Dị Giới Dược Sư
Quyển 7 - Chương 140: Tống hành
Khi Bố Luân Đặc đứng yên trên đài cao của sân huấn luyện, thì lúc đó bao nhiêu sự bàn tán xôn xao của các học viên mới được lắng xuống.
Bố Luân Đặc khẽ hắng giọng, rồi sau đó thanh âm trầm thấp của ông ta mới vang lên thông qua thuật khuếch tán âm thanh, từng tiếng rất rõ ràng lọt vào tai mọi người:
- Ta nghĩ hẳn là mọi người đều đã minh bạch mục đích của chuyến đi lần này phải không? Thời gian quả thật có gấp gáp, nhưng chắc chắn tất cả các người cũng đều hiểu rõ tình thế hiện nay của đế quốc rồi. Trước tiên, mọi người không nên kinh hoảng. Những người có mặt tại đây đều là những tinh anh ưu tú thế hệ mới của đế quốc, là hy vọng của tương lai. Đế quốc không thể nào để các người hy sinh vô ích đâu. Binh đoàn các người được sắp xếp vào lần này đều đã trải qua kiểm chứng, thực lực mạnh hơn kha khá so với quân địch, độ nguy hiểm cũng thấp hơn nhiều so với các đội ngũ khác.
Mọi người nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra không phải họ sợ chết, nhưng chẳng qua vì họ chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử bao giờ, nếu gặp phải địch nhân ngang cơ hoặc mạnh hơn, vậy thì rất có khả năng họ sẽ bị mất mạng. Bọn họ nguyện dốc sức vì quê hương, nhưng không thể hy sinh vô ích và chết như con thiêu thân lao đầu vào lửa khi còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Bố Luân Đặc lộ vẻ tươi cười:
- Ta còn có một tin tốt muốn nói cho các ngươi nghe. Những bậc cao tầng của đế quốc đã đi xin cứu viện của những quốc gia gần chúng ta nhất, như là Cát Tốt Nhĩ Thú nhân đế quốc, Đạt Lâm Đa Ty đế quốc, Huyễn Tinh đế quốc và hơn mười quốc gia khác, hơn nữa cũng đã được đáp ứng. Viện quân hiện đang được tổ chức cấp tốc, họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây tiếp viện cho chúng ta. Điều mà chúng ta cần phải làm là ra sức ngăn cản địch nhân ở ngoài chiến điểm trước khi viện quân tới.
Đây quả thật là một tin tức khiến lòng người phấn chấn. Cát Tố Nhĩ Thú nhân đế quốc, Đạt Lâm Đa Ty đế quốc, Huyễn Tinh đế quốc, vv....đều là các nước láng giềng với Lam Nguyệt, là hậu phương của chiến tuyến đang bị vây đánh. Nếu như đế quốc mạnh nhất tại Trung bộ là Lam Nguyệt bị diệt vong, vậy thì lúc đó con đường tiến quân của liên quân Tây Bắc sẽ không còn trở ngại gì, mục tiêu kế tiếp khẳng định là bọn họ. Rõ ràng quan hệ giữa bọn họ đúng là môi hở răng lạnh chứ chẳng sai. Đây giống như là một trận thế chiến ở Thần Phong đại lục vậy, những quốc gia khác đều bị cơn chiến hỏa lôi kéo vào cuộc, không ai có thể chỉ biết lo cho bản thân mà đặt mình ngoài cuộc được.
Mặc dù đây là cuộc nội chiến đầu tiên, nhưng người có chút kiến thức cũng có thể nhận ra, với tầm quan trọng của tuyến phòng ngự Lam Nguyệt đế quốc tại Trung Bộ, viện trợ có được cũng là nhiều nhất. Với cuộc chiến trước mắt, cả kẻ xâm lược và người bảo vệ đất nước đều phải chạy đua với thời gian. Nếu như liên quân Tây Bắc có thể vượt qua chiến tuyến này và nhổ đi cái đinh trong mắt là Lam Nguyệt trước khi viện quân của họ tới nơi, hoặc giả có thể công chiếm một thành thị có lực phòng ngự lớn nhất làm cứ điểm, rồi từng bước chiếm đoạt các quốc gia khác thì mộng tưởng của họ sẽ có thể đạt được. Bằng không, nếu để cho viện quân của đối phương tới nơi, nói không chừng họ sẽ bị đẩy lùi trở về Tây Bắc, từ nay về sau sẽ khó có được cơ hội lần thứ hai. Dù sao thì việc vượt qua An Tác Tố Á đại dương để tập kích đối phương là một vấn đề rất khó khăn, vì việc điều phối quân hậu viện rất trắc trở. Chỉ cần quân đội của Lam Nguyệt bố trí ổn thỏa một phòng tuyến cường đại ở bờ bên này của An Tác Tố Á, vậy thì trên cơ bản, quân Tây Bắc sẽ không thể thành công được. Bề ngoài của liên quân Tây Bắc do Mạch Gia đế quốc đứng đầu thì oai phong bát diện, thế như chẻ tre không gì ngăn được, lần lượt đánh chiếm từng thành thị một, nhưng hạn chế lớn nhất và cũng là nhân tố bất lợi nhất của chúng chính là xâm lược vượt đại dương. Đây cũng chính là lý do tại sao họ phải xuất kỳ bất ý đánh lén điên cuồng như vậy. Trận chiến này, hươu chết về tay ai, đến giờ vẫn chưa thể đoán trước được.
Đó là những gì mà Mộ Dung Thiên đã suy đoán ra. Quê hương tại Địa cầu của hắn đã trải qua trên dưới năm ngàn năm chinh chiến, mang tới cho hắn tri thức quân sự siêu việt hơn hẳn những người khác trên Thần Phong đại lục này, mà phán đoán của hắn cũng rất chuẩn xác và cay độc, quả thật là nhất châm kiến huyết. [1]Sau khi công bố tin tức về viện quân, khuôn mặt của Bố Luân Đặc liền trở lại vẻ nghiêm túc:
- Ta biết đại đa số các người chưa từng giết qua ma thú, chứ đừng nói tới là giết người. Nhưng ta phải cảnh báo trước một câu: nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình! Đó chính là lời giáo huấn quý giá nhất của ta sau bao phen xuất sinh nhập tử. Các ngươi hiểu rõ những lời này chứ?
Mọi người cùng hô vang:
- Hiểu rõ!
Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Tiếp theo sẽ là phần điểm danh, mọi người hãy đưa ra chức nghiệp huy chương và học viện huân chương của mình!
Mọi người nghe vậy thì lập tức theo lời mà làm. Các Tuần thú sư liền thả thiên mục thú bay lên cao, hoàn cảnh lúc này so với ngày trước di dân ở Cách Lâm trấn cũng không khác gì mấy.
Không bao lâu sau đã điểm danh xong, Bố Luân Đặc thỏa mãn nói:
- Rất tốt. Tính kỷ luật và việc tuân thủ thời gian của mọi người đều rất tốt, không có ai vắng mặt hay tới muộn. Hỡi các học viên của An Cách La Hy và Tát Á Da Lộ học viện, bình thường các người vẫn xem nhau là đối thủ để cạnh tranh, không ai nhường ai, nhưng ta mong rằng, khi đến được chiến trường, các ngươi sẽ trở nên thân thiết với nhau hơn, trở thành chiến hữu phối hợp tác chiến thật tốt, giống như ta và Áo Tư Tạp vậy!
Lúc này, sắc mặt của Bố Luân Đặc rất là trang trọng, hai tay giao nhau ở trước ngực, biểu lộ một lễ tiết tôn kính nhất với người trước mặt:
- Các dũng sĩ, thời khắc xuất phát đã tới. Chiến thần sẽ chúc phúc cho các người. Chúc mọi người lấy máu tươi của địch nhân, tắm mình trong hào quang của vinh dự, khải hoàn trong tiếng vỗ tay đón mừng các anh hùng, chiến thắng trở về!
- Chiến thắng trở về!
- Chiến thắng trở về!
- Chiến thắng trở về!
- ….
Ngày thường dù Bố Luân Đặc vẫn nổi danh là kẻ ăn nói chất phác, nhưng lúc này ông ta cũng trở thành một diễn thuyết gia xuất sắc, khích động được nhân tâm, làm dâng trào khí huyết của một đội quân non trẻ chưa từng trải qua sinh tử chiến, tạo nên khí thế thật hùng hồn. Mới đây không lâu, họ còn sợ hãi bàng hoàng, thế mà giờ đây, những tâm tình xấu xa nhỏ nhen đó đều đã không cánh mà bay. Mộ Dung Thiên cũng khích động không ngớt, hắn chưa từng nghĩ là mình sẽ có một ngày bước đi trên con đường bảo vệ quốc gia, dùng phương thức nguyên thủy nhất, cũng là phương thức kích động nhân tâm nhất!
Giữa tiếng reo hò vang dậy, từng cánh quân lần lượt xuất phát. Thành quả này phải quy công lao về cho khóa huấn luyện kỷ luật của học kỳ thứ nhất tại học viện, vì lúc đó, mỗi một tuần học viện đều bắt các học viên phải học kỷ luật một buổi, để đến khi gặp phải thời khắc có biến cố như thế này thì liền phát huy tác dụng.
Thông qua Truyền tống miễn phí do quân đội đặc biệt kiến tạo, tất cả các cánh quân đều nhanh chóng được đưa tới những điểm xuất phát khác nhau ở ngoài cửa thành Phật Lạc Lý Tư. Mục tiêu của Mộ Dung Thiên là Uy Nhĩ thành ở hướng Đông Nam, nên lẽ tất nhiên là được truyền tống ra cửa Đông Nam. Lúc này hắn vẫn chưa có nửa điểm kinh nghiệm cầm quân, nhưng cũng may là mỗi cánh quân đều được phái tới mười đội viên giàu kinh nghiệm tác chiến của dong binh đoàn để giúp đỡ; tuy không phải là cấp đoàn trưởng, nhưng họ đều là những dong binh của các binh đoàn trứ danh, với những việc như khống chế đội ngũ thì thật không thành vấn đề.
- Hài, ta nên gọi ngươi là La Địch tiên sinh hay đoàn trưởng La Địch đây nhỉ?
Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến vừa nghe được thì vui mừng quay lại, gọi:
- Bích Dạ tiểu thư!
- Bích Dạ tỷ tỷ!
Sau lưng Bích Dạ còn có cả Khải Sắt Lâm. Mộ Dung Thiên vốn cho rằng Bích Dạ đã bị triệu đi, còn mình thì lại không có thời gian để tạm biệt Khải Sắt Lâm, nên trong lòng cũng thấy nuối tiếc, không ngờ các nàng cũng đều lại tới đây.
Mộ Dung Thiên thắc mắc hỏi:
- Nhị vị tiểu thư, sao hai người lại ở đây?
Bích Dạ trừng mắt lườm hắn, nói:
- Khải Sắt Lâm đến đây là để tiễn đưa, còn ta thì lại là một trong những sĩ quan phụ tá do đế quốc phái đến quân đoàn 376 này, tất nhiên là phải đi theo quân đoàn rồi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì rất đỗi vui mừng, hỏi lại:
- Không thể nào, thật chứ?
Được ở chung một quân đoàn với Lộ Thiến đã là rất may mắn rồi, vậy mà cả Khiết Tây Tạp và Bích Dạ cũng đều là người của đoàn 376, chẳng lẽ thượng cấp quả thật an bài tỉ mỉ đến vậy sao? Có thể cho mình và các thân hữu cùng xuất chinh?
Bích Dạ thở dài một hơi, rồi nói:
- Ài, chỉ mới nháy mắt thôi mà La Địch tiên sinh lại đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của ta. Ta thật sự rất ghen tỵ đó. À phải rồi, từ nay về sau, có phải ta nên đổi giọng mà gọi ngươi là La Địch đoàn trưởng không?
Lẽ tất nhiên đây chỉ là câu nói đùa, nhưng việc Mộ Dung Thiên đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy quả thật là nằm ngoài dự đoán của nàng.
Mộ Dung Thiên mừng rỡ vô cùng. Có Bích Dạ của Cuồng Bạo dong binh đoàn hỗ trợ, vậy thì việc chỉ huy và những công việc khác sẽ thuận lợi nhiều lắm. Nghe khẩu khí của Bích Dạ không khác nào Lộ Thiến, Mộ Dung Thiên liền muốn “kiểm tra sức khỏe” một chút, tuy nhiên, vì ở đây đông người quá, nên không tiện ra tay chút nào.
Lúc này Khải Sắt Lâm mới chậm rãi tiến tới, trong tay cầm một cái chén nhỏ và nói:
- Khải Sắt Lâm xin chúc La Địch đoàn trưởng sớm ngày chiến thắng trở về.
Trong tay nàng là một chén rượu, loại rượu này có màu xanh lam nhàn nhạt, có tên gọi là Khải Toàn, ý nghĩa và tên gọi của nó không khác nhau chút nào, là thứ rượu chuyên dùng trước lúc xuất chinh.
Mắt thấy mỹ nhân đích thân đưa tiễn, bên cạnh lại có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ, hào tình của Mộ Dung Thiên liền bốc lên ngùn ngụt, hắn tiếp lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, rồi nói:
- Nhờ lời chúc của Khải Sắt Lâm tiểu thư, trận chiến này nhất định sẽ thành công.
Vóc người của hắn cao lớn, lại thêm lân quang của “Phá lãng” chớp lóe sáng ngời, cộng với hào khí can vân, bộ dáng này so với bộ dáng hạ lưu thường ngày thì khác biệt một trời một vực, quả thật cũng có vài phần khí thế của một mãnh tướng. Khải Sắt Lâm và Bích Dạ nhìn thẳng hắn mà hai mắt không ngừng lóe lên những tia sáng kỳ lạ.
Các dũng sĩ của quân đoàn 376 thật là may mắn, họ mang theo bầu nhiệt huyết sôi trào và chiến ý dâng cao, lần lượt leo lên những con cự tích [2] trong tiếng hát ủng hộ của Khải Sắt Lâm, bắt đầu xuất phát. Đoàn trưởng Mộ Dung Thiên hăng hái ngồi trên đầu con cự tích tiên phong, Bích Dạ cùng với một sĩ quan phụ tá khác và Lộ Thiến thì cùng ngồi trên Phong Linh lộ bay lượn trên không.
Nhớ tới lúc trước, khi rời khỏi Uy Nhĩ thành thì bản thân mình vẫn còn là một kẻ không có chức nghiệp gì, vậy mà hôm nay đã đường đường là thủ lãnh của một cánh quân. Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi có chút hoang đường. Không biết đến lúc Lệ Toa và Lạc Na trông thấy mình thì sẽ có cảm nghĩ ra sao nhỉ?
oooOooo
- Thứ sáu, cuối tuần, bầu trời quang đãng, đây là một ngày đặc biệt….
Tiếng bút di động trên mặt giấy, phát ra những tiếng soàn soạt. Ngày này đối với Lam Nguyệt đế quốc, thậm chí là cả toàn bộ đại lục mà nói, thì đây quả là một ngày rất đặc biệt. Tuy nhiên, người viết nhật ký lại không phải là Mộ Dung Thiên, mà cũng không phải Lộ Thiến, Bích Dạ, Khải Sắt Lâm, Khiết Tây Tạp, Lăng Đế Tư hay bất kỳ một binh sĩ nào vừa mới gia nhập quân đội, thậm chí cũng không phải là bất kỳ một người nào ở trên Thần Phong đại lục cả.
Tiêu Băng tiếp tục viết:
- Sinh nhật hai mươi tuổi, mình đã nhận được rất nhiều quà….
Nàng ngẩng đầu nhìn khắp gian phòng ngủ gần như đầy chật quà, cùng với rất nhiều thứ khác đẹp đẽ. Tất cả những thứ này đều là của những nam sinh trong trường có ý theo đuổi nàng tặng cho. Bọn họ biết được, trong quá khứ, Tiêu Băng không dễ dàng tiếp nhận quà của ai, vì vậy nên mới nhờ người khác đưa tới tận phòng cho nàng. Những món quà này đều là hoa tươi, bánh ngọt, mỹ phẩm, túi xách tay, đồng hồ, y phục thời trang, trang sức, đồ cổ, và có cả vé đi xem siêu sao biểu diễn ca nhạc, thậm chí là cả dây chuyền kim cương…vv...thứ gì cũng có. Tất cả đều là do các phú gia công tử vắt óc suy nghĩ để lấy lòng băng sơn mỹ nữ cho bằng được.
Nếu đổi lại một người con gái khác, chắc chắn họ sẽ sung sướng đến phát điên vì đống quà cáp muôn màu muôn sắc này, nói không chừng còn bị chúng làm cho choáng váng đến ngất xỉu cũng nên. Thế nhưng ánh mắt của Tiêu Băng chỉ lướt nhanh qua chúng mà không hề dừng lại. Nàng vẫn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó, còn thiếu quà của một người, một nam nhân háo sắc mà từ sau khi quen biết mình tới nay, năm nào hắn cũng tặng một món quà kỳ lạ.
Nhớ lại thời gian hai năm trước, trong lúc sinh nhật mười tám tuổi của Tiêu Băng, lúc đó nàng còn đang học năm thứ ba ở Cao Trung (tức lớp 12). Lúc bấy giờ còn cách ngày thi vào đại học không xa, thời gian rất cấp bách. Do đó mà trường học cấm chỉ tất cả mọi người tổ chức tiệc tùng riêng tư trong những ngày không phải nghỉ lễ này. Tuy rằng thường ngày Tiêu Băng cũng chẳng hề quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng ngày đó là một ngày đặc biệt, là ngày đánh dấu cho một người bước vào tuổi trưởng thành, trong đời chỉ có một lần. Bởi vậy mà nàng cũng có hơi tiếc nuối. Đêm đó tan học, thời gian của ngày sinh nhật chỉ còn lại hai tiếng, nàng trở về ký túc xá mà trong lòng tràn ngập nỗi mất mát. Rồi bỗng nhiên Mộ Dung Thiên không biết từ đâu xuất hiện, hắn không nói hai lời, chỉ kéo nàng chạy đến ngọn núi phía sau trường. Lúc này Tiêu Băng giật mình, tưởng tên sắc lang này nổi ý dâm dục muốn làm bậy, nhưng sau đó nàng mới biết là mình đoán sai. Hắn chỉ kéo nàng nhảy qua tường, rồi lên xe máy chạy thẳng tới khu trung tâm thương mại trong thành phố, đãi nàng một bữa cơm Tây dưới ánh nến đầy lãng mạn, có cả tiếng dương cầm ưu nhã và hoa Tu Luýp mà nàng thích nhất, lại thêm một bình rượu nho đỏ tươi như máu. Tên sắc lang ấy còn bắt nàng uống vài ly, và còn tuyên bố rằng nàng đã trưởng thành, ngực đã khá lớn, từ nay về sau có thể uống rượu, thoải mái, rồi sau đó còn nói một tràng một thôi những thứ linh tinh khác nữa. Kỳ thật, lúc đó Tiêu Băng nghĩ mãi vẫn không hiểu được, chuyện uống rượu với ngực lớn thì lại có quan hệ gì với nhau chứ?
Tối hôm đó, hai người ăn uống cho tới ba giờ đêm mới lén lút trở về. Sáng hôm sau, Tiêu Băng vẫn đi học như thường lệ, nhưng lại bị ngủ gục trong lớp, sau đó còn rủa thầm hành vi càn quấy của Mộ Dung Thiên nữa. Nhưng chỉ có trong lòng nàng mới biết, đêm đó nàng thật sự rất vui vẻ. Lần đầu tiên trèo tường, lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên đi chơi khuya, tất cả những hành động đó đều là những việc chưa từng xảy ra, tạo cho nàng một cảm giác kích thích khi vượt ra ngoài khuôn phép. Bề ngoài của nàng là mô dạng của một thiếu nữ ngoan ngoãn, hành vi luôn theo khuôn khổ, cẩn thận giữ gìn từng chút một, nhưng kỳ thật bên trong nội tâm của nàng vẫn luôn khao khát thỉnh thoảng được phá lệ một lần. Mộ Dung Thiên khiến nàng cảm nhận được cảm giác tinh nghịch đầu tiên, nhất là đối với nghi thức thành niên [3], đó đúng là một món quà có ý nghĩa, không gì sánh bằng.
Lại nhớ tới lần sinh nhật năm mười lăm tuổi, tên sắc lang ấy cũng chặn đường mình ở trong trường giống như vậy, trên tay cầm một bó hoa “Kim Giới Chỉ” giá vài đồng, không biết mua ở cái vỉa hè nào, dúi vào tay mình rồi lại còn hô to:
- Anh yêu em!
Lời "tuyên ngôn" thế này đối với một học sinh trung học mà nói thì thật là long trời lở đất, làm chấn động cà toàn trường, khiến Tiêu Băng trong suốt một thời gian dài bị xấu hổ muốn chết. Nhưng giờ đây nhớ lại, cái thời thiếu nữ tình cảm mới chớm nở đó, đột nhiên được một nam sinh ngỏ lời, làm sao không có chút vui sướng chứ! Đương nhiên nàng biết Mộ Dung Thiên chỉ là đùa giỡn thôi, vì hắn là một loại sắc lang, chỉ biết “tính” [4], chứ làm sao biết “ái” [5] là gì.
Ngoài lần đó ra, tên sắc lang ấy cũng làm vô số chuyện hoang đường. Nếu hắn còn ở đây, không biết hôm nay sẽ lại tặng mình thứ gì đặc biệt nhỉ? Tiêu Băng kìm lòng không nổi mà suy đoán lung tung, rồi đột nhiên nàng lại đỏ mặt. Bởi nàng nghĩ tới tính cách và cảnh giới hạ lưu hiện nay của hắn, nói không chừng hắn sẽ lại tặng mình một món đồ chơi dành cho người lớn chạy bằng điện và vài quả trứng biết nhảy múa, rồi lưu lại một tấm thiệp mừng sinh nhật với hàng chữ: “Ngực lớn ngồi cùng bàn, ngươi vẫn chưa có bạn trai phải không? Có chúng nó rồi thì từ nay về sau sẽ có "phương tiện" rồi nhé!”
Nhưng nàng đâu biết rằng, cái tên sắc lang hạ lưu ấy giờ đây lại đang trở thành một anh hùng bước đi trên con đường bảo vệ quốc gia!
Hết
===========================
Chú thích
[1] nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, ý là “nói trúng điểm trọng yếu”.
[2] cự tích: con mối lớn.
[3] nghi thức thành niên: người phương Tây mỗi khi tới 21 tuổi thì chính thức trở thành người lớn, chính thức đủ tuổi uống rượu và hút thuốc. Nên mỗi khi có ai đến tuổi này, thông thường bạn bè sẽ tổ chức sinh nhật cho họ và để họ uống ly rượu đầu tiên để mừng tuổi trưởng thành, đó gọi là nghi thức thành niên. Có lẽ ở Trung Hoa, đến 18 tuổi thì đã đủ tuổi để uống rượu, nên Mộ Dung Thiên mới tổ chức nghi lễ này cho Tiêu Băng.
[4] tính: tính dục
[5] ái: tình yêu
Bố Luân Đặc khẽ hắng giọng, rồi sau đó thanh âm trầm thấp của ông ta mới vang lên thông qua thuật khuếch tán âm thanh, từng tiếng rất rõ ràng lọt vào tai mọi người:
- Ta nghĩ hẳn là mọi người đều đã minh bạch mục đích của chuyến đi lần này phải không? Thời gian quả thật có gấp gáp, nhưng chắc chắn tất cả các người cũng đều hiểu rõ tình thế hiện nay của đế quốc rồi. Trước tiên, mọi người không nên kinh hoảng. Những người có mặt tại đây đều là những tinh anh ưu tú thế hệ mới của đế quốc, là hy vọng của tương lai. Đế quốc không thể nào để các người hy sinh vô ích đâu. Binh đoàn các người được sắp xếp vào lần này đều đã trải qua kiểm chứng, thực lực mạnh hơn kha khá so với quân địch, độ nguy hiểm cũng thấp hơn nhiều so với các đội ngũ khác.
Mọi người nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra không phải họ sợ chết, nhưng chẳng qua vì họ chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu sinh tử bao giờ, nếu gặp phải địch nhân ngang cơ hoặc mạnh hơn, vậy thì rất có khả năng họ sẽ bị mất mạng. Bọn họ nguyện dốc sức vì quê hương, nhưng không thể hy sinh vô ích và chết như con thiêu thân lao đầu vào lửa khi còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Bố Luân Đặc lộ vẻ tươi cười:
- Ta còn có một tin tốt muốn nói cho các ngươi nghe. Những bậc cao tầng của đế quốc đã đi xin cứu viện của những quốc gia gần chúng ta nhất, như là Cát Tốt Nhĩ Thú nhân đế quốc, Đạt Lâm Đa Ty đế quốc, Huyễn Tinh đế quốc và hơn mười quốc gia khác, hơn nữa cũng đã được đáp ứng. Viện quân hiện đang được tổ chức cấp tốc, họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đến đây tiếp viện cho chúng ta. Điều mà chúng ta cần phải làm là ra sức ngăn cản địch nhân ở ngoài chiến điểm trước khi viện quân tới.
Đây quả thật là một tin tức khiến lòng người phấn chấn. Cát Tố Nhĩ Thú nhân đế quốc, Đạt Lâm Đa Ty đế quốc, Huyễn Tinh đế quốc, vv....đều là các nước láng giềng với Lam Nguyệt, là hậu phương của chiến tuyến đang bị vây đánh. Nếu như đế quốc mạnh nhất tại Trung bộ là Lam Nguyệt bị diệt vong, vậy thì lúc đó con đường tiến quân của liên quân Tây Bắc sẽ không còn trở ngại gì, mục tiêu kế tiếp khẳng định là bọn họ. Rõ ràng quan hệ giữa bọn họ đúng là môi hở răng lạnh chứ chẳng sai. Đây giống như là một trận thế chiến ở Thần Phong đại lục vậy, những quốc gia khác đều bị cơn chiến hỏa lôi kéo vào cuộc, không ai có thể chỉ biết lo cho bản thân mà đặt mình ngoài cuộc được.
Mặc dù đây là cuộc nội chiến đầu tiên, nhưng người có chút kiến thức cũng có thể nhận ra, với tầm quan trọng của tuyến phòng ngự Lam Nguyệt đế quốc tại Trung Bộ, viện trợ có được cũng là nhiều nhất. Với cuộc chiến trước mắt, cả kẻ xâm lược và người bảo vệ đất nước đều phải chạy đua với thời gian. Nếu như liên quân Tây Bắc có thể vượt qua chiến tuyến này và nhổ đi cái đinh trong mắt là Lam Nguyệt trước khi viện quân của họ tới nơi, hoặc giả có thể công chiếm một thành thị có lực phòng ngự lớn nhất làm cứ điểm, rồi từng bước chiếm đoạt các quốc gia khác thì mộng tưởng của họ sẽ có thể đạt được. Bằng không, nếu để cho viện quân của đối phương tới nơi, nói không chừng họ sẽ bị đẩy lùi trở về Tây Bắc, từ nay về sau sẽ khó có được cơ hội lần thứ hai. Dù sao thì việc vượt qua An Tác Tố Á đại dương để tập kích đối phương là một vấn đề rất khó khăn, vì việc điều phối quân hậu viện rất trắc trở. Chỉ cần quân đội của Lam Nguyệt bố trí ổn thỏa một phòng tuyến cường đại ở bờ bên này của An Tác Tố Á, vậy thì trên cơ bản, quân Tây Bắc sẽ không thể thành công được. Bề ngoài của liên quân Tây Bắc do Mạch Gia đế quốc đứng đầu thì oai phong bát diện, thế như chẻ tre không gì ngăn được, lần lượt đánh chiếm từng thành thị một, nhưng hạn chế lớn nhất và cũng là nhân tố bất lợi nhất của chúng chính là xâm lược vượt đại dương. Đây cũng chính là lý do tại sao họ phải xuất kỳ bất ý đánh lén điên cuồng như vậy. Trận chiến này, hươu chết về tay ai, đến giờ vẫn chưa thể đoán trước được.
Đó là những gì mà Mộ Dung Thiên đã suy đoán ra. Quê hương tại Địa cầu của hắn đã trải qua trên dưới năm ngàn năm chinh chiến, mang tới cho hắn tri thức quân sự siêu việt hơn hẳn những người khác trên Thần Phong đại lục này, mà phán đoán của hắn cũng rất chuẩn xác và cay độc, quả thật là nhất châm kiến huyết. [1]Sau khi công bố tin tức về viện quân, khuôn mặt của Bố Luân Đặc liền trở lại vẻ nghiêm túc:
- Ta biết đại đa số các người chưa từng giết qua ma thú, chứ đừng nói tới là giết người. Nhưng ta phải cảnh báo trước một câu: nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình! Đó chính là lời giáo huấn quý giá nhất của ta sau bao phen xuất sinh nhập tử. Các ngươi hiểu rõ những lời này chứ?
Mọi người cùng hô vang:
- Hiểu rõ!
Bố Luân Đặc gật đầu nói:
- Tiếp theo sẽ là phần điểm danh, mọi người hãy đưa ra chức nghiệp huy chương và học viện huân chương của mình!
Mọi người nghe vậy thì lập tức theo lời mà làm. Các Tuần thú sư liền thả thiên mục thú bay lên cao, hoàn cảnh lúc này so với ngày trước di dân ở Cách Lâm trấn cũng không khác gì mấy.
Không bao lâu sau đã điểm danh xong, Bố Luân Đặc thỏa mãn nói:
- Rất tốt. Tính kỷ luật và việc tuân thủ thời gian của mọi người đều rất tốt, không có ai vắng mặt hay tới muộn. Hỡi các học viên của An Cách La Hy và Tát Á Da Lộ học viện, bình thường các người vẫn xem nhau là đối thủ để cạnh tranh, không ai nhường ai, nhưng ta mong rằng, khi đến được chiến trường, các ngươi sẽ trở nên thân thiết với nhau hơn, trở thành chiến hữu phối hợp tác chiến thật tốt, giống như ta và Áo Tư Tạp vậy!
Lúc này, sắc mặt của Bố Luân Đặc rất là trang trọng, hai tay giao nhau ở trước ngực, biểu lộ một lễ tiết tôn kính nhất với người trước mặt:
- Các dũng sĩ, thời khắc xuất phát đã tới. Chiến thần sẽ chúc phúc cho các người. Chúc mọi người lấy máu tươi của địch nhân, tắm mình trong hào quang của vinh dự, khải hoàn trong tiếng vỗ tay đón mừng các anh hùng, chiến thắng trở về!
- Chiến thắng trở về!
- Chiến thắng trở về!
- Chiến thắng trở về!
- ….
Ngày thường dù Bố Luân Đặc vẫn nổi danh là kẻ ăn nói chất phác, nhưng lúc này ông ta cũng trở thành một diễn thuyết gia xuất sắc, khích động được nhân tâm, làm dâng trào khí huyết của một đội quân non trẻ chưa từng trải qua sinh tử chiến, tạo nên khí thế thật hùng hồn. Mới đây không lâu, họ còn sợ hãi bàng hoàng, thế mà giờ đây, những tâm tình xấu xa nhỏ nhen đó đều đã không cánh mà bay. Mộ Dung Thiên cũng khích động không ngớt, hắn chưa từng nghĩ là mình sẽ có một ngày bước đi trên con đường bảo vệ quốc gia, dùng phương thức nguyên thủy nhất, cũng là phương thức kích động nhân tâm nhất!
Giữa tiếng reo hò vang dậy, từng cánh quân lần lượt xuất phát. Thành quả này phải quy công lao về cho khóa huấn luyện kỷ luật của học kỳ thứ nhất tại học viện, vì lúc đó, mỗi một tuần học viện đều bắt các học viên phải học kỷ luật một buổi, để đến khi gặp phải thời khắc có biến cố như thế này thì liền phát huy tác dụng.
Thông qua Truyền tống miễn phí do quân đội đặc biệt kiến tạo, tất cả các cánh quân đều nhanh chóng được đưa tới những điểm xuất phát khác nhau ở ngoài cửa thành Phật Lạc Lý Tư. Mục tiêu của Mộ Dung Thiên là Uy Nhĩ thành ở hướng Đông Nam, nên lẽ tất nhiên là được truyền tống ra cửa Đông Nam. Lúc này hắn vẫn chưa có nửa điểm kinh nghiệm cầm quân, nhưng cũng may là mỗi cánh quân đều được phái tới mười đội viên giàu kinh nghiệm tác chiến của dong binh đoàn để giúp đỡ; tuy không phải là cấp đoàn trưởng, nhưng họ đều là những dong binh của các binh đoàn trứ danh, với những việc như khống chế đội ngũ thì thật không thành vấn đề.
- Hài, ta nên gọi ngươi là La Địch tiên sinh hay đoàn trưởng La Địch đây nhỉ?
Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền đến, Mộ Dung Thiên và Lộ Thiến vừa nghe được thì vui mừng quay lại, gọi:
- Bích Dạ tiểu thư!
- Bích Dạ tỷ tỷ!
Sau lưng Bích Dạ còn có cả Khải Sắt Lâm. Mộ Dung Thiên vốn cho rằng Bích Dạ đã bị triệu đi, còn mình thì lại không có thời gian để tạm biệt Khải Sắt Lâm, nên trong lòng cũng thấy nuối tiếc, không ngờ các nàng cũng đều lại tới đây.
Mộ Dung Thiên thắc mắc hỏi:
- Nhị vị tiểu thư, sao hai người lại ở đây?
Bích Dạ trừng mắt lườm hắn, nói:
- Khải Sắt Lâm đến đây là để tiễn đưa, còn ta thì lại là một trong những sĩ quan phụ tá do đế quốc phái đến quân đoàn 376 này, tất nhiên là phải đi theo quân đoàn rồi.
Mộ Dung Thiên nghe vậy thì rất đỗi vui mừng, hỏi lại:
- Không thể nào, thật chứ?
Được ở chung một quân đoàn với Lộ Thiến đã là rất may mắn rồi, vậy mà cả Khiết Tây Tạp và Bích Dạ cũng đều là người của đoàn 376, chẳng lẽ thượng cấp quả thật an bài tỉ mỉ đến vậy sao? Có thể cho mình và các thân hữu cùng xuất chinh?
Bích Dạ thở dài một hơi, rồi nói:
- Ài, chỉ mới nháy mắt thôi mà La Địch tiên sinh lại đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của ta. Ta thật sự rất ghen tỵ đó. À phải rồi, từ nay về sau, có phải ta nên đổi giọng mà gọi ngươi là La Địch đoàn trưởng không?
Lẽ tất nhiên đây chỉ là câu nói đùa, nhưng việc Mộ Dung Thiên đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy quả thật là nằm ngoài dự đoán của nàng.
Mộ Dung Thiên mừng rỡ vô cùng. Có Bích Dạ của Cuồng Bạo dong binh đoàn hỗ trợ, vậy thì việc chỉ huy và những công việc khác sẽ thuận lợi nhiều lắm. Nghe khẩu khí của Bích Dạ không khác nào Lộ Thiến, Mộ Dung Thiên liền muốn “kiểm tra sức khỏe” một chút, tuy nhiên, vì ở đây đông người quá, nên không tiện ra tay chút nào.
Lúc này Khải Sắt Lâm mới chậm rãi tiến tới, trong tay cầm một cái chén nhỏ và nói:
- Khải Sắt Lâm xin chúc La Địch đoàn trưởng sớm ngày chiến thắng trở về.
Trong tay nàng là một chén rượu, loại rượu này có màu xanh lam nhàn nhạt, có tên gọi là Khải Toàn, ý nghĩa và tên gọi của nó không khác nhau chút nào, là thứ rượu chuyên dùng trước lúc xuất chinh.
Mắt thấy mỹ nhân đích thân đưa tiễn, bên cạnh lại có một trợ thủ đắc lực giúp đỡ, hào tình của Mộ Dung Thiên liền bốc lên ngùn ngụt, hắn tiếp lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, rồi nói:
- Nhờ lời chúc của Khải Sắt Lâm tiểu thư, trận chiến này nhất định sẽ thành công.
Vóc người của hắn cao lớn, lại thêm lân quang của “Phá lãng” chớp lóe sáng ngời, cộng với hào khí can vân, bộ dáng này so với bộ dáng hạ lưu thường ngày thì khác biệt một trời một vực, quả thật cũng có vài phần khí thế của một mãnh tướng. Khải Sắt Lâm và Bích Dạ nhìn thẳng hắn mà hai mắt không ngừng lóe lên những tia sáng kỳ lạ.
Các dũng sĩ của quân đoàn 376 thật là may mắn, họ mang theo bầu nhiệt huyết sôi trào và chiến ý dâng cao, lần lượt leo lên những con cự tích [2] trong tiếng hát ủng hộ của Khải Sắt Lâm, bắt đầu xuất phát. Đoàn trưởng Mộ Dung Thiên hăng hái ngồi trên đầu con cự tích tiên phong, Bích Dạ cùng với một sĩ quan phụ tá khác và Lộ Thiến thì cùng ngồi trên Phong Linh lộ bay lượn trên không.
Nhớ tới lúc trước, khi rời khỏi Uy Nhĩ thành thì bản thân mình vẫn còn là một kẻ không có chức nghiệp gì, vậy mà hôm nay đã đường đường là thủ lãnh của một cánh quân. Mộ Dung Thiên cảm thấy hơi có chút hoang đường. Không biết đến lúc Lệ Toa và Lạc Na trông thấy mình thì sẽ có cảm nghĩ ra sao nhỉ?
oooOooo
- Thứ sáu, cuối tuần, bầu trời quang đãng, đây là một ngày đặc biệt….
Tiếng bút di động trên mặt giấy, phát ra những tiếng soàn soạt. Ngày này đối với Lam Nguyệt đế quốc, thậm chí là cả toàn bộ đại lục mà nói, thì đây quả là một ngày rất đặc biệt. Tuy nhiên, người viết nhật ký lại không phải là Mộ Dung Thiên, mà cũng không phải Lộ Thiến, Bích Dạ, Khải Sắt Lâm, Khiết Tây Tạp, Lăng Đế Tư hay bất kỳ một binh sĩ nào vừa mới gia nhập quân đội, thậm chí cũng không phải là bất kỳ một người nào ở trên Thần Phong đại lục cả.
Tiêu Băng tiếp tục viết:
- Sinh nhật hai mươi tuổi, mình đã nhận được rất nhiều quà….
Nàng ngẩng đầu nhìn khắp gian phòng ngủ gần như đầy chật quà, cùng với rất nhiều thứ khác đẹp đẽ. Tất cả những thứ này đều là của những nam sinh trong trường có ý theo đuổi nàng tặng cho. Bọn họ biết được, trong quá khứ, Tiêu Băng không dễ dàng tiếp nhận quà của ai, vì vậy nên mới nhờ người khác đưa tới tận phòng cho nàng. Những món quà này đều là hoa tươi, bánh ngọt, mỹ phẩm, túi xách tay, đồng hồ, y phục thời trang, trang sức, đồ cổ, và có cả vé đi xem siêu sao biểu diễn ca nhạc, thậm chí là cả dây chuyền kim cương…vv...thứ gì cũng có. Tất cả đều là do các phú gia công tử vắt óc suy nghĩ để lấy lòng băng sơn mỹ nữ cho bằng được.
Nếu đổi lại một người con gái khác, chắc chắn họ sẽ sung sướng đến phát điên vì đống quà cáp muôn màu muôn sắc này, nói không chừng còn bị chúng làm cho choáng váng đến ngất xỉu cũng nên. Thế nhưng ánh mắt của Tiêu Băng chỉ lướt nhanh qua chúng mà không hề dừng lại. Nàng vẫn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó, còn thiếu quà của một người, một nam nhân háo sắc mà từ sau khi quen biết mình tới nay, năm nào hắn cũng tặng một món quà kỳ lạ.
Nhớ lại thời gian hai năm trước, trong lúc sinh nhật mười tám tuổi của Tiêu Băng, lúc đó nàng còn đang học năm thứ ba ở Cao Trung (tức lớp 12). Lúc bấy giờ còn cách ngày thi vào đại học không xa, thời gian rất cấp bách. Do đó mà trường học cấm chỉ tất cả mọi người tổ chức tiệc tùng riêng tư trong những ngày không phải nghỉ lễ này. Tuy rằng thường ngày Tiêu Băng cũng chẳng hề quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật cho mình, nhưng ngày đó là một ngày đặc biệt, là ngày đánh dấu cho một người bước vào tuổi trưởng thành, trong đời chỉ có một lần. Bởi vậy mà nàng cũng có hơi tiếc nuối. Đêm đó tan học, thời gian của ngày sinh nhật chỉ còn lại hai tiếng, nàng trở về ký túc xá mà trong lòng tràn ngập nỗi mất mát. Rồi bỗng nhiên Mộ Dung Thiên không biết từ đâu xuất hiện, hắn không nói hai lời, chỉ kéo nàng chạy đến ngọn núi phía sau trường. Lúc này Tiêu Băng giật mình, tưởng tên sắc lang này nổi ý dâm dục muốn làm bậy, nhưng sau đó nàng mới biết là mình đoán sai. Hắn chỉ kéo nàng nhảy qua tường, rồi lên xe máy chạy thẳng tới khu trung tâm thương mại trong thành phố, đãi nàng một bữa cơm Tây dưới ánh nến đầy lãng mạn, có cả tiếng dương cầm ưu nhã và hoa Tu Luýp mà nàng thích nhất, lại thêm một bình rượu nho đỏ tươi như máu. Tên sắc lang ấy còn bắt nàng uống vài ly, và còn tuyên bố rằng nàng đã trưởng thành, ngực đã khá lớn, từ nay về sau có thể uống rượu, thoải mái, rồi sau đó còn nói một tràng một thôi những thứ linh tinh khác nữa. Kỳ thật, lúc đó Tiêu Băng nghĩ mãi vẫn không hiểu được, chuyện uống rượu với ngực lớn thì lại có quan hệ gì với nhau chứ?
Tối hôm đó, hai người ăn uống cho tới ba giờ đêm mới lén lút trở về. Sáng hôm sau, Tiêu Băng vẫn đi học như thường lệ, nhưng lại bị ngủ gục trong lớp, sau đó còn rủa thầm hành vi càn quấy của Mộ Dung Thiên nữa. Nhưng chỉ có trong lòng nàng mới biết, đêm đó nàng thật sự rất vui vẻ. Lần đầu tiên trèo tường, lần đầu tiên uống rượu, lần đầu tiên đi chơi khuya, tất cả những hành động đó đều là những việc chưa từng xảy ra, tạo cho nàng một cảm giác kích thích khi vượt ra ngoài khuôn phép. Bề ngoài của nàng là mô dạng của một thiếu nữ ngoan ngoãn, hành vi luôn theo khuôn khổ, cẩn thận giữ gìn từng chút một, nhưng kỳ thật bên trong nội tâm của nàng vẫn luôn khao khát thỉnh thoảng được phá lệ một lần. Mộ Dung Thiên khiến nàng cảm nhận được cảm giác tinh nghịch đầu tiên, nhất là đối với nghi thức thành niên [3], đó đúng là một món quà có ý nghĩa, không gì sánh bằng.
Lại nhớ tới lần sinh nhật năm mười lăm tuổi, tên sắc lang ấy cũng chặn đường mình ở trong trường giống như vậy, trên tay cầm một bó hoa “Kim Giới Chỉ” giá vài đồng, không biết mua ở cái vỉa hè nào, dúi vào tay mình rồi lại còn hô to:
- Anh yêu em!
Lời "tuyên ngôn" thế này đối với một học sinh trung học mà nói thì thật là long trời lở đất, làm chấn động cà toàn trường, khiến Tiêu Băng trong suốt một thời gian dài bị xấu hổ muốn chết. Nhưng giờ đây nhớ lại, cái thời thiếu nữ tình cảm mới chớm nở đó, đột nhiên được một nam sinh ngỏ lời, làm sao không có chút vui sướng chứ! Đương nhiên nàng biết Mộ Dung Thiên chỉ là đùa giỡn thôi, vì hắn là một loại sắc lang, chỉ biết “tính” [4], chứ làm sao biết “ái” [5] là gì.
Ngoài lần đó ra, tên sắc lang ấy cũng làm vô số chuyện hoang đường. Nếu hắn còn ở đây, không biết hôm nay sẽ lại tặng mình thứ gì đặc biệt nhỉ? Tiêu Băng kìm lòng không nổi mà suy đoán lung tung, rồi đột nhiên nàng lại đỏ mặt. Bởi nàng nghĩ tới tính cách và cảnh giới hạ lưu hiện nay của hắn, nói không chừng hắn sẽ lại tặng mình một món đồ chơi dành cho người lớn chạy bằng điện và vài quả trứng biết nhảy múa, rồi lưu lại một tấm thiệp mừng sinh nhật với hàng chữ: “Ngực lớn ngồi cùng bàn, ngươi vẫn chưa có bạn trai phải không? Có chúng nó rồi thì từ nay về sau sẽ có "phương tiện" rồi nhé!”
Nhưng nàng đâu biết rằng, cái tên sắc lang hạ lưu ấy giờ đây lại đang trở thành một anh hùng bước đi trên con đường bảo vệ quốc gia!
Hết
===========================
Chú thích
[1] nhất châm kiến huyết: một châm thấy máu, ý là “nói trúng điểm trọng yếu”.
[2] cự tích: con mối lớn.
[3] nghi thức thành niên: người phương Tây mỗi khi tới 21 tuổi thì chính thức trở thành người lớn, chính thức đủ tuổi uống rượu và hút thuốc. Nên mỗi khi có ai đến tuổi này, thông thường bạn bè sẽ tổ chức sinh nhật cho họ và để họ uống ly rượu đầu tiên để mừng tuổi trưởng thành, đó gọi là nghi thức thành niên. Có lẽ ở Trung Hoa, đến 18 tuổi thì đã đủ tuổi để uống rượu, nên Mộ Dung Thiên mới tổ chức nghi lễ này cho Tiêu Băng.
[4] tính: tính dục
[5] ái: tình yêu
Bình luận truyện