Dị Giới Dược Sư

Quyển 7 - Chương 146: Biến dị



Lạc Na và Lệ Toa cơ hồ hai miệng một lời, vừa mừng vừa sợ kêu lên:

- La Địch tiên sinh?

Tiếng kêu của hai nàng quá lớn, nên bao nhiêu khách nhân đều quay nhìn về phía hắn.

Lúc này đã có người nhận ra vị La Địch kia chính là cứu tinh của thành, đoàn trưởng quân đoàn 376 đại danh đỉnh đỉnh, nên liền bước tới vấn an và hỏi thăm tình hình chiến sự, rồi thế là quán Tinh Nguyệt Hưu Nhàn trở nên huyên náo hẳn lên.

Mộ Dung Thiên an ủi bọn họ:

- Chư vị cứ yên tâm, viện quân của đế quốc sẽ đến đây rất nhanh, mọi người chỉ cần làm tốt công việc hằng ngày của mình là được rồi.

Nghe được lời đó từ chính miệng của đoàn trưởng nói ra, mọi người đều có cảm giác như vừa được tiêm một liều thuốc an thần, trong nhất thời tiếng hoan hô vang lên như thủy triều dâng, tất cả đều là những lời ca ngợi Mộ Dung Thiên tuổi trẻ đầy triển vọng, anh minh thần võ, công đức vô lượng, vân vân và vân vân. Nhưng bọn họ không biết rằng ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không nắm chắc kết quả sẽ như thế nào. Nếu như không thể thoái triệt, vậy thì vài hôm sau những người đang sống sờ sờ đây sẽ không còn được hưởng thụ thịt ngon rượu tốt và bàn chuyện trên trời dưới đất như hôm nay nữa. Cho dù là quân Tây Bắc vì thẹn quá hóa giận hay là ma thú hung tàn thô bạo cũng đều sẽ không bỏ qua họ.

Mộ Dung Thiên thầm thở một hơi dài, rồi nói:

- Các vị ai đang ăn thì cứ tiếp tục ăn, ai đang uống thì cứ tiếp tục uống, ta phải đi gặp lão bằng hữu đã.

Tất cả mọi người nghe vậy thì đều hiểu ý, ai nấy liền trở về chỗ ngồi, không quấy rầy hắn nữa.

Lệ Toa và Lạc Na hưng phấn đến nổi không biết phải nói gì, cuối cùng mới lên tiếng:

- La Địch đoàn trưởng, thật là người rồi!

Tuy không quen với cách xưng hô này, nhưng hiện nay thanh danh của Mộ Dung Thiên ở trong thành rất vang dội, địa vị giữa họ và hắn có sự chênh lệch quá lớn, do đó mà hai nàng không dám xưng hô như trước đây. Các nàng sớm đã nghe nói vị thống soái chỉ huy viện quân vừa mới đến thành này có tên gọi là La Địch, nhưng chẳng qua khi hắn chính thức xuất hiện ngay trước mặt họ, thì thủy chung gì cũng vẫn không thể tin nổi vào mắt mình. Chỉ cách biệt có vài tháng ngắn ngủi mà hắn đã leo lên được một vị trí cao vời như thế, lại còn thống lĩnh một quân đoàn có tới mấy vạn người, hơn nữa, lại còn là niềm hy vọng của dân chúng trong Uy Nhĩ thành nữa.

Mộ Dung Thiên cảm thấy không được tự nhiên lắm, vì ngay cả Lộ Thiến hay Bích Dạ cũng vậy, trong lúc chiến đấu mà gọi hắn là đoàn trưởng thì cũng chẳng có gì, nhưng hai thiếu nữ này đều là những người đã quen biết hắn từ lúc còn chưa có chức nghiệp gì, và nay lại gọi hắn như thế thì chỉ khiến bản thân không được thoải mái mà thôi.

Thế rồi Mộ Dung Thiên cười nói:

- Lệ Toa, Lạc Na, các nàng hãy cứ gọi ta như trước kia đi. Dù thế nào đi nữa, khi ở trước mặt các nàng, ta vẫn là La Địch thôi. À, đúng rồi, đừng quên Bích Da Linh của ta đó!

Nhị nữ có tâm tính đơn thuần, hơn nữa lại hiểu rõ Mộ Dung Thiên vốn khiêm tốn ôn hòa, nên vui vẻ đổi giọng:

- La Địch tiên sinh, người hãy chờ một chút nhé.

Thế rồi một người cầm chai, một người cầm cốc, rót cho Mộ Dung Thiên thứ nước uống có màu xanh lục thơm ngon.

Vừa vặn lúc này Tư Ân cũng từ phía sau đem thịt nướng lên tới, khi lão vừa thấy Mộ Dung Thiên thì thiếu chút nữa đã đánh rơi khay thức ăn trong tay xuống đất, lắp bắp nói:

- La....La Địch đoàn trưởng, hoan nghênh quang lâm.

Lão là người nhát gan và thành thật, tuy rằng trước kia Mộ Dung Thiên đã từng ở "chùa" nơi đây suốt hơn một tháng, nhưng y vẫn không dám dựa hơi vào mối quan hệ với hắn.

Nếu như lúc đầu không được lão nhân hiền lành thiện lương này mạo hiểm làm trái với quy định của chức nghiệp công hội mà cung cấp thức ăn cho hắn, nói không chừng hắn đã sớm bị chết đói rồi. Thế rồi Mộ Dung Thiên cười nói:

- Tư Ân lão bản, ngươi có ân cứu mạng với ta, ngàn vạn lần đừng bao giờ khách khí với ta đấy. Cứ gọi ta là La Địch được rồi. Ta đã coi nơi này như nhà của mình, trừ phi lão xem ta là người ngoài thôi.

Tư Ân nghe được lời đó và lại thấy Mộ Dung Thiên không phải đang làm bộ, nên sự sợ hãi trong lòng cũng bớt đi không ít. Trước kia, khi biết được tố chất dược sư của Mộ Dung Thiên siêu cao, ông sống chết cũng không chịu xưng hô là hạ bối, hiện giờ sao dám lỗ mãng, tuy không gọi là đoàn trưởng nhưng vẫn gọi là tiên sinh như trước. Nhưng vừa rồi, khi nghe Mộ Dung Thiên tự nhận mình là một thành viên của quán Tinh Nguyệt Hưu Nhàn, thì trên mặt lão như bừng sáng, nét già nua cũng tươi tắn hồng hào hẳn lên, lão vội nói với nhị nữ:

- Lệ Toa, Lạc Na, các ngươi hãy mau mời La Địch tiên sinh lên lầu trò chuyện đi. Ở dưới đây đông người, hẳn các ngươi sẽ không có thời gian tiếp đãi tiên sinh đâu, mọi chuyện ở đây cứ để ta lo được rồi.

Tuy Mộ Dung Thiên có cho lão một số tiền lớn đủ để an hưởng tuổi già, nhưng căn cứ theo quy định của công hội, những ai chưa đủ tuổi thì không thể nghỉ hưu, thậm chí dù có muốn thuê thêm hai người cũng không được. Đây chính là nỗi khổ của những người mang chức nghiệp sinh hoạt, cái loại chức nghiệp tầm thường nhất trong xã hội vậy.

Những khách nhân trong quán từ lúc nghe được Mộ Dung Thiên là bạn cũ của Lệ Toa và Lạc Na, và nay tới thăm họ thì ai nấy cũng đều thức thời mà không gọi phục vụ nữa, tránh quấy rầy hai nàng. Hơn nữa, họ lại còn nghe Mộ Dung Thiên tự nhận là một thành viên của Uy Nhĩ thành thì lại càng yên tâm không ít. Bởi vì bất luận thế nào, hắn nhất định cũng sẽ niệm tình chốn cũ mà tận lực kháng địch.

Lệ Toa và Lạc Na cũng nhìn ra trong khoảng thời gian ngắn này, có lẽ khách nhân cũng không cần phục vụ nhiều lắm, vì vậy liền bỏ bình rượu trong tay xuống, rồi cao hứng thốt:

- Tư Ân lão bản, vậy thì làm phiền lão nhé!

Sau đó, hai nàng liền nắm tay Mộ Dung Thiên kéo lên lầu.

Mộ Dung Thiên chợt phát hiện cách bày biện của gian phòng mà mình ở lúc trước vẫn không hề thay đổi, nào dép nào áo, tất cả vẫn được vất bừa bãi một bên, thật giống hệt như lúc mình rời đi vậy.

Lạc Na cười nói:

- Trong quán của chúng ta không có người khác, cho nên Tư Ân lão bản cùng với ta và Lệ Toa quyết định giữ lại căn phòng này. Chúng ta tin rằng sẽ có một ngày người sẽ trở lại thăm chúng tôi, quả thật không sai, hơn nữa còn chưa tới nửa năm.

Được cùng ở chung với hai thị nữ này là thoải mái nhất, Mộ Dung Thiên vẫn thích đùa giỡn như rước kia, hắn cười nói:

- Biết có hai vị đại mỹ nữ ở phương xa kiễng chân trông ngóng, ta tất nhiên là phải nhanh chóng trở về rồi, ha ha ha….

Lạc Na và Lệ Toa vốn luôn bị nhân tộc kỳ thị, nên hai nàng rất ít khi được nghe người khác khen ngợi, giờ đây nghe hắn khen như thế thì rất cao hứng, hơn nữa người tán thưởng các nàng hôm nay lại là đại nhân vật danh chấn đế quốc nên lại càng vui sướng hơn, cả hai chỉ vờ hờn dỗi hứ lên vài tiếng, sau đó theo thói quen ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Thiên, nghe hắn thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện phấn khích trong mấy tháng qua, còn cả những chuyện tai nghe mắt thấy ở siêu cấp thành thị, những thứ ấy dù sao khi liên lạc qua thư tín cũng không bằng được mặt đối mặt để hỏi han tự sự. Nhị nữ chăm chú nghe tới mê mẩn, không ngừng trầm trồ, ước ao được đến nơi thành thị phồn hoa cái gì cũng có như thế.

Mộ Dung Thiên giờ đây không còn là một tiểu tử chưa từng trải, có sắc tâm mà không có sắc đảm nữa. Sau nhiều lần hoan hảo với Bích Dạ và Khải Sắt Lâm, hắn đã trở thành một người dầy dạn kinh nghiệm, đối với tâm tư của nữ nhân cũng hiểu rõ hơn nhiều, vì thế mà lúc này đương nhiên cũng biết rõ hai nữ tử xinh đẹp này đối với hắn cũng có chút ý tứ. Hắn lập tức không chút khách khí, hai tay ôm lấy đôi eo thon nhỏ của hai nàng, hưởng thụ thú vui trái ôm phải ấp, cùng với ánh mắt sùng bái của các nàng, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Lệ Toa và Lạc Na cũng không chống cự, tùy ý để hắn ôm, chẳng những thế mà hai nàng còn dán sát vào hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ cái tên đầu gỗ chỉ khôn khéo ngoài mặt này bây giờ lại hiểu quan hệ nam nữ rồi sao? Nghĩ đến đó thì trong lòng hai nàng vui mừng khôn siết. Nam tử trẻ tuổi này đầy khôi hài, có sức sống, có chí khí, lại không vì đã có quyền thế mà thay đổi cách sống bình dị và tấm lòng son sắt, đó mới chính là đối tượng chung thân tốt nhất. Đương nhiên, hai nàng cũng không có nhiều dã tâm, không nhất thiết phải trở thành thê tử của Mộ Dung Thiên, chỉ cần được làm thị thiếp thì cũng đủ thỏa mãn rồi. Cho dù có làm hạ đẳng thị nữ của Lĩnh vực ma võ sĩ thì so với địa vị của ngày hôm nay cũng đã là một trời một vực rồi, dù hắn không ngại, muốn cưới các nàng về làm thê tử thì họ cũng không dám đồng ý, chỉ mong sao có thể kết hợp là đã hạnh phúc lắm rồi.

Nghe Mộ Dung Thiên nói xong, Lệ Toa bỗng nhiên nói:

- La Địch tiên sinh, mấy tháng vừa qua, chúng ta cũng thay đổi không ít đâu.

Lạc Na cũng vội vàng tiếp lời:

- Đúng vậy, La Địch tiên sinh. Người muốn xem qua không?

Mộ Dung Thiên đang thích thú kiểm tra những bộ ngực mỹ miều của các nàng, vừa nghe vậy thì liền mỉm cười đầy dâm đãng nói:

- Ta thấy rồi, Lệ Toa, Lạc Na, không ngờ chỉ cách biệt ít lâu mà các ngươi đã đầy đặn hơn nhiều, hắc hắc.

Hai nàng nghe xong lời đó thì biết ngay hắn đang ám chỉ tới điều gì, vì thế mà khuôn mặt của cả hai chợt đỏ bừng, thầm nghĩ cá tính sắc lang của hắn đúng là không thay đổi. Lệ Toa vội giải thích:

- Chúng ta không phải nói tới việc đó mà.

Dứt lời, nàng vội cựa mình thoát khỏi vòng tay của Mộ Dung Thiên, đứng dậy niệm chú ngữ, rồi từ trên bàn tay của nàng chợt xuất hiện một vật có màu xám hơi trong suốt, hình dáng của nó trông như một chiếc lông ngỗng, rồi nhẹ nhàng bay tới trên giường. Sau đó màu xám lan tràn ra khắp chiếc giường, không lâu sau cả chiếc giường đều bị thấm màu xám của linh lực vật thể do nàng tạo ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mộ Dung Thiên, Lệ Toa cười hì hì đồng thời cũng co ngón trỏ bên tay phải lại, sau đó Mộ Dung Thiên cảm thấy mình hình như đang dần dần cách xa mặt đất hơn, không, phải nói là cả hắn và chiếc giường đều đang bay lên, lơ lửng giữa không trung. Sau đó ngón tay của Lệ Toa hơi vẫy vẫy, rồi chiếc giường chợt bay đi như một tấm thảm vậy.

- Chuyện này........đây là!?

Từ trước tới nay, Mộ Dung Thiên vẫn chưa hề nghe ai nói đến loại kỹ năng tựa như siêu năng lực thế này. Đoạn chú ngữ mà Lệ Toa vừa niệm chính là loại chú ngữ có năng lực khu động vật thể của xà tộc - khu vật. Trước kia Mộ Dung Thiên đã từng thấy nàng dùng cách này để đóng cửa quán, nhưng khi đó, món vật được khu động phải có phù chú đặc biệt, hơn nữa lại phải xác định một quỹ đạo nhất định từ trước. Ví dụ như chỉ đi được từ mặt đất lên tới trần quán, mà không có thể di chuyển sang địa phương khác. Nhưng vào lúc này thì kỹ năng của Lệ Toa ngoài việc không cần dùng tới phù chú ra, nàng còn có thể tùy ý khống chế phương hướng bay, rõ ràng đã thoát ly được quy luật trước kia.

Chiếc giường chậm rãi hạ xuống, trở lại vị trí cũ. Lệ Toa nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Mộ Dung Thiên, thì đắc ý cười hỏi:

- La Địch tiên sinh, người thấy sao?

Mộ Dung Thiên kinh ngạc đến nổi há hốc miệng, hắn liền tự tát vào miệng của mình một cái rồi nói:

- Lệ Toa, sao nàng làm được như thế vậy?

Lệ Toa cười nói:

- Đó là nhờ ngươi dạy cho ta thuật tu luyện đấy. Sau khi luyện một thời gian, ta chợt phát hiện ngoài việc mình trở nên xinh đẹp hơn, mà ta còn có thể sử dụng loại linh lực màu xám này nữa, nó đã giúp cho khả năng khu vật của ta đạt đến một cảnh giới cao hơn trước.

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì muốn ngất. Hắn không ngờ lại có việc như thế. Đại khái là do phương pháp tu luyện "Linh lực vận chuyển chu thiên" của hắn đối với kết cấu cơ thể đầy khác biệt của yêu tộc có tác dụng giống nhau nên dẫn đến sự biến dị của linh lực. Hắn cũng chỉ có thể dùng cách phân tích này để giải thích sự việc kỳ lạ này mà thôi.

Lạc Na cũng không muốn tỏ ra yếu thế, liền nói:

- La Địch tiên sinh, ta cũng muốn biểu diễn kỹ năng mới của ta cho ngươi xem nữa.

Vừa dứt lời, trên tay nàng liền hiện lên một đóm hỏa diễm lớn, nhưng màu sắc của hỏa diễm lại toàn một màu đen. Mộ Dung Thiên thấy vậy thì kinh ngạc vô cùng, theo hắn biết, hỏa diễm chỉ có sáu loại là hồng, hoàng, lam, thanh, tử, và bạch; còn hắc hỏa diễm thì chưa nghe qua bao giờ. Từ màu sắc tựa như u minh đó, Mộ Dung Thiên mơ hồ cảm giác được chút gì đó khác biệt

Hai tay Lạc Na khép lại, hỏa diễm liền biến mất, nhưng trong tay nàng lại xuất hiện một vật hình tròn như quả trứng vậy.

- La Địch tiên sinh, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ không đoán ra tác dụng của nó đâu nhỉ.

Mộ Dung Thiên thấy vật kia trông giống như một quả lựu đạn, nên bật thốt:

- Đạn nổ?

Lạc Na hơi ngạc nhiên:

- La Địch tiên sinh, sao ngươi biết thế?

Mộ Dung Thiên không trả lời ngay, mà hỏi lại:

- Lạc Na, hãy mau nói cụ thể cách dùng của nó thế nào đã. Một quả lựu đạn như vậy có uy lực như thế nào? Mỗi lần nàng có thể chế tạo được bao nhiêu quả?

Lạc Na thoáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta và Lệ Toa đã từng ra ngoài thành thí nghiệm. Một quả với kích thước nhỏ thế này có thể làm nổ tung một phạm vi có đường kính chừng bốn thước. Với linh lực của ta hiện giờ, nhiều nhất thì chỉ chế tạo được hai trăm quả, và chúng có thể tồn tại trong một thời gian ngắn. Còn phương pháp làm nổ chúng thì có hai cách, một là tạo ra áp lực thật lớn còn hai là do ta dùng ý niệm để làm chúng phát nổ. Nếu có người khác tạo áp lực để gây nổ thì ta có thể dùng ý niệm để khống chế không cho nổ cũng được.

Mộ Dung Thiên nghe xong thì cực kỳ hưng phấn, kêu lên:

- Tốt lắm, Lệ Toa, Lạc Na, ta đại biểu cho quân đoàn 376 thu nhận các nàng nhập ngũ, cùng tham dự cuộc chiến vinh quang bảo vệ Uy Nhĩ thành!

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện