Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 119: Cao Thủ Châm Cứu (3)



- Vậy em có biết chữa bệnh phụ khoa không?

- Cô ơi, kinh nguyệt của cô cứ hết rồi lại có, có rồi lại hết hơn nửa tháng nay rồi đúng không ạ?

Cao Ngọc kinh ngạc hỏi:

- Sao em biết?

Dương Tử Mi cười nói:

- Mắt cô thâm quầng, sắc mặt nhợt nhạt, da mặt bị đồi mồi, giọng gấp khí ngắn, vừa nhìn là biết là bệnh phụ khoa rồi ạ.

Cao Ngọc sờ lên mặt mình hỏi:

- Rõ vậy sao? Nhưng sao em biết là kinh nguyệt của cô hơn nửa tháng nay chưa hết vậy?

- Dạ, có thể nhìn và biết được thông qua khí sắc của cô ạ.

Giờ, Cao Ngọc hoàn toàn tin là Dương Tử Mi biết y thuật. Thế nên bà mừng như bắt được vàng và vội vàng nắm tay Dương Tử Mi hỏi:

- Vậy em có thể chữa giúp cô không?

- Dạ, bệnh của cô không khó chữa, nguyên nhân là do buồng trứng suy yếu sớm, tử cung bị lạnh nên kinh nguyệt của cô mới thất thường như thế, thậm chí còn có nguy cơ bị băng huyết nữa.

Những gì Dương Tử Mi nói hoàn toàn trùng khớp với những gì bác sĩ nói nên Cao Ngọc càng tin cô hơn, bà tiếp tục hỏi:

- Vậy khi nào em có thể châm cứu cho cô?

- À, châm cứu chữa bệnh này thì có chút phức tạp nên cần khoảng nửa tiếng. Chờ sau khi tan học, em sẽ đến ký túc xá giáo viên tìm cô ạ.

- Được được, cám ơn em nhiều lắm.

Cao Ngọc vô cùng vui mừng. Sau đó, bà rút ra một tập tài liệu đưa cho Dương Tử Mi nói:

- Đây là tài liệu phụ đạo rất tốt, tiếng Anh của em còn yếu nên nếu như em có cần phụ đạo gì thì em cứ nói với cô nhé.

- Dạ, em cám ơn cô, em sẽ cố gắng học tiếng Anh ạ.

Dương Tử Mi lễ phép nói.

Chương trình tiểu học đến trung học cơ sở, cô đều tự học. Hầu như tất cả các môn cô đều có thể tiếp thu một cách dễ dàng, nhưng chỉ có tiếng Anh là lại không được như các môn khác. Có học thế nào cô cũng chẳng khá lên được.

- Nếu như em có thể chữa bệnh giúp cô, thì người nên nói lời cám ơn là cô mới đúng. Giờ chúng ta vào lớp thôi. À, chuyện cô tìm em để nhờ chữa bệnh, em đừng nói cho ai biết nhé.

Cao Ngọc vừa đứng dậy vừa nói.

- Dạ.

Dương Tử Mi đáp.

Sau khi trở về lớp học, ngồi vào bàn, cả lớp thấy cô cầm một tập tài liệu trên tay, mặt cũng không có vẻ gì là buồn bã vì bị trách mắng nên cũng bắt đầu ganh tỵ nghĩ là giáo viên thiên vị cô,

Tiết học này, Cao Ngọc quả nhiên rất thiên vị. Ánh mắt của bà thường nhìn về phía Dương Tử Mi và cũng thường hay hỏi Dương Tử Mi này nọ. Mỗi lần cô trả lời xong, bà còn không quên nhắc nhở, nhận xét rất nhẹ nhàng. Cả lớp thấy vậy càng không ngừng đố kỵ hơn.

Dương Tử Mi cũng chỉ biết than thầm trong bụng:



Giờ ra chơi, một nữ sinh lớp khác xuất hiện ngay cửa lớp của Dương Tử Mi. Mọi người đều nhận ra, đó chính là Lam Chi Tình, bạn thân của Mộ Dung Nghiên.

- Gọi Dương Tử Mi ra dùm tớ.

Lam Chi Tình bực dọc nói với Trần Tiểu Cường.

- Muốn làm gì? Có phải hoa khôi lớp cậu ganh tỵ với Dương Tử Mi lớp tớ nên giờ muốn đến tính sổ chăng?

- Ganh tỵ? Nó là cái gì mà phải ganh tỵ chứ? Có bằng móng tay của Mộ Dung Nghiên không? Tớ tìm nó là vì Mộ Dung Nghiên muốn nói chuyện với nó.

Lam Chi Tình cười nhạt nói.

- Tớ thấy hai người họ không có gì phải nói với nhau hết.

Trẩn Tiểu Cường nói tiếp.

- Trần Tiểu Cường, cậu tránh qua một bên dùm cái đi, liên quan gì đến cậu chứ?

Vừa nói, Lam Chi Tình vừa đẩy mạnh Trần Tiểu Cường qua một bên và với vào lớp gọi lớn:

- Dương Tử Mi, ra đây đi!

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi bình thản đứng dậy đi ra cửa lớp.

- Tớ đi theo cậu!

Hạ Muội lo lắng kéo tay Dương Tử Mi nói.

- Không sao đâu, một mình tớ là được rồi.

Dương Tử Mi từ chối.

- Lam Chi Tình và Mộ Dung Nghiên không có ý tốt gì đâu. Hôm nay Mẫn Cương đối xử tốt với cậu như thế, hai người đó nhất định là đang ganh tỵ và muốn đối phó với cậu đó.

Hạ Muội nói tiếp.

- Đối phó với tớ sao? Hai người đó không phải là đối thủ của tớ.

Dương Tử Mi kiêu ngạo đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện