Dị Giới Dược Sư

Quyển 6 - Chương 121: Tình mê



Mộ Dung Thiên có chút ngạc nhiên:

- Bích Dạ tiểu thư, rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Không biết có phải do say rượu hay không, bình thường Bích Dạ vẫn luôn giữ mực nhưng giờ đây lại để lộ ra nét nữ tính đầy kiều mỵ của mình, nàng nói:

- La Địch tiên sinh, ngài....ngài lại gần nữa đi, chúng ta từ từ trò chuyện.

Bộ dạng này của nàng ta hôm nay thật rất giống với những cô gái làng chơi thường đứng tựa cửa khách điếm chào mời khách hàng vậy:

- Quan nhân, ngài đến đây đi..........

Khải Sắt Lâm thấy Bích Dạ nói chuyện cũng không rõ ràng liền cảm thấy lo lắng, đứng dậy đỡ lấy nàng và nói:

- Bích Dạ, ngươi say rồi, để ta đưa ngươi về, ngày mai còn có việc nữa.

Chữ “đưa” trong lời nói của nàng nếu đổi thành chữ “cùng” thì cũng chẳng khác biệt gì mấy, bởi vì hai người họ vốn sống chung với nhau, chẳng qua chỉ vì đang ở trước mặt nhiều người nên Khải Sắt Lâm cũng có chút kiêng kỵ, không thể nói thẳng ra miệng được, mặc dù tất cả mọi người đều biết chuyện của hai người họ.

Bích Dạ xua tay nói:

- Không, Khải Sắt Lâm, ta chưa về sớm được, ta còn có việc quan trọng cần bàn với La Địch tiên sinh đây.

Nàng đẩy tay của Khải Sắt Lâm ra, sau đó cũng không nói nhiều nữa, chỉ kéo Mộ Dung Thiên đi thẳng lên lầu.

Phỉ Lợi Phổ cũng đã ngà say, nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo liền cười hắc hắc mấy tiếng, không biết lão đang nghĩ đến việc gì, nhưng lão lại không thích xen vào những việc không đâu nên chỉ tiếp tục đối ẩm với Thác Mễ Á. Thật khó có mấy khi gặp được một bạn rượu tốt nên nhất định phải uống cho tới kẻ chết người sống mới được.

Khải Sắt Lâm bất lực nhìn theo bóng dáng hai người họ khuất dần tại chỗ rẽ của hành lang. Nàng chỉ đành cầu mong cho Bích Dạ đừng làm ra những chuyện gì quá trớn, vì người mà nàng ta vừa mời đi cũng không phải là bậc chính nhân quân tử gì, mà gã đúng là một con sói. Lúc tỉnh táo thì Bích Dạ chính là một con cọp cái, nhưng khi say rồi thì nàng ta cũng chỉ như con mèo nhỏ say sưa mà thôi; bất cứ lúc nào cũng có thể bị tên đại sắc lang này nuốt chửng luôn cả thịt lẫn xương, chẳng để lại thứ gì.

Khiết Tây Tạp cũng bắt đầu thấy thương hại cho Bích Dạ, gã bạn cùng phòng này của nàng quả thật trời sinh là khắc tinh của nữ nhân, bất cứ động vật nữ tính nào gặp phải hắn thì đều gặp phải xui xẻo. Có lẽ trong lúc say rượu mà Bích Dạ nhất thời xung động, chỉ là hậu quả sau lần xung động này thì sẽ rất nghiêm trọng. Đối với nữ nhân mà nói, rất có thể là sẽ bị thất thân.

Mộ Dung Thiên đang ngây ngất lảo đảo bước lên lầu, hắn cũng không biết Bích Dạ muốn làm gì. Chẳng lẽ nàng say rượu nên bị loạn tính, rồi muốn thừa cơ để gian dâm một nam tử đàng hoàng sao? Oh yeah! Thật là quá đã! Thế là hắn liền nổi ý dâm tà ác, nhanh chóng phác họa ra những cảnh tượng không hợp với trẻ nhỏ ở trong đầu, và những điều đó khiến cho nhiệt huyết của hắn sôi trào, tinh trùng xộc lên tận não, gần như chỉ muốn hô lên thật lớn: "Bích Dạ đồng chí, hãy khai pháo vào ta đi!”

Bích Dạ kéo Mộ Dung Thiên vào một phòng khách nhỏ. Bởi vì nàng luôn phải trông chừng Mộ Dung Thiên để đề phòng hắn trước lúc thi đấu mà làm loạn với Lộ Thiến, nên nàng tới đây rất nhiều lần. Vốn đã rất quen thuộc nơi này, hơn nữa Mộ Dung Thiên lại là người khá tùy tiện, vì vậy nên nàng cũng rất tự nhiên, gần như xem nơi đây là nhà của mình rồi. Hiện tại trong lúc đang say lúy túy, việc nàng làm thật chẳng khác nào “phản khách vi chủ” vậy.

Sau khi bước qua cửa, Bích Dạ thô lỗ đá ngược ra sau khiến cho cánh cửa đóng sập lại. Mộ Dung Thiên nhìn thấy bộ dạng đầy bạo lực của nàng như vậy thì có chút giật mình, không phải là nàng muốn chơi trò bạo dâm chứ? Mình vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý kia mà, mặc dù trước kia đã xem qua không biết bao nhiêu là phim cấp ba rồi.

Bích Dạ áp sát thân thể mềm mại của mình vào người Mộ Dung Thiên. Hương thơm của rượu mạnh Tháp Kỳ Lạp phả ra từ miệng nàng cùng với hương thơm trên ngọc thể xộc thẳng vào mũi, khiến cho Mộ Dung Thiên bị kích thích thêm ít nhất là năm phần trăm.

Đôi gò má của Bích Dạ ửng hồng, nàng nói:

- La Địch tiên sinh, ngài có biết không, hôm nay Bích Dạ thật là cao hứng!

Mộ Dung Thiên trông thấy khuôn mặt của nàng như hoa đào, đôi mắt long lanh, nhu mì khó tả, nên tim đập thình thịch, thuận miệng nói:

- Biết, đương nhiên là ta biết.

Bích Dạ lại u oán nói:

- Ta vốn nghĩ ngài sẽ thua, sẽ bị đánh bại dưới tay Lý Ngang rồi, ai ngờ cuối cùng ngài lại chuyển bại thành thắng. La Địch tiên sinh, thì....thì ra thực lực của ngài hùng mạnh như vậy, ngài gạt Bích Dạ đến khổ!

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ: “Ta có vài thứ còn mạnh hơn nữa, nàng có muốn xem không?” Đương nhiên tuy nghĩ vậy nhưng tên sắc lang này chẳng dám nói ra những lời ấy. Cho tới lúc này, hắn vẫn chưa rõ ý đồ thật sự mà Bích Dạ tìm mình. Chẳng lẽ chỉ vì muốn thổ lộ sự vui mừng của nàng thôi ư? Vừa nghĩ đến đó, Mộ Dung Thiên khó tránh có chút thất vọng, thốt:

- Tóm lại, thắng là tốt rồi.

Bích Dạ lộ ra nét tươi cười khiến lòng người say sưa đến tận xương tủy, vui vẻ nói:

- La Địch tiên sinh, ngài gạt người ta, nên Bích Dạ muốn phạt ngài!

Dứt lời, nàng liền vươn bàn tay mềm mại ra, đẩy nhẹ vào ngực Mộ Dung Thiên.

Không biết là do Mộ Dung Thiên đỡ không kịp hay là chẳng muốn đỡ, hắn bị nàng đẩy một cái liền ngã luôn ra giường. Khi còn chưa kịp ngồi dậy, thì Bích Dạ đã áp sát tới, nàng hé miệng thổi ra một làn hương thơm như lan như xạ, rồi nói:

- La Địch tiên sinh, không phải ngài từng bảo muốn được khích lệ sao?

Nói xong, nàng liền tự cởi chiếc nút áo ở trước ngực, và thế là rãnh sâu giữa cặp nhũ phong đã khiến tên sắc lang thèm thuồng từ lâu liền hiện ra ngay trước mắt hắn.

Mộ Dung Thiên cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, chậm rãi nói:

- Đâu, ta nói hồi nào chứ?

Tuy nói vậy, nhưng tay phải của hắn đã co lại thành thế "Long trảo thủ" rồi chụp tới ngọn cao phong của Bích Dạ. Có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là một tên ngốc siêu cấp, Mộ Dung Thiên vẫn luôn tâm niệm như vậy.

Bích Dạ đẩy ma trảo của hắn ra, cười khanh khách nói:

- La Địch tiên sinh, không phải ngài là người tốt sao? Nghĩ hay nhỉ!

Mộ Dung Thiên lại thầm nghĩ, người tốt không sống lâu, kẻ xấu sống trăm tuổi, dù có đánh chết lão tử thì ta cũng không làm người tốt. Nhưng đã bị Bích Dạ cự tuyệt, vậy hiển nhiên là nàng chỉ đang đùa giỡn, mà không phải thật lòng, do đó mà hắn cũng không định tiếp tục ra tay vô lễ nữa.

Song, ngay lúc hắn nghĩ rằng nữ cung tiễn thủ gợi cảm này chỉ muốn trêu đùa hắn, thì Bích Dạ lại đột nhiên điên cuồng xông tới. Nàng dùng đôi môi nóng bỏng của mình dán chặt lên miệng Mộ Dung Thiên và hôn rất mãnh liệt.

Mộ Dung Thiên bị hành động bất ngờ của nàng làm ngây ra. Đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại thì Bích Dạ đã ngồi đè lên người hắn với một tư thế mập mờ. Thân người của nàng thì phục xuống để hôn Mộ Dung Thiên cuồng nhiệt. Đồng thời, nhũ phong của nàng cũng không ngừng cọ sát với ngực hắn. Tên sắc lang sắp muốn xỉu rồi, lúc trước mỗi lần hắn muốn chút "tiền lời" thì nàng tránh đông né tây, nhưng sao bây giờ lại chủ động? Chẳng lẽ nàng đã thay đổi chủ ý, muốn giao tiền trước rồi lấy hàng sau sao?

Rượu chính là thứ thúc đẩy tình dục tốt nhất, Mộ Dung Thiên cũng đã uống không ít rượu Tháp Kỳ Lạp. Dưới sự tác động của bên ngoài, bụng của hắn bắt đầu nóng lên. Hắn bất giác không tự chủ được mà luồn tay qua lớp áo của Bích Dạ mà thăm dò. Lần này không gặp phải chút phản kháng nào, hắn thuận lợi chiếm lĩnh vùng đồi núi cao ngất của địch phương.

Bích Dạ bị bàn tay thô ráp đầy nam tính của Mộ Dung Thiên sờ soạng trên người, khiến nàng có một loại cảm giác hoàn toàn mới mẻ. Thân thể nhạy cảm của nàng nhất thời không khống chế được mà run lên. Nàng hiện giờ vẫn chưa kể là đã mất hết lý trí, nhưng tác dụng mạnh mẽ của rượu và tình dục sẽ làm thần trí của con người giảm tới mức thấp nhất, trở thành nô lệ cho dục vọng sai khiến.

Mộ Dung Thiên không ngừng hưởng thụ cảm giác co giãn đàn hồi này. Vì để tránh "xem trọng một bên và xem nhẹ một bên", tay còn lại của Mộ Dung Thiên liền tiến quân vào bên trong lớp váy của Bích Dạ. Tay hắn lướt qua bình nguyên, vượt qua rừng rậm, rồi cuối cùng thì tới được khe suối có dòng nước chảy nhẹ, hơn nữa, lại còn như một con ruồi không đầu xông loạn vào trong.

Bích Dạ bị tấn công hai mặt nên toàn thân chỉ cảm thấy tê dại ngứa ngáy khó mà chịu nổi, trong cơ thể dường như có hàng trăm ngàn con kiến bò qua bò lại. Cuối cùng do không chịu nổi kích thích mãnh liệt, chiếc mũi xinh xắn của nàng liền phát ra tiếng rên mê người, đôi nhũ phong phập phồng lên xuống, chiếc eo nhỏ không ngừng uốn éo qua lại, tự phối hợp với hắn để tìm kiếm lạc thú trí mạng.

Trong lúc song phương đang ý loạn tình mê, định không để ý tới mọi người ở dưới lầu mà cứ trộm hoan, thì lúc đó đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, sau đó là giọng nói trong trẻo của Lộ Thiến truyền qua cửa:

- La Địch ca ca, có người của công hội đến tìm huynh đó.

Vừa nghe tiếng gọi ấy, Bích Dạ liền tựa như bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh, nên lập tức tỉnh táo lại và luống cuống đẩy ma trảo của Mộ Dung Thiên ra. Nàng nhìn thấy trên tay tên sắc lang dính đầy quỳnh tương ngọc dịch sáng long lanh, rồi thì không biết là do xấu hổ hay tức giận mà vung tay tát cho hắn một cái "chát". Nhất thời khuôn mặt bên trái của Mộ Dung Thiên liền in rõ dấu năm ngón tay đỏ tươi.

Vừa hành động xong, Bích Dạ đột nhiên nhớ tới là do mình sau khi say rượu nên đã chủ động đi dụ dỗ hắn, nàng vội đưa tay che miệng rồi hô lên:

- A, xin lỗi, La Địch tiên sinh.

Tuy nhiên, cảnh tượng quấn quýt dâm mỹ vừa rồi lại hiện lên trong đầu, khiến cho Bích Dạ mặt nóng rần lên, rồi nàng hoảng hốt cắm đầu cắm cổ chạy tọt ra cửa.

Mộ Dung Thiên xoa xoa bên má đau rát, rồi ủ rũ bước xuống giường. Mắt thấy sắp luộc chín con vịt tới nơi, thì ngay tại thời khắc cuối cùng lại để xổng đi. Rốt cuộc là người của công hội chó chết nào, lại chọn lúc quan trọng thế này mà tới đây quấy rầy chứ? Chẳng lẽ bọn họ không biết sinh hoạt tình dục không hài hòa thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng hay sao? Mộ Dung Thiên quả thật là tức tối vô cùng.

Lộ Thiến từ ngoài cửa đi vào, thắc mắc hỏi Mộ Dung Thiên:

- Bích Dạ tỷ tỷ vừa rồi bị sao vậy? A, La Địch ca ca, mặt huynh bị sao vậy?

Nàng vừa hỏi, vừa chỉ vào năm dấu tay vẫn còn đỏ tươi trên mặt hắn.

Việc vừa rồi chưa toại thì lẽ tất nhiên Mộ Dung Thiên không tiện nói cho Lộ Thiến biết, hắn bình tĩnh nói:

- Cũng không có gì, Lộ Thiến, vừa rồi là huynh luyện thiết kiểm công [1], để Bích Dạ tỷ tỷ của muội giúp ta kiểm tra một chút ấy mà, hiện tại xem ra còn thiếu một chút hỏa hầu nữa.

Lộ Thiến hoàn toàn tin là thực, đáp lại:

- À, thì ra là vậy. La Địch ca ca, bộ trên đời này còn có loại kỹ năng kỳ diệu đến thế sao? Mà thôi, chúng ta xuống lầu đi, người của công hội chờ đã sốt ruột rồi.

Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Thiên để kéo đi, nhưng chợt ngạc nhiên “a” lên một tiếng. Nàng nhìn tay của Mộ Dung Thiên, rồi lại nhìn tay mình, hỏi:

- La Địch ca ca, sao tay huynh ướt quá vậy?

Mộ Dung Thiên tiếp tục lấp liếm:

- Không có gì, đó là do Thủy hệ đấu khí của Bích Dạ mạnh quá, không ngờ làm ướt hết cả tay ta.

Mộ Dung Thiên giải thích xong thì bước thẳng xuống lầu, còn Lộ Thiến tuy bước theo sau hắn nhưng nghĩ hoài cũng không hiểu nổi lời vừa rồi của hắn. Bộ không phải Bích Da tỷ tỷ đang tu luyện Hỏa đấu khí sao, vậy sao bây giờ lại học được Thủy đấu khí, và lại còn dính dính nữa chứ?

Khi mộ Dung Thiên đi tới đại sảnh, thì mới phát hiện ra người đến tìm hắn không chỉ có một, mà là cả nhóm. Xem cách ăn mặc của họ thì biết không phải cùng một công hội. Trừ việc đó ra, những tiêu chí ở trên trang phục của họ cũng nói rõ thân phận và công tác khác nhau của họ, ai nấy cũng đều là những nhân vật thượng tầng có mặt mũi cả. Tên sắc lang vừa trông thấy họ thì đã bị dọa gần chết khiếp, bao nhiêu tâm tình bất mãn lúc nãy cũng bay biến mất. Mẹ kiếp, không cần khoa trương đến vậy chứ?

Hết

========================

Chú thích:

[1] thiết kiểm: mặt sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện