Dị Giới Thú Y
Chương 597: Mẫu Thần giá lâm (hạ)
Sáng Thế mẫu thần có thực lực thế nào, bà dùng hết tốc độ để bay. Sở Thiên mở thời gian thuận lưu đuổi cũng không kịp, chớp mắt, Mẫu Thần đã hạ xuống nội đình.
Sở Thiên theo sát phía sau, nhìn người trong sân, hắn thở phào một hơi.
Trong sân chỉ có đám trẻ, tiểu Mặc Phỉ Đặc đứng đầu, mấy tên đang ngồi vây quanh lại với nhau, chơi trò vỗ tay mà trẻ con trên đại lục Huyễn Thú hay chơi. Nhìn qua, cũng có dáng dấp của những đứa trẻ ngây thơ.
Sở Thiên không nhịn được cười, những đứa trẻ của hắn không có ai bình thường, lại không ai đi chơi những trò chơi trẻ con này. Vậy thì hiện tại chắc chắn là đang diễn trò. Xem ra, tiếng quát lớn vừa rồi của Mẫu Thần đã kinh động đến Sắt Lâm Na, nàng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trong thời gian ngắn nhất.
Lão bà, tốt lắm! Sở Thiên lòng thầm tán dương!
Lúc này Phan Đa Lạp nhìn thấy Mẫu Thần, lập tức đứng dậy, cơ thể lắc lư bước tới, vừa bước vừa cười, cười đến ngọt lịm người, "Bà ơi, bế bế!"
Mẫu Thần còn rất thích tiểu nha đầu tinh nghịch đáng yêu này, cúi người xuống bế lên.
"Thơm thơm, bà!" Phan Đa Lạp hôn một cái lên trán Mẫu Thần, trên khuôn mặt của Bố Lan Ny lúc này mới hiện ra một nụ cười, "Mấy vị phu nhân của ngươi đâu? Kêu họ ra đây đi!"
Sắt Lâm Na kéo lấy tay của Chu Lệ Á, hai người sánh vai nhau bước ra, nhất tề hành lễ. "Bái kiến Mẫu Thần! Ái Lệ Ti tỷ tỷ thường nhắc với chúng ta về người, hôm nay được nhìn thấy dung nhan người, chúng ta thật vinh hạnh bội phần."
"Uhm, cũng biết cách nói chuyện!" Sắt Lâm Na mở miệng đã kêu Tiểu Bạch là tỷ tỷ, đương nhiên là muốn ám thị với Mẫu Thần, trong nhà này Tiểu Bạch mới là chính thất. Điều này khiến lòng Mẫu Thần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bố Lan Ny nhìn quanh trong nội đình Bố Lôi Trạch, khẽ gật đầu, lại nói: "Ái Lệ Ti và Cáp Địch Tư đâu? Sao lại không ra gặp ta?"
"Tới rồi, tới rồi!" Tiểu Bạch vội vàng từ bên ngoài điện chạy tới, vừa gặp mẫu thần, nàng đã thè lưỡi với Sở Thiên, rồi ngoan ngoãn đứng hầu bên cạnh.
Sau khi hàn huyên, Mẫu Thần nhắc lại chuyện chính, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi lập tức gọi nhân thủ trên đảo tập trung lại, A Cổ Lạp sơn cũng có không ít Long tộc chứ? Gọi tất cả đến đây!"
Sở Thiên trong lòng đùng đùng nổi giận. Mẫu Thần cho rằng bà ấy là ai chứ? Gia sản của Bố Lôi Trạch há là thứ để bà ta có thể mệnh lệnh!
Tuy rằng tức giận, nhưng Sở Thiên vẫn không thể trở mặt, đành nói: "nhạc mẫu đại nhân, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào chính sảnh được không?"
Mẫu Thần giao lại Phan Đa Lạp cho Chu Lệ Á, xoay người nói: "Vậy được, đi… hả?"
Đột nhiên, bà dừng bước chân lại, ngưng thần nhìn dưới chân, "Ai ở phía dưới? Cút ra đây!" Nói rồi, Mẫu Thần dậm mạnh chân một cái, một tiếng "rầm" vang lên, mặt đất nứt ra, Thực Thần Sử Đế Phân đang run rẩy như cầy sấy trốn trong một động huyệt chuột biến dị dưới lòng đất.
Sở Thiên thầm kinh hãi, Sáng Thế mẫu thần quả nhiên lợi hại, ngày trước Thiên Phạt Chi Nhãn của Kiệt Khắc Tốn còn không tìm được Thực Thần a!
"ngươi là ai?" Bố Lan Ny lạnh giọng quát.
Tiểu Bạch cười nói: "Mẹ, người không nhận ra hắn ư? Tên này còn rất có tiếng nữa kìa…." Bị Mẫu Thần trừng mắt một cái, nàng không dám nói tiếp nữa.
"Mẫu, Mẫu Thần, chào bà!" Sử Đế Phân run rẩy từ dưới đất bò lên, lòng thầm nghĩ: Vẫn không trốn được a!!
"Lão nhân gia ta….à không, tiểu thần Sử Đế Phân, bái kiến Mẫu Thần!" Sử Đế Phân có ngoại mạo con người khoảng tám, chín mươi tuổi, khúm núm đứng trước mặt Mẫu Thần trong bộ dạng chừng ba mươi, cho dù nhìn thế nào, Sở Thiên vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mẫu Thần lạnh giọng nói: "Ta đến rồi, ngươi trốn làm gì?"
"Tiểu, tiểu thần sợ!" Sử Đế Phân sắc mặt ủ dột nói.
Mẫu Thần nhìn thấu thực lực của Sử Đế Phân. Chẳng qua là thực lực tầng thứ ba sơ cấp mà thôi, bà cũng không để trong lòng, lạnh lùng nói một câu "cút đi" sau đó liền bỏ đi.
Sở Thiên kéo Tiểu Bạch đi sát theo sau Mẫu Thần, lòng lại nghi hoặc không thôi, Sáng Thế mẫu thần sau khi thấy Thực Thần tại sao lại không có chuyện gì xảy ra? Sao lại như vậy? Lẽ nào tất cả suy đoán liên quan đến Thực Thần lúc trước của Sở Thiên đều sai hết?
Sắt Lâm Na trong nội đình tiễn mấy người đi, cũng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Thực Thần chăm chăm
Sử Đế Phân đang vỗ ngực thở phập phồng.
"Sử Đế Phân lão tiên sinh, cuộc hội diện của ngài và Mẫu Thần cứ kết thúc như vậy thôi sao?" Sắt Lâm Na quái dị nói.
"Cứ kết thúc vậy thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lão nhân gia ta làm trò cười cho thiên hạ phải không?" Thực Thần giận dữ nhìn Sắt Lâm Na.
"Ồ, đương nhiên không phải, sao ta lại có thể nghĩ như vậy chứ? Ha ha!" Sắt Lâm Na trong lòng cũng đang hỏi một câu giống như Sở Thiên, lẽ nào Mẫu Thần thật sự không quen Thực Thần, hay là Thực Thần quá biết cách giả vờ, lừa được cả Mẫu Thần?
……………….
Quang Minh Thánh Điện, Sở Thiên đang chiêu đãi Mẫu Thần, bên cạnh còn có Tiểu Bạch.
"nhạc mẫu đại nhân vừa rồi nói muốn ta triệu tập nhân thủ, tiểu tế không hiểu, lẽ nào người gặp phải khó khăn gì?"
"không phải khó khăn gì, chỉ là nhân thủ trong tay không đủ dùng thôi!" Mẫu Thần nói lái đi, không chịu nói thật. nhưng Sở Thiên sao lại không hiểu ra, lão nhạc mẫu này chắc chắn lại bị thiệt lớn từ chỗ vạn thú dũng sĩ, lân này đến Bố Lôi Trạch cầu cứu! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m
Sở Thiên nghiêm sắc mặt, đứng dậy, thề thốt: "nhạc mẫu đại nhân có gì căn dặn, tiểu tế dĩ nhiên sẽ nghe theo lệnh, chi bằng như vậy, ta lập tức cùng người bay lên trời, người tùy ý xem Bố Lôi Trạch của ta, ngắm được ai, chỉ cần một câu nói, ta lập tức chọn hắn làm thuộc hạ cho người!"
Mẫu Thần đột nhiên phát hiện, người con rể này cũng nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Sở Thiên lại nói: "Ngoài ra có hai người cần phải nói rõ trước với người, một là nữ chủ nhân Huyết Luyện Bảo La Tây Nhã, hai là hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ, họ đều là đến làm khách trên đảo của ta, hoàn toàn không phải là người nhà ta."
Mẫu Thần im lặng chốc lát, lòng thầm nghĩ, hai người này là Thú Thần, cố thu nhận thì không nhất định có thể nghe lời thật lòng, nếu như vạy thì không cần cũng được! Bà lại nói: "Ngoài ra, ta muốn tách Cáp Địch Tư và Ái Lệ Ti ra, ngươi chuẩn bị một chút đi! Trả huyết nha của Cáp Địch Tư cho ta trước!"
Sở Thiên thoáng suy nghĩ, thả Cáp Địch Tư ra tuy có chút tác dụng ngược, nhưng lại có thể giải phóng một Thần Vương Tiểu Bạch, phóng thích Cáp Địch Tư có thể nói là hai nhà cùng có lợi.
"nhạc mẫu đại nhân căn dặn, tiểu tế dĩ nhiên theo lời!" Sở Thiên vẫn thề thốt bảo đảm, cho dù là nhạc mẫu có chấp nhặt thế nào nữa, cũng không tìm ra chuyện không phải nào của con rể.
Mẫu Thần cười lạnh nói: "ngươi nghe cho rõ đây, lại kêu linh hồn của Ái Lệ Ti ra đây, trả thân thể lại cho Cáp Địch Tư!"
"Đây là chuyện dĩ nhiên!" Sở Thiên và Tiểu Bạch cùng lên tiếng, cơ thể quái vật của Cáp Địch Tư có gì tốt chứ? Còn không bằng để Sở Thiên tự làm lấy một cái!
Mẫu Thần chợt nhíu mày, thần thái có chút gấp gáp. "không cần nói phí lời nữa, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi theo ta đi chọn người trước!" Nói rồi, bà bay ra ngoài trước.
Sở Thiên tủm tỉm cười đi theo phía sau, để cho bà tùy tiện chọn đi, chiến lực chủ yếu của Bố Lôi Trạch, còn cả những thứ không cho người khác thấy đều ở trong hòn đảo thứ mười bảy, có vách ngăn thần lực hộ thuẫn bảo vệ, những người con flại chỉ là binh tôm tướng tép, không đáng nhắc đến.
Quả nhiên, Mẫu Thần bay lên bầu trời, dùng thần lực nhìn toàn cảnh của Bố Lôi Trạch, bất giác sững người, "Sao chỉ có những thần quan bình thường này?"
Sở Thiên khó xử nói: "nhạc mẫu đại nhân xin thứ lỗi, Bố Lôi Trạch của ta vốn dĩ cũng không mạnh a!"
"Kiệt Khắc Tốn và tên A Mạt Kỳ lần trước ta gặp đâu rồi?" Mẫu Thần hỏi.
"Bọn họ đi Huyết Luyện Ngục rồi, bởi vì ta dự định tổ chức liên hôn với gia tộc Phượng Hoàng, họ đi trước chuẩn bị rồi!" Thật ra, Kiệt Khắc Tốn và A Mạt Kỳ trốn ở trong hòn đảo thứ mười bảy. Có điều khi thần niệm của Mẫu Thần quét qua hòn đảo thứ mười bảy, chỉ cảm thấy đây là một hòn đảo nhỏ bình thường.
Mẫu Thần vừa định trách móc Sở Thiên, nhưng đúng lúc này, bình bình bình! Đám mât vang lên tiếng trống nặng nề nhiều tiết tấu.
"Tới nhanh vậy sao?" Mẫu Thần đại nộ
Sở Thiên nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ở xa xa mây đen kéo tới, từng lớp đẩy nhau, giống như những đợt sóng thủy triều đang rít gào.
Là vạn thú dũng sĩ!
"Bố Lan Ny, ngươi sát thương vô số huynh đệ chúng ta, muốn phủi tay bỏ đi sao?" Ước Hàn Tốn dẫn đầu đoàn người, lao đến gần.
"Bổn miện hạ chưa từng có ý định chạy trốn! Ước Hàn Tốn, ngươi lại đến tìm cái chết sao?" Mẫu Thần không hề chịu nhún nhường, hai người bắt đầu đối nhãn.
Không lâu lúc trước, vong linh quân đoàn của Mẫu Thần đã trải qua một trận sống mái khói lửa với vạn thú dũng sĩ, kết quả lưỡng bại câu thương, nhưng lúc này Sở Thiên lại xen ngang, chữa trị khỏi cho phần lớn vạn thú dũng sĩ. Kết quả vạn thú dũng sĩ đã hồi phục đến tám thành chiến lực lại một lần nữa tìm Mẫu Thần thực lực đã tổn thát nặng nề, đánh cho các vong linh tơi tả không thành quân. Nhưng Mẫu Thần quá mạnh, chỉ dựa vào sức một mình mình, đã đột phá vòng vây mang theo tàn binh bại tướng ra ngoài, đến Bố Lôi Trạch cầu cứu.
Nhất thời hai bên giơ kiếm giương cung, lúc này Ước Hàn Tốn nhìn thấy Sở Thiên bên cạnh, chắp tay nói: "Long Thần, lần trước ta đã lập thệ trước mọi người, nói mãi mãi không xâm phạm Bố Lôi Trạch! Nhưng tiền đề là ngươi không nguy hại đến chúng ta! hôm nay ngươi thu giữ tử địch của vạn thú dũng sĩ chúng ta, có phải muốn đối địch với chúng ta?"
Ước Hàn Tốn lời nói tuy lạnh lẽo, nhưng lại không hề nhắc đến họ có thể đánh bại Mẫu Thần, cái dựa vào là y thuật của Sở Thiên. Cách nghĩ của hắn quá đơn giản, có thể ở trên chiến trường mỗi người một chủ mà giết bằng hữu, nhưng vẫn ngầm ngầm không thể bán đứng người đã từng giúp mình, đây gọi là thứ vinh quang của dũng sĩ.
Mẫu Thần lạnh lẽo nhìn Sở Thiên, tính thử hắn sẽ làm thế nào.
Sở Thiên cười nhàn nhạt, lòng nói, các ngươi muốn đánh, thì đừng đánh trước cửa nhà của lão tử a, con mẹ nó, đáng tiếc không có cách nào đuổi Mẫu Thần đi! Hắn nói: "Ước Hàn Tốn miện hạ, vị này là nhạc mẫu đại nhân của ta, lão nhân gia người đến làm khách ở Bố Lôi Trạch, ta không thể không tiếp đãi. Đây sao lại tính là che giấu kẻ địch của ngươi được?"
"Ít nói nhảm!" Ước Hàn Tốn lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi giúp bà ta, thì chính là đối địch với chúng ta, vậy thì lên chiến trường phân thắng thua! Nếu như ngươi không giúp bà ta, ta mượn Bố Lôi Trạch này của ngươi chiến đấu với bà ta một trận, bất cứ tổn thất nào, ta sẽ bồi thường toàn bộ, sau này nợ ngươi một ân tình!"
Sở Thiên mắt sáng lên, nhưng lập tức vụt tắt, trên thực tế, nếu như hắn giúp vạn thú dũng sĩ đối phó Mẫu Thần là lựa chọn sáng suốt nhất, như vậy sẽ mất đi một đại địch, lại có thêm một bằng hữu cường đại dễ khống chế, nhưng…. Tiểu Bạch đang ở một bên nhìn trân trân hắn, Sở Thiên có muốn giết Mẫu Thần thế nào đi nữa cũng không thể đi làm. Người ta là nguyên đại nhân hàng thật giá thật của hắn!
Khó xử a! Sở Thiên lòng thầm ai oán, bình sinh hắn dường như chưa từng gặp phải phiền phức nào lớn như vậy – chỉ có chút sai lầm, Bố Lôi Trạch sẽ phải đối mặt với một trận đại chiến chúng thần!
Sở Thiên suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không có đối sách, lúc này Mẫu Thần không muốn chờ đợi thêm, "Ước Hàn Tốn, ta còn sợ các ngươi sao?" Bà giơ tay lên, xé rách một không gian, vong linh quân đoàn âm khí ngút trời đã xuất hiện trong không trung, xa xa đối đầu với vạn thú dũng sĩ.
Sở Thiên theo sát phía sau, nhìn người trong sân, hắn thở phào một hơi.
Trong sân chỉ có đám trẻ, tiểu Mặc Phỉ Đặc đứng đầu, mấy tên đang ngồi vây quanh lại với nhau, chơi trò vỗ tay mà trẻ con trên đại lục Huyễn Thú hay chơi. Nhìn qua, cũng có dáng dấp của những đứa trẻ ngây thơ.
Sở Thiên không nhịn được cười, những đứa trẻ của hắn không có ai bình thường, lại không ai đi chơi những trò chơi trẻ con này. Vậy thì hiện tại chắc chắn là đang diễn trò. Xem ra, tiếng quát lớn vừa rồi của Mẫu Thần đã kinh động đến Sắt Lâm Na, nàng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trong thời gian ngắn nhất.
Lão bà, tốt lắm! Sở Thiên lòng thầm tán dương!
Lúc này Phan Đa Lạp nhìn thấy Mẫu Thần, lập tức đứng dậy, cơ thể lắc lư bước tới, vừa bước vừa cười, cười đến ngọt lịm người, "Bà ơi, bế bế!"
Mẫu Thần còn rất thích tiểu nha đầu tinh nghịch đáng yêu này, cúi người xuống bế lên.
"Thơm thơm, bà!" Phan Đa Lạp hôn một cái lên trán Mẫu Thần, trên khuôn mặt của Bố Lan Ny lúc này mới hiện ra một nụ cười, "Mấy vị phu nhân của ngươi đâu? Kêu họ ra đây đi!"
Sắt Lâm Na kéo lấy tay của Chu Lệ Á, hai người sánh vai nhau bước ra, nhất tề hành lễ. "Bái kiến Mẫu Thần! Ái Lệ Ti tỷ tỷ thường nhắc với chúng ta về người, hôm nay được nhìn thấy dung nhan người, chúng ta thật vinh hạnh bội phần."
"Uhm, cũng biết cách nói chuyện!" Sắt Lâm Na mở miệng đã kêu Tiểu Bạch là tỷ tỷ, đương nhiên là muốn ám thị với Mẫu Thần, trong nhà này Tiểu Bạch mới là chính thất. Điều này khiến lòng Mẫu Thần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bố Lan Ny nhìn quanh trong nội đình Bố Lôi Trạch, khẽ gật đầu, lại nói: "Ái Lệ Ti và Cáp Địch Tư đâu? Sao lại không ra gặp ta?"
"Tới rồi, tới rồi!" Tiểu Bạch vội vàng từ bên ngoài điện chạy tới, vừa gặp mẫu thần, nàng đã thè lưỡi với Sở Thiên, rồi ngoan ngoãn đứng hầu bên cạnh.
Sau khi hàn huyên, Mẫu Thần nhắc lại chuyện chính, "Phất Lạp Địch Nặc, ngươi lập tức gọi nhân thủ trên đảo tập trung lại, A Cổ Lạp sơn cũng có không ít Long tộc chứ? Gọi tất cả đến đây!"
Sở Thiên trong lòng đùng đùng nổi giận. Mẫu Thần cho rằng bà ấy là ai chứ? Gia sản của Bố Lôi Trạch há là thứ để bà ta có thể mệnh lệnh!
Tuy rằng tức giận, nhưng Sở Thiên vẫn không thể trở mặt, đành nói: "nhạc mẫu đại nhân, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào chính sảnh được không?"
Mẫu Thần giao lại Phan Đa Lạp cho Chu Lệ Á, xoay người nói: "Vậy được, đi… hả?"
Đột nhiên, bà dừng bước chân lại, ngưng thần nhìn dưới chân, "Ai ở phía dưới? Cút ra đây!" Nói rồi, Mẫu Thần dậm mạnh chân một cái, một tiếng "rầm" vang lên, mặt đất nứt ra, Thực Thần Sử Đế Phân đang run rẩy như cầy sấy trốn trong một động huyệt chuột biến dị dưới lòng đất.
Sở Thiên thầm kinh hãi, Sáng Thế mẫu thần quả nhiên lợi hại, ngày trước Thiên Phạt Chi Nhãn của Kiệt Khắc Tốn còn không tìm được Thực Thần a!
"ngươi là ai?" Bố Lan Ny lạnh giọng quát.
Tiểu Bạch cười nói: "Mẹ, người không nhận ra hắn ư? Tên này còn rất có tiếng nữa kìa…." Bị Mẫu Thần trừng mắt một cái, nàng không dám nói tiếp nữa.
"Mẫu, Mẫu Thần, chào bà!" Sử Đế Phân run rẩy từ dưới đất bò lên, lòng thầm nghĩ: Vẫn không trốn được a!!
"Lão nhân gia ta….à không, tiểu thần Sử Đế Phân, bái kiến Mẫu Thần!" Sử Đế Phân có ngoại mạo con người khoảng tám, chín mươi tuổi, khúm núm đứng trước mặt Mẫu Thần trong bộ dạng chừng ba mươi, cho dù nhìn thế nào, Sở Thiên vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mẫu Thần lạnh giọng nói: "Ta đến rồi, ngươi trốn làm gì?"
"Tiểu, tiểu thần sợ!" Sử Đế Phân sắc mặt ủ dột nói.
Mẫu Thần nhìn thấu thực lực của Sử Đế Phân. Chẳng qua là thực lực tầng thứ ba sơ cấp mà thôi, bà cũng không để trong lòng, lạnh lùng nói một câu "cút đi" sau đó liền bỏ đi.
Sở Thiên kéo Tiểu Bạch đi sát theo sau Mẫu Thần, lòng lại nghi hoặc không thôi, Sáng Thế mẫu thần sau khi thấy Thực Thần tại sao lại không có chuyện gì xảy ra? Sao lại như vậy? Lẽ nào tất cả suy đoán liên quan đến Thực Thần lúc trước của Sở Thiên đều sai hết?
Sắt Lâm Na trong nội đình tiễn mấy người đi, cũng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Thực Thần chăm chăm
Sử Đế Phân đang vỗ ngực thở phập phồng.
"Sử Đế Phân lão tiên sinh, cuộc hội diện của ngài và Mẫu Thần cứ kết thúc như vậy thôi sao?" Sắt Lâm Na quái dị nói.
"Cứ kết thúc vậy thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lão nhân gia ta làm trò cười cho thiên hạ phải không?" Thực Thần giận dữ nhìn Sắt Lâm Na.
"Ồ, đương nhiên không phải, sao ta lại có thể nghĩ như vậy chứ? Ha ha!" Sắt Lâm Na trong lòng cũng đang hỏi một câu giống như Sở Thiên, lẽ nào Mẫu Thần thật sự không quen Thực Thần, hay là Thực Thần quá biết cách giả vờ, lừa được cả Mẫu Thần?
……………….
Quang Minh Thánh Điện, Sở Thiên đang chiêu đãi Mẫu Thần, bên cạnh còn có Tiểu Bạch.
"nhạc mẫu đại nhân vừa rồi nói muốn ta triệu tập nhân thủ, tiểu tế không hiểu, lẽ nào người gặp phải khó khăn gì?"
"không phải khó khăn gì, chỉ là nhân thủ trong tay không đủ dùng thôi!" Mẫu Thần nói lái đi, không chịu nói thật. nhưng Sở Thiên sao lại không hiểu ra, lão nhạc mẫu này chắc chắn lại bị thiệt lớn từ chỗ vạn thú dũng sĩ, lân này đến Bố Lôi Trạch cầu cứu! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m
Sở Thiên nghiêm sắc mặt, đứng dậy, thề thốt: "nhạc mẫu đại nhân có gì căn dặn, tiểu tế dĩ nhiên sẽ nghe theo lệnh, chi bằng như vậy, ta lập tức cùng người bay lên trời, người tùy ý xem Bố Lôi Trạch của ta, ngắm được ai, chỉ cần một câu nói, ta lập tức chọn hắn làm thuộc hạ cho người!"
Mẫu Thần đột nhiên phát hiện, người con rể này cũng nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Sở Thiên lại nói: "Ngoài ra có hai người cần phải nói rõ trước với người, một là nữ chủ nhân Huyết Luyện Bảo La Tây Nhã, hai là hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ, họ đều là đến làm khách trên đảo của ta, hoàn toàn không phải là người nhà ta."
Mẫu Thần im lặng chốc lát, lòng thầm nghĩ, hai người này là Thú Thần, cố thu nhận thì không nhất định có thể nghe lời thật lòng, nếu như vạy thì không cần cũng được! Bà lại nói: "Ngoài ra, ta muốn tách Cáp Địch Tư và Ái Lệ Ti ra, ngươi chuẩn bị một chút đi! Trả huyết nha của Cáp Địch Tư cho ta trước!"
Sở Thiên thoáng suy nghĩ, thả Cáp Địch Tư ra tuy có chút tác dụng ngược, nhưng lại có thể giải phóng một Thần Vương Tiểu Bạch, phóng thích Cáp Địch Tư có thể nói là hai nhà cùng có lợi.
"nhạc mẫu đại nhân căn dặn, tiểu tế dĩ nhiên theo lời!" Sở Thiên vẫn thề thốt bảo đảm, cho dù là nhạc mẫu có chấp nhặt thế nào nữa, cũng không tìm ra chuyện không phải nào của con rể.
Mẫu Thần cười lạnh nói: "ngươi nghe cho rõ đây, lại kêu linh hồn của Ái Lệ Ti ra đây, trả thân thể lại cho Cáp Địch Tư!"
"Đây là chuyện dĩ nhiên!" Sở Thiên và Tiểu Bạch cùng lên tiếng, cơ thể quái vật của Cáp Địch Tư có gì tốt chứ? Còn không bằng để Sở Thiên tự làm lấy một cái!
Mẫu Thần chợt nhíu mày, thần thái có chút gấp gáp. "không cần nói phí lời nữa, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi theo ta đi chọn người trước!" Nói rồi, bà bay ra ngoài trước.
Sở Thiên tủm tỉm cười đi theo phía sau, để cho bà tùy tiện chọn đi, chiến lực chủ yếu của Bố Lôi Trạch, còn cả những thứ không cho người khác thấy đều ở trong hòn đảo thứ mười bảy, có vách ngăn thần lực hộ thuẫn bảo vệ, những người con flại chỉ là binh tôm tướng tép, không đáng nhắc đến.
Quả nhiên, Mẫu Thần bay lên bầu trời, dùng thần lực nhìn toàn cảnh của Bố Lôi Trạch, bất giác sững người, "Sao chỉ có những thần quan bình thường này?"
Sở Thiên khó xử nói: "nhạc mẫu đại nhân xin thứ lỗi, Bố Lôi Trạch của ta vốn dĩ cũng không mạnh a!"
"Kiệt Khắc Tốn và tên A Mạt Kỳ lần trước ta gặp đâu rồi?" Mẫu Thần hỏi.
"Bọn họ đi Huyết Luyện Ngục rồi, bởi vì ta dự định tổ chức liên hôn với gia tộc Phượng Hoàng, họ đi trước chuẩn bị rồi!" Thật ra, Kiệt Khắc Tốn và A Mạt Kỳ trốn ở trong hòn đảo thứ mười bảy. Có điều khi thần niệm của Mẫu Thần quét qua hòn đảo thứ mười bảy, chỉ cảm thấy đây là một hòn đảo nhỏ bình thường.
Mẫu Thần vừa định trách móc Sở Thiên, nhưng đúng lúc này, bình bình bình! Đám mât vang lên tiếng trống nặng nề nhiều tiết tấu.
"Tới nhanh vậy sao?" Mẫu Thần đại nộ
Sở Thiên nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ở xa xa mây đen kéo tới, từng lớp đẩy nhau, giống như những đợt sóng thủy triều đang rít gào.
Là vạn thú dũng sĩ!
"Bố Lan Ny, ngươi sát thương vô số huynh đệ chúng ta, muốn phủi tay bỏ đi sao?" Ước Hàn Tốn dẫn đầu đoàn người, lao đến gần.
"Bổn miện hạ chưa từng có ý định chạy trốn! Ước Hàn Tốn, ngươi lại đến tìm cái chết sao?" Mẫu Thần không hề chịu nhún nhường, hai người bắt đầu đối nhãn.
Không lâu lúc trước, vong linh quân đoàn của Mẫu Thần đã trải qua một trận sống mái khói lửa với vạn thú dũng sĩ, kết quả lưỡng bại câu thương, nhưng lúc này Sở Thiên lại xen ngang, chữa trị khỏi cho phần lớn vạn thú dũng sĩ. Kết quả vạn thú dũng sĩ đã hồi phục đến tám thành chiến lực lại một lần nữa tìm Mẫu Thần thực lực đã tổn thát nặng nề, đánh cho các vong linh tơi tả không thành quân. Nhưng Mẫu Thần quá mạnh, chỉ dựa vào sức một mình mình, đã đột phá vòng vây mang theo tàn binh bại tướng ra ngoài, đến Bố Lôi Trạch cầu cứu.
Nhất thời hai bên giơ kiếm giương cung, lúc này Ước Hàn Tốn nhìn thấy Sở Thiên bên cạnh, chắp tay nói: "Long Thần, lần trước ta đã lập thệ trước mọi người, nói mãi mãi không xâm phạm Bố Lôi Trạch! Nhưng tiền đề là ngươi không nguy hại đến chúng ta! hôm nay ngươi thu giữ tử địch của vạn thú dũng sĩ chúng ta, có phải muốn đối địch với chúng ta?"
Ước Hàn Tốn lời nói tuy lạnh lẽo, nhưng lại không hề nhắc đến họ có thể đánh bại Mẫu Thần, cái dựa vào là y thuật của Sở Thiên. Cách nghĩ của hắn quá đơn giản, có thể ở trên chiến trường mỗi người một chủ mà giết bằng hữu, nhưng vẫn ngầm ngầm không thể bán đứng người đã từng giúp mình, đây gọi là thứ vinh quang của dũng sĩ.
Mẫu Thần lạnh lẽo nhìn Sở Thiên, tính thử hắn sẽ làm thế nào.
Sở Thiên cười nhàn nhạt, lòng nói, các ngươi muốn đánh, thì đừng đánh trước cửa nhà của lão tử a, con mẹ nó, đáng tiếc không có cách nào đuổi Mẫu Thần đi! Hắn nói: "Ước Hàn Tốn miện hạ, vị này là nhạc mẫu đại nhân của ta, lão nhân gia người đến làm khách ở Bố Lôi Trạch, ta không thể không tiếp đãi. Đây sao lại tính là che giấu kẻ địch của ngươi được?"
"Ít nói nhảm!" Ước Hàn Tốn lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi giúp bà ta, thì chính là đối địch với chúng ta, vậy thì lên chiến trường phân thắng thua! Nếu như ngươi không giúp bà ta, ta mượn Bố Lôi Trạch này của ngươi chiến đấu với bà ta một trận, bất cứ tổn thất nào, ta sẽ bồi thường toàn bộ, sau này nợ ngươi một ân tình!"
Sở Thiên mắt sáng lên, nhưng lập tức vụt tắt, trên thực tế, nếu như hắn giúp vạn thú dũng sĩ đối phó Mẫu Thần là lựa chọn sáng suốt nhất, như vậy sẽ mất đi một đại địch, lại có thêm một bằng hữu cường đại dễ khống chế, nhưng…. Tiểu Bạch đang ở một bên nhìn trân trân hắn, Sở Thiên có muốn giết Mẫu Thần thế nào đi nữa cũng không thể đi làm. Người ta là nguyên đại nhân hàng thật giá thật của hắn!
Khó xử a! Sở Thiên lòng thầm ai oán, bình sinh hắn dường như chưa từng gặp phải phiền phức nào lớn như vậy – chỉ có chút sai lầm, Bố Lôi Trạch sẽ phải đối mặt với một trận đại chiến chúng thần!
Sở Thiên suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không có đối sách, lúc này Mẫu Thần không muốn chờ đợi thêm, "Ước Hàn Tốn, ta còn sợ các ngươi sao?" Bà giơ tay lên, xé rách một không gian, vong linh quân đoàn âm khí ngút trời đã xuất hiện trong không trung, xa xa đối đầu với vạn thú dũng sĩ.
Bình luận truyện