Dị Giới Dược Sư
Quyển 4 - Chương 72: Nghĩ linh sứ
- Thể chất 226, tinh thần lực 203, mẫn tiệp 217, tinh lực 265, Thủy hệ nguyên tố cảm ứng độ 106, Hỏa hệ nguyên tố cảm ứng độ 105, phong hệ nguyên tố cảm ứng độ 96......
Đây là số liệu trắc thí tố chất chiến chức toàn thân, tuy Mộ Dung Thiên biết chỉ số lần này có tiến bộ hơn trước kia, nhưng ngoài việc thể năng đã được gia tăng ra thì những chỉ số khác vẫn khá thấp. Thế nhưng trắc thí lão đầu lại rất hưng phấn, ánh mắt của lão nhìn Mộ Dung Thiên như đang nhìn cái khoảnh khắc của một vì sao mới đang từ từ nổi lên cao, như chúa cứu thế tương lai của Thần Phong đại lục vậy. Tuy các con số không mấy lý tưởng, nhưng sự biểu hiện của lão vẫn khiến cho Mộ Dung Thiên nảy sinh một chút kỳ vọng.
Cuối cùng, lão ngẩng đầu lên và sắc mặt có biến đổi, nói:
- Thật xin lỗi La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngài chỉ có thể làm chiến sĩ cấp thấp nhất.
Mộ Dung Thiên thiếu chút nữa là té ngửa ra đất, nếu trước đó lão không khích động như vậy, không dùng ánh mắt đầy kính ngưỡng để nhìn hắn thì có lẽ khi nghe câu nói đó, hắn đã mừng rỡ như điên, vì dù gì hắn cũng đã có thể làm một chiến chức giả. Nhưng tiếc thay, hắn đang hưng phấn như uống xuân dược, trong lòng tràn đầy kỳ vọng, ai ngờ kết quả chỉ là một chiến sĩ cấp thấp nhất. Cảm giác ấy thật giống như đang nằm dài phơi nắng, đột nhiên có người dội cả chậu nước lạnh lên người, khiến người ta rất buồn bực. Nhưng điều càng khiến hắn kỳ quái hơn chính là rõ ràng mình đã có thể tạo ra hỏa cầu và băng cầu, cớ sao cảm ứng độ của băng, hỏa hai loại nguyên tố này vẫn thấp như vậy? Thậm chí còn không thể đảm nhiệm chức nghiệp ma pháp sư nữa kia. Mộ Dung Thiên không hiểu nổi, suy nghĩ rất lâu, giải thích trăm đường mà vẫn không cách nào lý giải được, cuối cùng đành phải bỏ qua. Tóm lại, với thực lực hiện nay, hắn rất tự tin vào uy lực hỏa cầu và băng cầu của mình, tuyệt không kém hơn ma pháp sư cấp thấp nhất.
Lão đầu nhìn thần sắc buồn bực của Mộ Dung Thiên mà lòng thầm khoái chí, lão thích nhất là đùa cợt người ta kiểu này, dù rằng trên thực tế thì cho tới giờ này, chẳng có ai cảm thấy nó thú vị cả.
Nhưng Lộ Thiến lại cảm thấy rất vô lý, song thân của nàng trước kia dù gì cũng là ma pháp sư, cho nên nàng cũng hiểu biết đôi chút về những điều cơ bản của ma pháp, người có thể phát ra Băng hệ kỹ năng, dù đó chỉ là một loại kỹ năng thấp kém nhất, nhưng cũng đã là tương đương với một vị ma pháp sư ưu tú thuộc Thủy hệ rồi. Tuy nhiên, vì nàng chỉ là một vô chức giả, địa vị thấp kém nên không dám đưa ra bất cứ câu hỏi nào.
Dù gì thì cũng nên để Lộ Thiến kiểm tra trước rồi mới tính tiếp, để xem sau khi uống viên dược hoàn kia rồi thì liệu có tạo ra nên kỳ tích gì hay không. Sau khi Mộ Dung Thiên trấn định tinh thần, hắn liền để cho lão tiến hành công việc trắc thí cho Lộ Thiến.
Tuy rằng nàng cảm nhận được lực lượng của bản thân đã gia tăng nhiều, nhưng Lộ Thiến vẫn có chút khiếp sợ. Đây chính là thời khắc mấu chốt để quyết định vận mệnh của nàng đây.
- Thể chất 328, tinh thần lực 330, mẫn tiệp 331, tinh lực 329, Thủy hệ nguyên tố cảm ứng độ 330, Hỏa hệ nguyên tố cảm ứng độ 327, Phong hệ nguyên tố cảm ứng độ 331. . . . . .
Không biết là do trùng hợp hay vì nguyên nhân nào khác, các số hạng tố chất của Lộ Thiến đều xấp xỉ với nhau một cách lạ lùng, tất cả đều trên dưới 330.
Khác với bộ dạng hưng phấn như uống xuân dược hồi nãy, trắc thí lão đầu tỏ ra hết sức ngưng trọng, lần lượt đọc các con số hiện ra trên quả cầu thủy tinh:
- Nguyên tố chuyển hóa lực 333, tinh thần lực phân tán 329!
Đợi đọc xong con số cuối cùng, sắc mặt lão trông giống hệt như bị vợ cắm sừng và bỏ chạy theo người khác, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy tình thế không ổn, các chỉ số đó tuy cân bằng đến mức khó tin, tất cả đều trên dưới 330, nhưng không có con số nào đạt đến 500, vậy thì có tác dụng gì đâu?
Lão ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi liên tục, mắt lóe sáng rất kỳ dị:
- Chúc mừng, chúc mừng, Lộ Thiến tiểu thư, tiểu thư có thể đảm nhiệm một loại chức nghiệp rất ư là đặc biệt…..
Mộ Dung Thiên cơ hồ ngã đập mặt xuống đất, con bà nó, lão già này thật thích trêu người, trình độ diễn xuất của lão quả xứng đáng đoạt giải Oscar. Mộ Dung Thiên nhất thời chỉ muốn xông tới vặt sạch râu của lão để làm lễ truy điệu cho đám nơron thần kinh đã bị lão dọa đến chết vì khích động. Nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì lão còn chần chừ, chưa nói ra cái tên của chức nghiệp phi thường đặc biệt kia, nói không chừng nó sẽ là một loại chủng thực thuật sĩ hay là mục dân hạ đẳng nhất gì đó. Theo tính cách của lão mà nói, chuyện này tuyệt không phải là không thể xảy ra.
Lúc này, trắc thí lão đầu buông ra từng chữ rất rành rọt:
- Chiến chức giả, Nghĩ Linh sứ.
Khi Mộ Dung Thiên nghe được ba chữ “chiến chức giả” thì mới thở phào nhẹ nhõm, và Lộ Thiến cũng mừng rỡ không thôi, từ một kẻ vô chức giả mà nay trở thành một chiến chức giả, niềm vui sướng đó hẳn là người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Nhưng hai người vẫn không biết cái danh từ “Nghĩ Linh sứ” mới nghe được lần đầu này lại là thứ gì chứ.
Trắc thí lão đầu thấy dáng vẻ nghi hoặc của hai người, liền vân vê râu mép rồi nói tiếp:
- Ta giải thích cho hai vị chút nhé, “Nghĩ Linh sứ” là một loại chiến đấu chức nghiệp phi thường đặc biệt, đã rất lâu rồi ta vẫn chưa thấy qua. Người đầu tiên có các chỉ số phù hợp với loại chức nghiệp này thì theo ta nghĩ, đại khái cũng khoảng 30 năm trước, khi ta bắt đầu làm sinh nhai chức nghiệp..…
Mộ Dung Thiên nhận ra lão đang nhớ lại chuyện năm xưa chứ không có câu nào nói tới “Nghĩ Linh sứ” rốt cuộc lại có lợi ích gì. Thế là hắn nhịn không được, nói:
- Mã Các Tra Đa Lợi tiên sinh, có thể nói vắn tắt một chút được không? Thật ra thì chức nghiệp đó có gì liên quan với bọn ta?
Lão đáp:
- Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi bây giờ thật không kiên nhẫn chút nào. Hèm, ngài cũng nhận ra rồi phải không, các chỉ số của Lộ Thiến tiểu thư đều được chia rất đều đó chứ?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra điều đó, chẳng lẽ mình cũng không bằng cả một tên ngốc hay sao? Tuy nhiên, hắn vẫn nhẫn nại đáp:
- Phải, ta cũng thấy vậy.
- Vậy đó, “Nghĩ Linh sứ” đặc biệt ở chỗ chức nghiệp này đòi hỏi chỉ số của tất cả các loại tố chất đều phải đạt đến 200, như vậy là quá đủ rồi; nhưng điều trọng yếu hơn chính là tính cân bằng, bởi vì “Nghĩ Linh sứ” có thể chế tạo nguyên tố khôi lỗi (con rối), thay thế bản thân người đó để tác chiến. Nhưng yêu cầu để tạo ra nguyên tố khôi lỗi lại rất hà khắc, tỷ lệ phối hợp các hệ nguyên tố chặt chẽ đến mức…..
Lão suy nghĩ một hồi cũng không tìm được từ nào để miêu tả, cuối cùng chỉ đành nói:
- Ngài xem mặt ta chặt chẽ cỡ nào?
Nói xong, lão lại cố ý đơ mặt ra như đã hóa đá.
Lộ Thiến nhịn không được liền bật cười hi hi, lão đầu này miêu tả thật sinh động, còn Mộ Dung Thiên thì lại thấy xấu hổ vô cùng.
Trắc thí lão đầu rất hài lòng với hiệu quả tuyệt vời của ngôn ngữ bằng cơ thể của mình, thế rồi lão nói tiếp tục:
- Tỷ lệ của các nguyên tố phải phối hợp chặt chẽ thì mới có thể duy trì không để cho nguyên tố khôi lỗi bị hỏng mất. Việc này cần có cảm ứng độ của các hệ nguyên tố cùng với những chỉ số khác không chên lệch bao nhiêu, nếu tố chất của bất kỳ hai chỉ số nào khác biệt cỡ 45 điểm thôi thì cũng không thể trở thành khôi lỗi sư; thậm chí, ngay cả ngón cái của khôi lỗi cũng không thể tạo ra được, vì thế nên cũng sẽ không có tác dụng chiến đấu gì cả. Dù là một khôi lỗi sư có chỉ số rất thấp, nhưng chỉ cần tính cân bằng cao thì sẽ có thể còn mạnh hơn cả người có chỉ số cao và độ cân bằng thấp. Đó cũng là nguyên nhân tạo nên tính đặc thù lớn nhất của chức nghiệp này.
Mỗi một người đều có cả trăm loại tố chất khác nhau. Nếu muốn có chỉ số của hai loại bất kỳ không chênh lệch nhau quá nhiều thì thật là hiếm, do đó mà số lượng “Nghĩ Linh sứ” mới ít ỏi như vậy. Cũng may là Mộ Dung Thiên đã nhường viên Yêu Linh đan màu xanh dương kia cho Lộ Thiến phục dụng, loại linh đan này có khả năng hoán chuyển chính phản vật chất gì đó, hiệu lực tuy không thể nói rõ, nhưng khác với viên màu xanh lá mà Mộ Dung Thiên đã uống vào. Tác dụng của viên màu xanh dương nhất định là nâng cao tất cả tố chất trong cơ thể lên đến một mức độ nhất định nào đó, nhưng không quá cao. Nếu người uống là Mộ Dung Thiên, những tố chất ấy sẽ tăng đều lên, tuyệt không phải là chỉ tăng về mặt chức nghiệp chuyên tấn công nên sẽ không có tác dụng gì lớn. Cái này giống như một ma pháp sư cần nhất là ma lực và tinh thần lực, thế nhưng rốt cuộc lại gia tăng về thể năng, nó vốn là yếu tố quyết định của một chiến sĩ, cho nên gần như là không có công dụng gì cả. Còn đối với Lộ Thiến, nàng vốn có các chỉ số cực thấp, đại loại chỉ trên dưới 150, không thể đảm nhận bất cứ chức nghiệp gì, song, chúng lại rất cân bằng với nhau. Thế nên sau khi phục dụng Yêu Linh đan, mỗi một chỉ số của nàng đều tăng thêm 100 điểm, và đã vượt quá yêu cầu cơ bản của “Nghĩ Linh sứ”. Do đó nên viên đan dược màu xanh dương mới có tác dụng lớn đối với nàng, có thể nói đó là linh dược được tạo ra chỉ để dành riêng cho nàng mà thôi.
Mộ Dung Thiên cười vui vẻ:
- Như vậy thì Thiến muội tương đương với cấp độ nào?
Thật không ngờ lại còn có cái chức nghiệp đặc thù này. Té ra Lộ Thiến sau này sẽ có thể điều khiến khôi lỗi để tác chiến thay nàng, như vậy thì nàng sẽ không phải mạo hiểm rồi, tuyệt!
- Chờ chút.
Trắc thí lão đầu chợt kêu lên, sau đó lão lấy ra một cuộn giấy, viết lên đó vài con số rồi làm vài bài toán phức tạp. Chừng hơn 10 phút sau, lão mới ngẩng đầu lên nói:
- Hai chỉ số “Nghĩ Linh sứ” của Lộ Thiến tiểu thư, còn gọi là chỉ số tổng hợp, nguyên tố ngưng tụ lực là 1758, và ý thức phú dư độ là 1756!
Hai chỉ số này đại diện cho điều gì, cả Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến đều hiểu rất rõ, vì thế nên hai người quay nhìn nhau, và đều thấy được nét mừng vui vô hạn ở trong mắt đối phương.
Trắc thí lão đầu lại nói:
- La Địch tiên sinh, ta có một đề nghị rất quan trọng. Nghĩ Linh sứ là một chức nghiệp yêu cầu kỹ thuật rất cao, còn cao hơn cả yêu cầu với ma pháp sư nữa. Nếu muốn tự mình tìm hiểu để tăng cường năng lực là một chuyện cực kỳ khó khăn, do đó, tốt nhất là Lộ Thiến tiểu thư nên được bồi dưỡng tại học viện. Phải rồi, các vị rất may mắn, bởi vì Tát Á Da Lộ học viện của Phật Lạc Lý Tư thành vừa khéo lại có môn học này.
Hết
Đây là số liệu trắc thí tố chất chiến chức toàn thân, tuy Mộ Dung Thiên biết chỉ số lần này có tiến bộ hơn trước kia, nhưng ngoài việc thể năng đã được gia tăng ra thì những chỉ số khác vẫn khá thấp. Thế nhưng trắc thí lão đầu lại rất hưng phấn, ánh mắt của lão nhìn Mộ Dung Thiên như đang nhìn cái khoảnh khắc của một vì sao mới đang từ từ nổi lên cao, như chúa cứu thế tương lai của Thần Phong đại lục vậy. Tuy các con số không mấy lý tưởng, nhưng sự biểu hiện của lão vẫn khiến cho Mộ Dung Thiên nảy sinh một chút kỳ vọng.
Cuối cùng, lão ngẩng đầu lên và sắc mặt có biến đổi, nói:
- Thật xin lỗi La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngài chỉ có thể làm chiến sĩ cấp thấp nhất.
Mộ Dung Thiên thiếu chút nữa là té ngửa ra đất, nếu trước đó lão không khích động như vậy, không dùng ánh mắt đầy kính ngưỡng để nhìn hắn thì có lẽ khi nghe câu nói đó, hắn đã mừng rỡ như điên, vì dù gì hắn cũng đã có thể làm một chiến chức giả. Nhưng tiếc thay, hắn đang hưng phấn như uống xuân dược, trong lòng tràn đầy kỳ vọng, ai ngờ kết quả chỉ là một chiến sĩ cấp thấp nhất. Cảm giác ấy thật giống như đang nằm dài phơi nắng, đột nhiên có người dội cả chậu nước lạnh lên người, khiến người ta rất buồn bực. Nhưng điều càng khiến hắn kỳ quái hơn chính là rõ ràng mình đã có thể tạo ra hỏa cầu và băng cầu, cớ sao cảm ứng độ của băng, hỏa hai loại nguyên tố này vẫn thấp như vậy? Thậm chí còn không thể đảm nhiệm chức nghiệp ma pháp sư nữa kia. Mộ Dung Thiên không hiểu nổi, suy nghĩ rất lâu, giải thích trăm đường mà vẫn không cách nào lý giải được, cuối cùng đành phải bỏ qua. Tóm lại, với thực lực hiện nay, hắn rất tự tin vào uy lực hỏa cầu và băng cầu của mình, tuyệt không kém hơn ma pháp sư cấp thấp nhất.
Lão đầu nhìn thần sắc buồn bực của Mộ Dung Thiên mà lòng thầm khoái chí, lão thích nhất là đùa cợt người ta kiểu này, dù rằng trên thực tế thì cho tới giờ này, chẳng có ai cảm thấy nó thú vị cả.
Nhưng Lộ Thiến lại cảm thấy rất vô lý, song thân của nàng trước kia dù gì cũng là ma pháp sư, cho nên nàng cũng hiểu biết đôi chút về những điều cơ bản của ma pháp, người có thể phát ra Băng hệ kỹ năng, dù đó chỉ là một loại kỹ năng thấp kém nhất, nhưng cũng đã là tương đương với một vị ma pháp sư ưu tú thuộc Thủy hệ rồi. Tuy nhiên, vì nàng chỉ là một vô chức giả, địa vị thấp kém nên không dám đưa ra bất cứ câu hỏi nào.
Dù gì thì cũng nên để Lộ Thiến kiểm tra trước rồi mới tính tiếp, để xem sau khi uống viên dược hoàn kia rồi thì liệu có tạo ra nên kỳ tích gì hay không. Sau khi Mộ Dung Thiên trấn định tinh thần, hắn liền để cho lão tiến hành công việc trắc thí cho Lộ Thiến.
Tuy rằng nàng cảm nhận được lực lượng của bản thân đã gia tăng nhiều, nhưng Lộ Thiến vẫn có chút khiếp sợ. Đây chính là thời khắc mấu chốt để quyết định vận mệnh của nàng đây.
- Thể chất 328, tinh thần lực 330, mẫn tiệp 331, tinh lực 329, Thủy hệ nguyên tố cảm ứng độ 330, Hỏa hệ nguyên tố cảm ứng độ 327, Phong hệ nguyên tố cảm ứng độ 331. . . . . .
Không biết là do trùng hợp hay vì nguyên nhân nào khác, các số hạng tố chất của Lộ Thiến đều xấp xỉ với nhau một cách lạ lùng, tất cả đều trên dưới 330.
Khác với bộ dạng hưng phấn như uống xuân dược hồi nãy, trắc thí lão đầu tỏ ra hết sức ngưng trọng, lần lượt đọc các con số hiện ra trên quả cầu thủy tinh:
- Nguyên tố chuyển hóa lực 333, tinh thần lực phân tán 329!
Đợi đọc xong con số cuối cùng, sắc mặt lão trông giống hệt như bị vợ cắm sừng và bỏ chạy theo người khác, ngay cả Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy tình thế không ổn, các chỉ số đó tuy cân bằng đến mức khó tin, tất cả đều trên dưới 330, nhưng không có con số nào đạt đến 500, vậy thì có tác dụng gì đâu?
Lão ngẩng đầu, sắc mặt thay đổi liên tục, mắt lóe sáng rất kỳ dị:
- Chúc mừng, chúc mừng, Lộ Thiến tiểu thư, tiểu thư có thể đảm nhiệm một loại chức nghiệp rất ư là đặc biệt…..
Mộ Dung Thiên cơ hồ ngã đập mặt xuống đất, con bà nó, lão già này thật thích trêu người, trình độ diễn xuất của lão quả xứng đáng đoạt giải Oscar. Mộ Dung Thiên nhất thời chỉ muốn xông tới vặt sạch râu của lão để làm lễ truy điệu cho đám nơron thần kinh đã bị lão dọa đến chết vì khích động. Nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì lão còn chần chừ, chưa nói ra cái tên của chức nghiệp phi thường đặc biệt kia, nói không chừng nó sẽ là một loại chủng thực thuật sĩ hay là mục dân hạ đẳng nhất gì đó. Theo tính cách của lão mà nói, chuyện này tuyệt không phải là không thể xảy ra.
Lúc này, trắc thí lão đầu buông ra từng chữ rất rành rọt:
- Chiến chức giả, Nghĩ Linh sứ.
Khi Mộ Dung Thiên nghe được ba chữ “chiến chức giả” thì mới thở phào nhẹ nhõm, và Lộ Thiến cũng mừng rỡ không thôi, từ một kẻ vô chức giả mà nay trở thành một chiến chức giả, niềm vui sướng đó hẳn là người ngoài khó có thể tưởng tượng được. Nhưng hai người vẫn không biết cái danh từ “Nghĩ Linh sứ” mới nghe được lần đầu này lại là thứ gì chứ.
Trắc thí lão đầu thấy dáng vẻ nghi hoặc của hai người, liền vân vê râu mép rồi nói tiếp:
- Ta giải thích cho hai vị chút nhé, “Nghĩ Linh sứ” là một loại chiến đấu chức nghiệp phi thường đặc biệt, đã rất lâu rồi ta vẫn chưa thấy qua. Người đầu tiên có các chỉ số phù hợp với loại chức nghiệp này thì theo ta nghĩ, đại khái cũng khoảng 30 năm trước, khi ta bắt đầu làm sinh nhai chức nghiệp..…
Mộ Dung Thiên nhận ra lão đang nhớ lại chuyện năm xưa chứ không có câu nào nói tới “Nghĩ Linh sứ” rốt cuộc lại có lợi ích gì. Thế là hắn nhịn không được, nói:
- Mã Các Tra Đa Lợi tiên sinh, có thể nói vắn tắt một chút được không? Thật ra thì chức nghiệp đó có gì liên quan với bọn ta?
Lão đáp:
- Được rồi, được rồi, người trẻ tuổi bây giờ thật không kiên nhẫn chút nào. Hèm, ngài cũng nhận ra rồi phải không, các chỉ số của Lộ Thiến tiểu thư đều được chia rất đều đó chứ?
Mộ Dung Thiên thầm nghĩ, cho dù là kẻ ngốc cũng nhận ra điều đó, chẳng lẽ mình cũng không bằng cả một tên ngốc hay sao? Tuy nhiên, hắn vẫn nhẫn nại đáp:
- Phải, ta cũng thấy vậy.
- Vậy đó, “Nghĩ Linh sứ” đặc biệt ở chỗ chức nghiệp này đòi hỏi chỉ số của tất cả các loại tố chất đều phải đạt đến 200, như vậy là quá đủ rồi; nhưng điều trọng yếu hơn chính là tính cân bằng, bởi vì “Nghĩ Linh sứ” có thể chế tạo nguyên tố khôi lỗi (con rối), thay thế bản thân người đó để tác chiến. Nhưng yêu cầu để tạo ra nguyên tố khôi lỗi lại rất hà khắc, tỷ lệ phối hợp các hệ nguyên tố chặt chẽ đến mức…..
Lão suy nghĩ một hồi cũng không tìm được từ nào để miêu tả, cuối cùng chỉ đành nói:
- Ngài xem mặt ta chặt chẽ cỡ nào?
Nói xong, lão lại cố ý đơ mặt ra như đã hóa đá.
Lộ Thiến nhịn không được liền bật cười hi hi, lão đầu này miêu tả thật sinh động, còn Mộ Dung Thiên thì lại thấy xấu hổ vô cùng.
Trắc thí lão đầu rất hài lòng với hiệu quả tuyệt vời của ngôn ngữ bằng cơ thể của mình, thế rồi lão nói tiếp tục:
- Tỷ lệ của các nguyên tố phải phối hợp chặt chẽ thì mới có thể duy trì không để cho nguyên tố khôi lỗi bị hỏng mất. Việc này cần có cảm ứng độ của các hệ nguyên tố cùng với những chỉ số khác không chên lệch bao nhiêu, nếu tố chất của bất kỳ hai chỉ số nào khác biệt cỡ 45 điểm thôi thì cũng không thể trở thành khôi lỗi sư; thậm chí, ngay cả ngón cái của khôi lỗi cũng không thể tạo ra được, vì thế nên cũng sẽ không có tác dụng chiến đấu gì cả. Dù là một khôi lỗi sư có chỉ số rất thấp, nhưng chỉ cần tính cân bằng cao thì sẽ có thể còn mạnh hơn cả người có chỉ số cao và độ cân bằng thấp. Đó cũng là nguyên nhân tạo nên tính đặc thù lớn nhất của chức nghiệp này.
Mỗi một người đều có cả trăm loại tố chất khác nhau. Nếu muốn có chỉ số của hai loại bất kỳ không chênh lệch nhau quá nhiều thì thật là hiếm, do đó mà số lượng “Nghĩ Linh sứ” mới ít ỏi như vậy. Cũng may là Mộ Dung Thiên đã nhường viên Yêu Linh đan màu xanh dương kia cho Lộ Thiến phục dụng, loại linh đan này có khả năng hoán chuyển chính phản vật chất gì đó, hiệu lực tuy không thể nói rõ, nhưng khác với viên màu xanh lá mà Mộ Dung Thiên đã uống vào. Tác dụng của viên màu xanh dương nhất định là nâng cao tất cả tố chất trong cơ thể lên đến một mức độ nhất định nào đó, nhưng không quá cao. Nếu người uống là Mộ Dung Thiên, những tố chất ấy sẽ tăng đều lên, tuyệt không phải là chỉ tăng về mặt chức nghiệp chuyên tấn công nên sẽ không có tác dụng gì lớn. Cái này giống như một ma pháp sư cần nhất là ma lực và tinh thần lực, thế nhưng rốt cuộc lại gia tăng về thể năng, nó vốn là yếu tố quyết định của một chiến sĩ, cho nên gần như là không có công dụng gì cả. Còn đối với Lộ Thiến, nàng vốn có các chỉ số cực thấp, đại loại chỉ trên dưới 150, không thể đảm nhận bất cứ chức nghiệp gì, song, chúng lại rất cân bằng với nhau. Thế nên sau khi phục dụng Yêu Linh đan, mỗi một chỉ số của nàng đều tăng thêm 100 điểm, và đã vượt quá yêu cầu cơ bản của “Nghĩ Linh sứ”. Do đó nên viên đan dược màu xanh dương mới có tác dụng lớn đối với nàng, có thể nói đó là linh dược được tạo ra chỉ để dành riêng cho nàng mà thôi.
Mộ Dung Thiên cười vui vẻ:
- Như vậy thì Thiến muội tương đương với cấp độ nào?
Thật không ngờ lại còn có cái chức nghiệp đặc thù này. Té ra Lộ Thiến sau này sẽ có thể điều khiến khôi lỗi để tác chiến thay nàng, như vậy thì nàng sẽ không phải mạo hiểm rồi, tuyệt!
- Chờ chút.
Trắc thí lão đầu chợt kêu lên, sau đó lão lấy ra một cuộn giấy, viết lên đó vài con số rồi làm vài bài toán phức tạp. Chừng hơn 10 phút sau, lão mới ngẩng đầu lên nói:
- Hai chỉ số “Nghĩ Linh sứ” của Lộ Thiến tiểu thư, còn gọi là chỉ số tổng hợp, nguyên tố ngưng tụ lực là 1758, và ý thức phú dư độ là 1756!
Hai chỉ số này đại diện cho điều gì, cả Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến đều hiểu rất rõ, vì thế nên hai người quay nhìn nhau, và đều thấy được nét mừng vui vô hạn ở trong mắt đối phương.
Trắc thí lão đầu lại nói:
- La Địch tiên sinh, ta có một đề nghị rất quan trọng. Nghĩ Linh sứ là một chức nghiệp yêu cầu kỹ thuật rất cao, còn cao hơn cả yêu cầu với ma pháp sư nữa. Nếu muốn tự mình tìm hiểu để tăng cường năng lực là một chuyện cực kỳ khó khăn, do đó, tốt nhất là Lộ Thiến tiểu thư nên được bồi dưỡng tại học viện. Phải rồi, các vị rất may mắn, bởi vì Tát Á Da Lộ học viện của Phật Lạc Lý Tư thành vừa khéo lại có môn học này.
Hết
Bình luận truyện