ Dung Thiên đã tiện tay mang theo thanh liêm đao này, bằng không thì ngày hôm nay đã không cách nào tránh khỏi tai họa rồi.

Bầu không khí ở trong Hồn cốc đột nhiên trở nên tĩnh lặng như tờ, lúc trước còn nghe tiếng nức nở của "Mỵ", nhưng bây giờ thì toàn bộ đều im phăng phắc.

Tử thần liêm đao ngang nhiên thở phì phò, chiếc "lưỡi đen", tức luồng hắc khí lượn lờ bên ngoài thân liêm đao, không ngừng thò ra thụt vào, quả nhiên rất có khí thế quân lâm thiên hạ. Ở đây chính là địa bàn của nó, không có bất cứ một loại u linh nào dám mạo phạm oai vũ của nó, bằng không thì chúng sẽ có kết quả giống như đám "Sát" u linh lúc nãy vậy.

Điều khiến cho Phệ hồn bất mãn nhất chính là Mộ Dung Thiên, nó rất muốn xâm nhập vào tên sắc lang này một lần nữa, nhưng lại phát hiện trong cơ thể hắn tuy đã mất đi toàn bộ lực lượng, nhưng trong đó lại như một bầu trời bao la bát ngát vậy, vô luận rót vào đó bao nhiêu tử khí đi nữa thì tất cả cũng đều như đá chìm đáy biển thôi. Thế nhưng Phệ hồn lại không thể không bảo vệ cho Mộ Dung Thiên, bởi vì chỉ có hắn là người duy nhất mới có thể làm cho năng lực của Tử thần tỉnh lại, có lẽ đúng như lời Chu Lợi Á đã nói, hắn đúng là một sứ giả của Tử thần.

Phệ hồn vừa khéo chính là khắc tinh của u linh trong Hồn cốc, không có một con u linh nào lại dám trêu vào vũ khí ngự dụng của Tử thần cả, bởi vì từ trên thân nó luôn tỏa ra những luồng tử khí dầy đặc, đủ có thể khiến cho những con u linh hung ác nhất cũng phải tránh xa.

Mộ Dung Thiên chợt phát hiện ra một điều, có Phệ hồn bảo vệ, hắn tựa như được đeo một tấm bùa hộ mệnh rất an toàn ở trên người vậy, không hề gặp trở ngại nào nữa.

Hồn cốc rất lớn, chí ít thì còn lớn hơn gấp mấy lần so với lúc đứng ở bên kia chiếc cầu mà nhìn vào nữa. Đối với một kẻ đã không còn năng lực sử dụng khinh thân thuật như Mộ Dung Thiên lúc này, thì nơi đây đúng là một địa phương rộng đến mức vô cùng vô tận.

Nghĩ đến một nơi rộng lớn thế này mà chỉ có một chiếc cầu con con chống đỡ suốt hàng mấy ngàn năm dài đằng đẳng như vậy, Mộ Dung Thiên bất giác không nén được kinh sợ mà than thầm trong lòng, lực lượng của thần và ma quả thật là vĩ đại.

Rốt cuộc thì thần và ma ở trong thời cổ đại đã mạnh tới mức nào?

Đó là một vấn đề rất khó giải thích, có lẽ là vì năm xưa vốn không có người nào đã gặp qua thần hoặc ma, mà người ta chỉ căn cứ vào những kỳ tích hoặc vũ khí do thần và ma đã lưu lại mà suy đoán thôi. Tuy nhiên, lòng kính úy của nhân loại đối với thần và ma từ xưa tới nay vẫn chưa hề thay đổi.

Đi trong sương mù dầy đặc của Hồn cốc hồi lâu, cũng may là khe núi nằm giữa cốc đúng là đường đi, nên Mộ Dung Thiên cũng không đến nỗi bị lạc đường.

Sột soạt...

Những tiếng bước chân thật nhỏ vang lên, nếu là u linh di chuyển thì chúng sẽ không phát ra tiếng động, vậy điều đó cho biết đối phương là nhân loại rồi.

Khi người kia vừa tới gần thì Mộ Dung Thiên lại cảm thấy ngạc nhiên còn hơn cả vui mừng nữa.

Đối phương là một nhân vật thần bí không thua gì những lớp sương mù dầy đặc quanh năm suốt tháng ở đây, và y cũng là mục tiêu của chuyến đi này của Mộ Dung Thiên - Nhận Vụ. Không hiểu sao nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây thế này?

Vào lúc này đây, người mà Mộ Dung Thiên phải ứng phó đầu tiên phải là Chu Lợi Á mới đúng chứ, huống chi, không phải Nhận Vụ đã bị thôi miên rồi sao?

Người đáng lẽ phải nhìn thấy thì lại không xuất hiện, còn người không nên nhìn thấy thì lại xuất hiện ngay trước mắt.

Nhận Vụ vẫn bình yên vô sự, nhưng điều đó không làm cho hắn thấy vui mừng, bởi vì việc này quả thật quá ly kỳ đi.

Trong mắt Nhận Vụ không hiện ra một tia cảm tình nào, lúc này nàng giống hệt một sát thủ lãnh khốc vô tình vậy, từ từ rút thanh chủy thủ ở ống giầy ra, sau đó thì phóng thật nhanh về phía Mộ Dung Thiên và chỉ để lại một đạo tàn ảnh ở phía sau thôi.

Mộ Dung Thiên thấy vậy thì cực kỳ hoảng sợ, chẳng lẽ Nhận Vụ muốn giết mình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện